Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 8: Những món quà
Không nói tới các phạm trù khác như nhu cầu, bản năng, lòng tham. Thì tình dục luôn luôn là đích đến cơ bản của tình yêu. Đôi khi mình vẫn ngồi suy nghĩ tại sao cứ tình yêu thì gắn liên với tình dục như vậy? Liệu là do bản năng gốc của phần con, khi đã lựa chọn được đối tác duy trì nòi giống phù hợp thì cần tiến hành giao phối để thực hiện bản năng? Vậy chọn lựa ai đó để yêu cũng chỉ là lựa chọn bản nguyên của nhu cầu duy trì nòi giống chăng? Bằng một cách nào đó, người ta nhận ra đối phương có bộ gen phù hợp nhất để kết hợp với bộ gen của bản thân mình?Tình yêu của con người phức tạp hơn bất kỳ loài động vật nào! Nhưng đâu đó mình nhận thấy nó vẫn còn những bản năng gốc của loài thú như vậy.
Thế còn tình dục? Ngoài cái nhiệm vụ duy trì thế hệ nối tiếp, nó đem lại cho con người ta khoái cảm, thú vui. Nhưng sâu xa hơn, trong tình yêu, nó như là tăng cường cho sự gắn bó chặt chẽ không thể tách rời của hai cá thể. Hoặc nó cũng là một cách thức để thể hiện rằng 2 người rất yêu nhau. Có bao giờ bạn đã yêu ai đó rất nhiều, nhiều tới nỗi lúc nào cũng nhớ, cũng muốn được ôm, được hôn, và khi làm được như vậy vẫn thấy chưa đủ. Bạn muốn hòa quyện vào người mình yêu, trở thành 1 thể, để cho tình yêu được thể hiện một cách mạnh mẽ và rõ ràng nhất có thể?
Mình cũng từng như vậy, một món ăn tinh thần không bao giờ chán dù có bao nhiêu lần với Nyc, có những kỳ nghỉ mà chúng mình thậm chí không đi đâu cả. Chỉ quấn lấy nhau trong 1 khách sạn với đầy đủ đồ ăn vặt. Sex và ngủ, ngủ rồi lại sex, ra ngoài ăn, xem phim, quay về khách sạn sex, nằm ôm nhau nói chuyện – lại sex... Không thể chán, không thể kiềm chế dù có bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu yêu nhau. Mình như một người nghiện khi đã dùng quen chất bột trắng vậy. Và lúc đó, mình chẳng mảy may quan tâm, thậm chí thích thú vì cái sự nghiện đó.
Khi ta đã được dùng món mà theo cảm nhận cá nhân là tuyệt vời nhất rồi thì mọi món khác trong mọi hoàn cảnh khác chỉ một hương vị khác. Tình dục đôi khi cũng vậy, và cũng giống đồ ăn, chí ít thì khi đã lâu lắm không thưởng thức món ngon của riêng mình. Ta tạm quên dần nó đi để thưởng thức trọn vẹn hương vị của bữa tối sang trọng nào đó.
So sánh vậy có vẻ hơi khập khiễng, nhưng nói về sự ẩn dụ thì nó khá là đúng. Giống như mình lúc này, hoàn toàn quên đi mọi thứ, trước mắt mình chỉ còn là D. Nàng ngồi đó, cười tủm tỉm không có vẻ gì là quá ngại ngùng.
Tùy anh!
Mình quay lưng bước về phía nhà tắm, nàng cất giọng nhắc nhở:
- Anh! Bế em vào!
- Anh không rõ có bế được không, ngã ráng chịu nhá.
Từng chiếc cúc áo được đôi tay thô ráp của mình tháo ra, sau đó trước mắt mình là bộ nội y màu trắng tinh khôi có vẻ rất mới. Hình như nàng đã cố tình chuẩn bị cho tối nay. Và nhanh chóng chúng cũng bị tháo bỏ trước khi mình có tâm trạng đánh giá độ đẹp – xịn của chúng.
Dưới làn nước ấm, 2 thân thể quấn chặt lấy nhau bằng những nụ hôn nồng nhiệt. Tiếng nước chảy tý tách và mơn trớn 2 làn da cọ sát lên nhau bằng mọi phương thức có thể. Hầu như, đây là lần tắm lâu nhất trong cuộc đời mình, cho tới tận khi nguyên bình nước nóng có dấu hiệu bị thay thế dần bởi nước lạnh.
Không một từ ngữ, không một yêu cầu hay chỉ dẫn cụ thể nào cả. Có những thứ nó thuộc về bản năng và thêm vào là kinh nghiệm của từng cá nhân. Cả 2 lau người một cách vội vàng nhất như chỉ vài giây nữa là tận thế. Chạy thật nhanh ra và ngã vào nhau trên chiếc đệm êm ái. Mình hôn nàng thật nhiều, môi nàng, mũi nàng, tai nàng, cổ nàng.
Hai ngọn đồi hừng hực sức trẻ điểm hạt hạnh nhân nhỏ xíu được vày vò một cách không thương tiếc. Nó nóng hừng hực như một đôi núi lửa song sinh chuẩn bị bùng nổ. Liền sau đó là khe suối tươi mát đang rỉ ra từng dòng nước trong suốt cũng được mình khám phá thật kỹ lưỡng. Trước khi lấp đầy nó bằng tất cả những gì một con đực muốn khi đã tìm được bạn tình.
Có lẽ vì ngại, mình đánh giá vậy khi trong suốt sự hòa quyện của 2 đứa hầu như là mình chủ động. Nàng chỉ ôm chặt mình và nhấn mạnh 3 từ "em yêu anh" mà mình chẳng còn cảm nhận được tý gì cảm xúc trong đó chứa đựng những suy nghĩ gì như một lúc bình thường khác. Cái giác quan thứ 6 nhạy bén của mình có vẻ đã vô dụng trong hoàn cảnh này.
Sau cùng, nằm gọn trong vòng tay mình, cả 2 dễ dàng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thực sự bình yên mà lâu lắm rồi cả 2 mới có.
...
Tiếng ồn ào xa xa như gió đánh thức mình dậy. Dựa vào những tia sáng xuyên qua khe cửa sổ tại nơi rèm cửa không che kín mình cũng biết chắc phải rất muộn rồi. Với tay lấy điện thoại, 9h20 phút, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm, mình rút cánh tay trái ra khỏi phần cổ thanh tú của nàng.
Tê rần – đau nhức là cảm giác mình có được. Phải mất một lúc nó mới đỡ dần, đây cũng là lần duy nhất cho tới tận bây giờ nàng có thể gối cả 1 đêm dài trên cánh tay mình, cũng như mình có thể chịu sức nặng đè trên cánh tay mà vẫn ngủ ngon lành. Cả 2 đều thống nhất là nên ngủ tự do ở tư thế nào mình muốn là tốt nhất.
Phải mất một lúc mình mới dựng được nàng dậy, đi ăn sáng hay ăn trưa cũng chẳng rõ. Mình không quên mua một suất gà ta phố cổ về cho H. Cô bé thì có vẻ chả quan tâm lắm, coi cái việc chị mình qua đêm với bạn trai là bình thường. Cũng phải thôi vì mình cũng biết thi thoảng H và Vinh cũng vậy. Hoặc khi 1 trong 2 phòng trọ không có người nào khác ở lại thì người kia sẽ sang tá túc lại.
2 tuần sau đó, hầu như mỗi tuần từ 1-2 buổi hai đứa sẽ nghỉ lại ở ngoài mà chẳng cần lý do đi xem một bộ phim muộn nào cả. Việc này trở lên hiển nhiên đến nỗi, nhiều tối mình sang ăn, H chỉ hỏi đơn giản:
- Tối nay chị ngủ ở nhà không?
Điều kỳ lạ là trong khi sự phát triển mối quan hệ yêu đương giữa mình và D đã trở thành bình ổn tới mức bình thường như là cả chục năm nay nó vẫn vậy. Thì mình lại thân thiết với H nhiều hơn. Không phải theo cái cách đen tối mà nhiều người đọc sẽ nghĩ ra. Mà là những câu chuyện chia sẻ. Mình qua lại thường xuyên hơn, gặp nhau nhiều hơn, trong khi D thường ngồi xem mấy bộ phim linh tinh đủ thể loại thì H và mình có vẻ cực kỳ hợp cạ trong mọi vấn đề chia sẻ.
Tất cả những quan điểm về lối sống, khoa học, kiến thức thường thức, con người, hành xử, nấu ăn, ăn chơi, du lịch... Không có bất cứ điểm khác nào chứ đừng nói bất đồng giữa mình và H. 2 anh em có thể nói chuyện hầu như bất tận, và mình đôi khi cảm thấy H luyến tiếc vào lúc phải rời đi vì lý do nào đó. Hoặc mình và D "đến giờ" đi ra ngoài.
Có một sự thật khá đáng buồn hay có thể gọi là rất đáng buồn cũng được cho tới tận bây giờ. Đó là thực sự D không có và cũng không quan tâm vấn đề kỹ năng trong chuyện riêng tư của 2 đứa. Dù sau này mình còn nói thẳng, khuyên nàng đi học 1 lớp về chuyện đó cũng được nhưng theo nàng thì việc đó phải là đàn ông chủ động cũng như nàng thích được "phục vụ" chứ nhất quyết không chịu hiểu một người đàn ông, người chồng của nàng muốn gì. Nên vì thế, chỉ rất ngắn sau vài tuần, số lần bọn mình quấn lấy nhau giảm chóng mặt tới mức chán nản.
...
- Hay anh cứ ngủ lại đây này. Giờ về nhà anh xa mà trời sắp mưa đấy!
- Thôi về nhà cho thoải mái, còn thay quần áo nữa. Nay không mang.
- Nghe tiếng sấm là sắp mưa tới nơi rồi, đi tối này cũng kinh, anh ở lại đây đi, mặc quần áo cũ một hôm cũng được – D bổ xung câu chào mời của H.
- Để xem đã, ăn xong chưa mưa thì té luôn chắc vẫn kịp.
- Mà hay anh cứ mang mấy bộ quần áo để nhà em ý, hôm nào mệt hay lười thì ở lại đây luôn. – D tiếp tục bổ xung khi đã được H bật đèn xanh. Có vẻ như nàng muốn vậy lâu rồi mà ngại em gái.
- Ừm để anh xem đã.
Sau một màn tiếp tục buôn chuyện phiếm về chủ đề có hay không cái thế giới giả lập như ma trận với cực kỳ nhiều luận điểm chẳng có tý khoa học nào mà chỉ dựa vào lý thuyết trong những bộ phim tương tự. H quay sang video call với bạn trai, còn mình thì trèo lên giường và ôm D ngủ. Mình nằm phía gần lan can nơi có bếp nấu, sau đó đến D nằm giữa và H nằm trong cùng. Chiếc giường khá rộng nên cả 3 nằm rất thoải mái.
Không phải tự dưng mà như vậy, trước đó mình đã một mực đòi nằm dưới sàn do đã có thảm trải kiểu văn phỏng sẵn. Nhưng H thì cực kỳ không đồng ý, bằng kiến thức y học quá năm 3 của cô bé, H cho rằng đó là cách ngu ngốc ẩn chứa nhiều nguy hiểm khi tiếp xúc quá gần với sàn nhà. Nhất là điều hòa được mở cả đêm. Cũng chả buồn tranh cãi nên mình sau cùng đồng ý cùng nằm trên giường.
Tới đây thằng con trai nào chắc hẳn cũng đầy thứ đen tối hiện ra trong đầu. Khi nằm gần cùng lúc 2 cô gái xinh đẹp, đang hừng hực sức sống. Nhưng mình thì lại không, đơn giản vì lười di chuyển nên mình nghỉ lại, và chỉ thích ngủ thật ngon.
Tiếp theo thì ai cũng đoán được rồi, mình mang vài bộ quần áo sang thật và số buổi ở lại nhà 2 chị em càng tăng lên rõ ràng. Điều này cũng chả phiền tới ai trong cái chung cư mini nhỏ bé không có chủ ở cùng. Mình đảm bảo thêm điều đó bằng cách gửi xe vào bãi xe cách đó chừng hơn trăm m để không tự nhiên chiếm mất một chỗ để xe tại chung cư.
Tình thế góp gạo thổi cơm chung được tiến hành bài bản hơn bằng cách H đưa ra thống nhất số tiền ăn mình đóng một cách rất ước chừng. Mình đưa đủ số tiền vẻn vẹn 500 ngàn mỗi tháng vì cô bé nhất quyết không cầm thêm, thôi thì tự bổ xung bằng cách mua thức ăn vậy.
Thực tế thì gia đình 2 chị em khá là có điều kiện, không phải đại gia nhưng của ăn của để không phải nghĩ bàn. Làm được bao nhiêu thì làm vì bố mẹ vợ tương lai của mình vẫn luôn là một hậu phương vững chắc cho 2 cô con gái. Do vậy cuộc sống của cả 2 mà đã biến thành 3 lúc này khá sung túc với đủ dinh dưỡng tiêu chuẩn – cũng theo yêu cầu của H về lượng protein, vitamin hay cacbonhidrat tối thiểu mỗi người trưởng thành phải hấp thụ từng tuần.
Một điều hay ho nữa là mình trở thành người an ủi, vỗ về H khi mà ở lại nhiều mới biết thêm việc hầu như từ 2-3 ngày thì 2 đứa: Vinh và H lại cãi nhau 1 lần. Đều từ sự vô tâm của Vinh hoặc theo nhân quả là từ sự giận dỗi của H gây ra. Thường thì H thắng hoặc chẳng ai thắng, nhưng cô bé có vẻ chịu nhiều ấm ức và bực bội. Trước giờ nói chuyện với D thi H vẫn mô tả là "nói chuyện với trẻ con" nên mình trở thành đối tượng được kể lể tư duy logic của cô bé trong vấn đề tình cảm.
Tất nhiên mình chẳng từ chối thậm chí còn khá thích thú, lúc H bực bội ấm ức, đôi môi mềm mại chu ra, chân tay khua khoắng mô tả cho lời nói cùng những cử chỉ dễ thương hết mức. Càng về lâu dài thì một vấn đề nghiêm trọng càng xuất hiện rõ ràng: Do ở nhà nên cả 2 thường ăn mặc rất thoải mái. Luôn là áo phông/ áo hai dây/ áo trễ vai cùng quần short bò hoặc vải. Có nghĩa là khi 2 anh em ngồi buôn với nhau, đôi đùi thon gọn không một vết sẹo, một nốt mụn hay đôi bờ vai như mời gọi trên hình thể cân đối cứ đập thẳng vào mắt mình. Dù có cố gắng, ít nhất là chưa bao giờ cố tình tăm tia vòng 1 phẳng lặng thì trong vô tình, hình ảnh da thịt của H vẫn xuất hiện trong đầu mình.
Có lẽ H thì vô tư, còn D thì chả bao giờ nghĩ tới hay quan tâm. Đầu óc nàng quá đơn giản và ngây ngô để suy nghĩ xem đàn ông cảm giác gì trước một tình thế khá "mát mẻ" như vậy mà lại là hàng ngày. Trong khi đó thì mình cố kiềm chế những cái gì đen tối của một thằng đàn ông trong đầu. Điều đó có vẻ thành công, nhưng lại gây ra một hệ quả khác còn nghiêm trọng hơn. Đó là mình bắt đầu quan tâm đến H nhiều hơn. Dù ban đầu, đó là sự quan tâm thực sự như là quan tâm em gái hay có là em trai của người yêu thì cũng thế.
...
Nhưng càng về sau, mình càng thấy sự quan tâm đó bắt đầu ngang bằng. Mình không muốn H bị thiệt so với chị, không muốn bị tủi thân khi mình quan tâm D. Mình không rõ thói quen tặng quà của các bạn nam thế nào, nhưng với mình, đã trở thành người yêu mình mới là lúc bắt đầu được nhận quà. Và đã là quà thì không cần ngày lễ, không cần lý do, không cần nhân dịp nào hết. Tiện là mua, thấy đẹp là mua, thấy hợp lý là mua. Sau vài lần đưa quà cho D có mặt cả H. Nhìn cô bé giấu ánh mắt mà theo mình cảm thấy có lẽ là 1 chút buồn, 1 chút ghen tỵ, 1 chút tủi thân. Mình quyết định luôn mua cả đôi, nhưng quà của H thường kém tinh tế hay giá trị rẻ hơn quả của D một chút.
Để tránh hiểu lầm thì hoặc mình không làm bất ngờ nữa mà áp dụng một trong những nghệ thuật của nghề sale: Sự tự lựa chọn. Mình tìm thấy 1 chiếc váy đẹp, tỏ ra không có khả năng đánh giá chính xác, gọi D vào và nói to to cố tình cho H nghe thấy. Tiếp theo tạo ra tình huống hơi bất bình thường trong việc chọn mua như là:
- Phải mua, anh thích mua cho em
- Đang sale off mà không mua nhanh phí sau này muốn mua không có đâu nhé!
- Mua đi, mấy hôm nữa sinh nhật đứa bạn anh, anh muốn em mặc cái váy/ áo này.
- Thôi mua đi, nghiện lại còn ngại, em dám bảo em không hề thích váy vóc không? Thế thì từ giờ tới 3 năm nữa anh không mua cái váy nào nữa!...
- Em ra xem này, váy này mà chị D bảo chưa đẹp lắm!
- H, em bảo màu nào trong đống này đẹp nhất, anh thấy chị D bảo màu đỏ xấu hoắc ra
- H ơi! Nếu là em thì em chọn cái nào trong các mẫu này...
- Hôm trước 2 đứa chọn không chốt được nên anh mua cả 2 cho em chọn sau. Cái nào không thích thì đưa cho H nó mặc, đi đâu mà phí.
- Ai biết đâu, anh tưởng e thích cả 2. Thế cái nào không mặc cho ai thì cho (chả lẽ cho hàng xóm trong khi em gái ngay đó)
- Tiện mua luôn một đôi, cho H 1 cái cho em nó đỡ kêu "làm em ăn thèm vác nặng" mang tiếng 2 đứa mình ra...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN