Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon sau những gì tôi đã đạt được, quả là một cách hay để tận hưởng thành quả. Thật nóng lòng mong chờ đến ngày mai, ngày mà Ngọc Mai sẽ diện trên người món quà của tôi. Càng mong hơn đến cái ngày sớm nhất mà Hoàng Yến đã nhắc tới.
Người tôi run lên trong tấm chăn, không phải vì rét. Mà là phấn khích, ai mà biết được lần đầu tiên tặng quà mà tôi đã có thể tiến xa với Hoàng Yến như vậy. Mặt tôi nóng ran, tim thì đập thùm thụp như muốn thoát ra khỏi lồng ngực mỗi khi tôi nhớ lại nụ hôn chớp nhoáng ấy.
“Mong đến ngày mai quá đi.”
Tôi đâu ngờ vào cái “ngày mai” ấy, chẳng có gì để mà cho tôi trông chờ trong sung sướng cả. Mà trái lại, tôi còn mong nó chưa từng tồn tại cơ.
…
Buổi sáng ngày 20-10, vẫn như mọi ngày, tôi với cái Hạnh dắt xe đi ra cổng, đứng chờ Ngọc Mai. Kể ra thì mắt thẩm mĩ của tôi cũng khá thật, trông hai người vận đồ mới rõ là đẹp. Nhất là Ngọc Mai, cái áo len ôm sát cơ thể, phía bên trền là phần áo trắng tinh khôi càng làm nổi bật hơn phần cổ cao của nàng, nhìn có gì đó của việc đan xen vẻ đẹp giữa sự trẻ trung và nét sang trọng, trông khác hẳn ngày thường.
- Gì mà nhìn kinh thế? Trông tớ xấu lạ lắm à? – nàng vừa đóng cổng vừa nheo mắt nhìn tôi.
- A… không, tại cậu… tớ không ngờ cậu mặc hợp vậy đâu. – tôi vừa nói vừa lúng túng nhìn xuống dưới đất.
Cái Hạnh không nói gì, gửi tôi đôi cái đá mày rồi đạp xe đi luôn.
Hôm nay trời đấy sương, còn phảng phất chút gió hễ lúc cái lại thổi len lỏi qua người làm tôi như hơi run lên vì lạnh. Bên đường từng dòng xe đạp của học sinh các trường đang túa ra đường nối tiếp nhau, lẩn khuất theo làn sương mù.
Cái thời tiết này đôi khi cũng thật khó chịu. Sáng ra mặc áo rét đạp xe đi theo bầu trời âm u, rét buốt, toàn sương sớm. Mấy tiếng sau lại cở bỏ áo khoác ra, đi về cùng một làn không khí oi ả. Người ta nói đúng thật, thiên nhiên quả là không biết cách chiều lòng người.
- Ơ ai như chị Yến kìa. – cái Hạnh chỉ về một bóng người con gái đang đạp xe ở phía trước.
- Hình như đúng đấy. – tôi nheo mắt lại để nhìn rồi gật đầu.
Thế là hai cái xe đạp cùng nhoi lên cùng hàng với chiếc xe đằng trước.
- Chị Yến.
Hoàng Yến hơi giật mình:
- Ơi! – vì đằng sau đông xe quá nên hình như nàng chưa tìm ra được nguồn gốc của tiếng gọi ấy.
- Em đây này. – Hạnh te giơ tay lên vẫy vậy.
Nhìn thấy bọn tôi vướng không lên được nên nàng chủ động đi chậm lại như để chờ.
- Chào buổi sáng. – Nàng ngoảnh lại nhìn anh em tôi cười.
- Chào cậu.
- Hì… - chợt nàng ngó tôi như đang tìm kiếm gì đó – Mai nay không đi học à cậu?
Sao Hoàng Yến lại không trông thấy nhỉ? Ngọc Mai ngồi sau xe tôi nãy giờ mà. Tôi nhìn lại, thì ra là cô nàng này đã thu người lại và hoàn toàn bị che khuất bởi tôi.
- Tada… - bất ngờ cô nàng chồm dậy làm cái xe đạp chành vành suýt thì đổ - Ngạc nhiên chưa, Yến?
Có vẻ đúng như câu hỏi, Hoàng Yến như sững lại như thể đang ngạc nhiên tột độ khiến nàng không thể nói được câu nào cả. Nàng vẫn lặng lẽ đạp xe cùng khuôn mặt bất động nhìn về người con gái sau lưng tôi.
- Yến… Choi chừng…
Tôi hét toáng lên khi thấy ngay phía trước của nàng, một cái xe máy của ai đó được dựng ở ven đường như đang đợi sẵn.
May sao, nàng giật mình bẻ tay lái vừa đủ kịp để lách khỏi cái xe máy đó trong gang tấc, khuôn mặt lộ rõ lên một vẻ thất thần. Chiếc mini loạng choạng rồi đổ kềnh ra đường.
- Cậu sao vậy? – Tôi dừng xe ngay lại – Cậu có bị đau chỗ nào không?
Cú ngã của Hoàng Yến vào đúng tầm cao điểm của đường cho nên làm tắc ự một đám đông xe ngay sau đó.
Có vẻ nhận ra được điều ấy, nàng dựng ngay xe dậy, phủi qua ít bụi ở gối quần rồi lên xe đi để không ảnh hưởng đến người khác, không quên trả lời tôi bằng một câu gọn lỏn:
- Tớ không sao.
Sau đó nàng đạp xe đi. Nhưng không hiểu sao trông nàng như đang cố gắng đạp thật nhanh để bỏ lại bọn tôi đằng sau cùng đám đông ấy vậy.
- Yến ơi! Chờ bọn tớ nào.
Dường như nàng không nghe thấy, vẫn cắm cúi đạp xe đi, không một cái ngoảnh lại.
- Sao thế nhỉ? – cái Hạnh ngơ ngác.
- Không rõ. – Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ biết rằng hôm nay Hoàng Yến có gì đó lạ lắm, rất lạ là đằng khác. Vài phút trước trông nàng vẫn bình thường mà. Sao bỗng chốc lại thay đổi một cách bất ngờ như vậy. Chẳng biết nguyên do vì đâu, nhưng tôi dám chắc, nó có liên quan đến bọn tôi.
- Hay là do tớ nhỉ? – giọng Ngọc Mai có ve băn khoăn.
- Đúng rồi. – cái Hạnh tiếp lời – Hay là do chị Mai làm chị í giật mình rồi cú ngã làm chị í đau rồi chị í giận bọn mình nhỉ?
- Không thể nào. – Tôi phủ nhận – Hoàng Yến không phải người như vậy.
Hạnh te chống tay vào tay lái xe, đăm chiêu:
- Vậy thì phải giải thích ra sao nhỉ?
- Nhắc lại thì. – tôi nhớ lại – Cái biểu hiện của cậy ấy lúc thấy Mai trông không đơn thuần là giật mình, nhìn có gì đó nữa ấy.
- Ừ. – Ngọc Mai đồng tình – Lúc ấy ánh mắt cậu ấy như xoáy vào… tớ vậy.
- Lẽ nào do cái áo? – Hai cô gái đồng thanh như hỏi tôi.
- Là sao?
- Cậu nói cậu tặng quà cho Hoàng Yến rồi đúng không?
- Ừ! Lúc chiều tối qua.
Đưa đôi mắt băn khoăn nhìn tôi, cái Hạnh hỏi:
- Sếp tặng chị í cái gì?
- Tao cũng tặng áo len thôi.
Nó thở dài:
- Thế hai cái áo có gì khác nhau không?
- Không. – tôi lắc đầu – Hai cái đều giống nhau.
Lúc này thì trông cái Hạnh chán nản hẳn:
- Giời ạ. Ai lại ngố rừng thế bao giờ.
- Sao mà ngố rừng?
- Ai lại tặng quà cho người mình yêu giống một món quà cho người khác bao giờ. – tiếng Ngọc Mai cất lên – Giờ tó hiểu sao cậu ấy nhìn chăm chăm vào tớ với cái phản ứng ấy rồi. Đến cái lỗi đơn giản này sao cậu lại mắc được cơ chứ?
- Thì tại dáng hai cậu cũng giống nhau nên tớ mới mua chung thôi, ai ngờ đâu lại thế.
- Đã là người đăc biệt với cậu rồi thì món quà đừng giống của người khác chứ. Giống như cậu cho cậu ấy nghĩ rằng cậu coi cậu ấy với tớ như nhau rồi.
- Nhưng mà kể ra thì… việc sếp tặng cho cả hai người như vậy thì cũng đâu đến mức làm cho chị ấy giận đến thế nhỉ? – cái Hạnh nhăn mày lên suy luận.
- Liệu mà xin lỗi đi, có vẻ cậu ấy rất coi trọng món quà cậu đấy. – Ngọc Mai trầm giọng lại.
Tôi biết chứ, nhìn thấy phản ứng ấy của nàng hôm qua thì tôi biết nó quan trọng ra sao chứ. Đến mức mà tôi nhận được…
Nghĩ lại thì không thể ngờ rằng tôi có thể ngu ngơ như thế, nhưng trách sao được, trước giờ tôi có tặng quà ai bao giờ đâu. Tuy nhiên, đó cũng chẳng đủ để làm lý do chính đáng để rũ bỏ hết sai lầm mà tôi gây ra. Việc Hoàng Yến giận tôi, có lẽ như là một điều hiển nhiên vậy.
Lần này xem chừng là lần này làm không đủ phá rồi.
Người tôi run lên trong tấm chăn, không phải vì rét. Mà là phấn khích, ai mà biết được lần đầu tiên tặng quà mà tôi đã có thể tiến xa với Hoàng Yến như vậy. Mặt tôi nóng ran, tim thì đập thùm thụp như muốn thoát ra khỏi lồng ngực mỗi khi tôi nhớ lại nụ hôn chớp nhoáng ấy.
“Mong đến ngày mai quá đi.”
Tôi đâu ngờ vào cái “ngày mai” ấy, chẳng có gì để mà cho tôi trông chờ trong sung sướng cả. Mà trái lại, tôi còn mong nó chưa từng tồn tại cơ.
…
Buổi sáng ngày 20-10, vẫn như mọi ngày, tôi với cái Hạnh dắt xe đi ra cổng, đứng chờ Ngọc Mai. Kể ra thì mắt thẩm mĩ của tôi cũng khá thật, trông hai người vận đồ mới rõ là đẹp. Nhất là Ngọc Mai, cái áo len ôm sát cơ thể, phía bên trền là phần áo trắng tinh khôi càng làm nổi bật hơn phần cổ cao của nàng, nhìn có gì đó của việc đan xen vẻ đẹp giữa sự trẻ trung và nét sang trọng, trông khác hẳn ngày thường.
- Gì mà nhìn kinh thế? Trông tớ xấu lạ lắm à? – nàng vừa đóng cổng vừa nheo mắt nhìn tôi.
- A… không, tại cậu… tớ không ngờ cậu mặc hợp vậy đâu. – tôi vừa nói vừa lúng túng nhìn xuống dưới đất.
Cái Hạnh không nói gì, gửi tôi đôi cái đá mày rồi đạp xe đi luôn.
Hôm nay trời đấy sương, còn phảng phất chút gió hễ lúc cái lại thổi len lỏi qua người làm tôi như hơi run lên vì lạnh. Bên đường từng dòng xe đạp của học sinh các trường đang túa ra đường nối tiếp nhau, lẩn khuất theo làn sương mù.
Cái thời tiết này đôi khi cũng thật khó chịu. Sáng ra mặc áo rét đạp xe đi theo bầu trời âm u, rét buốt, toàn sương sớm. Mấy tiếng sau lại cở bỏ áo khoác ra, đi về cùng một làn không khí oi ả. Người ta nói đúng thật, thiên nhiên quả là không biết cách chiều lòng người.
- Ơ ai như chị Yến kìa. – cái Hạnh chỉ về một bóng người con gái đang đạp xe ở phía trước.
- Hình như đúng đấy. – tôi nheo mắt lại để nhìn rồi gật đầu.
Thế là hai cái xe đạp cùng nhoi lên cùng hàng với chiếc xe đằng trước.
- Chị Yến.
Hoàng Yến hơi giật mình:
- Ơi! – vì đằng sau đông xe quá nên hình như nàng chưa tìm ra được nguồn gốc của tiếng gọi ấy.
- Em đây này. – Hạnh te giơ tay lên vẫy vậy.
Nhìn thấy bọn tôi vướng không lên được nên nàng chủ động đi chậm lại như để chờ.
- Chào buổi sáng. – Nàng ngoảnh lại nhìn anh em tôi cười.
- Chào cậu.
- Hì… - chợt nàng ngó tôi như đang tìm kiếm gì đó – Mai nay không đi học à cậu?
Sao Hoàng Yến lại không trông thấy nhỉ? Ngọc Mai ngồi sau xe tôi nãy giờ mà. Tôi nhìn lại, thì ra là cô nàng này đã thu người lại và hoàn toàn bị che khuất bởi tôi.
- Tada… - bất ngờ cô nàng chồm dậy làm cái xe đạp chành vành suýt thì đổ - Ngạc nhiên chưa, Yến?
Có vẻ đúng như câu hỏi, Hoàng Yến như sững lại như thể đang ngạc nhiên tột độ khiến nàng không thể nói được câu nào cả. Nàng vẫn lặng lẽ đạp xe cùng khuôn mặt bất động nhìn về người con gái sau lưng tôi.
- Yến… Choi chừng…
Tôi hét toáng lên khi thấy ngay phía trước của nàng, một cái xe máy của ai đó được dựng ở ven đường như đang đợi sẵn.
May sao, nàng giật mình bẻ tay lái vừa đủ kịp để lách khỏi cái xe máy đó trong gang tấc, khuôn mặt lộ rõ lên một vẻ thất thần. Chiếc mini loạng choạng rồi đổ kềnh ra đường.
- Cậu sao vậy? – Tôi dừng xe ngay lại – Cậu có bị đau chỗ nào không?
Cú ngã của Hoàng Yến vào đúng tầm cao điểm của đường cho nên làm tắc ự một đám đông xe ngay sau đó.
Có vẻ nhận ra được điều ấy, nàng dựng ngay xe dậy, phủi qua ít bụi ở gối quần rồi lên xe đi để không ảnh hưởng đến người khác, không quên trả lời tôi bằng một câu gọn lỏn:
- Tớ không sao.
Sau đó nàng đạp xe đi. Nhưng không hiểu sao trông nàng như đang cố gắng đạp thật nhanh để bỏ lại bọn tôi đằng sau cùng đám đông ấy vậy.
- Yến ơi! Chờ bọn tớ nào.
Dường như nàng không nghe thấy, vẫn cắm cúi đạp xe đi, không một cái ngoảnh lại.
- Sao thế nhỉ? – cái Hạnh ngơ ngác.
- Không rõ. – Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ biết rằng hôm nay Hoàng Yến có gì đó lạ lắm, rất lạ là đằng khác. Vài phút trước trông nàng vẫn bình thường mà. Sao bỗng chốc lại thay đổi một cách bất ngờ như vậy. Chẳng biết nguyên do vì đâu, nhưng tôi dám chắc, nó có liên quan đến bọn tôi.
- Hay là do tớ nhỉ? – giọng Ngọc Mai có ve băn khoăn.
- Đúng rồi. – cái Hạnh tiếp lời – Hay là do chị Mai làm chị í giật mình rồi cú ngã làm chị í đau rồi chị í giận bọn mình nhỉ?
- Không thể nào. – Tôi phủ nhận – Hoàng Yến không phải người như vậy.
Hạnh te chống tay vào tay lái xe, đăm chiêu:
- Vậy thì phải giải thích ra sao nhỉ?
- Nhắc lại thì. – tôi nhớ lại – Cái biểu hiện của cậy ấy lúc thấy Mai trông không đơn thuần là giật mình, nhìn có gì đó nữa ấy.
- Ừ. – Ngọc Mai đồng tình – Lúc ấy ánh mắt cậu ấy như xoáy vào… tớ vậy.
- Lẽ nào do cái áo? – Hai cô gái đồng thanh như hỏi tôi.
- Là sao?
- Cậu nói cậu tặng quà cho Hoàng Yến rồi đúng không?
- Ừ! Lúc chiều tối qua.
Đưa đôi mắt băn khoăn nhìn tôi, cái Hạnh hỏi:
- Sếp tặng chị í cái gì?
- Tao cũng tặng áo len thôi.
Nó thở dài:
- Thế hai cái áo có gì khác nhau không?
- Không. – tôi lắc đầu – Hai cái đều giống nhau.
Lúc này thì trông cái Hạnh chán nản hẳn:
- Giời ạ. Ai lại ngố rừng thế bao giờ.
- Sao mà ngố rừng?
- Ai lại tặng quà cho người mình yêu giống một món quà cho người khác bao giờ. – tiếng Ngọc Mai cất lên – Giờ tó hiểu sao cậu ấy nhìn chăm chăm vào tớ với cái phản ứng ấy rồi. Đến cái lỗi đơn giản này sao cậu lại mắc được cơ chứ?
- Thì tại dáng hai cậu cũng giống nhau nên tớ mới mua chung thôi, ai ngờ đâu lại thế.
- Đã là người đăc biệt với cậu rồi thì món quà đừng giống của người khác chứ. Giống như cậu cho cậu ấy nghĩ rằng cậu coi cậu ấy với tớ như nhau rồi.
- Nhưng mà kể ra thì… việc sếp tặng cho cả hai người như vậy thì cũng đâu đến mức làm cho chị ấy giận đến thế nhỉ? – cái Hạnh nhăn mày lên suy luận.
- Liệu mà xin lỗi đi, có vẻ cậu ấy rất coi trọng món quà cậu đấy. – Ngọc Mai trầm giọng lại.
Tôi biết chứ, nhìn thấy phản ứng ấy của nàng hôm qua thì tôi biết nó quan trọng ra sao chứ. Đến mức mà tôi nhận được…
Nghĩ lại thì không thể ngờ rằng tôi có thể ngu ngơ như thế, nhưng trách sao được, trước giờ tôi có tặng quà ai bao giờ đâu. Tuy nhiên, đó cũng chẳng đủ để làm lý do chính đáng để rũ bỏ hết sai lầm mà tôi gây ra. Việc Hoàng Yến giận tôi, có lẽ như là một điều hiển nhiên vậy.
Lần này xem chừng là lần này làm không đủ phá rồi.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN