Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 4: Cô bé có ánh mắt biết cười!
... Xong rồi từ Mèo Vạc, sáng sớm hôm sau sẽ đi Đồng Văn. Thường người ta đi tới Đồng văn hôm đầu tiên, hôm sau lên cột cở Lũng Cú rồi vòng qua Mèo Vạc mà về. Thế nhưng đi như thế thì sẽ qua đèo Mã Pì Lèng vào buổi trưa, mà như vậy thì không thể đẹp bằng sáng sớm. Khi ánh mặt trời xuyên qua những làn sương sớm chiếu rọi cả thung lũng phía dưới được...Mình thao thao bất tuyệt, hôm nay mình đang kể cho nàng những hành trình và những điều "khác" khi mình đi du lịch so với phần đông mọi người. Nàng như con mèo con, thu mình ôm chặt lấy con gấu bông, chốc chốc lại đẩy cặp kính lên khỏi rơi và chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đang video call với mình.
Dù đã quen nhau 2 tuần trời, đã gặp nhau 3 lần nhưng có vẻ cả 2 đứa chưa đánh giá xem khi nào và ai sẽ bắt đầu bày tỏ rằng mình thích người kia. Và sẽ bao lâu để có thể kết thành tình yêu.Dường như cả 2 không vội vàng, không quá háo hức như lần đầu biết yêu. Mọi thứ chậm rãi và nhẹ nhàng như dòng sông mùa không mưa.
- Ủa tiếng gì ồn thế D?
- À, con em gái em nó đang cáu cái gì ý!
- Khiếp con gái mà giọng to nhỉ, đang cãi nhau với ai hay sao?
- H, nói to thế...
- H nó đang bức xúc anh ạ!
- Bức xúc chuyện gì thế?
- Nó bị lừa tiền, đang sôi máu
- Éc? Lừa tiền gì thế?
- Chả là nó đi mua chứng chỉ tin học gì ý, đại khái là không cần đi học chỉ cần tới trung tâm đăng ký với nộp tiền là sẽ có chứng chỉ. Mà giờ hẹn bao lần rồi vẫn không thấy chứng chỉ đâu.
- Lừa nhiều không?
- Hình như triệu rưỡi hay sao ý em cũng không để ý! (vợ mình đúng là hơi ngơ chả để ý hay hỏi chi tiết chuyện gì)
- Ôi dào, có triệu rưỡi thì của đi thay người.
- Đấy! Anh T cũng bảo của đi thay người đây này!
- Anh nghe chị D có mà ra đê, bà này lúc nào cũng nghe 1 kiểu trình bày 1 kiểu. Không phải em bị lừa cái chứng chỉ. Mà em hợp tác làm chứng chỉ bị lừa, giờ mấy khách đang kêu ầm lên ý.
- Là sao? Chả hiểu gì cả!
- Tức là thế này, trước em đi học chứng chỉ tin học thì quen ông này. Ông ý kêu làm ở trung tâm đào tạo ABC, mà lúc ý là đúng thế thật. Ông ý bảo học làm gì, đưa 1tr2 thì ông ý làm luôn chứng chỉ cho. Mà cái chứng chỉ này của bọn em nó kiểu chỉ là văn phòng word excel vớ vẩn ý. Như em thì vẫn tự học thi. Nhưng mấy anh chị khóa trên với chỗ phòng khám em làm quen nữa thì lười. Thế là em hỏi làm hộ, xong cứ người này bảo người kia, thấy được được em tăng giá lên 1tr5 cứ 1 người làm em được 1tr2.
- Ờm rồi sao mà lừa?
- Thì đầu tiên làm vẫn ổn, em làm được mười mấy gần 20 người rồi. Xong đợt này có thêm 5 người cũng làm, mà toàn là bạn em giới thiệu chứ không phải quen em trực tiếp. Thì gửi tiền lâu lắm rồi, quá hẹn hơn 2 tuần rồi, gọi điện thì cứ khất lần bảo bận với đi công tác. Xong 2 hôm nay thì gọi thuê bao luôn.
- Thế đến chỗ anh ý làm chưa? (đang lịch sự gọi anh ý chứ bt phải gọi nó – thằng)
- Tới rồi mà ở đấy bảo ông này nghỉ đó tháng rồi, với cả không phải nhân viên chính thức gì đâu. Trước làm chân lon ton gì đó thôi... Mà á...
Hơn nhau 2 tuổi, không bàn độ trẻ, khác với chị gái. H có 1 khuôn mặt tròn, làn da mịn màng nhưng không trắng bằng chị gái. Mái tóc có vẻ hơi dài được buộc túm kiểu nghịch ngợm ra phía sau. Đôi môi nhỏ ánh lên vẻ mềm mại, và đặc biệt nhất làm người khác không thể không ấn tượng là ánh mắt sau đôi kính cận.
Ánh mắt đó toát ra vẻ thông minh không thể phản bác dù là ai nhìn vào. Nó cho người đối diện nhìn thấy rõ sự nhanh nhạy và tinh quái của người sở hữu. Ánh mắt đó toát ra sự yêu đời, vui vẻ và lạc quan dù có bất cứ chuyện gì tới đi nữa. Và mọi người đừng nghĩ mình bị ngợp hay thu hút hoàn toàn vì điều đó gì cả, nếu so sánh thì cả 2 chị em không thể nói ai xinh hơn ai. Chỉ có thể nói nhìn ai nhanh nhẹn thông minh hơn ai. Mà như mọi người nếu đã đọc, mình vốn không ai dạy dỗ, tự lớn lên và trưởng thành trí tuệ bằng chính khả năng của mình. Trả giá bằng thất bại, đau khổ và nước mắt, nên thứ mình tôn sùng chính là trí tuệ. Vì vậy mình cũng bị ấn tượng bởi khuôn mặt H một chút nhưng không có gì khác.
- ... Giờ em cũng chả biết làm thế nào, em lấy cả số bạn em gọi cho thì vẫn có chuông. Nhưng nhấc lên nghe giọng em thì tắt luôn xong chặn luôn số em gọi tới.
- Ok, hiểu rồi. Thế giờ em muốn đòi lại tiền chứ gì?
- Thì cả 7 củ rưỡi chứ ít đâu. Quan trọng là mất uy tín ý, em đang định làm thêm vụ tín chỉ tiếng Anh mà dính ngay vụ này, mất uy tín quá.
- Học không lo học lo kiếm tiền thế!
- Đâu em kiếm thêm thôi, cũng chả mất công gì, mỗi đi lại với làm hồ sơ hộ người ta. Tranh thủ kiếm được thì kiếm chớ.
- Nó tối còn đi làm thêm ở phòng khám bác em, lương cao lắm anh ạ - D chen ngang.
- Cao cái gì, còn chả đủ tiền ăn trưa?
- Ăn trưa gì tận mấy trăm k, lương đấy tận 5 triệu cơ mà?
- Thì ăn trưa với ăn vặt... - Hai chị em lại tranh cãi nhau.
- Thôi được rồi, anh bảo này... 2 đứa trật tự coi xem nào!
- Yên xem anh T bảo gì – H dừng màn kéo tay với D lại.
- Giờ lấy số lạ gọi tới anh ta vẫn nghe máy đúng không?
- Đúng, em thử 2 số đều nghe, nhưng cứ nghe giọng em là tắt xong chặn.
- Thế chứng tỏ nó vẫn đang cố muốn lừa nốt, lừa thêm ít người rồi mới té hẳn. Thế bình thường làm chứng chỉ thì em sẽ chuyển tiền hay đưa tiền mặt.
- Trước mới thì em đưa tiền mặt lúc lên làm hồ sơ luôn, sau quen thì em toàn chuyển khoản còn hồ sơ tiện gộp 2 3 hôm vào lên 1 lần.
- Ok. Để anh xử lý xem sao!
- Xử lý thế nào, anh định đánh nhau à?
- Em nhìn anh như con tép thế này đánh ai. Giờ em cho anh số, anh gọi đăng ký làm tín chỉ tin học cho anh và bạn anh. Nó sẽ phải hẹn anh ra đâu đó để giao dịch, thế là tóm được thôi.
- Ờ nhờ, thế mà không nghĩ ra. Anh T nhìn thế mà thông minh phết.
- Ơ cái con bé này, thôi đưa số đây rồi té ra để anh với chị D nói chuyện.
- Vâng, trả hết chỗ cho anh chị, em đi xem phim.
...
Sau khi gọi điện thoại được cho cậu Dũng – kẻ lừa đảo kia, mình gọi cho mấy cậu bạn và lập tức có được kèo set hẹn gặp thì mình thông báo ngay cho 2 chị em. Cả 3 mừng rỡ rồi ngồi buôn tiếp loanh quanh chuyện về những kẻ lừa đảo, thêm bài nhắc nhở cô bé H về lòng tin.
Chiều hôm sau, theo yêu cầu nằng nặc của H đi cùng mình và 3 thằng bạn, thêm 1 thằng em trai to như trâu mộng cùng đến gần chỗ tại một quán cafe cóc ngay khu Nguyễn Khánh Toàn. Mình và thằng bạn vào trước còn cả lũ đứng đợi ở xa, chỉ cần mình nháy máy là phi vào.
Kết quả ngoài dự tính, vừa ngồi được lúc thì 1 số máy lạ gọi tới, 1 cậu nhóc cấp 3 tìm tới mình bảo là em anh Dũng ra nhận tiền + hồ sơ hộ. Mình hỏi Dũng đâu thì bảo bận chưa gặp được. Bảo giờ bọn anh theo em tới tận nhà cho chắc thì cậu kia chối đây đẩy, sau đó là màn gằn giọng của thằng bạn mình. Kết quả đúng như mình dự đoán từ lúc cậu kia lúng túng, thằng cha đó nhờ 1 thằng học sinh ất ơ qua đường, bảo vào kia nhận hồ sơ với tiền hộ rồi sẽ cho 5 lít. Mình chắc chắn nó đang núp ở đâu gần đó theo dõi, nếu thấy an toàn thì mới ra nhận tiền.
Đã muốn lấy le với chị gái H thì cũng phải chịu chơi. Mình bảo thằng em cho nó 5 lít, nhiệm vụ của nó là giả vờ như mọi chuyện đều ổn và đi ra chỗ thằng kia đợi sẵn. Cũng nói rõ thằng kia là lừa đảo và nếu nó cùng 1 giuộc với thằng đó chứ không phải nạn nhân vô tội thì không thoát được đâu.
Nhiệm vụ hoàn thành, vừa lúc thằng bé ra tới chỗ Dũng là 1 quán trà đá bên kia đường hơi chéo 1 chút thì mấy thằng còn lại ở ngoài tóm gọn. Kết quả là tạm giữ chiếc xe máy của thằng Dũng cho tới buổi tối, khi nó đem nốt tiền tới chuộc lại. Nghĩ lại thì thằng đó vừa tham mà vừa vẫn ngu lắm. Mình cũng chả quan tâm tại sao trước nó làm được chứng chỉ kiếm tiền đàng hoàng mà lại quay sang lừa đảo.
Để cảm ơn chiến công của mình, H mời mình chiều hôm sau sang ăn lẩu vì đó là ngày chủ nhật. Cả 3 cùng được nghỉ.
3h chiều, mình có mặt sớm hơn hẹn 1h đồng hồ. Chạy xuống đón mình không phải D mà là H, cô bé mặc quần short bò khoe đôi chân dài (nói là dài nhưng cả người cũng chỉ 1m6, hơn chị 2 cm). Và chiếc áo phông màu cam đậm. Nhìn sơ nói về sự hấp dẫn thì cũng chả có gì, nhất là vòng 1 siêu bằng phẳng. Tất nhiên mình đâu có ý nghĩ đen tối gì, dắt xe và theo cô em lên nhà.
Nơi hai chị em trú ngụ suốt từ lúc H lên học đại học là 1 căn chung cư mini trong con ngõ Hoàng Quốc Việt. Căn phòng chừng 30m2, có nhà wc khép kín và 1 ban công nhỏ - Nơi đun nấu có mái che. Máy giặt dùng chung với mọi người trên tầng thượng cũng là nơi phơi phóng. Một chiếc giường đơn giản, 2 chiếc laptop, 1 giá sách và khu bếp nho nhỏ. Nói là phòng con gái nhưng không có mấy cái mùi thơm mà mình vẫn hay tưởng tượng. Vì vợ mình không bao giờ dùng mỹ phẩm trừ son môi. Còn H là 1 người học y nên cũng cực lực phản đối mỹ phẩm. Trừ 1 số loại chăm sóc da, răng từ thiên nhiên.
D đang đi chợ, mình cũng chả biết làm gì, ngồi đợi và hỏi chuyện linh tinh quanh việc học và làm của H.
H khá thoải mái và vui vẻ, có lẽ vì coi mình như là người yêu của chị gái. Hỏi ra mới biết H có người yêu, sau hỏi D thì biết tính cả thời gian tán thì từ hồi lớp 10. Còn tính thời gian yêu nhau thì từ giữa năm nhất đại học. Cậu này bằng tuổi, cách nhà 2 nàng có hơn 100m, có thể nói là hàng xóm láng giềng. Để ý và tán H từ hồi lớp 10 khi học chung 3 năm cấp 3, nhưng cô bé chỉ lao đầu vào học. Cho tới khi lên đại học, hắn cũng quyết thuê trọ ngay gần đó và tiếp tục kiên trì theo đuổi. Kết quả là H đã đổ và yêu nhau, 1 tình yêu đúng kiểu trẻ con với H là người cầm roi. Thằng cu kia sợ H lắm, quát 1 câu là im thin thít, dọa 1 câu bỏ là chạy theo cả buổi xin lỗi.
Bữa ăn lẩu diễn ra cũng rất bình thường, không có sự xuất hiện thêm của cu cậu kia vì lý do cậu đi đá bóng – đam mê của cậu ta. Câu chuyện cũng chẳng có gì để kể ngoài việc H công khai nói xấu chị mình tính lười: Lười nấu ăn, lười dọn dẹp và nấu ăn thì dở tệ. Điểm này cũng thể hiện sự ghê gớm của cô bé, vì mình để ý vừa nói xấu chị, vừa để ý mình từng tý, kiểu như xem mình có biểu hiện gì khác không. Trong khi chị gái cô vừa tìm cách chống đỡ, vừa ngại ngùng với mình. Và có vẻ mình vượt qua bài test của cô em gái dễ dàng, đơn giản thực sự mình cũng đâu quan tâm tới mấy vấn đề cơm nước nhà cửa. Sau này làm vợ mình cũng vậy thôi, nhiều lúc cũng hơi bực 1 tẹo nhưng hết ngay.
- Anh tối hay ngủ nhà bạn ở đầu Cầu Giấy à?
- Ừ, có gì hot?
- Thì thấy chị D bảo anh hay ở nhà bạn mà toàn ăn uống linh tinh ở quán ý. Kiểu ý không đảm bảo sức khỏe đâu, hay tối nào mà ở lại anh qua đây em nấu cơm cho ăn. Rồi về nhà bạn ngủ.
- Ôi ai lại đi ăn trực thế!
- Trực gì đâu, có 2 chị em ăn cũng buồn, anh qua đây thêm người em mới có hứng nấu ăn.
- Anh sang đây ăn cùng bọn em cũng được mà, thêm bát thêm đũa thôi – D chen ngang 1 câu.
- Thế V đâu sao k rủ? (ny cô bé)
- À, hắn ở với em trai lại thêm 1 ông anh họ nữa nên chia nhau nấu cơm. Với tên đó lười sang đây ăn lắm vì bị em bắt rửa bát.
- Thế anh ăn đây cũng phải rửa bát à T_T
- Anh không rửa thì chị D phải rửa, tự chia nhau, em nấu ăn rồi. Chả lẽ anh lỡ để chị rửa?
- Thế thôi không sang đâu, ngu gì!
- Trước sau chả phải rửa, tập dần đi.
- Còn lâu ạ, sướng ngày nào biết ngày đó đã.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN