Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Dù rất muốn nhưng cuối cùng cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng đến hồi kết. Nhưng kể cả như vậy, kết quả cũng đã đi khá xa so với nhũng gì tôi mong ước ban đầu, là chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ phía sau. Đằng này còn được đứng gần nói chuyện. âu cũng là viên mãn rồi.
- Vậy thôi tớ vào nhà bác tớ đây. Chào cậu.
- Ừ chào.
Và rồi Yến yêu kiều quay đi. Tôi vẫn đứng như chôn chân ở đấy, dõi mắt theo, lòng rộ lên một cảm giác tiếc nuối khó tả.
Nhưng chỉ được vài bước là nàng ngoảnh lại phía tôi.
- Nghĩa!
- Ơ… ừ… tớ đây.
- Cho tớ… xin lại cái mũ.
Lúc này mới nhớ ra là tôi vẫn cầm nó trên nay nãy giờ mà chưa đưa.
- Xin… xin lỗi. Tớ vô ý quá.
- Không sao đâu. Hì - Hoàng Yến vừa nói vừa khẽ phủ tí bụi trên vành mũ - Cơn gió quỷ quái thật.
- Haha! - tôi gãi đầu.
“Cơn gió đó, nó đâu có quỷ quái như lời ai. Tôi còn phải cám ơn nó nhiều cơ. Nhờ nó mà tôi có thể có lý do để một lần được nói chuyện với cô gái mà tôi hằng yêu mến. Để rồi tôi biết rằng cô ấy không giống như vẻ kiêu kì mà tôi luôn tưởng tượng ra.”
Bóng dáng nàng đã khuất cuối đường.
Sực nhớ Ngọc Mai vẫn đang đợi tôi ở ngõ nhỏ đằng sau. Tôi vội quay xe về. Nãy giờ cũng lâu lắm rồi, chắc cô nàng cũng đang sốt ruột ngồi đợi đây. Có lẽ còn đang giận tôi vì bắt cậu ấy đợi lâu cơ.
Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ, khi đến nơi trông Ngọc Mai không thấy có vẻ gì là giận cả.
Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng cậu ấy đang giả vờ để bạt tôi một trận. Có thể lắm.
- Xin lỗi... Bắt cậu phải chờ lâu rồi.
- Hì. Không sao đâu.
- Cậu không giận tớ chứ?
- Sao lại giận? Cậu nói là cậu sẽ quay lại mà. - nàng tít mắt.
Như trút được nỗi lo trong lòng mình, tôi hỏi:
- Mình đi tiếp chứ?
- Ừ. Hì.
Và thế là vòng xe lại quay.
- Nghĩa này.
- Hử? - tôi nói với về phía sau.
- Cậu… giải thích đi chứ.
- A… Ừ nhể…
Trong khi tôi còn chưa biết nên trả lời với Mai như thế nào cho thỏa đáng thì, có vẻ nàng khẽ nhổm lên rồi thỏ thẻ vào tai tôi.
- Bạn gái cậu đúng không? - gần, rất gần. Câu hỏi đó nó gần đến mức mà tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy ngay má.
- Sao cậu lại biết?... Ơ không… sao câu lại hỏi như vậy? - một lần nữa tôi lại thêm tía tai đỏ mặt.
- Hê hê! Tớ có thò ra nhìn mà. Trông bộ dạng của ai đó cứ ngồ ngộ thế nào ấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì nàng lại tiếp lời:
- Có vẻ cậu thích đơn phương thì phải. Đừng lấy làm lạ, trông thái độ của cậu là tớ đoán được rồi, rụt rè, hình như quan tâm cô ấy lắm. Nhưng có vẻ vẫn chỉ là tình cảm từ một phía.
- Vậy là cậu biết hết rồi còn gì. - tôi thở dài ngao ngán.
- Tớ sẽ không nói với ai đâu.
- Trông tớ có vẻ thảm hại nhỉ.
- Không phải đâu. Tớ lại thích con trai như vậy hơn, ngại ngùng như vậy thích mới trân thành. Chứ suốt ngày tỏ ra quan tâm quá mức rồi đeo bám con gái cả ngày mới làm họ bực tức.
- Thật vậy hả? Sao cậu biết?
- Đấy gọi là kinh nghiệm thực tiễn. Mà nè…
- Sao vậy?
- Nếu cậu muốn giấu không cho bạn ấy thì đừng tỏ ra thái độ như vậy, lộ hết đấy.
- Tớ không hiểu cho lắm.
- Nếu một chàng trai ngại giao tiếp với bạn khác giới mà lại luôn luôn dành một sự quan tâm đặc biệt cho một cô gái. Ai cũng hiểu ra nội tình mà thôi.
- À ừ… tớ hiểu rồi.
- Cậu thích bạn ấy lâu chưa?
- À… từ đầu năm ngoái ấy. - tôi gãi đầu gãi tai.
- Đầu năm thích luôn hả?
- Ừ… thấy tớ thích lâu không? - tôi đã có phần thoải mái hơn.
- Xì… lâu sao bằng tớ được.
- Cậu cũng thích ai đó à?
- Hì. Có chứ.
- Ơ mà tại sao cậu lại kể với tớ?
- Ngốc, mình là bạn mà. Với lại tớ cũng biết chuyện của cậu rồi đấy thôi.
- Ừ, đúng rồi… cơ mà…
- Cơ mà sao?
- Đừng gọi tớ là ngốc… nghe nó cứ thế nào ấy…
- Được thôi, xem nào… Nghĩa đần đần có vẻ hợp hơn nhỉ… hihi
- Này nhé, đừng tự tiện đặt biết danh cho tớ.
- Ơ hay. Không thích sến sẩm tớ mới gọi kiểu suồng sã thôi, ngốc thành đần mà.
- Cơ mà tớ không thích. - tôi giận dỗi.
- Cơ mà nhận đi cho tớ vui. Cơ mà đến ngã tư rồi, cơ mà nhìn đường đi kìa.
Đi thẳng qua cái ngã tư này một đoạn là đến trường tôi. Liếc nhìn hai bên, sáng mùa hè nên đường khá là vắng, chỉ có mấy bóng người chắc vừa tập thể dục đang ngồi hóng mát dưới những gốc cây hai bên vỉa hè.
Nhìn qua sân vận động, đã thấy mấy đứa nhóc chừng cấp hai đang đá bóng với nhau. Mấy ông kễnh này cũng rảnh thật, nắng thì đang lên mà còn rủ nhau ra đây mà đá. Trông qua thì chắc chia là hai đội, một bên mặc áo, còn bên kia thì cởi trần. Các tuyển thủ thi thoảng lại thay nhau hô hoán, xen lẫn cả chửi bới, cứ nhao nhao lên inh om cả một vùng.
Xa xa phía cuối đường cũng đã thấy hai cây báng súng quen thuộc. Càng đến gần, mới thấy được vẻ sừng sững của chúng như thế nào, từ thân cây cho đến cành và những tán lá, um tùm mà dịu mát. Giữa hai gốc cây, cổng trường lấp ló cũng rõ dần để tôi thấy từng viên gách ốp quen thuộc mà hai tháng rồi, giờ tôi mới lại được nhìn lại.
Dừng xe lại, ngước nhìn lên hàng chữ trên mái vòm của ô cổng chính mà tôi lẩm nhẩm đọc trong đầu:
TRƯỜNG THPT YÊN LẠC
- Vậy thôi tớ vào nhà bác tớ đây. Chào cậu.
- Ừ chào.
Và rồi Yến yêu kiều quay đi. Tôi vẫn đứng như chôn chân ở đấy, dõi mắt theo, lòng rộ lên một cảm giác tiếc nuối khó tả.
Nhưng chỉ được vài bước là nàng ngoảnh lại phía tôi.
- Nghĩa!
- Ơ… ừ… tớ đây.
- Cho tớ… xin lại cái mũ.
Lúc này mới nhớ ra là tôi vẫn cầm nó trên nay nãy giờ mà chưa đưa.
- Xin… xin lỗi. Tớ vô ý quá.
- Không sao đâu. Hì - Hoàng Yến vừa nói vừa khẽ phủ tí bụi trên vành mũ - Cơn gió quỷ quái thật.
- Haha! - tôi gãi đầu.
“Cơn gió đó, nó đâu có quỷ quái như lời ai. Tôi còn phải cám ơn nó nhiều cơ. Nhờ nó mà tôi có thể có lý do để một lần được nói chuyện với cô gái mà tôi hằng yêu mến. Để rồi tôi biết rằng cô ấy không giống như vẻ kiêu kì mà tôi luôn tưởng tượng ra.”
Bóng dáng nàng đã khuất cuối đường.
Sực nhớ Ngọc Mai vẫn đang đợi tôi ở ngõ nhỏ đằng sau. Tôi vội quay xe về. Nãy giờ cũng lâu lắm rồi, chắc cô nàng cũng đang sốt ruột ngồi đợi đây. Có lẽ còn đang giận tôi vì bắt cậu ấy đợi lâu cơ.
Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ, khi đến nơi trông Ngọc Mai không thấy có vẻ gì là giận cả.
Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng cậu ấy đang giả vờ để bạt tôi một trận. Có thể lắm.
- Xin lỗi... Bắt cậu phải chờ lâu rồi.
- Hì. Không sao đâu.
- Cậu không giận tớ chứ?
- Sao lại giận? Cậu nói là cậu sẽ quay lại mà. - nàng tít mắt.
Như trút được nỗi lo trong lòng mình, tôi hỏi:
- Mình đi tiếp chứ?
- Ừ. Hì.
Và thế là vòng xe lại quay.
- Nghĩa này.
- Hử? - tôi nói với về phía sau.
- Cậu… giải thích đi chứ.
- A… Ừ nhể…
Trong khi tôi còn chưa biết nên trả lời với Mai như thế nào cho thỏa đáng thì, có vẻ nàng khẽ nhổm lên rồi thỏ thẻ vào tai tôi.
- Bạn gái cậu đúng không? - gần, rất gần. Câu hỏi đó nó gần đến mức mà tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy ngay má.
- Sao cậu lại biết?... Ơ không… sao câu lại hỏi như vậy? - một lần nữa tôi lại thêm tía tai đỏ mặt.
- Hê hê! Tớ có thò ra nhìn mà. Trông bộ dạng của ai đó cứ ngồ ngộ thế nào ấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì nàng lại tiếp lời:
- Có vẻ cậu thích đơn phương thì phải. Đừng lấy làm lạ, trông thái độ của cậu là tớ đoán được rồi, rụt rè, hình như quan tâm cô ấy lắm. Nhưng có vẻ vẫn chỉ là tình cảm từ một phía.
- Vậy là cậu biết hết rồi còn gì. - tôi thở dài ngao ngán.
- Tớ sẽ không nói với ai đâu.
- Trông tớ có vẻ thảm hại nhỉ.
- Không phải đâu. Tớ lại thích con trai như vậy hơn, ngại ngùng như vậy thích mới trân thành. Chứ suốt ngày tỏ ra quan tâm quá mức rồi đeo bám con gái cả ngày mới làm họ bực tức.
- Thật vậy hả? Sao cậu biết?
- Đấy gọi là kinh nghiệm thực tiễn. Mà nè…
- Sao vậy?
- Nếu cậu muốn giấu không cho bạn ấy thì đừng tỏ ra thái độ như vậy, lộ hết đấy.
- Tớ không hiểu cho lắm.
- Nếu một chàng trai ngại giao tiếp với bạn khác giới mà lại luôn luôn dành một sự quan tâm đặc biệt cho một cô gái. Ai cũng hiểu ra nội tình mà thôi.
- À ừ… tớ hiểu rồi.
- Cậu thích bạn ấy lâu chưa?
- À… từ đầu năm ngoái ấy. - tôi gãi đầu gãi tai.
- Đầu năm thích luôn hả?
- Ừ… thấy tớ thích lâu không? - tôi đã có phần thoải mái hơn.
- Xì… lâu sao bằng tớ được.
- Cậu cũng thích ai đó à?
- Hì. Có chứ.
- Ơ mà tại sao cậu lại kể với tớ?
- Ngốc, mình là bạn mà. Với lại tớ cũng biết chuyện của cậu rồi đấy thôi.
- Ừ, đúng rồi… cơ mà…
- Cơ mà sao?
- Đừng gọi tớ là ngốc… nghe nó cứ thế nào ấy…
- Được thôi, xem nào… Nghĩa đần đần có vẻ hợp hơn nhỉ… hihi
- Này nhé, đừng tự tiện đặt biết danh cho tớ.
- Ơ hay. Không thích sến sẩm tớ mới gọi kiểu suồng sã thôi, ngốc thành đần mà.
- Cơ mà tớ không thích. - tôi giận dỗi.
- Cơ mà nhận đi cho tớ vui. Cơ mà đến ngã tư rồi, cơ mà nhìn đường đi kìa.
Đi thẳng qua cái ngã tư này một đoạn là đến trường tôi. Liếc nhìn hai bên, sáng mùa hè nên đường khá là vắng, chỉ có mấy bóng người chắc vừa tập thể dục đang ngồi hóng mát dưới những gốc cây hai bên vỉa hè.
Nhìn qua sân vận động, đã thấy mấy đứa nhóc chừng cấp hai đang đá bóng với nhau. Mấy ông kễnh này cũng rảnh thật, nắng thì đang lên mà còn rủ nhau ra đây mà đá. Trông qua thì chắc chia là hai đội, một bên mặc áo, còn bên kia thì cởi trần. Các tuyển thủ thi thoảng lại thay nhau hô hoán, xen lẫn cả chửi bới, cứ nhao nhao lên inh om cả một vùng.
Xa xa phía cuối đường cũng đã thấy hai cây báng súng quen thuộc. Càng đến gần, mới thấy được vẻ sừng sững của chúng như thế nào, từ thân cây cho đến cành và những tán lá, um tùm mà dịu mát. Giữa hai gốc cây, cổng trường lấp ló cũng rõ dần để tôi thấy từng viên gách ốp quen thuộc mà hai tháng rồi, giờ tôi mới lại được nhìn lại.
Dừng xe lại, ngước nhìn lên hàng chữ trên mái vòm của ô cổng chính mà tôi lẩm nhẩm đọc trong đầu:
TRƯỜNG THPT YÊN LẠC
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN