Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chủ nhật.
Buổi sáng, vừa thức dậy đánh răng rửa mặt xong thì điện thoại kêu. Mẹ, thằng nào gọi mà sớm thế nhỉ? Hóa ra là thằng Tùng:
- Alo. Bố mày đây.
- Ê. Đi chơi cùng bọn tao không?
- Đi đâu?
- Về quê thằng Ngọc. Nghe nói trong đấy nhiều chim lắm, vào đấy bắn chim với tắm suối cho sướng.
- Thế hả. Okay luôn (Gì chứ mấy cái vụ đi bắn chim này là tôi rất khoái)
- Thế thì sang nhà tao luôn đi. Vào sớm còn chơi được lâu.
- Ờ. Tao sang ngay.
Chiến thôi, thi xong rồi, sao phải xoắn nữa. Tôi lấy xe phóng sang nhà nó. Đệch, cái bọn này, đi học thì rõ là muộn thế mà hẹn đi chơi thì thằng nào thằng nấy đến rất đúng giờ, đúng là bọn ham chơi. (Mà mình cũng khác gì bọn nó nhỉ)
- Thế nào. Chuẩn bị xong chưa?
- Đợi tý. Có cần mang theo thức ăn không?
- Không cần đâu. Vào trong đấy có nhà cô chú tao ở đấy. Mình vào đấy ăn cũng được, không phải ngại.
- Thế thì ổn rồi. À mà có mấy xe thế?
- 5 xe.
- À được. Thằng Thuận hôm nay lấy xe đâu ra thế.
- Tao mượn thằng anh tao. Bọn mày đừng tưởng chỉ có bọn mày có xe nhé. Hehe (Nó vừa nói vừa cười nhăn nhở)
- Thế thì chiến thôi.
5 thằng xuất phát lúc 8h. Quãng đường đi là khoảng 50km. Vì bọn tôi đi nhanh nên chỉ mất hơn 1h là đến nơi. Thằng Ngọc đi trước dẫn đường cho cả lũ, được một lát thì đến nhà cô chú nó. Ngôi nhà khá rộng và đẹp, vừa bước vào cửa thì thằng Ngọc oang oang lên:
- Cô ơi, cháu đến chơi đây.
- À Ngọc hả. Gọi bạn vào đi cháu.
Mấy thằng dắt díu nhau đi vào nhà. Vì là nhà người lạ nên thằng nào cũng phải giữ ý tứ, không nên gây ấn tượng xấu trong lần đầu tiên gặp mặt. Ngồi nghỉ uống nước tầm 10' thì thằng Ngọc nói:
- Cô ơi. Bây giờ bọn cháu lên núi bắn chim. Trưa nay cô nấu nhiều cơm vào nhé, bọn cháu ăn trưa ở đây. Hehe
- Rồi. Mày yên tâm đi. Cô lo được hết. Cứ đi chơi thoải mái đi nhé.
Chậc. Cô thằng Ngọc thoải mái thật, đúng là chiều thằng cháu hết cỡ. Thằng Ngọc vứt cho bọn tôi mỗi thằng một khẩu súng kíp. Loại này tôi đã từng sử dụng qua vài lần nên cũng gọi là khá thạo, còn mấy thằng còn lại trừ thằng Ngọc thì chưa bao giờ dùng đến nên nhìn thằng nào cũng luống cuống:
- Cái này dùng như nào thế bọn mày?
- Ủa. Lần đầu tao nhìn thấy súng này đó.
- Nhìn kì quá zợ?
- Thôi đi bọn mày. Tý nữa gặp chim bọn mày khác biết bắn hết.
Cả bọn đi lên rừng. Chậc, quê thằng Ngọc rừng núi nhìn hiểm trở thật. Cả bọn đi sâu vào trong rừng, chỗ này chắc ít người qua lại nên con đường mòn mọc đầy cỏ. Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh, có rất nhiều cây to mọc, cạnh đó có một con suối, nước khá là trong, chắc tắm thoải mái lắm đây. Tôi hỏi thằng Ngọc:
- Ê. Ngọc. Tý nữa có tắm không đấy?
- Có. Nhưng không phải ở đây.
- Thế ở đâu?
- Bí mật.
Biết rõ thằng Ngọc là dân bản địa ở đây nên tôi cũng không hỏi gì thêm. Đi được thêm một đoạn nữa thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng chim. Chậc, chỗ này quang đãng, lại có nhiều cây cổ thụ nên chim đến làm tổ rất nhiều. Tôi quay người nhìn, đâu đâu cũng toàn là chim. Mấy thằng kia rất hứng thú, hét lên:
- Để tao bắn. Để tao bắn.
- Kia kìa. Bọn mày nhìn kìa.
- Từ từ, bọn mày đừng có hét lên như thế. Chim nó sợ bay hết bây giờ.
Đúng như lời tôi nói, bọn nó hét to quá làm mấy con chim sợ bay tán loạn hết cả, chỉ còn sót lại mấy con chào mào đậu trên cành cây cao nhất.
Tôi nói:
- Từ từ. Bọn mày phải ngắm thật kĩ rồi mới bắn, rõ chưa.
Có lẽ là bọn nó rút được kinh nghiệm từ bài học lúc nãy nên thằng nào cũng chăm chú ngắm sao cho chuẩn. Phải công nhận là không gian lúc này tĩnh lặng thật, đang mải ngắm thì tôi nghe thấy tiếng gì đó, đột nhiên một thứ xanh xanh rơi bộp xuống trước mặt tôi. Ban đầu thì tôi cũng không để ý, chắc là cái lá hay gì đó rơi xuống, về sau thì tôi nhìn xống thì mới tá hỏa: MỘT CON RẮN HỔ MANG TO VỜ LỜ, công nhận lúc đó tôi sợ vãi cả ra quần ấy chứ, tôi hét to lên:
- Đờ mờ rắn kìa, chạy đi bọn mày.
Bọn nó cũng bị bất ngờ, cả lũ co cẳng lên chạy thục mạng. Tôi quay lại đằng sau, con rắn nó vẫn đuổi theo bọn tôi. Tôi gào to:
- Chạy nhanh lên. Nó vẫn đuổi theo kìa.
Tôi chạy càng ngày càng nhanh, cảm giác như lúc đó bao nhiêu sức lực đều dồn vào đôi chân hết. Chạy hùng hục suốt cuối cùng cũng thoát khỏi con rắn, cả bọn chạy đến bìa cánh rừng thì dừng lại nghỉ vì mệt quá. Tôi nói không ra hơi:
- Đm. Sợ thật, tý nữa thì tao bị nó đớp cho rồi.
- Lúc thằng T hét lên, tao còn tưởng nó đùa, ai ngờ nhìn xuống thấy con rắn tao ù té chạy luôn à. (Thằng Tùng nói xong lại cười hềnh hệch)
- Tao mà bị cắn phát đó là tại thằng Ngọc luôn đó.
- Sao lại tại tao?
- Đm. Mày rủ bọn tao đi còn gì. Tý nữa thì tao không còn toàn mạng trở về.
- Hehe. Bình thường tao đi có gặp rắn đâu nhỉ?
- Ai biết được. Chim thì không bắn được, đã thế lại còn suýt chết, sợ vãi. Tao chừa lần sau không đi cùng thằng Ngọc nữa đâu.
- Tao cũng sợ lắm rồi. Có khi lần sau anh em để thằng Ngọc tự đi thôi, chứ vài lần như này thì tao vỡ tim mà chết cm nó luôn ấy chứ.
Nghe thằng Mạnh nói thế, cả bọn phá lên cười, đúng là một phen hú hồn. Trở về nhà cô thằng Ngọc, ai cũng đói và mệt, lại khát nước nữa chứ. Cũng may mà ở nhà cơm đã dọn sẵn:
- Phải phạt thằng Ngọc cái tội làm anh em tý chết nhỉ.
- Đúng, phạt nó đi.Mỗi người một chén.
Thằng Ngọc không biết nói gì hơn, đứng đó chịu chết luôn à. Lần lượt uống hết 4 chén rượu, nó nói:
- Nhưng bọn mày cũng phải công nhận là lần này đi chơi vui không?
- Vui thì vui, nhưng mà sợ nhiều hơn vui.
- Chiều nay tao dẫn bọn mày đi tắm còn vui hơn nhiều.
- Haha. Để nó đi một mình nhỉ bọn mày.
- Đúng rồi đấy. Đi một mình đi Ngọc.
Nó nghe thấy thế, mặt tiu nghỉu. Tôi nói:
- Bọn tao đùa thôi. Chiều anh em lại đi chơi tiếp, sao phải sợ nhỉ. Đúng không?
- Đúng. Là con trai thì sao phải thế. (Thằng Ngọc bắt đầu hăng máu lên) Nào, làm vài chén lấy khí thế nào.
Cả lũ cười haha, công nhận bữa cơm trưa với cô chú thằng Ngọc rất thoải mái, mọi người nói chuyện rất tự nhiên như không có sự phân cách. Cô chú ấy coi bọn tôi như người trong nhà, đối xử rất tốt. Đúng là một buổi sáng đáng nhớ. Ăn cơm xong, bọn tôi đi ngủ để lấy sức cho chiều nay chơi tiếp.
5 thằng chúng tôi ở 2 phòng, phòng tôi có 2 đứa nữa. Nằm lên giường, tôi muốn ngủ nhưng không ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi. Thấy thế, thằng Mạnh hỏi tôi:
- Sao mày không ngủ?
- Tao không ngủ được.
- Vẫn còn nghĩ đến chuyện kia à.?
- Ờ. Có lẽ thế.
- Thôi. Dẹp hết sang một bên đi, cứ đi chơi cho thoải mái đã rồi tính sau.
- Ừ. Thôi ngủ đi. Bây giờ tao lại thấy buồn ngủ rồi đấy.
Đặt đầu xuống gối, tôi làm một giấc ngon lành. Điều gì sẽ xảy ra vào chiều nay đây? Đó là thứ làm tôi rất háo hức...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN