Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Giây phút thảng thốt, hay có thể nói là bất ngờ trên mặt Uyên nhanh chóng qua đi, cô nàng bình tĩnh nói:
- T nói điên gì vậy? Nói vậy là xúc phạm gia đình Uyên đó, biết không? Mắc gì tự dưng lại nghi ngờ ba T là ba Uyên? Xàm vừa vừa thôi chứ!
Thà Uyên không giải thích, mình còn có thể nghĩ là cô nàng không thèm chấp, đằng này Uyên càng chịu khó giải thích, mình lại càng thêm hồ nghi. Dù Uyên cố tỏ ra trấn tĩnh, mình vẫn thấy được nét gì đó bối rối in sâu trong mắt Uyên. Là do mình quá đa nghi, hay mình đã bỏ qua một chuyện gì đó rất quan trọng?
Nhớ lại chuyện cũ thì chính tay Uyên cầm mẫu xét nghiệm của ba mình và cả chị Diễm, có khi nào trước đó Uyên đã nghi Uyên chính là con rơi của ba mình, nên khi nhận được mẫu của ông, Uyên mới nhân dịp đó thử luôn với bản thân, để rồi...
Lẽ thường, càng nghi ngờ càng suy nghĩ, mà càng suy nghĩ lại càng thấy hợp lý. Gai ốc nổi cục cục khắp người mình, đến nỗi đang nằm mình liền ngồi bật dậy, trố mắt nhìn Uyên dò xét. Trong nội tâm mình liên tục phủ nhận suy luận vừa rồi, thầm nhủ không thể nào, mọi chuyện không thể như thế được đâu. Đây là cuộc đời mình, một cuộc đời thực sự, không phải là một bộ truyện hay cuốn phim ướt át nào để có thể xảy ra những tình tiết éo le đến cùng cực như vậy.
- Nhìn Uyên thế làm gì? Hay... Hôm qua bị dọng đầu vô tường nhiều quá nên giờ T có vấn đề về thần kinh rồi? Thần kinh không bình thường à?
Uyên cười, kiểu cách cười rất bình thường như mọi khi mình vẫn nhìn thấy, song lúc này rơi vào trong mắt mình lại đầy những điểm đáng ngờ, thậm chí cảm thấy nụ cười đó rất gượng gạo, như cố che đậy một sự thật nào đó.
Mình nói, mắt cứ nhìn Uyên chằm chằm không rời, dù chỉ một giây ngắn ngủi:
- Nhìn coi Uyên có đang giấu T chuyện gì không?
- Vớ vẩn thật! Thích nhìn cứ nhìn thoải mái, thử coi Uyên có gì mờ ám không! - Uyên cười nhạt, mặt hơi nghênh lên thách thức.
Cái mặt này mỗi khi làm động tác đó luôn rất gợi đòn, lúc nào nhìn cũng chỉ muốn nhào tới vồ vập thôi, nhưng hiện giờ trong mình không hề có chút hứng thú về chuyện trai gái, chỉ trừng trừng nhìn Uyên một cách đơn thuần, ráng quan sát xem có tìm ra được chút sơ hở nào hay không. Nhưng sao thâm tâm mình vẫn đang liên tục tự tìm cách chối bỏ mối nghi ngờ đó, dù mình có linh cảm dường như bản thân vừa chạm tay tới một cánh cửa mà chỉ cần đẩy mạnh thêm một cái nữa thì toàn bộ chân tướng sự việc sẽ hiện ra ngay trước mắt.
Chẳng biết sao, mình bỗng thấy sợ phải tìm hiểu nó, dù trước đó mình luôn vô cùng thắc mắc, luôn tìm đủ mọi cách để gặng hỏi Uyên.
Một nỗi sợ hãi mơ hồ, song lại càng đáng sợ hơn những gì đã từng trôi qua cuộc đời mình.
Cái cách Uyên đang nhìn mình lúc này đây, bề ngoài thì đầy thách thức đó, nhưng sâu trong tia mắt, mình cảm nhận được một sự van lơn, như nài xin mình đừng cố gắng tìm hiểu nữa, hãy để Uyên được yên. Hoặc cũng có khi mình đang tự ảo giác, đang tự lừa dối chính mình. Hay mình thật sự có vấn đề thần kinh sau sự cố vừa qua, sang chấn tâm lý chăng?
Vậy nên mình cố gằng kiềm chế bản ngã, cố gắng lùi lại, một bước, hai bước, ba bước... Lùi xa khỏi cánh cửa sự thật mà mình biết một khi nó mở ra, khả năng cao là mình chỉ càng thêm chìm trong khổ đau mà thôi.
Mình tự thanh minh với bản thân rằng Uyên chắc chắn không có máu mủ gì với ba mình, vì nếu vậy thì Uyên đã không ngủ với mình, đã không trao thân cho mình rồi.
Mình cố tình lờ đi rằng với một cô gái đầy cố chấp như Uyên, luôn bất cần phớt lờ thế gian, thì dù Uyên có nhận ra Uyên là chị gái hay em gái của mình, có thể Uyên vẫn sẽ ngủ với mình thôi. Không phải Uyên đã từng nói làm chuyện ấy với mình chỉ để lưu lại cho hai đứa một kỷ niệm đẹp sao?
Cái sự thật đáng sợ đó có thể đã ngăn Uyên đồng ý làm bạn gái mình, khiến gia đình mình mất đi một nàng dâu thảo, nhưng khó thể ngăn Uyên quyết tâm gần gũi thân xác với mình vài lần trước khi nói lời chào vĩnh biệt.
Thôi nào T, mày đừng nghĩ ngợi gì thêm nữa, càng nghĩ càng lung tung ngớ ngẩn. Chắc chắn đây không phải là sự thật, chắc chắn!
Vậy thôi đừng nghĩ nữa! Kệ mẹ nó đi!
Tìm cách khác mà giữ Uyên lại, ngoài ra tuyệt đối đừng dại dột hỏi gì thêm nữa! Mọi bí mật đều gây đau khổ cho con người khi nó bị lộ ra!
Trải qua thời khắc cực kỳ cực kỳ khó khăn, mình mới có thể tự lôi được bản thân ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn tưởng chừng sắp biến mình thành điên khùng tới nơi.
Mình khó khăn cất tiếng gọi Uyên lúc này đang nhấp nhổm đứng ngồi không yên bên kia:
- Qua đây ngồi với T chút đi!
Ánh mắt Uyên ném về phía mình đầy phòng bị:
- Để làm gì? T còn muốn tra hỏi gì nữa?
Mình rối rít xua tay:
- Không, không hỏi gì nữa hết. Chỉ qua đây ngồi chơi thôi, đi!
Uyên ngần ngừ:
- Khuya 10 giờ rồi, thôi T ngủ đi! Bác sĩ dặn phải ngủ sớm để cơ thể tự chữa lành, vậy mới nhanh khỏi được, quên rồi hả?
Mình tặc lưỡi:
- Không quên, nhưng biết sao, cơ thể T không tự chữa lành đâu nếu xa Uyên, nó phải ở gần Uyên thì mới mau khỏe được!
- Mưa nắng thất thường dữ vậy? T làm Uyên thấy sờ sợ rồi đó!
Uyên thoáng cười, mấy ngón tay búp măng sờ sờ lên má, có lẽ hơi bối rối khi tự dưng mình chuyển chủ đề lẹ vậy, chẳng những thế còn thốt ra mấy lời sến sẩm tình cảm.
- Qua đây nhanh đi, nấn ná hoài vậy? T đang bệnh hoạn, đầu thì quấn băng, không lẽ Uyên còn sợ T đủ sức đè được Uyên xuống hả? - Mình cố tình khích bác.
- Xì, khỏi khích tui làm gì, nghỉ qua luôn bây giờ!
Nói vậy chứ Uyên vẫn đứng lên, ném điện thoại xuống giường, sau đó đi tới chỗ mình, ngồi xuống cái ghế chị Diễm đã ngồi hồi sáng.
Đang nằm ở mép giường bên kia, mình nén đau lết qua mép bên này, nằm sát vào chỗ Uyên ngồi, tưởng chừng cảm nhận được cả hơi ấm từ cơ thể cô nàng truyền sang. Cảm giác này ấm cúng thật, ấm từ trong lòng tỏa ra.
Uyên thấy hết mọi hành động của mình, cô nàng chỉ nhếch mép lạnh nhạt:
- Qua rồi nè, muốn nói gì nói đi!
Mình cười hè hè:
- Hết rồi, kêu Uyên qua chơi thôi chứ có gì để nói nữa đâu!
- Không hạch hỏi nữa hả? - Cô nàng vẫn chưa hết bực.
- Không. Mốt tuyệt đối T không bao giờ nhắc tới, hứa!
- T hứa mấy lần rồi mà có giữ lời đâu, chả tin!
- Lần này hứa danh dự, nếu T còn hỏi nữa thì Uyên cứ bỏ đi đi, mặc kệ T đừng thèm quay về! - Mình nói rất nghiêm túc.
Ai dè lại bị Uyên tạt ngay một gáo nước lạnh còn hơn cả nước đá vào mặt:
- Lần trước T cũng nói y chang vậy đó.
- Ủa, vậy hả? He he, coi như xé nháp, làm lại!
- Hừ!
Giả lả một hồi cũng làm cô nàng nguôi giận, đang định len lén quàng tay qua ôm một chút thì nghe Uyên hỏi:
- Hồi sáng chị Diễm vô thăm có nói gì với T không?
Mình gật đầu:
- Có chứ, không lẽ vô thăm rồi hai đứa ngồi nhìn nhau cả buổi trời không nói tiếng nào sao được?
Cô nàng liếc xéo:
- T thừa biết ý Uyên không phải vậy, giỏi giả bộ!
- Hì hì, sao nè, ghen hả?
- Tới nữa, nghĩ sao Uyên ghen vậy? - Tất nhiên là Uyên chối biến, mặt thật thà như đếm.
Mình đùa dai:
- Không ghen thì thôi, nghỉ kể!
- Không kể thì thôi, chả cần! Tại không biết nói gì mới thuận miệng hỏi thôi.
Công nhận, thuận miệng gì mà hỏi đúng trọng tâm ghê. Mình cười thầm, không chọc Uyên nữa:
- Nói chứ không có gì nhiều hết à, chị Diễm chỉ hỏi thăm tình hình thôi, nói được mấy câu đã đi rồi còn gì, đâu phải Uyên không thấy?
- Thấy nhưng vẫn cứ thích hỏi đó, có sao không? - Cô nàng đâm bướng ngang xương.
- Tất nhiên là không rồi, Uyên cứ hỏi thoải mái! - Mình vuốt đuôi, mặt nịnh thấy rõ.
- Nịnh là giỏi!
Bó tay trước thái độ của mình làm không có cớ gì để phát tác, Uyên hầm hừ một câu nhưng nhìn mặt có chút vui. Con gái mà, ai cũng thích được nghe những lời ngọt ngào, thích được nhường nhịn, Uyên cũng không ngoại lệ.
Rồi Uyên bật than:
- Uyên thấy thương chị Diễm quá!
- Ừm. Lý do? - Lần thứ hai mình toan ôm Uyên lại buộc phải rụt tay về vì biết không đúng lúc.
- Thì lặn lội đường xa lên đây thăm T xong phải quay về ngay, không phải ai cũng làm vậy được đâu. Huống chi chị Diễm đã có nơi có chốn rồi...
- Uyên đang nói chị Diễm hay nói Uyên vậy?
Uyên sững người, bật cười hinh hích:
- Quên mất là Uyên cũng hành động y hệt chị Diễm, ha ha! Ngớ ngẩn quá mà! Mà nói gì thì nói, Uyên vẫn đỡ hơn vì còn ở lại đây vài hôm, không như chị ấy đi về ngay trong ngày!
- Ừm.
Nhắc tới chị, mình chẳng biết nên nói gì, cũng có thể Uyên đang thử dò xét mức độ tình cảm mình còn dành cho chị thế nào, sau đó mới quyết định có đến với mình hay không, thế nên lúc này im lặng có vẻ là giải pháp an toàn nhất.
- Lần này gặp lại, T có thấy chị Diễm khác không? - Uyên hỏi.
- Hả, khác gì? T có thấy khác chút gì đâu?
Uyên nói như trách:
- Rành rành trước mắt vậy mà không thấy hả? Trông chị Diễm tiều tụy hơn trước nhiều, chắc thời gian qua chịu không ít cực khổ! T vô tâm quá vậy?
Gì nữa đây? Uyên đang trách mình vô tâm đối với chị Diễm? Nhưng rõ ràng là mình thấy chị vẫn như trước mà, nào có nét gì tiều tụy như Uyên nói?
- T thấy chị Diễm có khác đâu, Uyên có nhìn lộn không?
Uyên nhìn mình như nhìn thằng vô tâm nhất thế gian:
- Hỏi tiếp nè, T có thấy chân chị Diễm đi cà nhắc không?
- Không... - Mình tự thấy bản thân như vừa từ cung trăng rớt xuống trái đất này vậy, ngơ ngác kinh khủng - Có hả? Sao T không thấy gì hết???
- Bởi mới nói T vô tâm! Chị Diễm bị té xe, chân trầy một đường dài lắm, mỗi lần bước đi là đau, vậy mà cũng ráng chạy lên tận đây thăm T cho được. Trong khi T thì chả biết gì cả!
Lòng mình chùng xuống, bỗng thấy có lỗi thật nhiều, lo nữa, muốn gọi ngay cho chị để hỏi han, nhưng biết giờ này trễ rồi, Uyên lại đang ngồi đây không tiện nên chỉ đành nén xuống. Mình bồi hồi hỏi:
- Chị Diễm kể Uyên nghe hả? Té sao vậy?
- Không, chị ấy dễ gì kể, T còn lạ gì tính cách chị Diễm nữa, có khổ luôn ráng chịu một mình thôi! Là Uyên thấy dù chị ấy cố giấu, bị Uyên phát hiện rồi mới chịu kể thôi!
- Vậy... Chắc lúc đi vô đây, chị Diễm sợ T biết nên ráng đi đứng bình thường, bởi vậy T không nhìn ra. - Mình ráng tự bào chữa để bớt áy náy.
Uyên cười đầy khó hiểu, không rõ có ý gì:
- Chị Diễm cũng giấu Uyên đó, sao Uyên nhìn cái phát hiện ra ngay, còn T thì không?
Mình tin có chuyện như vậy đều do mình đang bị thương, đang phải nằm viện, nên sự chú ý bị loãng mới để chị qua mặt được. Nhưng kể ra những điều này để bào chữa cũng chả ích lợi gì, mình nói:
- Uyên đang trách T thiếu quan tâm chị Diễm đó hả? Hai người lạ thật, cứ suốt ngày lo lắng cho tình địch là sao chả hiểu nổi?!!
- Đừng nói thiếu suy nghĩ vậy! Uyên chưa bao giờ xem chị ấy là tình địch, trước kia và bây giờ vẫn vậy! - Uyên trầm mặt không hài lòng.
Không khí tự nhiên căng thẳng chẳng đáng có, mình chỉ giỡn để làm dịu thôi, nào ngờ khiến Uyên hiểu lầm. Đang tìm lời giải thích cho Uyên hiểu thì điện thoại của cô nàng reo lên inh ỏi. Giữa đêm thanh vắng, tiếng chuông điện thoại luôn đem đến cảm giác bất an cho bất kỳ ai. Mình và Uyên đưa mắt nhìn nhau, thắc mắc ai còn gọi giờ này, sau đó nhìn qua chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên giường bên kia, bỗng thấy hồi hộp xen chút lo lắng.
Uyên bước tới gần, cầm máy lên, nhíu mắt nhìn màn hình rồi nói với mình:
- Không phải nó. Số lạ...
Câu đầu làm mình yên tâm chưa được mấy giây, hai tiếng "số lạ" lọt tới tai liền thấy lo âu. Mình hỏi ngay:
- Sáng giờ nó có gọi không?
- Có, cả chục lần nhưng Uyên không nghe. Tính chặn số nó mà bận quá quên luôn, giờ mới nhớ.
- Vậy chắc số đó là của nó rồi, gọi số kia hoài không được nên xài số khác gọi để Uyên nghe. - Mình nói ra suy đoán.
Uyên ngó lại màn hình điện thoại một lần nữa:
- Cũng có thể, chẳng biết nó còn gọi có mục đích gì?
Hai đứa đang bàn tán suy đoán, cửa phòng đột nhiên phát ra những tiếng lạch cạch làm mình hết hồn:
- Nãy có khóa trong không?
- Không, y tá dặn không được khóa, có gì họ còn ra vô kiểm tra cho T! T cũng biết mà?
- Thôi chết, nó vô đó chứ y tá nào! Giờ này là giờ bệnh nhân nghỉ ngơi, ai rảnh mà vào phá quấy chứ?
Mình cuống cuồng bật dậy, lục tìm xung quanh xem có thứ gì đó dùng làm vũ khí tự vệ được không. Thằng chó dai còn hơn đỉa đói, không ngờ bám theo tới tận bệnh viện không buông tha.
- T nói điên gì vậy? Nói vậy là xúc phạm gia đình Uyên đó, biết không? Mắc gì tự dưng lại nghi ngờ ba T là ba Uyên? Xàm vừa vừa thôi chứ!
Thà Uyên không giải thích, mình còn có thể nghĩ là cô nàng không thèm chấp, đằng này Uyên càng chịu khó giải thích, mình lại càng thêm hồ nghi. Dù Uyên cố tỏ ra trấn tĩnh, mình vẫn thấy được nét gì đó bối rối in sâu trong mắt Uyên. Là do mình quá đa nghi, hay mình đã bỏ qua một chuyện gì đó rất quan trọng?
Nhớ lại chuyện cũ thì chính tay Uyên cầm mẫu xét nghiệm của ba mình và cả chị Diễm, có khi nào trước đó Uyên đã nghi Uyên chính là con rơi của ba mình, nên khi nhận được mẫu của ông, Uyên mới nhân dịp đó thử luôn với bản thân, để rồi...
Lẽ thường, càng nghi ngờ càng suy nghĩ, mà càng suy nghĩ lại càng thấy hợp lý. Gai ốc nổi cục cục khắp người mình, đến nỗi đang nằm mình liền ngồi bật dậy, trố mắt nhìn Uyên dò xét. Trong nội tâm mình liên tục phủ nhận suy luận vừa rồi, thầm nhủ không thể nào, mọi chuyện không thể như thế được đâu. Đây là cuộc đời mình, một cuộc đời thực sự, không phải là một bộ truyện hay cuốn phim ướt át nào để có thể xảy ra những tình tiết éo le đến cùng cực như vậy.
- Nhìn Uyên thế làm gì? Hay... Hôm qua bị dọng đầu vô tường nhiều quá nên giờ T có vấn đề về thần kinh rồi? Thần kinh không bình thường à?
Uyên cười, kiểu cách cười rất bình thường như mọi khi mình vẫn nhìn thấy, song lúc này rơi vào trong mắt mình lại đầy những điểm đáng ngờ, thậm chí cảm thấy nụ cười đó rất gượng gạo, như cố che đậy một sự thật nào đó.
Mình nói, mắt cứ nhìn Uyên chằm chằm không rời, dù chỉ một giây ngắn ngủi:
- Nhìn coi Uyên có đang giấu T chuyện gì không?
- Vớ vẩn thật! Thích nhìn cứ nhìn thoải mái, thử coi Uyên có gì mờ ám không! - Uyên cười nhạt, mặt hơi nghênh lên thách thức.
Cái mặt này mỗi khi làm động tác đó luôn rất gợi đòn, lúc nào nhìn cũng chỉ muốn nhào tới vồ vập thôi, nhưng hiện giờ trong mình không hề có chút hứng thú về chuyện trai gái, chỉ trừng trừng nhìn Uyên một cách đơn thuần, ráng quan sát xem có tìm ra được chút sơ hở nào hay không. Nhưng sao thâm tâm mình vẫn đang liên tục tự tìm cách chối bỏ mối nghi ngờ đó, dù mình có linh cảm dường như bản thân vừa chạm tay tới một cánh cửa mà chỉ cần đẩy mạnh thêm một cái nữa thì toàn bộ chân tướng sự việc sẽ hiện ra ngay trước mắt.
Chẳng biết sao, mình bỗng thấy sợ phải tìm hiểu nó, dù trước đó mình luôn vô cùng thắc mắc, luôn tìm đủ mọi cách để gặng hỏi Uyên.
Một nỗi sợ hãi mơ hồ, song lại càng đáng sợ hơn những gì đã từng trôi qua cuộc đời mình.
Cái cách Uyên đang nhìn mình lúc này đây, bề ngoài thì đầy thách thức đó, nhưng sâu trong tia mắt, mình cảm nhận được một sự van lơn, như nài xin mình đừng cố gắng tìm hiểu nữa, hãy để Uyên được yên. Hoặc cũng có khi mình đang tự ảo giác, đang tự lừa dối chính mình. Hay mình thật sự có vấn đề thần kinh sau sự cố vừa qua, sang chấn tâm lý chăng?
Vậy nên mình cố gằng kiềm chế bản ngã, cố gắng lùi lại, một bước, hai bước, ba bước... Lùi xa khỏi cánh cửa sự thật mà mình biết một khi nó mở ra, khả năng cao là mình chỉ càng thêm chìm trong khổ đau mà thôi.
Mình tự thanh minh với bản thân rằng Uyên chắc chắn không có máu mủ gì với ba mình, vì nếu vậy thì Uyên đã không ngủ với mình, đã không trao thân cho mình rồi.
Mình cố tình lờ đi rằng với một cô gái đầy cố chấp như Uyên, luôn bất cần phớt lờ thế gian, thì dù Uyên có nhận ra Uyên là chị gái hay em gái của mình, có thể Uyên vẫn sẽ ngủ với mình thôi. Không phải Uyên đã từng nói làm chuyện ấy với mình chỉ để lưu lại cho hai đứa một kỷ niệm đẹp sao?
Cái sự thật đáng sợ đó có thể đã ngăn Uyên đồng ý làm bạn gái mình, khiến gia đình mình mất đi một nàng dâu thảo, nhưng khó thể ngăn Uyên quyết tâm gần gũi thân xác với mình vài lần trước khi nói lời chào vĩnh biệt.
Thôi nào T, mày đừng nghĩ ngợi gì thêm nữa, càng nghĩ càng lung tung ngớ ngẩn. Chắc chắn đây không phải là sự thật, chắc chắn!
Vậy thôi đừng nghĩ nữa! Kệ mẹ nó đi!
Tìm cách khác mà giữ Uyên lại, ngoài ra tuyệt đối đừng dại dột hỏi gì thêm nữa! Mọi bí mật đều gây đau khổ cho con người khi nó bị lộ ra!
Trải qua thời khắc cực kỳ cực kỳ khó khăn, mình mới có thể tự lôi được bản thân ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn tưởng chừng sắp biến mình thành điên khùng tới nơi.
Mình khó khăn cất tiếng gọi Uyên lúc này đang nhấp nhổm đứng ngồi không yên bên kia:
- Qua đây ngồi với T chút đi!
Ánh mắt Uyên ném về phía mình đầy phòng bị:
- Để làm gì? T còn muốn tra hỏi gì nữa?
Mình rối rít xua tay:
- Không, không hỏi gì nữa hết. Chỉ qua đây ngồi chơi thôi, đi!
Uyên ngần ngừ:
- Khuya 10 giờ rồi, thôi T ngủ đi! Bác sĩ dặn phải ngủ sớm để cơ thể tự chữa lành, vậy mới nhanh khỏi được, quên rồi hả?
Mình tặc lưỡi:
- Không quên, nhưng biết sao, cơ thể T không tự chữa lành đâu nếu xa Uyên, nó phải ở gần Uyên thì mới mau khỏe được!
- Mưa nắng thất thường dữ vậy? T làm Uyên thấy sờ sợ rồi đó!
Uyên thoáng cười, mấy ngón tay búp măng sờ sờ lên má, có lẽ hơi bối rối khi tự dưng mình chuyển chủ đề lẹ vậy, chẳng những thế còn thốt ra mấy lời sến sẩm tình cảm.
- Qua đây nhanh đi, nấn ná hoài vậy? T đang bệnh hoạn, đầu thì quấn băng, không lẽ Uyên còn sợ T đủ sức đè được Uyên xuống hả? - Mình cố tình khích bác.
- Xì, khỏi khích tui làm gì, nghỉ qua luôn bây giờ!
Nói vậy chứ Uyên vẫn đứng lên, ném điện thoại xuống giường, sau đó đi tới chỗ mình, ngồi xuống cái ghế chị Diễm đã ngồi hồi sáng.
Đang nằm ở mép giường bên kia, mình nén đau lết qua mép bên này, nằm sát vào chỗ Uyên ngồi, tưởng chừng cảm nhận được cả hơi ấm từ cơ thể cô nàng truyền sang. Cảm giác này ấm cúng thật, ấm từ trong lòng tỏa ra.
Uyên thấy hết mọi hành động của mình, cô nàng chỉ nhếch mép lạnh nhạt:
- Qua rồi nè, muốn nói gì nói đi!
Mình cười hè hè:
- Hết rồi, kêu Uyên qua chơi thôi chứ có gì để nói nữa đâu!
- Không hạch hỏi nữa hả? - Cô nàng vẫn chưa hết bực.
- Không. Mốt tuyệt đối T không bao giờ nhắc tới, hứa!
- T hứa mấy lần rồi mà có giữ lời đâu, chả tin!
- Lần này hứa danh dự, nếu T còn hỏi nữa thì Uyên cứ bỏ đi đi, mặc kệ T đừng thèm quay về! - Mình nói rất nghiêm túc.
Ai dè lại bị Uyên tạt ngay một gáo nước lạnh còn hơn cả nước đá vào mặt:
- Lần trước T cũng nói y chang vậy đó.
- Ủa, vậy hả? He he, coi như xé nháp, làm lại!
- Hừ!
Giả lả một hồi cũng làm cô nàng nguôi giận, đang định len lén quàng tay qua ôm một chút thì nghe Uyên hỏi:
- Hồi sáng chị Diễm vô thăm có nói gì với T không?
Mình gật đầu:
- Có chứ, không lẽ vô thăm rồi hai đứa ngồi nhìn nhau cả buổi trời không nói tiếng nào sao được?
Cô nàng liếc xéo:
- T thừa biết ý Uyên không phải vậy, giỏi giả bộ!
- Hì hì, sao nè, ghen hả?
- Tới nữa, nghĩ sao Uyên ghen vậy? - Tất nhiên là Uyên chối biến, mặt thật thà như đếm.
Mình đùa dai:
- Không ghen thì thôi, nghỉ kể!
- Không kể thì thôi, chả cần! Tại không biết nói gì mới thuận miệng hỏi thôi.
Công nhận, thuận miệng gì mà hỏi đúng trọng tâm ghê. Mình cười thầm, không chọc Uyên nữa:
- Nói chứ không có gì nhiều hết à, chị Diễm chỉ hỏi thăm tình hình thôi, nói được mấy câu đã đi rồi còn gì, đâu phải Uyên không thấy?
- Thấy nhưng vẫn cứ thích hỏi đó, có sao không? - Cô nàng đâm bướng ngang xương.
- Tất nhiên là không rồi, Uyên cứ hỏi thoải mái! - Mình vuốt đuôi, mặt nịnh thấy rõ.
- Nịnh là giỏi!
Bó tay trước thái độ của mình làm không có cớ gì để phát tác, Uyên hầm hừ một câu nhưng nhìn mặt có chút vui. Con gái mà, ai cũng thích được nghe những lời ngọt ngào, thích được nhường nhịn, Uyên cũng không ngoại lệ.
Rồi Uyên bật than:
- Uyên thấy thương chị Diễm quá!
- Ừm. Lý do? - Lần thứ hai mình toan ôm Uyên lại buộc phải rụt tay về vì biết không đúng lúc.
- Thì lặn lội đường xa lên đây thăm T xong phải quay về ngay, không phải ai cũng làm vậy được đâu. Huống chi chị Diễm đã có nơi có chốn rồi...
- Uyên đang nói chị Diễm hay nói Uyên vậy?
Uyên sững người, bật cười hinh hích:
- Quên mất là Uyên cũng hành động y hệt chị Diễm, ha ha! Ngớ ngẩn quá mà! Mà nói gì thì nói, Uyên vẫn đỡ hơn vì còn ở lại đây vài hôm, không như chị ấy đi về ngay trong ngày!
- Ừm.
Nhắc tới chị, mình chẳng biết nên nói gì, cũng có thể Uyên đang thử dò xét mức độ tình cảm mình còn dành cho chị thế nào, sau đó mới quyết định có đến với mình hay không, thế nên lúc này im lặng có vẻ là giải pháp an toàn nhất.
- Lần này gặp lại, T có thấy chị Diễm khác không? - Uyên hỏi.
- Hả, khác gì? T có thấy khác chút gì đâu?
Uyên nói như trách:
- Rành rành trước mắt vậy mà không thấy hả? Trông chị Diễm tiều tụy hơn trước nhiều, chắc thời gian qua chịu không ít cực khổ! T vô tâm quá vậy?
Gì nữa đây? Uyên đang trách mình vô tâm đối với chị Diễm? Nhưng rõ ràng là mình thấy chị vẫn như trước mà, nào có nét gì tiều tụy như Uyên nói?
- T thấy chị Diễm có khác đâu, Uyên có nhìn lộn không?
Uyên nhìn mình như nhìn thằng vô tâm nhất thế gian:
- Hỏi tiếp nè, T có thấy chân chị Diễm đi cà nhắc không?
- Không... - Mình tự thấy bản thân như vừa từ cung trăng rớt xuống trái đất này vậy, ngơ ngác kinh khủng - Có hả? Sao T không thấy gì hết???
- Bởi mới nói T vô tâm! Chị Diễm bị té xe, chân trầy một đường dài lắm, mỗi lần bước đi là đau, vậy mà cũng ráng chạy lên tận đây thăm T cho được. Trong khi T thì chả biết gì cả!
Lòng mình chùng xuống, bỗng thấy có lỗi thật nhiều, lo nữa, muốn gọi ngay cho chị để hỏi han, nhưng biết giờ này trễ rồi, Uyên lại đang ngồi đây không tiện nên chỉ đành nén xuống. Mình bồi hồi hỏi:
- Chị Diễm kể Uyên nghe hả? Té sao vậy?
- Không, chị ấy dễ gì kể, T còn lạ gì tính cách chị Diễm nữa, có khổ luôn ráng chịu một mình thôi! Là Uyên thấy dù chị ấy cố giấu, bị Uyên phát hiện rồi mới chịu kể thôi!
- Vậy... Chắc lúc đi vô đây, chị Diễm sợ T biết nên ráng đi đứng bình thường, bởi vậy T không nhìn ra. - Mình ráng tự bào chữa để bớt áy náy.
Uyên cười đầy khó hiểu, không rõ có ý gì:
- Chị Diễm cũng giấu Uyên đó, sao Uyên nhìn cái phát hiện ra ngay, còn T thì không?
Mình tin có chuyện như vậy đều do mình đang bị thương, đang phải nằm viện, nên sự chú ý bị loãng mới để chị qua mặt được. Nhưng kể ra những điều này để bào chữa cũng chả ích lợi gì, mình nói:
- Uyên đang trách T thiếu quan tâm chị Diễm đó hả? Hai người lạ thật, cứ suốt ngày lo lắng cho tình địch là sao chả hiểu nổi?!!
- Đừng nói thiếu suy nghĩ vậy! Uyên chưa bao giờ xem chị ấy là tình địch, trước kia và bây giờ vẫn vậy! - Uyên trầm mặt không hài lòng.
Không khí tự nhiên căng thẳng chẳng đáng có, mình chỉ giỡn để làm dịu thôi, nào ngờ khiến Uyên hiểu lầm. Đang tìm lời giải thích cho Uyên hiểu thì điện thoại của cô nàng reo lên inh ỏi. Giữa đêm thanh vắng, tiếng chuông điện thoại luôn đem đến cảm giác bất an cho bất kỳ ai. Mình và Uyên đưa mắt nhìn nhau, thắc mắc ai còn gọi giờ này, sau đó nhìn qua chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên giường bên kia, bỗng thấy hồi hộp xen chút lo lắng.
Uyên bước tới gần, cầm máy lên, nhíu mắt nhìn màn hình rồi nói với mình:
- Không phải nó. Số lạ...
Câu đầu làm mình yên tâm chưa được mấy giây, hai tiếng "số lạ" lọt tới tai liền thấy lo âu. Mình hỏi ngay:
- Sáng giờ nó có gọi không?
- Có, cả chục lần nhưng Uyên không nghe. Tính chặn số nó mà bận quá quên luôn, giờ mới nhớ.
- Vậy chắc số đó là của nó rồi, gọi số kia hoài không được nên xài số khác gọi để Uyên nghe. - Mình nói ra suy đoán.
Uyên ngó lại màn hình điện thoại một lần nữa:
- Cũng có thể, chẳng biết nó còn gọi có mục đích gì?
Hai đứa đang bàn tán suy đoán, cửa phòng đột nhiên phát ra những tiếng lạch cạch làm mình hết hồn:
- Nãy có khóa trong không?
- Không, y tá dặn không được khóa, có gì họ còn ra vô kiểm tra cho T! T cũng biết mà?
- Thôi chết, nó vô đó chứ y tá nào! Giờ này là giờ bệnh nhân nghỉ ngơi, ai rảnh mà vào phá quấy chứ?
Mình cuống cuồng bật dậy, lục tìm xung quanh xem có thứ gì đó dùng làm vũ khí tự vệ được không. Thằng chó dai còn hơn đỉa đói, không ngờ bám theo tới tận bệnh viện không buông tha.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN