Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chị... ! Chị đã về... !!!
Thi xong tốt nghiệp là tôi lao ngay vào ôn thi đại học vì chỉ còn một tháng nữa là kì thi đại học sẽ đến, những ngày đi ôn đi đại học thật là vất vả thời gian cả ngày của tôi đều dành cho việc đi học thêm, sáng từ 8h đến 11 giờ chiều từ 2h đến 5h có khi đến 7h, trong cái tháng đấy tôi như là ca sĩ chạy xô hết ca học thêm này đến ca học thêm khác có khi cả thầy và trò học hăng say quá tới mức mà tôi về nhà lụi cụi hâm cơm lại rồi ăn một mình, ăn cơm xong tắm rửa rồi lại vào bàn học làm những đề thi đại học của những năm trước. Nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, chán trường và muốn bỏ cuộc nhưng khi tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi thấm đẫm áo của bố, mẹ lúc đi làm về mà bao nhiêu ý nghĩ chán trường tan biến đâu hết và thay vào đó là ý chí quyết tâm bước chân vào cổng trường đại học.Điểm thi tốt nghiệp có vào giữa tháng ôn thi đại học, mặc dù biết kiểu gì thì tôi cũng qua nhưng khi gửi tin nhắn xem kết quả 6 môn trong lòng tôi cũng hơi lo lo, nếu mà trượt thì đời tôi coi như xuống dốc bố mẹ tôi chắc tống cổ tôi ra khỏi nhà mất. Tin nhắn gửi về làm tôi thở phào nhẹ nhòm, tôi k trượt nhưng kết quả không đc tốt cho lắm ở những môn học thuộc, chí ít thì cũng có một niềm an ủi nho nhỏ dành cho tôi đó là điểm văn của tôi đc 5, 5 điểm. Tôi khá bất ngờ với số điểm này vì lúc đi thi tôi mang phải phao đểu nên toàn bịa là chính, cao hơn hẳn so với 3 năm học cấp 3 tôi thi học kỳ toàn đc 4 điểm . Theo thông báo của lớp trưởng trên blog của lớp thì lớp tôi không trượt một ai cả, tôi vui lắm vì em cũng đỗ.
...
Năm tôi thi đại học là một trong những năm nóng nhất vì hiện tượng biến đổi khí hậu toàn cầu, đã nóng còn chớ lại hay cắt điện nữa chứ vì thế mà những lò luyện thi càng ngày càng nóng, cái nóng ở đây bao gồm nóng về kì thi sắp đến và nóng vì thời tiết. Lò luyện thi của tôi cũng thuộc loại khá giả những lúc mất điện là bật máy phát điện, tiếng máy phát điện chạy ro ro hòa quyện vào tiếng giảng bài của thầy giáo tạo nên một không khí ôn thi khẩn trương và đầy quyết tâm.
Một tháng nay tôi không có tin tức gì về em nói chính xác hơn là thời gian tôi dành cho việc ôn thi đã chiếm mất thời gian tôi nghĩ về em, nhưn những lúc mệt mỏi và nằm xoài ra giường khi làm xong một đề thi thử đại học bao nhiêu kí ức của em lại ùa về trong tôi, những câu hỏi về em bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi: Giờ này em đang làm gì? em có vất vả ôn thi không? e có biết là vẫn còn có người dành chút ít thời gian nhớ về em không?... Câu hỏi đặt ra mà không có ai trả lời mặc dù trong danh bạ của tôi có lưu số điện thoại của em nhưng tôi chưa bao giờ nhắn tin với em... Cứ thế tôi ngủ thiếp lúc nào không hay...
Kỳ thi đại học sắp đến, ở lò luyện thi chỉ còn một buổi học nữa là kết thúc những tháng ngày vất vả ôn thi nhưng thầy không dạy nữa mà tổ chức liên hoan chia tay và dặn dò bọn tôi trước khi đi thi đại học. Ở lớp có khá nhiều các bạn nữ và tất nhiên việc chuẩn bị bánh kẹo, nước ngọt, hoa quả... Là nhiệm vụ của các bạn ấy rồi, buổi liên hoan nho nhỏ ấy đc tổ chức ngay tại phòng học nhỏ bé chưa đầy 15m2. Các bạn nữ đến tuổi lấy chồng rồi có khác ai cũng đảm đang hết trơn những miếng dưa hấu, ổi, cóc... Đc các bạn ấy tỉa tót sao cho thật đẹp để bọn tôi không chịu nổi mà phải ăn trộm mấy miếng trước khi bắt đầu liên hoan.
- Huyền ơi! Tớ thấy miếng dưa nó không đc đỏ cho lắm!
- Vẽ chuyện! Đỏ hay không thì liên quan gì tới cậu!
- Có chứ! Sao lại k liên quan! Cậu k biết là nhà tớ là chủ tiệm bán dưa à, tớ có thể phát hiện ra quả nào không đạt tiêu chuẩn!
- Kinh quá ha!
- Chứ sao nữa... Cậu đưa miếng dưa đây tớ ăn thử xem có thuốc sâu không?
- Thôi đi! nếu mà có thuốc sâu thật thì cậu lăn quay ra đây tớ k chịu trách nhiệm đâu!
- Thì cứ coi như tớ làm chuột bạch cũng đc! cho tớ xin miếng ăn thử đi!
- Không... !
- Đi mà! tớ chưa có gì vào bụng!
- Không là không!
- Tớ hỏi một lần nữa! Cậu có cho tớ 1 miếng không thì bảo đây!
- Không...
- Không cho thì thôi! Tớ cóc cần! À Huyền này sáng cậu chưa rửa mặt à!
- Mặt tớ có vết dơ à hix. !
- Ờ! Nhìn như con mèo ấy!
- Thế hả! Chỉ cho tớ chỗ dơ để tớ lau!
- Ở gần mũi ấy! Cậu đi lau đi không tí nữa bọn nó đến lại trêu cậu bây giờ!
- Cậu thật tốt! Tớ đi lau một tí rồi quay lại! Cậu đừng ăn trộm miếng dưa nào đấy! Tớ về mà thấy mất miếng nào tớ sẽ giết cậu.
- Cậu yên tâm đi! mặt tớ vẫn còn tem bảo hành mà!
- Ôi! Dưa... (nước nuốt bọt.. ực.. ực... )
Ở lò luyện thi k phải là các bạn trong lớp của tôi mà là hỗn hợp học sinh của các trường cấp 3, lúc đầu đến học bọn nó chả ai nói chuyện với ai đến thì lầm lũi và về cũng vậy nhưng dần dần bọn tôi đã bỏ qua rào cản mà sít lại với nhau hơn để hợp sức làm bài tập thầy giáo ra. Những ai hiểu rồi thì giảng cho những ai chưa hiểu cứ thế bọn tôi thân nhau lúc nào không hay lúc đầu là thân với con trai trước sau đó mới sang ve vãn la liếm bọn con gái.
Bữa liên hoan nho nhỏ đã bắt đầu khi mọi người đến đông đủ không thiếu một ai, nhóm trưởng của lò luyện thi là con gái, mẹ ta cho con mấy đệ tử của mẹ kèm cặp chúng tôi tức là mẹ ta cho con gái ngồi kèm với con trai để dập tắt hành động thiếu suy nghĩ khi những cặp mắt hau háu của chúng tôi dán vào những đồ ăn trên bàn.
Phòng học ồn ào hẳn lên khi trưởng nhóm hô: Bắt đầu, những vỏ dưa ăn xong đc chúng tôi sử dụng để tấn công bọn con gái, hai bên chả ai nhường ai. Thầy giáo nhìn thấy chúng tôi làm như vậy chỉ cười mà không nói gì, thầy đâu biết là bề ngoài bọn tôi tỏ ra vui vẻ như vậy để xua đi bao áp lực trong người nhưng trong thâm tâm bọn tôi có cũng một suy nghĩ là sau buổi liên hoan hôm nay chỉ còn mấy ngày nữa thôi bọn tôi đã trở thành sinh viên của các trường đại học, cao đẳng biết suy nghĩ về cuộc sống và tương lai của chính mình...
Cuộc vui đã dần lắng xuống, những khuôn mặt buồn bã đã xuất hiện với các bạn gái, bọn con trai chúng tôi thấy vậy nên không quậy phá nữa. Cả buổi liên hoan thầy không nói gì chỉ nhìn chúng tôi đùa giỡn với nhau nhưng đến cuối thầy mới lên tiếng căn dặn bọn tôi trước khi đi thi.
- Thầy có vài điều khuyên nhủ cả lớp trước khi thi là: Ai mà thi trên Hà Nội thì điều quan trọng nhất khi đi thuê nhà trọ là phải xem nhà tắm với nhà vệ sinh đầu tiên.
- Vì sao phải làm như vậy hả thầy?
- Các em ở nơi xa đến thuê trọ mà các em lại chọn nhà ở thôi cũng chưa đc vì nếu mà các em thuê phải nhà trọ có phòng ở tốt nhưng nhà WC kém thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các em mà sức khỏe trong mấy ngày thi thì cực kỳ quan trọng, thầy đc biết là nhiều em lên đấy lạ nước nên rất dễ bị ốm...
- Còn nữa khi vào phòng thi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, làm bài thì phải cẩn thận, bình tình, nhất là các bạn trai làm bài không lên nhanh nhanh ẩu đoảng dễ dẫn đến sai lầm và các em thấy phần nào dễ thì cứ làm trước...
- Vài vấn đề về thi cử đã xong bây giờ đến vấn đề đỗ và học xa nhà: Các bạn gái chú ý nếu ai học xa nhà chớ nên dính vào chuyện yêu đương làm gì vì các bạn gái xa nhà rất thiếu thốn tình cảm còn các bạn trai lại thừa tình cảm, lợi dụng cái thiếu thốn tình cảm ấy mà các bạn trai hay rót mật vào tai các bạn gái làm các bạn gái chết mê chết mệt, sáng rót một tí, chiều rót một tí, cứ thế các bạn gái rụng như sung ngay mà các em biết đây mối tình sinhh viên 10 đôi thì mới có 1 đôi đi tới hôn nhân và bao giờ các bạn gái cũng là người thiệt thòi hơn các bạn trai khi mối tình tan vỡ.. và khi thất tình thì dẫn đến việc học giảm sút...
- Còn các bạn trai thì cứ yêu tệt bô nhưng kiếm bạn gái nào ngoan ngoan mà yêu chứ thể loại như tóc xanh mỏ đỏ hay: Anh ơi! A sang giặt quần áo cho em, A ơi! Anh sang rửa bát cho em... Là không nên dính vào đâu nha!
- Một lời khuyên cuối cho cả bạn trai, bạn gái này: Đừng có ai đi 1 về 3.
- Đi 1 về 3 là sao hả thầy?
- Tức là dắt cả trâu lẫn nghé về nhà đấy! haha
Cả lớp "à" lên một tiếng sau lời giải thích của thầy.
...
Gần đến ngày thi đại học gia đình tôi nháo nhác hết cả lên người bận bịu nhất đó là bố, mẹ tôi, mẹ đi chợ mua hoa quả sang thắp hương các cụ hai bên nội ngoại để các cụ phù hộ độ trì cho thằng cháu đít sắt này thi tốt(trước tôi còn có một anh trai con bác cả nữa vậy nên tôi chỉ đc chức danh đít sắt còn anh con bác cả đc chức danh đít nhôm.. và điều tất nhiên là bao giờ đít nhôm cũng đc mọi người trong họ chiều chuộng hơn đít sắt... Tủi thân quá!), bố thì làm tài xế chở mẹ tôi hết bên nội lại sang bên ngoại. Còn tôi thì bận bịu với công việc chuẩn bị quần áo và đồ dùng cá nhân trong mấy ngày lên HN thi.
Người hộ tống tôi đi thi đó là bố tôi, mẹ tôi cũng muốn đưa tôi đi nhưng mẹ tôi say xe quá trời mẹ mà đưa tôi đi lên HN chắc là tôi bỏ thi để chăm sóc mẹ tôi luôn mà thường thì con trai đi với bố hợp lý hơn là đi với mẹ, thế là bố tôi nhận trọng trách đưa cậu con trai quý tử như tôi đây đi thi. Hai bố con tôi đi lên HN trước ngày nhận phòng thi và làm thẻ dự thi một ngày, mặc dù biết đi vào ngày này đông và tìm phòng trọ sẽ rất khó nhưng gia đình tôi vẫn chọn đi ngày này vì đi sớm chả đc tích sự gì có khi lại tốn tiền thuê phòng trọ nữa, cơm thì chắc chắn ăn cơm bụi rồi.
Bố con tôi khởi hành vào lúc 6h sáng để đi cho mát mẻ không phải bố con tôi chọn vào giờ này để đi đâu mà là mẹ tôi sắp đặt hết rồi, trong thời gian tôi chuẩn bị đi thi mẹ tôi có tạt qua ông thầy bói mù để xem giờ tốt cho hai bố con tôi khởi hành cũng may ông thầy bói này còn có tính người chứ nếu ông ta mà phán đi vào 4h sáng là đẹp chắc hai bố con tôi cũng phải cắn răng chịu đựng để mà đi mất. Ra đến cổng hai bố con tôi bắt gặp các bà các ông lớn tuổi trong xóm, các ông bà ấy tuổi đã k còn trẻ nữa nên k ham ngủ như thanh niên chúng tôi và các bác dậy sớm để tập thể dục.
- Hai bố con mang hành lý đi đâu thế?
- Dạ! Cháu đưa thằng cu đi thi đại học! – bố tôi đáp lời các ông bà
- Thằng cu Sơn mới hồi nào nó còn bé thế mà bây giờ đã đi thi đại học rồi! Nhanh thật đấy! Vậy hai bố con đi đi kẻo muộn!
- Dạ! Các bác tập thể dục, hai bố con cháu đi đây!
- Cháu chào các ông, các bà! – tôi nhanh nhảu lên tiếng.
- Ngoan lắm! Thi tốt nha cháu!
- Vâng ạ!
...
Đúng là mùa thi có khác, bắt xe lên HN mà khó ghê vì xe nào cũng chật ních người, 20 phút trôi qua mà hai bố con tôi vẫn chưa bắt đc xe mặc dù bọn phụ xe có xuống kéo hai bố con tôi lên xa nhưng nhìn thấy xe đông quá hai bố con lắc đầu quầy quậy. Ngồi đợi xe mà tôi thầm rủa ông thầy bói mù là chọn giờ vớ va vớ vẩn mới xuất phát mà đã gặp đen đủi rồi, đợi xe mà sốt hết cả ruột. Có lẽ lời rủa của tôi có tác dụng hay sao ấy mà ngay sau đó con Hoàng Long to như cái thuyền phi tới thế là hai bố con tôi đc thể vẫy xe đến nỗi muốn gẫy cả tay.
- Hai bố con đi đâu vậy? – tiếng phụ xe hỏi bố con tôi.
- Bố con tôi lên HN, xe còn chỗ không anh?
- Anh nhìn đi, xe còn nhiều chỗ lắm!
Nhìn thấy xe cũng thưa khác nên hai bố con lên xe luôn cho kịp giờ, anh phụ xe giúp tôi sách hành lý cho vào cốp xe, khi nên xe tôi quan sát kĩ thì thấy toàn là các bậc phụ huynh đưa con đi thi, cứ một hàng ghế là một phụ huynh còn bên cạnh là con của họ. Trên xe có khá nhiều bạn bè mà tôi quen biết nhưng không thân chỉ quen sơ sơ thôi, bố tôi cũng thế trên xe có mấy ông bạn của bố cũng đưa con đi thi đại học. Cuộc nói chuyện rôm rả trên xe ô tô giữa các phụ huynh và các sĩ tử diễn ra rất sôi nổi ở lúc đầu nhưng khi xe ô tô đi được một đoạn đường khá dài lúc đó mọi người đã thấm mệt không còn ai nói chuyện nữa, những ai mệt quá thì chợp mắt một lúc còn những ai không ngủ đc vì dụ như tôi chẳng hạn thì chống cắm nhìn ra ngoài cửa sổ với bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ.
Cũng phải mất gần 3 tiếng xe khách đưa chúng tôi đi mới đến đc tới thủ đô HN, ngồi trên xe gần 3 tiếng, mùi điều hòa làm tôi có cảm giác nôn nao trong người muốn xuống xe thật nhanh để không còn ngửi thấy mùi đó nữa. Nhưng vừa bước chân xuống xe không khí nóng bỏng của mùa hè ùa vào trong tôi như thể muốn nói: Chào bạn! Rất vui khi bạn đã đặt chân tới mảnh đất nhộn nhịp và oi bức này. Hai bố con tôi nghỉ chân tại một quán nước ven đường cho đỡ nắng...
- Chị cho tôi hai chai Dr. Thanh!
- À! chị ơi! Chị có biết trường THCS xxx đi hướng nào không? – đây là địa điểm tôi thi đại học.
- THCS xxx hả! Hai bố con anh cứ đi khoảng 500m nữa ở đó có ngã 3 rồi rẽ phải và đi thẳng là đến!
- Cảm ơn chị! Cho em gửi tiền nước...
Theo như chỉ dẫn của bà hàng nước thì cuối cùng bố con tôi cũng đến địa điểm thi, thật là may là cổng trường mở thế là hai bố con tôi vào thăm quan địa điểm thi xem thế nào. Xem xét địa điểm thi đã xong, việc quan trọng nhất bây giờ là đi tìm thuê nhà trọ, những tưởng là bố con tôi lên gần sít ngày nhận phòng thi là kiếm phòng trọ sẽ khó nhưng khi hai bố con tôi vừa bước ra cổng trường đã có người hỏi thăm rồi.
- Anh đưa con đi thi đại học đấy à! Anh đã thuê đc nhà trọ chưa? – một phụ nữ tầm 30 tuổi sán lấy 2 bố con tôi hỏi ríu rít.
- À vâng! Bố con tôi cũng đang định đi tìm thuê đây!
- Thế thì hai bố con anh không phải đi đâu xa cả, dãy trọ của nhà em còn một phòng trống, phòng vừa to vừa mát mà giá cả lại phải chăng!
Trời đang nắng nên khi nghe thấy một người phụ nữ từ đâu đến gạ thuê phòng thế là bố con tôi đồng ý luôn, người phụ nữ dẫn chúng tôi đến dãy trọ của bà ta cách địa điểm thi 50m. Đến nơi thì thấy bà ta toàn ăn tục nói phét dãy trọ gì mà có hai phòng, phòng cũng không đc rộng lắm nhưng đc cái là rẻ và có nhà vệ sinh khép kín. Lúc đầu tôi hơi thất vọng khi bố tôi quyết định thuê trọ ở đây vì ở đây có mỗi hai phòng trọ tính cả phòng của tôi, tôi muốn đc ở dãy trọ có nhiều nhà trọ để giao lưu với sĩ tử khác và biết đâu tôi có thể quen đc cô bạn gái nào xinh xinh thì sao nhưng tôi nghĩ lại là muốn yên tĩnh trong mấy ngày thi nên tôi thấy ở đây cũng không vấn đề gì chỉ có điều là bố con tôi đến từ lâu rồi mà phòng bên cạnh vẫn khóa trái cửa ở bên trong...
Phòng trọ hai bố con tôi thuê là phòng của con gái vì tôi để ý trên tường toàn là ảnh các mỹ nam của Hàn Quốc như: Pắc chim cu, chim sun xoăn, kim xâu chỉ... Phòng không rộng lắm chỉ đủ cho một cái giường mét rưỡi và cái tủ quần áo còn đâu là lối đi rất hẹp. Cất hành lý với dọn phòng cho sạch sẽ thì cũng đã đến giữa trưa...
- Thôi! Dọn thế cũng hòm hòm rồi đấy! Bố con mình nghỉ tay đi ăn cơm đã!
- Ăn cơm ở đâu hả bố?
- Còn ở đâu nữa! tất nhiên là ăn cơm quán rồi!
...
Hai bố con tôi ra ngoài đường để tìm quán cơm bụi, đúng là Hà Nội có khác các quán cơm mọc như nấm không biết lúc trước có đông thế này không hay là những quán cơm này mọc lên chỉ để phục vụ các sĩ tử đi thi? Bố con tôi chọn một quán trông sạch sẽ và đông khách, kết hợp hai điều kiện trên có nghĩa là quán này cơm sẽ ngon.
- Bà chủ quán ơi! Cho 2 suất cơm! – Bố tôi lên tiếng khi tôi và bố đã chọn đc chỗ ngồi.
- Dạ! Có ngay đây!
Trong lúc ngồi chờ đợi cơm, tôi nhìn xung quanh quán cơm thì thấy đa số toàn là sĩ tử và người nhà của các sĩ tử đó ngồi với nhau vừa ăn vừa nói chuyện về việc chuẩn bị thi đại học.
- Cơm của 2 bố con đây! Chúc 2 bố con ăn ngon miệng!
Hai đĩa cơm vừa đưa ra để lên trên bàn, tôi không thể tin vào mắt mình đc nữa, đây đâu phải là cơm mà là một đống hỗn hợp nào là một vài miếng đậu phụ, khoảng chục hột lạc, vài ba miếng thịt mỡ thái mỏng như lá lúa và một chút rau, đặc biệt hơn nữa là cơm thì nở hết mức cho phép... Quả thật là tôi chưa bao giờ ăn cơm bụi bao giờ...
- Bố.. bố! liệu có ăn đc không bố?
- Không ăn thì biết làm sao! Bây giờ đã muộn rồi đi đâu nữa! Cố gắng ăn tạm rồi chiều tính sau con à!
...
Bữa cơm bụi kết thúc một cách nhanh chóng vì tôi không thể nào nuốt đc nữa, mà cũng phải thôi mỗi suất cơm có 15 ngàn thử hỏi xem có chất lượng đc không chứ, các cụ nhà ta nói cấm có sai: "tiền nào của ấy". Năm tôi thi đại học là một năm cực nóng, cái nóng đó giường như chỉ muốn chiếu vào cái phòng trọ nhỏ bé của bố con tôi vậy, cụ thể là cái phòng trọ như là cái lò bát quái, bật cái quạt treo tường để giảm nhiệt mà chả có tác dụng gì có khi còn nóng hơn lúc chưa bật ấy. Hai bố con đang vật vã với cái nóng thì gọi ngọt như mía lùi ở ngoài cửa
- Bác gì ơi! Bác có rảnh không? Cháu nhờ bác tí việc!
- Có việc gì thế cháu?
- Bác sang bên phòng cháu đóng hộ cháu cái đinh treo tường với ạ!
- Sơn! con sang giúp chị đi!
- Dạ..
Hóa ra là người ở phòng bên cạnh, cả buổi sáng k gặp bây giờ mới xuất đầu lộ diện. nghe theo lời chỉ bảo của bố tôi sang phòng của người bên cạnh giúp họ đóng đinh trên tường.
- Chị ơi! Đóng vào đâu ạ!
- Em đóng ở gần cửa sổ ấy! Cẩn thận không vào tay nhé!
- Dạ vâng!
...
- Xong rồi chị ơi!
- Em giỏi thật đấy! Chị đóng mấy lần mà k có đc! E uống cốc nước cho mát! – cốc nước mát lành trên tay chị đc chuyền sang cho tôi là lúc tôi đc nhìn thấy dung nhan của chị, bỗng dưng một cảm giác thân thương tràn về trong tôi làm tôi đứng sững người ra, chỉ khi lời nói của chị cất ra thì tôi mới trở về thực tại.
- Mặt chị có gì hay sao mà em nhìn ghê vậy!
- Dạ đâu có! Em thấy chị giống một người lắm...
- Giống ai vậy em! Hay là giống người yêu em.. hi.. hi.
- Không phải, chị rất giống chi... à không!
- Có gì mà giấu kinh thế! Mà em lên HN thi đại học à?
- Vâng em lên thi đại học!
- Em thi Mỏ Địa Chất đúng không?
- Ơ.. Sao chị biết em thi Mỏ ạ!
- Chị ở đây lâu rồi sao chị không biết! Trường Mỏ năm nào mà chả mượn mấy trường này để cho học sinh thi! Để chị đoán nha! Em quê ở Quảng Ninh.
- Đúng rồi! quê em ở Qn, sao chị đoán siêu thế!
- Chị đã bảo rồi! Chị ở đây lâu rồi nên biết! Đa số trường Mỏ là dân QN thi là nhiều! Mà em tên gì vậy mải miết quá quên hỏi tên luôn!
- Tên em là... à không! chị giải đc câu đố này thì đoán đc tên của em ngay thôi!
- Trời đất! Lại còn phải trả lời câu đố nữa cơ à! Em đọc đi để chị đoán coi!
- "Trong một khu rừng nhỏ có một cây lê nhỏ, trên cây lê đó có một quả lê, vặt quả lê đó xuống ăn thì ta thấy bên trong quả lê đó có một viên ngọc và nhìn sâu vào viên ngọc đó ta thấy một quả núi"... Đó! chị đoán đi.
- Để xem nào... A!chị đoán ra rồi! tên em là Sơn phải không? – chị sung sướng reo lên.
- Chị tài ghê! Nhưng mà chưa đủ, vẫn còn thiếu!
- Thiếu cái gì!!!
- Tên em thì chị đoán đúng rồi nhưng em muốn chị đoán luôn cả tên đầy đủ của em tức là phun nêm(full name) ấy!
- Em lắm trò thật đấy! Chị đoán full name của em là: Lê Viên Sơn.
- Sai bét!!!
- Lê Vặt Sơn!
- Trời ơi! Sao chị đoán tên em như tên mấy bọn dân tộc thế!
- Thế tên đúng là gì?
- Em không biết! Em đang hỏi chị mà! sao chị lại hỏi lại em chứ!
- Lê Quả Sơn đúng k?
- Thôi! thôi! Chị k cần đoán nữa chị mà đoán nữa chắc em chết mất! Full name của em là Lê Ngọc Sơn!
- Thế mà k nói toẹt ra còn bầy đặt đố nữa! À chị tên là Thủy. full name là: Lê Thị Thủy!
Tiếng chị vừa dứt thì tôi sững người ra, chị trông rất giống chị gái của tôi và ngay cả cái tên cũng y sì nữa, không lẽ đây là chị tôi thật sao, lúc đó trong đầu tôi có ý nghĩ mà k thể nói ra đc đó là: "chị ơi! Em đây! cu đỉn của chị đây, chị k nhận ra em sao".
...
Hai xuất cơm bụi bố con tôi ăn trưa hôm đấy có giá là 30 ngàn nhưng số tiền đó chả thấm vào đâu so với tiền thuốc giảm đau bụng cho hai bố con tôi cả, cũng may là có chị thì bố con tôi mới qua đc kiếp nạn này. Bố tôi thì có đau nữa cũng k sao nhưng còn tôi, chỉ còn 2 ngày nữa thôi là thi đại học rồi nên vấn đề về sức khỏe đc đặt lên hàng đầu.
- Em đã bớt đau bụng chưa? – chị đứng cạnh giường tôi ân cần hỏi.
- Cũng ổn ổn rồi chị à!
Rồi chị quay sang phía cửa sổ nơi mà bố tôi đang ngồi ở đấy bàn về chuyện ăn uống trong mấy ngày thi đại của tôi.
- Bác ơi! Cháu có ý kiến thế này: Mấy ngày em nó thi đại học, bác và em cứ sang bên phòng cháu ăn cơm do cháu nấu cho đảm bảo vệ sinh chứ ăn cơm bụi thế này nguy hiểm lắm!
- Thôi cháu ạ! Bác biết cháu có lòng tốt nhưng làm như vậy bất tiện cho cháu lắm, người ta cũng ăn cơm bụi nhiều có sao đâu! Chắc bố con bác chưa quen thôi.
Tính tôi giống bố tôi là k muốn làm phiền mọi người, việc chị chăm sóc cho bố con tôi lúc đau bụng đã là quá lắm rồi, thấy thế tôi cũng lên tiếng:
- Bố em nói đúng đó chị! Làm như vậy nhọc cho chị lắm! Bố con em ở đây có 4 ngày thôi nên ăn cơm bụi cho thoải mái, đỡ phải rửa bát hehe.
- Em cứ nằm yên đấy!để chị nc với Bác.. Bác ạ! Không có phiền gì đâu, nói thật là cháu ăn cơm một mình cũng buồn lắm và lâu rồi cháu không có một bữa cơm như gia đình bác à!
Nghe chị nói vậy tôi và bố đều thương cho chị, chắc là chị đi học xa nhà ít về nhà nên thèm bữa cơm có đầy đủ thành viên trong gia đình nên chị mới nhiệt tình mời bố con tôi cùng ăn cơm trong mấy ngày tôi thi đại học.
- Cháu có lòng thì bác xin tiếp nhận ý tốt của cháu! Bây giờ tìm người tốt như cháu trên cái đất HN này thật là khó! À mà bác nói trc" là tiền ăn là bác trả đấy nha!cháu là sinh viên lấy tiền đâu ra.
- Dạ! Thế cũng đc bác à!
...
Trên tờ giấy báo thi có ghi là đúng 8h lên địa điểm thi làm thẻ dự thi và nhận phòng thi vì thế mà cả đêm tôi trằn trọc k ngủ đc mau trời sáng thật mau để đến địa điểm dự thi kết quả là mới có 4h sáng tôi đã dậy rồi một phần cũng vì lạ giường k ngủ đc.
Chỗ tôi trọ cách địa điểm thi k xa nên tôi có thể đi bộ một mình cũng đc! địa điểm tôi thi đại học là một trường tiểu học vì thế mà các bàn học nhỏ xíu nó k thể phù hợp cho cái thân dài 1m75 của đc tôi đc. Làm thẻ dự thi xong rồi ngồi nghe mấy bà giám thị nhắc nhở trước khi thi có câu tôi thấy buồn cười quá đó là: "không đc mang kiếm, phớ, dao, thuốc nổ vào phòng thi" chả lẽ lúc vào phòng thi cầm theo những thứ đó đi khi mà k làm đc bài thì đe dọa giám thị để đc chép bài à!
...
- Về rồi đó hả em! – chị ân cần hỏi tôi khi tôi mới bước vào sân.
- Dạ! Làm nhanh lắm chị à! Mà chị k đi học hả chị!
- À! Mấy hôm nay chị nghỉ làm!
- Chị làm gì vậy?
- À quên... Chị nghỉ hè rồi! Nên bây giờ đi làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.
- Chị giỏi ghê! À chị ơi! Bố em đâu rồi ạ!
- Bố em chắc đi chơi đâu quanh quanh đây thôi vì thời tiết nóng quá nên bố em k chịu đc khi ở trong phòng trọ! Chị mua sẵn thức ăn rồi tí chỉ đợi bố em về là nấu thôi!
- Sao k nấu luôn bây giờ hả chị! chứ đợi biết bao giờ bố em mới về! À mà có điện thoại để làm gì hả chị! cứ nấu trước đi em đói lắm rồi tí nấu xong nháy bố em về là đc mà!
- Đc rồi! Để chị đi nấu cơm!
- Chị để em phụ giúp chị một tay!
- Trời! em cũng biết nấu cơm á!
- Nấu cơm có gì mà k nấu đc hả chị! ở nhà em toàn nấu cơm thôi! tất cả là để luyện tập khi nào lên HN học đh em có thể sống tự lập đc!
Hai chị em tôi giành giật mãi xem ai đi nấu cơm, tôi cứ nhất quyết đòi nấu còn chị thì cứ ra sức ngăn cản thế là tôi k đc trổ tài vì chị nói tôi là khách lên k thể để khách làm đc nên chị chỉ phân công tôi làm mấy việc vặt như nhặt rau, rửa rau...
- Sơn này! Em có bạn gái chưa?
- Em chưa chị à!
- Liệu có tin đc k vậy! Nhìn em thế kia mà chưa yêu ai á! Hay kiêu quá k thèm yêu ai!
- Không phải đâu chị! Thực ra em có yêu một người nhưng mà yêu đơn phương chị à!
Tôi không ngần ngại kể hết cho chị tất cả về em về tình yêu của tôi, việc này tôi chưa từng làm với ai kể cả những người tôi tin tưởng nhất. Khi nghe tôi kể về em thì chị "ồ" lên một tiếng và nói:
- Chị không ngờ em lại là một người chung thủy đến như vậy! Thế em có định tỏ tình với cô bé đó không?
- Em.. em.. Em ngại lắm chị à! Em sợ cô ấy k chấp nhận em!
- Đấy! Chỉ vì em ngại mà em k có đc tình yêu của cô bé đó! Em cứ thử tìm một dịp nào đó thích hợp rồi nói hết với cô bé ấy đi! nêu k đc thì tìm đối tg. Khác! Nói thật chị mà ít hơn tuổi hơn em là chị cưa em liền đó!
- Chị cứ trêu em! Vâng! Em sẽ nghe lời chị!
- Có thế chứ! Phải mạnh mẽ lên em!
- À! chị ơi! có phải là mơ về một người đã mất là coi như người ấy đã trở về gặp mình phải không chị?
- Chị cũng không biết nữa! Thế em đã mơ về người đã mất hả?
- Dạ không!em chỉ hỏi vậy thôi!
- Chị có cái tật tò mò em à! Thế em định mơ về ai ạ!
- Em muốn mơ về... Chi... Chị gái của em!
- Ôi... ! em có chị gái sao? Và chị em đã mất sao??
- Dạ! Chị em giống chị lắm, giống cả cái tên nữa., để em kể cho chị nghe về chị của em...
Tôi bắt đầu kể cho chị về chị gái của tôi, không gian giường tĩnh lặng lại để tôi có thể dãi bày hết lỗi lòng của mình cho chị nghe...
*Ngày thứ 1 chị không về...
Trở về quá khứ cách đây 13 năm..
... 8h tối...
"Mẹ ơi! Con vào nhà bạn mượn quyển sách một tí" – tiếng chị cả nó nói vọng ra
"Đi nhanh nhanh rồi còn về ăn cơm kẻo 2 em nó đói" – mẹ nó căn dặn chị nó
"Vâng! Nếu 2 em đói mẹ cứ cho 2 em ăn cơm trước, con về ăn sau cũng đc"
... 8h30...
"Mẹ ơi con đói" – nó nhõng nhẽo với mẹ nó
Bực mình vì thằng em nhõng nhẽo chị hai của nó lên tiếng:
"Thằng này trật tự đi xem nào! Đợi chị cả về rồi ăn cơm cả thế?"
Thấy thằng con trai nhỏ tuổi chưa biết suy nghĩ gì nhiều chỉ đến bữa k đc ăn nên đói mẹ nó thấy thương thương bèn giục chị hai chị ăm dọn cơm ra ăn.
"Cái T dọn cơm ra cho em ăn đi, chắc cái T ở nhà bạn nó chơi rồi"
"Dạ.. "
"Mẹ ơi! Tí chị T về mẹ phải tét đít cho chị mấy cái nhé, chị làm cu đỉn bị đói" – nó lại nhõng nhẽo.
"Đc rồi! Để tí chị về mẹ xử lý! cu đỉn ăn cơm đi kẻo nguội!"
... 8h45...
Bữa cơm mặc dù thiếu bố nó và chị cả nó nhưng cả 3 mẹ con nó vẫn cười nói vui vẻ trong bữa cơm. nhưng 3 mẹ con nó vui vẻ chả đc bao lâu thì có tiếng gọi cửa bên ngoài quấy dầy.
"T ơi!.. T ơi... !"
Mẹ nó từ mâm cơm chạy ra trên tay vẫn cầm bát cơm với đôi đũa
"Chị gọi gì em thế?"
"Giờ này mà mày còn ăn đc hả, mày chạy ra dặng bạch đàn nhanh lên cái T nhà mày bị treo cổ lên cây kìa"
... Choang...
"Chị nói gì vậy? Sao con T nhà em lại bị như vậy"
"Tao có biết gì đâu, tao đi qua thấy mọi ng` bảo là cái T mà tao nhìn thấy giống nó lắm vậy tao báo cho mày ngay, thế thằng bố nó đâu?"
"Anh ấy đi làm đêm không về đc"
"Mày chạy ra đi, để nhà tao trông cho"
"Vâng! Chị trông 2 đứa trẻ hộ em với.. huhu T.. ơi"
*Ngày thứ 2 chị không về...
Đúng như lời bác hàng xóm báo tin, chị nó bị một nhóm côn đồ cướp tài sản và treo chị nó lên cây cách nhà nó 100m. Cũng may đc mọi người quanh khu đấy cứu chị nó và kịp thời đưa lên bệnh viện không thì...
"May là đưa lên sớm chứ chậm một tí là không cứu đc nữa" – bác sĩ trò chuyện với mẹ nó.
"Vâng! Cũng may bác sĩ à!"
"Tôi đã kiểm tra hết toàn bộ rồi, không có gì đáng nghiêm trọng, một hai ngày nữa là cháu đc ra viện"
"Cảm ơn bác sĩ! Em có chút gọi là bồi dưỡng bác sĩ" – mẹ nó dúi ít tiền vào tay bác sĩ
"Chị này hay nhỉ! Người đưa con bé lên bệnh viện tối hôm qua là bạn thân của tôi! Bạn tôi mà biết còn ra sao nữa! Chị cầm tiền mà bồi dưỡng cho cháu đi"
"Em cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!"
*Ngày thứ 3 chị không về...
Bác sĩ nói quả không sai đúng là hai ngày sau chị nó đc xuất viện. Xe ô-tô của bệnh viện đưa chị nó về đến tận nhà, nhưng sức khỏe của chị nó chưa đc bình phục chị nó vẫn phải thở bằng bình ô xi. Nhà nó đông hẳn nên toàn họ hàng hai bên nội ngoại, hàng xóm đến hỏi thăm tình hình sức khỏe. Chị nó bệnh đúng lúc mùa gặt tới thế là họ hàng 2 bên và hàng xóm cùng góp sức gặt hộ nhà nó để mẹ nó ở nhà chăm sóc chị nó mong sớm bình phục. Còn nó thì suốt ngày tung tăng đi chơi, đi chơi về xong nó sà vào giường của chị nó xoa bóp chân tay cho chị nó.
*Ngày thứ 4 chị không về...
Chị nó dần dần hồi phục sức khỏe có thể dùng ánh mặt để biểu thị trạng thái nhưng chị nó vẫn phải thở bằng một bình ô-xi và ăn cháo thay ăn cơm. Mọi người thấy chị nó bình phục nên ai cũng mừng thay cho mẹ nó.
Nhưng giường như tử thần đã nhắm vào ai thì người đó cũng không thể thoát đc cái chết và chị nó cũng vậy...
"Cu đỉn vào nói chuyện với chị cho chị đỡ buồn đi! để mẹ đi nấu cơm"
"Vâng! ạ"
Nó lại lon chạy vào cạnh giường chị nó và kể chuyện.
"Chị T ơi! Hôm nay em bị thằng Cu lì bắt nạt, nó trói em vào gốc cây chị à"
"Chị mau mau khỏi bệnh rồi đánh nó cho em với, nó suốt ngày bắt nạt em thôi!"
Nói đc mấy câu nó lại chạy ra chỗ mẹ nó.
"Ơ! Cu đỉn sao vào với chị một tí mà đã ra rồi!"
"Mẹ ơi! chị ngủ rồi, con nói chuyện mà chị cứ nhắm mắt thôi!"
"Mọi hôm giờ này chị con có ngủ đâu! Để mẹ vào xem nào"
"T ơi! Con mệt à mà giờ này lại ngủ? – chị nó vẫn nhắm mắt
"T ơi.. ! Sao chân tay con lạnh ngắt thế này! huhu"
"Bố con T đâu vào xem chân tay cái T sao lạnh ngắt thế này!"
Nghe thấy tiếng mẹ nó gọi bố nó chạy vào...
"Anh xem con nó bị làm sao thế này, em gọi mãi mà nó k dậy.. hu. h. u"
"Yên xem nào! Cứ khóc như vậy sao mà xem đc"
"T ơi! Bố đây! Con dậy đi nào" – chị nó vẫn ngủ
Thấy nóng ruột bố nó lấy tay gỡ cái bình ô-xi ở miệng mũi chị nó ra
"Anh định làm gì vậy! Anh làm thế con k có ô-xi để thở" – mẹ nó ngăn cản bố nó.
"Thì phải rút ra để xem con nó còn thở không chứ! Tránh ra xem nào!"
...
"T nó đi rồi!" – bố nó nói trong nuối tiếc
"Anh nói cái gì! mấy hôm trước nó vẫn còn khỏe mà!"
"T ơi! Mẹ đây! Bố con nói dối mẹ phải không! Con làm sao mà ra đi thế đc.. hu. hu"- Vừa khóc mẹ nó vừa hà hơi vào mũi chị nó mong còn cơ hội cứu sống.
"Đừng thế nữa em! Để con ra đi thanh thản đi!"
"Không... ! mới đây nó vẫn còn ở cùng với em mà sao nó đi sớm thế đc!con ơi con đừng bỏ mẹ con ơi... "
Mẹ nó cứ ôm thân thể lạnh ngắt của chị mãi k dời, mẹ nó mong sao truyền hơi ấp của mẹ nó sang thân thể chị nó...
*Ngày thứ 5 chị không về...
Một ngày bầu trời âm u không một tia nắng xuyên xuống mặt đất, một bầu trời làm cho người ta cảm giác não nề, đau thương...
"Cậu Sinh ơi! Nhà cháu sao hôm nay đông người thế?"
"À! Nhà cháu hôm nay có việc nên mọi người tập trung làm việc! Cháu đi với mấy đứa trong xóm đi để mọi người làm việc"
Nó thấy rất lạ là hôm nay nhà nó lại nhiều người đến thế còn trên đầu lại đeo một dải băng màu trắng như là bị thương trên đầu ấy. Nó nhìn thấy cái hộp gỗ đc trang trí rất tinh xảo đc đặt ở phòng khách nhà nó, lập tức nó hỏi cậu nó luôn
"Cậu! Cái hộp kia để làm gì thế cậu!"
"Cái hộp đó để... " – cậu ngập ngừng
Nhanh như cắt nó cướp lời cậu
"Có phải hộp đó để đựng chị cháu không hả cậu? – nó nghe thấy mọi người nói như vậy nên nó nói y chang với cậu nó
"Cu đỉn ơi!... " – cậu nó k kìm đc cảm xúc và khóc òa lên!
Cuối cùng thì nó cũng đc đeo dải băng màu trắng lên đầu, bị bắt ngồi gần cái hộp đựng chị nó và nghe cái bản nhạc phát ra từ mấy ông già đang mải miết thổi kèn... Chán ngắt. Nó nhìn xung quanh, nó thấy mẹ nó ngất lên ngất xuống bên hộp đựng chị, bố nó thì đứng cũng đứng cạnh hộp đựng chị và mắt đỏ lựng lên, chị hai nó nước mắt lăn dài trên má và chăm sóc mẹ nó. Còn nó thì sao, nó nhìn thấy mọi cảnh đó nó còn cười nữa chứ...
"Chị T ơi! Chị ra chơi với Cu đỉn đi! ở trong đó nóng lắm" – nó thì thầm vào cái hộp đựng chị nó.
*Ngày thứ 9 chị không về...
Mấy ngày sau đó nhà nó vẫn đông người nhưng không đông bằng mấy ngày trước, đông người ở đây toàn là anh chị em họ hàng nhà nó đến ngủ với 2 chị em nhà nó cho đỡ buồn. Bữa cơm đông người lên hẳn thường thì nhà nó chỉ có 5 người mà bây giờ thì nhiều người quá, trong bữa cơm nó hết chạy bên này đến bên khác mà chẳng để ý tới mọi người là chả ai vui vẻ gì cả vì đơn giản nó mới chỉ là thằng nhóc học sinh lớp 2, cái tuổi chỉ ăn, ngủ. Nô chán chê với các anh chị của nó bỗng dưng trong nó dấy lên cảm giác thiếu thốn một cái gì đó! à đúng rồi mấy ngày hôm nay nó k đc gặp chị cả của nó nhìn ráo rác quanh bữa cơm hôm nay cũng k thấy chị nó đâu! mà chỉ nhìn thấy ảnh của chị nó treo trên tường., thắc mắc nó chị nó luôn.
"Chị hai! Sao em không thấy chị cả đâu!"
Chị hai nó k nói gì chỉ có điều là mắt chị nó đã ướt từ bao giờ và chạy vào phòng đóng sập cửa lại, thấy vậy mẹ nó lôi nó ra sân và dần cho một trận
"Mẹ đã bảo là chị cả con đi học xa rồi mà! Sao con cứ hỏi lắm thế hả?"
Sau mỗi lời nói là nó bị một roi vào mông, đau quá nó khóc và mẹ nó cũng khóc theo nó.. cả nhà thấy vậy ai cũng dơm dớm nước mắt...
*Ngày thứ 13 chị không về...
Nó là một thằng nhóc lớp 2 không hơn không kém! đúng như vậy vào tuổi nó bọn trẻ khác chỉ biết ăn, ngủ. Nhưng cái bộ óc nhỏ nhắn của nó cũng có những suy nghĩ đau thương. Nó sắp phải đi học, đúng hơn là chuẩn bị vào lớp 3 trong những ngày chuẩn bị nó có suy nghĩ đó là lúc đi học nó sẽ đeo tang màu trắng, tay thì trống gậy che và đến lớp khóc òa lên thông báo cho các bạn của nó là chị nó đã mất, chị nó đã k còn thương nó mà bỏ nó lại một mình nhưng đấy cũng là suy nghĩ của trẻ con mà chả bao giờ nó thực hiện đc.
Vậy là tuần đầu của chị nó qua đi một cách nhanh chóng và mẹ nó có đi xem bói về chị nó. Mẹ nó xem bói về xong ốm liệt giường 3 ngày vì mẹ nó đi xem bói bốc phải con át bích trong bộ bài và thầy bói phán rằng chị nó là con của ông trời nên không thế sống với người trần đc nếu chị nó không đi vào tầm này thì sẽ đi vào tầm khác, tốt nhất là đi vào tầm này vì để lâu lúc chị nó đi lấy chồng mà chị nó ra đi sẽ gây thêm đau thương cho người khác, nói chuyện này ra có ai tin nhưng những gì thầy bói nói phần nào làm gia đình nó hoang mang vì lúc nhỏ chị nó đã từng gần chết đuối may mà đc người ta cứu vớt. Liệu tất cả những gì thầy bói nói có phải là sự thật, liệu những cảnh tiên và người trần hay có trong các bộ phim của Trung Quốc bây giờ đã trở thành sự thật với gia đình nó?
*Ngày thứ 34 chị không về...
Mẹ nó vẫn ốm liệt giường vì vẫn chưa tin về cái chết của chị nó là có thật vẫn mong một ngày nào đó chị sẽ quay trở về với gia đình bé nhỏ này. Còn nó, mẹ nó vẫn lừa nó là chị đi học xa nhà thực ra thì nó biết thừa chẳng qua là nó giả ngây giả ngô cho mẹ nó đỡ buồn thôi chứ những ít người như buổi trưa, buổi tối nó mới thực sự là nó những lúc như vậy nó thường lẻn ra ngoài một mình với con dao nhỏ và đến gần cái cây treo cổ chị nó đâm vào cây để trả thù cho chị. Nói chuyện truyện trả thù nó càng thấy tức hơn, sau cái chết của chị nó bố nó có đi báo cảnh sát về vụ việc này, cũng phải mất một món tiền tương đối lớn với gia đình nó để cảnh sát mới bắt tay vào làm việc những tưởng vụ này nhà nó đc một món tiền từ gia đình bọn tội phạm để phần nào an ủi linh hồn chị nó dưới suối vàng và để trang trải cuộc sống cho gia đình, nhưng kết quả lại chẳng đc như vậy gia đình bọn tội phạm toàn là gia đình giàu có nhưng ki bo bọn nó đã chạy chọt tiền hết các cơ quan cấp cao để chuyện của chị nó biến thành chuyện nhỏ và chuyện nhỏ coi như không có.
*Ngày thứ 3052 chị không về...
Nó nghe người ta nói là mơ thấy người thân đã mất là người đó đã trở về với mình lúc đầu nó không tin đâu nhưng những giấc mơ của nó dần dần xuất hiện những người thân đã ra đi của nó đó là:Bà nội, ông nội, cậu... Nhưng trong giấc mơ của nó chưa bao giờ xuất hiện hình bóng của chị. Nói chung là cả gia đình nhỏ bé của nó chưa ai từng mơ thấy chị nó kể cả mẹ nó. Mẹ nó rất mong trong giấc mơ gặp chị nó để hỏi xem sao không bao giờ về nhà chơi!
Bác nó nói chuyện với mẹ nó là đêm qua gặp chị nó đứng ở ngoài cửa nhà bà nội, bác gọi mãi chị nó mới dám vào và khi bác hỏi là sao không về nhà bố mẹ chơi thì chị nó biến mất tiêu
"Con T nó ghét em hay sao ấy chị à! Nó chả bao giờ về nhà cả" – mẹ nó than vãn.
"Thím cứ nói oan cho nó nhỡ nó đi chơi ở đâu, chưa muốn về nhà thì sao?"
"Chơi gì mà lâu thế! bao năm rồi nó có về nhà đâu! Nó mà về thể nào em cũng chửi một trận cho bõ tức! Em đối xử đâu có tệ với nó mà nó đối xử với em như thế!"
*Ngày thứ 3650chị không về...
Nó bây giờ đã trưởng thành biết yêu thương bố mẹ và đặc biệt là nó đã biết yêu nhưng đó lại là tình yêu đơn phương chỉ mình nó biết và mình nó đau. Hằng đêm trong những giấc mơ nó vẫn mong mỏi chờ chị về để tâm sự với chị kể cho chị những điều thú vị về tình yêu của nó mà cần một lời khuyên của chị nhưng vẫn là những giấc mơ không có hình bóng của chị. Nó vẫn còn chị hai nhưng nó chả bao giờ tâm sự với chị nói cách khác là 2 chị em nó tuy là ruột thịt nhưng nói chuyện với nhau rất ít, chị hai nó đã đi làm và kiếm ra tiền nhưng nó chả bao giờ ngửa tay ra xin tiền tiêu vặt cả vì nó cảm giác ngại ngại làm sao ấy còn nếu chị cả nó còn sống và đi làm kiếm ra tiền đảm bảo nó sẽ vòi vĩnh xin tiền cho bằng đc! Mọi người trong họ hàng thường nói nó giống chị cả của nó cả về tính cách lẫn gương mặt! đúng thế nhiều lúc nó ngắn nhìn ảnh chị trên bàn thờ nó cũng thấy chị nhang nhác giống nó!
*Mãi mãi chị không về...
Cuộc sống bộn bề đầy lo toan có những lúc nó quên chị! nói thật là ký ức về chị trong thâm tâm nó rất ít vì lúc chị ra đi nó vẫn còn bé tí chả ghi nhớ đc gì nhiều, riêng một khoảnh khắc nó vẫn nhớ suốt đời đó là lúc nó đòi tắm chúng với chị nó và bị chị nó trêu là lớn rồi còn đòi tắm chung với con gái. Có lẽ ông thầy bói nói đúng chị đúng là con trời, chị ra đi lặng lẽ không để cho mọi người lưu luyến! Đúng vậy có lần sinh nhật chị cả nhà chả ai nhớ cả ngay cả nó cũng không nhớ!
13 năm chờ đợi chị nó quay về nhưng tất cả đều là hư vô, 13 năm chị nó đã không về thì những năm còn lại trong cuộc đời nó chắc gì chị đã về!
Nếu biết trước chị là con ông trời...
Thì xin đừng đầu thai vào nhà em...
Chị ở với gia đình em 14 năm...
14 năm chị là bông hoa đẹp nhất...
Hiền lành và tốt bụng đc mọi người yêu quý...
Và rồi chị ra đi một cách lặng lẽ...
Nhưng làm cả gia đình em đau đớn...
Cảm giác mất đi người thân có ai chịu đc...
Bao nhiêu năm rời khỏi nhà...
Chị vẫn mải viết vui chơi...
Không một lần về thăm nhà...
Dù chỉ là đứng ngoài cửa cũng không...
Chị đâu biết...
Từng đêm...
Mẹ..
Bố..
Chị hai..
Em...
Vẫn mong mỏi đợi chị về nhà...
Có những lần con bướm, con chuồn chuồn lạc vào nhà mình..
Bố, mẹ, chị hai, em đều nghĩ đó là chị..
Và những lúc như vậy mẹ đều nói: "chắc con T nó về đấy"..
Suốt bao nhiêu năm qua tôi chưa từng kể chuyện này với ai kể cả cái Vân đứa ngồi cùng bàn với tôi suốt 3 năm mà tôi cũng không bao giờ kể cho nó nghe vậy mà tôi lại thổ lộ hết với chị. Vì sao tôi lại làm như vậy ngay cả bản thân tôi cũng không thể trả lời đc, nếu ai mà bắt tôi phải trả lời bằng đc thì chỉ có một điều là chị quá giống chị gái tôi nhất là đôi mắt. Ông trời không bao giờ đối xử tệ bác với con người mà, ông không cho tôi gặp chị trong giấc mơ nhưng ông cho tôi gặp chị ở ngoài đời thực...
- Thế là từng đấy năm em chưa mơ thấy chị em hay sao?
- Dạ...
- Chị xin lỗi đã khơi lại nỗi buồn của em!
- Không sao đâu chị! Em tự nguyện kể mà! em cũng muốn nói hết ra cho nhẹ nhõm chị à!
Nhìn vào mắt chị, tôi thấy mắt chị đã ngân ngấn nước mắt và tôi cũng vậy, hai chị em chả ai nói với ai câu nào chỉ cắm đầu vào làm công việc chuẩn bị bữa trưa. Nhìn vào ánh mắt chị tôi biết chị cũng có một nỗi niềm nào đó nhưng chị không kể cho tôi biết vì sao tôi có cảm nhận như vậy vì tôi là người sống nội tâm nên hay nhìn vào cử chỉ hành động để suy diễn tâm lý của mọi người...
...
Chỉ còn chưa đầy nửa ngày nữa thôi là kì thi đại học sẽ tới, tối hôm đó tôi có đọc qua những kiến thức của 3 môn thi đại học, trong hành lý lên HN tôi có mang theo sách và một số tài liệu quan trọng, chỉ đọc thôi chứ không làm bài tập và tôi có nghe qua mấy anh chị đậu thủ khoa có chia sẻ kinh nghiệm trước khi thi đại học không nên học chỉ nên đọc qua những công thức đã đc học thôi và nên tạo cảm giác thư giãn thoải mái trước ngày thi như đi du lịch, dã ngoại...
Ôn xong các kiến thức cần nhớ, tôi ngó qua đồng hồ thì cũng đã 9h, định nằm chợp mắt một tí thì tôi mới nhớ ra là giờ này trên tivi đang tuyền hình trực tiếp WordCup có đội bóng mà tôi thích nhất đó là đội Bờ-ra-xin. Nhìn quanh không thấy bố tôi đâu, chắc là ông muốn tôi yên tĩnh lên đã lẻn ra mấy quán nước đầu đường xem bóng đá rồi cũng nên. Tôi vội chạy sang bên phòng chị, vì phòng chị có ti vi.
- May quá.. Chị chưa ngủ, chị ơi! Chị có xem gì không cho em xem nhờ trận bóng đá nhé!
- Ừ! Chị k xem gì cả! Mà em không ôn bài đi sao lại xem bóng đá hả?
- Em ôn từ ở nhà rồi! Lên đây em chỉ đọc qua thôi lên rất nhanh!
Nghe tôi nói vậy lên chị không vặn vẹo tôi nữa, đc vậy tôi xà tới cái ti vi để bật cầu mong là trận đấu chưa bắt đầu. Thật là trận đấu mới diễn ra đc vài phút thôi chứ chưa tôi đoạn gay cấn, còn chị hôm nay chị ăn mặc thật lạ mà tôi chưa nhìn thấy từ lúc lên đây ở cũng dãy trọ với chị đó là chị mặc cái quần ngắn cũn cái quần ngắn đó k thể che đc cái đùi trắng nõn với cái chân dài miên man của chị đc. Còn nữa chị còn mặc cả áo hai dây nữa những lúc chị vô tình cúi xuống thì tôi có thể nhìn thấy khe ngực của chị, cái tivi đặt ở cuối giường còn chị ngồi ở trên giường và tôi cũng vậy cũng ngồi trên giường cùng chị. Con quỷ trong người tôi bắt đầu xuất hiện khi nhìn những cảnh đó, thử hỏi xem một thanh niên 18 tuổi tràn trề sức sống như tôi đây khi nhìn những cảnh đó thì sao có thể chịu đc. Tôi cố gắng chăm chú xem trận bóng có đội bóng tôi yêu thích và trong đầu thầm nói: "đừng nhìn nữa! Đó là chị mày mà"... Cuối cùng tôi đã làm đc, tôi đã chiến thắng đc con quỷ đang xâm chiếm thể xác của tôi. Tôi đã thôi không nhìn trộm chị nữa mà chăm chú nhìn vào tivi hơn nhưng đúng lúc đó thì có một người đàn ông có cái tướng dữ tợn người thì xăm sổ đầy mình bước vào phòng của chị...
- Con điếm này!!! Sao mấy ngày mày không đi làm hả?? điện thoại thì tắt! – người đàn ông có tướng dự tợn đó gắt lên.
- Mấy ngày hôm nay tôi mệt!! và có đứa em tôi lên HN thi đại học nên tôi nghỉ mấy ngày! – chị nhìn tôi nói và ánh mắt chị có vẻ ái ngại.
- Ha. ha.. làm gái mà cũng có ngày nghỉ sao??
- Ông im đi!!tôi mệt tôi có quyền nghỉ?
- Không nói nhiều! Tối nay mày phải đi làm vì có khách Vip nói chỉ cần mày!!! – ông ta tiến tới kéo chị đi.
- Buông tôi ra!! Buông ra... !!!!! - Tiếng hét của chị vang lên khi người đàn ông ấy kéo chị đi, còn tôi thì như bức tượng k nói đc câu nào vì bất ngờ quá.. chị làm gái ư.. Không thể nào.. Không thể nào.. a.. a.. a...
- Câm ngay!! Mày im đi không hay là muốn mọi người chú ý tới cái ổ điếm này hả??
- Buông ra!! Khốn nạn!! – chị vẫn phản kháng mạnh mẽ
- Bốp.. – ông ta tát chị quá mạnh làm chị ngã xoài ra nền nhà.
Nhìn cảnh tượng thế này máu điên trong người tôi sôi lên, ngay lập tức tôi xông tới dùng hết sức đạp cho ông ta làm ông ta cũng ngã xoài xuống đất...
- Á! Thằng chó! mày ăn gan hùm mà dám cắn trộm tao! Đc rồi! hôm nay tao sẽ cho 2 chị em mày về đoàn tụ với ông bà...
Vừa dứt lời ông ta bật dậy tát tôi đến nỗi nổ cả đom đóm mắt, với cái thân hình dài như cây sào của tôi nhưng tôi lại hay ốm yếu còi còi nên chả có sức mà đánh trả nữa đành đứng yên cho ông ta đánh, thấy tôi bị đánh chị ra sức van xin ông ta tha cho tôi..
- Đừng.. đừng.. đánh em tôi nữa! Tôi hứa với ông là ngày mai tôi sẽ đi làm là đc chứ gì!
Nghe thấy chị nói vậy ông ta thôi không đánh tôi nữa...
- Mày cũng biết điều đấy con điếm! Nhưng khách đang cần mày ngay đêm nay cơ!
- Tối nay tôi k thể đi đc vì hôm nay tôi... Tới.. "ngày"...
- Mẹ kiếp! Sao mày k nói sớm! gặp gái điếm đến ngày đen vl! Chắc cả tuần nay tao tạch "Lô" rồi! Đù má nó.
Chửi rủa xong ông ta quay sang phía tôi và nói:
- Xin lỗi chú em nhé! Tại bà chị điếm của mày k nói sớm! Nếu mà nói sớm thì chú em đâu có bị ăn đòn oan! Còn con điếm kia khi nào hết... Nhớ đi làm đấy không thì tao san bằng cái ổ điếm này!!!
Ông ta đi rồi nhưng tôi vẫn không tin đó là sự thật, những gì vừa mới xảy ra nó như là một giấc mơ vậy, sao chị có thể là loại người ấy đc cơ chứ! Tại sao? Tại sao???
- Em khinh chị lắm đúng không?? – chị lên tiếng sau một hồi tôi và chị đều im lặng.
- Em... Em... !! – tôi lắp bắp chả nói lên lời.
- Cuộc sống ngoài xã hội không đơn giản như em nghĩ đâu vì một hoàn cảnh nào đó mà đẩy con người ta vào hố đen của tội lỗi! Đúng như lời người đàn ông vừa nãy nói! Chị... Chị.. Đi.. làm "gái"! Một nghề dơ bẩn của xã hội.
Trên đời này loại người tôi khinh rẻ nhất là người làm gái, tôi chẳng cần biết vì hoàn cảnh nào mà họ có thể làm công việc đó chỉ cần nói tới người làm gái là tôi đã ghét rồi, các cụ nói cấm có sai "ghét của nào trời trao của ấy" giờ đây ghét và khinh bọn họ mà tôi đã dãi bày hết tâm sự mà tôi ấp ủ bao năm nay với một người làm gái... Mà người làm gái đó chẳng phải là ai mà chính là chị người mà tôi nghĩ rằng đó là chị gái của tôi sao bao năm tôi không đc mơ về chị...
- Sao.. sao! chị làm nghề này. !
- Chuyện kể ra thì dài lắm! Nếu bây giờ mà kể ra thì không hết đc đâu em!
- Không!!! Em cần chị kể ngay cho em, nếu chị không kể thì coi như em với chị chưa quen nhau và em sẽ bảo bố chuyển chỗ trọ ngay lập tức!
- Thôi.. đc.. Rồi! Chị sẽ kể! Chị cũng muốn có người để dãi bày tâm sự này!
- À! Trước khi chị kể thì chị tìm bộ quần áo nào kín đáo mà mặc đi! đừng ăn mặc như thế trước mặt em!
- Chị... Chị.. !!! xin lỗi...
...
Chị kể với tôi là quê chị ở Thái Bình nhưng nhà chị không phải ở trung tâm thành phố nhộn nhịp và tấp nập mà nhà chị thuộc vùng biển, nhà chị có 4 người và dưới chị có một cậu em trai. Nhà chị nghèo lắm, cả 4 miệng ăn, sinh hoạt trong gia đình, việc học tập của chị và cậu em trai đều dựa vào việc đánh bắt cá trên biển của bố mẹ chị.
"Cái Thủy với thằng Thành đâu! Ra phụ giúp bố mẹ mày mang cá về" – tiếng của mấy bác đi đánh cả cùng bố mẹ chị.
"Dạ! hôm nay nước lên có đc nhiều cá không bác" - Chị nhanh nhảu hỏi.
"Mày nhìn coi! Đc có mấy con đủ để kiếm cốc bia cốc rượu thôi! Cá to vào hết nhà mày rồi!thôi hai chị em ra nhanh lên kẻo bố mẹ đợi!"
Nói đến nghề đánh bắt cá ở biển thì có không ít những kiểu đánh bắt cá khác nhau như là đánh bắt cá ven bờ người dân ở đó hay gọi là đi "te" tức là chỉ đi một đêm để đánh bắt cá ven bờ biển nếu hôm nào đi gặp phải đàn cá lớn thì còn đc ăn chứ hôm nào không gặp đc đàn cá to thì đành tay trắng mà trở về nhà. Lúc đầu bố mẹ chị cũng làm theo cách đó nhưng làm nhiều mà không thấy có hiệu quả nên bố mẹ chị quyết định vay tiền ngân hàng đóng thuyền để đi đánh bắt cá với hiệu quả cao hơn, việc đóng thuyền to đi đánh bắt cá đồng nghĩ với việc phải đi xa bờ, đi xa bờ thì không thể về ngày một ngày hai đc mà có khi cả tháng bố mẹ chị với về nhà một lần cùng với một khoang thuyền đầy cá và mỗi lần như vậy chị cùng với cậu em trai của mình cùng nhau ra đón cá, đón bố mẹ sau một tháng trời xa cách.
Bờ biển thật nhộn nhịp, nào là những ngư dân từ biển cả trở về sau những ngày dài lênh đênh trên biển, những người thân của họ đang chờ đón họ trở về và còn có cả các hàng buôn đến đây mua cất cá về bán cho các nơi khác. Cuộc mua bán có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi trên bờ biển...
"Thủy! Thành! Bố mẹ ở đây!"
"Bố! Mẹ! sao đợt này bố mẹ đi lâu vậy!" – chị hỏi.
"À! Đợt này cá về nhiều quá lên phải lán lại trên biển hơi lâu chứ để đợt sau đi thì đc ít lắm" – bố chị lên tiếng.
"Thế sau đợt này bố mẹ không đi nữa ạ?" – cậu em trai của chị lên tiếng
"Không đâu con trai! Không đi nữa thì lấy gì nuôi các con và trả nợ ngân hàng chứ!"
"Thôi nào 3 bố con! Nhanh mang cá từ trong khoang thuyền ra đi kẻo ươn hết bây giờ"
"Đợt này đc nhiều nhỉ mẹ nhỉ?"
"Ừ! May mà đợt này đc nhiều chứ không thì chết! Sắp đến ngày trả nợ hàng tháng ngân hàng và đầu năm học rồi còn gì! Thế thằng Thành ở nhà có ngoan không! Nó có nghe lời con không"
"Em nó ngoan lắm mẹ à!Nó học chiều thì nó nấu cơm sáng còn con học sáng thì nấu cơm chiều! Còn việc học hành thì nó vẫn đứng top10 trong lớp!"
"Thế thì tốt! Thật ra bố mẹ đi làm xa thế này bố mẹ lo cho các con lắm! Nhưng chỉ vì miếng cơm manh áo mà phải khổ thế này đây! Vậy 2 đứa cố gắng mà học vào rồi kiếm cái nghề mà làm chứ đừng làm nghề của bố mẹ! Vất vả lắm"
Không cần bố mẹ phải nhắc nhở việc học hành gì nhiều, 2 chị em chị đã sớm nhận thức đc hoàn cảnh gia đình và sự vất vả của bố mẹ đã phải đi làm xa để kiếm miếng cơm manh áo nuôi 2 chị em khôn lớn lên chị và cậu em trai rất ngoan, những lúc bố mẹ không có nhà thì chị như là người mẹ người cha chăm sóc dạy bảo cậu em trai khôn lớn. Không những ngoan mà hai chị em chị học rất giỏi, quanh cái góc bàn học của 2 chị em chị toàn là giấy khen của mỗi một năm học...
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bỗng chốc chị đã là học sinh lớp 12 với bao ấp ủ và hi vọng cho tương lai thoát khỏi cái cuộc sống đầy vất vả này. Lớp 12, một lượng kiến thức rất lớn, lượng kiến thức lớn đó không thể với 45" có thể tiếp thu hết đc mà phải đi học thêm ở ngoài để bổ xung những kiến thức và cách giải nhanh với một số bài tập trắc nghiệm, bạn cùng lớp với chị cứ học xong là chạy xô hết đi học thêm học nếm, nhưng nhà chị đâu có điều kiện để chị đi học thêm đâu, nên chị chỉ biết về nhà chăm chỉ làm các bài tập ở các quyển bài tập nâng cao mà không có sự giúp đỡ của thầy cô giáo. Lúc tôi viết tới đoạn này là lúc tôi đang là sinh viên năm hai của một trường đại học và trong năm thứ hai đó tôi đc học 1 môn, môn đó có tên là môn "xã hội học" Trong đó có một nội dung liên quan đến cuộc sống của chị đó là "Nếu cha mẹ có địa vị xã hội càng cao thì con cái càng có nhiều cơ hội để thăng tiến, ngược lại địa vị xã hội của cha mẹ càng thấp thì con cái có xuất phát điểm thấp và phải vật lộn để sống. Tuy nhiên sự thay đổi theo chiều hướng tích cực, có sự phấn đấu vượt trội.. thì có thể thay đổi đc vị trí xã hội của mình"
Đúng như trong sách đã nói, nhờ sự cố gắng trong học tập mà chị đã đc đền đáp xứng đáng...
"Thủy ơi! Mau ra nhận bưu phẩm này!"
"Bác Tư! cháu có bưu phẩm gì đấy ạ!"
"Là một tờ giấy!"
"Giấy gì đó bác!"
"Chúc mừng cháu! Cháu đỗ đại học rồi! cả cái xóm này là có mình cháu đỗ đại học thôi đấy!"
"Thật không bác! Bác không đùa cháu chứ!"
"Không tin xem tờ giấy báo nhập học này đi!"
Chị cầm tờ giấy báo nhập học từ tay bác giao bưu phẩm, chị không tin vào mắt mình đc nữa! Thế là bao nhiêu mơ ước của chị đã trở thành hiện thực, chị vui quá, chị chạy thật nhanh vào nhà để thông báo tin này cho bố mẹ chị nhưng chạy đc một đoạn thì bác giao bưu phẩm gọi chị lại.
"Thủy ơi! Cháu chạy đi đâu thế! Nhận bưu phẩm rồi thì kí cho bác cái tên rồi bác còn đi!"
"Cháu xin lỗi bác! Tại cháu vui quá!"
Chị đỗ đại học đó là cả một niềm vinh hạnh lớn cho gia đình chị, tối hôm đó ngay sau khi biết tin chị đỗ đại học thì mọi người trong xóm đến chúc mừng gia đình chị, ở cái làng chài này hiếm có ai đỗ đại học vì họ không có điều kiện để học tập mà chỉ học đến lớp 9 biết cái chữ, phép tính là bỏ học phụ giúp bố mẹ đi đánh bắt để sinh sống...
Đỗ đại học chỉ là cái hào nhoáng bên ngoài, còn bên trong đó là cả một vấn đề nan giải. Giờ đây chị đang phân vân lắm, một nửa thì chị muốn ở nhà chăm sóc cho cậu em trai đang tuổi mới lớn, một nửa thì chị muốn đi học để có kiến thức giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo đói. Và một điều quan trọng hơn cả là vấn đề kinh phí cho việc học tập của chị... Chị quyết định không học đại học nữa mà ở nhà chăm sóc cậu em trai và đi đánh cá cùng bố mẹ, biết đc tin đó hàng xóm láng giềng đã đến khuyên chị nghĩ lại vì đây là cơ hội duy nhất giúp chị thoát khỏi cảnh nghèo ở vùng biển này...
Ngày chị lên đường lên HN học người ở làng chài đều tiễn chị một đoạn, phải khó khăn lắm và có nhiều người động viên chị mới lên HN học, đi lên HN học cho lo lắm, lo cho cậu em trai không có ai chăm sóc và lo cho bố mẹ, đôi vai bố mẹ chị lại phải trùng xuống vì phải ghánh lên học phí hàng tháng cho chị ăn học trên HN.
...
Phải mất một thời gian chị mới hòa nhập đc với cuộc sống nhộn nhịp ở cái mảnh đất đông dân nhất cái nước VN này. Chị rất chăm chỉ học vì chỉ có học chỉ mới giúp đỡ khỏi gia đình chị thoát nghèo, vừa học chị còn đi làm thêm như rửa bát, gia sư... Vào những ngày rảnh phụ thêm vào sinh hoạt hằng ngày để bớt gánh nặng về tiền bạc cho bố mẹ chị...
Cuộc sống của chị và gia đình chị vẫn bình yên như mặt hồ không gợn sóng nhưng cuộc đời chả bao giờ lại bình yên như thế cả, rồi một ngày cuộc sống bình yên như mặt hồ không gợn sóng đã bị một viên đạn bắn xuống mặt hồ và tạo ra những gợn sóng...
"Thủy ơi! Ra nghe điện thoại từ dưới quê gọi lên này" – tiếng của cô chủ cai quản xóm trọ của chị, vì chị không dùng điện thoại di động nên những lúc người nhà gọi lên chị phải sang nhà cô chủ để nghe, thường thì người nghe chả bao giờ mất tiền nhưng không những lần như vậy chị đều phải nộp cho cô chủ phòng trọ 3 ngàn đồng.
"Dạ vâng! Cháu ra ngay đây!"
"Chị.. Thủy.. ơi" – em trai chị nói như sắp khóc
"Cu Lì à! Chị đây! Em sao thế?"
"Chị ơi.. ! bố.. mẹ.. "
"Sao!! Bố mẹ làm sao! Em nói đi đừng làm chị sợ"
"Bố.. mẹ.. mất.. rồi.. Chị... Ơi... Huhuhu"
Bố mẹ chị gặp nạn ở ngoài biển khơi, do không cập nhập tin tức bão đang di chuyển hết sức phức tạp nên bố mẹ chị đã ra đi trong sự tiếc nuối vì đang chưa nuôi dạy chị em chị thành người. Khi nghe đc tin đó chị không muốn sống nữa, một lúc cướp đi 2 mạng người mà là người quan trong nhất trong cuộc đời của chị.. có lẽ trong chúng ta nếu chẳng may mất đi một người thân đã là một sự mất mát rất lớn, vậy mà một lúc chị phải chịu đựng cảnh ra đi cùng một lúc của bố mẹ chị... Có ai từng chịu nỗi đau như chị...
...
Chị biết làm gì đây khi người thân của chị lần lượt ra đi, giờ đây trên cuộc đời này chỉ còn cậu em trai chị là người thân duy nhất đối với chị. Học tiếp hay là bỏ học tiếp nối nghề đánh bắt của bố mẹ để nuôi em trai khôn lớn... Sau bao đêm nằm chằn chọc suy nghĩ chị quết định lên Hn học tiếp mấy năm đại học, chị sẽ không đi theo vết xe đổ của bố mẹ chị, chính cái nghề bắt cá này đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ chị thì làm sao chị có thể làm cái nghề đó để mưu sinh đc chứ...
Ngày chị lên đường lên HN chị đã phải bỏ lại cậu em trai đang tuổi mới lớn cho bác hàng xóm thân thiết với nhà chị nhất chăm sóc cậu em trai lúc chị không có nhà... Sáng hôm đó chị phải đi thật sớm lúc chập choạng sáng để cậu em trai không biết.. nhưng đi đc đến bờ đê đầu làng thì đâu đó có tiếng gọi đâu đó...
"Chị.. chị đừng đi chị ơi!! Ư.. hứ. c... C... "
Chị đứng đó k dám ngoảnh đầu lại vì nếu chị ngoảnh đầu lại thì chị sẽ k đi đc mất..
"Chị.. nỡ.. bỏ em đi vậy sao? Bố mẹ đã đi rồi! Đến chị cũng đi sao! Sao k ai thương em hết vậy?"
"Cu Lì à! Chị có lỗi với em! Nhưng chị phải đi! Em ở nhà phải nghe lời bác Năm đấy! Chị đi đây"
Vừa dứt lời, chị chạy thật nhanh để cậu em trai không đuổi đc chị, vừa chạy mà nước mắt chị lã chã rơi...
...
Lên HN chị phải vừa học vừa làm để có tiền gửi cho cậu em ở quê nhà và còn lại chị giữ làm phí sinh hoạt hằng ngày... Nhiều lúc chị nản chí muốn bỏ cuộc nhưng những lúc như vậy chị nhìn thấy cậu em trai đang ở nhà mong ngóng chị về mà quết tâm của chị càng cao..
Người giàu thì càng giàu còn người người thì lại càng nghèo, có lẽ cái gen nghèo đã có sẵn trong dòng máu của chị rồi hay sao ấy! Đùng một cái, một tin như sét đánh ngang tai khi chị đc biết là cậu em trai chị bị bệnh phải cần một số tiền không nhỏ để chữa bệnh không thì bệnh tình càng thêm nguy cấp...
Chỉ phải làm gì đây! Bao nhiêu việc đều đổ lên thân hình bé nhỏ của chị, những công việc như rửa bát, gia sư, đi phát tờ rơi... Thì chỉ có thể lo đc phí sinh hoạt cho chị còn dư giả mới gửi về nhà, mà giờ đây với một số tiền lớn như vậy chị tìm đâu ra cơ chứ...
...
Tôi có đọc đc một cậu truyện ngắn và có một câu tôi phải suy nghĩ đó là: "Mỗi con cave khi vào nghề đều có lý do riêng của nó, đứa thì do hoàn cảnh xô đẩy, đứa thì đàm đúm ăn chơi thiếu tiền nên mới phải làm cái nghề này... ". Chị cũng có lý do riêng của chị đó là vì cậu em trai vì gia đình, liệu những điều chị kể trên đây có phải là sự thật? Có ai tin một con Cave kể chuyện về cuộc đời! Mọi người thế nào thì tôi không biết! Nhưng tôi tin chị, tin một cách chân thành, bởi vì ánh mắt chị nói lên tất cả, cái ánh mắt đó không thể lừa dối tôi đc! Tôi đã khóc, khóc vì chị vì số phận éo le của chị... Và còn nữa tôi khóc vì chị gái của tôi... Phải rồi! Chị đã về.. đã. về với Cu Đỉn thật rồi...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN