Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Hãy Làm Theo Những Gì Trái Tim Mách Bảo!
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, mở mắt ra tôi chỉ nhìn thấy một bầu trời không một gợn mây.. Hóa ra cả đêm tôi đã nằm trên sân thượng.. Toàn thân tôi mệt nhoài vì cả đêm hôm qua nằm trên sân thương nên bị sương ngấm vào người.. May mà không có cơn gió độc nào ghé thăm chào hỏi tôi.. Không thì... Cố lết cái thân tàn ma dại xuống nhà, bố mẹ tôi đã đi làm hết, họ không biết rằng chỉ với 1 đêm thôi tôi đã biến thành một con người khác, một con người tự hủy hoại bản thân vì đàn bà...Với lấy cái điện thoại nằm lăn lốc ở trên giường, tôi gọi cho thằng bạn ngồi cùng bàn lớp đại học nhờ nó điểm danh hộ...
- Alo! Triệu à.. Mày tí điểm danh hộ tao nhé.. Hôm nay tao nghỉ..
- Đi học đi! hôm nay có bài thu hoạch môn Kỹ Thuật Số đấy, mày k nghe thầy giáo bảo là ai k có bài thu hoạch này là cấm thi à!!
- Kệ.. Cấm thì cấm.. Năm sau học lại cũng đc.. Hôm nay tao mệt lắm...
Tôi nghỉ học là có nguyên do của tôi.. Đã lâu... Rồi tôi không vào thăm mộ chị vả lại sau bao năm chị không về mà đêm qua chị đã về với tôi.. Tôi không hiểu hành động "chụm tay lại và đặt vào trái tim" của chị là gì nên hôm nay tôi quyết định đi thăm chị, vệ sinh răng mặt xong tôi ghé qua bàn thờ chị.. Thắp cho chị mấy nén nhang và thông báo cho chị biết là hôm nay tôi sẽ đến thăm nhà chị... Đứng ngắm chị một hồi lâu.. Mắt đỏ hoe.. Nhìn đồng hồ thì cũng đã đến giờ khởi hành..
Nơi yên nghỉ của chị cách nhà tôi chừng 20km, nhưng 20km đó chỉ tính đường quốc lộ thôi, phải đi 1 đoạn đường đất nữa mới tới nơi chị yên nghỉ. Nhà tôi cũng thuộc loại nhà gần mặt đường nên không khó gì để kiếm một bác xe ôm phục vụ cho việc đi lại...
- Bác.. Bác có chở xe ôm không?
- Có chứ.. Cả sáng nay chưa có khách nào rồi... Thế cậu định đi đâu đây!
- Cháu đi ra đằng kia, 20 cây số đầu là đường quốc lộ chứ đoạn đường còn lại là đất đường đất khó đi lắm.. Bác có chở đc không!
- Thế này đi, 20 cây số đầu tôi tính theo giá bình thường còn đoạn đường đất còn lại cậu trả tôi thêm một chút được không?
- Dạ.. Đc bác à!
- Vậy thì mình khởi hành luôn chứ cậu!
- Vâng.. Bác đưa cháu cái mũ bảo hiểm!
Ngồi trên xe chạy bon bon đến nơi chị yên nghỉ mà trong lòng tôi thấp thỏm không yên, mong cho xe chạy thật nhanh để tôi đc đến bên chị... Cũng phải mất khá nhiều thời gian mới đi đc hết đoạn đường quốc lộ vì đang đi trên đường xe của bác xe ôm có vấn đề nên phải tìm nơi để sửa... May sao tiệm sửa xe lại nằm cách chỗ xe hỏng của bác xe ôm không xa.. Nên có thể sửa nhanh chóng để tiếp tục lên đường... Có lẽ chị đã phù hộ độ trị cho tôi đi bình đường bình an... Gặp hoạn nạn thì có quý nhân giúp đỡ...
Đi hết đoạn đường quốc lộ, bây giờ bắt đầu đến đoạn đường đất đầy gian nan, đúng như cái tên gọi của nó, đường toàn đất bùn rất khó đi.. Đường này chỉ dành cho xe thôi sơ đi là hợp lý.. Nhiều đoạn đường tôi phải nhảy xuống để đẩy đít xe cho bác xe ôm... Hết đoạn đường đất khó đi thì lại đến đoạn đường nhiều cỏ.. Cỏ nhiều đến nỗi mà bác xe ôm không dám đi nhanh... Nếu đi nhanh có thể phi xuống ruộng lúc nào không hay...
- Còn xa không cậu.. Đường khó đi quá!
- Còn một đoạn nữa thôi bác à!
- Vậy.. Cậu.. Chịu khó đi bộ nhé! chứ nói thật tôi không thể đi đc nữa.. Đi thế này hại xe lắm...
- Vâng!Thế cũng đc... à tí nữa mà cháu về.. Bác quay lại đón cháu nhé!
- Thôi.. Thôi.. Tôi không dám đi nữa đâu...
- Cháu trả bác gấp đôi tiền...
-... Thôi đc rồi.. Thấy cậu hiền lành ngoan ngoãn.. Tôi chịu khổ 1 tí cũng đc... Mà cậu đi vào trong đấy lâu không?
- Cháu cũng không biết nữa... à cháu cho bác số điện thoại của cháu.. Có gì khi nào về cháu điện cho bác...
- Thế cũng đc...
Đứng nhìn bác xe ôm khuất dần, tôi mới quay người lại bước thật chậm đến nơi chị yên nghỉ... Quang cảnh đó cách đây bao năm vẫn thế.. Vẫn lạnh lẽo và hoang vu.. Một quang cảnh làm cho con người ta cảm thấy lạnh sống lưng khi nghĩ về những gì đã qua khi ở nơi này...
Cũng không khó để tôi tìm đc mộ chị.. Rồi đứng bên mộ chị tôi không thể kìm đc nước mắt.. Ngày ấy.. Chính tại nơi này khi ấy tôi vẫn là một đứa trẻ con ngây ngô chưa biết gì nhiều đến sự đau khổ của chết chóc.. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh của mẹ ngày hôm ấy... Ngày hôm ấy là một ngày bầu trời âm u không mưa cũng k nắng.. Ngày ấy là một ngày mẹ tôi ngất lên ngất xuống đòi xuống chung với chị khi mọi người đưa chị về nơi yên nghỉ cuối cùng, nhìn thấy mẹ như vậy tôi cũng khóc òa lên... Mẹ ngất một số người đưa mẹ đi bệnh viện... Còn tôi.. Tôi vẫn ở lại bên chị... Và khi cái hộp đựng chị đc đưa xuống một cái hố sâu thì mọi người ai cũng cầm trên tay một cục đất để vứt xuống... Tôi cũng ngây ngô bắt chước mọi người cầm một cục đất nhỏ vứt xuống... Lúc đấy tôi không hiểu làm như vậy để làm gì nhưng giờ đây khi đã trưởng thành tôi mới hiểu đc ý nghĩa của việc làm đó...
...
... Mộ chị nhiều cỏ dại quá.. Nhiều tới mức mà nếu một người bình thường không thể nào nhận ra đây là nơi yên nghỉ của một người đã mất nữa... Tấm bia khắc tên chị.. Không biết do con người vô tình dẫm đạp nên hay những cơn mưa xối xả đã làm nó không còn đứng vững trước mộ chị nữa... Tôi thề sau này khi đã trưởng thành.. Dù có thành đạt hay không thành đạt tôi cũng phải chuyển chị đến một nơi khác.. Khang trang hơn... Chị nằm yên nghỉ ở đây tôi thấy xót cho chị quá, tôi và gia đình đc ở trong căn nhà rộng lơn còn chị... Chị.. Ơi.. H. ứ. C.. Hứ. C... Vừa khóc tôi vừa dọn đám cỏ dại trên mộ chị... Đã lâu không có người đến dọn nên cỏ mọc đè lên nhau tạo thành một mối liên kết chằng chịt.. Tôi lại không đem theo dụng cụ đi nên đành dùng chính đôi tay để làm, tay phải thì tôi nhổ cỏ còn tay trái tôi ôm tấm bia có ghi tên chị vào lòng.. Ôm chặt lắm... Có những đám cỏ"Xấu hổ" làm tay tôi bật máu.. Nhưng kệ đó chỉ là nỗi đau của thể xác... Nó làm sao sánh bằng nỗi đau trong lòng tôi đc cơ chứ... Dọn xong đám cỏ dại và đặt lại tấm bia có khắc tên chị thật ngay ngắn thì trời cũng đã trưa.. Nắng bắt đầu gay gắt hơn... Tôi tiến đến trước mộ chị... Khụy hai đầu gối xuống đất...
"Chị ơi... Em phải làm sao đây! Em phải làm gì để có đc tình yêu cho riêng mình đây... !!"
"Đêm qua chị về thăm em.. Sao chị k nói gì! Hành động của chị nữa.. Em không hiểu"
"Em.. Có nên nói hết tất cả với cô ấy không chị... Chị. "
"Chị nói gì đi chứ... Sao bao nhiêu năm chị vẫn im lặng... Chị không thương em sao... Chị.. Ơi.. Ơi"
Vừa nói.. Tôi vừa cùi đầu trước mộ chị và hai tay liên tiếp đấm vào mộ chị... Những tia nắng chói chang vô tâm chiếu rọi xuống đầu tôi.. Mồ hôi chảy ra ướt một khoảng lưng... Tôi bắt đầu có cảm giác hoa mày chóng mặt... Vì nắng và vì cả đêm qua tôi nằm phơi thân trên sân thượng, sáng nay lại chưa có gì vào bụng nữa... Bụng đói... Chân tay bủn rủn... Tôi xỉu trên mộ chị lúc nào không hay...
...
Khi tôi mở mắt ra những tia nắng xuyên qua nóc một cái chòi làm đc lợp bằng những cành dừa khô vào mắt tôi, tôi nhìn dáo dác thấy kế bên tấm phản mà tôi đang nằm có một người đàn ông tóc đã bạc trắng...
- Tỉnh rồi hả cậu bé! – chủ nhân cái chòi đó hỏi tôi
- Dạ.. Mà sao cháu lại nằm ở đây? Cháu nhớ là cháu nằm ở...
- Tôi mà không bế cậu vào chắc giờ cậu đã xuống mồ ngủ với cái mộ đó từ lâu rồi!
- Cháu... Cháu. !! cảm ơn.. Bác!!
- Sao lại ngất trên mộ! Không quên đc người yêu à??
- Dạ. Không.. Đó là mộ của chị cháu. !!..
- À.. Ra.. Vậy... Tôi tưởng cậu không quên đc cô gái nằm trong mồ đằng kia rồi ra đó khóc.. Chứ...
Nhìn người đàn ông đáng tuổi bác tôi mà tôi thấy có cảm giác thân quen từ lâu lắm rồi.. Người đàn ông có gương mặt khắc khổ.. Đôi mắt buồn.. Khi nghe người đàn ông đó nói đến câu "tôi tưởng cậu không quên đc cô gái nào" tôi cảm thấy tủi thân kinh khủng... Và rồi tôi như một đứa trẻ con khóc òa trước một người lạ.. Khóc đến nỗi nấc cả lên... Nhưng thật lạ người đàn ông đó chẳng những không bất ngờ mà còn đến bên tôi an ủi tôi nữa...
- Hãy khóc đi cậu bé! Khóc sẽ làm cho con người ta nhẹ nhõm hơn! Khóc xong thì kể cho tôi nghe điều gì làm cậu bé lớn đùng thế này rồi mà khóc ngon lành như trẻ con... Có gì tôi có thể giúp đc cậu thì sao...
Nghe người đàn ông đấy nói vậy.. Tôi càng khóc to hơn... Giường như bao tủi nhục, kìm nén sau nhiều năm yêu đơn phương em tôi không nói ra bằng lời đc nên đành chút hết lên trận khóc này vậy..
Quả thật khóc xong tôi có một cảm giác rất nhẹ nhõm, một cảm giác tôi chưa bao giờ đc biết đến khi bao năm cứ ngu muội yêu đơn phương em.. Bao tủi hờn.. Đắng cay.. Giờ đc đã đc nước mắt làm trôi hết...
- Cháu.. Đàn.. Bà.. Quá.. Phải không bác – tôi nhìn bác vẻ mặt ngại ngùng.
- Uhm! Cũng hơi hơi! Nhưng mà không sao.. Đàn ông thì cũng là người mà.. Cũng phải khóc để điều tiết sinh lý chứ.. Mà khóc những lúc cần thiết thôi nhé.. Đừng lúc nào cũng khóc..
- Dạ.. Vâng!
- Khóc thì cũng đã khóc rồi... Thế bây giờ cậu kể chuyện cho tôi nghe đi nào!
- À.. Vâng! bác mà không nhắc cháu xít quên...
Tôi bắt đầu kể cho bác tất cả những gì tôi và em đã trải qua. Tôi đã tự hứa với bản thân là từ lúc em lấy chồng bao nhiêu kỉ niệm tốt và xấu về em tôi đem chôn sâu cất kín trong lòng.. Mãi mãi sẽ không nhớ đến em nữa.. Nhưng em lấy chồng đâu có hạnh phúc... Tôi một con người có vẻ ngoài lạnh lùng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài nhưng bên trong con tim tôi nó lại không như vậy.. Nó vẫn đập vì em.. Giờ đây tôi lại kể cho một người mà tôi chưa từng quen nghe.. Bao nhiêu kí ức về em lại ùa về trong tôi... Tôi đã không giữ đúng lời hứa với bản thân mình... Nhưng vì.. Con tim nó đã phản bội tôi.. Liệu đây có phải là duyên phận của tôi.. Cả đời này tôi sẽ không yêu ai đc nữa sao. ?? Tôi kể đến đoạn em đi lấy chồng thì tôi thấy vẻ mặt bác hơi buồn.. Và mắt bác không biết có phải bụi bay vào mắt hay không mà mắt bác hơi đỏ.. Tôi phân vân không biết có nên kể tiếp đoạn em không hạnh phúc khi đã lập gia đình hay không.. Suy đi tính lại thì tôi và bác không có mối quan hệ nào nên bác cũng không đem chuyện của tôi đi kể với người khác.. Nên tôi bộc bạch tất tần tật.. Biết đâu bác sẽ giúp đc tôi điều gì đó.. Vì bác là người đã từng trải... Còn tôi thì mới chập chững bước vào cuộc đầy vất vả và gian nan... Khi tôi kể xong thì cả tôi và bác đều im lặng không ai nói với nhau câu gì.. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng... Thấy không khí ngày càng trở lên căng thẳng, ngột ngạt, bác đã lên tiếng..
- Có lẽ tôi và cậu gặp nhau là cái duyên do ông trời sắp đặt, hai trái tim đồng cảm đc gặp nhau! Hồi tầm tuổi cậu tôi cũng có một mối tình yêu đơn phương và rồi cô ấy cũng đi lấy chồng như Ngọc Hiếu của cậu.. Tôi cũng có bản tính nhút nhát giống cậu nên không dám thổ lộ với cô ấy và khi cô ấy đã không còn trên thế gian này nữa thì tôi mới đc tận tay mình chăm sóc cô ấy những lúc nắng mưa... ở bên cô ấy những đêm trời trở gió...
- Bác.. Bác.. Bác.. Nói gì cơ! Không còn trên thế gian này là sao ạ!!
- Chắc tôi làm cậu sợ rồi phải không! Người con gái tôi yêu đơn phương đã ra đi cùng với gia đình của cô ấy trong một trận tai nạn ô tô kinh hoàng... Và giờ đây tôi chỉ biết làm những gì tốt đẹp nhất cho người con gái đó khi người đó và tôi âm dương cách biệt!
- Thế còn gia đình bác! Họ không ngăn cản bác bỏ dở sự nghiệp để đến đây sao?
- Tôi là đứa trẻ mồ côi cha mẹ!
- Cháu... Xin lỗi đã khơi lại nỗi buồn của bác! Nhưng nếu nói về sự chung thủy trong tình yêu thì cháu còn kém bác xa!
- Cậu như vậy là chung thủy lắm rồi, người ta lấy chồng mà cậu vẫn yêu người ta mà! Về chuyện của cậu tôi không biết nên khuyên cậu thế nào cho hợp tình hợp lý vì trường hợp của cậu giống trường hợp của tôi.. Nên tôi chỉ biết nói một câu thế này: "Hãy làm những gì trái tim mách bảo" thế thôi, cuộc đời tôi sai lầm nối tiếp sai lầm nên tôi không muốn một ai giống tôi nữa..
- Vâng! Cháu cảm ơn bác, à bác có thể kể cho cháu nghe về câu chuyện tình của bác đc không! Bác kể vắn tắt quá.. Nhiều đoạn.. Cháu vẫn thắc mắc!
- Thôi cậu bé à! Tôi không muốn nhắc lại những kí ức đau buồn đó, tôi kể có hơi vắn tắt một chút vì lúc đấy nghe cậu kể câu truyện của cậu tôi thấy giường như những kí ức đau buồn đó lại ùa về trong tôi nên tôi buột miệng kể thôi! Cậu thông cảm nhé...
- Dạ! Không có gì đâu bác à! Quả thật nói ra những ấp ủ trong lòng thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn bác à!
Nói chuyện với người đàn ông đó xong thì trời cũng đã xế chiều vậy là tôi và người đàn ông đó nói chuyện quên cả bữa ăn trưa, quên cả cái nắng gắt xuyên qua những lỗ hổng trên cái mái chòi...
- Cũng sắp đến chiều rồi! Cậu bé ở đây ăn cơm với tôi!!
- Dạ thôi bác à! Cháu phải về cho kịp giờ, cháu sợ về muộn bác tài xế không đợi cháu nữa thì chết!
- Nhà cậu cách đây xa không?
- Tầm trên 20 cây số bác ạ!
- Vậy thì tôi không giữ cậu ở đây nữa, cậu về mau kẻo muộn!
- Dạ vâng! Cháu chào bác ạ, cháu cảm ơn bác về lời khuyên!
- Không có gì!chúng ta là những con người chung tình mà! cố lên cậu bé! Hãy làm những gì con tim cậu bé mách bảo...
Chia tay người đàn ông đó, trong lòng tôi không khỏi bồi hồi xao xuyến, hóa ra trên đời này lại có một người si tình hơn cả tôi, người ta đã từ bỏ bao muộn phiền của xã hội để về đây chăm sóc người con gái mình đã yêu thương mà không bao giờ có thể nói đc những điều ấp ủ trong lòng với cô ấy... Liệu tôi có là 1 phiên bản thứ 2 của người đàn ông đó hay không thì tôi lại phải chờ xem trái tim tôi nó có điều khiển đc bộ óc đầy mu muội vì em này không đã... Tiện đường tôi ghé qua mộ chị... Đứng một hồi mà tôi không nói gì chỉ nghĩ đến những gì tối qua chị đã làm đối với tôi... Chợt có một cơn gió làm tôi lạnh buốt sống lưng và... Làm tôi tỉnh hẳn người... Phải rồi.. Tôi hiểu hành động của chị là chị rồi.. Hành động chị chụm tay vào trái tim.. Chị ngầm hiểu cho tôi là tôi hãy làm những gì trái tim mách bảo... Đã có hai người nói với tôi như vậy.. Một là người đàn ông tôi vừa mới tâm sự bao nhiêu ấp ủ trong lòng, hai là người chị đã bao năm không về thăm tôi... Vậy thì cớ gì tôi không làm theo trái tim tôi mách bảo nữa... Ngọc Hiếu ơi... Em hãy chờ anh nhé!!
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN