Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Thằng Nha Trang vừa lái xe, vừa hỏi tao:
- Anh.T có nghề hay sao mà đánh khéo quá anh?
Tao cười rồi đáp:
- Nghề gì đâu em ơi, nóng quá thì đánh đại vậy mà
ĐM hình như nó vẫn chưa tin câu nói của tao. Thôi kệ mẹ tin hay không kệ nó, biết đánh lộn đâu phải là chuyện hay ho gì đâu mà phải tự hào, khoe khoang.
Chiếc xe tụi tao rẽ vào đường Ni Sư Huỳnh Liên thuộc quận Tân Bình. Chạy từ từ để kiếm cái địa chỉ thì thấy phía trước khoảng 200 mét có 1 người đàn ông đứng ra dùng tay vẫy vẫy tụi tao, chắc là thấy cái đèn ưu tiên đang chớp trên mui xe. Chạy rà rà lại thì người đàn ông đó ra hiệu cho xe tụi tao đậu lại. Ông ta nói:
- Xe bên thằng Chủ xe hả con?
Chưa đợi tụi tao trả lời, ổng hướng dẫn tụi tao lui xe vào con hẻm 1 đoạn, con hẻm cũng rộng, xe tụi tao đậu mà vẫn đủ cho 2 xe máy tránh nhau được. Chưa đợi tụi tao xuống xe thì ổng nói tiếp:
- Giờ xong ở đây thì con chở qua Lê Văn Sỹ. Có người nhà đi theo nữa
Tụi tao vâng dạ rồi bắt đầu mang khẩu trang, đeo găng tay y tế vào. Bước xuống xe, đi ra sau rồi mở cốp kéo cái băng ca vào theo
Bước vào căn nhà thấy khoảng 6-7 người đã xôn xao, có người khóc thút thít. Người đàn ông lúc nãy dắt tụi tao vào 1 căn phòng nhỏ phải gọi là rất nhỏ, chắc chỉ tầm 10 m vuông. Đập vào mắt tao là 1 người đàn ông khoảng 50 hay 60 tuổi, mặc duy nhất chỉ 1 chiếc quần đùi ngắn, ông đã chết và tao để ý là bụng ông ta phình rất to, kiểu như mấy bà có bầu 8-9 tháng vậy. Tao thầm nghĩ chắc là sơ gan cổ chướng đây mà. Cái xác của ông nằm trên chiếc giường nhỏ. Bây giờ rắc rối là không thể di chuyển cái băng ca của tụi tao vào phòng, vì chiều ngang của cửa phòng nhỏ hơn chiều ngang cái băng ca. Nhìn qua nhìn lại thì thằng Nha Trang nói với tao:
- Bây giờ mình lấy cái đệm trên băng ca xuống rồi để bác lên, sau đó khiêng lên băng ca.
Nói xong nó nheo mắt kêu tao ra ngoài. Tao lẽo đẽo theo nó ra tới xe, thấy nó lên xe mở cốp ở táp lô lấy thêm găng tay và khẩu trang cho nó và tao. Vừa mang thêm găng tay nó vừa nói:
- Chết vì bệnh nên mình phải kĩ chút anh. Em thấy bụng bự quá chắc ung thư gan, mà ung thư gan hay bị di căn qua phổi lắm.
Tao ậm ừ mà đeo thêm găng tay và khẩu trang. Xong xuôi đâu đó thì quay trở lại vào nhà, tao lấy miếng đệm trên băng ca xuống đem vào phòng. Vì căn phòng chật nên chỉ có tao, thằng Nha Trang và người đàn ông lúc nãy, những người nhà còn lại thì đứng gần cửa phòng nhìn vô xem
Thằng Nha Trang 1 bên giữ cánh tay bên này, ông kia thì giữ cánh tay bên kia, tao thì 2 chân. Thằng Nha Trang hô lên: 1,2,3... Lên. 3 người tụi tao đang nhấc cái xác lên thì:... Rầm...
- Anh.T có nghề hay sao mà đánh khéo quá anh?
Tao cười rồi đáp:
- Nghề gì đâu em ơi, nóng quá thì đánh đại vậy mà
ĐM hình như nó vẫn chưa tin câu nói của tao. Thôi kệ mẹ tin hay không kệ nó, biết đánh lộn đâu phải là chuyện hay ho gì đâu mà phải tự hào, khoe khoang.
Chiếc xe tụi tao rẽ vào đường Ni Sư Huỳnh Liên thuộc quận Tân Bình. Chạy từ từ để kiếm cái địa chỉ thì thấy phía trước khoảng 200 mét có 1 người đàn ông đứng ra dùng tay vẫy vẫy tụi tao, chắc là thấy cái đèn ưu tiên đang chớp trên mui xe. Chạy rà rà lại thì người đàn ông đó ra hiệu cho xe tụi tao đậu lại. Ông ta nói:
- Xe bên thằng Chủ xe hả con?
Chưa đợi tụi tao trả lời, ổng hướng dẫn tụi tao lui xe vào con hẻm 1 đoạn, con hẻm cũng rộng, xe tụi tao đậu mà vẫn đủ cho 2 xe máy tránh nhau được. Chưa đợi tụi tao xuống xe thì ổng nói tiếp:
- Giờ xong ở đây thì con chở qua Lê Văn Sỹ. Có người nhà đi theo nữa
Tụi tao vâng dạ rồi bắt đầu mang khẩu trang, đeo găng tay y tế vào. Bước xuống xe, đi ra sau rồi mở cốp kéo cái băng ca vào theo
Bước vào căn nhà thấy khoảng 6-7 người đã xôn xao, có người khóc thút thít. Người đàn ông lúc nãy dắt tụi tao vào 1 căn phòng nhỏ phải gọi là rất nhỏ, chắc chỉ tầm 10 m vuông. Đập vào mắt tao là 1 người đàn ông khoảng 50 hay 60 tuổi, mặc duy nhất chỉ 1 chiếc quần đùi ngắn, ông đã chết và tao để ý là bụng ông ta phình rất to, kiểu như mấy bà có bầu 8-9 tháng vậy. Tao thầm nghĩ chắc là sơ gan cổ chướng đây mà. Cái xác của ông nằm trên chiếc giường nhỏ. Bây giờ rắc rối là không thể di chuyển cái băng ca của tụi tao vào phòng, vì chiều ngang của cửa phòng nhỏ hơn chiều ngang cái băng ca. Nhìn qua nhìn lại thì thằng Nha Trang nói với tao:
- Bây giờ mình lấy cái đệm trên băng ca xuống rồi để bác lên, sau đó khiêng lên băng ca.
Nói xong nó nheo mắt kêu tao ra ngoài. Tao lẽo đẽo theo nó ra tới xe, thấy nó lên xe mở cốp ở táp lô lấy thêm găng tay và khẩu trang cho nó và tao. Vừa mang thêm găng tay nó vừa nói:
- Chết vì bệnh nên mình phải kĩ chút anh. Em thấy bụng bự quá chắc ung thư gan, mà ung thư gan hay bị di căn qua phổi lắm.
Tao ậm ừ mà đeo thêm găng tay và khẩu trang. Xong xuôi đâu đó thì quay trở lại vào nhà, tao lấy miếng đệm trên băng ca xuống đem vào phòng. Vì căn phòng chật nên chỉ có tao, thằng Nha Trang và người đàn ông lúc nãy, những người nhà còn lại thì đứng gần cửa phòng nhìn vô xem
Thằng Nha Trang 1 bên giữ cánh tay bên này, ông kia thì giữ cánh tay bên kia, tao thì 2 chân. Thằng Nha Trang hô lên: 1,2,3... Lên. 3 người tụi tao đang nhấc cái xác lên thì:... Rầm...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN