Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 22: Bí mật của mẹ
Ngày hôm sau, mình tỉnh giấc sau cơn mê man ở trong bệnh viện. Đầu choáng váng và đau như búa bổ, chân cẳng được bó cẩn thận. Theo hồ sơ bệnh án thì mình bị tai nạn giao thông vỡ xương bánh chè, mọi việc từ vệ sinh, ăn uống... Đều do chị lo cho hết. Mình gần như bất lực và mệt mỏi.Phải một tuần sau mới xin được bác sĩ cho ra viện về nhà tự điều trị, lúc này có cái máy tính bên cạnh mình mới lần mò lên mạng đọc được mấy bài báo "Bắt gọn hai băng nhóm xã hội đen dùng hàng nóng thanh toán nhau", "Công an Hà Nội lập chiến công lớn truy quét tội phạm xã hội đen trên địa bàn Hà Nội", "Điểm mặt những đại ca giang hồ có số má bị tóm ở Đông Anh", "Phỏng vấn đại tá Hoàng Hữu Minh, người trực tiếp chỉ huy cuộc vây bắt nghẹt thở hơn một trăm đối tượng cộm cán trên địa bàn Hà Nội", "Cháy nhà ra mặt chuột, lộ mặt đường dây tín dụng đen và cờ bạc có tổ chức"... Rất rất nhiều tin khác nữa, đại khái mình đã lờ mờ hiểu ra tình hình hiện tại, tất cả mọi người đã bị tóm gọn trong đêm hôm ấy bên công an đang mở rộng điều tra, rất nhiều việc làm ăn của anh em trong nhà đã bị sờ đến. Nói chung là tan nát hết cả. Chị bưng bát cháo lên thấy mình đang cặm cụi đọc báo không dám nói gì chỉ khẽ khàng đặt bát cháo lên bàn rồi ngồi nhìn mình. Mình vẫn thẫn thờ nhìn máy tính và hỏi:
- Anh đâu chị?
- Anh vẫn ở viện, có mấy đứa chăm sóc rồi, chị mang em về nhà, chạy qua chạy lại hơi vất vả một chút nhưng mà chị biết em không thích ở viện, sợ ở đấy em lại buồn.
- Vịt đâu chị?
- Gửi về cho bà nội rồi.
- Còn mẹ thế nào rồi
Mình định tránh không hỏi chuyện mẹ, sợ hai chị em lại ôm nhau khóc mất, nhà cửa lúc này nhìn tan tác mỗi người một nơi, gánh nặng giờ đặt hết lên vai bà ấy. Những ngày mình trong viện, tuy chị không trực tiếp nói ra nhưng mình phong phanh nghe người này người kia nói mẹ bị bắt. Nhưng nếu không hỏi thì nóng ruột bất an.
- Chị đã lo xong xuôi các thủ tục cho mẹ rồi. - Bà ấy quay mặt đi giấu đôi mắt đỏ hoe, biết mà, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại y rằng có màn khóc lóc. - Đã liên hệ với văn phòng luật sư thành phố. Em yên tâm chị cũng lo cho mẹ chỗ ở trong ấy chu tất rồi không thiếu thốn, khổ sở gì đâu.
- Chú B đâu? Chú B có giúp được gì không? - Mình cay cay mắt ngước mặt lên hỏi.
- Mẹ nói không làm phiền chú ấy, em cứ bình tĩnh, chuyện không như em hiểu đâu. Khi nào có thời gian, chị sẽ kể cho em nghe. - Chị mình lúng túng nói.
- Ngay bây giờ, em muốn nghe ngay bây giờ. - Mình gào lên.
- Thôi được rồi...
Bà ấy kể lại toàn bộ câu chuyện trên bar đêm hôm đó cho mình nghe, câu chuyện không liền mạch vì những tiếng nấc, tiếng khóc và tiếng than thở xen kẽ. Nhưng nói chung nội dung câu chuyện mười phần mình cũng đã hiểu được tới chín.
- Đúng là không biết ai xấu ai tốt xung quanh mình nữa rồi. - Mình thở dài.
- Chị muốn ngăn em đi, chị biết là sẽ có chuyện nhưng không dám. Mẹ đã dặn cứ để việc ở nhà diễn ra một cách tự nhiên.
- Tại sao em không thấy báo chí nhắc gì đến vụ ma túy?
- Cái đó liên quan tới bên công an rất nhiều, chuyện nội bộ chắc không thể hé lộ ra ngoài.
- Trước khi đưa vào viện em cũng lờ mờ đoán ra có chuyện gì không ổn, ông Tam nói bọn Mỹ Đình tới đây để nhận hàng trắng. Còn bên mình tới để đánh nhau, chúng nó nghĩ mình tới cướp hàng. Rối tung hết cả lên. Rõ ràng con chó này (chỉ lão Hải) đã dàn dựng và tính toán rất khéo để đưa tất cả vào rọ. Anh em bên mình và bọn ông Tam như những con rối ngoan ngoãn cho ông ấy giật dây.
Chị im lặng không nói gì, nước mắt ngắn nước mắt dài lã chã rơi...
- Chị cố gắng xem có cửa nào lo cho ông Tam hộ em, chính em đêm ấy đã đâm nhầm ông ấy. Dù sao cũng đã bao năm làm ăn với nhau rồi, phải có chút tình nghĩa.
- Chị biết. Hôm ấy em mang súng của nhà đi à?
- Vâng, nhưng không biết tại sao lại không nổ súng.
- Là do mẹ, mẹ tháo kim hỏa ra từ lâu rồi, mẹ lo xa anh Bình sẽ dùng nó lung tung ai ngờ...
- May mắn là hôm ấy em không bắn được một viên đạn nào, nếu không sẽ rất rách việc, hôm ấy hoảng loạn quá. Ai biết là em sẽ làm gì khi có một khẩu AK trong tay, sẽ giết bao nhiêu người nữa... - Mình ôm mặt hối hận.
- Không sao, ổn cả rồi mà, ổn cả.
- Em còn không biết là đứa nào đã tông em, khẩu súng giờ chắc vào phòng tang chứng rồi.
- Người của ông Cần đã đâm em đấy, lúc bị ông ấy giữ trên xe, chị loáng thoáng nghe được qua điện thoại như vậy. Bọn họ thấy em có súng không dám lao vào khống chế, đành dùng hạ sách ấy. Rồi cũng chính họ mang em vào viện, đêm hôm ấy em là người duy nhất thoát ra được khỏi vòng vây của công an. Thôi mình chấp nhận, thà nằm nhà 6 tháng điều trị còn hơn là nằm tù em ạ.
- Vâng, đành thế. Chị cố gắng lo cho mấy đứa nhân viên hộ em...
- Chị sẽ cố hết sức trong khả năng. Nhưng cũng đừng lo chúng nó chắc chỉ bị quy vào tội gây rối thôi, mấy đại ca nhà mình mới to chuyện việc làm ăn bị xới tung hết cả lên rồi...
- Mà chị, đã giở ngăn kéo phòng mẹ ra chưa? - Mình lái câu chuyện sang hướng khác.
- Rồi.
- Em xem được không?
- Đợi chị chút. À, ăn cháo đi nguội rồi, ăn xong rồi xem. - Bà ấy lục đục ngồi dậy chạy xuống dưới nhà.
Một lúc sau bà ấy cầm lên một mảnh giấy và một chiếc máy khi âm, mình đón lấy tất cả và mở mảnh giấy ra đọc trước, vẻn vẹn có mấy dòng, cảm giác như những gì mẹ viết vừa tình cảm lại vừa cương nghị, dứt khoát đúng như tính cách của mẹ mọi khi:
"Mẹ không muốn các con đọc được những dòng chữ này, nhưng mà khi các con đọc được có nghĩa là mẹ đã không còn ở bên các con nữa. Dù có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh tìm các giải quyết, không thể nóng vội được. Những gì mà hai con luôn thắc mắc, lo lắng gặng hỏi mẹ đều nằm trong chiếc máy ghi âm này. Mẹ không biết nói gì nhiều, chỉ muốn nói các con là tài sản lớn nhất mà mẹ có, vì thế hãy giữ gìn. "
Mình lặng lẽ bật công tắc chiếc máy ghi âm lên, nội dung câu chuyện trong đó được mình lờ mờ hình dung ra như thế này...
"... Đêm hôm mà mẹ cùng lão răng vàng đi riêng với ông Cần về nhà kho ở hướng Hoài Đức, trong căn phòng kín chỉ duy nhất có hai người là mẹ và ông Cần được ngồi trực tiếp thương lượng với nhau...
- Vậy ra chúng tôi bị bà dắt mũi, kể cả chuyện bà chuẩn bị phong bì tiền cũng đã nằm trong kế hoạch cả. - Ông Cần chắp chắp hai tay vào nhau đặt lên bàn và nói.
- Nếu không thế thì các ông sẽ đâu có tin, tôi cứ thắc mắc cái gì khiến con Lan có một niềm tin mãnh liệt đến thế? Chính vì cái niềm tin của nó khiến tôi chú ý tới việc này. Con bé khôn hơn hai đứa con của tôi, dĩ nhiên, nó không tin cái gì một cách mù quáng quá, chắc chắn có một ông to nào đó nhúng tay vào thật, ai ngờ lại lòi ra ông. - Mẹ mình bình thản trả lời.
- Việc bà thả lão già ở Nội Bài, bà cũng đã dự tính trước được chúng tôi sẽ rình ở đó?
- Các ông bám người còn thua cả bọn thám tử nghiệp dư ở Hà Nội này, có lẽ ông nên đào tạo lại cấp dưới, còn non lắm. Quá lộ.
- Giả sử hôm nay chúng tôi không chặn lão ở Nội Bài và không nhận được vật bà muốn gửi cho chúng tôi trong ví của lão, bà tính sao? Kế hoạch của chúng tôi vì thứ đó mà đã thay đổi vào phút chót.
- Thì tôi đã có con tin trong tay, tôi chuẩn bị đủ người giữ con tin để chúng ta buộc phải có một cuộc thương lượng đấy. - Tiếng cười quen thuộc của mẹ.
- Bất chấp cả pháp luật? - Ông Cần hỏi lại.
- Ông nghĩ bấy lâu nay tôi là công dân gương mẫu lắm sao? - Bà đáp trả giọng hóm hỉnh.
- Chúng tôi có một đề nghị? Đúng hơn là một yêu cầu. Bà nghĩ sao?
- Đổi lại tôi sẽ được gì?
- Sự yên ổn.
- Nếu trong đó bao gồm cả việc con tôi được ra ngoài và ra hẳn khỏi chuyện này, tôi nghĩ là tôi sẽ thấy hứng thú hơn chút chăng?
- Dĩ nhiên, bà già đáo để này, thôi nói cái giọng khách sáo đấy đi, ngày mai chính tay tôi sẽ kí giấy bảo lãnh cho con bà.
- Tôi thấy có chút hứng thú rồi đấy.
- Hượm đã, có cái gì đó không ổn ở đây. Bà cho tôi mượn túi được không?
Ông cần đón lấy chiếc túi xách từ tay mẹ, mở túi ra và đặt lên bàn một vật đen đen nhỏ cỡ bao diêm rồi nhìn mẹ như chờ đợi một câu trả lời thích đáng. Mẹ nhấc vật thể lạ đó lên nhìn nhìn ngắm ngắm một lúc rồi nói:
- Cái này là của cậu quý tử nhà tôi rồi, không nên để mấy thứ đồ chơi này xen vào cuộc nói chuyện của chúng ta.
Rồi bà cho xuống chân dẫm nát bét chiếc máy nghe trộm trước sự chứng kiến của ông Cần.
- Đúng là ngựa non háu đá, định múa rìu qua mắt của cả Tổng cục phó Tổng cục tình báo.
- Có lẽ bà đã nhận ra chúng tôi rất lâu rồi, nên mới có cuộc gặp gỡ hôm nay? - Ông Cần quay lại câu chuyện chính.
- Còn nếu không nhầm thì ông mới nhận ra tôi cách đây không lâu?
- Nếu không có chiếc thẻ này. - Ông Cần đặt lên bàn một tấm thẻ đã ngả màu vàng màu đỏ. - Chắc tôi không nhận ra bà, bà khác quá. Đã mấy chục năm rồi. Xin được trả nó về cho chủ nhân.
- Ông muốn thương lượng với tôi chuyện gì đây?
- Chuyện về ông Hải, chính xác hơn là đại úy Hoàng Xuân Hải, sĩ quan tình báo trực thuộc Tổng cục V.
- Nếu không nhầm thì là người quen? - Mẹ nói.
- Vâng, bà thôi cái giọng đùa cợt ấy được rồi đấy. Bố nuôi của các con bà đấy chứ chẳng ai khác đâu.
- À à, tôi cũng phải giả bộ chút, thường vẫn nghe là phụ nữ thông minh quá đàn ông không thích. - Giọng mẹ vẫn nửa đùa nửa thật.
- Nhưng dối trá thì chẳng ai ưa hết. - Ông Cần sẵng giọng. - Thôi tôi vào chủ đề chính, chắc bà không lạ gì ông Hãn trưởng phòng điều tra tội phạm hình sự có tổ chức.
- Không lạ, lão lên nhanh đấy, giờ đã là trưởng phòng rồi cơ đấy.
- Hải là cấp dưới của hắn, từ lâu bên công an đã nghi ngờ ông Hãn và cấp dưới có dính líu vào việc lợi dụng chức vụ quyền hạn để buôn bán, vận chuyển trái phép ma túy từ bên kia biên giới Lào về Việt Nam. Đây là một việc rất tế nhị vì nó liên quan tới rất nhiều ban ngành và cán bộ cấp cao trong Bộ. Chúng tôi muốn tổ chức thành chuyên án để thanh trừng nội bộ nhưng lại vướng phải nhiều vấn đề. Hải là một con cáo già, là mắt xích quan trọng trong đường dây này, hơn nữa việc này để lộ ra ngoài xét về cả đối nội và đối ngoại đều chẳng hay ho gì. Chỉ cần có lời khai của Hải là mọi việc sẽ rất dễ giải quyết.
- Nhưng lại rất khó bắt hắn khai đúng không? - Mẹ cười. - Phàm là gián điệp hai mang, ai cũng có một chiếc bùa hộ mệnh phòng thân, không phải muốn động tới là có thể động được.
- Đúng vậy, rất khó ở chỗ ấy. Mọi việc hắn làm đều rất kín kẽ, không thể bắt tận tay. Mà nếu có bắt được tận tay thì hắn cũng sẽ nhân danh là đang làm việc cho cục mà chối tội và lập tức sẽ có kẻ ra mặt chống lưng cho hắn.
- Vậy rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?
- Thu thập chứng cứ phạm tội để ép cung hắn.
- Bằng cách nào đây?
- Chúng tôi sẽ cung cấp cho bà các thiết bị gián điệp, việc đột nhập vào từng ngóc ngách trong bar hàng ngày, hàng giờ mà không bị nghi ngờ là rất khó đối với người của tôi nhưng lại rất dễ dàng với người nhà bà. Mà bà biết đấy những thứ này đâu phải đặt một lần là được ngay, pin của nó không phải vô thời hạn. Cứ tầm 6 tiếng quay hoặc ghi âm liên tục lại phải sạc hoặc thay thiết bị mới một lần. Và phải khéo léo biết sử dụng làm sao để cho không thể lộ được, vì lão cũng là người của bên tình báo. Không phải gà mờ. Những thứ tầm thường không qua mặt được lão.
- Tôi hiểu rồi, thì ra đấy là lí do mà con bé lao công không sử dụng được phải không?
- Đến nước này thì không còn gì qua mắt được bà nữa rồi. - Ông Cần ngạc nhiên. - Bà biết chuyện ấy từ khi nào?
- Từ khi thằng Dũng được chuyển sang phòng biệt giam, tôi đã lờ mờ đoán được phần nào đó. Nếu không nhầm thì đó là cách các ông đưa người từ trong trại ra ngoài khi cần. Có lẽ các ông đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu, cả hai đứa nó vốn không phải là chị em phải không?
- Đúng, hai đứa là người của bên phòng chống tội phạm ma túy được cài vào bên trong "đại gia đình của lão Hải" từ rất lâu. Hóa ra cuộc điện thoại của con Hằng và vụ bỏ trốn của nó không lừa được bà.
- Cũng suýt lừa được đấy nếu như bên ông không quá tiết kiệm người như vậy. Ngay từ đầu đã chẳng có cán bộ cấp quận nào, cũng như không hề có vị cổ đông giấu tên kia trên bar. Tôi đã nhận ngay ra con ông khi nó nói chuyện với chúng tôi, cách nói chuyện của nó giống hệt như nhân vật bí ẩn nói chuyện với con Hằng qua điện thoại về chuyện của con Trang phò. Nếu ông lúc đó biết đang phải đối phó với một con mụ già được đào tạo bài bản về những thứ ấy chắc ông đã khôn ngoan và tỉnh táo hơn. Và tôi khẳng định con Hằng có liên quan đến chú Cần. Đến khi đó tôi thắc mắc là tại ông dùng đủ mọi cách để cảnh giác các thiết bị theo dõi và nghe trộm mà lại dễ dàng để chúng tôi bắt thóp được cuộc điện thoại đó, chỉ có một phương hướng duy nhất là ông muốn thế. Con Hằng chắc hẳn đã phát hiện ra thiết bị nghe trộm từ giữa cuộc họp và muốn giăng một cái bẫy cho gia đình tôi.
- Phục bà rồi, nếu bà và lão hợp sức lại thì quả là bất lợi cho chúng tôi... - Ông Cần chắp chắp tay vái lạy mẹ một cách hài hước.
- Tôi hiểu kế hoạch của ông, nếu cứ để cho lão Hải mãi chỉ là một nhân vật phụ, thì sẽ rất khó để tìm ra cơ hội vạch mặt lão. Phải làm sao cho lão chủ quan, trở thành nhân vật chính. Vụ con Hằng bỏ trốn đã suýt thành công, lẽ ra lão có thể điềm nhiên tiếp quản cái bar đó nếu như có sự đồng thuận của đàn con. Nhưng lão đã không làm được, chắc hẳn lão đã phải dạy bảo lại thằng con ngỗ nghịch phá bĩnh buổi họp của lão rất nhiều.
- Chính vì thế tôi mới thay đổi toàn bộ kế hoạch. Chúng tôi biết một số lượng lớn ma túy được vận chuyển vào bar, nhưng nội bộ không có sự thống nhất trong việc khám xét. Có nhiều nhân vật chống lưng cho hắn, một cái vòng luẩn quẩn sinh ra ở đây là muốn bắt những con sâu nhọt trong chính tổ chức phải vạch được tội của lão Hải, còn muốn vạch tội lão Hải thì phải nắm thóp được với những con sâu trong chính nội bộ đã. Đối phó với một con cáo già như lão và bà đây quả không đơn giản. Chỉ có một cách duy nhất là cài gián điệp vào bên trong, một kẻ mà lão không thể ngờ tới được và sẽ phải chủ quan.
- Con Hằng và con lao công ở đó vốn dĩ chỉ là một, nếu cẩn thận hơn. Có lẽ ông đã phải bố trí người khác. Vết chai ở giữa ngón tay trỏ và ngón giữa của nó khiến tôi không thể không nhận ra. Vốn từ lâu tôi đã biết nó là một con sử dụng súng khá thành thạo và được tập huấn nhiều lần, còn ai khác ngoài công an được học tập những thứ ấy chứ? Chính vì thế nhà tôi luôn cảnh giác với nó. Tốt nhất lần sau nó nên khéo léo hơn, thật quá mất căn bản khi để lộ ra những cái nhạy cảm như thế.
- Bà cũng biết đấy việc này cần sự bí mật, càng ít người chọc vào càng tốt. Tôi buộc phải hạn chế tối đa số người có thể.
- Không ngạc nhiên. Vậy giờ kế hoạch của ông là gì đây?
- Ngày mai tôi sẽ bảo lãnh để thả thằng Bình. Thả nó ra là bar có thể hoạt động trở lại, Chúng ta sẽ khéo léo làm sao cho lão ấy có thể toàn quyền quyết định và mất cảnh giác. Nhất định khi có quyền trong tay, lão sẽ tìm cách để có toàn quyền và để lộ sơ hở. Lúc ấy mới mong có thể tóm gáy được lão.
- Vậy sẽ có vài cuộc gặp gỡ như thế này nữa để thỏa thuận lại. - Mẹ cười... Và gợi ý tiếp. - Chắc chắn việc lắp đặt sẽ phải có tay con Linh rồi?.
- Liệu có tin được không?
- Nó là con tôi, tôi phải đảm bảo cho nó.
- Bà quá khôn ngoan, bà sợ là tôi sẽ không giữ lời hứa đảm bảo cho mấy đứa con bà nên phải kéo càng nhiều người bên bà tham gia càng tốt phải không?
- Nếu ông thấy có ai đó hợp lý hơn nó, thì cứ thay thế thôi chứ bảo tôi tự tay vào bar hàng ngày mà bảo không bị ai chú ý thì cũng khó. Hay là ông thử đặt vấn đề với thằng Bình xem?
- Thôi thôi, tôi chịu lý luận của bà rồi.
- Giờ chỉ cần ông hứa với tôi một điều là phải đảm bảo an toàn cho tất cả con cái của tôi.
- Cái đấy tôi đảm bảo.
- Vậy thì tôi hứa sẽ cùng ông bàn tính và lo toan chu đáo chuyện này với tư cách một đồng nghiệp, một chiến sĩ an ninh nhân dân.
- Ok. Tôi cũng lấy tư cách vừa là một người bạn vừa là cấp trên để đảm bảo cho lời hứa với bà.
..."
Sau đó câu chuyện tiến triển đúng như kế hoạch, quả nhiên lão Hải dàn dựng lên vụ Mỹ Đình nhằm mượn tay công an để triệt phá, vây bắt ở cánh đồng hôm đó, mở rộng địa bàn làm ăn. Tất cả đã nằm hết trong dự liệu của ông Cần. Mọi chuyện cứ xuôi xuôi theo ý lão Hải để lão chủ quan rằng lão đang nắm được mọi thứ trong tay và mất cảnh giác.
Cho tới cái đêm định mệnh ấy khi lão vừa mới khai quật cái kho tàng của mình lên đã bị lực lượng trinh sát bủa vây vào bắt quả tang. Đám người của lão chờ đợi bên ngoài để nhận hàng lão chuyển ra ngoài cũng bị tóm gọn. Từ đó toàn bộ những nhân vật cộm cán khác cũng bị ngã ngựa theo, toàn bộ tổ chức của lão âm thầm bị bắt gọn trong đêm với toàn bộ bằng chứng không thể chối cãi được thu thập trong suốt 2 năm qua đặc biệt là lời khai của lão Hải cùng một số nhân chứng khác. Chuyên án đặc biệt của bộ công an kết thúc...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN