Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
- Làm sao, thằng Ngọc làm sao?
- Nó làm mất ví tiền rồi?
- Dafuq? (Trong ví tiền là toàn bộ tiền lũ con trai chúng tôi góp lại để làm một bữa ăn chơi xả láng, thế mà nó làm mất là sao? Hơn 2tr chứ ít đâu)
- Đậu má, sao mất được?
- Tao cũng không biết nữa.
- Thôi, chia nhau ra tìm đi. Lúc nãy mày đi những chỗ nào?
- Lúc nãy tao đi cùng em Ly đi dạo loanh quanh thôi.
- Thế thì chia nhau ra tìm những chỗ đó, nhanh.
Cả lũ bổ nhào đi tìm, tìm hết mọi chỗ từ cantin, cổng sau, nhà để xe, phòng học... Bất cứ chỗ nào tìm được là vào hết, thế mà vẫn chả thấy cái ví đâu.
- Đệch, tao chán rồi đấy. Thằng Tùng ngồi phịch xuống ghế, thở dài.
- Tại tao, tại tao tất cả.
- Đấy, cái tội mê gái cho lắm vào.
- Thôi, bọn mày đừng nói nữa, vẫn còn cơ hội mà. Tôi vừa nói vừa đi ra ngoài.
- Đi đâu đấy T.
- Đi vệ sinh. Thằng nào đi cùng không?
Nói rồi tôi lò dò đi xuống nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra thì cái mùi đặc trưng bốc lên khỏi nói. Dù sao cũng cố chịu đựng để giải quyết nốt công việc. Đang thả tâm hồn theo những dòng nước chảy, bống tôi nhìn lên trên, cái gì lấp ló thế kia. Giải quyết xong, tôi nhón người lên nhìn, ối trời, cái ví tiền của thằng Ngọc đây mà. Mừng vãi cả mật, tôi chạy vội lên lớp hét:
- Đây, cái ví tiền đây.
- Đâu đâu. Cả lũ xúm lại
- Mày tìm thấy ở đâu thế T.
- Ở trong nhà vệ sinh.
- Ặc, sao lại ở đấy nhỉ?
- À, tao nhớ rồi, lúc nãy tao có đi vệ sinh, lúc lấy tiền trong ví, chắc tao đem ví ra rồi để quên ở đấy. Hề hề.
Đm nó, tý nữa thì có chuyện lớn rồi, thế mà vẫn cười nhăn nhở, thế có ghét không chứ.
- Lần sau mà còn như này là ăn đòn nghe chưa con.
- Hờ hờ, tao biết rồi, về thôi chúng mày.
Về? Mấy giờ rồi nhỉ. Nhìn đồng hồ 9h. Chà,vẫn còn sớm, rủ Quỳnh đi uống trà sữa đã. Vội nt cho em: "Chờ anh ở cổng trường nhé", reply của em "Vâng, hihi" Phóng ra bãi để xe, lấy xe rồi vọt ra cổng thì đã thấy em đứng đấy chờ sẵn rồi, nhanh thật:
- Lên xe đi nào, tiểu thư.
- Gớm, anh học được ở đâu câu nói đấy thế.
- Anh không biết. Hehe.
Chở em đi loanh quanh một lúc thì đến quán trà sữa. Chúng tôi chọn bàn gần cửa sổ, rất thoáng đãng và gọn gàng:
- Chị ơi, cho em 2 cốc trà sữa, một dâu, một dưa gang.
2 cốc trà sữa bưng lên, chúng tôi vừa uống vừa nói chuyện rất vui vẻ. Bỗng nhiên phía ngoài cửa có 3 người bước vào, nhìn kĩ thì ra có 1 người là Quỳnh Anh, còn 2 người đi cùng chắc là bạn. Chậc, nhìn ai cũng xinh hết á,Quỳnh Anh trong bộ đồ hóa trang nhìn gợi cảm thật, nhìn mà máu mũi tôi cứ chực tuôn ra thôi, tuôn ra như này này. Đang mải nhìn thì tôi bị véo má một cái:
- Nhìn ai thế hả.
- Á, đau anh.
- Anh mà dám nhìn người khác là chết với em, rõ chưa.
- Anh đâu dám nhìn người khác, với anh em là nhất mà, hehe.
- Hứ, anh thề đi.
Em vừa nói xong, tôi chợt đứng dậy, dõng dạc nói: "Tôi. T. Xin thề sẽ yêu em mãi mãi, không hề đổi thay". Vừa nói xong, tôi ngồi xuống. Xung quanh hàng loạt con mắt nhìn tôi như kiểu tôi là người ngoài hành tinh vậy. Ủa, có gì lạ lắm sao? Mà lúc đó tôi cũng không biết tại sao mình lại có can đảm làm việc ấy nữa. Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay, một người, hai người, rồi lần lượt tất cả mọi người trong quán trà sữa đều đứng dậy vỗ tay, reo hò nhìn về phía chúng tôi. Tai tôi ù ù, không nghe thấy gì hết, chỉ thấy em ngại ngùng cúi xuống và cười.
- Thế nào hả, anh làm thế đã được chưa.
Em không nói, chỉ lặng thinh, lúc sau em mới ghé sát vào tai tôi nói: "Anh làm em bất ngờ lắm, anh thật tuyệt vời".
Cuộc trò truyện tiếp tục kéo dài đến 10h với sự tiếp sức thêm của 2 cốc trà sữa nữa.
10h15. Tôi đưa em về nhà. Gió lạnh thổi vù vù, tay tôi lạnh cóng.
- Có lạnh không anh?
- Không lạnh tý nào. (Đệch, đúng là chỉ giỏi nói phét, lạnh bỏ bố ra mà còn giả vờ, đúng là đánh chết tôi cái thói sĩ gái vẫn không đổi)
- Hứ, lạnh bỏ xừ ra còn giả vờ, với em không cần phải nói thế đâu.
Nói rồi em vòng tay ra ôm tôi thật chặt. Cảm giác lúc này thật tuyệt các thím ạ. Đã 17 mùa đông trôi qua em làm bạn với cái túi sưởi, bây giờ có bạn gái để ôm, để chia sẻ cái giá lạnh của mùa đông còn gì tuyệt hơn. Tôi đưa một tay ra sau, cầm lấy tay em. Chúng tôi cứ đi trong trạng thái như vậy cho đến khi về nhà em. Trước khi vào nhà, em ôm tôi một cái và nói:
- Về ngủ ngon nhé. Em yêu anh lắm, cưng ạ.
- Em cũng ngủ ngon nhé, anh về đây.
Nói rồi, em bước vào nhà, không quên quay lại chào tôi. Tôi cũng vẫy tay chào lại em và phóng xe ra về, đúng là một ngày Halloween đáng nhớ...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN