Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
CHAP 11: KARAOKE TAY VỊN (PART 2)
Mặc dù Mai đã từ chối làm "tay vịn" một lần trong tình huống bị động ở Việt Nam, nhưng lần này cô đã chủ động lựa chọn công việc này tại Nhật Bản. Chuyện là sau khi sang Nhật du học được khoảng nửa năm, cũng là lúc yêu anh J. Được nửa năm, cô phải gánh trên vai một khoản nợ 200 triệu VNĐ. Vì trước đó có việc gấp nên cô vay một người họ hàng số tiền này, người này cũng rất thoải mái không thúc giục cô phải trả ngay. Đúng lúc đang chuẩn bị trả nợ thì có một người bạn bên Nhật cũng cần tiền và vay gấp trong 2 ngày, hứa sẽ trả cô một khoản lãi nữa. Mai nghĩ ừ thì cho vay 2 ngày rồi trả nợ cũng chưa muộn. Thêm nữa, người bạn này đặt vấn đề rất nghiêm túc, viết giấy vay nợ, quay clip nói vay nợ, gửi đầy đủ hình ảnh giấy tờ chứng minh nhân thân. Chuyển tiền cho bạn xong, cô còn đúng khoảng 400k VNĐ trong tài khoản. Tối hôm ấy, Mai biết mình bị lừa, vì người bạn đó lén lút cầm tiền đi cờ bạc và đã tiêu hết rồi.Sau khi phát hiện ra sự thật, Mai bàng hoàng đến nỗi mặt tái mét không còn hột máu, bát mì Udong với mấy miếng sushi vừa gọi không ăn được miếng nào bỏ nguyên. Tìm hiểu ra mới biết cả bạn lẫn nhà bạn đều nghèo lắm không có khả năng trả nợ. Chẳng còn cách nào khác, Mai đành phải kể thật với 1 người họ hàng rồi hứa sẽ trả góp dần dần khoản nợ này. Thời điểm đó Mai vừa sang Nhật chưa được bao lâu, việc học trên trường vẫn đang gặp nhiều khó khăn vì vấn đề ngôn ngữ. Các thím cũng biết học chuyên môn bằng tiếng Việt còn khó huống chi tiếng Nhật là thứ tiếng có nhiều Hán tự, nhất là đối với người Việt mình vốn không quen Hán tự như người Trung Quốc. Vốn dĩ mỗi ngày cô đi làm thêm 5 tiếng để kiếm sinh hoạt phí thôi, còn dành thời gian để học. Nhưng bây giờ muốn trả nợ thì không thể sống như thế được nữa, nên cô đành đưa ra quyết định nghỉ học ở ngôi trường danh giá đang học để chuyển sang một trường bình thường hơn, và đi làm nhiều nhất có thể để kiếm tiền trả nợ.
Lang thang trên các trang web, cô thấy người ta tuyển phục vụ ở quán bar vào cuối tuần, thời gian linh hoạt vì hôm nào bận có thể nghỉ. Thế là cô đến phỏng vấn thử mới biết đó là một quán hát, quản lý quán biết chuyện của cô thì đồng ý nhận và giúp cô kiếm tiền trả nợ. Quy tắc của quán là chỉ ngồi cạnh và rót rượu cho khách, không cần uống, không đụng chạm, nếu cảm thấy khó chịu vì khách thì có thể đứng lên ra ngoài luôn. Thời gian làm việc thường từ 7,8 giờ tối ~ sáng sớm. Mai quyết định làm vào tối thứ 6, thứ 7 hàng tuần nhưng cũng không giấu diếm người yêu:
- Em định đi phục vụ ở quán hát như vậy anh ạ, em phải kiếm tiền trả nợ sớm chứ. – thút thít
- Em đừng đi, nợ anh trả là được.
- Không, đây là lỗi của em, em phải chịu trách nhiệm cho lỗi của mình chứ sao lại bắt anh trả nợ hộ. Em sẽ làm vài tháng kiếm được một khoản tiền rồi thôi. Anh đừng lo, em không đi xa hơn làm gì quá đáng đâu.
- Anh sợ em sẽ tổn thương khi làm ở môi trường như thế.
- Em hứa là nếu thấy không ổn em sẽ nghỉ ngay.
Cứ thứ 6, thứ 7 mỗi tuần, Mai lại đến quán làm, nhờ ngoại hình nên cô hay được khách chọn và mỗi ngày kiếm được khoảng 3~4 triệu VNĐ (gấp 2~3 lần công việc làm bưng bê bình thường trong cùng thời gian). Quy ra tiền Việt thì nghe to, nhưng thực ra bên này vật giá đắt đỏ thì cũng không nhiều đâu các fences ạ. Cô không đi tăng 2 với khách, chỉ cần khách động chạm đến những nơi nhạy cảm là cô đứng lên ra ngoài ngay lập tức. Nói về những người làm ở đây thì khá đa dạng thành phần, có cả người Trung Quốc, người Nga, người Nhật, sinh viên, người đi làm... Đều có cả. Mỗi người có một nét đẹp riêng, nhưng đằng sau nét đẹp ấy là gì thì đúng là chẳng ai biết được. Khách thì cũng đa dạng thành phần, khách U40 U50 thì chỉ đơn giản là đến để ăn nhậu và hát, nhưng khách U20 U30 trẻ thì ăn chơi quậy phá cũng nhiều. Nhiều khi họ chơi trò chơi và bắt phạt bằng cách hôn nhau, Mai cố gắng hết sức có thể để tránh những nhóm khách này và những trò chơi kiểu này.
Trong suốt khoảng 2 tháng đi làm ở quán hát, có khoảng 3-4 người khách khuyên cô đừng đi làm thế này nữa mà chỉ gặp riêng họ thôi:
- Em đừng đi làm như thế này nữa. Làm người yêu của anh, anh sẽ cho em tiền tiêu.
- Không ạ, em chỉ làm ở đây 1 thời gian ngắn rồi sẽ nghỉ. Em cũng không gặp khách ở ngoài đâu ạ. – Mai trả lời.
- Ơ thế bà chị đi làm ở đây làm gì?
Ừ, đi làm ở đây để làm gì nhỉ?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN