Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Lục tung phòng bệnh song không thấy gì có thể dùng để phòng thân được, mình giật luôn cái trụ bằng kim loại treo chai nước biển xuống, thủ chắc trong tay.
Thấy vậy, Uyên hoảng hồn vội kéo tay ấn mình ngồi xuống:
- T bình tĩnh đi! Cẩn thận làm động tới vết thương trên đầu nó tét ra phải may lại thì mệt đó! Chắc không phải nó tới đâu...
Mình mấp máy môi định phản bác thì cửa phòng được đẩy vào trong, tiếp đó cái đầu của chị y tá lúc sáng ló vào. Trông thấy bọn mình đang ngồi ngó ra với thái độ trầm trọng, chị ấy hơi ngẩn người mấy giây rồi mới hỏi:
- Gì vậy? Cầm thứ đó tính đánh tui hả?
Ngay khi thấy người tới không phải là thằng ôn kia, toàn thân mình nhẹ nhõm hẳn, đang âm thầm thở phào thì nghe y tá nói vậy chỉ còn biết lúng túng đặt trụ kim loại xuống, ấp úng bào chữa:
- Không, em cứ tưởng...
- Tưởng gì? À, tưởng cái người làm em ra nông nỗi này tìm tới nữa hử?
- Dạ.
Mặt mình đỏ lựng lên, lúng búng đáp cho qua. Thiệt tình, mình bị thằng Khang gây ám ảnh quá rồi, bị nó đập một lần suýt chết thành ra ngán nó rồi sao? Cũng có thể, ai mà chẳng sợ chết, nhất là khi mình đang mơ về ngày được chung sống với Uyên trong thời gian tới còn chưa kịp trở thành hiện thực mà.
Chị y tá cười tủm tỉm, chắc thấy mình xấu hổ cũng tội nghiệp nên không hạch hỏi hay nói gì thêm nữa. Chị ấy đi tới kiểm tra vết may trên đầu mình, ngó nghiêng xung quanh các thứ một chập, sau đó nhanh chóng rời đi. Trước khi đi khỏi, không biết có phải thương tình hay không, chị ấy bỗng nói:
- Nếu còn lo lắng thì tụi em cứ khóa cửa, nhưng nhớ mở trước 6h sáng vì giờ đó có người vào trực vệ sinh cho sạch sẽ, đừng để ai phát hiện ra mất công lại làm ầm ĩ lên thì không hay, chứ quy định nơi này là không được khóa cửa đâu.
- Dạ, cảm ơn chị!
Mình gật đầu cười, trong khi Uyên nhanh miệng đáp thay.
Chị ta mỉm cười, buột miệng khen:
- Em gái này đẹp quá, chị là phụ nữ mà nhìn còn mê!
Rồi chị ấy quay qua mình, chợt đổi giọng:
- Em trai may mắn lắm mới có được cô bạn gái thế này, ráng mà giữ, đừng để người khác cướp mất đó!
Mình cười khổ:
- Có muốn giữ cũng không giữ được chị ơi...
Chị ta vừa quay lưng đi, kiểu không trông chờ bọn mình đáp, nghe vậy hơi khựng người lại. Uyên vội tiếp lời:
- Bạn em giỡn thôi, chị đừng để ý!
Đồng thời cô nàng véo vào hông mình đau điếng, suýt nữa thì bật miệng kêu thành tiếng, song phát hiện Uyên đang trừng mắt nhếch môi đe dọa, mình liền câm như hến, toàn thân uốn éo vì đau mà không thể tránh né hay phát tiết.
Chờ chị ấy đi khỏi hẳn, Uyên mới bước tới đóng cửa, đồng thời khóa chặt chốt trong, sau đó đi lại gần mình và ngồi xuống, lầm bầm:
- T đừng nói lung tung với người ngoài như vậy được không? Uyên không thích vậy!
Biết ngay thế nào cũng bị càu nhàu, mình xua tay:
- Ok, ok, biết rồi, đừng cằn nhằn nữa! Mà có gì từ từ nói, nhéo người bệnh vậy đó hả? Rủi ảnh hưởng tới sức khỏe rồi sao?
Uyên đang trề môi thì chuyển thành phì cười:
- Vớ vẩn! Nhéo hông cũng ảnh hưởng sức khỏe à? Nào giờ mới nghe!
- Chứ sao, chẳng những ảnh hưởng sức khỏe mà còn ảnh hưởng luôn tới tinh thần nữa. Uyên đâu phải là T, làm sao biết không có? - Mình hùng hồn.
- Ha ha, nhìn cái mặt kìa! Thôi, muốn gì thì nói đại ra đi, khỏi vòng vo!
- Hiểu ý hay vậy? - Mình cười hề hề - Muốn Uyên ngồi đây suốt đêm nay, đừng trở về giường bên kia nữa!
- Trời đất, không lẽ thức tới sáng?
- Đâu, thì Uyên mệt cứ gác mặt lên người T mà ngủ nè, ai cấm!
Uyên nhíu mắt ngó mình, lắc đầu:
- Thôi, vậy mệt lắm, cả hai đều mệt chứ sung sướng gì!
Mình chép miệng:
- T không mệt, chỉ cần Uyên ở cạnh bên là T càng thấy khỏe hơn!
- Nhưng mà Uyên mệt, nói vậy chứ T ngủ sớm đi cho mau khỏi, đừng nghĩ ngợi đòi hỏi lung tung nữa!
Đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị chối từ, nhưng khi thật sự bị Uyên gạt đi, mình vẫn ỉu xìu. Mà nói thì nói vậy, mình cũng chỉ thuận miệng đề nghị thôi, đâu thể bắt Uyên ngồi suốt thế được. Cô nàng còn phải nghỉ ngơi đầy đủ để còn chăm lo cho mình, và cả hai thằng bạn của mình đang nằm bên khoa khác.
Dè đâu, Uyên bất nhẫn không chịu được, nói:
- Coi cái mặt kìa, chả khác gì mấy đứa con nít xin tiền ba mẹ mua kẹo mà không được cho vậy, y chang! Thôi, vầy đi, Uyên có ý này hay hơn, không biết T chịu không...
- Ý gì? Phải nói mới biết chịu hay không chứ? - Mình vừa hồi hộp vừa nghi ngờ, thầm nghĩ Uyên lại tính trêu ghẹo gì nữa đây.
Uyên nháy mắt, kèm nụ cười mỉm:
- Bữa nay T chậm tiêu lạ lùng há? Nói nghe nè, mắc gì Uyên phải ngồi ghế trong khi giường T rộng rãi, đủ chỗ cho hai người?
Ừ nhỉ, mà không phải mình chưa từng nghĩ qua chuyện này, chỉ là mình vẫn ý thức được tụi mình đang ở bệnh viện, đâu thể nào tùy tiện để người trông coi leo lên giường nằm chung với người bệnh là mình, chẳng may bác sĩ hay y tá nhìn thấy thế nào cũng trách mắng cho xem. Chính vì vậy mình tự động bỏ qua suy nghĩ này, không ngờ giờ Uyên tự động khui ra, mà nhìn vẻ mặt Uyên cứ cười cười nên cũng khó đoán, chả biết cô nàng đang đùa hay thật.
- Đang chọc T nữa chứ gì?! - Mình nghi ngờ.
Uyên nhún nhún vai, vẻ tùy tiện:
- Tùy à, T nghĩ là thật thì nó sẽ là thật, còn nghĩ là chọc thì Uyên về bển ngủ!
Nói đoạn cô nàng dợm bước làm như muốn về giường thật, mình bực lắm mà ráng nhịn, khoát tay:
- Tin mà, tin! Uyên lên... Lên đây đi!
Mình nhích vô trong, chừa ra gần nửa giường. Cái giường này chả biết dài ngang bao nhiêu, nhưng tính ra một người nằm thì đúng là hơi rộng, nhưng hai người chắc chắn chật, đơn giản vì đây là giường đơn chỉ dành cho một người.
Đang chờ mong, lại nghe Uyên nói:
- Giỡn mà, tưởng thiệt hả?
Mình cụt hứng cau mặt:
- Giỡn gì mà giỡn, đang bệnh đừng có chọc à!
- Ha ha, chọc luôn thì sao? Cắn hả? - Uyên cười phá lên, mũi hơi chun chun trêu ghẹo.
Mình không thèm nói, chỉ lườm lườm cô nàng. Càng nói chỉ càng tạo cơ hội cho Uyên cà khịa, tốt nhất là cứ im lặng, Uyên sẽ tự hành động thôi.
Quả nhiên, thấy mình không phản ứng, Uyên cũng không thèm chọc nữa, chỉ cười cười rồi đi tới sát giường, từ từ ngồi lên, sau đó nhích từng chút từng chút một vào gần mình. Giường chật, nếu cô nàng không nằm sát vào mình thì thế nào cũng bị té chỏng gọng.
Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nằm cạnh Uyên rồi, lẽ ra mình phải bình thường mới đúng, không ngờ vẫn thấy hồi hộp chẳng khác nào lần đầu gần nhau vậy. Vừa hưng phấn vừa mang tâm trạng chờ mong, mình lặng lẽ nhìn Uyên đang nhích sát vào, chậm rãi nằm xuống ngay bên cạnh, gối đầu lên chung chiếc gối với mình.
Mùi hương cơ thể thiếu nữ đầy tràn sức sống len lén bay qua, vương vấn mãi trong mũi. Mình nhẹ nhàng hít một hơi đầy tràn lồng ngực, khoan khoái nói:
- Uyên xài nước hoa gì thơm quá vậy?
Uyên đang nằm thẳng, nghe vậy thì hơi xoay mặt qua, mắt chạm mình thật gần, cười đáp:
- Đâu có. Vô bệnh viện mà xài nước hoa gì?
- Sao T nghe thơm quá! - Mình làm động tác hít hít mũi, nếu được, mình rất muốn kê sát mũi vào Uyên mà hít một hơi thật sâu.
- Chắc là xà bông tắm hoặc mùi dầu gội đầu thôi, không có xài nước hoa.
- Ừm, nghe thơm nên cứ tưởng...
Đêm khuya thanh vắng tĩnh lặng, hai đứa cùng nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ, hai gương mặt cùng xoay vào nhau, sát thật sát, cơ hồ cảm nhận rõ được hơi thở nóng ấm từ Uyên lan trên mặt mình khiến cho da mặt nổi gai lên. Nằm gần đến mức mình nhìn thấy được hình ảnh mình nhòe nhòe in hằn trong mắt Uyên.
Mình không nói, Uyên cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn mình bằng đôi mắt nâu to và dài như muốn nhấn chìm hồn mình vào sâu trong đó.
Muốn ôm Uyên quá, song biết chưa phải lúc. Chợt Uyên ngập ngừng hỏi:
- Tối qua... T sợ không?
- Sợ chứ! - Mình gật đầu nhận ngay. Mình không có máu khoác lác thích thể hiện ta đây anh hùng, sợ thì cứ nói là sợ, còn hơn lừa dối những người tin tưởng mình.
- Sợ chết hả?
- Ừ, sợ chết bỏ Uyên lại rồi nó xử luôn Uyên thì khổ. Nó đòi rạch mặt Uyên mà!
- Nó dám làm vậy, Uyên liều mạng với nó! Mà T nói thật không? Sợ chết rồi không che chở được cho Uyên, chứ không phải chỉ đơn giản là sợ chết hả? - Cô nàng cười cười.
Mình tặc lưỡi:
- Thì cũng có sợ chết, con người ai mà không sợ chết đâu, nhất là chết bằng cách đau đớn như vậy, nhưng nói thật là chủ yếu T lo cho Uyên thôi!
Đôi mắt nâu chớp nhẹ vài lượt, thoáng qua một chút xúc động:
- T giỏi lấy lòng con gái lắm, nhưng Uyên tin T nói thật!
- Thì nói thật mà, gạt Uyên làm gì?! Vậy còn Uyên thì sao, có sợ không?
- Có chứ.
- Hì hì, sợ bị rạch nát mặt, tàn phá dung nhan hả?
- Chứ gì nữa. Không phải T thích Uyên chỉ vì cái mặt này thôi sao, lỡ bị rạch mặt sứt sẹo xấu xí rồi chắc T tránh Uyên như cùi hủi, y như nó nói...
Uyên vui vẻ nói, thế nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời mặt mình, như đang dò xét phản ứng mình ra sao.
Mình cười:
- Khờ quá! Có ai mà lúc ban đầu chả thích nhau do ấn tượng về ngoại hình, nhưng về lâu về dài vun đắp tình cảm sâu sắc rồi thì nó không còn quan trọng mấy nữa. Uyên xấu hay đẹp vẫn vậy thôi!
Uyên nghi ngờ:
- Thật?
- Thật. He he, tất nhiên là nếu Uyên xấu thì lúc thân mật gần gũi nhau chắc T sẽ cụt hứng hơn trước, nhưng ráng ráng cũng được!
- Xì, biết ngay mà! Đàn ông các người ai cũng quan trọng cái mặt tiền! - Cô nàng trề bờ môi đỏ tươi dù không hề tô son, nhìn muốn cắn ghê.
Mình làm bộ nghiêm mặt:
- Giỡn đó! Không tin Uyên cứ thử rạch mặt đi coi T có thay đổi không, hay có khi lại càng thương Uyên hơn thì sao?
- Thôi, bớt giỡn! Uyên chưa điên tới vậy!
Hai đứa nhìn nhau rồi cùng phì cười.
Một lát, bất chợt Uyên thì thầm thổ lộ:
- Thực ra không phải Uyên sợ nó rạch mặt đâu, lúc đó chả nghĩ được gì nữa, chỉ lo T chết thôi!
Nghe vậy làm mình rất cảm động, ngoài mặt không thể hiện mà chỉ cười:
- Lo sao không nhào vô can thiệp, cứ đứng ngoài la làng không vậy?
- Nó khỏe lắm, mười Uyên cũng chẳng làm gì được. Bộ T không thấy à, nhờ Uyên đứng cầu cứu mới có người tới giúp đó, bằng không...
Nghĩ lại khoảnh khắc đáng quên đó, mình vẫn còn rùng mình vì sợ. Nếu không nhờ Uyên lớn tiếng kêu cứu, nếu không có nhóm khách nước ngoài tình cờ nghe được rồi xông vào hỗ trợ, biết đâu giờ này mình chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt, chẳng còn nằm đây tếu táo trò chuyện nữa rồi.
Mạng mình lớn thật! Mình không muốn mang tôn giáo vào đây vì sẽ có những ý kiến không đồng tình, tuy nhiên mình theo đạo Công giáo nên mình tin rằng Chúa đã cứu mình, chính ngài khiến mọi chuyện như thế.
- Lạnh quá!
Uyên đột ngột than thở, tiếp đó kéo tấm mền vẫn được mình đắp hờ nửa người sang, đắp lên cơ thể cô nàng. Chẳng biết sao, mỗi khi nằm gần Uyên và đắp chung một cái mền, mình lại nhớ tới những chuyện cũ trước kia, hình như lần nào cũng xảy ra chuyện mờ ám đằng sau mấy cái mền thì phải.
Thấy vậy, Uyên hoảng hồn vội kéo tay ấn mình ngồi xuống:
- T bình tĩnh đi! Cẩn thận làm động tới vết thương trên đầu nó tét ra phải may lại thì mệt đó! Chắc không phải nó tới đâu...
Mình mấp máy môi định phản bác thì cửa phòng được đẩy vào trong, tiếp đó cái đầu của chị y tá lúc sáng ló vào. Trông thấy bọn mình đang ngồi ngó ra với thái độ trầm trọng, chị ấy hơi ngẩn người mấy giây rồi mới hỏi:
- Gì vậy? Cầm thứ đó tính đánh tui hả?
Ngay khi thấy người tới không phải là thằng ôn kia, toàn thân mình nhẹ nhõm hẳn, đang âm thầm thở phào thì nghe y tá nói vậy chỉ còn biết lúng túng đặt trụ kim loại xuống, ấp úng bào chữa:
- Không, em cứ tưởng...
- Tưởng gì? À, tưởng cái người làm em ra nông nỗi này tìm tới nữa hử?
- Dạ.
Mặt mình đỏ lựng lên, lúng búng đáp cho qua. Thiệt tình, mình bị thằng Khang gây ám ảnh quá rồi, bị nó đập một lần suýt chết thành ra ngán nó rồi sao? Cũng có thể, ai mà chẳng sợ chết, nhất là khi mình đang mơ về ngày được chung sống với Uyên trong thời gian tới còn chưa kịp trở thành hiện thực mà.
Chị y tá cười tủm tỉm, chắc thấy mình xấu hổ cũng tội nghiệp nên không hạch hỏi hay nói gì thêm nữa. Chị ấy đi tới kiểm tra vết may trên đầu mình, ngó nghiêng xung quanh các thứ một chập, sau đó nhanh chóng rời đi. Trước khi đi khỏi, không biết có phải thương tình hay không, chị ấy bỗng nói:
- Nếu còn lo lắng thì tụi em cứ khóa cửa, nhưng nhớ mở trước 6h sáng vì giờ đó có người vào trực vệ sinh cho sạch sẽ, đừng để ai phát hiện ra mất công lại làm ầm ĩ lên thì không hay, chứ quy định nơi này là không được khóa cửa đâu.
- Dạ, cảm ơn chị!
Mình gật đầu cười, trong khi Uyên nhanh miệng đáp thay.
Chị ta mỉm cười, buột miệng khen:
- Em gái này đẹp quá, chị là phụ nữ mà nhìn còn mê!
Rồi chị ấy quay qua mình, chợt đổi giọng:
- Em trai may mắn lắm mới có được cô bạn gái thế này, ráng mà giữ, đừng để người khác cướp mất đó!
Mình cười khổ:
- Có muốn giữ cũng không giữ được chị ơi...
Chị ta vừa quay lưng đi, kiểu không trông chờ bọn mình đáp, nghe vậy hơi khựng người lại. Uyên vội tiếp lời:
- Bạn em giỡn thôi, chị đừng để ý!
Đồng thời cô nàng véo vào hông mình đau điếng, suýt nữa thì bật miệng kêu thành tiếng, song phát hiện Uyên đang trừng mắt nhếch môi đe dọa, mình liền câm như hến, toàn thân uốn éo vì đau mà không thể tránh né hay phát tiết.
Chờ chị ấy đi khỏi hẳn, Uyên mới bước tới đóng cửa, đồng thời khóa chặt chốt trong, sau đó đi lại gần mình và ngồi xuống, lầm bầm:
- T đừng nói lung tung với người ngoài như vậy được không? Uyên không thích vậy!
Biết ngay thế nào cũng bị càu nhàu, mình xua tay:
- Ok, ok, biết rồi, đừng cằn nhằn nữa! Mà có gì từ từ nói, nhéo người bệnh vậy đó hả? Rủi ảnh hưởng tới sức khỏe rồi sao?
Uyên đang trề môi thì chuyển thành phì cười:
- Vớ vẩn! Nhéo hông cũng ảnh hưởng sức khỏe à? Nào giờ mới nghe!
- Chứ sao, chẳng những ảnh hưởng sức khỏe mà còn ảnh hưởng luôn tới tinh thần nữa. Uyên đâu phải là T, làm sao biết không có? - Mình hùng hồn.
- Ha ha, nhìn cái mặt kìa! Thôi, muốn gì thì nói đại ra đi, khỏi vòng vo!
- Hiểu ý hay vậy? - Mình cười hề hề - Muốn Uyên ngồi đây suốt đêm nay, đừng trở về giường bên kia nữa!
- Trời đất, không lẽ thức tới sáng?
- Đâu, thì Uyên mệt cứ gác mặt lên người T mà ngủ nè, ai cấm!
Uyên nhíu mắt ngó mình, lắc đầu:
- Thôi, vậy mệt lắm, cả hai đều mệt chứ sung sướng gì!
Mình chép miệng:
- T không mệt, chỉ cần Uyên ở cạnh bên là T càng thấy khỏe hơn!
- Nhưng mà Uyên mệt, nói vậy chứ T ngủ sớm đi cho mau khỏi, đừng nghĩ ngợi đòi hỏi lung tung nữa!
Đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị chối từ, nhưng khi thật sự bị Uyên gạt đi, mình vẫn ỉu xìu. Mà nói thì nói vậy, mình cũng chỉ thuận miệng đề nghị thôi, đâu thể bắt Uyên ngồi suốt thế được. Cô nàng còn phải nghỉ ngơi đầy đủ để còn chăm lo cho mình, và cả hai thằng bạn của mình đang nằm bên khoa khác.
Dè đâu, Uyên bất nhẫn không chịu được, nói:
- Coi cái mặt kìa, chả khác gì mấy đứa con nít xin tiền ba mẹ mua kẹo mà không được cho vậy, y chang! Thôi, vầy đi, Uyên có ý này hay hơn, không biết T chịu không...
- Ý gì? Phải nói mới biết chịu hay không chứ? - Mình vừa hồi hộp vừa nghi ngờ, thầm nghĩ Uyên lại tính trêu ghẹo gì nữa đây.
Uyên nháy mắt, kèm nụ cười mỉm:
- Bữa nay T chậm tiêu lạ lùng há? Nói nghe nè, mắc gì Uyên phải ngồi ghế trong khi giường T rộng rãi, đủ chỗ cho hai người?
Ừ nhỉ, mà không phải mình chưa từng nghĩ qua chuyện này, chỉ là mình vẫn ý thức được tụi mình đang ở bệnh viện, đâu thể nào tùy tiện để người trông coi leo lên giường nằm chung với người bệnh là mình, chẳng may bác sĩ hay y tá nhìn thấy thế nào cũng trách mắng cho xem. Chính vì vậy mình tự động bỏ qua suy nghĩ này, không ngờ giờ Uyên tự động khui ra, mà nhìn vẻ mặt Uyên cứ cười cười nên cũng khó đoán, chả biết cô nàng đang đùa hay thật.
- Đang chọc T nữa chứ gì?! - Mình nghi ngờ.
Uyên nhún nhún vai, vẻ tùy tiện:
- Tùy à, T nghĩ là thật thì nó sẽ là thật, còn nghĩ là chọc thì Uyên về bển ngủ!
Nói đoạn cô nàng dợm bước làm như muốn về giường thật, mình bực lắm mà ráng nhịn, khoát tay:
- Tin mà, tin! Uyên lên... Lên đây đi!
Mình nhích vô trong, chừa ra gần nửa giường. Cái giường này chả biết dài ngang bao nhiêu, nhưng tính ra một người nằm thì đúng là hơi rộng, nhưng hai người chắc chắn chật, đơn giản vì đây là giường đơn chỉ dành cho một người.
Đang chờ mong, lại nghe Uyên nói:
- Giỡn mà, tưởng thiệt hả?
Mình cụt hứng cau mặt:
- Giỡn gì mà giỡn, đang bệnh đừng có chọc à!
- Ha ha, chọc luôn thì sao? Cắn hả? - Uyên cười phá lên, mũi hơi chun chun trêu ghẹo.
Mình không thèm nói, chỉ lườm lườm cô nàng. Càng nói chỉ càng tạo cơ hội cho Uyên cà khịa, tốt nhất là cứ im lặng, Uyên sẽ tự hành động thôi.
Quả nhiên, thấy mình không phản ứng, Uyên cũng không thèm chọc nữa, chỉ cười cười rồi đi tới sát giường, từ từ ngồi lên, sau đó nhích từng chút từng chút một vào gần mình. Giường chật, nếu cô nàng không nằm sát vào mình thì thế nào cũng bị té chỏng gọng.
Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nằm cạnh Uyên rồi, lẽ ra mình phải bình thường mới đúng, không ngờ vẫn thấy hồi hộp chẳng khác nào lần đầu gần nhau vậy. Vừa hưng phấn vừa mang tâm trạng chờ mong, mình lặng lẽ nhìn Uyên đang nhích sát vào, chậm rãi nằm xuống ngay bên cạnh, gối đầu lên chung chiếc gối với mình.
Mùi hương cơ thể thiếu nữ đầy tràn sức sống len lén bay qua, vương vấn mãi trong mũi. Mình nhẹ nhàng hít một hơi đầy tràn lồng ngực, khoan khoái nói:
- Uyên xài nước hoa gì thơm quá vậy?
Uyên đang nằm thẳng, nghe vậy thì hơi xoay mặt qua, mắt chạm mình thật gần, cười đáp:
- Đâu có. Vô bệnh viện mà xài nước hoa gì?
- Sao T nghe thơm quá! - Mình làm động tác hít hít mũi, nếu được, mình rất muốn kê sát mũi vào Uyên mà hít một hơi thật sâu.
- Chắc là xà bông tắm hoặc mùi dầu gội đầu thôi, không có xài nước hoa.
- Ừm, nghe thơm nên cứ tưởng...
Đêm khuya thanh vắng tĩnh lặng, hai đứa cùng nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ, hai gương mặt cùng xoay vào nhau, sát thật sát, cơ hồ cảm nhận rõ được hơi thở nóng ấm từ Uyên lan trên mặt mình khiến cho da mặt nổi gai lên. Nằm gần đến mức mình nhìn thấy được hình ảnh mình nhòe nhòe in hằn trong mắt Uyên.
Mình không nói, Uyên cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn mình bằng đôi mắt nâu to và dài như muốn nhấn chìm hồn mình vào sâu trong đó.
Muốn ôm Uyên quá, song biết chưa phải lúc. Chợt Uyên ngập ngừng hỏi:
- Tối qua... T sợ không?
- Sợ chứ! - Mình gật đầu nhận ngay. Mình không có máu khoác lác thích thể hiện ta đây anh hùng, sợ thì cứ nói là sợ, còn hơn lừa dối những người tin tưởng mình.
- Sợ chết hả?
- Ừ, sợ chết bỏ Uyên lại rồi nó xử luôn Uyên thì khổ. Nó đòi rạch mặt Uyên mà!
- Nó dám làm vậy, Uyên liều mạng với nó! Mà T nói thật không? Sợ chết rồi không che chở được cho Uyên, chứ không phải chỉ đơn giản là sợ chết hả? - Cô nàng cười cười.
Mình tặc lưỡi:
- Thì cũng có sợ chết, con người ai mà không sợ chết đâu, nhất là chết bằng cách đau đớn như vậy, nhưng nói thật là chủ yếu T lo cho Uyên thôi!
Đôi mắt nâu chớp nhẹ vài lượt, thoáng qua một chút xúc động:
- T giỏi lấy lòng con gái lắm, nhưng Uyên tin T nói thật!
- Thì nói thật mà, gạt Uyên làm gì?! Vậy còn Uyên thì sao, có sợ không?
- Có chứ.
- Hì hì, sợ bị rạch nát mặt, tàn phá dung nhan hả?
- Chứ gì nữa. Không phải T thích Uyên chỉ vì cái mặt này thôi sao, lỡ bị rạch mặt sứt sẹo xấu xí rồi chắc T tránh Uyên như cùi hủi, y như nó nói...
Uyên vui vẻ nói, thế nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời mặt mình, như đang dò xét phản ứng mình ra sao.
Mình cười:
- Khờ quá! Có ai mà lúc ban đầu chả thích nhau do ấn tượng về ngoại hình, nhưng về lâu về dài vun đắp tình cảm sâu sắc rồi thì nó không còn quan trọng mấy nữa. Uyên xấu hay đẹp vẫn vậy thôi!
Uyên nghi ngờ:
- Thật?
- Thật. He he, tất nhiên là nếu Uyên xấu thì lúc thân mật gần gũi nhau chắc T sẽ cụt hứng hơn trước, nhưng ráng ráng cũng được!
- Xì, biết ngay mà! Đàn ông các người ai cũng quan trọng cái mặt tiền! - Cô nàng trề bờ môi đỏ tươi dù không hề tô son, nhìn muốn cắn ghê.
Mình làm bộ nghiêm mặt:
- Giỡn đó! Không tin Uyên cứ thử rạch mặt đi coi T có thay đổi không, hay có khi lại càng thương Uyên hơn thì sao?
- Thôi, bớt giỡn! Uyên chưa điên tới vậy!
Hai đứa nhìn nhau rồi cùng phì cười.
Một lát, bất chợt Uyên thì thầm thổ lộ:
- Thực ra không phải Uyên sợ nó rạch mặt đâu, lúc đó chả nghĩ được gì nữa, chỉ lo T chết thôi!
Nghe vậy làm mình rất cảm động, ngoài mặt không thể hiện mà chỉ cười:
- Lo sao không nhào vô can thiệp, cứ đứng ngoài la làng không vậy?
- Nó khỏe lắm, mười Uyên cũng chẳng làm gì được. Bộ T không thấy à, nhờ Uyên đứng cầu cứu mới có người tới giúp đó, bằng không...
Nghĩ lại khoảnh khắc đáng quên đó, mình vẫn còn rùng mình vì sợ. Nếu không nhờ Uyên lớn tiếng kêu cứu, nếu không có nhóm khách nước ngoài tình cờ nghe được rồi xông vào hỗ trợ, biết đâu giờ này mình chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt, chẳng còn nằm đây tếu táo trò chuyện nữa rồi.
Mạng mình lớn thật! Mình không muốn mang tôn giáo vào đây vì sẽ có những ý kiến không đồng tình, tuy nhiên mình theo đạo Công giáo nên mình tin rằng Chúa đã cứu mình, chính ngài khiến mọi chuyện như thế.
- Lạnh quá!
Uyên đột ngột than thở, tiếp đó kéo tấm mền vẫn được mình đắp hờ nửa người sang, đắp lên cơ thể cô nàng. Chẳng biết sao, mỗi khi nằm gần Uyên và đắp chung một cái mền, mình lại nhớ tới những chuyện cũ trước kia, hình như lần nào cũng xảy ra chuyện mờ ám đằng sau mấy cái mền thì phải.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN