Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tao tỉnh giấc. Số của thằng Nha Trang, nó báo nó mới lên tài. Khẽ nhìn đồng hồ, 5h10'. Tao nhìn sang Vĩnh Long, em cũng thức giấc vì tiếng chuông điện thoại của tao, em hỏi nhỏ:
- Anh đi hả?
- Anh phải về để trực, tới tài anh rồi! Tao vừa nói vừa bước vào nhà vệ sinh, những tia nước nóng xịt xuống người từ chiếc vòi sen làm tao tỉnh táo hẳn ra sau 1 đêm dài với Vĩnh Long, tao và em như những con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, cứ lao vào nhau trong đê mê bất tận.
Tao dắt chiếc xe máy ra khỏi cổng, không quên quay lại trao cho em 1 nụ hôn tạm biệt. Đốt 1 điếu thuốc, tao nổ máy cho chiếc xe chạy chầm chậm, đường phố Sài Gòn buổi sáng sớm không khí thật dễ chịu, cái cảm giác hơi lành lạnh sau 1 đêm mưa chỉ làm người ta muốn rụt đầu vào cái chăn ấm áp mà ngủ tiếp.
Tấp xe vào 1 quán phở ven đường, gọi 1 tô đặc biệt. Tô phở nghi ngút khói được đem ra thì vừa lúc điện thoại tao có tin nhắn Zalo, là em với dòng tin nhắn " Anh chạy xe cẩn thận. Yêu anh". Bấm vội trả lời "Cám ơn em"
Tao ăn tô phở ngon lành, chắc có lẽ vì đói và cũng chắc có lẽ 1 niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong tao.
Đàn ông là vậy. Luôn đa tình, tham lam và nhạy cảm, và tao cũng không ngoại lệ.
Về đến nhà thì cũng hơn 6h sáng, ra quán gần đó làm ly cà phê buổi sáng. Uống gần hết ly cà phê thì chuông điện thoại tao lại reo lên...
Hôm nay điểm đến của tao là bệnh viện Chợ Rẫy. Vẫn như thường lệ, chiếc xe cứu thương lại hú còi inh ỏi, luồn lách qua dòng xe cộ đông đúc buổi sáng.
Chiếc xe của tao từ từ chạy vào cổng bên đường Thuận Kiều của bệnh viện Chợ Rẫy.
Vào đến sân bệnh viện, tao thấy chiếc băng ca có 1 người phụ nữ nằm trên đó, cạnh đó là 1 người đàn ông đứng cạnh, tay không ngừng bóp nhè nhẹ vào cái bóng nhựa màu xanh được gắn trực tiếp vào cái ống nhỏ luồn vào trong miệng người phụ nữ. Có thêm 1 thanh niên trẻ và 1 bé gái chừng 8-9 tuổi đang tay xách nách mang mấy cái giỏ và ba lô. Tao lui xe vào, bước xuống hỏi người đàn ông cho chắc chắn có phải đây là ca của tao vận chuyển hay không.
Vậy là chính xác ca của tao. Tao mở cốp, kéo băng ca xuống. Phụ người đàn ông và thanh niên kia nhấc người phụ nữ đã hôn mê đang nằm và chuyển qua băng ca của tao, trong khi đó đứa bé gái thì lại giữ cái bóng nhựa tiếp tục bóp nhè nhẹ như không để cho cái bóng nhựa ngừng lại.
Cũng đúng thôi, vì nếu ngừng tay bóp trong thời gian dài thì tính mạng của người phụ nữ kia sẽ kết thúc thật sự. Những người bệnh khi xuất viện mà được người nhà bóp bóng như thế này thì coi như tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, 10 phần sống thì coi như họ đã chết hết 6-7 phần, nói theo dân gian là bệnh viện chê nên trả về để người nhà lo hậu sự. Bóp bóng chỉ là biện pháp y tế can thiệp để giữ cho phổi được thở cầm chừng, giữ được tính mạng của người bệnh được về đến nhà, được ra đi trong vòng tay của những người thân.
Sau khi chiếc băng ca được cố định trên xe cùng với người nhà. Tao lái chiếc xe từ từ ra cổng, cầm xấp giấy tờ xuất viện trình cho chốt bảo vệ ở cổng thì 2 thằng mặt lol nào đó đột nhiên xuất hiện chặn đầu xe của tao.
ĐM 2 thằng này hất hàm kêu tao xuống xe trước sự ngạc nhiên của những người đang ngồi trên xe. Tao mở cửa vừa bước xuống thì bất ngờ ăn ngay 1 cái táng của 1 thằng làm tao choáng váng mặt lol. Chưa để tao phản ứng thì 1 cú đá thẳng vào bụng làm tao ngã ngay xuống mặt sân. Tao ngồi ôm cái bụng và cái má còn rát rạt mà xoa xoa. ĐM chuyện đéo gì đánh hơi bị nặng tay vậy mấy tml. Trong 1 thoáng suy nghĩ, tao đâu có gây thù với thằng nào thời gian gần đây đâu ta.
Thằng mặt lol vừa đánh tao với cái mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tao gầm gừ nói:
- ĐMM, mày vô đây lấy bệnh có hỏi tụi tao chưa, tính vô đây phá giá đập bể chén cơm của tụi tao hả mậy?
ĐM giờ thì tao đã phần nào hiểu được lý do tao vừa bị đánh. Tao lồm cồm đứng lên rồi nhỏ nhẹ nói với nó:
- Mấy anh thông cảm giùm em, em chỉ là thằng chạy mướn, chủ xe kêu em lấy bệnh ở đâu thì em đi lấy ở đó, chứ em có biết gì đâu.
Thằng lol kia nó nghiến răng định nhào vô đánh tiếp cùng với câu nói:
- ĐMM không biết thì tao đánh cho mày biết
Nhưng bất chợt thằng đi cùng cản thằng lol đó lại, ĐM xíu nữa thì no khỏi ăn cơm bữa nay luôn
Cái thằng đứng ra ngăn cản nhìn tao rồi nói:
- Mày đưa số điện thoại của chủ xe mày cho tao.
Tao móc điện thoại ra, lấy số đưa cho nó. Nó móc điện thoại của nó ra và bấm số gọi. Thằng chủ xe bắt máy và tao nghe thằng kia chửi 1 tràng như đại liên, đại loại là khu vực bệnh viện này của nó, và xe của nó độc quyền ở đây, xe khác vào phải theo giá của nó và phải rớt 50% tiền cò cho nó.
ĐM bây giờ tao mới hiểu thật sự, tụi lol này nó kiếm tiền trên nỗi đau của những người bệnh ở đây. Tao chợt nhớ lúc trước, ba tao bệnh cũng nằm ở đây, lúc bác sĩ nói là nên đưa ông về vì khó mà qua khỏi, tao thuê xe cứu thương đưa ba tao về lúc đó giá cả tao không để ý vì chỉ muốn đưa ba tao về càng sớm càng tốt. Sau này qua 1 người bạn cũng chạy cứu thương, tao mới biết là cái giá tao trả hôm đó mắc gấp đôi xe cứu thương bên ngoài vào. Và tao còn được biết, nếu tự kêu xe ngoài thì thủ tục xuất viện sẽ bị làm khó này nọ, còn nếu kêu xe của những điều dưỡng, y tá giới thiệu thì thủ tục được giải quyết nhanh chóng. Máu nóng tao nổi lên nhưng tao nghĩ ở đây có bảo vệ mà họ không ngăn cản, điềm nhiên đứng xem thì chắc chắn tụi này cũng không phải là dạng vừa ở khu vực này, hơn nữa tao có 1 mình, nếu động tay động chân thời điểm này tao chắc chắn sẽ gặp bất lợi, rồi còn bệnh nhân nằm trên xe đang bóp bóng, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì không biết người phụ nữ kia có còn sống được khi về tới nhà hay không nữa.
Lúc này thì thằng kia cúp máy, nó gằn giọng hướng về tao nói:
- Mày lui xe vào chỗ cũ, bỏ bệnh lại rồi biến cho tao.
ĐM vậy là thằng lol chủ xe đéo dàn xếp được chuyện này. Vậy là tao lên xe, gài số lui, lui chiếc xe từ từ vào lại khuôn viên bệnh viện. Lúc này trên xe, người đàn ông chắc nãy giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, anh ta nói như khóc với tao:
- Em ơi, anh năn nỉ em giúp dùm anh. Tụi nó báo giá cao quá, anh không đủ tiền, tiền bạc dồn hết vô để trị bệnh cho vợ anh, giờ cái nhà dưới quê cũng đang cầm cố. Tiền xe đi về cũng phải mượn anh em họ hàng mới có. Tụi nó sao mà ác quá trời em ơi.
Đứa bé gái tự nhiên bật khóc, nó nói như van xin tao trong tiếng nấc nghẹn:
- Chú ơi... Chú làm ơn làm phước chở mẹ con về nhà đi chú ơi
ĐM tao nghe nói đến đây thì không chịu được nữa. Tao quay lại nhìn người đàn ông rồi nói:
- Để em giải quyết, anh đợi em xíu
Tao móc điện thoại ra, bước xuống xe. Bấm số điện thoại cho thằng chủ xe, nó bắt máy:
- Anh.T đợi em, em đang kiếm người nhờ giải quyết
Tao nói ngay với vẻ bực tức:
- Ông nhắm dàn xếp được không? Nếu không được thì để tui
Chắc nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của tao, nó im lặng ko nói gì. Tao nói luôn:
- Vậy để tui dàn xếp vụ này cho ông.
Nó không ngăn cản và nói:
- Vậy anh.T coi giải quyết giùm em
ĐM nó, vậy là tao ăn nguyên cái mâm này rồi. Tao mở danh bạ điện thoại, lướt nhè nhẹ vài cái trên màn hình. Bấm gọi 1 số điện thoại.
- Anh.X hả? Em.T nè, em muốn nhờ đại ca vụ này...
Tao kể sơ qua về tình huống tao đang gặp. Giọng ồm ồm của người đàn ông đầu dây bên kia cười nhếch mép rồi nói:
- Mày đợi anh 5 phút, tao gọi qua đó nói chuyện, chuyện nhỏ mà.
Tao cúp máy, đứng yên nhìn ra hướng cổng bệnh viện, tụi lol kia vẫn đứng đó và hướng ánh mắt tụi nó cũng đang chĩa thẳng về phía tao.
5' rồi 10' trôi qua thật nặng nề với tao, tao nghĩ không biết người tao nhờ có dàn xếp vụ này được không. Bỗng tao thấy thằng lol kêu tao lui xe vào, nó móc điện thoại trong túi quần ra và đi ra 1 góc nghe. Cùng lúc này thì chuông điện thoại tao vang lên. Tao bắt máy:
- Dạ em nghe.
- Anh dàn xếp vụ này cho mày xong rồi đó. Cứ chạy xe đi đi. À mà lâu rồi anh không thấy mày, hôm nào qua cà phê với anh..!!! Giọng người đàn ông nói
Tao cám ơn và hứa sẽ qua trong vài ngày tới.
Bước lên xe, tao cho xe chạy từ từ, từ từ ra cổng bệnh viện, tao thấy thằng kia đã nghe xong điện thoại và bước tới đứng bên chốt bảo vệ nói gì với thằng còn lại. Hít 1 hơi tao cho xe tiến thẳng tới chốt bảo vệ để nộp giấy xuất viện.
Bước xuống xe, tao tiến thẳng tới chốt bảo vệ, tao coi như chưa hề có sự xuất hiện của 2 thằng mặt lol đang đứng đó. Tao đưa giấy xuất viện cho thằng bảo vệ, nó cầm xem rồi ghi ghi chép chép vào cuốn sổ đặt trên bàn. Nó trả lại tao tờ giấy, tao cầm lại rồi bước về xe. Bỗng 1 thằng mặt lol cất tiếng hỏi tao:
- Mày là em ruột của anh.X hả? Sao nhìn mặt mày không thấy giống ổng gì hết vậy?
Tao cười nhếch mép rồi nói:
- Em đi được chưa mấy anh?
2 thằng lol kia đéo nói gì. Tao bước lên xe, mở còi hú rồi cho xe phóng nhanh ra đường, hướng về tỉnh Hậu Giang. ĐM, tao có duyên với miền Tây hay sao đó
Lại qua vài câu hỏi thăm, tao biết được người phụ nữ đang nằm hôn mê kia là vợ của anh này. Chị bị ung thư gan, bác sĩ trả về, trước ngày xuất viện, có mấy người lên hỏi có cần xe đưa về không và báo giá. Thấy giá cao quá, anh này mon men ra ngoài bệnh viện hỏi giá thì biết giá xe ở ngoài chỉ nửa giá so với giá mấy người trong bệnh viện đưa ra nên anh quyết định kêu xe cứu thương dịch vụ ở ngoài. Vậy là bị hành tiếp vụ giấy xuất viện, lúc đó anh ta cùng thằng em vợ và đứa con gái quỳ xuống năn nỉ cả 1 buổi mới được giải quyết.
ĐM nghe mà thấy thương xót cho những cảnh đời của những người đi nuôi bệnh. Được chuyển lên từ những bệnh viện tuyến dưới, người bệnh cũng gọi là bệnh nặng hoặc rất nặng, người thân, gia đình cũng bị bào mòn sức khỏe vì những giấc ngủ không trọn vẹn trong thời gian nuôi bệnh, rồi tiền bạc cũng tốn kém rất nhiều trong thời gian điều trị... Và khi những hy vọng sống của người bệnh bị dập tắt, người thân của họ chỉ mong muốn nhỏ nhoi là được đưa người bệnh về nhà để được ra đi trong bàn tay của những người thân yêu... Vậy mà tụi mặt lol này lại nỡ trục lợi trên những nỗi đau kia. Biết là làm gì cũng phải có lợi nhuận nhưng cái lợi cũng vừa phải, đâu phải ai ai cũng có điều kiện để đáp ứng cái giá tụi nó đưa ra, tao thấy tụi này giống như bầy kền kền chuyên ăn xác chết, không hơn không kém.
Chuyến xe đó, tao cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Vừa đổ dốc cầu Cần Thơ, tao nghe thằng thanh niên nói với người đàn ông là chị kia thở yếu lắm. Nghe vậy tao cố gắng chạy thật nhanh, tiếng còi hú vang lên từng hồi liên tục...
Và khi còn cách nhà của người phụ nữ kia khoảng 5 cây số, thì tao nghe thấy tiếng khóc nức nở của người chồng, rồi đứa bé gái, tiếng thút thít của người thanh niên... Chị đã ra đi, chị không còn thở nữa rồi. Tiếng khóc của người chồng như bất lực nhìn người vợ ra đi khi chưa kịp về đến nhà, cũng giống như tao đang bất lực vì không đưa kịp chị về, chỉ còn có 5 cây số nữa thôi mà chị. Em xin lỗi, xin lỗi vì đã không làm không trọn vẹn cái nhiệm vụ của mình là đưa được chị về gặp lại căn nhà của mình lần cuối cùng. Tha lỗi cho em!!!
Chiếc xe đỗ xịch bên lề đường trước 1 căn nhà nhỏ, phía sau là 1 con kênh chạy dài song song với con đường quê phía trước nhà. Chiếc băng ca được kéo ra, tao nhìn khuôn mặt chị như đang ngủ, những người thân trong nhà ào chạy ra, lúc này người đàn ông như không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh ta hét lớn:
- Vợ em mất rồi!!!
Mọi người bàng hoàng chạy đến cái băng ca tao đang kéo. Lại những tiếng khóc vang lên. Đứa bé gái đi sát bên tao, tay nó lay lay cái chân của mẹ nó mà nói trong tiếng khóc nức nở:
- Mẹ ơi, dậy đi mẹ ơi... Đừng bỏ con mẹ ơi
Tiếng than khóc vang lên như xé tan cái bầu không khí yên bình của cái làng quê này.
Vào đến nhà, sau khi đặt xác chị lên cái giường đã được chuẩn bị từ trước. Tao nói với người chồng:
- Để em giúp anh rút bỏ cái ống trong miệng của chị nhà.
Anh ta nhìn tao rồi nói giọng nghẹn ngào:
- Cám ơn em đã đưa vợ anh về. Em giúp vợ anh lần cuối này nữa nhe em.
Tao khom người, gỡ cái bóng nhựa ra khỏi miệng chị, tiếp theo kéo nhè nhẹ cái ống nhựa đã được gắn sâu trong miệng chị. 1 dòng máu tươi chảy nhẹ ra từ khóe miệng của chị khi cái ống vừa được rút ra. Anh chồng vội lấy 1 cái khăn lau cho chị.
Thu tiền cước vận chuyển xong. Tao kéo chiếc băng ca ra để lên xe. Đóng cốp.
Trong lòng tao cảm thấy nặng nề, như chưa hoàn thành cái nhiệm vụ của mình. Bất chợt tao rờ nhẹ cái má hồi sáng vừa bị táng, nó không còn đau rát nữa. Tao móc điện thoại ra và bấm số:
- Tao nhờ mày 1 chuyện, ra khu Chợ Rẫy kiếm giùm tao mấy thằng này... (tao tả chi tiết từng thằng)... Tụi này chắc có số má khu này chắc mày cũng dễ kiếm. Chừng hơn 3 tiếng nữa tao về tới Sài Gòn... Tối nay chơi, mày sao?
Giọng bên kia đầu dây cười rồi nói giọng chắc nịch:
- Chuyện của mày là chuyện của tao. Dứt!!!
Tao cúp máy, làm 1 hớp bò cụng, đốt điếu thuốc, phà 1 hơi khói. Tao cười nhếch mép rồi cho xe phóng đi... Và sắp tới, có lẽ 2 thằng chặn xe tao lúc sáng cũng không ngờ sắp nhận 1 cái kết mà tụi nó chắc sẽ không nghĩ tới...
- Anh đi hả?
- Anh phải về để trực, tới tài anh rồi! Tao vừa nói vừa bước vào nhà vệ sinh, những tia nước nóng xịt xuống người từ chiếc vòi sen làm tao tỉnh táo hẳn ra sau 1 đêm dài với Vĩnh Long, tao và em như những con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, cứ lao vào nhau trong đê mê bất tận.
Tao dắt chiếc xe máy ra khỏi cổng, không quên quay lại trao cho em 1 nụ hôn tạm biệt. Đốt 1 điếu thuốc, tao nổ máy cho chiếc xe chạy chầm chậm, đường phố Sài Gòn buổi sáng sớm không khí thật dễ chịu, cái cảm giác hơi lành lạnh sau 1 đêm mưa chỉ làm người ta muốn rụt đầu vào cái chăn ấm áp mà ngủ tiếp.
Tấp xe vào 1 quán phở ven đường, gọi 1 tô đặc biệt. Tô phở nghi ngút khói được đem ra thì vừa lúc điện thoại tao có tin nhắn Zalo, là em với dòng tin nhắn " Anh chạy xe cẩn thận. Yêu anh". Bấm vội trả lời "Cám ơn em"
Tao ăn tô phở ngon lành, chắc có lẽ vì đói và cũng chắc có lẽ 1 niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong tao.
Đàn ông là vậy. Luôn đa tình, tham lam và nhạy cảm, và tao cũng không ngoại lệ.
Về đến nhà thì cũng hơn 6h sáng, ra quán gần đó làm ly cà phê buổi sáng. Uống gần hết ly cà phê thì chuông điện thoại tao lại reo lên...
Hôm nay điểm đến của tao là bệnh viện Chợ Rẫy. Vẫn như thường lệ, chiếc xe cứu thương lại hú còi inh ỏi, luồn lách qua dòng xe cộ đông đúc buổi sáng.
Chiếc xe của tao từ từ chạy vào cổng bên đường Thuận Kiều của bệnh viện Chợ Rẫy.
Vào đến sân bệnh viện, tao thấy chiếc băng ca có 1 người phụ nữ nằm trên đó, cạnh đó là 1 người đàn ông đứng cạnh, tay không ngừng bóp nhè nhẹ vào cái bóng nhựa màu xanh được gắn trực tiếp vào cái ống nhỏ luồn vào trong miệng người phụ nữ. Có thêm 1 thanh niên trẻ và 1 bé gái chừng 8-9 tuổi đang tay xách nách mang mấy cái giỏ và ba lô. Tao lui xe vào, bước xuống hỏi người đàn ông cho chắc chắn có phải đây là ca của tao vận chuyển hay không.
Vậy là chính xác ca của tao. Tao mở cốp, kéo băng ca xuống. Phụ người đàn ông và thanh niên kia nhấc người phụ nữ đã hôn mê đang nằm và chuyển qua băng ca của tao, trong khi đó đứa bé gái thì lại giữ cái bóng nhựa tiếp tục bóp nhè nhẹ như không để cho cái bóng nhựa ngừng lại.
Cũng đúng thôi, vì nếu ngừng tay bóp trong thời gian dài thì tính mạng của người phụ nữ kia sẽ kết thúc thật sự. Những người bệnh khi xuất viện mà được người nhà bóp bóng như thế này thì coi như tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, 10 phần sống thì coi như họ đã chết hết 6-7 phần, nói theo dân gian là bệnh viện chê nên trả về để người nhà lo hậu sự. Bóp bóng chỉ là biện pháp y tế can thiệp để giữ cho phổi được thở cầm chừng, giữ được tính mạng của người bệnh được về đến nhà, được ra đi trong vòng tay của những người thân.
Sau khi chiếc băng ca được cố định trên xe cùng với người nhà. Tao lái chiếc xe từ từ ra cổng, cầm xấp giấy tờ xuất viện trình cho chốt bảo vệ ở cổng thì 2 thằng mặt lol nào đó đột nhiên xuất hiện chặn đầu xe của tao.
ĐM 2 thằng này hất hàm kêu tao xuống xe trước sự ngạc nhiên của những người đang ngồi trên xe. Tao mở cửa vừa bước xuống thì bất ngờ ăn ngay 1 cái táng của 1 thằng làm tao choáng váng mặt lol. Chưa để tao phản ứng thì 1 cú đá thẳng vào bụng làm tao ngã ngay xuống mặt sân. Tao ngồi ôm cái bụng và cái má còn rát rạt mà xoa xoa. ĐM chuyện đéo gì đánh hơi bị nặng tay vậy mấy tml. Trong 1 thoáng suy nghĩ, tao đâu có gây thù với thằng nào thời gian gần đây đâu ta.
Thằng mặt lol vừa đánh tao với cái mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tao gầm gừ nói:
- ĐMM, mày vô đây lấy bệnh có hỏi tụi tao chưa, tính vô đây phá giá đập bể chén cơm của tụi tao hả mậy?
ĐM giờ thì tao đã phần nào hiểu được lý do tao vừa bị đánh. Tao lồm cồm đứng lên rồi nhỏ nhẹ nói với nó:
- Mấy anh thông cảm giùm em, em chỉ là thằng chạy mướn, chủ xe kêu em lấy bệnh ở đâu thì em đi lấy ở đó, chứ em có biết gì đâu.
Thằng lol kia nó nghiến răng định nhào vô đánh tiếp cùng với câu nói:
- ĐMM không biết thì tao đánh cho mày biết
Nhưng bất chợt thằng đi cùng cản thằng lol đó lại, ĐM xíu nữa thì no khỏi ăn cơm bữa nay luôn
Cái thằng đứng ra ngăn cản nhìn tao rồi nói:
- Mày đưa số điện thoại của chủ xe mày cho tao.
Tao móc điện thoại ra, lấy số đưa cho nó. Nó móc điện thoại của nó ra và bấm số gọi. Thằng chủ xe bắt máy và tao nghe thằng kia chửi 1 tràng như đại liên, đại loại là khu vực bệnh viện này của nó, và xe của nó độc quyền ở đây, xe khác vào phải theo giá của nó và phải rớt 50% tiền cò cho nó.
ĐM bây giờ tao mới hiểu thật sự, tụi lol này nó kiếm tiền trên nỗi đau của những người bệnh ở đây. Tao chợt nhớ lúc trước, ba tao bệnh cũng nằm ở đây, lúc bác sĩ nói là nên đưa ông về vì khó mà qua khỏi, tao thuê xe cứu thương đưa ba tao về lúc đó giá cả tao không để ý vì chỉ muốn đưa ba tao về càng sớm càng tốt. Sau này qua 1 người bạn cũng chạy cứu thương, tao mới biết là cái giá tao trả hôm đó mắc gấp đôi xe cứu thương bên ngoài vào. Và tao còn được biết, nếu tự kêu xe ngoài thì thủ tục xuất viện sẽ bị làm khó này nọ, còn nếu kêu xe của những điều dưỡng, y tá giới thiệu thì thủ tục được giải quyết nhanh chóng. Máu nóng tao nổi lên nhưng tao nghĩ ở đây có bảo vệ mà họ không ngăn cản, điềm nhiên đứng xem thì chắc chắn tụi này cũng không phải là dạng vừa ở khu vực này, hơn nữa tao có 1 mình, nếu động tay động chân thời điểm này tao chắc chắn sẽ gặp bất lợi, rồi còn bệnh nhân nằm trên xe đang bóp bóng, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì không biết người phụ nữ kia có còn sống được khi về tới nhà hay không nữa.
Lúc này thì thằng kia cúp máy, nó gằn giọng hướng về tao nói:
- Mày lui xe vào chỗ cũ, bỏ bệnh lại rồi biến cho tao.
ĐM vậy là thằng lol chủ xe đéo dàn xếp được chuyện này. Vậy là tao lên xe, gài số lui, lui chiếc xe từ từ vào lại khuôn viên bệnh viện. Lúc này trên xe, người đàn ông chắc nãy giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, anh ta nói như khóc với tao:
- Em ơi, anh năn nỉ em giúp dùm anh. Tụi nó báo giá cao quá, anh không đủ tiền, tiền bạc dồn hết vô để trị bệnh cho vợ anh, giờ cái nhà dưới quê cũng đang cầm cố. Tiền xe đi về cũng phải mượn anh em họ hàng mới có. Tụi nó sao mà ác quá trời em ơi.
Đứa bé gái tự nhiên bật khóc, nó nói như van xin tao trong tiếng nấc nghẹn:
- Chú ơi... Chú làm ơn làm phước chở mẹ con về nhà đi chú ơi
ĐM tao nghe nói đến đây thì không chịu được nữa. Tao quay lại nhìn người đàn ông rồi nói:
- Để em giải quyết, anh đợi em xíu
Tao móc điện thoại ra, bước xuống xe. Bấm số điện thoại cho thằng chủ xe, nó bắt máy:
- Anh.T đợi em, em đang kiếm người nhờ giải quyết
Tao nói ngay với vẻ bực tức:
- Ông nhắm dàn xếp được không? Nếu không được thì để tui
Chắc nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của tao, nó im lặng ko nói gì. Tao nói luôn:
- Vậy để tui dàn xếp vụ này cho ông.
Nó không ngăn cản và nói:
- Vậy anh.T coi giải quyết giùm em
ĐM nó, vậy là tao ăn nguyên cái mâm này rồi. Tao mở danh bạ điện thoại, lướt nhè nhẹ vài cái trên màn hình. Bấm gọi 1 số điện thoại.
- Anh.X hả? Em.T nè, em muốn nhờ đại ca vụ này...
Tao kể sơ qua về tình huống tao đang gặp. Giọng ồm ồm của người đàn ông đầu dây bên kia cười nhếch mép rồi nói:
- Mày đợi anh 5 phút, tao gọi qua đó nói chuyện, chuyện nhỏ mà.
Tao cúp máy, đứng yên nhìn ra hướng cổng bệnh viện, tụi lol kia vẫn đứng đó và hướng ánh mắt tụi nó cũng đang chĩa thẳng về phía tao.
5' rồi 10' trôi qua thật nặng nề với tao, tao nghĩ không biết người tao nhờ có dàn xếp vụ này được không. Bỗng tao thấy thằng lol kêu tao lui xe vào, nó móc điện thoại trong túi quần ra và đi ra 1 góc nghe. Cùng lúc này thì chuông điện thoại tao vang lên. Tao bắt máy:
- Dạ em nghe.
- Anh dàn xếp vụ này cho mày xong rồi đó. Cứ chạy xe đi đi. À mà lâu rồi anh không thấy mày, hôm nào qua cà phê với anh..!!! Giọng người đàn ông nói
Tao cám ơn và hứa sẽ qua trong vài ngày tới.
Bước lên xe, tao cho xe chạy từ từ, từ từ ra cổng bệnh viện, tao thấy thằng kia đã nghe xong điện thoại và bước tới đứng bên chốt bảo vệ nói gì với thằng còn lại. Hít 1 hơi tao cho xe tiến thẳng tới chốt bảo vệ để nộp giấy xuất viện.
Bước xuống xe, tao tiến thẳng tới chốt bảo vệ, tao coi như chưa hề có sự xuất hiện của 2 thằng mặt lol đang đứng đó. Tao đưa giấy xuất viện cho thằng bảo vệ, nó cầm xem rồi ghi ghi chép chép vào cuốn sổ đặt trên bàn. Nó trả lại tao tờ giấy, tao cầm lại rồi bước về xe. Bỗng 1 thằng mặt lol cất tiếng hỏi tao:
- Mày là em ruột của anh.X hả? Sao nhìn mặt mày không thấy giống ổng gì hết vậy?
Tao cười nhếch mép rồi nói:
- Em đi được chưa mấy anh?
2 thằng lol kia đéo nói gì. Tao bước lên xe, mở còi hú rồi cho xe phóng nhanh ra đường, hướng về tỉnh Hậu Giang. ĐM, tao có duyên với miền Tây hay sao đó
Lại qua vài câu hỏi thăm, tao biết được người phụ nữ đang nằm hôn mê kia là vợ của anh này. Chị bị ung thư gan, bác sĩ trả về, trước ngày xuất viện, có mấy người lên hỏi có cần xe đưa về không và báo giá. Thấy giá cao quá, anh này mon men ra ngoài bệnh viện hỏi giá thì biết giá xe ở ngoài chỉ nửa giá so với giá mấy người trong bệnh viện đưa ra nên anh quyết định kêu xe cứu thương dịch vụ ở ngoài. Vậy là bị hành tiếp vụ giấy xuất viện, lúc đó anh ta cùng thằng em vợ và đứa con gái quỳ xuống năn nỉ cả 1 buổi mới được giải quyết.
ĐM nghe mà thấy thương xót cho những cảnh đời của những người đi nuôi bệnh. Được chuyển lên từ những bệnh viện tuyến dưới, người bệnh cũng gọi là bệnh nặng hoặc rất nặng, người thân, gia đình cũng bị bào mòn sức khỏe vì những giấc ngủ không trọn vẹn trong thời gian nuôi bệnh, rồi tiền bạc cũng tốn kém rất nhiều trong thời gian điều trị... Và khi những hy vọng sống của người bệnh bị dập tắt, người thân của họ chỉ mong muốn nhỏ nhoi là được đưa người bệnh về nhà để được ra đi trong bàn tay của những người thân yêu... Vậy mà tụi mặt lol này lại nỡ trục lợi trên những nỗi đau kia. Biết là làm gì cũng phải có lợi nhuận nhưng cái lợi cũng vừa phải, đâu phải ai ai cũng có điều kiện để đáp ứng cái giá tụi nó đưa ra, tao thấy tụi này giống như bầy kền kền chuyên ăn xác chết, không hơn không kém.
Chuyến xe đó, tao cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Vừa đổ dốc cầu Cần Thơ, tao nghe thằng thanh niên nói với người đàn ông là chị kia thở yếu lắm. Nghe vậy tao cố gắng chạy thật nhanh, tiếng còi hú vang lên từng hồi liên tục...
Và khi còn cách nhà của người phụ nữ kia khoảng 5 cây số, thì tao nghe thấy tiếng khóc nức nở của người chồng, rồi đứa bé gái, tiếng thút thít của người thanh niên... Chị đã ra đi, chị không còn thở nữa rồi. Tiếng khóc của người chồng như bất lực nhìn người vợ ra đi khi chưa kịp về đến nhà, cũng giống như tao đang bất lực vì không đưa kịp chị về, chỉ còn có 5 cây số nữa thôi mà chị. Em xin lỗi, xin lỗi vì đã không làm không trọn vẹn cái nhiệm vụ của mình là đưa được chị về gặp lại căn nhà của mình lần cuối cùng. Tha lỗi cho em!!!
Chiếc xe đỗ xịch bên lề đường trước 1 căn nhà nhỏ, phía sau là 1 con kênh chạy dài song song với con đường quê phía trước nhà. Chiếc băng ca được kéo ra, tao nhìn khuôn mặt chị như đang ngủ, những người thân trong nhà ào chạy ra, lúc này người đàn ông như không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh ta hét lớn:
- Vợ em mất rồi!!!
Mọi người bàng hoàng chạy đến cái băng ca tao đang kéo. Lại những tiếng khóc vang lên. Đứa bé gái đi sát bên tao, tay nó lay lay cái chân của mẹ nó mà nói trong tiếng khóc nức nở:
- Mẹ ơi, dậy đi mẹ ơi... Đừng bỏ con mẹ ơi
Tiếng than khóc vang lên như xé tan cái bầu không khí yên bình của cái làng quê này.
Vào đến nhà, sau khi đặt xác chị lên cái giường đã được chuẩn bị từ trước. Tao nói với người chồng:
- Để em giúp anh rút bỏ cái ống trong miệng của chị nhà.
Anh ta nhìn tao rồi nói giọng nghẹn ngào:
- Cám ơn em đã đưa vợ anh về. Em giúp vợ anh lần cuối này nữa nhe em.
Tao khom người, gỡ cái bóng nhựa ra khỏi miệng chị, tiếp theo kéo nhè nhẹ cái ống nhựa đã được gắn sâu trong miệng chị. 1 dòng máu tươi chảy nhẹ ra từ khóe miệng của chị khi cái ống vừa được rút ra. Anh chồng vội lấy 1 cái khăn lau cho chị.
Thu tiền cước vận chuyển xong. Tao kéo chiếc băng ca ra để lên xe. Đóng cốp.
Trong lòng tao cảm thấy nặng nề, như chưa hoàn thành cái nhiệm vụ của mình. Bất chợt tao rờ nhẹ cái má hồi sáng vừa bị táng, nó không còn đau rát nữa. Tao móc điện thoại ra và bấm số:
- Tao nhờ mày 1 chuyện, ra khu Chợ Rẫy kiếm giùm tao mấy thằng này... (tao tả chi tiết từng thằng)... Tụi này chắc có số má khu này chắc mày cũng dễ kiếm. Chừng hơn 3 tiếng nữa tao về tới Sài Gòn... Tối nay chơi, mày sao?
Giọng bên kia đầu dây cười rồi nói giọng chắc nịch:
- Chuyện của mày là chuyện của tao. Dứt!!!
Tao cúp máy, làm 1 hớp bò cụng, đốt điếu thuốc, phà 1 hơi khói. Tao cười nhếch mép rồi cho xe phóng đi... Và sắp tới, có lẽ 2 thằng chặn xe tao lúc sáng cũng không ngờ sắp nhận 1 cái kết mà tụi nó chắc sẽ không nghĩ tới...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN