Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Như mọi hôm, tôi qua đi làm về ghé quán, và cùng Trang Anh về đi chợ nấu cơm. Ăn cơm xong đang rửa chén thì Hạnh qua. Tối nào cũng thế, ngày nào cũng vậy. Khi nào em với Trang Anh ở ngoài quán ăn cơm, rồi đi chơi luôn thì mới không gặp hạnh.
Đang rửa chén thì có tiêng chuông cửa, nhiệm vụ của em làm tráng lại rồi úp lên kệ. Lúc đó có chuông nên tiên tay em vỗ 1 phát ngay mông Trang Anh, in luôn hình bàn tay lên mông (đùa chứ nước ướt nó in lên quần thôi)
Em: Ra mở cổng kìa.
Trang Anh: Sao đánh em, anh đi mà mở. Em đang làm... Em cười hè hè. Rửa tay rồi đi ra mở cổng. Ngó lại vẫn còn hình bàn tay hứng thú phết. Hề hề.
Ra mở cổng, Trời nóng nên cũng chơi đồ mỏng te. Thêm cái quần đùi"ầy không được nghĩ bậy bạ" nên thôi đành nhắm mắt đóng cổng đi vào.
Vào nhà thì Hạnh Đứng nhìn Mông Trang Anh, rồi quay qua nhìn em với anh mắt té ra lửa. ~. ~
Em: Gi mà nhìn anh.
Hạnh: Anh hay ha.
Em: Vớ vẩn... Rồi đi vào tráng tiếp mấy cái đĩa.
Rửa chén xong thì em đi lên phòng, chơi game. Hạnh và Trang Anh thì coi tivi. 1 lúc sau Trang Anh lên phòng.
Trang Anh: Nóng quá. Suốt ngày chơi vậy hả. Mà anh học hành sao rồi. Đi làm đừng có bỏ bê học á nha.
Em: Rồi mà. Học hợi bị giỏi nhé.
Trang Anh: Khiếp.
Em: Em có thấy phiền với bé hạnh không. Mất hết time riêng tư buổi tối. Vầy sao có em bé.
Trang Anh: Cái gì nói lại coi. Muốn chết lắm rồi nha. Đang cầm pant đi top. Đúng lúc rừng nó gank. Trang Anh ôm cổ bẻ qua 1 bên thế là đi tong 1 mạng.
Em: Xê ra xê ra. Làm anh chết rồi kìa thấy hok.
Trang Anh: Kệ em phá quài luôn. Ai biểu bỏ em 1 mình.
Em: Thôi đánh nốt trận đi ra kia uống nước mía. Gọi còn P với L ra chơi.
Trang Anh: Ok ông xa...
Em làm nốt trận Thua cmn luôn. Thế là mặt hằm hằm đi xuống nhà..."đấy em phá anh thua rồi đấy". Thế là 2 con nhỏ cười ầm ầm. Kêu em gà này nọ đủ kiểu.
Em: Gọi 2 mụ kia chưa.
Trang Anh: Rồi anh. Nó qua giờ đó.
Em: Đi uống nước mía. Hay là đi kiếm gì nhâm nhi.
Hạnh: Đi ăn ốc đi anh.
Em: Đợi 2 mụ kia qua rồi tính... Thế là em đi lên thay cái quần gìean lửng với cái áo thun. Xuống nhà ngồi xíu nữa thì P và L tới.
Trang Anh chạy ra mở công. Em ngồi trong nhà mà nghe chí chóe ngoài đó.
- Con tó, có trai quên tụi tao.
- Anh yêu của tao đâu.
- Chồng ơi em tới rồi, đủ kiểu...
2 nhỏ đi chạy xe vào rồi vào nhà.
Mỗi bên 1 đứa 2 nhỏ bay vào ngồi kẹp em.
- Nhớ chồng quá.
- Sao anh ở cùng con xấu xí này. Vừa nói vừa nhìn Trang Anh
- Anh ơi là anh, sao anh bỏ mẹ con tụi em.
- Con kia xéo khỏi nhà tao.
- Vv và vv...
Trang Anh cũng chả phải vừa. 2 nhỏ 2 bên thì Trang Anh bay luôn vào giữa ngồi lên đùi em.
TRANG ANH: 2 cưng có cần chị đi lấy giấy chứng nhận kết hôn cho xem không.
Nghe xong 2 nhỏ vứt em như vứt cờ ứt. Phũ phàng quay lưng. Trang Anh cũng đứng dậy. ~. ~ để em bơ vơ trong sung sướng...
Em: Giờ đi mần gì.
L & P: Nhậu...
L: Trời này uống bia còn gì bằng.
Hạnh: Ăn ốc đi, thèm.
L: ờ ốc đi.
Trang Anh: Đi anh, cái quán bữa mình đi đó.
Em: ờ ờ. Rồi đi.
Vì Tính chất ăn nhậu xông ai về nhà nấy nên, em và Trang Anh mỗi người 1 xe, Hạnh 1 xe. Chỉ có L là P chở.
L: Anh yêu chở em.
Em: Chúng mình yêu nhau hồi nào.
L: Kệ, giờ yêu... Thế là L nhảy lên xe em. Ôm thì không ôm, nhưng cũng để tay ngay eo. Rồi ngó Trang Anh cười cười.
Trang Anh: Xíu mày biết tay chị.
Cả nhóm chay ra quán ốc, rồi chọn bàn. Quán khá đông vì trời nóng dân chúng nó đi uống bia nhiều. Mà bốn cô nàng của em thì phơi phới. Nên có lẽ bàn em nổi bật hơn hẳn.
Có lẽ Trang Anh cũng có nói về Hạnh, nên 2 bà cô kia có vẻ không thích hạnh lắm. Nói chuyện có vẻ khó chịu ra mặt ấy.
- Em Gái anh H hả, em gái thôi nhá...
- Rồi em với Trang Anh nhắm khi nào cưới. Rồi nào là Hạnh với 2 chị đi bê quả. Mà những câu đó đều có ý vào Hạnh. Hạnh chắc biết nên cũng không nói gì nhiều, chỉ ậm ử cười rồi thôi.
Ăn uống no say thì nhà ai về nhà nấy, lúc đấy thì cũng tầm 11h hơn rồi. Trang Anh và P L thì đi thuận 1 đường. Còn em và Hạnh chạy về 1 Đường.
Hạnh: Anh nay em ngủ nhà anh nha.
Em: Thôi không hay đâu. Em còn tỉnh mà về đi.
Hạnh: Hay về nhà anh ngồi choi 1 xiu nữa rồi về.
Em: Thôi về đi. Anh ngủ còn đi làm. Mà trưa mai rảnh không.
Hạnh: Sang em đi học trưa về.
Em: ừ trưa Gặp. Anh nói chuyện tí.
Em cũng suy nghĩ nhiều về việc này, đến lúc phải làm thôi. Cũng nghe nhiều ý kiến của mấy thím. Nhưng phũ thì em không phũ được. Giờ chỉ còn cái miệng với cái đầu mới cứu được thôi.
...
Sáng hôm sau...
Reng reng reng...
Em: A nghe nè.
Trang Anh: Dậy đi làm kìa. Nay em không qua được. Đi trả chầu ăn sáng cho nhỏ bạn.
Em: ừm. Đi cẩn thận nghe chưa.
Trang Anh: Dạ. Anh dậy đi, ăn gì rồi còn đi làm nhé.
Trang Anh: Mà chuyện tối qua anh nói với em. Anh thấy thích hợp chưa.
Em: Anh nghĩ như vậy là đủ rồi em. Con bé cũng cần phải nhìn nhận vào thẳng vấn đề.
Trang Anh: Dạ vậy có gì nói em biết nhá.
Em: ùm, đi xe cẩn thận đấy.
Trang Anh: Anh cũng vậy nhá. Yêu anh.
Sáng đó ra quán cafe vỉa hè, với thêm ổ bánh mì trứng. Trước công ty ngồi gằm uống cafe sáng, ngắm mấy em ten ten chay qua chạy lại.
Vô làm được tầm 20p là sách xe đi công trình, tới gần 11h mới về, nên gọi điện thoại cho Hạnh.
Hạnh: Dạ anh.
Em: Ra chưa, đi ăn bò hay ăn gì.
Hạnh: Xiên que đi anh.
Em: ùm vậy ra đó luôn đi. Giờ anh ra đó.
Hạnh: A ở đây em chay qua đi chung luôn.
Em:thôi ra đó đi. Vô luôn cho mát chay qua đây chi... Từ chỗ em chay qua bên đó gần hơn hạnh.
Tới nới gửi xe em vào đứng chọn 1 số thứ rồi đứng đợi 1 lúc sau hạnh mới tới.
Em: Đi gì mà lấu thấy ớn. Em càu nhàu.
Hạnh: Kệ em. Em là con gái. Không có chạy như ăn cướp như tụi anh.
Em: Rồi chọn đi rồi lên.
Em: Lấy it it thôi, xiu ngán an không hết giờ. Xiu kêu món khác ăn.
Hạnh: Dạ. Vậy ăn chung với anh luôn.
Em: Sida chết.
Hạnh: Muốn chết hông. Giết anh giờ.
Em: Thôi ăn đi, xiu đi uống nước a muốn nói chuyện 1 xíu.
Hạnh: Em biết a sẽ nói gì.
Em: Ăn đi, làm đi cho a ăn. Sang giờ đi làm mệt quá.
Hạnh: Sướng quá ha. Rủ em đi ăn để chiên cho a ăn chứ gì.
Em: Thôi ăn nhanh, đi uống nước rồi a còn đi làm.
Hạnh: Em không muốn nói chuyện. Cứ như vậy thồi.
Em:...
... Em tua luôn khuc này tới khúc em nói chuyện với hạnh...
Tấp vô 1 quán cafe. Chọn 1 chỗ vắng người. Em và hạnh đi vào. Lúc hanh ôm tay em, em có rút tay ra...
Em: Em uống gì.
Hạnh: Căm vắt.
Em: Em cho anh 1 cam vắt với 1 trà ô long... Nói với nhân viên phục vụ. Rồi em ôm điện thoại đợi nước. Lướt mail với mấy cái bảng vẽ người ta mới gửi. Đến lúc nhân viên bê nước ra. Em mới bắt đầu nói chuyện.
Em: Hạnh nè.
Hạnh: Dạ sao anh, mặt hơi nghiêm trọng.
Em: Em có chắc là em yêu anh không.
Hạnh: Sao anh nói vậy. Em biết em như thế nào chứ. Em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình nữa kìa.
Em: Em thấy đó a có bạn gái rồi, và chắc chắn cũng không mang lại gì cho em cả.
Hạnh: Em không cần. Em cần anh thôi, đừng nói chuyện này nữa được không anh... Trên mặt Hạnh có 1 nỗi buồn sâu trong anh mắt ấy.
Em: Time qua để anh xác định tình cảm với em. Em yêu anh, và anh cũng có yêu em, nhưng anh yêu em không phải tình cảm giữa trai và gái. Anh biết em sẽ buồn sẽ khóc nhưng hôm nay a muốn rõ ràng mọi chuyện.
Em: Em biết không, hôm em nói chuyện với chi Trang Anh, lúc đó anh biết a không yêu em. Vi lúc đó a rất sợ Trang Anh sẽ nghĩ lung tung, và trong đầu anh có y nghĩ nếu em làm tổn thương Trang Anh, thì a sẽ không bỏ qua đâu. Anh nghĩ lướt qua thế thôi nhe. Nhưng chắc chắn a cũng sẽ không muốn làm tổn thương em.
Hanh: Anh...
Em: Em yêu anh. Thật sự a chỉ coi em như 1 người em gái thật lạc lâu nắm, và muốn bù đáp lại quãng time ấy. Còn nói để yêu thật sự, em không có 1% nào cả. Anh yêu bạn gái đã mất của anh rất nhiều. Anh yêu Trang Anh cũng chỉ mới đc 20% của người đó thôi. Nếu người đó trở lại, a chắc chắn sẽ bỏ tất cả và cùng người đó đi đến 1 nới nào đó thật xa.
Em: Anh yêu em, quý em như em gái ruột của anh. Nên a gần gũi và luôn thoải mái với em. A không muốn em đi sai con đường. Không muốn em phải chịu tuổi nhục nào cả.
Em: Cả với Trang Anh, anh biết chị ấy chịu rất nhiều lời của bạn bè. Cả anh cũng vậy. Nhiều người khuyên anh nên bỏ em, phũ em. Anh không làm được. Để không gây tổn thương cho chị Trang Anh.
Em: Em hay suy nghĩ thật kỹ. Em còn trẻ, còn hoài bão. Đừng đâu đầu vào con đường cụt, không lối thoát. A đã sai khi cho em hi vọng. A cũng chỉ mới nhận ra đây thôi.
Em: Anh nói ra như vầy không phải là muốn xa lánh em, hay ruồng bỏ em. Anh chỉ muốn em suy nghĩ, và tự cho mình 1 cơ hôi.
Em: Em không muốn nói gì à... Hạnh lúc này thì nước mắt chạy dài tới cằm rồi mấy thím ạ.
Hạnh: Em hiểu. Nhưng anh ơi anh em chi biêt yêu anh nhiều lắm. Muốn ở bên anh, gặp a. Muốn có 1 gia đình với anh. Sao khó quá. Nghĩ em sẽ không được yêu anh nữa. Em đau lắm. Anh có thể nghĩ em trẻ con. Có cách nào khác không anh. Hu hu hu... Lúc này thì cũng có mấy đứa nhân viên nhìn tụi em. Mà thôi mặc kệ.
Em: Có chứ em. Có 1 cách. Nhưng với điều kiện em không yêu anh nữa.
Hạnh: Làm sao để hết yêu anh.
Em: Em có chắc đó là tình yêu không. Trước đấy anh chỉ quan tâm, nhắc nhở em uống thuốc. Học bài. Như 1 người anh trai. Có khi nào em ngộ nhận nó là tình yêu không.
Hạnh: Không đâu anh à. Em yêu anh.
Em: Em muốn gặp anh. Đi chơi với anh đùa giỡn với anh. Được an quan tâm.
Hạnh: Dạ.
Em: Vậy đâu nhất thiết là yêu.
Hạnh: Không phải vậy. Hu hu biết nói sao chứ. Không em không nói chuyện này nữa đâu. Hu hu hu. Anh ơi... Đừng vậy nữa mà.
Em: Thật đấy em à. Em mới là người đừng cố chấp nũa, hãy chấp nhận em à. A vẫn bên em. Vẫn đi chơi. Em có thể là em gái ruột của anh được mà. Thật sự tình cảm anh dành cho em chỉ là 1 người em gái lâu năm gặp lại thôi. Em nên hiểu.
Hạnh: Em không làm được.
Em: Này nhé. Tình yêu có kết quả thì phải đến từ 2 phía. A thì không có rồi. Còn em thì làm sao mà được. Em phải chấp nhận những gì đang diễn ra. Em càng cố chấp thì càng đậy sự việc đi xa hơn thôi. Anh vi dụ nhé. Gặp nhau sẽ khó hơn, nói chuyện không còn thoải mái. Rồi tránh mặt nhau. Còn nếu xác định được thì cả 2, và cả chị Trang Anh nữa cũng sẽ rất thoải mái và vui vẻ.
Em: Em suy nghĩ đi. Tư bi giờ chở đi, anh chỉ coi em là em gái thôi. Em chưa quen rồi từ từ sẽ quen. Anh thương em như con bé ba nhà anh thôi...
Em lấy tay quẹt nước mắt của Hạnh..." không khóc nữa cô bé của anh"
Hạnh: Anh.
Em: Không khóc nữa. Tất cả chỉ bình thường thôi mà. Đâu có gì khác đâu. Chỉ là định hướng lâu dài về sau là như thế. Trước giờ a vẫn đối sử với em như em gái thế thôi. Muốn ăn nhờ ở đậu nhà anh thế nào thì tùy, em luôn có 1 chỗ ở nhà anh... Từ nay em là em gái. A nói chuyện chỉ muốn chắc chắn điều đó thôi.
Hạnh: Anh... Em không biết em cần time.
Em: ùm... Anh nói rõ với em để tránh hiều nhầm về sau, với em cũng như nhưng người xung quanh.
Em: Bữa nào về dưới nhà anh chơi, anh sẽ dưới thiệu, em với mọi người. Em cũng là 1 thành viên trong nhà anh. Mọi người sẽ đồng ý thôi.
Hạnh:... Thôi đi về anh còn đi làm.
Em: ừm về. Chị ơi tính tiền... Tính tiền xong đứng dậy em đưa tay cho Hạnh ôm, kèm theo 1 nụ cười hiền hậu.
... Có lẽ mọi chuyện bắt đầu êm chở lại...
Em không làm như mấy thím nói được. Có lẽ chỉ có nói chuyện thế này mới giảm bớt mọi tình huống xấu thôi. Chứ nghe mấy thím nói phũ, em chả biết phũ thế nào. Lỡ phũ em nó chán nản, đâm đầu vào tệ nạn mình nói cũng éo được. Tới lúc đó thì chính mình lại là người bứt rứt.
Đang rửa chén thì có tiêng chuông cửa, nhiệm vụ của em làm tráng lại rồi úp lên kệ. Lúc đó có chuông nên tiên tay em vỗ 1 phát ngay mông Trang Anh, in luôn hình bàn tay lên mông (đùa chứ nước ướt nó in lên quần thôi)
Em: Ra mở cổng kìa.
Trang Anh: Sao đánh em, anh đi mà mở. Em đang làm... Em cười hè hè. Rửa tay rồi đi ra mở cổng. Ngó lại vẫn còn hình bàn tay hứng thú phết. Hề hề.
Ra mở cổng, Trời nóng nên cũng chơi đồ mỏng te. Thêm cái quần đùi"ầy không được nghĩ bậy bạ" nên thôi đành nhắm mắt đóng cổng đi vào.
Vào nhà thì Hạnh Đứng nhìn Mông Trang Anh, rồi quay qua nhìn em với anh mắt té ra lửa. ~. ~
Em: Gi mà nhìn anh.
Hạnh: Anh hay ha.
Em: Vớ vẩn... Rồi đi vào tráng tiếp mấy cái đĩa.
Rửa chén xong thì em đi lên phòng, chơi game. Hạnh và Trang Anh thì coi tivi. 1 lúc sau Trang Anh lên phòng.
Trang Anh: Nóng quá. Suốt ngày chơi vậy hả. Mà anh học hành sao rồi. Đi làm đừng có bỏ bê học á nha.
Em: Rồi mà. Học hợi bị giỏi nhé.
Trang Anh: Khiếp.
Em: Em có thấy phiền với bé hạnh không. Mất hết time riêng tư buổi tối. Vầy sao có em bé.
Trang Anh: Cái gì nói lại coi. Muốn chết lắm rồi nha. Đang cầm pant đi top. Đúng lúc rừng nó gank. Trang Anh ôm cổ bẻ qua 1 bên thế là đi tong 1 mạng.
Em: Xê ra xê ra. Làm anh chết rồi kìa thấy hok.
Trang Anh: Kệ em phá quài luôn. Ai biểu bỏ em 1 mình.
Em: Thôi đánh nốt trận đi ra kia uống nước mía. Gọi còn P với L ra chơi.
Trang Anh: Ok ông xa...
Em làm nốt trận Thua cmn luôn. Thế là mặt hằm hằm đi xuống nhà..."đấy em phá anh thua rồi đấy". Thế là 2 con nhỏ cười ầm ầm. Kêu em gà này nọ đủ kiểu.
Em: Gọi 2 mụ kia chưa.
Trang Anh: Rồi anh. Nó qua giờ đó.
Em: Đi uống nước mía. Hay là đi kiếm gì nhâm nhi.
Hạnh: Đi ăn ốc đi anh.
Em: Đợi 2 mụ kia qua rồi tính... Thế là em đi lên thay cái quần gìean lửng với cái áo thun. Xuống nhà ngồi xíu nữa thì P và L tới.
Trang Anh chạy ra mở công. Em ngồi trong nhà mà nghe chí chóe ngoài đó.
- Con tó, có trai quên tụi tao.
- Anh yêu của tao đâu.
- Chồng ơi em tới rồi, đủ kiểu...
2 nhỏ đi chạy xe vào rồi vào nhà.
Mỗi bên 1 đứa 2 nhỏ bay vào ngồi kẹp em.
- Nhớ chồng quá.
- Sao anh ở cùng con xấu xí này. Vừa nói vừa nhìn Trang Anh
- Anh ơi là anh, sao anh bỏ mẹ con tụi em.
- Con kia xéo khỏi nhà tao.
- Vv và vv...
Trang Anh cũng chả phải vừa. 2 nhỏ 2 bên thì Trang Anh bay luôn vào giữa ngồi lên đùi em.
TRANG ANH: 2 cưng có cần chị đi lấy giấy chứng nhận kết hôn cho xem không.
Nghe xong 2 nhỏ vứt em như vứt cờ ứt. Phũ phàng quay lưng. Trang Anh cũng đứng dậy. ~. ~ để em bơ vơ trong sung sướng...
Em: Giờ đi mần gì.
L & P: Nhậu...
L: Trời này uống bia còn gì bằng.
Hạnh: Ăn ốc đi, thèm.
L: ờ ốc đi.
Trang Anh: Đi anh, cái quán bữa mình đi đó.
Em: ờ ờ. Rồi đi.
Vì Tính chất ăn nhậu xông ai về nhà nấy nên, em và Trang Anh mỗi người 1 xe, Hạnh 1 xe. Chỉ có L là P chở.
L: Anh yêu chở em.
Em: Chúng mình yêu nhau hồi nào.
L: Kệ, giờ yêu... Thế là L nhảy lên xe em. Ôm thì không ôm, nhưng cũng để tay ngay eo. Rồi ngó Trang Anh cười cười.
Trang Anh: Xíu mày biết tay chị.
Cả nhóm chay ra quán ốc, rồi chọn bàn. Quán khá đông vì trời nóng dân chúng nó đi uống bia nhiều. Mà bốn cô nàng của em thì phơi phới. Nên có lẽ bàn em nổi bật hơn hẳn.
Có lẽ Trang Anh cũng có nói về Hạnh, nên 2 bà cô kia có vẻ không thích hạnh lắm. Nói chuyện có vẻ khó chịu ra mặt ấy.
- Em Gái anh H hả, em gái thôi nhá...
- Rồi em với Trang Anh nhắm khi nào cưới. Rồi nào là Hạnh với 2 chị đi bê quả. Mà những câu đó đều có ý vào Hạnh. Hạnh chắc biết nên cũng không nói gì nhiều, chỉ ậm ử cười rồi thôi.
Ăn uống no say thì nhà ai về nhà nấy, lúc đấy thì cũng tầm 11h hơn rồi. Trang Anh và P L thì đi thuận 1 đường. Còn em và Hạnh chạy về 1 Đường.
Hạnh: Anh nay em ngủ nhà anh nha.
Em: Thôi không hay đâu. Em còn tỉnh mà về đi.
Hạnh: Hay về nhà anh ngồi choi 1 xiu nữa rồi về.
Em: Thôi về đi. Anh ngủ còn đi làm. Mà trưa mai rảnh không.
Hạnh: Sang em đi học trưa về.
Em: ừ trưa Gặp. Anh nói chuyện tí.
Em cũng suy nghĩ nhiều về việc này, đến lúc phải làm thôi. Cũng nghe nhiều ý kiến của mấy thím. Nhưng phũ thì em không phũ được. Giờ chỉ còn cái miệng với cái đầu mới cứu được thôi.
...
Sáng hôm sau...
Reng reng reng...
Em: A nghe nè.
Trang Anh: Dậy đi làm kìa. Nay em không qua được. Đi trả chầu ăn sáng cho nhỏ bạn.
Em: ừm. Đi cẩn thận nghe chưa.
Trang Anh: Dạ. Anh dậy đi, ăn gì rồi còn đi làm nhé.
Trang Anh: Mà chuyện tối qua anh nói với em. Anh thấy thích hợp chưa.
Em: Anh nghĩ như vậy là đủ rồi em. Con bé cũng cần phải nhìn nhận vào thẳng vấn đề.
Trang Anh: Dạ vậy có gì nói em biết nhá.
Em: ùm, đi xe cẩn thận đấy.
Trang Anh: Anh cũng vậy nhá. Yêu anh.
Sáng đó ra quán cafe vỉa hè, với thêm ổ bánh mì trứng. Trước công ty ngồi gằm uống cafe sáng, ngắm mấy em ten ten chay qua chạy lại.
Vô làm được tầm 20p là sách xe đi công trình, tới gần 11h mới về, nên gọi điện thoại cho Hạnh.
Hạnh: Dạ anh.
Em: Ra chưa, đi ăn bò hay ăn gì.
Hạnh: Xiên que đi anh.
Em: ùm vậy ra đó luôn đi. Giờ anh ra đó.
Hạnh: A ở đây em chay qua đi chung luôn.
Em:thôi ra đó đi. Vô luôn cho mát chay qua đây chi... Từ chỗ em chay qua bên đó gần hơn hạnh.
Tới nới gửi xe em vào đứng chọn 1 số thứ rồi đứng đợi 1 lúc sau hạnh mới tới.
Em: Đi gì mà lấu thấy ớn. Em càu nhàu.
Hạnh: Kệ em. Em là con gái. Không có chạy như ăn cướp như tụi anh.
Em: Rồi chọn đi rồi lên.
Em: Lấy it it thôi, xiu ngán an không hết giờ. Xiu kêu món khác ăn.
Hạnh: Dạ. Vậy ăn chung với anh luôn.
Em: Sida chết.
Hạnh: Muốn chết hông. Giết anh giờ.
Em: Thôi ăn đi, xiu đi uống nước a muốn nói chuyện 1 xíu.
Hạnh: Em biết a sẽ nói gì.
Em: Ăn đi, làm đi cho a ăn. Sang giờ đi làm mệt quá.
Hạnh: Sướng quá ha. Rủ em đi ăn để chiên cho a ăn chứ gì.
Em: Thôi ăn nhanh, đi uống nước rồi a còn đi làm.
Hạnh: Em không muốn nói chuyện. Cứ như vậy thồi.
Em:...
... Em tua luôn khuc này tới khúc em nói chuyện với hạnh...
Tấp vô 1 quán cafe. Chọn 1 chỗ vắng người. Em và hạnh đi vào. Lúc hanh ôm tay em, em có rút tay ra...
Em: Em uống gì.
Hạnh: Căm vắt.
Em: Em cho anh 1 cam vắt với 1 trà ô long... Nói với nhân viên phục vụ. Rồi em ôm điện thoại đợi nước. Lướt mail với mấy cái bảng vẽ người ta mới gửi. Đến lúc nhân viên bê nước ra. Em mới bắt đầu nói chuyện.
Em: Hạnh nè.
Hạnh: Dạ sao anh, mặt hơi nghiêm trọng.
Em: Em có chắc là em yêu anh không.
Hạnh: Sao anh nói vậy. Em biết em như thế nào chứ. Em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình nữa kìa.
Em: Em thấy đó a có bạn gái rồi, và chắc chắn cũng không mang lại gì cho em cả.
Hạnh: Em không cần. Em cần anh thôi, đừng nói chuyện này nữa được không anh... Trên mặt Hạnh có 1 nỗi buồn sâu trong anh mắt ấy.
Em: Time qua để anh xác định tình cảm với em. Em yêu anh, và anh cũng có yêu em, nhưng anh yêu em không phải tình cảm giữa trai và gái. Anh biết em sẽ buồn sẽ khóc nhưng hôm nay a muốn rõ ràng mọi chuyện.
Em: Em biết không, hôm em nói chuyện với chi Trang Anh, lúc đó anh biết a không yêu em. Vi lúc đó a rất sợ Trang Anh sẽ nghĩ lung tung, và trong đầu anh có y nghĩ nếu em làm tổn thương Trang Anh, thì a sẽ không bỏ qua đâu. Anh nghĩ lướt qua thế thôi nhe. Nhưng chắc chắn a cũng sẽ không muốn làm tổn thương em.
Hanh: Anh...
Em: Em yêu anh. Thật sự a chỉ coi em như 1 người em gái thật lạc lâu nắm, và muốn bù đáp lại quãng time ấy. Còn nói để yêu thật sự, em không có 1% nào cả. Anh yêu bạn gái đã mất của anh rất nhiều. Anh yêu Trang Anh cũng chỉ mới đc 20% của người đó thôi. Nếu người đó trở lại, a chắc chắn sẽ bỏ tất cả và cùng người đó đi đến 1 nới nào đó thật xa.
Em: Anh yêu em, quý em như em gái ruột của anh. Nên a gần gũi và luôn thoải mái với em. A không muốn em đi sai con đường. Không muốn em phải chịu tuổi nhục nào cả.
Em: Cả với Trang Anh, anh biết chị ấy chịu rất nhiều lời của bạn bè. Cả anh cũng vậy. Nhiều người khuyên anh nên bỏ em, phũ em. Anh không làm được. Để không gây tổn thương cho chị Trang Anh.
Em: Em hay suy nghĩ thật kỹ. Em còn trẻ, còn hoài bão. Đừng đâu đầu vào con đường cụt, không lối thoát. A đã sai khi cho em hi vọng. A cũng chỉ mới nhận ra đây thôi.
Em: Anh nói ra như vầy không phải là muốn xa lánh em, hay ruồng bỏ em. Anh chỉ muốn em suy nghĩ, và tự cho mình 1 cơ hôi.
Em: Em không muốn nói gì à... Hạnh lúc này thì nước mắt chạy dài tới cằm rồi mấy thím ạ.
Hạnh: Em hiểu. Nhưng anh ơi anh em chi biêt yêu anh nhiều lắm. Muốn ở bên anh, gặp a. Muốn có 1 gia đình với anh. Sao khó quá. Nghĩ em sẽ không được yêu anh nữa. Em đau lắm. Anh có thể nghĩ em trẻ con. Có cách nào khác không anh. Hu hu hu... Lúc này thì cũng có mấy đứa nhân viên nhìn tụi em. Mà thôi mặc kệ.
Em: Có chứ em. Có 1 cách. Nhưng với điều kiện em không yêu anh nữa.
Hạnh: Làm sao để hết yêu anh.
Em: Em có chắc đó là tình yêu không. Trước đấy anh chỉ quan tâm, nhắc nhở em uống thuốc. Học bài. Như 1 người anh trai. Có khi nào em ngộ nhận nó là tình yêu không.
Hạnh: Không đâu anh à. Em yêu anh.
Em: Em muốn gặp anh. Đi chơi với anh đùa giỡn với anh. Được an quan tâm.
Hạnh: Dạ.
Em: Vậy đâu nhất thiết là yêu.
Hạnh: Không phải vậy. Hu hu biết nói sao chứ. Không em không nói chuyện này nữa đâu. Hu hu hu. Anh ơi... Đừng vậy nữa mà.
Em: Thật đấy em à. Em mới là người đừng cố chấp nũa, hãy chấp nhận em à. A vẫn bên em. Vẫn đi chơi. Em có thể là em gái ruột của anh được mà. Thật sự tình cảm anh dành cho em chỉ là 1 người em gái lâu năm gặp lại thôi. Em nên hiểu.
Hạnh: Em không làm được.
Em: Này nhé. Tình yêu có kết quả thì phải đến từ 2 phía. A thì không có rồi. Còn em thì làm sao mà được. Em phải chấp nhận những gì đang diễn ra. Em càng cố chấp thì càng đậy sự việc đi xa hơn thôi. Anh vi dụ nhé. Gặp nhau sẽ khó hơn, nói chuyện không còn thoải mái. Rồi tránh mặt nhau. Còn nếu xác định được thì cả 2, và cả chị Trang Anh nữa cũng sẽ rất thoải mái và vui vẻ.
Em: Em suy nghĩ đi. Tư bi giờ chở đi, anh chỉ coi em là em gái thôi. Em chưa quen rồi từ từ sẽ quen. Anh thương em như con bé ba nhà anh thôi...
Em lấy tay quẹt nước mắt của Hạnh..." không khóc nữa cô bé của anh"
Hạnh: Anh.
Em: Không khóc nữa. Tất cả chỉ bình thường thôi mà. Đâu có gì khác đâu. Chỉ là định hướng lâu dài về sau là như thế. Trước giờ a vẫn đối sử với em như em gái thế thôi. Muốn ăn nhờ ở đậu nhà anh thế nào thì tùy, em luôn có 1 chỗ ở nhà anh... Từ nay em là em gái. A nói chuyện chỉ muốn chắc chắn điều đó thôi.
Hạnh: Anh... Em không biết em cần time.
Em: ùm... Anh nói rõ với em để tránh hiều nhầm về sau, với em cũng như nhưng người xung quanh.
Em: Bữa nào về dưới nhà anh chơi, anh sẽ dưới thiệu, em với mọi người. Em cũng là 1 thành viên trong nhà anh. Mọi người sẽ đồng ý thôi.
Hạnh:... Thôi đi về anh còn đi làm.
Em: ừm về. Chị ơi tính tiền... Tính tiền xong đứng dậy em đưa tay cho Hạnh ôm, kèm theo 1 nụ cười hiền hậu.
... Có lẽ mọi chuyện bắt đầu êm chở lại...
Em không làm như mấy thím nói được. Có lẽ chỉ có nói chuyện thế này mới giảm bớt mọi tình huống xấu thôi. Chứ nghe mấy thím nói phũ, em chả biết phũ thế nào. Lỡ phũ em nó chán nản, đâm đầu vào tệ nạn mình nói cũng éo được. Tới lúc đó thì chính mình lại là người bứt rứt.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN