Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chở bắc ninh ra về, trời đã tạnh, bắc ninh bảo em ôm anh cho ấm nhé, đéo gì khách sáo thế. Ẻm đúc tay vào túi áo khoác tao, lúc này đã hơn 12h đêm. Đường hà nội vắng tanh, chắc muộn và lạnh nên cũng ko ai muốn ra đường, Bắc ninh hỏi anh với chị Luật chia tay được bao lâu rồi, tao nói luôn 2 tháng 8 ngày. Bắc ninh kêu nhớ thế cơ à, chứng tỏ còn yêu sâu đậm lắm. Tao nói ko, ko còn yêu nữa. Bắc ninh như muốn nói gì rồi lại thôi.
Đưa bắc ninh về, đứng tạm biệt 1 2 câu, cảm giác bắc ninh còn điều gì đó nửa muốn nói nửa ko, tao cũng ko tò mò nữa. Về nhà trọ, tối om, mở khóa cổng thì đéo đúng chìa, lấy điện thoại soi, nhìn kỹ hóa ra ổ khóa bị thay, đm, sao tự nhiên thay ổ khóa ko biết, định gọi cho em thư ký xuống mở, nghĩ thế nào lại thôi, lạnh thế này ko nỡ làm phiền. Quay xe ra ngõ kiếm nhà nghỉ ngủ, đi qua mấy nhà thấy đóng cửa, lại ko muốn gọi, đi ra đường lớn. Vừa ra đường lớn thì bắc ninh gọi điện, hỏi anh về chưa, tao bảo đang bị khóa cổng, lang thang ngoài trời đây. Bắc ninh ko hiha cười đùa gì mà nói anh qua em đi, em cần nói với anh chuyện này...
Bắc ninh mở cửa, tao vào rửa mặt mày cho tỉnh táo. Đm hôm nay còn chưa cả kịp tắm giặt gì, nãy đi dính vài hạt mưa, người cảm giác hôi mù. Tao bảo anh chưa tắm đâu. Bắc ninh kêu làm gì mà tắm, linh ta linh tinh. Tao ngồi xuống giường, phòng con gái vẫn thơm tho sạch sẽ thật. Bắc ninh nhìn tao hỏi anh có lạnh ko, tao nằm mẹ xuống lấy chăn cuốn vào, bắc ninh nhìn tao bảo cũng ko hôi lắm đâu, em thấy vẫn thơm mà. Đéo gì, chả nhẽ gọi qua chỉ để khen thơm. Tao hỏi anh nằm thế này liệu có ảnh hưởng đến em ko, ng yêu em biết chẳng hạn? Bắc ninh cười nói ko lo, cho next rồi, nó trẻ con, ích kỷ lắm, anh thấy em có ích kỷ ko anh? Sao tự nhiên hỏi thế, anh thấy em là ng tốt, nếu chuyện em làm kịch và bẫy anh với mục đích để giải cứu anh thì em quá tốt. Bắc ninh nhìn thẳng mặt tao bảo thế nếu với mục đích để chiếm đoạt anh thì sao. Tao cười, thế thì quá cá tính và bản lĩnh, đáng khâm phục. Bắc ninh lại hỏi có thật ko. Tao gật đầu, anh cảm thấy thế.
Bắc ninh trầm ngâm vài chục giây rồi nói có việc này em phải nói với anh, em ko định nói nhưng liên quan đến chị Luật, nhìn anh đội mưa gió đến, nhìn mặt anh lo lắng, sốt sắng, em ko đành. Sự thật là chị Luật còn yêu anh nhiều lắm, những điều em nói lần trước là giả, là chị ấy bảo em nói thế, và sự thật chẳng có giải cứu gì hết, em thực sự muốn anh là của em... Tao nghe xong mà mờ mịt giữa thật với ảo, tao ngồi dậy hỏi tóm lại sự thật là thế nào...
Bắc ninh chậm rãi kể, tao yên lặng ngồi nghe. Túm lại là Luật có 1 mối quan hệ với 1 thằng bên Mỹ, mức quan hệ bạn bè, thằng ấy ở cùng quê và 2 bên gia đình cũng là bạn bè của nhau, xem ra có ý vun vén cho 2 người. Gần đây phía gia đình anh kia đặt vấn đề muốn cho 2 đứa tiến xa hơn, anh kia cũng từ mỹ về VN, hứa hẹn đủ thứ, sẽ đưa Luật sang Mỹ. Sức ép từ gia đình và tự chị gái là rất lớn, mặt khác Luật cũng bị xao động, mong chờ về giấc mơ Mỹ. Thằng kia đã là thường trú nhân, cách sang nhanh nhất là làm đám cưới. Luật ban đầu nghĩ về 1 đám cưới giả như trên mạng vẫn lan truyền, nhưng nhà kia muốn cưới thật, thằng kia muốn cưới thật. Luật khó xử. Gia đình ngày càng hối thúc, lại thêm vụ Spa dính phốt, Luật muốn đi thật. Luật đi chụp ảnh cưới để như 1 phần của hồ sơ, ko dám up lên FB. Luật ko biết nói thế nào với tao, thôi thì cố nghĩ ra cái kịch hay để dứt tao nhanh nhất, và Luật đã thành công. Bắc ninh kể đến đây, tao thở dài. Nếu bắc ninh nói là thật thì cuối cùng tình yêu của mỗi người cho bản thân vẫn là lớn nhất, cũng đúng thôi, tao có nghe người nói nếu có ai đó yêu bạn hơn chính bản thân bạn thì người đó chỉ có thể là bố mẹ bạn mà thôi.. Bắc ninh nói tiếp, nhưng thời gian xa cách vừa qua ko đủ làm tình yêu của chị Luật bớt đi, ngược lại nó còn bùng thêm nhiều hơn nữa, chị ấy vẫn luôn để ý đến anh, và rồi chị ấy quyết định bỏ qua giấc mơ mỹ. Cãi nhau với bố mẹ, cãi nhau với cả chị gái, người duy nhất ủng hộ chị Luật là anh trai chị ấy, Lúc chiều nay chị ấy bảo sẽ đi mua một cái áo khoác tặng anh...Nhưng việc ko may đã xảy ra. Tao lại thở dài một hơi nữa, nghĩ và nghĩ. 1 lúc lâu tao mới hỏi lần này anh có tin em được ko sau bao lần em kể chuyện kịch cho anh nghe. Bắc ninh bỗng mếu máo khóc, em yêu anh, tình yêu của em dành cho anh cũng chưa bao giờ nguội lạnh, có lẽ em cứ im lặng sẽ tốt hơn cho em, nhưng em ko đành, nhìn ẻm khóc, tao thấy thương thương, người con gái thích tao từ lần gặp đầu tiên như ẻm nói, suốt bao năm nay tình yêu chưa bao giờ tắt dù chứng kiến tao yêu qua mấy người, phải chăng mình đang hạnh phúc nơi nào mà ko nhận ra hạnh phúc ngay bên cạnh. Tao vỗ về bắc ninh, bảo thôi ngủ đi kẻo muộn. Tao nằm 1 lúc thì ngủ, trời lạnh, chăn ấm, có người ôm, ngủ ngon...
Sáng hôm sau bắc ninh gọi dậy bảo dậy đi làm, tao ngáp ngáp kêu mệt lắm, anh nghỉ phép đây, bắc ninh kêu cố lên đi, nay thứ 6 rồi, ẻm lôi tao dậy, đành dậy. Từ hôm đó tối nào đi học về cũng qua bệnh viện thăm Luật 1 chút, đến ngày thứ 4 thì thấy người nhà Luật bảo hôm nay mới được vào thăm. Tao qua, gặp chị gái Luật và bắc ninh đang ở đấy, tao bảo em vào 1 chút được ko. Bà chị gái gật đầu cho tao mượn áo thăm, tao vào trong phòng, Luật đang ngủ, nhìn băng bó đầu trông thật tội, tao ngồi cạnh ngắm nhìn, hỏi khẽ giờ thì sao đây em, Luật nhắm nghiền mắt, nhìn xanh xao, 2 tháng rồi ko gặp, ko ngờ lần gặp nhau sau 2 tháng lại ở hoàn cảnh này. Tao ngồi 1 lúc thì đi ra, ra ngoài thấy 1 thằng lạ hoắc đang nói chuyện với chị gái Luật, tao trả áo rồi kiếu ra về, bắc ninh bảo em về cùng anh, đi ra lấy xe, bắc ninh bảo tên lúc nãy chính là tên Huê Kỳ đấy... Tao ừ, cũng ko quan tâm lắm.
Đến ngày thứ 10, hôm đó cũng là thứ 7 được nghỉ làm, nghỉ học. Tao cùng bắc ninh vào thăm, nghe bảo sức khỏe Luật tiến triển tốt, đã được chuyển phòng khác. Người nhà vào thăm dễ hơn. Tao vào, Luật đang ngồi tựa vào thành giường, nhìn thấy tao, Luật cười tươi 1 khoảnh khắc rồi lại chùng xuống. Luật bảo lâu lắm rồi ko gặp anh nhỉ, tao gật đầu, lần trước anh vào em đang ngủ, cố gắng khỏe nhanh nhé. Có 1 sự gì đó kiểu vừa khách sáo, vừa e dè, cả 2 ít nói chuyện, chỉ hỏi vu vơ, tao phân vân ko biết có nên bảo Luật rằng tao biết mọi chuyện rồi hay ko vì cũng ko rõ tình yêu này có còn tiếp tục được. Một lúc thì tao bảo anh về cho em nghỉ ngơi, Luật vâng, mắt rưng rưng. Tao thở dài, thôi, lúc này có lẽ cần động viên Luật, chuyện khác để sau. Tao bảo khỏe nhanh lên anh chờ, đi mỹ anh cũng chờ mà ở nhà thì anh đón, Luật ngước nhìn tao, tròn mắt hỏi anh biết chuyện rồi à, ai kể cho anh. Tao nắm tay Luật nói điều đó ko quan trọng, dù đi mỹ hay đi phụ hồ với thợ xây đều phải có sức khỏe, gắng lên. Luật cười, Luật bảo xe máy em đâu, áo em mua tặng anh để trong cốp, anh mặc xem vừa ko. Tao chỉ cười, nói thêm vài câu, Luật bảo mỗi ngày anh đều vào thăm em nhé, tao ừ.
Ra về, Bắc ninh hỏi anh nói gì với chị Luật mà lâu thế, tao trả lời thì động viên, anh bảo anh biết hết chuyện rồi. Bắc ninh im lặng hồi lâu mới hỏi lại chị Luật chắc sẽ khỏe sớm thôi, có sức mạnh tinh thần to lớn của anh thì ngại gì. Tao ko trả lời vào câu nói mà chỉ rủ bắc ninh đi ăn trưa, 2 đứa vào quán bún chả, tao ăn xong trước nhìn sang bắc ninh thấy tay vẫn chọc chọc, ăn mãi ko xong. Tao bảo tình cảm của anh với Luật có lẽ cũng khác rồi, và Luật với anh chắc cũng thế, tình yêu ko còn như xưa được nữa, sau cơn giông bão nãy thuyền sẽ ra khơi, mãi ko về nữa đâu. Bắc ninh ngẩng mặt lên nhìn, tao giục ăn nhanh lên về ngủ thôi. Bắc ninh lườm mắt kêu ai cho anh ngủ cùng mà nói thế. Tao cười trêu ơ anh có bảo ngủ cùng lúc nào đâu. Trêu vậy chứ đúng giờ ko có tâm trạng chịch choẹt. chở bắc ninh về rồi tao cũng lượn đi luôn. Thấy trong lòng rối loạn, tâm lý chán nản kiểu gì ko rõ, chỉ biết là chán, ko rõ mình sẽ đi hướng nào tiếp theo. Tao nhớ đến phấn. Tao gọi điện cho phấn định rủ cafe, chỉ có Phấn mới hiểu tao nhất, sau vài hồi chuông, 1 giọng nam nghe máy bảo tôi đây. Đm, giọng quen lắm, à là thằng công tử. Tao bảo sao ông cầm máy phấn, thằng beep trả lời hồi nhiên ơ thế ông khuyên tôi yêu phấn còn gì... Vkl, có đâu nhanh thế???
Nói chưa được mấy câu thì nghe tiếng phấn léo nhéo, có vẻ như phấn giật lại điện thoại. Phấn bảo em nghe, tao hỏi đang ở đâu mà tiếng vang vang vậy, phấn kêu vang cái đầu anh. Em đang đi cafe cùng hội bạn, để điện thoại trên bàn đi vệ sinh mà lão kia cầm nghe luôn. Tao cười, làm gì phải giải thích thế, tao bảo vậy thôi a ko phiền nữa, à mà thằng vừa nghe máy, anh biết nó, em yêu nó cũng được đấy. Phấn ơ ơ 2 câu thì tao tắt máy luôn. Kể ra phấn được thằng công tử nó yêu thương thì cũng là cái tốt, bản chất phấn chỉ là ngồi bàn chứ có phải phò phạch gì đâu, tao thấy có 1 chút, 1 chút xíu rất nhỏ nuối tiếc, nhưng nghĩ như vậy thì cũng mừng cho em ấy, có khi phải ra sức vun vén cho ẻm mới được.
Về nhà nằm dài, cảm giác chắc chắn sau bận này sẽ xa Luật, khoảng cách vô hình mà lớn lắm rồi. Liu riu vào giấc ngủ thì nghe tiếng xì ồ xê ô quen quen, tí sau thấy em thư ký chạy lên phòng bảo thằng hàn đến chơi, anh xuống chơi với nó đi, tao bảo thôi, báo giúp anh ko ở nhà, anh đang mệt. Con bé xị mặt đi ra, tao cũng đứng dậy đóng chốt cửa, đang ko thoải mái lại gặp thằng hàn lồn làm gì, mỗi việc nói tiếng anh với nó đã thấy mệt bỏ mẹ ra rồi. Ấy thế mà tỉnh ngủ. Cầm điện thoại lướt lướt, đã thấy Luật chụp tự sướng ảnh băng bó với tus tưởng chết được mà ko chết nổi, và con tim đã vui trở lại. Tao đọc mà thấy buồn vl, lúc này trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ đi công trình xa, nghĩ là làm, lên mạng tìm việc luôn, lọc lọc vài chỗ, ghi chép lại, dạo này cũng có nhiều việc gớm, cơ mà có gì chắc cũng phải ra tết, giờ gần tết rồi...Lại ko ngủ được nữa, bí bách, nghĩ ra ngoài cafe cho đỡ buồn vậy, thế là xách laptop đi, xuống tầng 2 cũng phải vào chào thằng hàn câu cho phép lịch sự, cửa khép, tao nghĩ đơn giản, đẩy cửa bước vào, đệt mợ, đã thấy thằng hàn đang khoác eo em thư ký rồi. Tao nói 2-3 câu rồi cút. Lại nghĩ thấy nản, em thư ký rõ ràng trước cứ xoen xoét ko thích thằng hàn, từ đợt nó mua cho iphone thì nhận liền, giờ thấy cho ôm eo rồi, cứ đà này chả mấy nữa mà nó dí chim vào mồm đến nơi, mẹ kiếp, vật chất quyết định ý thức là thế.
Vẫn là quán cafe quen thuộc, buổi nửa chiều cuối tuần, trời lạnh nên có khí dân chúng lười ra đường thành ra quán cũng đông phết, có cả bàn đôi, cả bàn hội nhóm. Tao lại kiếm 1 góc ngồi, gọi ly cafe mà dặn nhân viên là cho nhiều và loãng, ko cần đặc, xác định ngồi hết buổi chiều mà. Mở lap lượn facebook, thấy mụ 85 chụp ảnh chân dài trong quả tất lưới, nhìn gợi tình thật, tao vào like và comment láo, thấy mụ pm hỏi đang ở đâu, nói mấy câu tao bảo ý định ra tết nghỉ để xin việc khác, muốn đi công trình, mụ kêu hâm mà nghỉ, ở thủ đô ko sướng hơn mà thích đi bụi. Rủ mụ qua đây cafe, mụ ok luôn mới sợ, tao dặn nhớ mặc đúng cái quần tất lưới trên ảnh nhé. Mụ bảo thích thì ko mặc gì luôn...
Mụ 85 đến, đúng như hẹn. Tao hỏi mặc lưới thật à, ko lạnh sao, mụ kêu sợ gì, thời trang fang thời tiết luôn. Tao trêu ok, lúc nào lạnh thì bảo tôi để tôi đưa vào chỗ nào kín kín cho ấm. Mụ ngồi xuống ở 1 góc 90 độ với tao, vắt chéo chân, váy ngắn làm lộ đùi trắng muốt, lại ẩn hiện sau mấy ô lưới đen, quả thật hấp dẫn. Thấy tao soi ghê quá mụ kêu có gì mà nhìn, ông có thiếu gì đâu mà phải soi như thế, mụ gọi cốc sinh tố rồi hỏi chuyện công việc có vấn đề gì sao mà nghỉ. Tao trả lời chỉ là thấy chán Hà Nội, muốn trải nghiệm nhiều hơn thôi, mụ nhìn nhìn kêu kiểu này chắc là chạy trốn chứ gì. Tao ko trả lời, tao bảo ra tết tìm được việc là nghỉ luôn, à mà thằng hàn qua chỗ tôi chơi, đúng hơi là qua chơi em thư ký. Mụ 85 khoắng nát cả sinh tố mới hút chụt chụt, mụ bảo thằng ý tặng điện thoại cho em thư ký cả công ty biết mà, em thư ký có khi lại câu dẫn thằng hàn cũng nên, gái yên bái, vùng cao, dân tộc nhiều trò lắm. Nói toàn chuyện nhảm nhí 1 lúc thì em thư ký gọi điện, em hỏi anh đang ở đâu thế, thằng hàn rủ tối đi ăn, bảo em gọi cho anh. Tao trả lời đang ngồi ngắm đùi chị 85, có mời chị ấy đi luôn ko, thư ký á à đi đánh lẻ cơ đấy, ghê thật. Đm, tao bảo toẹt luôn là đánh lẻ éo bằng cô, đưa hẳn zai ngoại quốc về phòng du hí, thư ký cười hihi kêu làm gì nói vẻ cay cú thế, ghen à anh. Vl cô em tưởng bở, có đéo gì mà phải ghen. Tao tắt máy bảo 85 là thằng hàn rủ đi ăn đấy, đi chén đi, mấy khi được ăn miễn phí, mụ kêu có được mời đâu mà đi, tao nháy mắt nói đi với tư cách là người yêu tôi. Mụ 85 mặt thoáng ửng hồng, hehe, mụ thường ngày luôn vẻ lạnh lùng, thế mà mới đùa câu thế đã đỏ mặt, xem ra vờn vờn 1 lúc có khi nước chảy ròng ròng.
Vậy là ngồi cafe hết buổi chiều, tao bảo về tắm giặt đê, mụ 85 kêu tắm rồi, tao rủ thế về chỗ tôi cho biết nhà, ngồi chờ tôi tí. Về nhà trọ, thấy em thư ký đang trang điểm, tao phi vào phòng luôn hỏi ăn ở đâu, ẻm kêu ăn lẩu gần đây, nhìn qua gương thấy mụ 85 đi sau, ẻm mới quay lại kêu ơ chị à, đi cùng bọn em cho vui. Mụ 85 cười nói chị có được mời đâu, phải đi ké suất của tên này đấy.
Tao lên phòng tắm, nồi nước to nấu than tổ ong ngoài sân phơi đang sôi lăn tăn, làm hẳn lưng nồi tắm cho thoải mái. Vừa tắm vừa huýt sáo véo von, tắm xong thì thấy đéo có quần áo, chết mẹ, quên ko mang vào. Theo thói quen ở 1 minh, tao cuốn tạm cái khăn vào khu vực nhạy cảm rồi đi ra ngoài, vì rằng cửa ko chốt chứ cửa mà chốt thì tồng ngồng ra cũng được. Đm, thế beep nào mụ 85 đang ngồi ở ghế ở bàn máy tính, mụ quay ra thấy tao thì á lên 1 tiếng, may vl là cuốn che hết rồi. Tao cũng hơi giật mình nhưng tình huống này xử lý đơn giản, chỉ cần dày mặt ra là được thôi. Tao bảo á gì mà á, có hở chỗ nào đâu, giống như mấy thằng đá bóng mặc quần đùi thôi mà. Mụ 85 lúc này tai đỏ ửng kêu bố mặc quần áo vào nhanh cho con nhờ, ai lên nhìn thấy lại hiểu nhầm bỏ mẹ. Tao nổi hứng muốn trêu mụ tí nên bảo bà tránh ra cho tôi lấy quần áo trong tủ, mụ đứng dậy luôn, đi ra cửa, tao cố tình huých vai chạm vào vai mụ phát rồi đứng chặn trước mặt mụ. Mụ ngước mắt lên nhìn, tao bảo lạnh quá, ôm 1 cái cho ấm nào. Vẫn là chiêu thức ko để đối phương kịp phản kháng, ôm luôn. Mụ 85 đơ mẹ người, tao cứ giữ ôm 1 lúc xong cũng đưa tay xuống xoa xoa eo, dần dần vào mông, tao khẽ thì thầm nói ở lúc nãy đứa nào bảo thích thì ko mặc gì luôn ấy nhỉ. Mụ 85 thở phì phò kêu buông ra, tao ngu gì mà buông, mụ nói tiếp buông ra ngay, tao vẫn ôm, mụ nói thêm buông em ra. Ồ đệt, xưng em cơ à. Xưng em thì là chết với tao rồi.
Đm, cơ hội hiếm có, cặp chân dài kia bao thằng muốn banh háng, chưa kể tao tò mò xem mụ les thật hay les giả, tao kéo mụ ra gần cửa rồi lấy tay đẩy chốt cài cửa lại. Mụ hỏi định làm gì, tao cười nham hiểm nói anh muốn ôm em thôi. Có vẻ xưng anh gọi em dễ chịu hơn, mụ ngẩng mặt lên, má đỏ hồng bảo anh muốn chết ko, tao bảo muốn. Tao hôn luôn, mút môi nhau 1 hồi, tao luồn tay xuống kéo váy lên, đưa luôn tay vào khu vực khe mà vuốt, cơ mà thấy lợn cợn dây lưới, tao hỏi ngây ngô ơ cái lưới này cởi thế nào. Mụ 85 phì cười bảo giả ngây ngả ngô, ghét thế. Tao quỳ chân xuống, tuốt quần lưới ra, tuột tiếp quần lót ra, lộ hết khe rồi, ôi đệt, hồng hào, chắc gọn, đéo nghĩ lại đẹp thế, đẹp hơn cả của bắc ninh. vuốt vuốt, day day, thấy mấy đầu ngón tay sũng nước tao cởi nhẹ khăn đang cuốn mình, thằng nhỏ bật ra, mụ 85 cũng đưa tay vào cầm thằng nhỏ như tò mò. Đẩy mụ quay mặt vào cửa, cúi đầu xuống. Tao từ phía sau, đâm tọt vào, đệt, rất là chắc chắn, nhấp nhấp nhẹ nhàng rồi dồn dồn dập dập. Mụ cắn răng ư ử trong miệng, lúc thì lại phải đưa tay lên bịt miệng. giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi gần ra thì tao rút, xả vào đống quần lưới...
May là còn nước nóng rửa ráy, tê hết con chim. 85 vào mặc lấy quần nhìn thấy quần lươí đã dính bao tinh túy, ẻm kêu anh thật là, ra hết quần em rồi, lấy gì mặc. Tao bảo ko cần lưới, để trần càng gợi gảm mà, 85 nói lạnh lắm. Tao nhìn đôi chân thon, lại thấy nứng quá mà thằng nhỏ chưa dậy được, nuốt 1 miếng nước bọt to, tao bảo nhanh lên để đi em, quần cho vào trong chậu đi mai anh giặt giúp. Đệt mợ, với người kiểu này cứ đóng xong là xưng hô anh em tự nhiên, giờ già dơ rồi ko giống như hồi sinh viên cậu cậu tớ tớ nữa.
Đi ăn, thư ký có vẻ ngạc nhiên lắm khi bọn tao xưng hô anh em, nó cũng chả dám hỏi. Bữa ăn đúng theo tiêu chí là đi ăn miễn phí, kệ mẹ hàn, đằng nào tao ra tết cũng nghỉ, tao cứ ăn uống vô tư, mời nói choành choạch, thằng chó uống cũng tốt, chả thiếu chén nào. Xong bữa thì tao chở 85 về trước, tạo điều kiện cho đôi cẩu nam nữ kia có cơ hội mà chim chuột. Về phòng tao, nằm ôm 85, tao khẽ bảo anh tưởng em là les, hóa ra ko phải. 85 kêu em là lưỡng, thích cả trai cả gái, tao trêu ơ thế lúc nào rủ 1 em gái nữa cùng chúng mình yêu thương. 85 lại câu anh có muốn chết ko. Ấp nhau 1 lúc thì 85 bảo em phải về, ko đi qua đêm được, tao hỏi tại sao thì ẻm bảo mới ở cùng 2 đứa em họ, mình là chị lớn phải sống gương mẫu, đi qua đêm nó đánh giá. Tao thấy tiếc tiếc, cứ giữ bảo ở lại tí nữa. Lại vuốt ve, rồi nước chảy bím mòn, đóng thêm 1 cuốc, sướng vl, 85 rên ư ử, kiểu bức bách lâu ngày được giải tỏa, ẻm oằn người thắt bím, xong thì ẻm lim dim, ngủ mẹ lúc nào ko hay, thế là khỏi phải về...
Sáng hôm sau dậy, ẻm vội vàng bỏ về, kêu là ko biết giải thích thế nào với mấy đứa em đây. Tao cười bảo cứ nói thẳng nói thật là sức mạnh của chữ tình. Tao nói chữ tình vì ko biết nó là tình gì, ko phải tình yêu rồi, có lẽ là tình dục chăng.
Đi ăn sáng đàng hoàng rồi lại phóng xe vào thăm Luật, ẻm đã dặn thế rồi, lại ngày nghỉ, ko qua thì ngượng chết. Đến nơi đã thấy thằng huê kỳ đang ngồi đấy rồi, Luật thấy tao, có vẻ khó xử thì phải. Tao biết ý ra hành lang ngồi chờ, để 2 đứa nó nói chuyện cho tự nhiên, 1 lúc thì chị gái luật đi mua đồ ăn sáng về, thấy tao bả cũng có vẻ ngài ngại. Ko biết bả vào nói gì bên trong, được 1 lúc thì thằng huê kỳ đi ra, ngồi cạnh tao. Luật đang ăn, tao cũng ko vội vào, thằng huê kỳ cất tiếng hỏi anh là bạn Luật à...
Tao trả lời lại rằng ừ bạn, ông bạn thì sao. Thằng kia tự tin nói em là chồng chưa cưới. Tao cười khẩy 1 cái, tự tin quá thanh niên, tao điềm đạm nói à hóa ra là ông xã tương lai, tôi có nghe Luật kể về ông xã đã đi chụp ảnh cưới nhưng chưa đăng ký kết hôn. Thanh niên quay sang tỏ vẻ ngạc nhiên kêu ơ anh cũng biết việc này à. Tao vẫn bình thản bảo ừ, ông bạn bao giờ đưa Luật qua mỹ, thằng bé nhìn tao như kiểu đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, chắc nó nghĩ chuyện này bí mật chỉ nội bộ gia đình biết hay sao. Tao lại nói cuộc sống bên mỹ có thực sự tốt hơn ở đây ko, nếu tốt hơn thì hãy đưa Luật đi, còn sang mà lại cong mông cày làm thuê làm móng thì chưa chắc đã bằng VN. Thanh niên mẽo hỏi anh là thế nào với Luật. Lần này tao trả lời thẳng luôn. Tôi là ng yêu cũ. Luật bỏ tôi để đến với cậu, đến với giấc mơ mỹ đấy. Mẽo thở dài, à à, vì anh mà Luật quyết định ko đi nữa, xem ra ko phải người cũ rồi. Tao im lặng, thằng mẽo cũng im lặng, 1 lúc tao hỏi ở bển ông bạn có người yêu chứ, cứ nói thẳng như 2 thằng đàn ông thực thụ đi. Nó gật đầu kêu có anh ạ, tao bảo thì Luật ở VN cũng có ng yêu, bình thường mà, ông có yêu Luật ko. Thằng mẽo ú ớ, tao bảo ngại beep gì, tôi có giấu gì ông đâu. Thằng mẽo bảo em quen Luật từ nhỏ, lớn lên đi du học thì ít gặp, em ở bển được chục năm rồi, nói là yêu thì ko phải yêu. Thằng mẽo dừng lại vì thấy chị gái Luật đi ra, bả gọi tao bảo em vào đi, Luật gọi em. Tao đứng dậy bảo thằng mẽo chờ tí ra đi cafe nhé.
Luật thấy tao, Luật hỏi anh nói chuyện gì với anh mẽo vậy. Tao cười, chuyện bình thường xã giao mà, em lo lắng gì à. Luật bảo ko, nhưng 2 người nói chuyện được với nhau á. Tao ngồi xuống, hỏi bao giờ được ra viện, Luật kêu chắc vài hôm nữa, em ổn rồi mà. Hỏi han vớ vẩn vài hồi, tao bảo cơ hội đi mỹ ko phải dễ dàng, em nên suy nghĩ về việc đó. Luật nhìn tao hồi lâu mới bảo nếu em quyết định đi, có lẽ giờ đã ko nằm đây. Định nói nữa như lại thôi, thôi chờ ẻm ra viện thì nói chuyện có lẽ tốt hơn. Tao ngồi kể vài câu chuyện vui cho Luật cười rồi kiếu về. Luật bảo mai anh đi làm xog về qua đây nhé, muốn ôm anh 1 cái quá, 1 tỷ năm rồi ko được ôm anh...
Thằng mẽo vẫn chờ tao, 2 thằng ra quán cafe cóc gần cổng viện. Tao bảo cuộc sống bên đó ổn ko, nó kêu cũng ổn, học xong làm cho 1 công ty mẽo, nói chung là văn minh hơn nước ta. Tao lại hỏi thế Luật sang thì sẽ làm gì. Thằng mẽo thành thật trả lời chắc là mở 1 tiệm nail, cũng khá lắm anh ạ. Nhâm nhi ngụm cafe bàn chuyện tây chuyện ta, lại quay về chuyện khi nãy, tao hỏi ko yêu Luật sao cưới làm gì, thằng mão im im mấy chục giây mới trả lời yêu là 1 chuyện, lấy vợ là 1 chuyện, con gái trong nước mình hay anh ạ, mấy đứa con gái sang bên đó hoặc là ăn chơi hoặc là tây hóa quá nhanh, em thấy Luật giỏi...Đệt, người ta bảo gái ham tài trai ham sắc, bảo mẹ là nhìn Luật xinh ngon luôn đi cho xong. Thằng mẽo khẽ cười, vâng, Luật xinh, giỏi giang, em cũng thích có người vợ như thế...Tao chẹp miệng, thằng này tính kỹ quá, khác tao hoàn toàn, tao yêu thương heo phương diện say mê, yêu là yêu, bố cháu này còn chắc bài đến thế, đúng là lấy Luật làm vợ đúng ý nó. Ngồi tầm hơn 30p. Tao bảo tôi cũng chẳng giữ Luật đâu, tôi cũng đã từng nói chia tay với Luật để Luật rộng cánh bay, ông đừng nghĩ về tôi làm gì, ông hay cảm hóa Luật đi. Luật là người đúng như ông mong muốn. Còn chuyện Luật đi hay ở tôi sẽ ko tham gia, việc yêu đương cũng để thả trôi vậy.... Tao ra về, nghĩ rằng miệng mình nói vậy nhưng mình sẽ làm khác, Luật đi mỹ sẽ tốt hơn nhiều cho Luật...
Rồi Luật cũng ra viện, cũng trở lại Spa. Tao vẫn trò chuyện bình thường nhưng ko làm sao xóa tan đi khoảng cách. Dính phốt lần trước ít nhiều cũng ảnh hưởng, lại thêm hơn hai chục ngày nằm viện, spa ít khách hẳn. Tao vài lần lên spa chơi nhưng đều đi cùng bắc ninh, Luật có vẻ ko hài lòng lắm nhưng cũng ko nói ra ngoài. Sau bao nhiêu chuyện như thế, nói cũng khó.
Tết dương lịch năm đó được nghỉ có 1 ngày, ko về quê nữa. Nằm ngủ đến 8h thì bắc ninh qua rủ đi chơi, bắc ninh càng ngày càng nhu mì, ân cần lắm. Tao dậy ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo rồi mới vào đánh răng, hút xong bước vào phòng thì thấy bắc ninh cầm trên tay cái quần lưới đen hỏi cái này của ai. Chết mợ, cái quần của 85, từ lâu vẫn để ở móc. Tao gãi đầu gãi tai bảo ko biết, sao lại có cái đấy ở đâu. Bắc ninh mỉm cười, rồi, ko biết, được rồi. Ko rõ ý đồ gì nhưng tam cảm giác hơi nguy hiểm. Vệ sinh cá nhân xong thì bắc ninh bảo đi chơi, tao hỏi đi đâu thì bắc ninh bảo hay rủ chị Luật đi xem phim. Tao bảo Luật gì mà Luật, Luật đang cong đít phục hồi spa, thời gian đâu mà xem phim. Vừa dứt lời thì thấy tiếng cộp cộp, Luật đi lên vừa đi vừa nói là ai bảo em ko có thời gian...
Đệt, lần này chắc là hẹn nhau vô tư chứ ko phải bẫy. Luật bước vào phòng, nước hoa thơm phức. Luật bảo chán spa rồi, bỏ. Cả tao và bắc ninh đều quay sang trố mắt nhìn. Luật bảo em bỏ rồi, cho chị gái làm, em lại kiếm 1 công việc đi làm hành chính thôi, ít nhất là tạm nghỉ, thấy mệt mỏi quá. Bắc ninh ngồi im ko nói gì, tay vẫn cầm quần lưới, tao quay sang nhìn bắc ninh bảo hôm nay 2 người có hẹn nhau ko. Bắc ninh lắc đầu. Luật thì nhìn tao cười hỏi anh làm gì mờ ám hay sao mà sợ.
3 đứa đi xem phim, mỗi người trong đầu 1 ý nghĩ, sợ rằng chả ai nhớ kỹ nội dung phim khi ra về. Xong ra ngồi cafe. Tao hỏi luôn em có đi mỹ ko. Luật hỏi ngược lại theo anh em có nên đi ko. Tao im luôn, biết trả lời thế nào. Luật hỏi tiếp nếu là anh thì anh có đi ko. Tao lại im lặng, 10 giây sau mới trả lời nếu là anh thì anh sẽ đi, Luật nhìn ra ngoài đường mà hỏi vu vơ tại sao. Tao nói luôn vì mọi thứ ở bển đều tốt hơn, kể cả tên huê kỳ, nó cũng tốt hơn anh. Đến lượt Luật im lặng. Bắc ninh nãy giờ cũng chỉ ngồi im, giả vờ cầm điện thoại, chắc là tai cũng đang vểnh lên hóng. Luật cầm cốc cafe sữa lên bảo, ở bển có cafe ko anh nhỉ. Tao phì cười, khi người ta đang mông lung, người ta thường phát ra những câu hỏi ngây ngô như vậy. Luật nói tiếp yêu 1 người lại sống bên một người, hihi, như thế có tốt ko. Mắt Luật ngấn ngấn. Luật bỗng đứng dậy, bảo bắc ninh, chăm anh ý cho tốt nhé, có lẽ những người chị quen, chưa một ai si tình như em. Bắc ninh ngơ ngác, Luật bước đi, tiếng giày cao gót khô không khốc, nhìn theo bóng hình ấy, tao khẽ nói anh yêu em và chúc em hạnh phúc...Bắc ninh đẩy tao bảo anh đi theo chị ấy đi, tao ko, bắc ninh gắt đi theo đi, mắt nhìn tao sắc lẹm, tao đứng dậy chạy theo. Xuống tầng, luật đang đội mũ bảo hiểm, đưa tay gạt nước mắt. Tao tiến lại, ôm lấy Luật nói rõ ràng lời lúc nãy. Anh yêu em và chúc em hạnh phúc, Luật òa khóc...
Rồi Luật cũng đi nhưng là đi du lịch. Luật bảo du lịch trước xem cuộc sống ở bển thế nào, chi phí du lịch do thanh niên huê kỳ đài thọ cả. Trước hôm Luật đi, Luật còn qua tặng tao cái áo. Luật bảo tết đầu tiên xa nhà, xa người yêu, chắc em chết ở đất khách quê người mất. Tao bảo VL. đi du lịch mà như đi tù ko bằng. Sau hôm đó tao có thêm một người bạn thân...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN