Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Cuộc sống vẫn cứ thế diễn ra tốt đẹp và tôi luôn tìm cách hàn gắn tình cảm của 2 đứa khi vật lộn ngoài kia kiếm tiền. Thường thì tối tôi với nhỏ đi lượn lờ hay đưa bé Lan đi chơi, nhưng ở cạnh khá nhiều đứa trạc tuổi và lại học cùng lớp nên nó cũng chẳng làm phiền chị dâu với anh nó nữa. Hihi.Từ khi bé Lan về ở cùng, Hồng cũng hay sang chơi mỗi khi đi làm về ở lại ăn cơm đến tối mới về trường. Những lần như thế toàn là tôi đèo về và kiểu gì nhỏ cũng bắt mua đủ thứ đồ ăn đêm. Mua về nào có được ăn, được phần cho đúng 1 miếng rồi đuổi ra ngoài học tiếp vì 2 chị ý ăn trong phònh bé Lan xong ngủ luôn... Như thói quen thì đến 12h bé Lan ngủ thì nhỏ mới sang ôm tôi rồi đùn đẩy đống rác bắt tôi đi vứt.
Ngày chủ nhật hơi se lạnh của tháng 4. Nhỏ đi chơi với đám bạn thân, con gái đi với nhau nên tôi quyết định ở nhà với bé Lan. Chứ suốt ngày bảo nó trông nhà một mình cũng ngại. 2 anh em ngồi xem phim, chơi game hay gọi điện về cho mẹ. Từ lúc bé Lan lên đây tôi mới thấy cảm giác cuộc sống ra đình như thế nào, có người thứ 2 để tôi quan tâm chăm sóc ngoài người yêu ra. Ở dưới quê giáo dục khác nên lên HN toàn phải dạy kèm, mà có bài toán mò mãi mới ra được. Mà con bé ở quê nấu ăn nhiều rồi vì phụ mẹ với chị nên nấu ăn là nó còn việc nhà là của tôi. Nhỏ thì là bà hoàng.
Chiều hôm đấy dọn dẹp nhà cửa và xếp lại đồ đạc trang trí cho đẹp. Người lấm lem mà mặc áo bụi bặm kinh khủng, ở trong nhà thấy có tiếng chuông cửa nên tôi bảo Lan ra xem ai. Lau quanh phòng rồi xuống tầng 1 giặt lại cái chổi lau nhà thì mới biết "vị khách" mà nãy bấm chuông là mẹ nhỏ.
- Ơ bác... Bác đến lúc nào thế ạ... - Tôi lễ phép chào.
- Vâng. Chào cậu, thì ra con Quỳnj nó nằng nặc đòi mua nhà để nuôi cậu với con bé này hả?
Bác nói với giọng đay nghiến, quá bất ngờ và từ trước đến giờ chưa lúc nào tôi nghĩ đến hoàn cảnh là mẹ nhỏ có thể về đây.
- Sao bác lại nói thế...
- Tôi nói sai à? Mới tí tuổi đầu, nó là sinh viên năm nhất. Mà đã sống chung thế này thì con ra cái thể thống gì nữa.
- Nói cho cậu biết, nhà này không đứng tên tôi, nhưng nó cũng là một phần của tôi, nên tôi thừa sức đuổi cậu ra khỏi nhà ngay lập tức. Nhìn anh em nhà cậu xem, quần áo thì cộc cệch, lem luốc, có khác gì ôsin không? Có thấy xứng với con gái con tôi? Nó vừa xinh đẹp, lại học đại học đàng hoàng, chả thiếu thằng đại gia nó bám đít nó. Đi cùng nó cậu không thấy ngại và xấu hổ à? Hay là cậu thấy nó có điều kiện nhà cửa để cậu lợi dụng xong chán cậu bỏ nó. Mà theo tôi ý thì cậu nên bỏ luôn đi, tôi không đồng ý cho cậu yêu đương với con gái nhà tôi. Bố mẹ thì không có nên không dạy dỗ cậu đến nơi đến chốn. Lên lấy đồ rồi cút ra khỏi đây.
Về lại xóm trọ thân thương, bà chủ hớn hở ra mặt vì tôi quay lại, phòng cũ của tôi may mắn sao chưa ai thuê, ngày trước tôi đi đã có người dọn đến nhưng ở vài tháng lại chuyển đi. Về cũng phải quét dọn lại, trời thì tối mít, điện thoại thì tắt nguồn kiểu gì chẳng có cả đám người đang lo tôi sống chết ra làm sao khi vứa bị đuổi khỏi nhà.
- Mạnh ơi có người gọi này? - Tiếng bà chủ.
Thôi chết, tôi về đây mà đã có người biết rồi sao...
- Không điện thoại này.
Tôi vớ lấy cái điện thoại bàn rồi alo một tiếng.
- Thằng chết dẫm, mày đi mà mày không biết nói chị em bọn tao một tiếng à? Có gì cũng phải nói cho bọn t biết cùng giải quyết chứ. - Tiếng chị My hét trong đt.
- Sao chị biết em ở đây mà gọi. Còn ai biết nữa không?
- Không, thế nào mà t nghĩ ra nên gọi vào cô bảo mày vừa đến. Thế mày định trốn nó đấy à?
- Chị không hiểu đâu, đừng nói với ai kể cả 3 thằng kia. Chúng nó lại lo.
- Ừ Hương nó cũng vừa gọi cho chị, nó cũng lo lắm đấy. Trưa mai chị đón Lan rồi mấy chị em đi ăn chưa. Rồi lúc đấy kể không tao hết tiền lại không nói chuyện được với zai. Cúp máy đây, mà mua cái sim nào đi lắp vào gọi cho Hương không nó đốt cả cái khu đấy đấy.
Chị cúp máy, đúng là chẳng ai hiể nó bằng chị cả. Bao nhiêu lần nó trốn rồi rồi mà vẫn bị chị phát hiện.
Lên phòng, thấy con bé nó khóc huhu tội nghiệp. Đã bao giờ nó bị xúc phạm như vậy đâu. Mà lại là người ngày đêm ngủ với nó.
Tiếng xe máy đến gần hơn, chẳng ai khác ngoài nhỏ. Mặt hớt hải chạy thẳng vào trong nhà lúc tôi đang dọn đồ.
- Mẹ, mẹ làm cái gì thế hả? Con đã nói con không có nhà rồi mà.
- Chứ tao không về thì biết được mày nuôi 2 cái đứa ở nhờ này à?
- Mẹ thôi đi.
Tiếng xô xát to tiếng không còn mà giờ là tiếng bước chân, nhỏ mở cánh cửa ra còn tôi với bộ mặt khá là bình thản vì đã chấp nhận là thằng ôsin bị đuổi việc.
- Anh, anh không phải đi đâu hết. - Cầm lấy tay tôi.
- Bỏ ra. - Trừng mắt, tay nhỏ bắt đầu nới lỏng. - Thấy mẹ em nói chưa, anh chỉ ở nhờ thôi. Giờ anh đi và em đừng có hỗn với mẹ.
- Em có nói anh ở nhờ đâu, anh cứ ở đây. Ra ngoài không có tiền anh sống nổi không.
- Em xúc phạm anh rồi đấy, mấy năm ở đây em nghĩ anh ở một mình anh sống bằng cái gì?
- Nhưng anh hết tiền rồi, anh sống thế nào được ngoài kia, tối rồi anh định ở đâu?
- Không quan trọng.
- Anh không được đi.
- Đấy là quyết định của anh, mẹ em nói đúng. Anh như ôsin cho em, đi với bạn em lúc nào em cũng nói anh phải thế nọ thế kia kẻo ngại với bạn bè, mọi việc trong nhà này đều do anh với Lan làm và lương là do em trả nuôi sống bọn anh. Giờ anh nghỉ việc. Thế thôi.
- Anh hơi quá rồi đấy, em không hề có ý đấy. Còn nếu anh muốn đi thì cứ đi, xem anh với nó sống được bao lâu.
- Thấy chưa, giọng nói đúng chất nhà giàu mà. Đúng là giờ tiền nó chi phối tất cả em nhỉ, anh không xứng với em. Anh giải thoát cho em rồi đấy.
Tuy lời lẽ chẳng mấy hay ho, cũng không hẳn là xúc phạm, chắc tôi đang khiến cho nó to tát hơn thì phải.
Một ngày, ngủ ở nơi ta đã từng thuộc về...
Đúng như tôi tính, kiểu gì nhỏ cũng sẽ bỏ học mà đến tìm tôi rồi lại ướt đẫm 2 hàng lệ xin tha thứ. Gửi xe ở ngoài, vừa lúc có mấy thằng bạn đi đến gọi lại cho đi nhờ vào. Núp thật kỹ sau lưng nó để nhỏ không nhận ra và qua mặt thành công. Lúc về tôi mới sực nhớ, thôi chết... Lỡ nhỏ vẫn đứng ở ngoài đợi, chị My đến 2 người gặp nhau thì sao. Tôi vội gọi thì thấy tin nhắn hiện trên màn hình.
- Quỳnh đứng ở cổng đấy, muốn tránh thì nhờ người chở ra. Chị ra quán ăn trước. - Cũng nhanh trí, vậy là không lo, sáng tạt mua cái sim rác lắp vào báo cho chị số rồi.
Vẫn cái kịch bản đấy và ra thành công. Chẳng quan tâm nhỏ đứng cả buổi ở đấy hay không và sẽ tiếp tục đứng ở đấy tiếp thì nó cũng chẳng liên quan tới tôi. Có lẽ ra đi trong im lặng là lựa chọn tốt cho cả hai.
- Mọi người đến lâu chưa? - Ngồi xuống cất cặp bỏ áo khóac.
- Lâu rồi, gọi rồi đấy vừa ăn vừa kể cho bọn tao nghe đi.
Tôi ngấu nghiến ăn vì đói vã cả mồm, Lan thì hớn hở ăn no rồi cầm điện thoại chị My chơi game.
- Thì em bị đuổi, về chỗ cũ ở. À giờ phòng chị có gái ở đấy. Xinh lắm.
- Em tao, khỏi giới thiệu.
- Thế à?
- Vào vấn đề chính đi - Chị Hương.
- Mà Q bảo 2 chị à?
- Chứ không mẹ nó, bảo hết cả 3 thằng kia rồi chắc đang lùng cả cái HN náy lên tìm mày đấy.
- Dạ, e bị chửi thảm quá, nên phải đi. Định đến nhà 3 thằng mà phiề quá nên về khu trọ ở tiếp luôn.
- May tao gọi cho 2 con em hỏi sau hỏi luôn cô không thì chắc m chết ở đâu t cũng k biết. Có cái gì khó toàn giữ một mình. Mày có 2 đứa chị để làm gì.
- Haiz, e sợ nói ra chị lại bảo Q thì chết em à.
Ăn xong, tôi đứng lên gọi nhân viên.
- Em ơi tính tiền.
2 chị mặt nham hiểm, tôi thì đực mặt ra...
- Không ai tranh giả tiền à...
- Không...
- Thôi giả đi em có mang tiền đâu @@.
- Tinh vi
Ngày chủ nhật hơi se lạnh của tháng 4. Nhỏ đi chơi với đám bạn thân, con gái đi với nhau nên tôi quyết định ở nhà với bé Lan. Chứ suốt ngày bảo nó trông nhà một mình cũng ngại. 2 anh em ngồi xem phim, chơi game hay gọi điện về cho mẹ. Từ lúc bé Lan lên đây tôi mới thấy cảm giác cuộc sống ra đình như thế nào, có người thứ 2 để tôi quan tâm chăm sóc ngoài người yêu ra. Ở dưới quê giáo dục khác nên lên HN toàn phải dạy kèm, mà có bài toán mò mãi mới ra được. Mà con bé ở quê nấu ăn nhiều rồi vì phụ mẹ với chị nên nấu ăn là nó còn việc nhà là của tôi. Nhỏ thì là bà hoàng.
Chiều hôm đấy dọn dẹp nhà cửa và xếp lại đồ đạc trang trí cho đẹp. Người lấm lem mà mặc áo bụi bặm kinh khủng, ở trong nhà thấy có tiếng chuông cửa nên tôi bảo Lan ra xem ai. Lau quanh phòng rồi xuống tầng 1 giặt lại cái chổi lau nhà thì mới biết "vị khách" mà nãy bấm chuông là mẹ nhỏ.
- Ơ bác... Bác đến lúc nào thế ạ... - Tôi lễ phép chào.
- Vâng. Chào cậu, thì ra con Quỳnj nó nằng nặc đòi mua nhà để nuôi cậu với con bé này hả?
Bác nói với giọng đay nghiến, quá bất ngờ và từ trước đến giờ chưa lúc nào tôi nghĩ đến hoàn cảnh là mẹ nhỏ có thể về đây.
- Sao bác lại nói thế...
- Tôi nói sai à? Mới tí tuổi đầu, nó là sinh viên năm nhất. Mà đã sống chung thế này thì con ra cái thể thống gì nữa.
- Nói cho cậu biết, nhà này không đứng tên tôi, nhưng nó cũng là một phần của tôi, nên tôi thừa sức đuổi cậu ra khỏi nhà ngay lập tức. Nhìn anh em nhà cậu xem, quần áo thì cộc cệch, lem luốc, có khác gì ôsin không? Có thấy xứng với con gái con tôi? Nó vừa xinh đẹp, lại học đại học đàng hoàng, chả thiếu thằng đại gia nó bám đít nó. Đi cùng nó cậu không thấy ngại và xấu hổ à? Hay là cậu thấy nó có điều kiện nhà cửa để cậu lợi dụng xong chán cậu bỏ nó. Mà theo tôi ý thì cậu nên bỏ luôn đi, tôi không đồng ý cho cậu yêu đương với con gái nhà tôi. Bố mẹ thì không có nên không dạy dỗ cậu đến nơi đến chốn. Lên lấy đồ rồi cút ra khỏi đây.
Về lại xóm trọ thân thương, bà chủ hớn hở ra mặt vì tôi quay lại, phòng cũ của tôi may mắn sao chưa ai thuê, ngày trước tôi đi đã có người dọn đến nhưng ở vài tháng lại chuyển đi. Về cũng phải quét dọn lại, trời thì tối mít, điện thoại thì tắt nguồn kiểu gì chẳng có cả đám người đang lo tôi sống chết ra làm sao khi vứa bị đuổi khỏi nhà.
- Mạnh ơi có người gọi này? - Tiếng bà chủ.
Thôi chết, tôi về đây mà đã có người biết rồi sao...
- Không điện thoại này.
Tôi vớ lấy cái điện thoại bàn rồi alo một tiếng.
- Thằng chết dẫm, mày đi mà mày không biết nói chị em bọn tao một tiếng à? Có gì cũng phải nói cho bọn t biết cùng giải quyết chứ. - Tiếng chị My hét trong đt.
- Sao chị biết em ở đây mà gọi. Còn ai biết nữa không?
- Không, thế nào mà t nghĩ ra nên gọi vào cô bảo mày vừa đến. Thế mày định trốn nó đấy à?
- Chị không hiểu đâu, đừng nói với ai kể cả 3 thằng kia. Chúng nó lại lo.
- Ừ Hương nó cũng vừa gọi cho chị, nó cũng lo lắm đấy. Trưa mai chị đón Lan rồi mấy chị em đi ăn chưa. Rồi lúc đấy kể không tao hết tiền lại không nói chuyện được với zai. Cúp máy đây, mà mua cái sim nào đi lắp vào gọi cho Hương không nó đốt cả cái khu đấy đấy.
Chị cúp máy, đúng là chẳng ai hiể nó bằng chị cả. Bao nhiêu lần nó trốn rồi rồi mà vẫn bị chị phát hiện.
Lên phòng, thấy con bé nó khóc huhu tội nghiệp. Đã bao giờ nó bị xúc phạm như vậy đâu. Mà lại là người ngày đêm ngủ với nó.
Tiếng xe máy đến gần hơn, chẳng ai khác ngoài nhỏ. Mặt hớt hải chạy thẳng vào trong nhà lúc tôi đang dọn đồ.
- Mẹ, mẹ làm cái gì thế hả? Con đã nói con không có nhà rồi mà.
- Chứ tao không về thì biết được mày nuôi 2 cái đứa ở nhờ này à?
- Mẹ thôi đi.
Tiếng xô xát to tiếng không còn mà giờ là tiếng bước chân, nhỏ mở cánh cửa ra còn tôi với bộ mặt khá là bình thản vì đã chấp nhận là thằng ôsin bị đuổi việc.
- Anh, anh không phải đi đâu hết. - Cầm lấy tay tôi.
- Bỏ ra. - Trừng mắt, tay nhỏ bắt đầu nới lỏng. - Thấy mẹ em nói chưa, anh chỉ ở nhờ thôi. Giờ anh đi và em đừng có hỗn với mẹ.
- Em có nói anh ở nhờ đâu, anh cứ ở đây. Ra ngoài không có tiền anh sống nổi không.
- Em xúc phạm anh rồi đấy, mấy năm ở đây em nghĩ anh ở một mình anh sống bằng cái gì?
- Nhưng anh hết tiền rồi, anh sống thế nào được ngoài kia, tối rồi anh định ở đâu?
- Không quan trọng.
- Anh không được đi.
- Đấy là quyết định của anh, mẹ em nói đúng. Anh như ôsin cho em, đi với bạn em lúc nào em cũng nói anh phải thế nọ thế kia kẻo ngại với bạn bè, mọi việc trong nhà này đều do anh với Lan làm và lương là do em trả nuôi sống bọn anh. Giờ anh nghỉ việc. Thế thôi.
- Anh hơi quá rồi đấy, em không hề có ý đấy. Còn nếu anh muốn đi thì cứ đi, xem anh với nó sống được bao lâu.
- Thấy chưa, giọng nói đúng chất nhà giàu mà. Đúng là giờ tiền nó chi phối tất cả em nhỉ, anh không xứng với em. Anh giải thoát cho em rồi đấy.
Tuy lời lẽ chẳng mấy hay ho, cũng không hẳn là xúc phạm, chắc tôi đang khiến cho nó to tát hơn thì phải.
Một ngày, ngủ ở nơi ta đã từng thuộc về...
Đúng như tôi tính, kiểu gì nhỏ cũng sẽ bỏ học mà đến tìm tôi rồi lại ướt đẫm 2 hàng lệ xin tha thứ. Gửi xe ở ngoài, vừa lúc có mấy thằng bạn đi đến gọi lại cho đi nhờ vào. Núp thật kỹ sau lưng nó để nhỏ không nhận ra và qua mặt thành công. Lúc về tôi mới sực nhớ, thôi chết... Lỡ nhỏ vẫn đứng ở ngoài đợi, chị My đến 2 người gặp nhau thì sao. Tôi vội gọi thì thấy tin nhắn hiện trên màn hình.
- Quỳnh đứng ở cổng đấy, muốn tránh thì nhờ người chở ra. Chị ra quán ăn trước. - Cũng nhanh trí, vậy là không lo, sáng tạt mua cái sim rác lắp vào báo cho chị số rồi.
Vẫn cái kịch bản đấy và ra thành công. Chẳng quan tâm nhỏ đứng cả buổi ở đấy hay không và sẽ tiếp tục đứng ở đấy tiếp thì nó cũng chẳng liên quan tới tôi. Có lẽ ra đi trong im lặng là lựa chọn tốt cho cả hai.
- Mọi người đến lâu chưa? - Ngồi xuống cất cặp bỏ áo khóac.
- Lâu rồi, gọi rồi đấy vừa ăn vừa kể cho bọn tao nghe đi.
Tôi ngấu nghiến ăn vì đói vã cả mồm, Lan thì hớn hở ăn no rồi cầm điện thoại chị My chơi game.
- Thì em bị đuổi, về chỗ cũ ở. À giờ phòng chị có gái ở đấy. Xinh lắm.
- Em tao, khỏi giới thiệu.
- Thế à?
- Vào vấn đề chính đi - Chị Hương.
- Mà Q bảo 2 chị à?
- Chứ không mẹ nó, bảo hết cả 3 thằng kia rồi chắc đang lùng cả cái HN náy lên tìm mày đấy.
- Dạ, e bị chửi thảm quá, nên phải đi. Định đến nhà 3 thằng mà phiề quá nên về khu trọ ở tiếp luôn.
- May tao gọi cho 2 con em hỏi sau hỏi luôn cô không thì chắc m chết ở đâu t cũng k biết. Có cái gì khó toàn giữ một mình. Mày có 2 đứa chị để làm gì.
- Haiz, e sợ nói ra chị lại bảo Q thì chết em à.
Ăn xong, tôi đứng lên gọi nhân viên.
- Em ơi tính tiền.
2 chị mặt nham hiểm, tôi thì đực mặt ra...
- Không ai tranh giả tiền à...
- Không...
- Thôi giả đi em có mang tiền đâu @@.
- Tinh vi
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN