Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tụi Hải khìn, Hưng mập kêu mình cứ ngủ đi, giao mọi chuyện cho tụi nó lo. Nhưng nói thì nói vậy chứ tất nhiên là mình chả thể nào ngủ được, mình không yên tâm chút nào, trong bụng cứ lo ngay ngáy thằng Quang sẽ bày trò khác. Mình không tin nó bỏ qua cơ hội dễ dàng như vậy.Thanh sida buồn ngủ lắm rồi, cứ ngồi gà gật mãi, lần thứ mười mấy nó khuyên mình:
- Ngủ đi mày ơi, có tụi nó canh chừng rồi, tao bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ cái mày nên lo là lo cho thằng Quang kia kìa. Tụi thằng Hải nửa đêm phải chạy quắn đít lên đó, chắc đang điên máu lắm, thằng chó kia mà dám ló ra kiếm chuyện cẩn thận lên bàn thờ ngồi ăn chuối xanh sớm.
- Mày mệt thì ngủ đi, tao thức canh! - Mình đẩy nó về phía giường.
Hồi nãy mình có nhắc nhở tụi Hải khìn rồi, bảo tụi nó có gì từ từ giải quyết, đừng manh động kẻo vô khám cả lũ. Tụi nó ậm à ậm ừ, nghe có vẻ không nhiệt tình đáp ứng cho lắm, thành ra đúng là mình chẳng những đang lo cho chị Diễm, mà còn lo ngược lại cho đối thủ không đội trời chung là thằng Quang.
Thời gian chậm chạp và nặng nề đi qua từng phút một. Đêm nay mình không hề buồn ngủ, khuya lắm rồi mà hai mắt vẫn tỉnh như sáo, cứ ngồi lì ở cái bàn nhỏ cạnh cửa ra vào. Cách nửa tiếng, mình lại gọi cho tụi thằng Hải một lần, vừa hỏi thăm tình hình vừa chủ yếu nhắc chừng, sợ bọn nó ngủ quên thì khốn.
Cũng may, tạm thời mọi thứ hết sức bình lặng, có lẽ cả chị Diễm lẫn thằng Quang đều đã ngủ say rồi. Hải khìn và Hưng mập chia ca ra, thay phiên nhau thằng trực thằng ngủ ngồi trên ghế, nghĩ mà tội mấy thằng bạn vì mình phải lặn lội sương gió, mất ngủ cả đêm dài ở nơi xa.
Tầm 3h sáng, khi mình tính gọi kiểm tra một lần nữa, thì chuông điện thoại reo. Dường như Hải khìn biết giờ này mình sẽ gọi nên nó chủ động gọi tới để báo cáo tình hình trên đó.
Nghĩ vậy, nhưng vừa nghe máy, mình liền cảm thấy có điều bất thường khi nghe được hơi thở hổn hển của lũ bạn. Hải khìn thấp giọng kèm theo tiếng thở phì phò:
- Tao với Hưng mập mới xử nó xong.
- Hả? - Mình hết hồn, hỏi giật - Sao rồi? Nó đâu? Tụi mày không chém nó đó chứ?
Hưng mập giật lấy điện thoại từ Hải khìn, cười lên một tràng khoái trá:
- Không, nói chứ tụi tao chưa điên tới mức đó. Chỉ đập nó một trận phải bò lết vô phòng thôi.
Mình thầm kêu may mắn, hỏi tiếp:
- Mà sao tụi mày đánh nó? Nó ra ngoài tính làm gì à?
- Ừ. Đếch biết nó tính làm gì. Hồi nãy tao đang ngủ, tới phiên thằng Hải canh chừng thì nó lôi đầu tao dậy, đúng lúc nhìn thấy thằng kia đang lén lút hí hoáy nhìn nhìn ngó ngó chỗ tay nắm cửa phòng Diễm.
- Tụi mày có tra hỏi nó không?
- Có, nó nói nhớ nên tính ra nhìn một cái rồi vào ngủ tiếp. Tụi tao kiểm tra khắp người nó nhưng không tìm thấy gì hết, thằng này hình như có vấn đề thần kinh hay sao đó. Nghi lắm!
Mình cũng chả hiểu thằng Quang làm vậy là có dự tính gì, đoán không ra.
- À quên, tay nó có cầm theo điện thoại, không lẽ tính nửa đêm gọi điện thuyết phục con bồ mày mở cửa cho nó vào tâm sự? Khùng vãi! - Hưng mập nói thêm.
Mình trầm ngâm một lát mới nói:
- Cũng có thể, mấy thằng điên tình nhiều khi hành động khó nói trước được lắm! Tụi mày đánh nó nhiều không?
Câu này hình như dành cho mình thì đúng hơn. Từ lúc chia tay chị, mình ngày càng làm ra nhiều chuyện điên rồ, thậm chí đêm hôm khuya khoắt còn kêu tụi bạn bôn ba đi rình rập người khác, nghĩ phát chán.
Hải khìn đáp:
- Không nhớ bao nhiêu cú, cũng nhiều đó. Mà nó có nghề mày ơi, lẹ lắm, xui xẻo bị tụi tao đánh hội đồng sao chịu thấu. Hưng mập ôm nó cứng ngắt khỏi vùng vẫy gì hết, tao cứ thế mà thụi thôi.
Lẽ ra khi nghe được chuyện này, mình phải vui vẻ mới đúng, nhưng sao trong mình lúc này chẳng có chút gì là hả hê, chỉ thấy một cảm giác rỗng tuếch bủa vây. Mình thuận miệng hỏi:
- Bảo vệ không lên can hả?
- Không thấy lên. Chắc khuya ngủ hết rồi, coi như gặp may. Lỡ bị nhìn thấy thế nào cũng đuổi tụi tao ra ngoài, hết canh chừng giùm mày được.
- Ừ. Thôi tụi mày trông tình hình tiếp đi. Sắp sáng rồi, còn vài tiếng nữa thôi, ráng!
- Ok, chuyện nhỏ.
- Cẩn thận nó trả thù, để ý một chút! - Mình hơi bất an nên căn dặn.
- Biết rồi, khỏi lo cho tụi tao!
Nửa tiếng sau, mình muốn gọi mà lại thôi, thầm nghĩ vừa đánh dằn mặt thằng Quang rồi, hẳn là không còn việc gì nữa, nên để cho tụi bạn nghỉ ngơi một chút.
Chờ tới 4h sáng, mình mới gọi điện. Chuông reo thật lâu không ai nhấc máy, gọi cho Hải khìn và cả Hưng mập đều vậy.
Mình thấy lo, bụng bồn chồn lạ. Số điện thoại khách sạn khi nãy mình tra trên mạng vẫn còn đây, nhưng gọi giờ này hơi bất tiện, không lẽ nói có hai thằng bạn đang canh chừng trên đó, nhờ họ lên kiểm tra thì rất kì cục. Mặt khác, mình nghĩ tụi Hải khìn mệt quá ngủ quên thôi, chắc là chả việc gì. Khách sạn còn có camera và bảo vệ bên dưới mà, đâu dễ xảy ra chuyện.
Loay hoay nghĩ ngợi tới 4h30, mình gọi tiếp. Lần này mình gọi liên tục vào số cả hai thằng, mỗi đứa gọi hơn chục cuộc cốt đánh thức tụi nó dậy, song vô ích, chẳng ma nào nghe.
Tâm trạng dần nóng như lửa đốt, mình buộc phải gọi vào đường dây của khách sạn. May làm sao, lần này có người nhấc máy:
- Khách sạn xxx... Xin nghe ạ!
- Em ơi, cảm phiền em lên tầng 5 khách sạn có hai người bạn của anh ngủ quên ngoài hành lang, em gọi tụi nó dậy giùm anh được không? - Mình không suy nghĩ nói ngay.
- Anh là bạn của hai người đó ạ? Anh đang ở đâu, có ở Sài Gòn không?
Cô gái trực quầy đột nhiên hỏi dồn khiến mình càng thêm lo, vội đáp:
- Anh đang ở Đà Lạt. Có chuyện gì hả em?
- Hồi nãy có một nhóm giang hồ xông vào đây tấn công bạn anh, hai người đó bị thương nặng lắm, bên em đưa đi bệnh viện Chợ Rẫy rồi. Mà điện thoại của họ khóa nên không gọi người thân được, anh không về kịp thì báo giúp nhé! Anh...
Mình sững sờ chết đứng như vừa bị sét giáng thẳng vào đầu, hai lỗ tai lùng bùng chẳng còn nghe rõ cô gái kia nói gì. Tới khi cô ta gọi liên hồi, mình mới sực tỉnh, cuống quýt nói:
- Đi lâu chưa em? Bây giờ em có cách nào nối máy cho anh với người bên khách sạn mà đã đưa bạn anh vào bệnh viện được không? Anh muốn hỏi thăm tình hình, lo quá!
Miệng nói, chân mình sút thẳng vào đít Thanh sida đang ngủ khò khò quay ra bên ngoài, hét lớn:
- Dậy, dậy lẹ. Đừng ngủ nữa!
Thanh sida giật bắn thiếu điều nhảy nhổm, ngơ ngác ngó mình, say ke hỏi:
- Gì vậy mày? Đang ngủ ngon...
- Tụi thằng Hải bị đánh nhập viện rồi. Mẹ nó... - Không nhìn cũng biết được mắt mình lúc này đang đỏ ngầu và cay xè, hối hận vô vàn khi liên lụy tụi nó.
- Đệt, thật hả?
Thanh sida nghe vậy liền tỉnh ngủ, vội vàng nhảy khỏi giường, chạy tới giật điện thoại của mình hỏi han tới tấp, chẳng cần biết bên kia đầu dây là ai.
Để mặc cho Thanh sida thăm hỏi, chân mình run rẩy đứng không còn vững, loạng choạng ngồi phịch xuống ghế. Trước mắt là một mảnh mông lung mơ hồ, hình như mình vừa ảo giác trông thấy Hải khìn và Hưng mập đứng đó, ngay trước mặt mình, mắt bọn nó trợn lên trừng trừng nhìn mình đầy phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mình đang có dự cảm rất không lành, nghĩ đến tình huống xấu nhất, chẳng may tụi nó không qua khỏi thì sao đây?
Mình không sợ liên đới, không sợ trách nhiệm, mình chỉ sợ mất hai thằng bạn thân chơi chung từ xưa, sợ gia đình bọn nó phải gánh chịu sự mất mát quá lớn và đột ngột thế này.
Hai cánh tay mình chống xuống đùi, bàn tay ôm chặt lấy mặt, không cách nào ngăn cơn xúc động đang khiến toàn thân run rẩy, thầm hỏi bản thân đã làm sai điều gì để dẫn tới kết cục bi thảm thế này.
Mình cứ ngồi vậy cho tới khi Thanh sida tắt điện thoại, buồn bã thông báo:
- Tao mới gọi xuống bệnh viện Chợ Rẫy, mà bên đó nhiều bệnh nhân ồn ào lu bu quá, họ không rảnh trả lời, chỉ kêu mình có gì cứ trực tiếp đến bệnh viện làm việc.
Mình ngẩng đầu nhìn Thanh sida, nhận ra nó cũng đang xúc động:
- Bây giờ tao với mày kẹt cứng ở đây, nhanh nhất cũng phải chờ tới 7h sáng mới bay vô đó được. Còn cách nào không?
Thanh sida rầu rĩ lắc đầu:
- Tao hỏi em kia rồi, thường thì người đưa nạn nhân vô bệnh viện sẽ bị giữ lại làm giấy tờ và chờ công an tới dò hỏi, nhưng xui là tay bảo vệ đưa tụi nó đi lại để quên điện thoại ở khách sạn, bởi vậy không cách nào liên lạc ổng được.
- Nói vậy là ông bảo vệ kia vẫn còn trong bệnh viện hả?
- Còn, em nhân viên xác nhận ổng chưa về khách sạn mà.
- Bây giờ có báo cho gia đình tụi nó biết thì cũng phải hơn hai tiếng nữa họ mới xuống tới, cũng như không, chả nhanh hơn tụi mình được bao nhiêu. - Mình vò đầu rối nùi, trong lúc nguy cấp chợt nảy ra một ý, lập tức nói - Vầy đi, mày gọi lại cho em nhân viên kia, nhờ em ấy chạy tới bệnh viện tìm ông bảo vệ, đưa điện thoại cho ổng, kêu ổng liên lạc với tụi mình liền coi được không.
- Ok, khả thi đó.
Thanh sida gật đầu như cái máy, cầm điện thoại của mình gọi tiếp, bật cả loa ngoài cho mình cùng nghe.
Bên kia vừa bắt máy, Thanh sida nói ngay:
- Em ơi, giờ tình hình nguy cấp quá. Anh báo gia đình tụi nó rồi, họ đang chạy xuống nhưng cũng phải 7h hơn mới tới, ai cũng nóng ruột dữ lắm. Bây giờ em có thể chạy vô bệnh viện tìm anh bảo vệ đó, đưa điện thoại cho ảnh gọi lại giùm anh được không? Để gia đình còn biết tình hình, nhân tiện nhờ ảnh xử lý giúp. Em ráng giúp giùm tụi anh, sáng nay khi tới Sài Gòn, tụi anh nhất định hậu tạ em!
Đầu dây bên kia trả lời:
- Em cũng muốn giúp lắm, mà hiện giờ có mình em trực thôi, không thể bỏ đi được anh ơi...
Mình chồm tới, nói to vào điện thoại:
- Em nhờ ai trực thay một chút được không? Ráng giúp giùm anh đi, coi như anh năn nỉ em! Chậm trễ lỡ tụi bạn anh có chuyện gì thì cắn rứt lắm...
Cô gái im lặng một hồi, ngập ngừng đáp:
- Dạ, được rồi. Để em nhờ bạn làm ca sáng vào sớm thử xem, không biết được không, em không hứa trước.
- Ừ, ừ, em gọi liền đi!
Mình chủ động tắt máy cho em ấy tranh thủ gọi bạn. Chừng một phút sau, cô gái gọi lại thông báo người thay ca nửa tiếng nữa sẽ vào tới, tạm thời cô ấy nhờ bảo vệ trông chừng giùm một lát để tranh thủ chạy vào bệnh viện giúp tụi mình.
Hai thằng nghe mà mừng suýt rơi nước mắt, không biết nói gì, chỉ cảm ơn cô gái liên hồi.
Thời gian chờ đợi cô nhân viên khách sạn vào đến bệnh viện dài lê thê chẳng khác nào bị đọa đày dưới lửa địa ngục. Thanh sida bồn chồn hỏi mình:
- Rốt cuộc là sao vậy mày? Lý do gì tự dưng thằng Quang kêu người vô thanh toán tụi thằng Hải?
Mình thở dài, thuật lại chuyện xảy ra lúc nó còn ngủ. Chỉ có một lý do thôi, thằng Quang bị đánh nên cay cú mới gọi hội vào trả thù nặng tay đến vậy. Mình chỉ còn biết tự trách, trước đó mình đã mơ hồ đoán được chuyện này, cứ thấy tâm trạng lo lắng không yên, cũng do mình chủ quan cứ tưởng ở Sài Gòn nó không quen biết ai, không nghĩ nó giao thiệp rộng đến thế, ở đâu cũng kêu được mấy đám đầu trâu mặt ngựa đâm thuê chém mướn.
Nghe xong, Thanh sida ngán ngẩm ra mặt, chẳng nói tiếng nào.
Nãy giờ lo cho tụi bạn, mình quên mất chẳng biết phía chị Diễm sao rồi. Thử gọi chị bằng cả số mình và số của Thanh sida song đều bị chặn, buộc mình phải lần nữa gọi tới khách sạn hỏi thăm thì được tay bảo vệ tạm trực thay cho cô gái kia báo là thằng Quang và chị đã trả phòng đi từ trước đó nửa tiếng rồi. Mình đoán nó biết đã xảy ra chuyện lớn nên tranh thủ đưa chị về Tây Ninh trốn tránh, chỉ hy vọng là chị an toàn.
Đắn đo giây lát, mình gọi thẳng vào số thằng Quang dù không rõ gọi để làm gì, có lẽ để trút cơn giận điên cuồng đang cắn xé mình từng phút từng giây xuống đầu nó.
- Ngủ đi mày ơi, có tụi nó canh chừng rồi, tao bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ cái mày nên lo là lo cho thằng Quang kia kìa. Tụi thằng Hải nửa đêm phải chạy quắn đít lên đó, chắc đang điên máu lắm, thằng chó kia mà dám ló ra kiếm chuyện cẩn thận lên bàn thờ ngồi ăn chuối xanh sớm.
- Mày mệt thì ngủ đi, tao thức canh! - Mình đẩy nó về phía giường.
Hồi nãy mình có nhắc nhở tụi Hải khìn rồi, bảo tụi nó có gì từ từ giải quyết, đừng manh động kẻo vô khám cả lũ. Tụi nó ậm à ậm ừ, nghe có vẻ không nhiệt tình đáp ứng cho lắm, thành ra đúng là mình chẳng những đang lo cho chị Diễm, mà còn lo ngược lại cho đối thủ không đội trời chung là thằng Quang.
Thời gian chậm chạp và nặng nề đi qua từng phút một. Đêm nay mình không hề buồn ngủ, khuya lắm rồi mà hai mắt vẫn tỉnh như sáo, cứ ngồi lì ở cái bàn nhỏ cạnh cửa ra vào. Cách nửa tiếng, mình lại gọi cho tụi thằng Hải một lần, vừa hỏi thăm tình hình vừa chủ yếu nhắc chừng, sợ bọn nó ngủ quên thì khốn.
Cũng may, tạm thời mọi thứ hết sức bình lặng, có lẽ cả chị Diễm lẫn thằng Quang đều đã ngủ say rồi. Hải khìn và Hưng mập chia ca ra, thay phiên nhau thằng trực thằng ngủ ngồi trên ghế, nghĩ mà tội mấy thằng bạn vì mình phải lặn lội sương gió, mất ngủ cả đêm dài ở nơi xa.
Tầm 3h sáng, khi mình tính gọi kiểm tra một lần nữa, thì chuông điện thoại reo. Dường như Hải khìn biết giờ này mình sẽ gọi nên nó chủ động gọi tới để báo cáo tình hình trên đó.
Nghĩ vậy, nhưng vừa nghe máy, mình liền cảm thấy có điều bất thường khi nghe được hơi thở hổn hển của lũ bạn. Hải khìn thấp giọng kèm theo tiếng thở phì phò:
- Tao với Hưng mập mới xử nó xong.
- Hả? - Mình hết hồn, hỏi giật - Sao rồi? Nó đâu? Tụi mày không chém nó đó chứ?
Hưng mập giật lấy điện thoại từ Hải khìn, cười lên một tràng khoái trá:
- Không, nói chứ tụi tao chưa điên tới mức đó. Chỉ đập nó một trận phải bò lết vô phòng thôi.
Mình thầm kêu may mắn, hỏi tiếp:
- Mà sao tụi mày đánh nó? Nó ra ngoài tính làm gì à?
- Ừ. Đếch biết nó tính làm gì. Hồi nãy tao đang ngủ, tới phiên thằng Hải canh chừng thì nó lôi đầu tao dậy, đúng lúc nhìn thấy thằng kia đang lén lút hí hoáy nhìn nhìn ngó ngó chỗ tay nắm cửa phòng Diễm.
- Tụi mày có tra hỏi nó không?
- Có, nó nói nhớ nên tính ra nhìn một cái rồi vào ngủ tiếp. Tụi tao kiểm tra khắp người nó nhưng không tìm thấy gì hết, thằng này hình như có vấn đề thần kinh hay sao đó. Nghi lắm!
Mình cũng chả hiểu thằng Quang làm vậy là có dự tính gì, đoán không ra.
- À quên, tay nó có cầm theo điện thoại, không lẽ tính nửa đêm gọi điện thuyết phục con bồ mày mở cửa cho nó vào tâm sự? Khùng vãi! - Hưng mập nói thêm.
Mình trầm ngâm một lát mới nói:
- Cũng có thể, mấy thằng điên tình nhiều khi hành động khó nói trước được lắm! Tụi mày đánh nó nhiều không?
Câu này hình như dành cho mình thì đúng hơn. Từ lúc chia tay chị, mình ngày càng làm ra nhiều chuyện điên rồ, thậm chí đêm hôm khuya khoắt còn kêu tụi bạn bôn ba đi rình rập người khác, nghĩ phát chán.
Hải khìn đáp:
- Không nhớ bao nhiêu cú, cũng nhiều đó. Mà nó có nghề mày ơi, lẹ lắm, xui xẻo bị tụi tao đánh hội đồng sao chịu thấu. Hưng mập ôm nó cứng ngắt khỏi vùng vẫy gì hết, tao cứ thế mà thụi thôi.
Lẽ ra khi nghe được chuyện này, mình phải vui vẻ mới đúng, nhưng sao trong mình lúc này chẳng có chút gì là hả hê, chỉ thấy một cảm giác rỗng tuếch bủa vây. Mình thuận miệng hỏi:
- Bảo vệ không lên can hả?
- Không thấy lên. Chắc khuya ngủ hết rồi, coi như gặp may. Lỡ bị nhìn thấy thế nào cũng đuổi tụi tao ra ngoài, hết canh chừng giùm mày được.
- Ừ. Thôi tụi mày trông tình hình tiếp đi. Sắp sáng rồi, còn vài tiếng nữa thôi, ráng!
- Ok, chuyện nhỏ.
- Cẩn thận nó trả thù, để ý một chút! - Mình hơi bất an nên căn dặn.
- Biết rồi, khỏi lo cho tụi tao!
Nửa tiếng sau, mình muốn gọi mà lại thôi, thầm nghĩ vừa đánh dằn mặt thằng Quang rồi, hẳn là không còn việc gì nữa, nên để cho tụi bạn nghỉ ngơi một chút.
Chờ tới 4h sáng, mình mới gọi điện. Chuông reo thật lâu không ai nhấc máy, gọi cho Hải khìn và cả Hưng mập đều vậy.
Mình thấy lo, bụng bồn chồn lạ. Số điện thoại khách sạn khi nãy mình tra trên mạng vẫn còn đây, nhưng gọi giờ này hơi bất tiện, không lẽ nói có hai thằng bạn đang canh chừng trên đó, nhờ họ lên kiểm tra thì rất kì cục. Mặt khác, mình nghĩ tụi Hải khìn mệt quá ngủ quên thôi, chắc là chả việc gì. Khách sạn còn có camera và bảo vệ bên dưới mà, đâu dễ xảy ra chuyện.
Loay hoay nghĩ ngợi tới 4h30, mình gọi tiếp. Lần này mình gọi liên tục vào số cả hai thằng, mỗi đứa gọi hơn chục cuộc cốt đánh thức tụi nó dậy, song vô ích, chẳng ma nào nghe.
Tâm trạng dần nóng như lửa đốt, mình buộc phải gọi vào đường dây của khách sạn. May làm sao, lần này có người nhấc máy:
- Khách sạn xxx... Xin nghe ạ!
- Em ơi, cảm phiền em lên tầng 5 khách sạn có hai người bạn của anh ngủ quên ngoài hành lang, em gọi tụi nó dậy giùm anh được không? - Mình không suy nghĩ nói ngay.
- Anh là bạn của hai người đó ạ? Anh đang ở đâu, có ở Sài Gòn không?
Cô gái trực quầy đột nhiên hỏi dồn khiến mình càng thêm lo, vội đáp:
- Anh đang ở Đà Lạt. Có chuyện gì hả em?
- Hồi nãy có một nhóm giang hồ xông vào đây tấn công bạn anh, hai người đó bị thương nặng lắm, bên em đưa đi bệnh viện Chợ Rẫy rồi. Mà điện thoại của họ khóa nên không gọi người thân được, anh không về kịp thì báo giúp nhé! Anh...
Mình sững sờ chết đứng như vừa bị sét giáng thẳng vào đầu, hai lỗ tai lùng bùng chẳng còn nghe rõ cô gái kia nói gì. Tới khi cô ta gọi liên hồi, mình mới sực tỉnh, cuống quýt nói:
- Đi lâu chưa em? Bây giờ em có cách nào nối máy cho anh với người bên khách sạn mà đã đưa bạn anh vào bệnh viện được không? Anh muốn hỏi thăm tình hình, lo quá!
Miệng nói, chân mình sút thẳng vào đít Thanh sida đang ngủ khò khò quay ra bên ngoài, hét lớn:
- Dậy, dậy lẹ. Đừng ngủ nữa!
Thanh sida giật bắn thiếu điều nhảy nhổm, ngơ ngác ngó mình, say ke hỏi:
- Gì vậy mày? Đang ngủ ngon...
- Tụi thằng Hải bị đánh nhập viện rồi. Mẹ nó... - Không nhìn cũng biết được mắt mình lúc này đang đỏ ngầu và cay xè, hối hận vô vàn khi liên lụy tụi nó.
- Đệt, thật hả?
Thanh sida nghe vậy liền tỉnh ngủ, vội vàng nhảy khỏi giường, chạy tới giật điện thoại của mình hỏi han tới tấp, chẳng cần biết bên kia đầu dây là ai.
Để mặc cho Thanh sida thăm hỏi, chân mình run rẩy đứng không còn vững, loạng choạng ngồi phịch xuống ghế. Trước mắt là một mảnh mông lung mơ hồ, hình như mình vừa ảo giác trông thấy Hải khìn và Hưng mập đứng đó, ngay trước mặt mình, mắt bọn nó trợn lên trừng trừng nhìn mình đầy phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mình đang có dự cảm rất không lành, nghĩ đến tình huống xấu nhất, chẳng may tụi nó không qua khỏi thì sao đây?
Mình không sợ liên đới, không sợ trách nhiệm, mình chỉ sợ mất hai thằng bạn thân chơi chung từ xưa, sợ gia đình bọn nó phải gánh chịu sự mất mát quá lớn và đột ngột thế này.
Hai cánh tay mình chống xuống đùi, bàn tay ôm chặt lấy mặt, không cách nào ngăn cơn xúc động đang khiến toàn thân run rẩy, thầm hỏi bản thân đã làm sai điều gì để dẫn tới kết cục bi thảm thế này.
Mình cứ ngồi vậy cho tới khi Thanh sida tắt điện thoại, buồn bã thông báo:
- Tao mới gọi xuống bệnh viện Chợ Rẫy, mà bên đó nhiều bệnh nhân ồn ào lu bu quá, họ không rảnh trả lời, chỉ kêu mình có gì cứ trực tiếp đến bệnh viện làm việc.
Mình ngẩng đầu nhìn Thanh sida, nhận ra nó cũng đang xúc động:
- Bây giờ tao với mày kẹt cứng ở đây, nhanh nhất cũng phải chờ tới 7h sáng mới bay vô đó được. Còn cách nào không?
Thanh sida rầu rĩ lắc đầu:
- Tao hỏi em kia rồi, thường thì người đưa nạn nhân vô bệnh viện sẽ bị giữ lại làm giấy tờ và chờ công an tới dò hỏi, nhưng xui là tay bảo vệ đưa tụi nó đi lại để quên điện thoại ở khách sạn, bởi vậy không cách nào liên lạc ổng được.
- Nói vậy là ông bảo vệ kia vẫn còn trong bệnh viện hả?
- Còn, em nhân viên xác nhận ổng chưa về khách sạn mà.
- Bây giờ có báo cho gia đình tụi nó biết thì cũng phải hơn hai tiếng nữa họ mới xuống tới, cũng như không, chả nhanh hơn tụi mình được bao nhiêu. - Mình vò đầu rối nùi, trong lúc nguy cấp chợt nảy ra một ý, lập tức nói - Vầy đi, mày gọi lại cho em nhân viên kia, nhờ em ấy chạy tới bệnh viện tìm ông bảo vệ, đưa điện thoại cho ổng, kêu ổng liên lạc với tụi mình liền coi được không.
- Ok, khả thi đó.
Thanh sida gật đầu như cái máy, cầm điện thoại của mình gọi tiếp, bật cả loa ngoài cho mình cùng nghe.
Bên kia vừa bắt máy, Thanh sida nói ngay:
- Em ơi, giờ tình hình nguy cấp quá. Anh báo gia đình tụi nó rồi, họ đang chạy xuống nhưng cũng phải 7h hơn mới tới, ai cũng nóng ruột dữ lắm. Bây giờ em có thể chạy vô bệnh viện tìm anh bảo vệ đó, đưa điện thoại cho ảnh gọi lại giùm anh được không? Để gia đình còn biết tình hình, nhân tiện nhờ ảnh xử lý giúp. Em ráng giúp giùm tụi anh, sáng nay khi tới Sài Gòn, tụi anh nhất định hậu tạ em!
Đầu dây bên kia trả lời:
- Em cũng muốn giúp lắm, mà hiện giờ có mình em trực thôi, không thể bỏ đi được anh ơi...
Mình chồm tới, nói to vào điện thoại:
- Em nhờ ai trực thay một chút được không? Ráng giúp giùm anh đi, coi như anh năn nỉ em! Chậm trễ lỡ tụi bạn anh có chuyện gì thì cắn rứt lắm...
Cô gái im lặng một hồi, ngập ngừng đáp:
- Dạ, được rồi. Để em nhờ bạn làm ca sáng vào sớm thử xem, không biết được không, em không hứa trước.
- Ừ, ừ, em gọi liền đi!
Mình chủ động tắt máy cho em ấy tranh thủ gọi bạn. Chừng một phút sau, cô gái gọi lại thông báo người thay ca nửa tiếng nữa sẽ vào tới, tạm thời cô ấy nhờ bảo vệ trông chừng giùm một lát để tranh thủ chạy vào bệnh viện giúp tụi mình.
Hai thằng nghe mà mừng suýt rơi nước mắt, không biết nói gì, chỉ cảm ơn cô gái liên hồi.
Thời gian chờ đợi cô nhân viên khách sạn vào đến bệnh viện dài lê thê chẳng khác nào bị đọa đày dưới lửa địa ngục. Thanh sida bồn chồn hỏi mình:
- Rốt cuộc là sao vậy mày? Lý do gì tự dưng thằng Quang kêu người vô thanh toán tụi thằng Hải?
Mình thở dài, thuật lại chuyện xảy ra lúc nó còn ngủ. Chỉ có một lý do thôi, thằng Quang bị đánh nên cay cú mới gọi hội vào trả thù nặng tay đến vậy. Mình chỉ còn biết tự trách, trước đó mình đã mơ hồ đoán được chuyện này, cứ thấy tâm trạng lo lắng không yên, cũng do mình chủ quan cứ tưởng ở Sài Gòn nó không quen biết ai, không nghĩ nó giao thiệp rộng đến thế, ở đâu cũng kêu được mấy đám đầu trâu mặt ngựa đâm thuê chém mướn.
Nghe xong, Thanh sida ngán ngẩm ra mặt, chẳng nói tiếng nào.
Nãy giờ lo cho tụi bạn, mình quên mất chẳng biết phía chị Diễm sao rồi. Thử gọi chị bằng cả số mình và số của Thanh sida song đều bị chặn, buộc mình phải lần nữa gọi tới khách sạn hỏi thăm thì được tay bảo vệ tạm trực thay cho cô gái kia báo là thằng Quang và chị đã trả phòng đi từ trước đó nửa tiếng rồi. Mình đoán nó biết đã xảy ra chuyện lớn nên tranh thủ đưa chị về Tây Ninh trốn tránh, chỉ hy vọng là chị an toàn.
Đắn đo giây lát, mình gọi thẳng vào số thằng Quang dù không rõ gọi để làm gì, có lẽ để trút cơn giận điên cuồng đang cắn xé mình từng phút từng giây xuống đầu nó.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN