Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Một đêm cuồng nhiệt còn hơn cả cuồng nhiệt mau chóng qua đi, không thể nhớ nổi bọn mình đã âu yếm nhau bao nhiêu lần, chỉ nhớ đến khi cả hai quá mỏi mệt mới thiếp đi, ôm chặt nhau mà ngủ.
Sáng sớm, khi mặt trời ló dạng, ánh nắng xuyên qua màn cửa soi vào phòng. Mình giật mình thức dậy, thấy hơi nhột nhạt khắp mặt, mở mắt ra mới phát hiện Uyên đã dậy từ khi nào.
Cô nàng vẫn cuộn mình trong chăn, chỉ có cánh tay trần là ló ra, đang nhẹ nhàng vuốt ve khắp mặt mình, ánh mắt trìu mến và xa xăm.
Ngay khi thức dậy, chạm vào ánh mắt Uyên nhắc mình nhớ những thứ tốt đẹp đã ở lại phía sau, và bây giờ mình sẽ phải đối mặt với điều đáng sợ nhất.
Nếu được lựa chọn, mình sẽ chọn ngủ mãi ngủ mãi mà không bao giờ tỉnh dậy. Tiếc là chuyện đó không thể nào xảy ra, cơn mơ thường nhanh chóng qua đi và người ta sẽ phải chấp nhận với thực tại phũ phàng.
Mình vẫn nằm yên, nhìn Uyên đầy yêu thương, vui vẻ đón nhận những cái vuốt ve nhồn nhột khắp mặt. Sau một đêm triền miên trong tột đỉnh thăng hoa, Uyên của hiện tại mang lại cho mình cảm giác thân thiết đến khó thể xa rời, chẳng khác nào một phần máu thịt của mình vậy. Tay mình chạm nhẹ vào một bên gò má Uyên, cảm nhận làn da mát lạnh vì không khí trong phòng, thì thầm:
- Dậy lâu chưa?
- Lâu rồi. - Uyên khẽ đáp.
Mình hỏi:
- Chưa tám giờ mà, dậy chi sớm vậy?
Thần sắc Uyên lộ chút không vui:
- Đang ngủ thì nhà Uyên gọi điện, có muốn ngủ nữa cũng không được.
- Hả? - Mình hết hồn, sáng giờ ngủ say nên nào có biết gì - Nhà Uyên gọi làm gì? Không lẽ...
Uyên cười gượng:
- Ừm. Nó gọi điện qua méc ba Uyên, cả nhà Uyên biết hết rồi.
- Có chuyện méc kiểu này nữa hả? Rồi sao, ba Uyên có la không? - Mình khó xử.
Nói vậy chứ mình hiểu được tâm trạng thằng Khang thế nào. Đêm qua sau khi mất dấu tụi mình chắc nó vô cùng điên máu, có khi đã lùng sục khắp nơi cả đêm mà không tìm được cho nên tới sáng mới phải gọi qua bên kia mách lẻo.
Uyên thở ra một hơi:
- Không la mấy, chỉ nói đã nhận lời người ta rồi thì đừng làm gì để ba mất mặt, lệnh cho Uyên nội trong bữa nay phải về Cần Thơ thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Mình lòn tay trong chăn ôm cứng lấy cơ thể quyến rũ:
- Đừng về! Ở lại đây với T đi!
Người Uyên thoáng run, khó khăn lắc đầu:
- T đừng làm Uyên khó xử nữa! Chuyện đêm qua... Uyên đã cố gắng lắm rồi! Coi như nó là kỷ niệm đẹp của Uyên với T, cất kĩ trong lòng chứ đừng để nó dày vò T! Rồi T sẽ gặp người đáng để T trân trọng sớm thôi!
Mình càng siết chặt Uyên hơn, cắn răng nói:
- T sợ cái cảnh phải làm lại từ đầu lắm rồi! Bây giờ T không cho Uyên đi, Uyên đi được sao? Đừng làm vậy có được không?!!!
- Muốn vậy thì T giết Uyên đi, hoặc mua xích về trói Uyên lại! Mà T có thể trói được Uyên cả đời sao?
- T không hiểu vì sao Uyên lại quyết tâm lấy nó tới vậy? Không sao hiểu nổi? - Mình không ngừng lẩm bẩm tự hỏi. Dù đã hứa với Uyên sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng giờ phút này khi Uyên thực sự sắp ra đi, mình không tài nào lãng quên hoặc vờ không nghĩ tới được.
Uyên muốn đứng lên nhưng bị mình ôm cứng không thể nào chui được ra khỏi chăn, hai mắt long lanh như không nỡ, chỉ đành thở dài thườn thượt:
- Thay vì làm vậy dù biết cũng chẳng thay đổi được gì, sao T không mỉm cười cho Uyên yên lòng? Đời này mình không có duyên thì hẹn kiếp sau! Cuộc đời ngắn ngủi lắm, biết đâu chỉ một thời gian ngắn nữa T sẽ biết có thể gặp Uyên ở đâu thì sao?
Mình không hiểu Uyên nói vậy có ý gì:
- Nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc thì Uyên tính làm gì?
Uyên tỏ ra mệt mỏi, đáp bằng giọng nhạt nhẽo:
- Nói xàm thôi, quên đi! T đừng suy nghĩ chi cho mệt! T buông Uyên ra đi, trễ rồi!
- Chết cũng không buông!
- Có muốn Uyên cắn lưỡi chết trước mặt T không?
Mình vờ không nghe Uyên nói gì, bàn tay trong lớp chăn lần mò khắp thân thể Uyên, muốn dùng cách này để làm cô nàng mềm lòng hoặc chí ít cũng kéo dài được chút thời gian, song liền bị Uyên nhẹ nhàng đẩy ra:
- Hết đêm rồi, từ giờ mình là bạn, T đừng vậy nữa!
Mình khựng lại, nhất thời không biết nên nói gì, nên phản ứng thế nào.
Uyên lặng lẽ mặc chiếc váy ngủ đêm qua vội vàng vất phía dưới chân vào, mọi chuyện đều diễn ra kín đáo bên trong chăn, không để mình nhìn thấy.
Không gì cay đắng và chua xót bằng tận mắt chứng kiến thứ quý giá nhất với mình lại đang từ từ rời xa mình mà không cách nào níu giữ. Mình thẫn thờ nằm đó, trơ mắt nhìn Uyên lục lọi túi xách lấy ra bộ đồ mới rồi cầm nó đi vào phòng tắm.
Mình biết, chừng nửa tiếng nữa thôi, Uyên sẽ rời khỏi đây, chính thức chia tay mình để về Cần Thơ làm vợ thằng Khang. Với người nguyên tắc như Uyên, có lẽ sau khi chính thức thành vợ nó rồi, sẽ không bao giờ Uyên chịu gặp lại mình nữa đâu.
Trong tâm trạng hoang mang tột độ, mình mặc quần áo vào như cái máy, đầu óc rỗng tuếch, chợt thấy mất phương hướng, mất hết mục đích sống, chẳng thiết tha làm bất kỳ điều gì nữa.
Đau lắm, xót lắm, khó chịu lắm, nhưng không khóc được. Khóc mà làm gì khi biết nó chẳng giải quyết được chi, chỉ càng làm mình trở nên yếu ớt. Mà thực tế thì mình cũng chả còn nước mắt để khóc nữa, thời gian qua số lần mình khóc còn nhiều hơn cả cuộc đời hai mươi mấy năm cộng lại rồi.
Mình nên làm gì để cản Uyên lại đây?
Khi muốn níu kéo, người ta thường đem thứ đáng sợ nhất là cái chết ra để hù dọa. Tiếc là cách này với Uyên vô hiệu, thậm chí mình đoán có khi Uyên còn mong chờ mình làm vậy nữa, để cô nàng được danh chính ngôn thuận từ bỏ thế giới này, cùng với mình.
Tự tử không được, nài nỉ khóc lóc cũng không được, vậy còn biết phải làm gì?
Cảm giác chán nản bủa vây, vô tình trông thấy điện thoại Uyên để trên bàn vừa sáng màn hình, mình chợt nhớ tới một chuyện, vội lớn tiếng hỏi:
- Uyên mở máy hả?
- Ừ, mở mới nhận được cuộc gọi của ba Uyên chứ. - Tiếng cô nàng trong phòng tắm vọng ra, lẫn vào tiếng nước từ vòi hoa sen rào rào.
- Uyên quên chuyện tối qua rồi hả? Lỡ thằng Khang dựa vào định vị tìm tới đây thì sao?
- Không có đâu. Tối qua rối trí Uyên quên, chẳng cần vứt điện thoại hay tắt nguồn làm gì hết, chỉ cần tắt mấy cái ứng dụng báo vị trí trên zalo, facebook thì nó không mò ra được đâu.
- Chưa chắc, giờ có nhiều phần mềm gián điệp tân tiến lắm. T nghi nó cài phần mềm vào máy Uyên chứ không đơn giản như Uyên nghĩ đâu...
- Chắc không tới nỗi vậy. - Giọng Uyên không chắc chắn lắm, có hơi lo lắng.
- Hên xui, T tắt nguồn nhen, cho an toàn!
- Tắt đi!
Uyên vừa đồng ý, mình bấm tắt nguồn máy ngay, vừa làm xong liền nghe tiếng mở khóa phòng lạch cạch. Thôi chết rồi, không trùng hợp vậy chứ? Chẳng lẽ mình đoán đúng?
Phòng kín, chỉ có một cửa ra vào, phòng tắm thì Uyên đang sử dụng, cũng đang đóng kín cửa. Ngó tới ngó lui chả có chỗ nào để trốn tránh, mình chụp vội lấy cái trụ móc đồ bằng inox trong góc phòng hườm sẵn.
Cửa mở, mình chết lặng khi thấy rõ kẻ đến.
Quả nhiên, đứng bên ngoài là nhân viên nam và thằng Khang. Nó trừng trừng nhìn mình tóe lửa như chỉ muốn lao tới ăn tươi nuốt sống ngay mới hả.
Nhân viên nam kia còn rất trẻ, chừng 18 19 thôi, điệu bộ xun xoe nói:
- Có gì mong anh giải quyết nhẹ nhàng thôi, đừng để em bị...
- Yên tâm, cứ xuống trước đi! Anh chỉ nói chuyện thôi! - Thằng Khang khoát tay, đuổi nhân viên kia đi càng sớm càng tốt để tha hồ phóng tay xử mình.
Nhìn cũng biết thằng lỏi nhân viên ăn tiền của nó nên mới dùng chìa sơ cua mở cửa phòng. Cũng không trách được, trông thằng Khang xăm trổ bặm trợn như vậy chẳng ai dám dại dây vào, lại còn được cho tiền thì tội gì từ chối mà hại cái thân.
Nhân viên kia dạ dạ vài tiếng, toan quay đi, mình liền lên tiếng:
- Thằng này muốn giết anh đó, thế nào cũng có án mạng. Em trai cũng không tránh khỏi bị liên lụy đâu!
Nhân viên nam nghe vậy khựng người, quay mặt nghi hoặc ngó mình, tỏ ra ngần ngừ nửa muốn đi nửa lại sợ xảy ra chuyện giống như mình vừa nói.
Thằng Khang móc ra vài tờ giấy bạc nhét vào tay nhân viên khách sạn, trấn an:
- Đừng lo gì cả, anh hứa với em là sẽ không có chuyện gì hết! Thằng đó sợ anh, chỉ muốn chạy tội thôi! Cứ xuống dưới sảnh đi, cho anh chừng 30 phút để giải quyết êm xuôi chuyện này, xong việc anh sẽ cho thêm.
Chớp mắt đã có thêm mấy triệu bằng cả nửa tháng lương, lại còn nghe hứa hẹn chút sẽ cho thêm, thằng nhóc nhét ngay tiền vào túi quần, gật lia lịa:
- Dạ, để em canh chừng cho. A tranh thủ nhanh nhanh nhé!
- Ok, ok.
Đồng tiền luôn có sức mạnh vạn năng, biết nói gì cũng không lọt vào tai thằng nhóc này nữa, mình im lặng nhìn nó nhanh chóng đi khỏi.
Nhân viên kia vừa khuất dạng, thằng Khang lập tức khép chặt cửa. Nó không nhào tới ngay như mình tưởng, chỉ hỏi:
- Đêm qua sướng không? Chắc là sướng lắm hả, ch*ch vợ tao cả đêm mà. Sao, làm được mấy nháy? Thỏa mãn không? Khỏi phải nói nhỉ, Uyên mà, thằng nào chả mê mẩn!
Từng câu từng chữ trong miệng nó phun ra đầy căm tức và hằn học, răng thì nghiến trèo trẹo.
Giông tố sắp kéo tới rồi, lần này chắc chắn sẽ dữ dội hơn tối qua nhiều. Lần này bảo đảm mình sẽ không may mắn được bảo vệ lên can thiệp đúng lúc nữa, khi thằng Khang đã khôn ra, không đùng đùng xông lên mà lại đấm tiền vào mõm nhân viên khách sạn để mua chuộc.
Mình tỏ ra bình tĩnh nói:
- Mày nói nhảm gì vậy? Tao với Uyên trong sáng, chả làm gì hết!
Thằng Khang cười gằn, mắt gườm gườm ngó mình không rời, giọng điệu tức tối:
- Tưởng tao là con nít mà tin mấy lời xàm đó hả? Ngủ với nhau cả đêm không làm gì, chắc mày với con đĩ kia đều là thánh hết rồi. Nghe cho rõ, tao sẽ cắt ch*m mày, sau đó đánh nát hai chân mày cho mày ngồi xe lăn suốt đời để gặm nhấm sai lầm mày đã ngu xuẩn gây ra ngày hôm nay. Còn con kia, hờ hờ, tao vẫn sẽ cưới nó, cưới rồi tao sẽ cho cả đám bạn tao chơi nó mỗi ngày cho nó tha hồ sung sướng, thỏa mãn cái thói đĩ thõa dâm loàn...
Thằng này điên thật rồi, không ngờ có thể nói về Uyên bằng những lời cực kỳ bẩn thỉu khó nghe, đủ hiểu nó hận bọn mình tới cỡ nào.
Lúc này, Uyên nghe ồn ào cũng đã mặc đồ vào, từ trong hơi ló mặt ra quan sát. Mình vội lùi lại che chắn cho Uyên, khẩn trương nói:
- Đừng tưởng tao ngán mày! Cùng lắm thì hai thằng chết chung, dám nhào tới đây cẩn thận tao đập mày nát gáo!
Biết nó võ nghệ đầy mình song cầm được cây inox trong tay mình vững tin phần nào. Mình chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nghĩ cho đúng thì chuyện thằng Khang một lần nữa mò được tới đây thoạt nghĩ thì xấu, nhưng cũng có mặt tốt. Nó đã phát hiện ra mình ngủ với Uyên, thân mật với Uyên, chuyện này không thể nào chối cãi. Và nó cũng đã tỏ thái độ quyết liệt trả thù, không chấp nhận bỏ qua cho Uyên thêm nữa. Những lời dơ bẩn vừa rồi hẳn Uyên nghe rõ, họa điên cô nàng mới còn giữ ý định lấy nó để rồi sẽ bị đối xử kinh khủng như vậy. Cho nên chỉ cần lần này bọn mình thoát được, Uyên sẽ thuộc về mình.
Cố nốt lần này nữa thôi, rồi Uyên sẽ là của mình!
Căng thẳng cực độ, trong đầu mình xoay chuyển thật nhanh, trong khi tay vẫn hườm sẵn cây gậy inox, hai mắt nhìn chằm chằm thằng Khang, không dám buông lỏng dù chỉ nửa giây.
Chỉ cần nó xông tới, mình sẽ không ngần ngại đập thẳng tay. Nó chết mình chấp nhận đi tù, tội ngộ sát chắc không đến nỗi bị tử hình, còn hơn mình chết và Uyên sẽ bị nó hành hạ trả thù với đủ trò dơ dáy.
Coi như mình chết vì gái đi, thì cái chết này cũng hoàn toàn xứng đáng. Sau tất cả mọi chuyện Uyên đã làm vì mình, mình chấp nhận đánh đổi!
- T... Ráng lấy cái điện thoại của Uyên rồi chui vô đây trốn, Uyên gọi cảnh sát... - Uyên thì thào thật khẽ vừa đủ mình mình nghe.
Ý này rất hay. Cửa phòng bằng gỗ khá dày, nếu tụi mình trốn trong đó, tấn lại thì thằng Khang muốn phá được cũng rất khó, chỉ cần cố thủ chờ tới khi công an đến can thiệp là tai qua nạn khỏi.
Nhưng vấn đề là cái điện thoại đang ở gần chỗ thằng Khang đứng, chẳng có cách nào lấy được.
Không lấy được điện thoại mà chui vào phòng tắm trốn với Uyên cũng chỉ câu giờ được một lát, làm gì có ai biết mà lên giải cứu tụi mình. Làm sao đây???
Sáng sớm, khi mặt trời ló dạng, ánh nắng xuyên qua màn cửa soi vào phòng. Mình giật mình thức dậy, thấy hơi nhột nhạt khắp mặt, mở mắt ra mới phát hiện Uyên đã dậy từ khi nào.
Cô nàng vẫn cuộn mình trong chăn, chỉ có cánh tay trần là ló ra, đang nhẹ nhàng vuốt ve khắp mặt mình, ánh mắt trìu mến và xa xăm.
Ngay khi thức dậy, chạm vào ánh mắt Uyên nhắc mình nhớ những thứ tốt đẹp đã ở lại phía sau, và bây giờ mình sẽ phải đối mặt với điều đáng sợ nhất.
Nếu được lựa chọn, mình sẽ chọn ngủ mãi ngủ mãi mà không bao giờ tỉnh dậy. Tiếc là chuyện đó không thể nào xảy ra, cơn mơ thường nhanh chóng qua đi và người ta sẽ phải chấp nhận với thực tại phũ phàng.
Mình vẫn nằm yên, nhìn Uyên đầy yêu thương, vui vẻ đón nhận những cái vuốt ve nhồn nhột khắp mặt. Sau một đêm triền miên trong tột đỉnh thăng hoa, Uyên của hiện tại mang lại cho mình cảm giác thân thiết đến khó thể xa rời, chẳng khác nào một phần máu thịt của mình vậy. Tay mình chạm nhẹ vào một bên gò má Uyên, cảm nhận làn da mát lạnh vì không khí trong phòng, thì thầm:
- Dậy lâu chưa?
- Lâu rồi. - Uyên khẽ đáp.
Mình hỏi:
- Chưa tám giờ mà, dậy chi sớm vậy?
Thần sắc Uyên lộ chút không vui:
- Đang ngủ thì nhà Uyên gọi điện, có muốn ngủ nữa cũng không được.
- Hả? - Mình hết hồn, sáng giờ ngủ say nên nào có biết gì - Nhà Uyên gọi làm gì? Không lẽ...
Uyên cười gượng:
- Ừm. Nó gọi điện qua méc ba Uyên, cả nhà Uyên biết hết rồi.
- Có chuyện méc kiểu này nữa hả? Rồi sao, ba Uyên có la không? - Mình khó xử.
Nói vậy chứ mình hiểu được tâm trạng thằng Khang thế nào. Đêm qua sau khi mất dấu tụi mình chắc nó vô cùng điên máu, có khi đã lùng sục khắp nơi cả đêm mà không tìm được cho nên tới sáng mới phải gọi qua bên kia mách lẻo.
Uyên thở ra một hơi:
- Không la mấy, chỉ nói đã nhận lời người ta rồi thì đừng làm gì để ba mất mặt, lệnh cho Uyên nội trong bữa nay phải về Cần Thơ thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Mình lòn tay trong chăn ôm cứng lấy cơ thể quyến rũ:
- Đừng về! Ở lại đây với T đi!
Người Uyên thoáng run, khó khăn lắc đầu:
- T đừng làm Uyên khó xử nữa! Chuyện đêm qua... Uyên đã cố gắng lắm rồi! Coi như nó là kỷ niệm đẹp của Uyên với T, cất kĩ trong lòng chứ đừng để nó dày vò T! Rồi T sẽ gặp người đáng để T trân trọng sớm thôi!
Mình càng siết chặt Uyên hơn, cắn răng nói:
- T sợ cái cảnh phải làm lại từ đầu lắm rồi! Bây giờ T không cho Uyên đi, Uyên đi được sao? Đừng làm vậy có được không?!!!
- Muốn vậy thì T giết Uyên đi, hoặc mua xích về trói Uyên lại! Mà T có thể trói được Uyên cả đời sao?
- T không hiểu vì sao Uyên lại quyết tâm lấy nó tới vậy? Không sao hiểu nổi? - Mình không ngừng lẩm bẩm tự hỏi. Dù đã hứa với Uyên sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng giờ phút này khi Uyên thực sự sắp ra đi, mình không tài nào lãng quên hoặc vờ không nghĩ tới được.
Uyên muốn đứng lên nhưng bị mình ôm cứng không thể nào chui được ra khỏi chăn, hai mắt long lanh như không nỡ, chỉ đành thở dài thườn thượt:
- Thay vì làm vậy dù biết cũng chẳng thay đổi được gì, sao T không mỉm cười cho Uyên yên lòng? Đời này mình không có duyên thì hẹn kiếp sau! Cuộc đời ngắn ngủi lắm, biết đâu chỉ một thời gian ngắn nữa T sẽ biết có thể gặp Uyên ở đâu thì sao?
Mình không hiểu Uyên nói vậy có ý gì:
- Nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc thì Uyên tính làm gì?
Uyên tỏ ra mệt mỏi, đáp bằng giọng nhạt nhẽo:
- Nói xàm thôi, quên đi! T đừng suy nghĩ chi cho mệt! T buông Uyên ra đi, trễ rồi!
- Chết cũng không buông!
- Có muốn Uyên cắn lưỡi chết trước mặt T không?
Mình vờ không nghe Uyên nói gì, bàn tay trong lớp chăn lần mò khắp thân thể Uyên, muốn dùng cách này để làm cô nàng mềm lòng hoặc chí ít cũng kéo dài được chút thời gian, song liền bị Uyên nhẹ nhàng đẩy ra:
- Hết đêm rồi, từ giờ mình là bạn, T đừng vậy nữa!
Mình khựng lại, nhất thời không biết nên nói gì, nên phản ứng thế nào.
Uyên lặng lẽ mặc chiếc váy ngủ đêm qua vội vàng vất phía dưới chân vào, mọi chuyện đều diễn ra kín đáo bên trong chăn, không để mình nhìn thấy.
Không gì cay đắng và chua xót bằng tận mắt chứng kiến thứ quý giá nhất với mình lại đang từ từ rời xa mình mà không cách nào níu giữ. Mình thẫn thờ nằm đó, trơ mắt nhìn Uyên lục lọi túi xách lấy ra bộ đồ mới rồi cầm nó đi vào phòng tắm.
Mình biết, chừng nửa tiếng nữa thôi, Uyên sẽ rời khỏi đây, chính thức chia tay mình để về Cần Thơ làm vợ thằng Khang. Với người nguyên tắc như Uyên, có lẽ sau khi chính thức thành vợ nó rồi, sẽ không bao giờ Uyên chịu gặp lại mình nữa đâu.
Trong tâm trạng hoang mang tột độ, mình mặc quần áo vào như cái máy, đầu óc rỗng tuếch, chợt thấy mất phương hướng, mất hết mục đích sống, chẳng thiết tha làm bất kỳ điều gì nữa.
Đau lắm, xót lắm, khó chịu lắm, nhưng không khóc được. Khóc mà làm gì khi biết nó chẳng giải quyết được chi, chỉ càng làm mình trở nên yếu ớt. Mà thực tế thì mình cũng chả còn nước mắt để khóc nữa, thời gian qua số lần mình khóc còn nhiều hơn cả cuộc đời hai mươi mấy năm cộng lại rồi.
Mình nên làm gì để cản Uyên lại đây?
Khi muốn níu kéo, người ta thường đem thứ đáng sợ nhất là cái chết ra để hù dọa. Tiếc là cách này với Uyên vô hiệu, thậm chí mình đoán có khi Uyên còn mong chờ mình làm vậy nữa, để cô nàng được danh chính ngôn thuận từ bỏ thế giới này, cùng với mình.
Tự tử không được, nài nỉ khóc lóc cũng không được, vậy còn biết phải làm gì?
Cảm giác chán nản bủa vây, vô tình trông thấy điện thoại Uyên để trên bàn vừa sáng màn hình, mình chợt nhớ tới một chuyện, vội lớn tiếng hỏi:
- Uyên mở máy hả?
- Ừ, mở mới nhận được cuộc gọi của ba Uyên chứ. - Tiếng cô nàng trong phòng tắm vọng ra, lẫn vào tiếng nước từ vòi hoa sen rào rào.
- Uyên quên chuyện tối qua rồi hả? Lỡ thằng Khang dựa vào định vị tìm tới đây thì sao?
- Không có đâu. Tối qua rối trí Uyên quên, chẳng cần vứt điện thoại hay tắt nguồn làm gì hết, chỉ cần tắt mấy cái ứng dụng báo vị trí trên zalo, facebook thì nó không mò ra được đâu.
- Chưa chắc, giờ có nhiều phần mềm gián điệp tân tiến lắm. T nghi nó cài phần mềm vào máy Uyên chứ không đơn giản như Uyên nghĩ đâu...
- Chắc không tới nỗi vậy. - Giọng Uyên không chắc chắn lắm, có hơi lo lắng.
- Hên xui, T tắt nguồn nhen, cho an toàn!
- Tắt đi!
Uyên vừa đồng ý, mình bấm tắt nguồn máy ngay, vừa làm xong liền nghe tiếng mở khóa phòng lạch cạch. Thôi chết rồi, không trùng hợp vậy chứ? Chẳng lẽ mình đoán đúng?
Phòng kín, chỉ có một cửa ra vào, phòng tắm thì Uyên đang sử dụng, cũng đang đóng kín cửa. Ngó tới ngó lui chả có chỗ nào để trốn tránh, mình chụp vội lấy cái trụ móc đồ bằng inox trong góc phòng hườm sẵn.
Cửa mở, mình chết lặng khi thấy rõ kẻ đến.
Quả nhiên, đứng bên ngoài là nhân viên nam và thằng Khang. Nó trừng trừng nhìn mình tóe lửa như chỉ muốn lao tới ăn tươi nuốt sống ngay mới hả.
Nhân viên nam kia còn rất trẻ, chừng 18 19 thôi, điệu bộ xun xoe nói:
- Có gì mong anh giải quyết nhẹ nhàng thôi, đừng để em bị...
- Yên tâm, cứ xuống trước đi! Anh chỉ nói chuyện thôi! - Thằng Khang khoát tay, đuổi nhân viên kia đi càng sớm càng tốt để tha hồ phóng tay xử mình.
Nhìn cũng biết thằng lỏi nhân viên ăn tiền của nó nên mới dùng chìa sơ cua mở cửa phòng. Cũng không trách được, trông thằng Khang xăm trổ bặm trợn như vậy chẳng ai dám dại dây vào, lại còn được cho tiền thì tội gì từ chối mà hại cái thân.
Nhân viên kia dạ dạ vài tiếng, toan quay đi, mình liền lên tiếng:
- Thằng này muốn giết anh đó, thế nào cũng có án mạng. Em trai cũng không tránh khỏi bị liên lụy đâu!
Nhân viên nam nghe vậy khựng người, quay mặt nghi hoặc ngó mình, tỏ ra ngần ngừ nửa muốn đi nửa lại sợ xảy ra chuyện giống như mình vừa nói.
Thằng Khang móc ra vài tờ giấy bạc nhét vào tay nhân viên khách sạn, trấn an:
- Đừng lo gì cả, anh hứa với em là sẽ không có chuyện gì hết! Thằng đó sợ anh, chỉ muốn chạy tội thôi! Cứ xuống dưới sảnh đi, cho anh chừng 30 phút để giải quyết êm xuôi chuyện này, xong việc anh sẽ cho thêm.
Chớp mắt đã có thêm mấy triệu bằng cả nửa tháng lương, lại còn nghe hứa hẹn chút sẽ cho thêm, thằng nhóc nhét ngay tiền vào túi quần, gật lia lịa:
- Dạ, để em canh chừng cho. A tranh thủ nhanh nhanh nhé!
- Ok, ok.
Đồng tiền luôn có sức mạnh vạn năng, biết nói gì cũng không lọt vào tai thằng nhóc này nữa, mình im lặng nhìn nó nhanh chóng đi khỏi.
Nhân viên kia vừa khuất dạng, thằng Khang lập tức khép chặt cửa. Nó không nhào tới ngay như mình tưởng, chỉ hỏi:
- Đêm qua sướng không? Chắc là sướng lắm hả, ch*ch vợ tao cả đêm mà. Sao, làm được mấy nháy? Thỏa mãn không? Khỏi phải nói nhỉ, Uyên mà, thằng nào chả mê mẩn!
Từng câu từng chữ trong miệng nó phun ra đầy căm tức và hằn học, răng thì nghiến trèo trẹo.
Giông tố sắp kéo tới rồi, lần này chắc chắn sẽ dữ dội hơn tối qua nhiều. Lần này bảo đảm mình sẽ không may mắn được bảo vệ lên can thiệp đúng lúc nữa, khi thằng Khang đã khôn ra, không đùng đùng xông lên mà lại đấm tiền vào mõm nhân viên khách sạn để mua chuộc.
Mình tỏ ra bình tĩnh nói:
- Mày nói nhảm gì vậy? Tao với Uyên trong sáng, chả làm gì hết!
Thằng Khang cười gằn, mắt gườm gườm ngó mình không rời, giọng điệu tức tối:
- Tưởng tao là con nít mà tin mấy lời xàm đó hả? Ngủ với nhau cả đêm không làm gì, chắc mày với con đĩ kia đều là thánh hết rồi. Nghe cho rõ, tao sẽ cắt ch*m mày, sau đó đánh nát hai chân mày cho mày ngồi xe lăn suốt đời để gặm nhấm sai lầm mày đã ngu xuẩn gây ra ngày hôm nay. Còn con kia, hờ hờ, tao vẫn sẽ cưới nó, cưới rồi tao sẽ cho cả đám bạn tao chơi nó mỗi ngày cho nó tha hồ sung sướng, thỏa mãn cái thói đĩ thõa dâm loàn...
Thằng này điên thật rồi, không ngờ có thể nói về Uyên bằng những lời cực kỳ bẩn thỉu khó nghe, đủ hiểu nó hận bọn mình tới cỡ nào.
Lúc này, Uyên nghe ồn ào cũng đã mặc đồ vào, từ trong hơi ló mặt ra quan sát. Mình vội lùi lại che chắn cho Uyên, khẩn trương nói:
- Đừng tưởng tao ngán mày! Cùng lắm thì hai thằng chết chung, dám nhào tới đây cẩn thận tao đập mày nát gáo!
Biết nó võ nghệ đầy mình song cầm được cây inox trong tay mình vững tin phần nào. Mình chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nghĩ cho đúng thì chuyện thằng Khang một lần nữa mò được tới đây thoạt nghĩ thì xấu, nhưng cũng có mặt tốt. Nó đã phát hiện ra mình ngủ với Uyên, thân mật với Uyên, chuyện này không thể nào chối cãi. Và nó cũng đã tỏ thái độ quyết liệt trả thù, không chấp nhận bỏ qua cho Uyên thêm nữa. Những lời dơ bẩn vừa rồi hẳn Uyên nghe rõ, họa điên cô nàng mới còn giữ ý định lấy nó để rồi sẽ bị đối xử kinh khủng như vậy. Cho nên chỉ cần lần này bọn mình thoát được, Uyên sẽ thuộc về mình.
Cố nốt lần này nữa thôi, rồi Uyên sẽ là của mình!
Căng thẳng cực độ, trong đầu mình xoay chuyển thật nhanh, trong khi tay vẫn hườm sẵn cây gậy inox, hai mắt nhìn chằm chằm thằng Khang, không dám buông lỏng dù chỉ nửa giây.
Chỉ cần nó xông tới, mình sẽ không ngần ngại đập thẳng tay. Nó chết mình chấp nhận đi tù, tội ngộ sát chắc không đến nỗi bị tử hình, còn hơn mình chết và Uyên sẽ bị nó hành hạ trả thù với đủ trò dơ dáy.
Coi như mình chết vì gái đi, thì cái chết này cũng hoàn toàn xứng đáng. Sau tất cả mọi chuyện Uyên đã làm vì mình, mình chấp nhận đánh đổi!
- T... Ráng lấy cái điện thoại của Uyên rồi chui vô đây trốn, Uyên gọi cảnh sát... - Uyên thì thào thật khẽ vừa đủ mình mình nghe.
Ý này rất hay. Cửa phòng bằng gỗ khá dày, nếu tụi mình trốn trong đó, tấn lại thì thằng Khang muốn phá được cũng rất khó, chỉ cần cố thủ chờ tới khi công an đến can thiệp là tai qua nạn khỏi.
Nhưng vấn đề là cái điện thoại đang ở gần chỗ thằng Khang đứng, chẳng có cách nào lấy được.
Không lấy được điện thoại mà chui vào phòng tắm trốn với Uyên cũng chỉ câu giờ được một lát, làm gì có ai biết mà lên giải cứu tụi mình. Làm sao đây???
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN