Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Trước tiên xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn đã ủng hộ mình thời gian vừa qua. Nhìn qua có thể thấy đã có hơn 150 thím rate cho mình, chứng tỏ cũng có ít nhất từng ấy người đã đang theo dõi câu chuyện của mình, đó là niềm vui cũng như động lực rất lớn để mình cố gắng cập nhật threat đều đặn hơn.
Mình cũng rút ra khá nhiều điều qua góp ý của các bạn. Một số bạn tỏ vẻ ra rất dị ứng với chuyện gió máy, có lẽ yêu cầu của các bác ấy là câu chuyện lúc nào cũng phải thật 100%, nếu là sáng tác thì xem thường và móc máy các kiểu. Xin thưa với các bác từ bây giờ trở đi luôn cho tiện, đây là TRUYỆN, được xây dựng trên HỒI ỨC của mình, thêm thắt một ít các tình tiết HƯ CẤU để cho ra một thứ có NỘI DUNG trơn tru và hoàn chỉnh hơn. Ban đầu mình viết vì sở thích, mỗi chap rất ngắn. Thấy mọi người ủng hộ thì mình cũng cố gắng hết sức trau chuốt sao cho các chap chất lượng hơn, mục đĩch cũng để làm mọi người vui lòng. Ai đọc threat của mình chắc chắn cũng nhận ra sự hư cấu trong đó, vấn đề là nó mang tính giải trí chung cho người đọc và cả bản thân mình. Tuy nhiên, đặc biệt có một số ít rất thích ném Sh!t hội nghị vì muốn chứng tỏ bản thân hay vì mục đích gì đó thì mình chịu thua. Từ giờ mình next hết các thể loại như vậy.
Về vấn đề hình ảnh, chân thành mà nói mỗi người có một sư nhận thức và chuẩn mực khá khác nhau về cái đẹp. Tuy nhiên tất cả chúng ta đều có một thứ chung là đều có trí tưởng tượng cùng hướng về một thứ, đó là sự hoàn mỹ. Trong mắt mình, S là hiện thân của sự hoàn mỹ, và nó cũng đã hiện diện trong tâm hồn của tất cả mọi người rồi. Thay vì cố gắng kiếm tìm hình ảnh của S, các bạn hãy đặt bản thân vào vị trí của mình trong câu truyện, rồi các bạn sẽ thông qua đó nhìn thấy hình ảnh hoàn mỹ mà chính các bạn mong muốn, nó nằm ngay trong trí tưởng tượng của các bạn đó thôi.
---
Lời tựa, đây là truyện dựa trên hồi ký có thật về câu chuyện của mình. Gọi là hồi ký có vẻ hơi quá vì nó cũng chỉ mới diễn ra gần đây và tình tiết vẫn đang tiếp tục diễn ra cho tới thời điểm hiện tại. Mình hi vọng thông qua kinh nghiệm và hình ảnh của bản thân mình sẽ mang đến bài học thực tế sâu sắc cho các bạn trẻ.
Hành trang lỉnh kỉnh cùng với hi vọng vào một tương lai tươi sáng, tôi lên đường du học, đích đến là một đất nước xa lạ mà theo tôi tìm hiểu thì khá là yên bình, New Zealand. Ngồi máy bay khoảng chục tiếng, cuối cùng tôi cũng tới nơi mà mình sẽ gắng liền vài năm tiếp theo của cuộc đời, Auckland, thành phố lớn nhất New Zealand (từ đây sẽ viết tắt là NZ).
Đến nơi, ổn định chỗ ở (chỗ mình ở cách trung tâm Auckland đến 30p đi bus), mình bắt bus tót lên ngay trung tâm để tham quan, shopping. Địa điểm mình tới đầu tiên là Sky Tower, cảm giác của mình là... Cao vcl, mua vé thang máy đi lên không thôi mà mất 20$ New (khoảng 300k thời giá lúc đó), lên đến nơi tay chân run lẩy bẩy vì mình sợ độ cao:nosebleed:. Đã vậy còn nhìn mấy chú tây chơi trò cột dây nhảy từ đỉnh tháp xuống đất (tương tự như bungy jumping), nhìn hãi vl. Vậy mà lúc đó chả hiểu sao nổi máu anh hùng (khùng) muốn chơi thử cho biết. Nghĩ là làm, bỏ gần 150$ làm thử phát:surrender:. Đệt mợ, thề với các bạn, ở ngoài nhìn bọn nó nhảy thì thích vl ra, tới lúc mình mặc quần áo bảo hộ vào, ra chổ nhảy để bọn nó móc dây vào thì muốn đái mịe nó ra quần:sosad:. Thấy là chơi ngu rồi, nhưng ko lẽ đã trả tiền, chuẩn bị xong hết rồi giờ lại đòi quay vô thì vừa mất tiền vừa nhục để đâu cho hết. Thế là quyết định... Nhắm mắt đưa chân mà phi xuống:stick:. Mà tư thế của mình lúc nhảy ko đỡ được các bác ạ, người ta nhảy thì dang tay ra như chim bay tự do, còn mình thì nhảy cắm đầu chổng mông như nhảy cầu ý, nhìn cứ như té lầu chứ chả phải tự nguyện enjoy cái mợ gì cả. Sau giây rút rớt tự do, cuộc đời mình trôi xẹt qua trong mắt như cuốn phim chiếu chậm (phim con mịe gì toàn thấy JAV, sợ chưa được XH gái tây mà ra đi thì... :pudency: ), tí nữa thì ngất cmnl:sweat:. Tự thề với lòng là từ nay về sau thằng nào con nào rủ chơi trò này thì cứ xác cmn định là ăn:gach: Của mình.
Sau trò chơi ngu kinh hoàng, mình đáp đất, đầu vẫn quay mòng mòng, lòng vòng thế nào lại lọt ngay vào cái casino kế bên, vậy là bắt đầu từ đây đời mình rẽ sang một hướng khác...
Mình cũng rút ra khá nhiều điều qua góp ý của các bạn. Một số bạn tỏ vẻ ra rất dị ứng với chuyện gió máy, có lẽ yêu cầu của các bác ấy là câu chuyện lúc nào cũng phải thật 100%, nếu là sáng tác thì xem thường và móc máy các kiểu. Xin thưa với các bác từ bây giờ trở đi luôn cho tiện, đây là TRUYỆN, được xây dựng trên HỒI ỨC của mình, thêm thắt một ít các tình tiết HƯ CẤU để cho ra một thứ có NỘI DUNG trơn tru và hoàn chỉnh hơn. Ban đầu mình viết vì sở thích, mỗi chap rất ngắn. Thấy mọi người ủng hộ thì mình cũng cố gắng hết sức trau chuốt sao cho các chap chất lượng hơn, mục đĩch cũng để làm mọi người vui lòng. Ai đọc threat của mình chắc chắn cũng nhận ra sự hư cấu trong đó, vấn đề là nó mang tính giải trí chung cho người đọc và cả bản thân mình. Tuy nhiên, đặc biệt có một số ít rất thích ném Sh!t hội nghị vì muốn chứng tỏ bản thân hay vì mục đích gì đó thì mình chịu thua. Từ giờ mình next hết các thể loại như vậy.
Về vấn đề hình ảnh, chân thành mà nói mỗi người có một sư nhận thức và chuẩn mực khá khác nhau về cái đẹp. Tuy nhiên tất cả chúng ta đều có một thứ chung là đều có trí tưởng tượng cùng hướng về một thứ, đó là sự hoàn mỹ. Trong mắt mình, S là hiện thân của sự hoàn mỹ, và nó cũng đã hiện diện trong tâm hồn của tất cả mọi người rồi. Thay vì cố gắng kiếm tìm hình ảnh của S, các bạn hãy đặt bản thân vào vị trí của mình trong câu truyện, rồi các bạn sẽ thông qua đó nhìn thấy hình ảnh hoàn mỹ mà chính các bạn mong muốn, nó nằm ngay trong trí tưởng tượng của các bạn đó thôi.
---
Lời tựa, đây là truyện dựa trên hồi ký có thật về câu chuyện của mình. Gọi là hồi ký có vẻ hơi quá vì nó cũng chỉ mới diễn ra gần đây và tình tiết vẫn đang tiếp tục diễn ra cho tới thời điểm hiện tại. Mình hi vọng thông qua kinh nghiệm và hình ảnh của bản thân mình sẽ mang đến bài học thực tế sâu sắc cho các bạn trẻ.
Chap 1: Hành trình đầu tiên
Sài Gòn ngày XX/06/200X, sân bay Tân Sơn Nhất.Hành trang lỉnh kỉnh cùng với hi vọng vào một tương lai tươi sáng, tôi lên đường du học, đích đến là một đất nước xa lạ mà theo tôi tìm hiểu thì khá là yên bình, New Zealand. Ngồi máy bay khoảng chục tiếng, cuối cùng tôi cũng tới nơi mà mình sẽ gắng liền vài năm tiếp theo của cuộc đời, Auckland, thành phố lớn nhất New Zealand (từ đây sẽ viết tắt là NZ).
Đến nơi, ổn định chỗ ở (chỗ mình ở cách trung tâm Auckland đến 30p đi bus), mình bắt bus tót lên ngay trung tâm để tham quan, shopping. Địa điểm mình tới đầu tiên là Sky Tower, cảm giác của mình là... Cao vcl, mua vé thang máy đi lên không thôi mà mất 20$ New (khoảng 300k thời giá lúc đó), lên đến nơi tay chân run lẩy bẩy vì mình sợ độ cao:nosebleed:. Đã vậy còn nhìn mấy chú tây chơi trò cột dây nhảy từ đỉnh tháp xuống đất (tương tự như bungy jumping), nhìn hãi vl. Vậy mà lúc đó chả hiểu sao nổi máu anh hùng (khùng) muốn chơi thử cho biết. Nghĩ là làm, bỏ gần 150$ làm thử phát:surrender:. Đệt mợ, thề với các bạn, ở ngoài nhìn bọn nó nhảy thì thích vl ra, tới lúc mình mặc quần áo bảo hộ vào, ra chổ nhảy để bọn nó móc dây vào thì muốn đái mịe nó ra quần:sosad:. Thấy là chơi ngu rồi, nhưng ko lẽ đã trả tiền, chuẩn bị xong hết rồi giờ lại đòi quay vô thì vừa mất tiền vừa nhục để đâu cho hết. Thế là quyết định... Nhắm mắt đưa chân mà phi xuống:stick:. Mà tư thế của mình lúc nhảy ko đỡ được các bác ạ, người ta nhảy thì dang tay ra như chim bay tự do, còn mình thì nhảy cắm đầu chổng mông như nhảy cầu ý, nhìn cứ như té lầu chứ chả phải tự nguyện enjoy cái mợ gì cả. Sau giây rút rớt tự do, cuộc đời mình trôi xẹt qua trong mắt như cuốn phim chiếu chậm (phim con mịe gì toàn thấy JAV, sợ chưa được XH gái tây mà ra đi thì... :pudency: ), tí nữa thì ngất cmnl:sweat:. Tự thề với lòng là từ nay về sau thằng nào con nào rủ chơi trò này thì cứ xác cmn định là ăn:gach: Của mình.
Sau trò chơi ngu kinh hoàng, mình đáp đất, đầu vẫn quay mòng mòng, lòng vòng thế nào lại lọt ngay vào cái casino kế bên, vậy là bắt đầu từ đây đời mình rẽ sang một hướng khác...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN