Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Trưa hôm sau tôi đã có mặt ở quê, về sớm hơn 3 ngày để lo thuê phông bạt bàn ghế. Tất nhiên là không phải đi một mình, có nhỏ, 2 chị, 2 đứa em, 3 thằng ml, Mai và cả Như nữa. Như nó đi cùng tôi vì mẹ nó ngày kia mới về. Nhung cũng gửi lời, cảm ơn chứ cũng không bắt Nhung đi vì đường xa. 2 bà kia phải nghỉ mất mấy hôm đi làm, nếu không phải thân thiết và coi tôi như em trai thì còn lâu mới có chuyện đấy, trong lòng 2 chị vẫn luôn hiểu và thương cảm cho hoàn cảnh của tôi.Về đến làng quê, một chút vui và cũng một chút buồn... Vui vì gặp lại người thân, bạn bè và những bác hàng xóm, buồn vì thấy gương mặt mẹ tôi bắt đầu già đi trông thấy.
Đi xe của thằng Nam, làng tôi nghèo, oto đi qua toàn oto chở cát nên thấy xe đẹp là ai nấy cũng nhìn lạ lẫm và đặc biệt là tôi. Về làm 49 ngày mà cứ như đi biểu diễn thời trang, ai ai cũng mặc đồ đẹp lịch sự hết cả.
- Sao mọi người nhìn mình ghê thế anh? – Nhỏ hỏi
- Quê nghèo mà, thấy ăn mặc đẹp lịch sự họ nhìn thôi.
Tôi đi qua chào hỏi mấy bác, phải giới thiệu mãi thì mới biết tôi là ai. Có chút ghen ghét trong đôi mắt của họ... Chắc không cần nói cũng hiểu
Vào nhà, chỉ có mình mẹ tôi, chào hỏi nhau rồi tôi lấy xe đạp chạy ra nhà thằng Kiên. Nó thấy tôi từ lúc về rồi nhưng tại đi với lũ vịt giời kia nên chắc cũng ngại không dám ra.
- Đi với tao sang nhà 2 đứa kia, lâu không gặp tao nhớ chúng nó quá.
- Ừ đi, mày để xe đạp đây đi tao với mày đi xe máy.
Xe 51 đi chở hàng nên lấy đi luôn, ngày xưa có xe này đi thích lắm, được cái là không tốn xăng. Đi dọc cả cái làng, có mấy đứa đi chăn bò làm nhớ hồi cấp 1. Đi thả trâu lúc nào cũng cầm theo diều rồi tắm song với mấy đứa ở làng. Ngày xưa diều làm bằng giấy, 2 cái nan chiếu xếp hình chữ T rồi lấy chỉ buộc, lấy nắm cơm dính giấy lại cho chắc. Thêm mấy cái tua tủa bay bay nhìn hài không đỡ được, đợt đấy toàn đi lấy trộm chỉ của mẹ để làm dây diều, có chiếu thì bẻ cái nan rồi lẻn đi ra ngoài. Nhớ hồi đấy thật, mới đó mà đã 21 tuổi rồi.
Đến nhà thằng Đạt, nó không có nhà, tôi vào ngồi chơi với bác trai hỏi han lung tung thì bác bảo:
- Ngày xưa cả cái làng này ai chẳng thương mày, thấy mày ra ngoài tự lập thành người có tiền có học vấn người ta ghen ăn tức ở người ta đi nói xấu. Lại thêm cái chuyện bố mày mới mất nói mày bất hiếu bố bệnh không lo đủ thứ trên đời. Dân nói sao thì kệ, bỏ qua coi như chưa nghe thấy gì. Chứ mày là bạn từ lúc quần thủng đít với thằng Đạt bác mới nói, thoát ra được cái làng nghèo này là tốt, kiểu gì sau này cuộc sống mày chẳng gắn liền với thành phố, rồi mua nhà mua cửa cũng đưa luôn mẹ mày lên đấy ở dọn dẹp nhà phụ việc nhà cửa cho đỡ vất. Thỉnh thoảng về thăm hàng xóm người thân là được rồi. À đấy lại cái tật nói nhiều của tao chưa bỏ, thằng Đạt nó đi chở hàng chắc sắp về rồi, tí về tao bảo nó ra ao câu mấy cá mang về mà làm cỗ.
Tôi gật gù cảm ơn rối rít, không quên bảo bác "tí nó về bác bảo nó sang nhà cháu nhé" rồi qua luôn nhà con Uyên. Nó với mấy đứa em đang cơm nước ở nhà vì giờ cũng đã tối rồi.
- A Mạnh, mày về lúc nào thế.
- Ừ mới về cái tao bảo thằng Kiên đưa tao qua nhà mày luôn này. Thôi bỏ đấy đi xin phép bố mẹ sang nhà tao ăn cơm luôn.
Tôi cũng vào nói đỡ rồi cũng kẹp 3 về nhà tôi luôn. Về đến nhà đã thấy rầm rì cả lên rồi. 3 thằng kia thì đi đâu rồi không biết, chắc đi ngắm làng xóm. CÒn mấy cô nương kia thì đi nấu cơm nước, cảm giác bên gia đình vui thật.
Nấu xong, dọn ra rồi đầy đủ bạn bè thì thằng Đạt mới tới, nó mang theo mấy chai rượu ngâm ở nhà nó sang. Mặt tôi thì háo hức còn nhỏ thì hằm hằm, chẳng là tôi phải kiêng vì nóng làm tôi nổi nốt lên xấu không cho tôi ăn uống đồ nóng trong nữa.
- Mạnh, chủ trì mà không rượu hả mày?
- À thôi, tao uống coca. Hề, nay hơi mệt. À giới thiệu với mọi người, đây là Kiên... Đạt.. – Nói chung là quay mặt từng nhân vật như trong cô dâu 8 tuổi, giới thiệu hết rồi bắt tay chào nhau. Không quên ôm nhỏ rồi hét "Đây là gấu tao" hí hí.
Con trai thì dễ nói chuyện vì có rượu, mấy đứa em tôi với mấy chị em con gái lên hết trên rồi vào trong phòng đóng kín cửa chẳng biết làm cái gì, cũng may thế là tôi được uống rượu.
- Chắt tao ly, có gấu không dám uống.
- Vcl, mày sợ vợ bao giờ thế? – Thằng Nam nói
- CC, tao nóng trong – Tôi vạch cái áo lên đầy nốt:v giờ hết rồi tại lần đấy đi làm về ăn mì tôm nhiêu có thời gian đâu mà nấu cơm – gấu tao không cho ăn uống đồ nóng. Thôi uống tụi mày.
Rượu vào thì lời ra, bắt đầu đến màn tôi lắp bắp khen tấm tít từng thằng.
- Tao bảo chúng mày nhé – 2 thằng Kiên với Đạt – Đây là 3 thằng bạn mà nó giúp tao... Hơi bị... Nhiều ở HN đấy. Mạng sống cửa tao ở trong tay bọn nó đấy... Mày thấy xe máy tao đi về không? Thấy điện thoại xịn không? Thấy gấu tao xinh không? Đấy... CHúng nó giúp tao hết đấy, không tao làm gì có ngày hôm nay. – Tôi lại nói với 3 thằng – Còn 2 thằng này, nó là bạn từ thửa còn bú tí mẹ với tao, lần nào về quê tao cũng phải gặp bọn nó ít nhiều cũng phải 1 lần. Lúc tao vác đít lên HN mỗi đứa đưa cho vài nghìn để đi đường, nhớ lúc mới về nhà dì, tao nhục nhã lắm. Số kiếp ở nhờ nhà người ta nên đi sớm về sớm, xong về nhà làm giúp cho dì nhà cửa, dọn dẹp nấu ăn. Lúc đấy tao chẳng khác gì ô-sin cả. Thật đấy chứ tao không có ý gì nói dì không tốt với tao nhé. Nhưng 3 năm ở nhà dì tao chẳng có tiếng nói vì cũng chỉ là ở nhờ và "làm thuê ăn lương" thôi. Nhất là thằng em con Như, nó láo với tao lắm và chẳng bao giờ coi tao ra cái gì hết, mà chẳng riêng gì thằng em mà cả con chị. Nó xem tao như đứa thừa thãi ờ trong nhà và làm chúng nó ngứa mắt, tao biết điều nên tự ra ngoài ở riêng khi vào lớp 11. Cuộc đời tao đúng là nhục như một con chó. Lúc đi làm bị đánh vì không chiều theo khách, bị cắt lương, mà nhất là lúc tao ốm mà không dám đi viện, chỉ mua thuốc rồi đến lúc ngất đi trong phòng may có 3 thằng này đến chơi không chắc tao lịm luôn rồi. Quanh năm ngày tháng chỉ bơ vơ có một mình, không có chị này, 3 thằng này này thì chắc tao thành tự kỷ từ...
Tôi say quá, nhưng cũng đủ nhận thấy mọi người ai cũng buồn khi kể về những ngày tháng bươn trải trên HN, tôi tự dấu kín cho riêng mình nhưng sao hôm nay tôi lại buột miệng nói ra hết tất cả. Những ngày tháng đó, là những ngày tôi sống dưới địa ngục và cố vươn lên mặt đất, làm đủ mọi việc kiếm ra tiền khi tôi mới lớp 11. Thật khó có thể tự lo tiền nhà, tiền học, tiền sinh hoạt trong suốt những ngày tháng đó. Thầm cảm ơn những người đã giúp tôi vượt qua, cái ngày tôi dọn đến phòng trọ còn là căn phòng cũ kỹ, bà chủ vẫn còn ngạc nhiên vì thằng học sinh cấp 3 đã đến thuê ở một mình và tôi nói dối với bà là bố mẹ tôi đi làm xa... Thế mà mãi sau 2 chị nói bà mới giật mình.
Con Như nó ngồi xuống cạnh tôi, nó cầm tay tôi như xin sự tha lỗi, mắt nó đẫm lệ nhìn vào tôi rồi nói:
- Em xin lỗi, em không biết được anh phải trải qua những gì, em và thằng em đã sống quá đầy đủ từ bé cho đến bây giờ. Khi nhìn thấy anh mới chuyển đến, thằng nhóc còi nhom với bộ quần áo bẩn thỉu làm em chẳng có tí cảm tình nào nên bày cách với thằng em đuổi anh đi càng sớm càng tốt. Lúc đó em ghét anh lắm, nhưng bù lại anh lại chiều em hơn, lúc đấy em kém anh có 2 tuổi thôi nhưng cũng đủ biết anh đang cố lấy lòng bọn em. Mãi khi đến ở cùng với anh, em mới thấy anh tốt hơn em tưởng tượng nhiều, có những lúc em nghĩ sao hồi đấy em đối sử với anh chẳng ra gì để anh phải bỏ đi. Cái ngày anh bỏ đi đấy, mẹ em khóc đấy, rồi chửi bọn em: "Chúng mày được ăn no mặc sướng rồi chúng mày không coi ai ra gì đúng không? Chúng mày có biết thằng Mạnh nó phải trải qua những gì suốt 3 năm không? Chúng mày kỳ thị nó... Nói xấu nó với bố để đuổi nó đi... Nó không ngu như chúng mày mà không nhận ra đâu. Thấy chưa, nó bỏ đi rồi tao biết ăn nói thế nào với mẹ nó." Em cũng hiểu được một chút, cũng hiểu được những gì anh phải trải qua, bố mẹ em đi làm xa cũng chẳng thiếu chỗ mà phải để em phải ở cùng với anh nhưng đấy là quyết định của em. Em muốn người lớn hơn và xem anh đã làm được gì... Em... Em xin lỗi.
Tôi im lặng hồi lâu, nhìn nó, bàng hoàng vì nó không còn trẻ con nữa. Nó đã lớn, nó đã hiểu hết mọi chuyện. Chẳng bù cho lúc trước, giá như nó hiểu tôi cố làm cho mọi người trong nhà nó quý tôi hơn nhưng bù lại, mọi cố gắng đấy đều đổi bằng sự ghen ghét. Nó thì đang cúi mặt xuống trực khóc, liền quàng tay sang vài rồi đẩy nó vào lòng tôi còn tay kia thì kỳ đầu nó.
- Mày nay ăn phải cái gì mà nói chuyện như người lớn thế hả? Tao không có trách mày, thực ra không sớm hay muộn tao cũng không ăn bám nhà mày mãi được đâu. Mà khoan, ăn đang vui mà sao ai cũng mặt buồn hết cả thế. Vui lên. Thôi nói sang chuyện khác đi.
Cũng chẳng ai nói thêm gì nữa, uống vài chén rồi dọn. Mấy thằng lại được đà rủ nhau đi mượn xe đạp mấy bác hàng xóm rồi đạp dọc cái làng, ra bờ sông thấy nhiều người ngồi đây lắm, mát mà lại còn thoải mái, cũng lý tưởng cho các cặp đôi đấy.
- Ngày xưa mày hay ra đây lắm à Mạnh? – Thằng Lâm
- Ừ, chỗ này ngày xưa tối om, giờ người ta hút cát nên còn có chút ánh sáng. Mà đường bùn đất, khó đi giờ lát gạch rồi.
- Ừ, hay xuống kia chơi đi.
- THôi tao xin mày, đi về ngủ tao mệt lắm rồi. Mai chiều thì ra xem chúng nó luộc ngô.
Chúng nó ậm ừ theo, tối thế này xuống sông chúng nó lại bảo điên.
Về nhà, 2 đứa với mẹ ngủ một giường. 4 nàng kia thì nhảy tót lên giường kia ngủ. THấy hết chỗ, trời lại nóng,tôi nói:
- Thôi mấy cô nằm đấy sập giường nhà tôi, ra ngoài sân ngủ.
- Mày định giết chúng tao à mà bắt ra sân ngủ? – Chị nói
- Ờ không ra thôi.
Tôi lấy chiếu, mang ra sân rồi trải ra, nóng thế này nằm ngoài sân mới thích chứ. Thấy chúng tôi nằm thoải mái, mấy cô kia cũng phi xuống nằm cùng, haiz. Phải đứng dậy gọi mẹ ra giường nằm cho thoải mái. Tiện lấy 2 cái chăn ra gập lại đủ cho 8 người gối đầu chung.
- Nằm đây công nhận mát thật chúng mày nhỉ?
- Em đã bảo ra ngoài thì không nghe.
- Ờ ờ.
*Chuyên mục tóm tắt*
"Lý do việc 49 ngày bố mình không muốn lan man về vấn đề này vì nó quan trọng với mình nhưng với các bạn thì có để đọc cũng được không có cũng chẳng sao. Thế nên mình tóm gọn mấy ngày về làm 49 ngày cho bố mình.
Chỉ người thân trong gia đình đến thôi, nhưng mình vẫn gọi đủ bạn bè đến. Hôm đấy cũng mệt lắm, nhưng có sự trợ giúp của mấy thằng bạn nên mọi chuyện cũng khá suôn sẻ như ý muốn. Không có vướng trắc gì ngoài cãi cọ của mấy ông bà già bên nội. Xong ngày đấy cũng ở lại 2 ngày đưa lũ bạn đi chơi đâu đấy ở quê, chỉ loanh quanh ngoài sông với lên thị xã rồi về. Nhỏ cũng vui nhưng ít thổ lộ tình cảm hơn chắc ngại với mẹ.
Ngày về, Như đi về với mẹ nên về trước mặc dù đòi ở lại nhưng không được. Hôm đấy đi từ trưa nên cũng phải gần tối mới đến HN. Xin nghỉ có 4 ngày thôi nên phải về không chắc bị đuổi việc mất."
Đi xe của thằng Nam, làng tôi nghèo, oto đi qua toàn oto chở cát nên thấy xe đẹp là ai nấy cũng nhìn lạ lẫm và đặc biệt là tôi. Về làm 49 ngày mà cứ như đi biểu diễn thời trang, ai ai cũng mặc đồ đẹp lịch sự hết cả.
- Sao mọi người nhìn mình ghê thế anh? – Nhỏ hỏi
- Quê nghèo mà, thấy ăn mặc đẹp lịch sự họ nhìn thôi.
Tôi đi qua chào hỏi mấy bác, phải giới thiệu mãi thì mới biết tôi là ai. Có chút ghen ghét trong đôi mắt của họ... Chắc không cần nói cũng hiểu
Vào nhà, chỉ có mình mẹ tôi, chào hỏi nhau rồi tôi lấy xe đạp chạy ra nhà thằng Kiên. Nó thấy tôi từ lúc về rồi nhưng tại đi với lũ vịt giời kia nên chắc cũng ngại không dám ra.
- Đi với tao sang nhà 2 đứa kia, lâu không gặp tao nhớ chúng nó quá.
- Ừ đi, mày để xe đạp đây đi tao với mày đi xe máy.
Xe 51 đi chở hàng nên lấy đi luôn, ngày xưa có xe này đi thích lắm, được cái là không tốn xăng. Đi dọc cả cái làng, có mấy đứa đi chăn bò làm nhớ hồi cấp 1. Đi thả trâu lúc nào cũng cầm theo diều rồi tắm song với mấy đứa ở làng. Ngày xưa diều làm bằng giấy, 2 cái nan chiếu xếp hình chữ T rồi lấy chỉ buộc, lấy nắm cơm dính giấy lại cho chắc. Thêm mấy cái tua tủa bay bay nhìn hài không đỡ được, đợt đấy toàn đi lấy trộm chỉ của mẹ để làm dây diều, có chiếu thì bẻ cái nan rồi lẻn đi ra ngoài. Nhớ hồi đấy thật, mới đó mà đã 21 tuổi rồi.
Đến nhà thằng Đạt, nó không có nhà, tôi vào ngồi chơi với bác trai hỏi han lung tung thì bác bảo:
- Ngày xưa cả cái làng này ai chẳng thương mày, thấy mày ra ngoài tự lập thành người có tiền có học vấn người ta ghen ăn tức ở người ta đi nói xấu. Lại thêm cái chuyện bố mày mới mất nói mày bất hiếu bố bệnh không lo đủ thứ trên đời. Dân nói sao thì kệ, bỏ qua coi như chưa nghe thấy gì. Chứ mày là bạn từ lúc quần thủng đít với thằng Đạt bác mới nói, thoát ra được cái làng nghèo này là tốt, kiểu gì sau này cuộc sống mày chẳng gắn liền với thành phố, rồi mua nhà mua cửa cũng đưa luôn mẹ mày lên đấy ở dọn dẹp nhà phụ việc nhà cửa cho đỡ vất. Thỉnh thoảng về thăm hàng xóm người thân là được rồi. À đấy lại cái tật nói nhiều của tao chưa bỏ, thằng Đạt nó đi chở hàng chắc sắp về rồi, tí về tao bảo nó ra ao câu mấy cá mang về mà làm cỗ.
Tôi gật gù cảm ơn rối rít, không quên bảo bác "tí nó về bác bảo nó sang nhà cháu nhé" rồi qua luôn nhà con Uyên. Nó với mấy đứa em đang cơm nước ở nhà vì giờ cũng đã tối rồi.
- A Mạnh, mày về lúc nào thế.
- Ừ mới về cái tao bảo thằng Kiên đưa tao qua nhà mày luôn này. Thôi bỏ đấy đi xin phép bố mẹ sang nhà tao ăn cơm luôn.
Tôi cũng vào nói đỡ rồi cũng kẹp 3 về nhà tôi luôn. Về đến nhà đã thấy rầm rì cả lên rồi. 3 thằng kia thì đi đâu rồi không biết, chắc đi ngắm làng xóm. CÒn mấy cô nương kia thì đi nấu cơm nước, cảm giác bên gia đình vui thật.
Nấu xong, dọn ra rồi đầy đủ bạn bè thì thằng Đạt mới tới, nó mang theo mấy chai rượu ngâm ở nhà nó sang. Mặt tôi thì háo hức còn nhỏ thì hằm hằm, chẳng là tôi phải kiêng vì nóng làm tôi nổi nốt lên xấu không cho tôi ăn uống đồ nóng trong nữa.
- Mạnh, chủ trì mà không rượu hả mày?
- À thôi, tao uống coca. Hề, nay hơi mệt. À giới thiệu với mọi người, đây là Kiên... Đạt.. – Nói chung là quay mặt từng nhân vật như trong cô dâu 8 tuổi, giới thiệu hết rồi bắt tay chào nhau. Không quên ôm nhỏ rồi hét "Đây là gấu tao" hí hí.
Con trai thì dễ nói chuyện vì có rượu, mấy đứa em tôi với mấy chị em con gái lên hết trên rồi vào trong phòng đóng kín cửa chẳng biết làm cái gì, cũng may thế là tôi được uống rượu.
- Chắt tao ly, có gấu không dám uống.
- Vcl, mày sợ vợ bao giờ thế? – Thằng Nam nói
- CC, tao nóng trong – Tôi vạch cái áo lên đầy nốt:v giờ hết rồi tại lần đấy đi làm về ăn mì tôm nhiêu có thời gian đâu mà nấu cơm – gấu tao không cho ăn uống đồ nóng. Thôi uống tụi mày.
Rượu vào thì lời ra, bắt đầu đến màn tôi lắp bắp khen tấm tít từng thằng.
- Tao bảo chúng mày nhé – 2 thằng Kiên với Đạt – Đây là 3 thằng bạn mà nó giúp tao... Hơi bị... Nhiều ở HN đấy. Mạng sống cửa tao ở trong tay bọn nó đấy... Mày thấy xe máy tao đi về không? Thấy điện thoại xịn không? Thấy gấu tao xinh không? Đấy... CHúng nó giúp tao hết đấy, không tao làm gì có ngày hôm nay. – Tôi lại nói với 3 thằng – Còn 2 thằng này, nó là bạn từ thửa còn bú tí mẹ với tao, lần nào về quê tao cũng phải gặp bọn nó ít nhiều cũng phải 1 lần. Lúc tao vác đít lên HN mỗi đứa đưa cho vài nghìn để đi đường, nhớ lúc mới về nhà dì, tao nhục nhã lắm. Số kiếp ở nhờ nhà người ta nên đi sớm về sớm, xong về nhà làm giúp cho dì nhà cửa, dọn dẹp nấu ăn. Lúc đấy tao chẳng khác gì ô-sin cả. Thật đấy chứ tao không có ý gì nói dì không tốt với tao nhé. Nhưng 3 năm ở nhà dì tao chẳng có tiếng nói vì cũng chỉ là ở nhờ và "làm thuê ăn lương" thôi. Nhất là thằng em con Như, nó láo với tao lắm và chẳng bao giờ coi tao ra cái gì hết, mà chẳng riêng gì thằng em mà cả con chị. Nó xem tao như đứa thừa thãi ờ trong nhà và làm chúng nó ngứa mắt, tao biết điều nên tự ra ngoài ở riêng khi vào lớp 11. Cuộc đời tao đúng là nhục như một con chó. Lúc đi làm bị đánh vì không chiều theo khách, bị cắt lương, mà nhất là lúc tao ốm mà không dám đi viện, chỉ mua thuốc rồi đến lúc ngất đi trong phòng may có 3 thằng này đến chơi không chắc tao lịm luôn rồi. Quanh năm ngày tháng chỉ bơ vơ có một mình, không có chị này, 3 thằng này này thì chắc tao thành tự kỷ từ...
Tôi say quá, nhưng cũng đủ nhận thấy mọi người ai cũng buồn khi kể về những ngày tháng bươn trải trên HN, tôi tự dấu kín cho riêng mình nhưng sao hôm nay tôi lại buột miệng nói ra hết tất cả. Những ngày tháng đó, là những ngày tôi sống dưới địa ngục và cố vươn lên mặt đất, làm đủ mọi việc kiếm ra tiền khi tôi mới lớp 11. Thật khó có thể tự lo tiền nhà, tiền học, tiền sinh hoạt trong suốt những ngày tháng đó. Thầm cảm ơn những người đã giúp tôi vượt qua, cái ngày tôi dọn đến phòng trọ còn là căn phòng cũ kỹ, bà chủ vẫn còn ngạc nhiên vì thằng học sinh cấp 3 đã đến thuê ở một mình và tôi nói dối với bà là bố mẹ tôi đi làm xa... Thế mà mãi sau 2 chị nói bà mới giật mình.
Con Như nó ngồi xuống cạnh tôi, nó cầm tay tôi như xin sự tha lỗi, mắt nó đẫm lệ nhìn vào tôi rồi nói:
- Em xin lỗi, em không biết được anh phải trải qua những gì, em và thằng em đã sống quá đầy đủ từ bé cho đến bây giờ. Khi nhìn thấy anh mới chuyển đến, thằng nhóc còi nhom với bộ quần áo bẩn thỉu làm em chẳng có tí cảm tình nào nên bày cách với thằng em đuổi anh đi càng sớm càng tốt. Lúc đó em ghét anh lắm, nhưng bù lại anh lại chiều em hơn, lúc đấy em kém anh có 2 tuổi thôi nhưng cũng đủ biết anh đang cố lấy lòng bọn em. Mãi khi đến ở cùng với anh, em mới thấy anh tốt hơn em tưởng tượng nhiều, có những lúc em nghĩ sao hồi đấy em đối sử với anh chẳng ra gì để anh phải bỏ đi. Cái ngày anh bỏ đi đấy, mẹ em khóc đấy, rồi chửi bọn em: "Chúng mày được ăn no mặc sướng rồi chúng mày không coi ai ra gì đúng không? Chúng mày có biết thằng Mạnh nó phải trải qua những gì suốt 3 năm không? Chúng mày kỳ thị nó... Nói xấu nó với bố để đuổi nó đi... Nó không ngu như chúng mày mà không nhận ra đâu. Thấy chưa, nó bỏ đi rồi tao biết ăn nói thế nào với mẹ nó." Em cũng hiểu được một chút, cũng hiểu được những gì anh phải trải qua, bố mẹ em đi làm xa cũng chẳng thiếu chỗ mà phải để em phải ở cùng với anh nhưng đấy là quyết định của em. Em muốn người lớn hơn và xem anh đã làm được gì... Em... Em xin lỗi.
Tôi im lặng hồi lâu, nhìn nó, bàng hoàng vì nó không còn trẻ con nữa. Nó đã lớn, nó đã hiểu hết mọi chuyện. Chẳng bù cho lúc trước, giá như nó hiểu tôi cố làm cho mọi người trong nhà nó quý tôi hơn nhưng bù lại, mọi cố gắng đấy đều đổi bằng sự ghen ghét. Nó thì đang cúi mặt xuống trực khóc, liền quàng tay sang vài rồi đẩy nó vào lòng tôi còn tay kia thì kỳ đầu nó.
- Mày nay ăn phải cái gì mà nói chuyện như người lớn thế hả? Tao không có trách mày, thực ra không sớm hay muộn tao cũng không ăn bám nhà mày mãi được đâu. Mà khoan, ăn đang vui mà sao ai cũng mặt buồn hết cả thế. Vui lên. Thôi nói sang chuyện khác đi.
Cũng chẳng ai nói thêm gì nữa, uống vài chén rồi dọn. Mấy thằng lại được đà rủ nhau đi mượn xe đạp mấy bác hàng xóm rồi đạp dọc cái làng, ra bờ sông thấy nhiều người ngồi đây lắm, mát mà lại còn thoải mái, cũng lý tưởng cho các cặp đôi đấy.
- Ngày xưa mày hay ra đây lắm à Mạnh? – Thằng Lâm
- Ừ, chỗ này ngày xưa tối om, giờ người ta hút cát nên còn có chút ánh sáng. Mà đường bùn đất, khó đi giờ lát gạch rồi.
- Ừ, hay xuống kia chơi đi.
- THôi tao xin mày, đi về ngủ tao mệt lắm rồi. Mai chiều thì ra xem chúng nó luộc ngô.
Chúng nó ậm ừ theo, tối thế này xuống sông chúng nó lại bảo điên.
Về nhà, 2 đứa với mẹ ngủ một giường. 4 nàng kia thì nhảy tót lên giường kia ngủ. THấy hết chỗ, trời lại nóng,tôi nói:
- Thôi mấy cô nằm đấy sập giường nhà tôi, ra ngoài sân ngủ.
- Mày định giết chúng tao à mà bắt ra sân ngủ? – Chị nói
- Ờ không ra thôi.
Tôi lấy chiếu, mang ra sân rồi trải ra, nóng thế này nằm ngoài sân mới thích chứ. Thấy chúng tôi nằm thoải mái, mấy cô kia cũng phi xuống nằm cùng, haiz. Phải đứng dậy gọi mẹ ra giường nằm cho thoải mái. Tiện lấy 2 cái chăn ra gập lại đủ cho 8 người gối đầu chung.
- Nằm đây công nhận mát thật chúng mày nhỉ?
- Em đã bảo ra ngoài thì không nghe.
- Ờ ờ.
*Chuyên mục tóm tắt*
"Lý do việc 49 ngày bố mình không muốn lan man về vấn đề này vì nó quan trọng với mình nhưng với các bạn thì có để đọc cũng được không có cũng chẳng sao. Thế nên mình tóm gọn mấy ngày về làm 49 ngày cho bố mình.
Chỉ người thân trong gia đình đến thôi, nhưng mình vẫn gọi đủ bạn bè đến. Hôm đấy cũng mệt lắm, nhưng có sự trợ giúp của mấy thằng bạn nên mọi chuyện cũng khá suôn sẻ như ý muốn. Không có vướng trắc gì ngoài cãi cọ của mấy ông bà già bên nội. Xong ngày đấy cũng ở lại 2 ngày đưa lũ bạn đi chơi đâu đấy ở quê, chỉ loanh quanh ngoài sông với lên thị xã rồi về. Nhỏ cũng vui nhưng ít thổ lộ tình cảm hơn chắc ngại với mẹ.
Ngày về, Như đi về với mẹ nên về trước mặc dù đòi ở lại nhưng không được. Hôm đấy đi từ trưa nên cũng phải gần tối mới đến HN. Xin nghỉ có 4 ngày thôi nên phải về không chắc bị đuổi việc mất."
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN