Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chương này trở đi là phần 2 của bộ truyện Chạy án: Lạc lỗi
... Không có cánh cửa nào đủ rộng cho tất cả những đứa con đi lạc lối... Ai dám đảm bảo mình có thể chen qua được cánh cửa hẹp ấy để bước về với cuộc sống này... Ai sẽ dang tay kéo mình lại... Quá khó... Vì thế... Hãy đi đúng đường...---
... "Mày là khắc của cái nhà này, rồi chúng tao đến mạt vận vì mày thôi..." - Mẹ chỉ thẳng tay vào mặt nó xỉ vả.
... "Số cậu không hợp thổ, sau 2 giáp thì không bao giờ có thể ở trong nhà được quá nửa năm... Gia đình nên tính chuyện ra ở riêng... "mụ đồng cốt nói giữa làn khói mờ mờ ảo ảo của hương trầm trong phủ X, phủ của tất cả các dân anh chị đất Hà Thành đều phải qua thắp hương vái tổ trước khi nhập nghiệp... Nhà nó vẫn giữ thói quen đến đây xem điều hay sự dở dù đã rửa tay lâu...
... "Mày khôn mày lớn thì bước ra khỏi nhà tự kiếm ăn, đừng ở đây phá nữa rồi kéo cả nhà chết theo mày, cútttt..." Chị nó mắt mòng mọng nước ôm con bé con vừa nói vừa nấc...
Tất cả những hình ảnh ấy xoáy sâu vào đầu nó, quay điên đảo và cuồng loạn, nó cảm giác như mình đang tụt xuống một hố sâu thẳm và hút, tay chân cứng đờ, mắt tối dần và nghẹt thở. Nó muốn vùng vẫy, muốn nói gì đó, muốn biện minh với mọi người, nó đang làm gì? Nó đã làm gì để mọi người phải xua đuổi nó? Nó muốn gào lên rồi như có bàn tay ai đó bóp nghẹt lấy cổ họng.
"Chát!..." Mặt nó tê tái chói lên tận óc... Hai mắt mở bừng, nhìn cái ánh mờ mờ xuyên qua rèm trên cửa sổ... Nó tạm thời chưa thể đoán được giờ là chiều hay sáng. Đưa cánh tay lên quệt ngang trán... Ướt sũng. Nó với tay tắt cái điều hòa đang ở mức 16 độ, thảo nào lạnh quá, lạnh tận tới xương sống lưng.
- Mày đừng để lạnh quá thế, 26 độ thôi, cảm lạnh đi mẹ nó bây giờ.
- Em đắp chăn lông mà. Kệ em. - Nó dụi mắt càu nhàu. Cố cãi vớt thêm.
- Tiền điện ai trả? Tháng vừa rồi 5tr tiền điện đấy, dạo này chi tiêu khó không như ngày xưa, mày liệu mà...
- Tháng sau chị đưa em 5tr tiêu thôi, còn đâu để mà đóng tiền ăn với tiền điện, được chưa? - Chưa để chị nó hết câu nó đã hậm hực cắt lời, mới sáng sớm mở mắt ra đã chạm tới chuyện tiền nong.
- Đấy là tao nói thế, dạo này mày bóng đè hơi nhiều đấy. - Chị thấy nó căng đành đánh trống lảng.
- Vầng.
- Hay đi xem đổi hướng giường.
- Vẽ chuyện, để tiền ấy để đóng tiền điện.
- Mày rõ dở hơi...
- Chị này... - Nó tự nhiên lại thở dài- Năm nay em 24 phải không?
- Cả mụ là 25 rồi.
- Thế là trên 24... - Nó nhìn vào... Tường nhưng ánh mắt xa xăm.
- Thì sao? Tính đánh đề hả? Nam thò nữ thụt, sinh dữ tử lành.
- Không- Nó bỏ qua cái câu đùa châm chọc của chị- Tại dạo này em thấy mơ cái gì đúng cái đấy. Chẳng biết sao nữa, cứ như cái điềm...
- Hay mai lên phủ thắp hương cho nhẹ nhõm.
- Có lẽ thế, tháng nào đầu tháng cũng đi thắp hương một vòng, tháng này chẳng hiểu sao quên tiệt.
- Ừ, à mà quên mất, lên gọi mày đi giao đồ mà cứ quên quên nhớ nhớ, tí nữa mang cái đồng hồ với cái kính camera qua bên Nam Trung Yên, có khách lấy một trong hai cái. Khách khó tính nhé.
- Vâng. - Nó lắc đầu ngao ngán, nghe thấy đoạn khách khó tính là đã chán rồi, dạo này toàn gặp khách mua hàng cò quay bẩn bựa.
Độ nửa tiếng sau thì nó có mặt ở dưới Cầu Giấy, tay cầm cái bút camera quay lén miệng liến thoắng nói với khách:
- Cái này là nét nhất rồi anh ạ, 5 chấm phun hắt đê, 30 khung hình trên giây...
Thằng khách đeo kính cận tóc để kiểu Đan TRường bô luống những năm 2000 ra vẻ rất trí thức cầm cái bút trên tay trầm ngâm.
- Cái này 5 chấm mà sao nó không bằng cái điện thoại của em anh nhỉ? Tiêu cự của nó có tốt không? Góc quay nó được bao nhiêu, anh cũng chơi máy ảnh nên là anh quan tâm tới mấy cái thông số ấy lắm.
"Ơ cái con mẹ nhà thằng này, mua đồ quay trộm hay mua DSRL???"Chửi trong bụng thế nhưng nó vẫn bấm bụng cười nhăn nhó:
- Anh thông cảm đồ nào thì dùng vào việc ấy, đồ quay lén thì này bọn em chỉ đảm bảo cho anh ba thứ, rõ người, rõ tiếng và rõ cảnh thôi. Chứ những cái thông số kia bọn em không biết, nó thuộc về bên nhiếp ảnh.
- À à. - Hắn gật gù- Thế cái này có quay trong đêm được không em?
- Không có hồng ngoại nên không quay đêm được anh ạ. Loại có hồng ngoại thì chỉ có mắc áo và đồng hồ để bàn thôi. Hơn nữa có hồng ngoại thì dễ dùng thiết bị chuyên dụng để phát hiện.
- Thế à? Gần 2tr mà không có hồng ngoại kể cũng hơi mắc em nhỉ.
- Tiền nào của ấy anh ạ, nếu người ta đã xác định quay đêm hoặc dùng trong phòng tối thì chẳng ai đi cầm cái bút cả. Cái đấy tùy anh, anh xem thế nào phù hợp nhất với hoàn cảnh thì dùng. - Nó nóng gáy đóng nắp hộp bút lại chực đi về.
- Thế này nhớ, anh thấy dưới Thanh Xuân nó bán có 750k, anh trả em thêm 50k tiền ship nữa là 800k tròn, em mất công mang tới rồi thì để cho anh nhé.
- Cái đ... Sao anh thấy rẻ không qua đấy mà mua gọi em làm cái lol gì? - Nó cáu.
- Ờ đấy là anh nói thế, nếu em không thích bán thì thôi.
- Anh cho em xin tiền ship, em về.
- Sao em bảo là free ship nội thành? Anh có lấy đâu mà đòi tiền ship.
- Ơ cái đm mày chày bửa à?
- Em ăn nói vô văn hóa thế nhỉ, anh ko mua thì anh không trả tiền thế thôi.
- Đ... M... Nhà mày, cụ mày bố thí cho mày đấy, mày biết chưa. - Nó nhố toẹt bãi nước bọt rồi bỏ đồ vào balo quat đýt đi.
TRời nóng hừng hực nó khoác trên mình mỗi chiếc sơ mi mỏng phóng vọt trên đường mong nhanh về để nằm chết rét trong cái khí điều hòa ở nhà. Ngã tư phía trước đèn xanh còn khoảng 3s, nó đảo mắt nhìn nhanh đoạn này khoảng tầm 20m, 3s đèn xanh và 3s đèn vàng đủ để vọt qua đấy. Nó vít ga nhanh toan vượt tới gần sát ngã tư một thằng ôn ở làn bên tay phải (bên ấy giờ đèn đỏ là khoảng 3s cuối) nóng lòng lách đám đông vọt lên đầu. Nó nhanh mắt nhìn thấy bẻ tay lái và bóp vội phanh, cả người đổ nhào xuống bánh rê dài trên mặt đất, thằng kia loạng choạng tay lái đâm thẳng vào đít xe nó cũng ngã sóng xoài ra. Nó lồm cồm bò dậy, máu nóng trong người sôi lên lao thẳng vào chỗ thằng kia sút luôn mấy phát vào bụng nó vừa sút vừa chửi
- Mày đi tế mẹ mày à mà mày đâm và bố... %$^&%*%*&%*$^%$... Mày mù à mà không thấy đèn đỏ?
Thằng kia hai tay ôm đầu cố lết ra khỏi cái xe loạng choạng đứng dậy mồm nhễ nhại cả máu lẫn cát:
- Con chó này, bố giết cả nhà mày...
Người đi đường không xúm đông xúm đỏ lại xem, nhưng ai đi qua cũng chậm chậm nhìn một phát rồi mới đi tiếp xem có chuyện gì, mặc nhiên chẳng ai thèm can hết. Bỗng đâu bốn năm thằng gì đó đi wave chiến đổ đống xuông cạnh thằng kia, chắc đi cùng hội hoặc gặp người quen, chẳng hỏi han phải trái đúng sai gì lao vào đấm đá nó túi bụi vừa đánh vừa chửi huyên náo ngã tư, lần này người đứng lại đông hơn và đã có người lao vào can. Nhân lúc mọi người dãn dãn được đôi chút nó vội vội vàng vàng lao về phía cái cốp xe (xe nó không bao giờ khóa cốp) rút vội chiếc khóa càng xe dạng củ thắt trong 2 chiếc tất đá bóng lao vào vụt túi bụi vào bọn kia, người này giữ tay nó, người kia giẳng cái khóa ra máu me be bét và hỗn loạn. Có tiếng còi xe, tiếng tuýt còi, người đang giữ nó bỗng buông tay ra, đoán chừng có biến đằng sau nó nhanh tay dốc ngược chiếc tất cho chiếc khóa rơi xuống đường và ném cả đôi tất xuống mặt đường, như một bản năng nó chắp hai tay ra sau gáy để bảo vệ đầu và ngồi bệt xuống, mấy thằng kia có vẻ không được kinh nghiệm như nó lập tức ăn ngay mấy dùi cui vào lưng trước khi bị trấn áp hoàn toàn bởi mấy chú áo vàng, một" anh công an"đi bốt đen ngòm đầu đội mũ bảo hiểm cầm dùi cui điểm chỉ vào ngực nó (thốn tới tận óc) khệnh khạng hỏi
- Làm sao?
- Em bị đánh, bị đánh ạ. - Nó rối rít như bị chọc tiết, kinh nghiệm cho thấy nếu gặp các anh mà bướng là no đòn ngay.
- Về phường viết tường trình.
- Dạ.
Nó và cả đoàn nhanh chóng được áp tải lên siêu xe thùng trần trắng như trứng gà bóc cùng đầy đủ tang vật- Dĩ nhiên là thiếu đôi tất bốc mùi của mình.
Một buổi trưa khá là oi ả, lại sắp được ngồi quạt trần rồi đây.
Đường lại thoáng và người lại đi...
- Mày lần sau còn gây chuyện thế nữa thì cho ở nhà rửa xe, nhớ đấy- Chị đang giở ví đóng tiền phạt, vừa càu nhàu xong cũng định bồi cho nó thêm một câu hăm dọa nhưng nhìn cái mặt hằm hằm như cai bị rách của nó đoán chừng hôm nay giở giời nóng máu nên lại thôi. Nó vừa bước ra tới cửa thì đụng ngay phải một bố cũng đang hủng hổ đi vào
- Sao, 5 đánh một mà để người ngợm thế kia à? - Lão này cười lớn, sau khi bắt tay mấy anh công an phường thì quay sang nạt bọn đàn em.
Một lão già chừng 50 tuổi đeo sợi xích vàng to tổ bố, cắt tóc đầu cua mặc chiếc áo phông hình tattoo cá chép đen đỏ trông khá là có số má, mấy anh công an phường nhìn thấy lão thì xun xoe thiếu điều chỉ muốn gọi lão bằng bố. Nó tuy không biết trời cao đất dày là gì nhưng cũng được cái biết điều, ánh chừng dân số má ở đây nó chỉ dám nhìn qua mà ko dám đả động gì tới.
- À tưởng ai, hóa ra là mấy chị em nhà ông Hải đây mà. Lão ấy ra "trường" chưa? - Lão già kia đảo mắt lim dim nhìn hai chị em nó, ánh mắt mờ mờ hiền hiền nhưng sắc lạnh.
- Xin lỗi bác là ai ạ? - Nó liều miệng hỏi lão kia, ít nhất lão biết tên "ông bố nuôi" nhà nó (tìm đọc lại p1) thì cũng ko nỡ dang tay dang chân ra với nó làm gì nếu nó có thất lễ.
- Tao là bố thằng Tam đây. - Lão ấy mặt hơi hầm hầm vì cái thái độ bất kính của nó nhưng giọng vẫn ở mức đủ nghe.
- Cháu xin lỗi chắc bác nhầm, chú Tư thì cháu lạ gì ạ. - Nó thản nhiên nói dù lòng thấy hơi run run tí.
- Tao là bố nuôi của nó và của cả bọn này nữa, chúng mày hôm nay lại chán sống muốn gây chuyện có phải không? - Lão liếc xéo nhìn chị một cái đủ thấy ánh mắt vằn vện vài tia máu đỏ.
- Đề nghị mọi người giữ trật tự. - Anh công an phường len lén nhìn mọi người và lên tiếng.
Một thằng trong đám kia phủi phủi quần đứng dậy, dáng vẻ đàn anh hất hàm bảo nó
- Thì ra là người quen, tao biết mày. Tối hôm ấy tao cũng ở đấy. Tao cũng vừa ở Trại 1 ra, không muốn dây chuyện, chuyện hôm nay chỉ là tai nạn thôi. Mày với thằng Tam là chỗ anh em chơi với nhau, lần trước mày cũng chơi đẹp với nó. Bọn tao không coi mày là thù địch gì, nghe bảo nhà mày giờ cũng rửa tay gác kiếm rồi. Coi như bỏ qua, cái gì bọn tao sai, bọn tao xin lỗi, cái gì mày sai mày cũng về mà xem lại. Bọn tao với mày nước sông không phạm tới nước giếng, ai có việc riêng của mình. Mày đi lại làm ăn ở đây, ko ai cấm. Nhưng nếu gây chuyện đừng trách bọn tao không nể mặt.
- Bọn em biết rồi. - Nó lững thững đi ra ngoài bãi làm thủ tục lấy xe sau khi trả lời ông kia bằng một câu cụt ngủn vô phép.
- Bọn em xin lỗi- Chị nó nhanh miệng- Giờ bọn em bánh hàng lặt vặt thôi, không có ý gì đâu, hôm nay thằng ku nhà em nó không phải phép thôi có tí chút gọi là mời các anh cốc bia hạ hỏa. - Chị nó nhanh nhảu xòe ví đếm tiền.
- Thôi không cần, về mà dạy lại em của em, thái độ nó thế ko sống ở đất Hà Nội này được đâu.
- Dạ.
Nó đèo chị về trên con wave ghẻ mặt vẫn hằm hằm tức tối, chị thấy nó thế đấu diu
- Thôi, hạ hỏa, chuyện có gì đâu mà mày nổi nóng lên thế.
Như giọt nước làm tràn ly, nó xả một hơi dài tràng giang đại hải
- Chị thì biết cái gì chứ? Chị chỉ nhà có phải lăn lộn hết hơi ngoài đường như em không? Chị xem thằng khách thì cù nhầy từng chục lẻ một, giở trò cò quay không lấy hàng, rồi đang đi thì có thằng ất ơ ở đâu đâm phải. Chị xem ngày trước có bao giờ nhà mình thế này không? Đi góp nhặt từng đồng lẻ một, đi ngoài đường giờ bọn trẻ trâu nó cũng dám táng vào đầu mình, chẳng ai coi nhà mình ra cái gì nữa. Cả nửa năm nay chị có biết ngoài kia nó thay đổi như thế nào không? Có còn ai sợ khu nhà mình nữa không. Nhắc đến mình là dân ở X bây giờ chỉ thấy nhục. Như đống cứt nát cho bọn Hà Đông, Từ Liêm chúng nó cười vào...
- Thời thế thay đổi, em có cách khác kiếm ăn thì chị cũng chịu.
- Cứ sống thế này em không quen.
- Tùy em.
Về đến nhà nó hậm hực đặt chân chống xe giữa vỉa hè. Chạy lên nhà, vừa cầm cái bát lên chưa kịp gắp miếng thức ăn nào thì có tiếng loa bấn ngoài cửa
- Con wave đen của ai đây, dắt gọn vào.
Nó mặc kệ, đứa nào thích xuống mà dắt.
- Nếu ko để xe gọn vào chúng tôi sẽ cưỡng chế.
- Mày ra dắt cái xe gọn gọn vào, rác tai quá. - Mẹ gắt.
- Kệ. Trước nhà mình, mình để, can gì tới chúng nó.
- Thằng này hôm nay làm sao thế, bướng nhỉ.
- Ối các anh ơi, các anh đợi đã... - Chị nó tự nhiên buông bát bật dậy như lò xo lao ra ngoài cửa.
Bên ngoài, ba đồng chí dân phòng đang hò nhau đùn xe nó lên thùng, chị nó hoảng hồn xông ra phân bua:
- Nhà em đang dở bữa, có gì các anh bỏ quá cho em. Em dắt vào nhà ngay đây ạ.
- Nhà chị này rất là hay nhé, hôm nào cũng để xe bừa bãi lấn chiếm vỉa hè lòng đường để chúng tôi nhắc nhở, hôm nay chúng tôi phải cho xe về phường để cảnh cáo.
- Thôi thôi, chú có gì bỏ qua cho cháu.
- Ko có qua lại gì hết, chúng tôi đã nhắc nhở nhưng gia đình ngơ đi như không ý, chẳng coi chúng tôi ra gì hết.
- LÀm sao? Mấy ông là dân phòng hay bố đời thế, đã xin tử tế không nghe lại còn thích giở trò hạnh họe à? - Nó hùng dũng tiến ra ngoài toan cãi nhau với mấy thằng già này.
- Không cần biết, dắt xe lên thùng cho về phường.
- À, thằng lái xe, mày tưởng tao không nhận ra mày à? Mày là cái thằng trước làm hộ tịch, hộ khẩu chứ gì? Mấy năm trước cứ lễ tết là mày lại qua nhà tao vòi tiền, đưa cho đồng nào lại xun xoe như chó vẫy đuôi ý. Giờ thấy nhà tao ko đào được nữa lên tới sinh sự phải không?
- Dắt xe lên thùng cho tôi - Thằng công an kia đập đập tay vào thùng xe ra lệnh.
- Thằng nào dắt xe tao.
Nó hùng hồ xông vào đạp con xe wave đổ rạp xuống đường, vỡ tan nát cả một bên yếm, mấy ông kia toan vào định dựng lên, thấy thế nó nhặt thêm viên gạch bồi thêm mấy phát nữa cho nát hẳn cả đèn và yếm ra. Thằng công an thấy thế, mở cửa xe cầm dùi cui xuống toan nện:
- Định chống người thi hành công vụ phải không? Thích về phường không.
- Thôi thôi, Kiên vào nhà - Mẹ nó quắc mắt, rồi quay sang bên công an- Chú thông cảm, cháu nó hôm nay đi ăn cưới về hơi quá chén.
- Đề nghị cô để chúng cháu áp giải nó về phường giải quyết.
- Thôi, người cùng một nhà cả, không nể mặt nhà cô, cũng nể mặt chú V, chú B chứ (Việt là tên ông trưởng công an phường)
- Cháu nể cô... - Bên công an có vẻ xuống nước dù vẫn còn hậm hực - Nhưng xe hôm nay thì nhất định phải về phường, không thì dân ở đây coi chúng cháu không ra cái gì, hôm nay coi như chúng cháu không chấp thằng say rượu.
- Rồi rồi, cháu cứ dắt xe lên, khéo cẩn thận không mảnh nhựa nó cào vào lại rách quần rách áo. - Mẹ vẫn nhẹ nhàng vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì, rồi quay sang mọi người đang xúm đông xúm đỏ xem - Thôi thôi mọi người giải tán đi, tắc hết đường bây giờ, có gì xem đâu, ai có việc nấy đi nào nào...
Nó hậm hực bên mâm cơm
- Lũ chó không coi ai ra cái gì nữa rồi.
- Mày xem lại mày đi, nếu mệt thì đi nghỉ đừng làm nữa. Hôm nay mày quá rồi đấy. - Mẹ quát
- Vâng. - Nó ném tạch đôi đũa xuống mâm và buông bát cơm bậm bịch bước về phòng. Mệt...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN