Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Món quà của Ngọc Hiếu!!!
Ngày nào cũng vậy nàng đều được thằng kia đợi nàng ở cổng trường rồi nai nàng về, còn tôi vẫn chiếc mũ lưỡi chai kéo sâu đứng ở một góc nào đó nhìn nàng với suy nghĩ đó chắc là anh trai của nàng, nhưng anh trai gì mà bọn họ lại cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ, sao trước kia ko thấy anh trai nàng xuất hiện mà bây giờ mới thấy, suy nghĩ của tôi đã bị lung lay, nhiều lần tôi định nhờ thằng Tân hỏi xem chuyện này là như thế nào, vì nó quan hệ rộng hay chơi với nhiều người trong trường nên chuyện này đối với nó quá đơn giản, nhưng tôi lại thấy ngại vì bọn tôi dạo này ít chơi với nhau hơn tất cả là vì một người con gái mà thành ra như vậy, tôi cũng muốn bình thường hóa quan hệ với nó nhưng nó ko chịu thì tôi cũng mặc kệ muốn ra sao thì ra.Tôi vẫn tin nàng một mực tin đó là anh trai của nàng, nhưng vào một ngày trời cao trong xanh sương sớm long lanh cành lá rung rinh, đàn chim nom hót ca vang bướm lượn theo tôi ra nhà gửi xe, đi qua 2 đứa con gái nổi tiếng hóng hớt tôi tình cờ nghe đc cuộc nói chuyện của bọn nó:
"Mày ơi hôm nay anh đẹp trai lại đứng ở cổng trường mày à"
"Thế hả, vậy tí tao phải ra ngắm mới đc!!"
"Nhưng mà nhìn anh ý lạ quá, hình như ko học trường mình thì phải"
"Mày ko biết à!! anh ý là học sinh cấp 3 và anh ý với Ngọc hiếu trường mình là một đôi ấy"
"Ui!!thế hả tiếc nhỉ, đẹp trai vầy mà đã có người yêu rồi"
Nghe xong tôi chết lặng, hóa ra nàng đã có bạn mới đó ko phải là anh trai nàng, thế là hết người mà tôi thích bây giờ đã có bạn mới. Tôi như điên như dại đạp xe về nhà, tôi ko muốn ở lại cái nơi quái quỷ này, nơi có nàng và thằng kia!!. Ngay cả ông trời cũng ko thương tôi, bầu trời bắt đầu đổ mưa, những con mưa kéo đến ào ạt đổ xuống đầu tôi người tôi ướt sũng hết cả những vòng quay của chiếc xe đạp bắt đầu chậm dần, tôi thấy mình vừa mệt cả thể chất lẫn tinh thần, tôi cố gắng dùng hết sức mình đạp xe nhanh nhất có thể để về nhà nhưng ko may cho tôi do trời mua nên đường rất trơn do cầm lái ko vững tôi đã bị ngã xe, người bay một nơi xe bay một nơi. Trời thì càng lúc càng mưa to trên đường rất ít người qua lại, thỉnh thoảng cũng có vài cái xe máy chạy qua họ ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại nhưng họ ko thèm quay lại giúp tôi. tôi bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ...
Tôi ko biết làm cách nào tôi lại có thể về nhà, tôi chỉ biết sau khi tỉnh dậy tôi đã ở trên giường của tôi. chắc là có ai thấy tôi ngất trên đường nên đưa tôi về nhà, tôi thấy ê ẩm hết cả người, chân tay thì bị chầy xước hết cả. một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi, tôi gượng dậy tiến đến bàn học của mình lấy cái đồng hồ của nàng đã tặng tôi, tôi nhìn vật kỉ niệm mà nàng đã tặng tôi nhìn nó mà tôi thấy tôi và nàng đang cầm tay nhau đi trên con đường tình yêu, đột nhiên con đường tình yêu biến mất thay vào đó là hình ảnh nàng và thằng kia đi với nhau trên một chiếc xe cười nói vui vẻ với nhau và thế là...
...
...
...
.. Bộp...
Tôi đã đáp chiếc đồng hồ của nàng vào tường trong sự tức giận, tôi ko thể tin vào ăắt mình đc nữa nó vẫn ko bị làm sao cả chỉ bọ rụng đôi pin Con Thỏ ra thôi. giường như thấy hành động của mình quá bột phát tôi tiến đến chỗ tôi đáp chiếc đồng hồ lắp lại pin cho nó và để lại chỗ cũ. Nó cũng là vật vô chi vô giác, nó ko có tội chỉ chủ nhân của nó có tội mà thôi.
Chiếc đồng hồ đc yên ổn mấy ngày thì nó lại bị tôi uy hiếp. như mọi ngày vẫn cái mũ kéo sâu trước khi ra về nhưng lần này tôi bị mất thằng ở lớp giật cái mũ
"Ha.. ha.. bọn mày ơi tao giật đc cái mũ của thằng Sơn xì rồi"
"Trả tao.. trả tao"
Chúng nó 4, 5 người tung cái mũ của tôi lên còn tôi thì chạy theo từng đứa để lấy lại cái mũ nhưng ko đc. Trêu tôi chán nó mới trả lại mũ cho tôi
"Trả lại mũ cho mày nè, nô một tí mà mệt kinh"
"À.. sơn xì này Ngọc Hiếu nó ko thích mày nữa đâu, nó thích cái thằng ở cổng trường cơ, bỏ nó đi sơn xì à"
"Mày nói cái gì tao ko hiểu"
"Thôi đừng giả bộ, ai chả biết là mày thích nó"
"Mày điên mà tao thích Ngọc Hiếu - Trong lòng tôi thích nhưng mồm tôi lại nói vậy"
"Ko thích sao tao nhắc nó đến mày lại đỏ mặt"
"Tao.. tao làm gì có đỏ mặt, chắc tại trời nóng quá" - Lúc đấy là lần đầu tiên tôi đỏ mặt, đỏ cả tai nữa vì thế bọn nó phát hiện ra ngay.
---
Lại một lần nữa tôi cầm món quà của nàng trên tay, tôi vẫn nhìn vào nó thật lâu tôi chỉ thấy một màu đen kịt và trong đầu tôi vang lên lời nói của thằng bạn
"Ngọc Hiếu nó ko thích mày nữa đâu"
Ko còn gì để luyến tiếc nữa tôi dùng hết sức của mình đáp thật mạnh cái đồng hồ từ sân thượng xuống dưới đất, lần này thì ko những rụng pin mà nó vỡ tan tành hết cả. Thế là xong, Ngọc Hiếu ko còn thích tôi, món quá của nàng chính tay tôi đã đập vỡ nó. Tôi đã khóc, một thằng lớp 8 khóc vì một người con gái, nước mắt tôi cứ tuôn ra sao tôi thấy nước mắt lần này khác với nước mắt của những lần tôi bị mẹ cho ăn đòn quá. Tôi xem phim thấy người ta bảo là: "là con trai thì ko đc khóc, và đừng bao giờ khóc vì con gái, đó là nỗ sỉ nhục của đấng mày râu" vậy thì sao tôi vẫn rơi nước mắt
"Cây ko buồn sao cây rụng lá"
"Đá ko buồn sao đá rêu phong"
"Tôi ko buồn sao tôi lại khóc"
"Khóc bởi vì em đã xa tôi"
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN