Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 51: Nhi - Hàn gắn
- Ơ, chị Uyên – cô bé ngạc nhiên- À... Chào em, nay được Đ dẫn ra tận đây ăn sáng cơ à – Uyên kéo ghế ngồi đối diện, còn Nhi chỉ lặng lẽ ngồi cạnh chị, chẳng nói gì
- Vâng, hi...
- Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi chứ? – Uyên tiếp lời
- Dạ, may quá gặp được chị nên...
- Có gì đâu, cũng tại chị với Đ thân từ bé nên lắm lúc cũng hay đùa hơi quá. Hai người làm hòa với nhau là vui rồi.
- Vâng!
Tôi chẳng nói gì, chẳng biết mở đầu câu chuyện ra sao khi mà đối diện tôi, đôi mắt Nhi đang buồn rười rượi. Có lẽ, việc tôi có người yêu em đã sớm biết từ trước, chỉ có điều đến tận hôm nay e mới được tận mắt chứng kiến mà thôi. Chắc... Tôi có thể hiểu được một phần cảm giác của Nhi – cảm giác yêu đơn phương. Đau khổ, dằn vặt, cô đơn, buồn tủi... Tất cả mọi thứ. Và em... Đang phải gánh chịu nó, chỉ một mình.
Không khí giữa bốn người càng lúc càng nặng nề, ngột ngạt. Cái nhìn xa xăm của Nhi, cái cười giả tạo của Uyên, tiếng nói nhẹ nhàng của NA cứ càng ngày càng xoáy sâu vào tâm trí tôi, đến độ chúng khiến tôi quay cuồng, mệt mỏi.
- Nhi – lấy hết dũng cảm, tôi gọi nhỏ
-...
- Anh có thể nói chuyện riêng với em được không? – NA hơi bất ngờ nhìn tôi rồi nhìn N
- Nói gì ạ? – Giọng N lạnh lùng, cắt đứt chút can đảm còn lại trong tôi
- Anh muốn... - Ngập ngừng – chỉ một chút thôi có được không?
-...
- Chắc nó ngại đấy, hì – Uyên cười - Thôi mày ra kia nói chuyện với Đ đi
- Em với chị Uyên ngồi ăn trước đi nhé, a với Nhi nói chuyện chút rồi quay lại ngay – tôi vuốt mái tóc cô bé trấn an, có vẻ NA đã đoán ra được phần nào.
- Vâng... - Mắt NA tỏ rõ sự lo lắng
- Nhi... Mình đi thôi.
Chiếc xe chầm chậm chạy trên đường, em ngồi cách xa tôi, bàn tay nhỏ nhỏ khẽ nắm hờ bên vạt áo tôi run run. Muốn mở lời với em, muốn dành một chút quan tâm nhỏ nhoi cho em để em có thể phần nào dịu đi khoảng tối trong lòng. Nhưng sao khó quá.
- Mình vào thôi
Vẫn chẳng nói gì, giữa chúng tôi là một khoảng không vô tận.
Quán cafe lúc này khá vắng, chỉ có vài vị khách ngồi đơn lẻ với điếu thuốc hay lướt lướt chiếc điện thoại trên tay. Không gian ở đây không lớn lắm, từ bàn ghế, cách trang trí khá đơn giản, mộc mạc tạo cảm giác rất nhẹ nhàng, gần gũi. Điều đặc biệt là âm nhạc, ngay từ khi bước vào tôi gần như đã mê chúng -tiếng piano không lời dìu dịu, da diết khiến tôi bình tâm lạ.
Em chọn cho mình chỗ ngồi trong cùng – nơi có chiếc cửa kính nhỏ, bên ngoài là một khoảng không tĩnh mịnh. Hàng cây chạy dài đến cuối đường, từng tán lá đã bắt đầu vơi đi đôi chút. Thi thoảng vài chiếc lá già nua, vàng úa chầm chậm rơi theo làn gió đầu thu.
- Nhi – tôi gọi nhỏ, kéo em lại với thực tại, hình như tâm trí em đang vởn vơ đâu đó ngoài kia. Nơi không có tôi.
- Uhm...
- Anh muốn nói chuyện với em
- Vâng.
- Anh... Anh xin lỗi
-...
- Anh...
Tôi thật sự không biết nói với Nhi thế nào cả, cô ấy vẫn hướng ánh nhìn của mình về phía vô định. Khuôn mặt em nghiêng nghiêng, mái tóc mai chảy dài che đi mất làn da trắng mịn thời con gái, chỉ còn lại một khoảng nhỏ cho hàng lông mi dài đang chập chờn theo gió.
- Em yêu anh
-... - Trái tim tôi bất giác loạn nhịp
- Em không biết từ khi nào, nhưng mỗi lần được nhìn thấy anh, bắt gặp ánh mắt của anh là trong em lại rung động, thổn thức.
-...
- Em chỉ dám nhìn anh từ xa, ngắm nhìn anh qua từng bức ảnh, từng dòng trạng thái trên mạng...
-...
- Lúc đầu găp anh, em chả có cảm xúc gì, ấn tượng gì. Chỉ nghĩ a cũng giống bao gã con trai khác mà em từng gặp... Rồi dần dần nghe anh nói chuyện, nhìn nụ cười hiền của anh, tự nhiên trái tim em biết loạn nhịp... Mỗi tối đi ngủ hay những lúc mệt mỏi, buồn phiền... Hình ảnh của anh lại lấp đầy trong trí nhớ...
- Tình yêu lạ lắm đúng không anh? cứ tự nhiên đến rồi tự nhiên gắn chặt lấy trái tim, nó điều khiển tất cả những dòng kí ức, mạch máu rồi nụ cười của em... Đến nỗi nhiều lúc e tự hỏi "Nhi ơi, mày đâu mất rồi" – N cười, nụ cười đau đớn
- Nhưng nhờ có nó mà em có động lực học, động lực thi đỗ đại học. Để làm gì anh biết không?... Để trái tim em được nhìn thấy anh, được khỏa lấp nỗi nhớ anh da diết.
- Chỉ có điều... A vô tâm, anh xa vời quá... Anh chẳng có gì là nhớ đến em cả. Em biết... Ngay lần đầu gặp ở đây, trong anh em chỉ là cô em gái của đứa bạn thân không hơn không kém... Nhưng em...
Cô ấy bắt đầu khóc, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau rồi run lên theo từng dòng nước mắt. Tôi vẫn ngồi vậy, chẳng làm gì, chẳng dám đưa tay lên lau nước mắt cho em... Tôi sợ... Tôi lại mang cho em hi vọng hão huyền. Em nhìn tôi, và tôi nhìn em... Thật lâu... Cảm tưởng xung quanh như ngừng lại, để tôi có thể lưu giữ lại khoảng khắc ấy... Khoảng khắc người con gái trao cho tôi thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Cô ấy thật chậm trôi qua... Thật chậm tiến tới chỗ tôi, rồi thật chậm ngồi xuống bên tôi... Đôi môi cô ấy từ từ chạm vào da thịt thôi thật lạnh. Giây phút ấy... Đôi môi hồng ấy gần như bước qua tâm hồn tôi mất rồi...
- Cám ơn anh – Nhi khẽ nói
- Anh...
- Cảm ơn anh vì đã nghe em nói, cảm ơn anh vì đã cho em nhìn ngắm anh, cảm ơn anh vì cướp đi nụ hôn đầu của em, dù chỉ từ một phía... - Nước mắt Nhi khẽ rơi trên vai tôi bỏng rát
- Cô ấy thật đẹp... Thật may mắn khi được thấy hai người ở bên nhau... Cô ấy yêu anh nhiều lắm đấy, nhưng... Không bằng em đâu – một nụ cười gượng gạo
- Em sẽ không tranh giành tình cảm của anh đâu... Vì như thế... Nếu em có được anh... Thì chẳng khác nào em trao nỗi nhớ, nỗi cô đơn, nỗi dằn văt của mình cho cô ấy... Như thế thì ác lắm đúng không anh... Em sẽ cứ yêu anh như vậy thôi... Thi thoảng nghe thấy giọng của anh, nhìn ngắm những bức ảnh của anh... Là đủ với em rồi... Em đã quen với yêu đơn phương, em vẫn sẽ sống tốt đúng không anh?
- Anh xin lỗi, anh không biết là em... - Ngón tay cô ấy khẽ chạm lên môi tôi
- Anh đâu có lỗi, tình yêu chẳng bao giờ có lỗi cả... Lỗi là ở em thôi.
- Đừng như vậy... A không xứng đáng với tình cảm của em. Anh quá nhỏ bé so với tình yêu của em... Anh quá vô tình so với nỗi nhớ của em... Đừng dành cho anh thứ tình cảm quá lớn này... Anh không thể bù đắp cho em được.
- Không... Chỉ là trong tim anh đã có người con gái khác mà thôi. Anh rất yêu cô ấy đúng không?
- ừ... Anh yêu cô ấy
- Cho em được ôm anh một lần được không anh? chỉ một chút thôi – Nhi nhìn tôi với đôi mắt long lanh, đầy nước mắt
- Uhm...
Và cô ấy ôm tôi thật... Từ hơi thở, hơi ấm của Nhi phả vào tôi đều đặn, cố gắng len lỏi qua cơ thể lạnh nhạt của tôi, xuyên qua làn da mỏng manh rồi dừng lại ở đó... Thật lâu. Vai em lại bắt đầu run rẩy...
...
Để em lại phía sau, tôi phóng xe đi dưới ánh nắng nhạt màu mùa thu. Xa dần, xa dần như khoảng cách giữa tôi và cô ấy...
- "mình về thôi
- Em muốn ngồi ở đây, a cứ về trước đi
- Nhưng em
- Em không sao, lát e gọi cho chị Uyên, a đừng lo, hì
- Uhm... Vậy a đi trước nhé
- Vâng... Tạm biệt anh
-... "
Về đến quán ăn, tôi lặng lẽ tiến lại chỗ ngồi. Trên bàn chỉ có bát bún của Uyên đã vơi đi hơn nửa.
- Anh... - NA nhìn tôi lo lắng
- ừ... Em ăn chưa?
- Em chưa... Em đợi anh rồi mới ăn
Ngồi xuống cạnh cô bé
- Nhi...
- Tôi biết rồi, thôi tôi về trước đây tí hai người về sau nhé
- ừ
Bóng dáng cô bạn tôi khuất dần sau làn xe đông đúc
- Anh ăn gì để em gọi – NA lay tôi
- Uhm... Anh thế nào cũng được
- Ơ...
- à... Cho a bát bún cá đi – cô gắng lấy lại tâm trạng, tôi không muốn phá hỏng chuyến đi chơi của hai đứa
- Hi... Chị ơi em hai bún cá ạ
- Hừm... Sao em không ăn trước đi, chờ anh làm gì. Đói thì sao? – tôi cốc nhẹ vào trán cô bé
- Kệ em, em thích ăn cùng anh cơ... Chờ anh thì em có đói cũng được hi
- Thật ngốc... - Tôi thở dài
- Anh sao vậy?
- Hử... à... Không có gì, thôi ăn đi cho nóng... Ngốc
- Xí
Gần trưa, hai chúng tôi mới rời quán. Trời lúc này nắng gắt hơn đôi chút, từng tia nắng vàng vọt cố xuyên qua từng đám mây, kẽ lá rồi đậu ngay ngắn trên mặt đường mờ nhạt. Cứ đi được một đoạn chúng lại chạy lên xe, lên cơ thể tôi và NA khiến cả hai đứa than thở, bàn tán rộn cả bóng cây.
Chuyến hành trình của hai đứa gần như không có điểm dừng, hết hồ Gươm đến Hồ Tây, từ cầu Nhật Tân sang cầu Long Biên... Mặc cái nắng cái gió phủ đầy trên lưng. Cô bé cười nhiều lắm, nụ cười hồn nhiên đầy yêu thương. Có lẽ sau lần giận nhau, đây là lần em hạnh phúc nhất. Chẳng cần những cái ôm, chẳng cần những nụ hôn nồng nàn, chỉ cần em ngồi sau, tôi cầm lái đưa nhau đi hết những con đường rộn rã tiếng cười là đủ rồi.
Dừng chân giữa cầu Long Biên, em ôm cánh tay tôi ngước tầm mắt ra phía xa, chẳng nói gì. Để thời gian chầm chậm trôi, dòng người hối hả ngược xuôi chạy xe về nhà cho kịp tối. Hai đứa vẫn đứng vậy, dựa vào nhau... Thật lâu...
- Nhi yêu anh đúng không? – cô bé lên tiếng, tay vẫn ôm tôi thật chặt
- ừ...
- Vậy anh...
- Anh yêu em... - Tôi nhìn em trìu mến, nghịch ngợm má em, chiếc mũi xinh xắn của em
- Em cũng yêu anh...
- Đừng rời xa nhau nhé
- Dạ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại.
- Anh... - Tiếng Nhung nhỏ nhẹ truyền vào tôi
- Ưm... Em... Em... Tỉnh rồi à... Em có sao không... Có đau ở đâu không... Anh... Anh – tôi cuống cuồng ngồi dậy, đôi bàn chân tê buốt, tay tôi khẽ chạm lên gò má nhợt nhạt của N
- Em không sao... Anh ngồi lên đây – N kéo tôi, tay đập nhẹ lên mặt giường yếu ớt
- Anh... - Tôi nhăn nhó
- Anh... Anh sao thế - Mặt em biến sắc
- à... Tại anh ngồi lâu quá nên... Tê chân ấy mà... Hì
- Thật là... - N bụm miệng cười
- Em không giận a chứ?
- Giận? em không giận a... Anh biết mà...
- Bởi vì anh...
- Em biết mà... Tình cảm không thể gượng ép, nhưng em tin rồi anh sẽ quay về bên em
-...
Một khoảng lặng giữa hai đứa, lời em nói khiến tôi như chết lặng... Tôi nhìn em từ mái tóc, đôi mắt, đôi môi... Tất cả những gì tôi có thể nhớ. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn như ngày đầu tôi gặp em, chỉ có tôi là thay đổi... Tôi khiến đôi mắt em thêm mệt mỏi, khiến đôi môi em thêm nhợt nhạt và ít cười, khiến mái tóc em không còn tự do như trước. Cầm bàn tay yếu ớt của em, tôi đặt chúng lên má, đặt chúng lên dòng nước mắt của tôi đang chảy dài.
- Anh còn yêu em không? – Nhung cũng khóc
-...
- Có mà đúng không?
-...
- Nói với em là có đi...
-...
- Anh nói đi...
- Nói làm sao hả em... Anh làm sao để hàn gắn lại trái tim em đây... Anh làm sao có thể làm mờ đi những giọt nước mắt trên má em đây... Anh làm sao có thể lấp đi những nỗi đau, nỗi cô đơn mà em từng phải chịu. Anh tồi lắm, anh sợ... Sợ lại có ngày rời xa em lần nữa... Lại khiến em đau khổ. Em chịu đựng quá đủ rồi...
- Anh ác lắm
Nhung ngồi bật dậy, giật mạnh tay em khỏi má tôi, quay lưng đi làm vài giọt nước mắt chạm nhẹ lên tóc tôi vỡ vụn.
- Chị Nhung!
- Chị đi đâu vậy, trời ơi, chị Nhung
- Anh Đức... Anh làm cái gì vậy, chạy theo chị ấy đi. Chị ấy đang ốm anh có biết không hả?
- Anh Đức!!!!
Những mảnh vụn kí ức, những mảng trời đêm đen kịt hình như chúng giống nhau thì phải... Đều mang cho mình một màu đen huyền bí. Càng cố nhìn, càng cố tìm ta lại càng vô vọng. Vào mùa đông chúng lại càng khó hơn, bởi mùa đông chẳng bao giờ có sao – những tia hi vọng lé loi. Nhưng giờ đang là mùa hè mà, trời đêm sao sáng lắm... ánh sáng tuy nhỏ nhoi nhưng rất đẹp... Đẹp như đôi mắt của em vậy...
Tôi chạy đi tìm em, tìm ngôi sao của đời mình. Mặc kệ những tiếng còi xe, mặc kệ những lời chửi bới tôi vẫn tìm...
...
- Anh... Anh có biết giữa hàng vạn ngôi sao kia, sao nào sáng nhất không? – em nằm trên tay tôi, đôi mắt ánh lên vẻ rực rỡ
- Uhm... Mặt trăng – tôi chỉ lên ngôi sao to, rõ nhất
- Không phải... Anh ăn gian... Em hỏi ngôi sao cơ mà
- Mặt trăng cũng là ngôi sao còn gì – tôi cười đùa
- Thật là... A không biết đúng không?
- ừ thì...
- Đấy là sao Sirus, còn gọi là sao Thiên Lang – em bắt đầu nhìn lên trời, tay chỉ hướng ngôi sao sáng rõ nhất
- ừ, sáng thật... Nhưng sao em biết?
- Bởi vì em thích nó, vì nó sáng nhất còn gì hihi
- Ai bảo em nó sáng nhất – tôi chau mày
- Ơ, em đọc sách thấy người ta bảo thế mà
- Sai rồi, ngôi sao sáng nhất ý, nó là... - Tôi ngập ngừng
- Là...
- Là em...
...
Lách tách... "ầm"... ào ào... Trời tự nhiên đổ cơn mưa... Mưa dày hạt, phủ trắng xóa cả góc trời, phủ kín cả hai hàng nước mắt hối hận của tôi. Chạy... Tôi vẫn chạy, nước mưa bắn đầy lên quần áo, lên chiếc kính tôi đeo... Chả nhìn thấy đường, tôi gập kính cho vào túi rồi tiếp tục đi, cứ thế cho đến khi gục bên gốc cây nào đó. Dưới tán lá, nước không còn hất vào tôi như trước nữa, chỉ chốc chốc lại đổ xuống vài hạt nước.. giống như cơn mưa nhỏ. Mắt tôi vì thế mà nhìn khá hơn nhờ đèn đường, đèn xe cộ. Mặc dù chập chờn chỗ được chỗ không, tôi vẫn cố nheo lại, cố kiếm tìm bóng dáng N trong hi vọng. Quờ quạng xung quanh, bất ngờ tay tôi chạm phải thứ gì đó mềm mềm, lành lạnh.
- Anh – giọng một người con gái yếu ớt, pha lẫn tiếng mưa rơi
Và cô gái đó, ngồi xuống bên tôi, ôm tôi thật chặt.
- Nhung... Sao em lại ở đây... Sao em lại chạy đi hả? em biết trời tối rất nguy hiểm không... Trời đang mưa to nữa, em lại đang...
Môi cô ấy khóa lấy môi tôi ướt át... Một nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt làm tôi tê dại. Bỏ mặc lại tất cả, tôi vòng tay ôm lấy Nhung, ôm lấy ngôi sao sáng nhất. Còn chờ đợi gì nữa, mong mỏi điều gì nữa, khi người con gái tôi yêu đang ở ngay trước mắt kia rồi. Từ sâu trong tim, tiếng "anh yêu em" vọng theo từng hơi thở gấp gáp.
- Ướt hết rồi kìa – quay sang em trách móc
- Kệ - N dựa vào vai tôi, từng ngón ngón tay đan vào nhau không rời
- Đang ốm nữa
- Kệ
- Ơ
- Có anh ở đây, e mặc kệ hết
- Nhỡ anh lây ốm của em thì sao
- Thì em chăm anh
- Thế ai chăm em
- Anh hi
- Thật là...
Dưới mái hiên phía xa xa, có bóng dáng hai người, một trai một gái đang dựa vào nhau hạnh phúc...
...
Mưa đầu hè thường bất chợt, chợt đến rồi chợt đi... Như nỗi nhớ của tôi dành cho em vậy. Chúng đến rồi để lại những mảnh vụn, hết lần này đến lần khác, những mảnh vụn mấy gắn vào nhau tạo thành một mảng hoàn chỉnh. Từ đó, nó khiến con tim tôi tan chảy, nhẹ nhàng và ấm áp. Gần đêm, mưa bắt đầu ngớt. Hai đứa tôi sánh bước bên nhau trên con đường dài đầy ánh đèn và lá.
- Anh cõng em nhé – N nũng nịu
- Anh sợ ốm lắm – tôi ỉu xìu
Em giận dỗi bỏ lên đi trước, làm dáng người đổ dài che lấp cả tôi dưới ánh sáng của đèn cao áp.
- Anh đùa mà, đừng bỏ anh lại chứ - Tôi chạy lên kéo tay em
-...
- Thôi được rồi, đây lưng đây, mời cô nương trèo lên để tôi cõng
- Hi... Phải thế chứ - N vòng tay qua cổ tôi âu yếm
- Thật là... Lớn rồi còn dỗi như con nít
- Kệ em... ốm phải được dỗi chứ
- Thế lần sau a ốm, anh cũng dỗi để em cõng nhá
- Còn lâu, a nặng như lợn cõng để em sụn lưng à
- Bất công – tôi lắc đầu
- Chụt – một nụ hôn lên má
- Haizz...
- Ơ... Sao nữa
- Má bên này thấy cô đơn quá – tôi chỉ chỉ
- Chụt... Đây, khổ lắm
- Có thế chứ... Ha ha
- Như trẻ con...
- Kệ anh...
...
Sau tối hôm đó, hai đứa tôi đều ốm cả. Em nằm một bên, tôi nằm một bên xoay người vào nhau cười hạnh phúc.
- Lại còn cười nữa, hai người được mùa gớm nhỉ - Con e vừa nấu cháo vừa trách móc
- Xin lỗi em nhé, tự nhiên bắt em phải trông cả hai anh chị thế này... - N hối lỗi
- Kệ nó em, anh nó ốm, chị dâu nó ốm, nó phải chăm chứ - Tôi cười đùa
- Chị dâu cái gì mà chị dâu – em nhéo tôi, nhăn nhó
- Em nghe thấy hết rồi đấy, nhưng mà lần sau anh mà để chị ý như thế nữa thì cho a ra đường ngủ. Hứ
- Ơ, thế thì tao sang phòng chị Nhung ngủ lo gì, e nhờ
- Còn lâu – hai chị em đồng thanh
Thật là, bà cô bên chồng gì mà toàn kết bè kết cánh với chị dâu thế không biết... Cười.
Bữa trưa, tôi với em ăn cháo, con em, hai con bé đầu phòng tụ tập nấu ăn chung. Có điều nấu phòng tôi nhưng bê hết sang phòng Nhung ăn, trong khi hai chúng tôi ngồi chềnh hễnh trên giường như hai người vô hình.
- Ô hay, nấu xong rồi thì ăn luôn bên đấy đi, sang đây làm gì – tôi khó chịu, tự nhiên bị chiếm mất chỗ riêng tư
- Kệ đi anh, có sao đâu, ăn chung cho vui – N nhìn mấy đứa cười tươi
- Đúng, xóm có mỗi mấy người với nhau, ăn thì phải ăn chung chứ, đúng không Phương, Trâm Anh – bé Duyên hả hê
- Thôi xơi đi cho tôi nhờ, ốm mà khổ quá đi mất
- Ha.. ha
Sau hơn một ngày uống thuốc dền dã, cơ thể tôi dần lấy lại sức lực. Tuy vẫn còn sổ mũi đôi chút nhưng những cơn đau đầu không còn hành hạ cơ thể tôi nữa. Nhung vẫn mệt, hai cơn sốt đè nên em chỉ vỏn vẹn một ngày, nó gần như tước đi mọi sinh khí vốn có trong em. Khuôn mặt em vẫn nhợt nhạt, mái tóc bết lại thành từng khúm nhỏ vì mấy ngày chưa được gội, đôi môi mất đi hết vẻ hồng hào vốn có.
- Em gầy lắm phải không? – N nhỏ nhẹ, đôi mắt nhìn tôi đầy mệt mỏi
- Uhm...
- Xấu lắm hả anh?
- Uhm... - Nét mặt em co lại, lo lắng
- Nhưng với anh, em vẫn là ngôi sao sáng nhất
- Anh... Anh vẫn nhớ...
- Nhớ... Không. Mà nó in sâu trong trái tim anh rồi, không thể gỡ ra được. Như khuôn mặt em, hình dáng em lúc này vậy. Tồn tại ngay trước mắt anh...
- Anh đừng bỏ em nữa nhé – N dưng dung...
- Anh... Giờ thiếu em... Anh không thể sống được nữa... Anh cần em...
...
- Hãy để anh yêu em thêm lần nữa... Em nhé. !!!
Kí ức vụn vỡ!
Những ngày cận đông, tôi lang thang một mình nơi những con đường vốn đã quen thuộc. Từng hàng cây, từng biển hiệu hay từng ánh đèn cao áp chứa đầy gió. Tôi thuộc chúng đến nỗi chỉ cần đặt chân đến là có thể nhớ được từng đặc điểm hay những kỉ niệm xưa cũ. Nơi có hình bóng em còn hiện hữu. Giờ chỉ còn mình tôi lẻ bóng, đang ớn lạnh vì nước mưa ngấm vào người. Giá buốt. Mùa đông năm nay lạ lắm, nó đến muộn hơn mọi năm, mưa nhiều hơn mọi năm và cô đơn hơn... Đôi tay tôi nắm chặt lấy nhau, bấu víu vào nhau khiến vài chỗ trở nên tím tái. Nhưng có sao... Khi con gió kia còn làm tôi đau hơn hết thảy. Xe cộ lúc này vắng lắm, chỉ có chiếc xe rác cao lêu nghêu đên độ tưởng như sắp nuốt chửng cô nhân công đang gồng mình đấy nó lên từng đoạn ngắn. Với bộ quần áo xám màu, chiếc mũ cối nhỏ che đi mất đôi mắt chứa đựng đầy vẻ mệt mỏi. Bóng dáng cô vẫn đứng vững chống chọi cái lạnh, cái nặng nề của đồng tiền.
- Để cháu giúp một tay - Tôi chạy lên, nắm chắc hai tay vào thanh ngang nhìn cô
- Bẩn với hôi lắm cậu, mình tôi đẩy được rồi. Còn quãng ngắn nữa thôi - Giọng cô đứt quãng, mấy lọn tóc mái dính bết vào nhau cam chịu
- Không sao đâu cô, cứ để cháu giúp một tay
- Cám ơn cậu, vậy cậu giúp tôi đẩy nó lên chỗ kia nhé
Cô chỉ tay lên phía trước, dưới ánh sáng lắt léo của đèn cao áp. Một đống hổ lốn cao ngang đầu người với những hình thù kì dị bốc mùi hôi thối. Cảm tưởng chúng đã nằm ở đó rất lâu, lâu đến nỗi tôi ở khoảng cách khá xa mà thi thoảng vẫn phải phẩy tay vì mùi của nó.
- Không có ai dọn đống rác đấy à cô, mùi quá - Vừa đẩy tôi vừa nhăn mặt khó chịu
- à có, tầm 5h 5 rưỡi sáng là có xe người ta qua chở đi, chỉ tại đây là chỗ tập kết của cả mấy khu nên nó mới to tướng thế.
- à... Tôi gật gù
- Mà cậu đi đâu mà ra đường giờ này, bố mẹ không quản à?
- Dạ cháu sinh viên mới ra trường cô, bố mẹ ở quê hết, nay ở nhà bí bức quá cháu ra đây đi dạo cho thoải mái...
Cô nhìn tôi chẳng nói gì, có lẽ với cô những thằng như tôi chỉ là những thằng đang cặm cụi ăn bòn ăn rút sức lực của bố mẹ. Giờ sắp đến lúc hết thời hạn nên chán nản bỏ ra ngoài đường trút muộn phiền vào đâu đó.
- Ngày nào cô cũng làm đến giờ này à cô - Tôi hỏi khi bánh xe lăn những bước cuối cùng vào bãi
- Công việc mà cậu, cám ơn cậu đã giúp
- Dạ, không có gì đâu cô. Cháu đi trước, chào cô - Tôi cười
- Chào cậu
Lại từng bước chậm chạm, tôi lững thững đi tiếp bỏ lại phía sau tiếng hỏi han, lo lắng của một cô con gái bé nhỏ nào đó dành cho người mẹ già. Tự nhiên trái tim tôi chợt nhói lên vài giây, đủ để vài hình ảnh mẹ tôi già cỗi, mái tóc điểm bạc chạy qua trong tâm thức. Khá lâu rồi tôi chưa về quê, chẳng biết mẹ tôi ở nhà có bệnh tật hay gầy đi tí nào không. Gọi điện về mẹ cũng ậm ừ vài ba câu "mẹ vẫn khoẻ, hai đứa yên tâm" cho chúng tôi bớt lo. Nhưng tôi biết qua vài lần cúp máy vội, đâu đó vẫn văng vẳng bên tai tiếng ho nhỏ của mẹ. Mười rưỡi đêm, quán ăn vặt, quán nhậu vẫn sáng đèn dù không đông lắm. Lạnh mà, chả ai muốn ra đường giờ này cả, có chăng là vài cô cậu sinh viên hay mấy cặp đôi thích được hít hà cái mùi của ngô nướng, mùi lửa đầu mùa. Trước, tôi cũng hay vãng lai vào lắm vì em thích ngồi ở đấy ăn, vừa đơn giản lại vừa gần gũi. Còn tôi, tôi thích vì đơn giản ở đó có em. Qua vài quán, tôi chọn cho mình một chỗ ngồi vắng vẻ nhất. Gọi ít mực khô, lon bia với đĩa lạc rang tôi thả mình vào khung cảnh bên ngoài. Lá cây, ánh đèn đường, màu đêm, chúng quyện vào nhau hoản hảo. Giống như một bức tranh sơn dầu, ít màu sắc nhưng đẹp lạ lùng của vị họa sĩ tài ba nào đó. Ở đó có màu bí ẩn của màn đêm, có chút buồn buồn của màu vàng nhat, có chút sức sống mãnh liệt của màu lá.
- Anh Đức
Giật mình khí thấy ai đó gọi tên, tôi nhíu mày dời mắt bức tranh mơ hồ, cố gắng kiếm tìm người con gái kia. Dù đeo kính nhưng hơi nóng của bếp than nó làm tôi mờ đi đôi chút.
Nhi nhìn tôi lạ lẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của em ẩn hiện mập mờ sau chiếc mũ áo khoác. Hai bờ má ánh lên vẻ hồng hào của thiếu nữ mới đôi mươi. Đôi môi em cắn nhẹ vào nhau, nhìn tôi đầy khó hiểu.
- Sao anh ở đây? – Nhi tiến về phía tôi, thật chậm
- Đói, nên anh ra đây ăn vặt thôi hì – tôi cười gượng
- Ăn vặt? với bia, với đồ nhậu – trán em co lại vẻ khó hiểu
- À... ừm... Còn em. Giờ này mà còn ở đây à. Muộn rồi
- Em mới đi làm thêm về, cũng đói giống anh nên tạt qua đây ăn vặt hi – Nhi ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng xé từng miếng mực khô còn nóng hổi
- Không sợ cái Uyên lo à – một ngụm bia mát lạnh chảy xuống cổ
- Chỉ là ăn đêm thôi mà anh, anh ăn đi – em chìa tôi miếng mực mới xé
- Anh xin...
- Anh có chuyện buồn à... - Chẳng nhìn tôi lấy một cái
- Sao em lại hỏi thế - Lại một ngum nữa
- Em hỏi thế thôi... Bởi vì buồn người ta mới tìm đến bia, rượu giải sầu chứ
- Cũng biết...
- Bởi vì em cũng thế...
- À... - Ngụm thứ ba
- Em uống với – Nhi giật lon còn lại, cụng tôi
- Lạnh đấy
- Sao đâu, áo em dày mà... Hì
- Cũng buồn
- Không hẳn ạ
- Uhm...
- Bởi vì... Người đó buồn... Uống nào anh
Nhìn em uống từng hơi, tự nhiên thấy em có gì đó giống mình quá. Dẫu chẳng rõ nó là gì, nó ra sao nhưng nhìn ánh mắt buồn rười rượi, cách em bất cần với những thứ độc hại này. Tôi lại muốn tâm sự với em.
- Anh chia tay rồi – bóp nhẹ lon bia, tôi thả tâm hồn ra xa đôi chút
- Sao anh lại nói với em?
- Anh cũng không rõ, chỉ tự nhiên muốn nói cho em vậy thôi
- Lâu chưa ạ?
- Vài tháng rồi – tôi thở dài
-...
- Giờ chắc anh cũng hiểu được đôi phần cảm giác của em lúc đó: Đau đớn, mệt mỏi và chán trường...
-... – em nhìn tôi, đôi mắt bỡ ngỡ, long lanh đầy cảm xúc
- Gieo nhân nào, gặp quả nấy thôi. Cũng chẳng sao, rồi dần dần cũng sẽ qua... - Nụ cười gượng gạo của gã con trai thất tinh hiện rõ trên môi tôi
- Anh đừng nói thế, tinh yêu vốn không có lỗi
- Có đấy... Uống nào em...
Một cảm giác chếnh choáng ôm chặt lấy đỉnh đầu. Hình như bia đang ngấm dần thì phải. Mọi lần tôi uống tốt lắm, sao hôm nay mới qua hai ba lon cơ thể tôi đã bắt đầu phản kháng. Giống như tâm hồn tôi lúc này vậy, đầy mệt mỏi và yếu đuối.
- Em... Vẫn còn tinh cảm với anh chứ? – tôi quay sang nhìn sâu vào mắt em
- Em... - Nhi khẽ cúi đầu, trốn tránh câu hỏi của tôi
- Anh biết mà... Em là một cô gái rất lạ... Lạ lùng nhất mà anh từng gặp...
-...
- Nhưng anh tồi tệ lắm... Chẳng đẹp đẽ, hào nhoáng như hình ảnh của anh trong trái tim em đâu... Một gã khó hiểu, bất chấp, vô tâm... Chẳng ra gì – thêm một hơi bia đầy cay đắng đổ vào cuống họng
- Kiếp này, anh làm quá nhiều người con gái tốt khổ vì anh rồi, họ rơi lệ, họ cô đơn, họ oán hận anh... Nên giờ anh phải chịu đựng những cảm giác ấy đây
- Anh đừng nói nữa... Anh say rồi – em giật lon bia trên tay tôi
- Đừng... Những lúc như này mới là lúc người ta thật với lòng mình nhất em ạ.
- Anh đang tự trách lòng mình chỉ vì em vẫn yêu anh sao?
- Anh...
- Anh tự hành hạ mình làm khổ mình chỉ vì tinh cảm mà em dành cho anh sao?
-...
- Có lẽ tình cảm của em là sai lầm. Em xin lỗi vì đã làm anh giày vò bản thân mình như vậy? Chào anh.
Nhi đứng dậy trước sợ ngỡ ngàng của tôi. Em quay lưng đi vô cảm lạnh lùng như chính cách tôi đẩy em xa khỏi đời mình. Đôi vai nhỏ bé kia khẽ rung lên từng đợt, chẳng biết do lạnh hay do em đang khóc. Có lẽ em khóc... Khóc vì tình cảm sai trái, khóc vì sự cô đơn kéo dài hàng đêm mà em vẫn chịu đựng, khóc vì... Trái tim em vẫn cứ rỉ máu từng hồi. Tôi muốn chạy theo em, giữ em lại, lau đi những giọt nước mắt muộn màng của em. Nhưng liệu tôi có đủ tư cách... Tôi có đủ can đảm đối mặt với tình yêu của em... Em ngay phía trước tôi thôi, đủ gần để tôi có thể dõi theo em trong đêm đông lạnh giá. Em vẫn vậy, vẫn bước đi từng bước nặng nề, và bóng em trải dài tới mãi dưới chân tôi. [next]
Chap 52: Em!
Những ngày hè dần trôi qua, cái nắng nóng cháy da cháy thịt cũng phần nào chán nản đi đôi chút. Chán chứ, khi mà một tuần có bảy ngày thì tận sáu ngày mặt trời lúc nào cũng tươi tắn, chiếu từng cơn "ấm áp" xuống mặt đường, bỏng rát. Nếu mà ở quê, chí ít còn thấp thoáng những cơn gió nhẹ đuổi nhau từ cánh đồng xa xôi, nhưng Hà Nội thì không. Cây cối đứng im lìm không chút động đậy, tưởng như bức tượng sáp được ai đó dựng lên đứng sừng sững cả góc đường. Cũng may, mùa hè thi thoảng ông trời thương xót mà trút xuống nhân gian vài trận mưa rào, vì thế mà các tán cây thi nhau tỏa lá, từ xanh non đến vàng úa. Làm con đường thêm râm mát, rợp bóng cây. Và với tôi, từ đó đến lúc già sẽ chẳng còn kì nghỉ hè nào nữa. Tuổi trẻ của tôi đang từ từ khép lại, chẳng còn những buổi chiều rủ nhau đi thả diều, chẳng còn những bữa cùng bạn cùng bè đội nắng mưa câu cá, chẳng còn nữa những ngày nghỉ dài liên miên bên bố mẹ, bên làng quê thân thương.Năm nay tôi không về nhà, cũng muốn về để thưởng thức tí không khí gia đình cho đỡ nhớ nhưng bố mẹ lại cản. Bảo "mày về làm gì, nắng lắm, ở trên đấy mà tìm việc làm, ra trường rồi, chơi bời ít thôi". Thế là tôi lóc cóc phóng xe đến chỗ làm cũ xin việc. Nghỉ ở đây cũng mấy tháng rồi, từ đợt mới bắt đầu làm luận án tốt nghiệp. Lúc đó anh chị cũng muốn giữ lại làm, vì dù gì quen nhau, làm với nhau cũng lâu, giờ nghỉ cái văn phòng lại bớt đi mấy trò trêu trọc, bớt đi một thằng ngây ngô hay cười. Tôi tiếc lắm chứ, đâu dễ gì tìm được công việc đúng sở thích, anh chị em coi nhau như người nhà. Giờ quay lại chẳng biết sẽ thế nào, vẫn như trước hay ở đó đã có người mới hơn tôi.
- Dạ, cháu chào bác – vẫn bác bảo vệ già, tay cầm tờ báo mùi mực mới, bên cạnh là khay trà đang bốc khói nghi ngút
Hình như bác vẫn chưa nhận ra tôi, mắt bác nheo lại, vài nếp nhăn trên trán che lấp đi mái tóc đang ngả dần sang màu trắng
- Cháu Đức đây ạ, bác vẫn đọc báo ạ - Tôi dắt xe vào hầm, hơi nóng bốc lên phả vào tôi rờn rợn
- À, cu Đức... Lâu lắm rồi mới thấy cái mặt mày. Ra trường rồi hả?
- Dạ, nay đông xe thế bác
- Của khách đấy, chả biết sao nắng nóng thế này mà người ta vào đông thế, vào đây làm chén trà nào cu – bác mở cửa phòng, vẫy tôi
- Điều hòa free mà bác, tội gì không vào... Thôi cháu lên gặp anh Q đã ạ, tí cháu xuống với bác
- Thế à, thế lên đi, cứ để xe đấy, khỏi vé
- Dạ, cháu cảm ơn bác
- Khỏi, lên đi
- Vâng
Đi ra đi vào ở đây nhiều lần rồi, chẳng biết sao nay tự nhiên tôi hồi hộp đến thế. Bước chân nửa muốn vào nửa muốn dừng lại. Loay hoay, tự trấn an một hồi, tôi đẩy cửa bước vào.
- Em... Em...
- A... Thằng đụt, thằng đụt nó đến kìa chúng mày ơi
- Nó để quên quần đùi ở đây à anh em...
- Đứa nào nợ tiền nó thế, trả đê...
- Hay chị nào ở đây hớp mất hồn nó rồi... Ha ha ha...
Hàng loạt tiếng trêu đùa của mọi người hướng vào tôi, từ cử chỉ, ánh mắt, tình cảm... Vẫn vậy, tựa như mới hôm qua.
- Em chào anh chị - Tôi gãi đầu ngượng ngùng
- Ra trường rồi à cu?
- Khiếp, nó lẩn như cá trạch, lâu lắm mới thấy mặt
- Tối nay nhậu cái cu nhể, anh em là nhớ cái chén của chú lắm đấy... Hê... Hê
Tiếp, lại cả đống câu hỏi dồn lên tôi, dù quen, làm việc với nhau đã nhiều tháng. Nhưng nay gặp lại, nó vẫn khiến tôi hơi bối rối xen lẫn ngại ngùng.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, anh quản lí cũ chào đón tôi khá nhiệt tình. Mời nước, bắt tay kiểu như bạn bè lâu ngày gặp lại. Có lẽ, bản tính hiền hiền, làm việc ít vấp váp nên chỉ nói vài ba câu anh đã gật đầu cái rụp.
- May cho chú là anh vẫn giữ vị trí của chú đấy, tốt rồi, ra trường rồi giờ cứ thế mà tập trung làm việc thôi. Mọi người vẫn nhớ chú lắm đấy – anh vỗ vai tôi, khích lệ
- Cám ơn anh – tôi cười trừ
- Thế bao giờ chú đi làm được, để a còn sắp xếp
- Dạ, ngay ngày mai luôn cũng được anh
- Tốt, để anh báo sếp. Thế bao giờ lấy bằng?
- Em phải một hai tháng nữa anh, sao vậy anh?
- À, thì có bằng rồi, lại có năng lực nữa chả mấy chốc lên anh lên chị ầm ầm. Tương lai rộng mở trước mắt.
- Hì... Em chưa dám mơ đến điều đấy. Làm thì cứ làm thôi ạ.
- Anh đùa thôi, cứ đúng sở thích, đam mê của mình mà phấn đấu. Thế mới có hứng thú với công việc. Như anh này... Bám đam mê từ lúc ra trường đến giờ đấy.
- Vâng, đây cũng là sở thích của em mà
- Tốt, thôi ra nói chuyện với anh chị đi, lâu lắm mới gặp... Có gì nhậu thì alo a – anh đứng dậy, bắt tay tôi
- Vâng, em cám ơn
- ừ, thôi ra đi
"Phù... " vậy là xong – tôi thở phào khi vừa dắt xe ra đến hiên.
Vậy là hè năm nay tôi chính thức đi làm, tự lập trên chính bàn tay của mình. Kể ra cũng hơi buồn đôi chút vì phải chia tay trường lớp, chia tay giảng đường, thầy cô... Nhưng bù lại tôi được làm người lớn đúng nghĩa. Chưa vội về ngay, tôi phóng xe kiếm quán café vẫn hay ngồi, tự thưởng cho mình một chút nhấm nháp vị đắng của ly coffe.
Đến nơi, tôi cho vội con xe vào trong vì bỏng rát, toàn thân tôi hừng hực hừng hực cái nóng bao phủ khắp cơ thể. Giá như có trận mưa thật to thật lâu thì tốt biết mấy. Bước nhanh vào quán, chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc, tôi ngả người ra sau tận hưởng từng cơn gió mát lạnh của điều hòa phả vào da thịt.
- Anh dùng gì ạ? – cô bé nhân viên bụm miệng cười
- ừ, cho a một bạc sỉu
- Dạ, anh chờ em chút ạ
Chỉnh lại tư thế, tôi chống cằm hướng ánh mắt ra cửa sổ - Nơi có khoảng không gian rộng lớn. Tôi thích quán này cũng vì nó, một khoảng lặng yên bình giữa lòng Hà Nội. Ở đó bầu trời được thu nhỏ sau khung cửa gỗ, ngay giữa là mặt hồ phẳng lặng trong vắt như chiếc gương lớn, bên góc trên tô thêm vài màu xanh của tán lá, và góc bên dưới là màu đỏ của hoa phượng Một bức tranh đơn giản nhưng thu hút tôi kì lạ, mỗi lần đến là mỗi lần tâm hồn tôi lại vởn vơ không lối thoát.
- Làm gì ở đây đấy cu – tiếng cái Uyên kéo mạnh tôi về với thực tại
- Hở... ờ, đến bao giờ đấy
- Mới, nhìn gì ngoài đấy mà ghê thế - Uyên kéo ghế, ngồi đối diện tôi, mắt không quên ngó ra khung cửa sổ
- À... Nhìn vậy, mà vào đây làm gì, không đi làm à? – vừa nói tôi vừa lắc lắc ly café trên tay
- Biết mấy giờ rồi không? vừa về qua đây thấy biển số xe quen quen nên tạt vào chơi – cho chị một sữa chua lắc nhé...
- Thôi chết, đã gần 5h rồi cơ à.
- Chứ mấy, sao dạo này thế nào rồi? – Uyên chống cằm, nheo mắt nhìn tôi
- Vừa đi xin việc về, mai đi làm luôn
- Nhanh thế, chỗ nào đấy?
- Chỗ cũ, may ông bà ở đấy vẫn tốt, phù
- À...
- Nhi... Dạo này thế nào rồi? – tôi ngập ngừng, tay vân vê bông hoa cúc trên bàn
- Nó mới về hôm qua, sao thế?
- Hỏi thế...
- Nhớ nó à – Uyên cười ranh mãnh
- Điên, chẳng qua là...
- Yên tâm, nó nhìn thế thôi chứ mạnh mẽ lắm. Bé giờ có mấy khi thấy nó khóc đâu.
- Thật! – tôi giật mình nhớ lại những giọt nước mắt hôm trước, giọt nước mắt cô đơn...
- ừ... Đến tôi còn phải sợ cái tính của nó, hừm – Uyên quấy cốc sữa chua, đôi mắt có chút gì đó đượm buồn
- Thật ra thì... Tôi thấy hơi áy náy với bà, nhẽ ra nên nói từ trước, để đến tận hôm vừa rồi mới...
- Haizz... Tôi có để ý gì đâu, chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, ông như nào tôi còn lạ gì. Chẳng qua là thấy hồi trước ông ế dài mồm ra, giờ tự nhiên lắm e theo, nên thấy là lạ thôi
- Vớ vẩn, thế hôm đấy về Nhi có nói gì không?
- Không, chả nói gì, vẫn như thường – Uyên tỉnh bơ
- Mà thôi, kệ đi, mấy thứ tình cảm trẻ con chẳng mấy mà nó quên đâu, nghĩ làm gì, mệt mỏi.
- Ơ, nó là e gái bà đấy, chị em gì mà...
- Rách việc, ông rảnh thì ông đi mà quan tâm nó, việc tôi tôi còn chưa xong...
- Hôm đấy, Nhi khóc trước mặt tôi
-... – Cô bạn tôi sững sờ
- Mà thôi, ăn đi rồi về, muộn rồi – nguấy cốc café đã vơi đi một nửa, đôi tay tôi run run nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm ấy – khoảng khắc không thể nào quên
- ừ... ừ - Thái độ khác lạ của Uyên làm tôi tò mò, nhưng
"Reng... Reng... Reng" – con e gọi
- Giề đấy
- Anh đi đâu đấy? – nó cằn nhằn
- Phơi nắng, sao?
- Điên, về thì nhớ mua em chai mắm với gói bột nêm, nhà hết rồi
- Mày ở nhà từ chiều đến giờ làm gì mà không mua, giờ hạch sách tao
- Nắng, em không đi, tí về a mua đi
- Ơ – nó tắt máy luôn
"con điên" – tôi lầm bầm
- Về thôi bà – hất hàm sang phía con bạn
- ừ, chờ tí
- Ra lấy xe đi, tôi thanh toán cho, nhanh không tắc đường
- Ok
Lê lết, chật vật với dòng người đông đúc, khói bụi, tôi mất gần một tiếng đồng hồ mới về đến phòng trọ. Mặc dù bình thường chỉ mất chưa đến nửa tiếng. Mặt đường ngột ngạt, khí nóng bốc lên làm ai cũng nhăn mặt, khó chịu, ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh ùn tắc vốn có mà về với ngôi nhà thân thương. Mùa hè Hà Nội thật kinh khủng.
- Đây, của mày tất – vứt đống hổ lốn lên kệ bếp, tôi lò dò tìm công tắc quạt trần
- Lâu thế, biết thế em đi luôn cho nhanh
- Con điên, lần sau ở nhà thì xuống tạp hóa mà mua, làm tao chen lấn, nóng chết mẹ
- Thì nắng quá, em ngại ra ngoài – nó lúi húi trong bếp, chẳng biết nấu món gì, tôi thì mệt mỏi nằm vật ra giường hứng chút gió từ cánh quạt đã sờn cũ.
- Cầm ô đi, nắng có tí, con gái con lứa
- Kệ em
Tôi chán nản, chẳng muốn đôi co với nó làm gì. Hai anh em thân nhau nhưng nhiều lúc nói chỉ được vài ba câu là mặt nặng mày nhẹ. Hình như cái tuổi con chuột của nó áp vía tuổi gà của tôi thì phải. Hầu như chẳng bao giờ tôi thắng thế nó cả, có chăng chỉ là hồi hai đứa còn nhỏ.
- Nghỉ hè rồi, mày không về đi ở đây làm gì?
- Em tính kiếm việc làm thêm, chứ về cũng làm gì đâu – tay vẫn đảo thức ăn trong bếp
- Mày thì làm cái gì, lười như hủi, ma nó thuê mày
- Chưa biết ai nhé, ngồi đấy mà xỉa xói nhau, hừ - Nó lườm nguýt
- Tao là anh mày 18 19 năm nay, tao lạ gì – chạy vào bếp bốc trộm miếng thịt rang
- Ra kia, đã không làm gì rồi, đi ra kia tắm đê, hôi kinh – nó nhăn mặt, cầm cái đũa huơ huơ
- Hôi tao chứ hôi mày à
- Ơ...
- Mai tao đi làm rồi, ở nhà chịu khó lau dọn nhà cửa giặt quần áo đi
- Xì, toàn tôi làm chứ ai làm, rách việc
Nguyên mùa hè, tôi đi làm, nó ở nhà ăn với chơi. Hỏi nó xin được ở đâu chưa, lần nào cũng ăn cái lắc đầu nguầy nguậy. Cũng hỏi han mấy anh chị chỗ công ti tôi nhưng rốt cuộc vẫn chằng đâu vào đâu. Nhiều lúc chán, chỉ muốn tống cổ nó về quê với bố mẹ mà nhìn cái mặt nài nỉ, đôi mắt long lanh không chớp của nó, tôi lại mủi lòng. Đi làm cả ngày, sáng đi, chiều tối về, ăn cơm xong rửa qua loa vài cái bát là tôi tíu tít gọi điện hay nhắn tin với NA. Chẳng để ý gì đến tâm trạng hay, thái độ lạ lùng của nó cả. Mãi tận cuối tuần được nghỉ, tôi nằm nhà xem phim cả sáng, chờ tối râm mát rủ NA đi chơi. Tự nhiên thấy tiếng khóc rấm rức của nó trên gác xép. Con e tôi vốn từ bé đến giờ luôn là đứa tinh ranh, hay cười, chả mấy khi thấy nó buồn bao giờ. Có chăng là lúc thi điểm kém hay xem vài bộ phim Hàn Quốc với tình yêu sướt mướt.
- Mày làm sao đấy? – tôi ngẩng cổ, nói to
- Em... Em... - Vẫn tiếng nấc nghẹn, tiếng sụt sịt vọng xuống
- Làm sao, xuống đây xem nào
-...
Không thấy nó nói gì, tôi bật dậy, leo nhanh lên cầu thang. Nỗi lo vết thương lần trước làm tôi hơi sợ. Đập vào mắt là bóng con em ngồi thu lu một góc, tóc tai rối tung che hết cả khuôn mặt nó.
- Làm sao, có chuyện gì... Đau ở đâu à?
- Không... Hức...
- Thế làm sao, lại tao xem nào, vừa sáng ngày ra – tôi đẩy người lại sát chỗ nó, vén mái tóc sang một bên để lộ ra đôi mắt ướt sũng, thất thần.
- Anh... Anh
- Hả, anh nào...
- Anh Huy... Lấy vợ rồi – nó ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.
Hóa ra là nó đang yêu, tôi cười mỉm nhưng không dám để nó biết. Lại một người con gái nữa đau khổ vì tình cảm, và lần này là em gái tôi. Tôi ngồi im, một tay vuốt tóc nó an ủi, một tay cầm điện thoại xem ảnh, tin nhắn của nó. Một thằng con trai đang cười tươi trao nhẫn cho cô gái trong bộ váy cô dâu, xung quanh là những tờ giấy nhỏ lấp lánh ánh đèn. Chẳng biết làm sao, tôi cứ ngồi cho nó ôm, nó khóc đến khi tiếng nấc nhỏ dần rồi tắt hẳn.
- Hai đứa mày yêu nhau lâu chưa? – tôi kéo vai con em ra lắc nhẹ
-... – nó lắc đầu
- Ơ, thế là sao
- Em yêu nó, nhưng nó không biết – mặt cúi gằm, hai bàn tay quệt nước mắt. Nhìn đến tội.
- Ôi giời, mày yêu thì mày phải nói chứ, nó không biết thì nó chả đi lấy vợ
- Em ngại...
- Ngại... Dở hơi, yêu thì có gì mà ngại – tôi lắc đầu, chán nản
- Thì em là con gái...
- Rõ hâm, thời buổi này rồi... Mày thì xinh xắn, trắng trẻo thế, tán nó vài câu nó chả gật đầu răm rắp ấy chứ
- Anh nghĩ ai cũng như anh ấy – nó quắc mắt
- Ơ... Thế đống quà, hoa mấy hôm 8/3, 20/10 rồi sinh nhật mày từ trên trời rơi xuống à
- Thì...
- Thôi, dẹp cái thằng dở hơi cám lợn ấy đi, xuống nấu cơm
- Xì
Làm anh trai thật khó, có em gái lại càng khó hơn. Suy nghĩ, tâm tư của người mình thương, mình yêu thì thật dễ an ủi còn với đứa em... Sao cảm thấy nó khó khăn đến vậy. Khô khan, cứng nhắc, vô tâm là tất cả những thứ của một ông anh trai dành cho em mình. Thấy nó khóc, nó buồn cũng chỉ biết vỗ vai hay vuốt tóc nó an ủi, rồi nói vài câu đơn giản, qua loa miễn sao làm nó nín. Nhưng tôi biết, trong lòng nó là cả một khoảng tối âm u, chứa đầy nỗi cô đơn trống trải, buồn bực. Mà có lẽ chỉ người mà em tôi yêu mới có thể xua tan muộn phiền trong nó.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại.
Sau tất cả mọi chuyện, mọi biến cố, tôi và Nhung cuối cùng cũng quay về bên nhau. Tất nhiên Nhung là người hạnh phúc nhất, người em yêu hết lòng, quan tâm hết lòng, yêu người ta hơn chính bản thân mình đã quay về bên cô ấy. Giờ chỉ có tôi, tôi phải làm sao để bù đắp, hàn gắn lại tất cả những tổn thương mà tôi gây ra cho em. Hàng ngày, ngoài giờ đi làm, tôi đều quan tâm em từng chút một, từ dòng tin nhắn, ánh mắt đầy yêu thương, đến những cái ôm, cái nắm tay thật chặt. Tôi muốn nụ cười trên môi em sẽ không bao giờ tàn lụi, tôi muốn đôi mắt em long lanh ánh lên niềm vui mỗi khi tôi nhìn ngắm, tôi muốn mái tóc em tỏa mùi hương dìu nhẹ, bồng bềnh sau ánh nắng ban mai. Chỉ có vậy, hình ảnh của em sẽ lấp đầy trái tim chai sạn của tôi. Vẫn biết, nơi nào đó, dù chỉ một góc nhỏ bóng dáng cô bé ngày nào thi thoảng lại trồi lên mạnh mẽ. Nhưng tôi không yêu, không luyến tiếc. Chỉ là
Yêu là sẽ mãi mãi giữ lại hình bóng người ta, dù chẳng gặp lại
Yêu là chấp nhận người ta mở khóa trái tim mình, dù biết sẽ đau
Yêu là nhớ, là tìm kiếm, là hạnh phúc, là những niềm đau, dù chết cũng chẳng thể quên
Tôi vẫn sẽ giữ, sẽ nhớ, sẽ cười mỗi khi thấy cô ấy hiện hữu trong tâm trí. Với tư cách là một người anh, người bạn gần gũi.
Tình yêu mà, nó thiêng liêng, tuyệt diệu, làm hai trái tim bỗng chốc lạc nhịp, nhớ nhung, hạnh phúc khi tìm thấy nhau giữa muôn vạn người. Nó chẳng có tội tình gì cả, hết yêu thì hết tìm đến nhau, nhưng đừng làm người ta mệt mỏi. Hãy cứ cười thật tươi khi tình cờ lướt qua nhau ở một nơi nào đó. Để biết rằng, với ta họ vẫn sẽ là người bạn tốt.
Cuối thu, những cơn mưa rào bất chợt cũng dần dần biến mất. Thay vào đó là những buổi chiều buồn man mác, chạy dài phía cuối chân trời. Từng đụm mây trắng bị ánh nắng hoàng hôn trạm lên những mảng màu rực rỡ. Màu đỏ, màu vàng nhạt, màu hồng... Xếp vào nhau xen kẽ nhìn như một dải cầu vồng vắt ngang bị ai đó làm hỏng một nửa. Dẫu vậy, cánh chim nhỏ nối đuôi nhau phía xa xa vẫn nằm gọn trong tầm mắt mù mờ của tôi.
- Sắp lập đông rồi – tôi thở dài, nhấp một ngụm nhỏ ly café mới vơi đi một chút
- Sao anh biết – em nhíu mày, nhìn tôi hấp háy
- Kia kìa, chim đi tránh rét đấy
- À, mắt anh cũng tinh gớm nhỉ - Nhung cười nhí nhảnh
- Chớ sao nữa, mắt anh mà lại
- Không biết nhìn gái có thế không – em tảng lờ đi chỗ khác, chẳng thèm nhìn tôi
- Thì anh đang nhìn cô gái xinh nhất đây còn gì – tôi véo nhẹ lên cánh mũi cô ấy
- Xí, giỏi nịnh
- Anh nịnh người yêu anh, thì sợ gì không nịnh chứ
- Xí
Hôm nay là cuối tuần, cả hai chúng tôi đều được nghỉ. Thế là tôi hứng chí rủ em đi lượn lờ Hà Nội. Giờ không nắng gay gắt như trước, nên chuyện phơi nắng, phơi gió với em dễ dàng đi rất nhiều. Chẳng cần cái áo chùm kín đầu, hay chát cả đống kem chống nắng lên tay lên mặt. Chỉ độc với chiếc quần jean ngắn, áo sơ mi trắng là đủ. Nhìn đơn giản lắm, nhưng với tôi em chẳng khác nào thiên thần cả. Ngây người nhìn cô ấy mất mấy giây tôi mới có thể kéo phần hồn mình đang lơ lửng kia lại.
- Nhìn gì mà ghê thế, ông tướng – em đánh nhẹ vào vai tôi
- ờ thì... Tại em xinh quá, hì – tôi gãi đầu
- Thật là... - Má cô ấy khẽ ửng hồng
Địa điểm đầu tiên của chúng tôi là công viên Thủ lệ. Trước, khi yêu nhau, em vẫn hay đòi tôi dẫn vào đây chơi. Em bảo "em thích hồ nước ở đây, nó có cái cầu nhỏ xinh, bên cạnh là dàn cây xanh bao bọc, nhìn giống như một khu rừng thu nhỏ". Giờ vẫn vậy, không khác là bao, có khác là công viên được xây thêm vài khu nhốt thú mới.
Em tung tăng, nắm tay tôi dạo qua con đường nhỏ quanh hồ. Thi thoảng đứng khựng lại ngắm nhìn mấy con khỉ con đang ngơ ngác núp sau lưng mẹ. Rồi tự dưng em đi chậm lại phía nó, giậm chân thật mạnh làm vẻ dọa nạt. Cuối cùng em lại là người bị nạt, khi con khỉ mẹ nhảy nhanh lại khè lưỡi. Em giật mình, ôm chặt lấy cánh tay tôi sợ sệt.
- Ai bảo trêu nó cơ, ngốc – tôi cốc nhẹ lên đầu em
- Hihi... Thì ai biết đâu – Nhung thè lưỡi
- Thật là...
Lâu lắm rồi, tôi mới được thấy em như vậy: Hồn nhiên, ngây ngô, hay cười với mái tóc màu hạt dẻ tung bay theo gió. Em nắm tay tôi chặt lắm, cứ kéo tôi hết qua chỗ này đến chỗ khác, đến nỗi cảm tưởng như mẹ đang dẫn đứa con nhỏ đang cố gắng vượt qua những nguy hiểm trong rừng.
- Anh, anh nhìn con đà điểu kìa. Ui chân nó dài quá, chắc phải bằng người em ý – tôi cười như mếu
- Con hổ con kìa, dễ thương quá đi... Nao anh mua em con mèo con nhé – em lắc tay tôi làm nũng
- Đang ngắm hổ sao chuyển sang mèo – tôi ngớ người
- Anh không biết hổ với mèo cùng một họ à
- Hả???
Ngắm chán chê nào khỉ, nào vượn, rồi cá sấu, chim chóc. Em dẫn tôi qua tiếp chỗ xe lửa. Vì là cuối tuần nên bố mẹ dẫn con nhỏ đến đây khá đông. Từng hàng ghế cứ thế bị lấp đầy bởi mấy cô cậu nhóc.
- Anh với em chơi đi – cô ấy nhìn tôi, đôi mắt long lanh lắm
- Thật
- Vâng, ngồi được mà, anh yên tâm
- Thật – tôi nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng
- Đi mà... Em muốn chơi
- Thôi được rồi... Chơi thì chơi
- Yêu anh nhất – nụ hôn ướt át chạm vào gò má tôi, khẽ xao xuyến, rung động
Một ngày dài cho những hạnh phúc nhỏ nhoi... [next]
Chap 53: Cô bé của tôi!
Mới quay lại chỗ cũ làm việc nên hầu hết thời gian tôi đều dành cho nó. Ngày nào cũng sáng đi chiều tối mới về, vì thế những lúc cô bé và tôi ở bên nhau cũng dần ít đi. Vài dòng tin nhắn, vài cuộc gọi điện cũng không đủ khỏa lấp nỗi nhớ nhung mà tôi dành cho em. Nhiều lúc chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ em, ôm thật chặt vào lòng để hít căng lồng ngực mùi tóc thoang thoảng, dịu nhẹ đến phát điên.Từng ngày, từng ngày chậm rãi trôi qua cũng là những ngày tôi nén chặt hình ảnh của em vào bộ nhớ. Chặt đến nỗi, cảm tưởng như chỉ cần nhìn thấy em thôi là mọi thứ sẽ bùng nổ mạnh mẽ. Từ cử chỉ, từ ánh mắt hay nụ cười ngây ngô của em tỏa ra xung quanh, rực sáng như ánh nắng ban mai, Rồi cứ thế chúng luồn lách vào mọi ngõ ngách trong cơ thể tôi. Bám thật chặt, thấm thật sâu và ở đó mãi mãi.
Hôm nay là thứ bảy, ngày mà hai chúng tôi sẽ được ở bên nhau trọn vẹn. Tôi vui lắm, vui đến nỗi chẳng thể tập trung được việc gì. Tối hôm trước cắm cơm thì quên bật nút, trời mùa hè lại bặt nóng lạnh. Đêm đi ngủ thì nằm thao thức, hồi hộp chờ đợi trời sáng. Thứ tình cảm thiêng liêng đó, có lẽ là thứ duy nhất có thể khiến một thằng con trai ngoài 24 quay trở lại tuổi ấu thơ. Háo hức, sung sướng, nhảy chân sáo, miệng hát bâng quơ... Tôi ở tuổi 24.
Tam Đảo là một trong những điểm đến chất lượng cho các cặp đôi, nhóm bạn đi chơi vào dịp hè nóng nực. Không khí mát mẻ, thanh tịnh, với những đám mây trắng lững lờ trôi ở lưng trời. Hay những rừng cây xanh mát, cố bám chặt lấy thân núi che lấp đi ngôi chùa cổ kính phía xa. Tất cả tạo nên một khung cảnh gần gũi, thơ mộng cho những ai đặt chân đến đây.
Tôi và em, một đứa bình lặng cầm lái, một đứa tinh nghịch hết nói rồi cười. Dìu nhau đi qua từng con đường nhỏ ngoằn nghèo đầy nắng và gió. Không riêng gì tôi, em cũng vui lắm. Suốt chẳng đường hơn 40 cây số mắt cô bé lúc nào cũng long lanh ánh lên niềm hạnh phúc, miệng lúc nào cũng ngân nga những giai điệu chỉ mình em biết. Khi nào mệt, vòng tay ấp áp tình yêu thương lại ôm chặt lấy tôi thủ thỉ.
- Em vui lắm – thêm một siết tay từ phía sau
- Anh đang ê hết mông đây, hừ
- Cố lên anh, sắp đến rồi... Chai.. zooo – em cười ngặt nghẽo
- Đi bao giờ chưa mà bảo sắp đến
- Em chưa hihi
- Như đúng rồi, hừ
- Ơ, em đang tiếp thêm sức mạnh cho anh mà... Hic
- Phải ôm anh thật chặt cơ, rồi hét to "em yêu anh" vào. Thế mới là tiếp – tôi nháy mắt qua gương chiếu hậu
- Xí, em ôm nãy giờ rồi, đây này – cô bé vân vê bụng tôi
- Phải hét lên nữa cơ
- Ngại lắm hihi
Gần lên đến nơi, xe tôi kêu dữ dội. Tiếng ì tiếng máy mỗi lúc một to dần, báo hiệu sắp quá tải. Cũng may, trước khi đi vài ngày tôi đã mang nó đi bảo dưỡng toàn bộ. Gắn bó với tôi mấy năm trời, sức khỏe nó không còn được như trước. Những chuyến đi phượt dài ngày, về quê càng làm nó già thêm. Dù đã cũ, nhưng với tôi nó như một người bạn, vì ở đó tôi gửi gắm rất nhiều kỉ niệm vui, buồn và nước mắt.
Tam Đảo dần hiện ra sau ánh nắng mờ nhạt, từng lớp nhà nhỏ, khách sạn nằm chồng chéo lên nhau vẻ mệt mỏi. Xung quanh là mây mờ lẫn sương sớm che phủ, tựa như một bức tranh cổng trời đầy mê hoặc. Không biết nơi đó sẽ tiếp đón hai chúng tôi thế nào, thiên đường hay "nước mưa". Có điều, tôi biết... Sau tất cả sự hào nhoáng kia là một đám mây đen đang chầm chậm kéo đến. Dù nhỏ thôi nhưng vẫn đủ để nhìn thấy...
Chỉ còn quãng ngắn nữa là tới nơi, chiếc xe vẫn ì ạch tiến thêm từng bước trước sự cổ vũ nhiệt tình của em.
- A... Đến rồi anh ơi, đẹp quá, mát quá
- Mây... Kìa... Ôi... Kia nữa kìa... Thích quá đi mất...
- Tí nữa mình đi ngắm mây anh nhé... - Cô bé cười tít mắt
Cũng phải thôi, với tính cách trẻ con, nhí nhảnh của em, khung cảnh nơi đây chẳng khác nào được dành riêng cho em cả.
Chào đón chúng tôi đầu tiên là hai chữ "TAM ĐẢO" nhiều màu sắc, được đặt trọn vẹn trong một công viên bắt mắt với những bậc thang, những mảng cỏ xanh rực rỡ. Ở giữa là đài phun nước, cách đấy vài bước chân là hình trái tim được làm cách điệu khá đẹp. Đi lên vài bậc thang, qua tấm cỏ xanh là nhà chờ lớn màu trắng, nơi mọi người có thể ngồi nghỉ chân, chụp cho mình những bức ảnh kỉ niệm. Đài phun nước được thiết kế đơn giản nhưng ấn tượng, giữa làn cỏ xanh là những làn đường đi bộ bằng đá, Chúng xếp xen kẽ nhau chạy quanh co dọc theo khuôn viên, tạo nên cảm giác thân thiện với thiên nhiên nơi đây. Không tấp nập, không vồn vã.
- Xích đu kìa anh, mình lại đấy chơi đi – em kéo tay tôi nở nụ cười tươi
- Mới đi xe xong, không mệt à nhóc – tôi cốc nhẹ lên trán em
- Kệ, em muốn chơi, nha...
- Thật là...
Tôi bước theo sau mái tóc thơm tung bay theo gió của cô bé, mùi hương, mùi cỏ, mùi gió quyện vào nhau, cuốn lấy tôi... Lạ lùng. Em giống như một thần tiên bé nhỏ, đang tung tăng chơi đùa trong thượng quyển. Nơi đó, tâm hồn em được thoát tục, để trở về với cõi hư vô.
Tôi đứng trân trân nhìn em, ngắm nụ cười trong trẻo lấp ló sau tia nắng ban mai, ngắm đôi mắt biết cười đang khiến con tim tôi như dừng lại.
Một hai, rồi ba bốn vòng xích đu trôi qua, tôi vẫn nhìn em như vậy. Từng khoảng khắc em cười, khoảnh khắc em nhắm mắt thả hồn vào thiên nhiên... Chúng cứ chầm chậm lưu lại như những thước phim dài vô tận.
- Anh chơi với em đi – cô bé chạy lại phía tôi
- Anh á – tôi giật mình
- Vâng, anh ngồi lên đi, em đu cho, thích lắm hihi – em cười tươi, ôm lấy cánh tay tôi lúc lắc
- Cấm làm anh ngã đấy nhé
- Yes, sir
Và tự dưng tôi vui đến lạ.
Trở về phòng nghỉ sau buổi sáng mệt mỏi, tôi vứt mình lên chiếc giường êm ái. Từ lúc mới đến cả hai đứa đều chưa nghỉ ngơi gì. Tìm chỗ thuê phòng, cất đồ đạc là cô bé kéo tôi ra ngoài chơi luôn. Trong khi cái lưng, bắp vai mỏi giã rời. Rồi chẳng biết từ đâu chui lên một khuôn mặt ngây ngô áp vào ngực tôi, một cánh tay nhỏ ôm lấy eo tôi dịu dàng.
- Mệt quá... - Cô bé dụi dụi vào người tôi nũng nịu
- Tự nhiên như ở nhà ấy nhỉ - Vén mái tóc sang một bên, tôi nhéo nhẹ bờ má phính đáng yêu của em
- Anh là của em mà, hứ
- Tính ngủ trưa luôn không ăn cơm à nhóc
- Tí nữa... Cho em nằm tí thôi... Người anh thơm lắm hihi – lại dụi đầu thêm lần nữa
- Toàn mồ hôi không mà bảo thơm, phét – tôi cầm cánh mũi cô bé lắc lắc
- Thật mà, em thích ngửi mùi của anh lắm... Như nước hoa đắt tiền chỉ mình anh có ý. Thích lắm
- Đấy, thế cứ ngửi cho đã đi, ngất đừng trách anh
- Còn lâu, xí
Tôi vòng tay ôm chặt em vào lòng, khẽ đặt lên trán em một nụ hôn ấp ám. Cô bé ngước lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh không vết gợn. Hai ánh mắt chạm nhau, chứa đựng đầy yêu thương, xúc cảm. Rồi từ từ khép lại khi đôi môi tôi tìm kiếm đến em, ướt át, ngọt ngào.
Ngoài trời, gió vẫn đùa giỡn với những đụm mây trắng phía xa xa. Chúng kéo nhau đuổi bắt khắp khoảng trời đầy nắng. Có lúc lại đậu trên lưng chú núi gù cao lêu nghêu, cứ mãi đứng đó chẳng muốn rời.
Buổi chiều, tôi dẫn em lên Nhà thờ đá. Suốt quãng đường, bàn tay em lúc nào cũng nằm gọn trong tay tôi thật chặt. Dù chụp ảnh hay nghịch vài cây hoa nhỏ bên đường... Em vẫn nắm lấy rồi kéo tôi theo từng bước chân em đi, từng nơi em đến.
Nhà thờ khá lớn và cổ kính, được xây dựng hoàn toàn bắng những viên đá hình thù kì dị. Khoảng sân nhà thờ rất rộng, bao quanh là các vòm cổng lớn hình bán nguyệt và bị chia cắt bởi tháp chuông cao đứng im lìm, trầm mặc. Hai bên là bậc thang bằng đá xanh dẫn xuống dưới, ở giữa hai cầu thang là bức tường hình cánh hoa. Đứng ở đây, ta có thể hướng tầm mắt ra xa, bao trọn cả Tam Đảo đẹp đẽ. Vì thế nên ai đến đây cũng phải chụp cho mình vài kiểu ảnh làm kỉ niệm. Cả chúng tôi cũng vậy. Em chụp tôi, tôi chụp em, rồi đến nhờ người ta chụp cho hai đứa. Rất nhiều, rất nhiều tấm ảnh được lưu trong máy và cả trí nhớ...
Tôi thích giữ em lại với những tấm hình tự nhiên. Như tấm hình em đặt ngón tay nhỏ nhắn lên mái vòm, ánh mắt tò mò, chăm chú. Hay tấm hình em tung tăng chạy lên trước với tấm áo choàng, mái tóc dài bay vội ra sau. Rồi tấm hình em nhắm mắt, khuôn mặt ngước lên nở nụ cười đón lấy tia nắng tinh nghịch kia... Trông em thật đẹp, thật dịu dàng biết bao. Như cách em yêu tôi vậy.
- Về thôi anh – cô bé xòe bàn tay nhỏ nhắn trước mắt mắt tôi chờ đợi
- Chán rồi hả
- Không, ngắm thế thôi, để lần sau ngắm tiếp hihi
- Còn lần sau nữa á
- Nếu... Có thể... - Tự nhiên đôi mắt em trùng xuống, nhạt nhòa
- Có mà... Mùa đông anh dẫn em lên lần nữa – tôi vuốt mái tóc cô bé trấn an
- Dạ... Mình về thôi
Đoạn đường về phòng em chẳng nói gì, không lon ton, không cười đùa mà chỉ là bóng dáng một cô gái đang bước từng bước nặng nề trong im lặng. Nghĩ là em mệt nên tôi cũng đả động gì nhiều. Có lúc kéo em dừng lại, quỳ gối xuống để em nằm trên lưng, nhưng đáp lại tôi là nét mặt buồn buồn kèm theo nụ cười đầy gượng gạo. Có lẽ em mệt thật, sáng dậy sớm rồi ngồi xe máy lâu, lên đây cũng ít nghỉ ngơi mà chạy nhảy đi chơi nhiều. Tôi là con trai còn thấy thấm mệt nữa là em.
Về đến nhà nghỉ, tôi nhường cô bé tắm trước, còn mình ngồi sắp xếp lại quần áo cho hai đứa. Đi có hơn một ngày thôi mà balo của em to gấp rưỡi balo tôi. Chẳng biết mang nặng mang lớn thế đi làm gì, nhưng tôi vẫn cười trừ. Con gái mà, không thể đơn giản như mình được. Lục lọi kiếm khăn mặt, bàn chải cho em, tôi tìm thấy trong đó một cuốn sổ nhỏ có khóa mã. Bìa ngoài màu hồng nhạt, không trang trí cầu kì phía góc trên có vài vết ố còn mới, có lẽ bị nước nhỏ lên. Con gái thường hay viết nhật kí cho riêng mình nên tôi đoán cuốn sổ này cũng là nhật kí của em. Tôi tò mò muốn đọc lắm, muốn xem em có viết gì về tôi không. Nhưng nhìn hàng mã khóa kia mà tôi nản lòng. Cất cẩn thận vào trong, tôi đặt đồ của em lên đầu giường rồi xem điện thoại. Hình nền là bức ảnh cô bé tay đang chống nạnh, cái mũi chun chun, đôi môi chu lên nhìn chằm chằm về tôi. Chẳng nhớ chụp từ bao giờ nhưng ảnh nền điện thoại luôn luôn là hình này. Mỗi lần mở lên, là tâm trạng tôi dịu đi nhiều, bao bực tức, bao muộn phiền đều tan biến.
- Anh tắm đi, em xong rồi – cô bé mặc chiếc quần thun ngắn màu đen, áo trắng vai rộng trùm đến tận mép quần, trên ngực in hình con thỏ rất dễ thương. Mái tóc ướt bị hất ngước ra sau để lộ một bên má với cái cổ trắng ngần. Tim tôi xao xuyến trong giây lát.
- ừ... ừ... Chờ mãi - Ném điện thoại lên giường, tôi vơ vội quần áo đi vào trong. Không quên hôn nhẹ lên má cô bé một cái
- Xí...
Buổi tối ở đây khá tấp nập, từng tốp từng tốp rủ nhau đi chơi thưởng thức không khí lành lạnh của khí trời. Đài phun nước là lung linh nhất, ánh đèn cao áp, đèn nước, đèn trái tim... Làm sáng rực ra xung quanh. Cô bé thích lắm, kéo tay tôi chạy nhanh tới đài phun, chiếm lấy vị trí đẹp nhất rồi tạo dáng chụp ảnh. Chụp chán, em lại lôi tôi đi ăn kem dù lạnh tê cả hàm răng. Một que, rồi hai que, em vừa ăn vừa lè lưỡi trêu tôi tinh nghịch. Hình ảnh trái ngược hoàn toàn với lúc chiều - ảm đạm, xa xăm.
- Anh ơi, lát nữa mình đi bộ lên đỉnh đồi đi – em nhìn tôi tinh ranh
- Đỉnh đổi? ở đâu cơ?
- Em cũng không biết, nhưng thấy bạn em bảo trên đấy nhìn xuống đẹp lắm. Còn có cả nhà ma nữa cơ
- Nhà ma? – tôi nhăn trán
- Dạ, có mà, bạn e mấy đứa đi rồi ý – e cầm tay tôi nghịch ngợm
- Không sợ à?
- Dạ không, có anh đi cùng mà hi
- Gan nhờ - Tôi cốc đầu em
- Xí
Vậy là hai chúng tôi dắt nhau lên đỉnh đồi. Vì là đi lên cao nên đoạn đường dài phía sau gần như không có đèn. Chỉ một đoạn ngắn đến Quán gió có người đi lại, còn từ đó thì rất ít. Đường dốc và tối, cô bé cứ lẽo đẽo đi nép vào tôi, thi thoảng một vài chiếc xe máy phóng qua làm sáng lên đôi chút.
- Eo ơi, tối thế - Cô bé nắm chặt vạt áo tôi sợ sệt
- Đòi đi cơ mà, hửm – tôi bước nhanh trêu em
- Ý, chờ em... Hic... Sợ lắm...
- Thế đi xuống nhé
- Hông – cô bé bặm môi, lúc lắc mái tóc
- Thật là...
- À, sáng mai mình lên Quán Gió nhé
- Vừa đi qua rồi đấy
- Nhưng sáng người ta mới mở cơ
- Rồi, mai a bế em lên
- Xí...
Mất hơn 20 phút hai đứa mới lên đến nơi, đập vào mắt tôi là một dàn người ngồi nối nhau sát mép đường. Người ăn, người hát, người uống... Khung cảnh ở đây hoàn toàn khác lạ với quãng đường tôi vừa đi qua. Trên này gió khá to, nên người ta hay lên đây để bày đồ ăn nướng. Một chỗ lí tưởng khi dưới kia gần như toàn bộ Tam Đảo thu trọn trong tầm mắt, với rực rỡ ánh đèn.
- Đẹp quá – em hí hửng, nở nụ cười tươi
- Đẹp thật
- Nhà ma kìa anh – cô bé chỉ tay về hướng căn nhà 3 tầng đang xây dở.
- Nhà hoang thôi mà
- Nhà ma đấy
- Liên thiên, đã gặp đâu mà bảo thế
- Thì người ta gặp rồi người ta kể lại, xí
- Ngố tàu
- Kệ em...
Phía trước vẫn còn đoạn đường khá dài, vẫn có nhà cửa xe cộ nhưng vì tối nên em không muốn đi tiếp. Đứng lại bên bức tường cũ, tôi đỡ em trèo lên đó rồi chụp cho em mấy kiểu ảnh. Được vài cái, tôi bế em xuống luôn. Gió to, trời tối tôi sợ em lỡ làm sao thì ân hận lắm.
- Lạnh không? – tôi nắm hai bàn tay em xoa xoa
- Dạ, có... Hic hic
- Đòi trèo lên chụp cơ
- Tại đẹp mà...
- Nhỡ ngã thì sao...
- Ngã thì a đỡ em hi hi
- Chả rảnh
- Xí... - Em nhéo má tôi
Gần 10 giờ, cô bé nhõng nhẽo muốn xuống. Chắc có lẽ không có gì chơi, lại lạnh nữa nên nhanh chán. Tôi lắc đầu, dẫn em xuống theo lối cũ. Lúc này cũng có vài nhóm nhỏ bắt đầu tàn tiệc nên hai chúng tôi không phải lạc lõng giữa màn đêm đen kia nữa. Em tung tăng chạy lên trước, để kệ tôi rọi đèn điện thoại theo sau. Hình như tôi có sở thích nhìn em như vậy thì phải. Thấy em vui, thấy em nhỏ bé an toàn trong tầm mắt, tự nhiên lòng tôi hạnh phúc lạ lùng.
- Á – tiếng cô bé thất thanh
- Ngọc Anh! em làm sao thế - Tôi chạy nhanh lên chỗ em, nắm lấy bờ vai em giữ lại
- HÙ... – mặt cô bé méo xệch, cái miệng xinh xinh bị kéo lệch sang một bên. Cả khuôn mặt mập mờ dưới ánh đèn flash.
- ối... Trời... - Tôi giật mình, buông mạnh cánh tay
- Ha... Ha... Ha... Lừa được anh rồi nhé – em cười lớn, nhìn tôi đầy trêu ghẹo
- Hừ... - Tôi giả bộ giận dỗi, đi nhanh qua em
- Ơ kìa... Chờ em với
-...
- Ơ... Đừng giận em mà... Anh... - Cô bé kéo tay tôi, nài nỉ
-...
- Thôi mà... Em xin lỗi mà... Đừng giận em... Hic...
- ở lại đây mà chơi, anh về trước – tôi làm căng, bỏ lên trước
- Đừng... Hu hu... Đừng bỏ em... Em sợ lắm... Hu hu – tiếng khóc dấm dức của cô bé giữ tôi lại. Tôi sợ em khóc lắm, dù bất cứ lí do gì.
- Anh xin lỗi... Anh đùa thôi... Đừng khóc... Đừng khóc mà... - Tôi líu ríu nắm tay em, lấy ngón tay lau lên má em... Nhưng chẳng có giọt nước mắt nào cả
- HÙ... Lại bị lừa rồi nhé – em cười ranh mãnh
- Con nhóc này... Giỏi lắm... - Tôi cù cô bé
- Ha... Ha... Ha... Tha em... Em chừa rồi... Chừa rồi...
- Chừa này...
- Thôi thôi... Em nhiều máu buồn lắm... Ha... Ha
Và... Đoạn đường hôm đó có một đôi đuổi bắt nhau đầy hạnh phúc.
Đêm... Tôi khó ngủ, mệt nhưng chẳng hiểu sao nằm mãi mà mắt tôi không thể nhắm lại được. Đây là lần đầu tiên tôi được ngủ cạnh em, một cảm giác hồi hộp xen lẫn sợ hãi. Hồi hộp vì được nhìn ngắm em cuộn tròn trong vòng tay mình, sợ vì tôi sẽ không kiềm chế được con thú trong cơ thể mà làm hại em. Đã có lần con thú ấy chiếm giữ tôi, xâm chiếm lấy em nhưng không thành. Lần đó em khóc, em xa lánh tôi, thậm chí còn sợ tôi. Em bé bỏng, ngây ngô lắm, với tôi em gần như trang giấy trắng không vết mực. Còn tôi, một gã trầm mặc với quá nhiều phần tối. Từ khi quen và yêu em, bản thân tôi thay đổi đi nhiều. Em giúp tôi yêu cuộc sống hơn, giúp tôi có thêm nhiều động lực hơn, và em kéo tôi ra khỏi vũng lầy của tuổi trẻ. Tôi phải bảo vệ em, phải quan tâm chăm sóc cho em, không thể làm vấy bẩn em được.
Tôi cắn chặt môi, đấm mạnh lên ngực, cố gắng xua tan đi phần đen trong tâm trí. Cố gắng điều khiển tất cả mọi thứ trên cơ thể. Nhưng rồi... 15... 20 phút trôi qua, đôi mắt tôi dần dần bị "em" chiếm giữ. Bờ môi, làn da trắng, chiếc áo ngủ phập phồng theo hơi thở. Cứ thế, cứ thế môi tôi chạm lên da thịt em từ lúc nào. Bàn tay tôi như được tháo xiềng xích, chúng lang thang, vồ vập lên em không kiểm soát. Tôi... Đã gục.
Rồi, một giọt nước mắt nghẹn ngào chảy vào tôi mặn chát... Một ánh mắt nhìn tôi đầy kinh sợ. Tôi... Thất thần.
- Anh...
Cô bé không nói gì, đôi mắt nhắm nghiền, hai cánh tay buông thõng bất lực. Để mặc kệ chiếc áo đã trôi xuống một nửa. Chiếc áo in hình mặt cười dễ thương.
Kéo áo em lại, vuốt lại mái tóc mềm, tôi cố gắng đặt lên trán em nụ hôn run rẩy. Tôi biết, giờ có nói gì đi nữa hình ảnh của tôi trong em cũng không còn nguyên vẹn. Biết làm sao khi chính bản thân mình lặp lại tội lỗi đó lần thứ hai. Với người con gái khác thì có thể, nhưng với em, đó lại điều tồi tệ nhất.
- Anh xin lỗi
Tôi ngồi dậy, để em nằm một mình sau lưng. Muốn an ủi, muốn vỗ về nhưng ánh mắt đó lại ám ảnh tôi kinh khủng. Trong đó không còn yêu thương nữa mà là nỗi buồn, nỗi thất vọng vô tận.
Khẽ giật mình khi hơi ấm từ em phả vào gáy, vòng tay em từ từ ôm lấy tôi từ phía sau. Em không giận tôi sao?
- Đừng tự giày vò mình nữa, em không trách anh đâu
- Anh... Xin lỗi...
- Đừng... Em hiểu mà, chỉ tại em quá khắt khe, quá sợ nên...
- Không... Anh xin lỗi... Anh thực sự xin lỗi em... Anh không nên làm thế... Anh không nên làm tổn thương em dù chỉ một lần... Anh xin lỗi
- Em... Xin lỗi
Hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau, giọt nước mắt tội lỗi xen lẫn hạnh phúc của tôi lăn dài trên má.
Bạn biết không, khi yêu chẳng có ai là không gây ra lỗi lầm cả. Có điều bạn có biết sửa sai hay biết dừng lại trước khi nó xảy ra hay không thôi. Đừng kì vọng quá nhiều vào sự tha thứ của họ, mà hãy tự mình tạo sự tha thứ ấy. Tôi được tha thứ một lần, và rồi tôi ỷ lại vào nó. Chẳng quan tâm hay để ý, chỉ có khi gây ra lỗi lầm tôi mới tìm đến. Có người sẽ gạt bỏ, có người thì nhắm mắt bỏ qua, cố gắng hàn lại vết thương trong lòng. Nhưng niềm tin sẽ theo đó mà nhàu nát thêm. Đừng nghĩ tình yêu nó bao la, nó giàu lòng nhân ái. Chẳng có đâu, khi mà chính bản thân mình là đứa chẳng ra gì. Yêu là có thể bỏ qua, nhưng vết thương lòng thì còn mãi.
Kí ức vụn vỡ!
Khoảng thời gian sau chia tay cô bé, tôi gần như trở thành con người khác – con người thuộc phần tối. Luôn ít nói, ít cười, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc. Mặc dù trước đó tôi đã trải qua vài lần, nhưng ở thời điểm khác nhau. Vì thế cách suy nghĩ, cách kìm nén tình cảm cũng vì vậy mà thay đổi. Càng lớn, tính trầm của tôi càng phát triển, có lúc còn vượt ra khỏi sự kiểm soát.
Ngoài giờ làm việc, tôi hầu như giành hết thời gian để đi, đi tới những nơi tôi và cô bé từng đến. Dù biết sẽ đau, sẽ mệt nhoài nhưng con tim tôi không thể ngưng nỗi nhớ. Tôi nhớ từng cái ôm, tôi nhớ từng cái nắm tay, nhớ từng khoảng khắc hồn nhiên của em. Tôi muốn một lần nữa, được nhìn ngắm em chạy tung tăng theo ánh nắng ban mai, được nhìn thấy hình dáng bé nhỏ tựa thiên thần của em. Giá như tất cả được giữ lại trong từng thước phim, thì tôi nguyện là tấm thảm đen, để hình ảnh của em sẽ chiếu lên đó. In đậm trong từng sợi vải, trong từng đường kim mũi chỉ. Có điều, ước mơ vẫn mãi là ước mơ, kí ức vẫn mãi là kí ức. Em chẳng thể nào quay trở về bên tôi nữa.
Dừng lại bên chiếc ghế đá, tôi đứng đó, hai tay đút túi quần, tai đeo tiếng "kiss the rain" chờ đợi. 5.. 10... Phút trôi qua, bóng cô gái với mái tóc thả dài theo ánh đèn cao áp vẫn đứng dõi theo tôi không dứt. Chẳng nói gì, chẳng bước lại, em cứ nhìn tôi như thể có bức tường vô hình nào đó ngăn cách hai chúng tôi vậy.
- Em đi theo anh vậy, không mệt à? – tôi mở lời
-... – cô ấy lắc đầu
- Tại sao lại đi theo anh? tại sao không dám đứng cạnh anh? Nhi
-... – đáp lại tôi là sự im lặng trống rỗng
- Em biết làm vậy, anh rất khó xử không? – tôi như phát cáu
-...
- Đừng yêu anh nữa... Có được không em...
Bóng người con gái đó bước nhanh đến tôi, vòng tay cô ấy ôm chặt lấy mớ cảm xúc hỗn độn trong tôi. Và dòng nước mắt chợt trào trong khoảnh khắc.
- Em không thể...
Nhi khóc rất lâu, lâu đến nỗi nước mắt của em như thấm đẫm qua da thịt tôi, rồi quyện vào trái tim tôi bỏng rát. Muốn một lần chạm lên mắt em, lau đi những đau khổ kia để em có thể nguôi ngoai đi phần nào thứ tình cảm sai trái. Nhưng tôi không thể. Em đối với tôi chẳng khác nào ngôi sao trên bầu trời đêm, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, cười từ xa mà mãi mãi không bao giờ với tới. Em luôn dõi theo tôi, dù ở bất kì nơi đâu, ánh sáng từ em vẫn đọng ở đó không rời.
Đặt Nhi ngồi lên ghế, tôi rút chiếc khăn mùi xoa đưa cho em, dù biết em sẽ có.
- Cảm ơn anh – em rón rén đón chiếc khăn từ tôi
- ừ...
- Anh...
- Sao em... - Tôi nghiêng mặt nhìn Nhi
- Dạ thôi, không có gì
Một khoảng lặng giữa tôi và em. Tôi không biết nên mở lời thế nào, nói thế nào cho em hiểu. Rằng tôi không thể yêu em. Nhưng tôi sợ lắm, sợ cách ăn nói vụng về của tôi sẽ làm em tổn thương. Vốn dĩ yêu tôi, em đã chịu đủ mọi thứ rồi. Em cũng đâu khác gì tôi lúc này, cũng dành tình cảm đơn phương cho người khác. Cũng chờ đợi mỏi mòn, cũng nén chặt cơn điên dại khi nỗi nhớ trào dâng.
Tôi không trách em vì đã đến bên tôi lúc cô bé không còn cạnh tôi nữa. Tôi không cảm thấy phiền mỗi lần trông thấy em nhìn tôi đầy vụng trộm. Bởi vì... Chỉ có như vậy, em mới có thể dịu đi thứ tình đơn phương đang giằng xé em trong lòng.
- Anh đang nhớ cô ấy – mắt Nhi lặng thinh, hướng ra xa với nỗi buồn gờn gợn
- Sao em lại hỏi thế - Tôi nhướn mày
- Nhớ rất nhiều đúng không – vẫn nhìn xa xăm
- Em...
- Giống như em nhớ anh vậy... Cũng cô đơn, buồn tủi, lúc nào hình ảnh của người đó cũng hiên lên trong trí nhớ... Nhiều lúc muốn khóc cho vơi đi nhưng chợt nhận ra là nước mắt đã cạn... - Nụ cười nửa miệng hiện rõ trên môi Nhi
- Em biết là anh không thể mà...
- Ngay từ khi bắt gặp ánh mắt của anh dành cho cô ấy, em đã biết... Trong trái tim anh... Em mãi mãi không thể chen tới được...
- Anh xin lỗi... Nhưng... Tại sao em vẫn dõi theo anh, quan tâm anh như vậy?
- Tình yêu mà... Anh cũng giống em đấy thôi – đôi mắt long lanh nhìn tôi mỉm cười
-...
- Nhưng anh yên tâm, em sẽ không mải miết bám theo anh mãi đâu... Em sẽ tập từ bỏ, tập thói quen cất anh trong ngăn tủ mất khóa, tập cười, tập chịu đựng... Rồi đến một lúc nào đó em sẽ nhìn anh với đôi mắt của tình bạn... Và khi ấy, anh vẫn sẽ làm bạn tốt của em chứ? – nước mắt Nhi trực chảy
- Anh... Anh...
- Cám ơn anh... Cám ơn anh vì mọi thứ...
Một nụ hôn của đôi môi mềm khẽ chạm lên má tôi ướt át. Bàn tay tôi không kịp giữ em lại, chỉ phảng phất đâu đó bóng dáng người con gái với mái tóc buộc lệch, bờ vai run run và làn môi cắn chặt. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi vẫn ngồi vậy, ngắm nhìn theo vệt bóng của ai đó đổ dài phía cuối đường. Từng bước, từng bước khuất dần về màn đêm xa xăm.
...
"– anh, chuyện anh với chị Nhung sao rồi
- Mày hỏi làm gì?
- Ơ, thì e thấy mấy hôm vừa rồi chị buồn buồn, rồi toán tránh mặt a suốt nên em hỏi thế thôi
- Kệ đi, mày biết thì có giải quyết được gì đâu.
- Thế a có biết tại sao hôm nay chị nói chuyện bình thường với anh không?
- Làm sao?
- Nhi đấy
- Cái gì?
- Anh nghĩ chuyện anh cố tình gán ghép chị Nhung với ông Thắng đấy không ai biết à?
- Mày... Sao mày biết
- Nhi còn biết nữa là em
- Cái gì? Nhi cũng biết...
- Chứ sao nữa, nhờ Nhi mà chị Nhung mới nguôi giận anh đấy. Bạn ý phải bỏ buổi học để nói chuyện với chị Nhung, không thì giờ này vẫn bơ anh như thường
...
- Tại sao em lại biết chuyện?
- Chuyện gì ạ?
- Chuyện của anh với Nhung...
-...
- Em theo dõi anh đúng không?
-...
- Tại sao em xen vào chuyện của anh... Em có thấy vô lí không khi anh với em chả là gì của nhau. Em rảnh quá không có việc gì làm à, em cảm thấy anh như một thằng ngốc khi cố tình đẩy Nhung ra khỏi anh đúng không? Từ nay đừng xuất hiện trước mặt anh nữa!!! "
...
"- Ông có biết cái đêm ông say đấy, ai chăm ông, ai lo cho ông cả đêm không?
- Thế không phải bà à?
- Tất nhiên là không? chả rảnh
- Thế ai?
- Con em tôi
-... Thật...
- ờ... Đùa làm gì... Hôm đấy ông say như chết, tôi thì mệt vãi ra dọn xong đống đồ đã bã hết người rồi. May con em tôi nó về sớm, nó bê ông lên thảm, chờm mặt, đánh cảm các thứ cho ông đấy ạ.
- ừm...
- Đêm đấy hình như nó còn ngồi bên ông suốt thì phải, có lần đi ra uống nước, thấy nó lù lù ngồi đấy. Chẳng nói chẳng rằng gì... "
- Ơ... Ông làm sao thế... Này... "
...
"– anh xin lỗi
- Vì chuyện gì?
- Vì đã trách em chuyện lần trước
- Chuyện lần trước?
- Anh biết cả rồi
-...
- Vì lần đó nên em luôn tránh mặt anh đúng không?
-...
- Rồi lần anh uống say, cũng là em chăm anh, lo cho anh cả đêm đúng không?
-...
- Hình như có cả giọt nước mắt nữa...
-...
- Tại sao vậy?
- Vì... Em yêu anh... "[next]
Chap 54
Nắng... Một, hai, rồi ba vệt sáng thay nhau chạy dài từ phía cửa sổ đến cuối căn phòng. Khoác lên vẻ ảm đảm, mờ mờ một màu vàng nhạt của bình minh phố núi.Tôi mò mẫm ngồi dậy, phần thân dưới bất giác bị một lực nào đó ghì chặt xuống, cùng hai mí mắt mệt mỏi dính chặt lấy nhau, như ép tôi ngủ thêm chút nữa. Bàn tay tôi bắt đầu hoạt động, nó nhẹ nhàng bò lên phía trước... Rồi khẽ giật mình khi chạm phải thứ gì đó mát lạnh mềm mềm.
Dụi lại đôi mắt, tôi khẽ mỉm cười khi thấy cô bé đang ôm chặt lấy eo tôi, thở đều đều dưới lớp chăn mỏng. Em ngủ say lắm, mái tóc đen tuyền nửa rối nửa thẳng cứ cố tình che lấp đi bờ vai trần nhỏ nhắn, khiến tim tôi rộn ràng trong thoáng chốc. Làn da trần trụi hai đứa chạm vào nhau miên man, đê mê mang lại một thứ cảm xúc hỗn độn, hồi hộp dâng trào. Khẽ vuốt mấy sợi tóc mai sang bên, tôi từ từ cúi xuống đặt lên môi em nụ hôn mềm mại. Từng hơi thở, từng cử động nhỏ của cô bé càng làm tôi thêm rối trí. Và con thú trong tôi mỗi lúc một lớn dần, lớn dần theo những khoảng khắc.
- Ư... Ư... - Cô bé giật mình, giật mạnh khỏi môi tôi, ngước lên với đôi mắt tròn xoe lấp lánh
- Anh...
NA hết nhìn lên, nhìn xuống, rồi ngơ ngách khi thấy quần áo hai đứa vứt lộn xộn dưới sàn nhà.
- A... Anh...
Em đấm mạnh vào ngực tôi, rồi cố kéo hết đống chăn còn lại rúc thật sâu vào nó.
- Này... Này... Đưa a với... Anh... - Tôi bất giác đỏ mặt theo
- Ai bảo anh... Dám... Xâm phạm đến em... - Cô bé lí nhí, nằm co ro một góc
- Tại hôm qua anh... Thôi nào, nằm lại đây đi, cho anh tí chăn nữa với. Lạnh lắm... - Tôi cố gắng nhích lại gần NA, ra vẻ tội nghiệp
- Lạnh á... - Em hồn nhiên đáp lại
- Lạnh mà... Đi... - Chỉ chờ có thế, tôi nhanh tay kéo chăn đắp lên cơ thể bằng da của mình
Mắt em chạm mắt tôi, da thịt em chạm lấy da thịt tôi thật gần. Tưởng như có luồng điện nào đó chạy dọc, bám chặt lấy tôi vậy.
Tim cô bé như ngừng đập, hơi thở gấp gáp, dồn dập dần dần phả mạnh lên cổ mỗi khi tay tôi tiếp xúc đến nơi nào đó của em. Lúc này, tôi gần như không kiểm soát được nữa, toàn bộ lí trí, cảm xúc cứ thế bị lấp dần bởi con thú hoang dại. Chúng điều khiển tôi tìm đến cơ thể cô bé trong mê dại. Môi kề môi, lấn lướt lấy ý chí còn sót lại cuối cùng trong em.
Và... Chúng tôi lại hòa làm một... Hòa cùng với giọt máu đỏ... Còn vương vấn trên tấm ga giường.
...
Quán Gió ở đây thật đẹp. Khung cảnh xung quanh là một bầu trời rộng lớn, với những đám mây trắng treo lấp ló giữa lưng chừng núi phía xa. Có chỗ, chúng còn lấp đầy cả tòa nhà cao sừng sững đang được các chú công nhân miệt mài xây dựng. Em nắm tay tôi, đứng dựa lên lan can thả hồn theo không khí đất mẹ. Khuôn mặt cô bé bình yên với hai đôi mắt nhắm nghiền cùng nụ cười hạnh phúc.
- Mình chụp ảnh đi anh – NA kéo tôi lại chỗ tán cây
- Bạn ơi, bạn giúp mình chụp mấy kiểu ảnh với nhé – cô bé nhanh nhảu nhờ một bạn gái đứng cạnh
- ừ, để tớ chụp cho
- Cám ơn bạn nhé.
NA chẳng tạo dáng như mọi khi, em cứ ôm chặt lấy eo tôi, rồi nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt xao xuyến kì lạ. Dường như, sau lớp sương mờ ấy, có thứ gì đó khiến lòng tôi chững lại.
- Chỉ vậy thôi à – tôi vuốt vuốt hơn hai mươi tấm hình trong điện thoại NA
- Em thích... Hi – cô bé ngồi phịch xuống ghế như dáng vẻ thường ngày – vui tươi, nhí nhảnh
- Anh thấy em lạ lắm nhá... Hay là... - Tôi nhìn em vẻ đê tiện
- Linh tinh... Gọi cho em cốc bạc sỉu đi – NA đá mạnh vào chân tôi cáu gắt
- Rồi rồi... Để anh gọi...
Chẳng biết mặt tôi hôm này có siêu vẹo hay dính gì không, mà cô bé chỉ ngồi ngắm đi ngắm lại, chốc chốc nguấy ly coffe chưa vơi được nửa. Hành động khác thường ấy làm tôi lo lắng, sợ sệt rất nhiều. Có phải đêm qua hay sáng nay tôi làm gì sai, hay quá đáng gì với em, để bây giờ tôi phải ngồi chịu trận suốt khoảng thời gian dài này không?. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không biết là mình đã sai ở đâu. Yêu nhau, gắn bó với nhau lâu vậy, chuyện đó xảy ra cũng là điều tất yếu. Vò đầu bứt tai, tôi chán nản quay sang phía cô bé. Vẫn vậy, vẫn đôi mắt tròn long lanh đang nhìn tôi trân trân.
- Em làm sao à? hay... Đau... - Tôi buột miệng
- Hừ... Mình về thôi – NA nhấp thêm ngụm nhỏ rồi kéo tôi đứng dậy, tiện thể ôm chặt lấy cánh tay tôi.
- Ơ kìa... Từ từ đã...
- Mình đi chợ đi anh... Hì
- ừ... ừ...
Lo em đau thật, tôi vội vàng đi lên trước rồi quỳ một bên gối xuống chờ cô bé.
- Lên đây anh cõng
- Sao lại đòi cõng em vậy – NA tò mò nghía tôi
- Thì... Cứ lên đi... Anh sợ em mệt.
- Thật ạ... Hi... Thích ghê
Lâu rồi tôi chưa được cõng em. Vì hầu như lúc nào NA cũng muốn được đi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi để có thể tha hồ chạy nhảy, hoặc kéo tôi đi đâu đó em thích. Em bảo "cõng em, em sợ anh mệt lắm, rồi dễ đau lưng nữa. Thế thì sau này làm sao anh có sức mà nuôi em. Em thích cùng đi bộ như thế này hơn, cùng bước một nhịp, cùng đi một con đường. Vậy mới đẹp. ".
Hôm nay, em ngồi im trên lưng tôi, tựa hẳn cơ thể nhỏ bé của em lên đó. Chẳng nói gì, chỉ có hơi thở ấm áp phả vào má tôi đều đều. Má em sát má tôi mát dịu.
- Sao hôm nay ôm anh mãi thế? sợ a đi mất hả? – tôi cọ má vào cô bé
- Tại... Em nhớ... Hì...
- Nhớ gì... Nhớ gì... Nhớ... Đêm qua hả? – tôi cười ranh mãnh
- Em nhớ hơi ấm của anh, nhớ nhịp tim anh đập, nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ nụ cười hiền của anh... Em nhớ anh...
Một thứ tình cảm bứt rứt chạy dọc trong tôi, chúng luồn qua mọi ngõ ngách, luồn qua từng lớp thịt, rồi ghìm chặt nơi trái tim.
- Anh vẫn ở đây mà... Yêu anh quá rồi sao? Ngốc!
- Dạ... Thôi mình đứng ở đây đi. Em muốn tặng anh một thứ. Anh chờ em ở đây nhé.
Bóng cô bé lẩn khuất dần sau dãy người đông đúc. Chờ em, ngóng em trong nỗi hồi hộp khó tả. Chưa bao giờ, chưa lần nào NA nói với tôi như vậy. Những lời nói của em nó chất chứa cả nỗi buồn nào đó, mà em muốn giấu. Ánh mắt em là thứ biểu hiện rõ ràng nhất. Tôi có tội lỗi nào đó không thể tha thứ hay chăng?
15 phút, 20 phút trôi qua, tôi vẫn đứng chờ em trong nỗi sợ cùng cực. Mấy lần định gọi điện cho em, nhưng lại thôi. Bởi vì tôi biết em chắc chắn sẽ quay trở lại. Vì em rất yêu tôi. Tôi tin chắc như vậy.
- Anh chờ em lâu không? – cô bé tiến lại phía tôi với vẻ mặt mệt mỏi, lo lắng
- Em sao vậy? em bị làm sao à? sao nhìn em nhợt nhạt vậy? – tôi ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của em, lắc nhẹ hai bờ vai yếu ớt
- Em không sao. Chắc tại đông người quá em chen hơi mệt thôi, hì... Anh cõng em nữa nhé...
- ừ... Lên đây...
Lại một khoảng lặng khó hiểu giữa hai chúng tôi. Chán trường và bực dọc. Và tôi quên mất thứ em muốn tặng tôi là gì?
Bữa trưa, cô bé muốn ăn trong phòng. Chỉ đơn giản là mấy cái bánh nướng, vài chiếc xúc xích rán vội, ít bánh rán, với hai dây sữa tươi. Lo tôi đói, nên hầu hết đồ ăn em đều dành cho tôi cả. Mỗi thứ em nếm một chút, còn lại em cứ ngồi sau, ôm chặt lấy tấm lưng nhễ nhai mồ hôi.
- Anh ơi, em buồn ngủ - NA lắc cánh tay tôi nũng nịu
- Không sợ đói à? nay ăn ít thế - Tôi xoa đầu cô bé
- Em không đói... Anh cho em ôm anh ngủ nhé... Hi
- Người anh toàn mồ hôi đây này. Phòng chẳng có điều hòa gì... Phù...
- Kệ, để em bật quạt... Đi... - NA kéo tôi xuống giường vẫn còn nguyên khoảng đỏ thẫm
- Từ từ nào... Khổ ghê – tôi lắc đầu, nằm lên nó, giơ bắp tay cho em gối lên
- Em nhớ mùi áo anh lắm... Hì – cô bé dụi đầu vào ngực tôi
- Hôi chứ có gì đâu mà nhớ... Hừm...
- Kệ, em thấy nhớ...
- Hôm nay em lạ lắm nhá nhóc... Lần đầu tiên luôn đấy – tôi áp cằm lên trán em
- Em vẫn thế mà...
- ừ... Vậy... Đêm qua... Anh có làm em... Đau lắm không? – tim tôi đập mạnh
- Dạ... Chút... Chút... Thôi... - NA ngại ngùng chui sâu vào tấm chăn mỏng
- Anh... Anh... Xin lỗi nhé... Anh...
- Em biết mà... Không sao đâu anh... Hi
- ừ... Thôi ngủ đi – một nụ hôn nhẹ lên má
- Dạ... Anh hát cho em ngủ như trước nhé...
- ừ...
Giọng ồm ồm của tôi lại lần nữa cất lên. Chẳng biết có hay hay dở, nhưng mỗi lần được hát cho em ngủ là tôi vui. Vui vì em nhớ tôi, vui vì em muốn nghe giọng tôi cuối cùng trước khi ngủ. Tôi cứ thế ngân nga những giai điệu quen thuộc, những giai điệu chỉ mình cô bé được nghe. Đến khi mí mắt tôi xụp dần, nặng dần sau cơn mơ mộng mị.
Trong cơn đê mê, tôi được nhìn thấy em đầy trong trẻo, tươi sáng. Em dắt tôi qua từng con phố nhỏ, từng nơi mà hai đứa đã đi, từng món ăn mà tôi đã thưởng thức. Ở đó có chất chứa tất cả kỉ niệm giữa tôi và em. Em cười nhiều lắm, nụ cười hồn nhiên đã làm tim tôi ngây ngất ngày nào nay lại hiện hữu trên gương mặt đáng yêu của em. Tôi khờ dại, tôi đắm đuối đứng ngắm nhìn em tung tăng dưới ánh nắng dìu dịu. Rồi bỗng chốc cả cơ thể đơ cứng, trơ trọi như đóng băng giữa khoảng tối mênh mông vô tận, dõi theo bóng em xa dần, tan biến dần trước ngưỡng cửa hoàng hôn.
Choàng tỉnh giấc, tôi vội vã tìm em như điên dại. Và thở dài khi vẫn thấy em đang nằm đây ngủ ngon lành. Lần thứ hai tôi mơ một giấc mơ như vậy. Em lặng lẽ rời xa tôi, lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt tôi khi mà tôi sợ nhất. Sợ, tôi sợ lắm chứ, làm sao tôi có thể yên ổn bước tiếp đây khi không có em bên cạnh. Giờ, em chẳng khác nào một phần thân thể của tôi vậy. Tôi, không thể thiếu em được.
Cơn mây đen vần vũ đang chầm chậm chui lên phía dãy núi xa. Tôi và em chẳng ai bảo ai, vội vàng thu xếp đồ dùng cá nhân để trở về Hà Nội. Mới hơn hai giờ chiều, nhưng bầu trời khá ảm đạm. Mọi người vì thế nên đều tản khỏi khu vui chơi, hoặc lên quán cà phê nào đó tránh gió. Gió ở đây to lắm, mấy đống lá khô tụm năm tụm ba thi nhau bay phấp phới ở lưng chừng núi.
- Bám chắc nhé nhóc, cẩn thận không bụi bay vào mắt đấy – tôi quay ra sau nhắc cô bé
- Em có kính chắn rồi mà, anh yên tâm hi – NA siết chặt lấy eo tôi
- ừ, mệt thì bảo anh nghe chưa?
- Dạ, anh cứ đi từ từ thôi, nguy hiểm lắm.
- ừ, ôm chặt nhé
Tôi nhích từng đợt ga, lái cẩn thận qua từng dãy núi. Đường xuống khá dốc, lại nhiều oto nên tôi chẳng dám đi nhanh. Hai bàn tay tôi nắm chặt lấy tay lái, cố gắng thoát khỏi đoạn đèo đầy nguy hiểm. May sao tới đến chân núi thì trời bắt đầu quang đãng hơn. Không còn mấy đám mây vần vũ bám đuổi kia nữa.
Về đến Hà Nội lúc tan tầm, cái không khí tấp nập, ồn ào vốn quen thuộc đánh thức chúng tôi khỏi cơn buồn ngủ kéo dài. Hơi nóng bốc lên, khiến cô bé nới dần vòng tay dưới eo. Thật sự, như tôi vừa kéo em từ thiên đàng xuống trần gian vậy.
Lắt léo qua các dãy phố đông đúc, trèo cả lên vỉa hè, đạp cả lên dải phân cách. Cuối cùng, ngôi nhà nhỏ quen thuộc cũng dần xuất hiện trước mắt tôi. Có điều, hôm nay nhà em tự nhiên đông người lạ. Còn có cả mấy cái oto bốn chỗ đỗ trước hiên, cùng với đám trẻ con đang nô đùa vui vẻ.
- Hết tiền, mời cô nương xuống xe – tôi gỡ mũ bảo hiểm cho cô bé, không quên nựng cái má phúng phính trắng nhợt vì mệt
- Dạ... Anh có mệt lắm không – NA lo lắng, ôm lấy khuôn mặt tôi
- Anh không sao... Thôi em vào nhà đi. Hình như mọi người đang chờ em đấy – tôi vuốt nhẹ mái tóc trấn an cô bé
- Dạ...
NA bất chợt ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Hai dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên bờ ngực tôi.
- Cho em ôm anh thêm một tí được không? – tiếng nấc
- Em làm sao thế? sao lại khóc?
- Em nhớ anh...
- Ôi trời... Mai mình còn gặp lại nữa mà... Con bé này...
- Dạ... – NA từ từ buông tôi ra
- Thật là... Nhớ anh đến vậy sao? – tôi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô bé
-...
- Thôi anh về đi... Anh về cẩn thận... Nhớ đừng để ốm nhé... Em...
- Em tính chia tay anh hả? dặn dò ghê vậy...
- Dạ... Tại... Em sợ anh ốm thôi...
- Yên tâm, anh khỏe lắm. Tí về a gọi điện cho em được chưa?. Rồi, giờ em vào đi... – tôi cười tươi
- Em muốn nhìn anh về...
- Ơ...
- Tại em muốn thôi mà... Tại em yêu anh nhiều lắm được chưa? – cô bé dậm chân tỏ vẻ dỗi
- Được rồi... Được rồi... Anh biết rồi... Anh về đây. Ngoan.
- Dạ...
...
Suốt buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho em rất nhiều lần... Nhưng không một lần em nhấc máy. Tôi điên cuồng nhắn tin, điên cuồng gọi trong vô vọng... Đáp lại chỉ là vài dòng tin nhắn ngắn ngủi từ em
- "em yêu anh, thực sự rất yêu anh... Đừng gọi cho em nữa. Mai mình sẽ gặp lại mà. Yêu anh"
Nhưng... Chẳng có đâu, ngày mà ta gặp lại
Dưới ánh chiều của những ngày thân quen
Em rời đi vào một sáng xa lạ
ở lại đây với nỗi nhớ nhạt nhòa.
...
Em gửi lại cho tôi một cuốn sổ nhật kí, với lá thư tay viết cẩn thận. Địa chỉ là nhà em... Nhưng giờ em còn ở đấy nữa đâu.
Cuốn sổ màu hồng nhạt được khóa cẩn thận, mà lúc trước tôi đã từng thấy. Có lẽ đây là tất cả mọi điều, mọi suy nghĩ mà em cất giấu thời gian qua.
...
"Gửi anh! Người con trai đầu tiên làm em yêu.
Anh biết không, lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong mắt em chỉ là một ông anh già dặn, khó tính. Lúc đó, em còn tưởng anh là chú Trâm Anh nữa cơ... Hi. Em bất ngờ lắm khi biết anh là anh ruột bạn ý. Trông chả giống nhau gì cả. Bạn em thì trắng trẻo, xinh xắn... Còn anh thì ngăm đen, xí trai, lại còn ăn mặc chả giống ai nữa.
Thời gian đầu nhắn tin với anh, em chỉ coi như đang thực hiện lời hứa với TA thôi. Vì bạn ý bảo, anh mới chia tay người yêu, lại hay tự kỉ nên nhờ em giúp đỡ. Anh có biết là lúc đó, ngoài anh ra, em còn cả đống tin nhắn cần rep không hả? Vậy mà chẳng hiểu sao, cái tính ông già pha lẫn tinh nghịch, lầy lội của anh lại làm em phải quan tâm. Anh nhiều lúc làm em tức lắm anh biết không? Người đâu mà cứ thích chọc tức người khác, rồi lôi người khác ra làm trò cười vậy hả? Em tức lắm đấy, có lúc e giận không thèm rep tin của anh luôn. Để mặc kệ anh van nài, năn nỉ. Tự nhiên lúc đó em lại cười, cười nhiều ý. Chẳng hiểu tại sao?
Vài tuần sau, anh bất ngờ rủ em đi chơi. Em sợ lắm, vì không biết gặp anh em có giữ được bình tĩnh như khi nhắn tin không?. Em từ trước đến giờ luôn là đứa kém khoản ăn nói mà.
Nhưng khi gặp anh, cái tính ngốc ngốc, lại thi thoảng nhìn xa xăm đầy vẻ tâm sự của anh lại làm em thấy gần gũi, quen thuộc. Em không biết anh nghĩ gì, không biết anh như thế nào, nhưng thật sự... Đối với em... Lúc đó anh trông rất buồn. Một nỗi buồn hiện hữu rất rõ trong đôi mắt anh. Mặc dù anh luôn cười, luôn trêu em.
Và từ đó, em bắt đầu thích anh.
Và em bắt đầu làm người yêu của anh... Khi em chưa thực sự yêu anh...
Yêu anh, anh dạy em rất nhiều, dạy em cách quan tâm, dạy em cách chăm sóc bản thân, và dạy em cách để nhớ anh... Mỗi khi em đi ngủ.
Mỗi bài hát anh hát, em đều nhớ, em đều ghi âm lại cho riêng mình. Em cất nó cẩn thận như chính cách anh cất em trong trái tim anh vậy.
Em viết rất nhiều, viết tất cả những cảm xúc, tất cả những khoảnh khắc mà hai đứa mình từng có với nhau. Để em có thể học yêu anh một cách hoàn chỉnh.
Đấy là cuốn "Nhật kí" vô giá đối với em, anh biết không? Và giờ, em muốn gửi lại anh, gửi lại những kỉ niệm mà ta đã có. Mặc dù, trái tim em không muốn.
Em biết, quãng thời gian em yêu anh, anh phải chịu khổ nhiều. Vì tính em trẻ con, hay đòi hỏi anh nhiều thứ. Vậy mà chẳng bao giờ anh muốn em làm gì cho anh cả, dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt nhất. Có lẽ, tình yêu của em dành cho anh chưa đủ lớn, chưa đủ nhiều như cách mà anh giữ em trong tim.
Anh có nhớ, ngày mà anh nhìn thấy em bên đường không? chắc anh rất nhớ đúng không? Em xin lỗi, em rất nhiều lần muốn xin lỗi anh mà không được. Chỉ vì cái tính trẻ con, chưa hiểu chuyện mà em khiến anh đau khổ, buồn bực. Nhưng từ ngày đó em mới biết, em yêu anh biết nhường nào.
Cái cách anh nhìn em lạnh lùng, cách anh quay đi nó khiến em bực bội, khiến tim em phát điên. Em thực sự rất đau, rất nhớ anh đấy... Anh biết không hả? Anh có biết là khi em biết sự thật, em đã dầm mưa suốt buổi chiều chỉ để gọi cho anh không? Vậy mà anh... Anh lạnh lùng "tôi không quan tâm"...
Nhưng rồi, anh lại về bên em, lại nhìn em đầy yêu thương như trước. Em vui lắm, vui phát điên lên được.
"Cuộc sống vốn là con đường đầy cạm bẫy, đầy đớn đau". Anh vẫn nói với em vậy mà. Và giờ em đã biết, anh nói đúng. Em lại phải đớn đau lần nữa rồi anh ạ. Đấy là em phải xa anh, xa anh rất lâu nữa. Có thể là hai hay ba năm, cũng có thể là nhiều năm.
Em không muốn, thực sự... Em không muốn đâu anh. Xa anh, em đau cũng được, nhưng còn anh thì sao?. Một con người luôn giàu tình cảm, giàu tâm sự?. Nhưng biết sao được hả anh. Anh hãy hiểu cho em nhé.
Anh là người yêu đầu tiên của em, và cũng là người đàn ông đầu tiên của em đấy. Anh Ngốc của em ạ. Đừng tự trách mình nữa anh nhé, vì đó là điều em muốn, điều cuối cùng em muốn cùng anh thực hiện.
Anh hãy quên em đi anh nhé. Bởi vì nếu vài năm sau em có trở về thì em sợ, anh sẽ không còn bên em như bây giờ nữa.
Chị Nhung sẽ luôn luôn dang rộng cánh tay để chào đón anh mà. Chị ấy yêu anh rất nhiều, rất nhiều đấy anh biết không?. Em hi vọng, anh sẽ quay về với chị ấy, bởi vì... Chị ấy cũng yêu anh như em đã yêu anh.
Em thật may mắn khi có được anh, thật may mắn khi có được khoảng thời gian hạnh phúc, đẹp đẽ bên anh.
Em sẽ nhớ mãi ngày hôm qua, ngày mà em được ôm anh trọn vẹn.
Tạm biệt anh!!! Người đã dạy em cách yêu.
Yêu Anh Mãi Mãi...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN