Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Nghe các nhà thầu thuyết minh xong, cơ bản đéo để ý lắm vì với bọn Hàn thì giá mới là quan trọng nhất. Tức là phải chọn nhà thầu có giá thấp nhất với chất lượng hợp lý chứ đéo phải chất lượng tốt nhất với giá hợp lý. Sếp tao đứng lên thay mặt công ty cảm ơn các nhà thầu, do tính chất phức tạp nên thời gian kiểm tra, đánh giá sẽ kéo dài 1 tuần. Khi có lịch cụ thể chúng tôi sẽ thông báo. Nghe thấy các tiếng nhà thầu xì xào bên dưới, sếp tao cũng đéo quan tâm, chỉ hỏi còn ai có câu hỏi nào ko. Ko có, Sếp lượn.
Tao làm phu khuân vác bê đống hồ sơ về phòng, đi ra bắt gặp ánh mắt lão giám đốc và em tóc ngắn nhìn nhìn, đéo rõ ý gì nhưng ko được thiện cảm cho lắm.
Về phòng trao đổi với sếp, họp họp bàn bàn xong xuôi sếp bảo chú tập trung hết vào việc này cho anh, dừng hết việc khác lại, vừa check vừa báo cáo cho lão. Tao vâng dạ chui vào 1 góc bế quan luyện công, số má đau hết cả mắt.
Đến lúc hết giờ rồi à ko biết gì, mấy thằng gọi điện bảo nay có đi xe cty về ko thế thì mới giật mình bảo chờ tí chờ tí, vội vàng chạy hùng hục ra bãi đỗ, ko kịp thay quần áo, thế mà vẫn bị lão tài lèm bèm cho mấy câu, may tao là chỗ hảo hữu chứ phải đứa khác còn lâu lão chờ.
Nhức hết mắt vì số má, sếp lại gọi điện hỏi đã thấy vấn đề gì chưa, tao bảo đã có một vài vấn đề rồi, mai em báo cáo, em ko mang laptop công ty về, nay nhòe cả mắt, sếp cười bảo có cần nhà thầu hỗ trợ ko để anh bảo, tao trả lời là ko, tự em làm, tầm này ko tin bố con thằng nào nữa. Sếp cười sằng sặc.
8h, Lão giám đốc nhà thầu gọi, lão hẹn ra café trao đổi, tao ok, để xem lão ý gì, muốn đòi tiền thì tao cũng trả luôn chứ xoắn gì. Phóng xe ra, vẫn là lão giám đốc và em tóc ngắn, ẻm hôm nay mặc bộ đồ kiểu như nhân viên thế giới di động, chỉ khác màu áo thôi còn độ ngắn của váy cũng tương đương thế. Tao ngồi đối diện 2 người, tóc ngắn gọi cho tao 1 cốc nâu đá. Châm điếu thuốc hút chờ đối phương ý kiến, ngó mặt thì thấy sắc mặt các vị cũng thản nhiên chứ ko đăm chiêu như buổi sáng. Lão giám đốc cất lời Sếp em cũng nói với anh rồi, thôi giờ trăm sự nhờ chú, ko hiểu bọn kia là bọn đéo nào báo giá thấp thế nhỉ.
Tao tiện mồm nói anh thử điều tra xem, lão cười nói đương nhiên phải điều tra, có điều việc quan trọng trước mắt là phải trúng gói thầu này, tao hiểu ý mà, nhưng cũng thử giả đò tí hỏi tỏng trường hợp cần giảm giá thì anh giảm giá được bao nhiêu, lão đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn sang em tóc ngắn, bỗng ánh mắt lão sáng lên 1 chút như muốn nói gì lại thôi. Ngồi đến gần 9h thì lão kiếu về, bảo tóc ngắn ở lại có gì trao đổi thêm. Tao liếc sang tóc ngắn, có 1 vẻ gì đó hơi ko tự nhiên như các lần trước. Thêm mấy câu chuyện thì Tóc ngắn đá đưa sang chuyện thầu khoán, ẻm hỏi đại khái là có vấn đề gì ko, liệu công ty em có vào được ko. Tao giả vờ nguy hiểm mà cũng là chưa rõ thật, bảo đang xem xét hồ sơ, cơ bản là giá rổ thôi. Điện thoại chuông, sếp lại gọi, sếp bảo chú đang ngồi với em kinh doanh của nhà thầu phải ko, tao bảo anh biết rồi còn hỏi, sếp kêu giữ mồm nhé, đang nghi ngờ con bé này tiết lộ thông tin…Tao nhìn sang, thấy tóc ngắn đang quay mặt ra ngoài, chân vắt chéo, đùi trắng nõn… Tao cực ghét bọn phản bội, đéo biết vì lý do gì nhưng đâm sau lưng chiến sỹ là tội ko thể tha. Nhưng giờ mới chỉ là nghi ngờ, có lẽ là tay giám đốc báo cho sếp tao chăng. Phải nghĩ cách để khêu ra cho ẻm ấy chia sẻ vậy. Tao bắt đầu than vãn, than là công sức mình làm thì nhiều là lộc lá sếp đớp hết, nhiều lúc muốn lập đội thầu vào nhận việc linh tinh mà lại sợ sếp chém. Tóc ngắn hiha vừa nịnh vừa khen kêu anh tài năng thế, lập công ty làm sân sau cũng có gì khó. Tao lại giả vờ nói lảm nhảm mấy hồi xong hỏi ở cái bọn thầu giá thấp nhất đấy em có biết ko, anh thấy địa chỉ cũng ở hà nội. Tóc ngắn ko trả lời mà đúng hơn là có vẻ như trốn câu trả lời gọi nhân viên đến tính tiền, xong em bảo mình đi lượn vài vòng đi anh, cho đỡ ngột ngạt. Tao chém bừa bảo thôi, hôm nay làm việc mệt, chỉ muốn ngủ, ẻm cười kêu anh là khách hàng của em, anh đi đâu em cũng chiều…Đã diễn thì diễn cho trót, tao nhấc mông dậy rồi lởn vởn loanh quanh đưa mịa nó vào nhà nghỉ. Ngồi vào giường rồi ẻm mới kêu, anh này, em có chuyện muốn nói, sẽ rất có lợi cho anh và em. Tao giả vờ ngây ngô hỏi, ẻm kêu là chuyện về gói thầu, nếu anh giúp bên giá thấp nhất vào, anh cứ nói 1 con số, em sẽ lo liệu được, đảm bảo ko để anh phải bức xúc với sếp anh nữa.
VKL, thế là rõ, con bé được lão giám đốc tin cậy quá, giờ quay lại cắn địt sếp rồi. Tao thở dài, tao bảo sếp em đối xử với em hình như không tệ. Sao em làm thế. Tóc ngắn im lặng, cởi cúc áo, vừa cởi vừa thủng thẳng bảo người trong cuộc mới hiểu anh ạ, em khác gì con chó đi cùng chủ đâu, chủ bảo gì chó nghe thế, chủ quát, chó vẫn phải quẫy đuôi. Ẻm nói xong thì hàng cúc cũng bung ra hết. Tao chán, hứng thú buồi gì với thể loại này nữa. Tao bảo thôi, anh ko thiếu tiền lại càng ko thiếu gái, cái anh thiếu có lẽ chỉ là tình người, tình bạn, chào em. Tao quay lưng đi, chưa ra đến cửa thì tóc ngắn chạy đến giữ tay tao, ẻm khóc, ẻm bảo anh hiểu cho em. Tao cảm thấy bộ ngực hôi hổi tì vào lưng, nhưng trong khoảnh khắc ấy thay vì cảm xúc dâng trào thì lại xuất hiện cảm giác ghê tởm. Tao khoát tay ẻm và bước đi nhanh, thật đáng tiếc cho một người con gái đẹp… Sự đã rồi, tao coi như chưa biết gì, nghĩ bụng kệ mẹ chúng nó, nếu nó điều tra ra thì điều tra mà ko thì thôi, tao cũng đéo tiết lộ cái chuyện hôm nay làm gì, để cho tóc ngắn một đường lui, khinh thường ẻm, tởm lợm ẻm, nhưng vài giọt nước mắt còn đọng lại lưng áo tao cộng với vẻ mỹ miều ấy làm tao cũng ko quá cạn tình, cũng vì điều này mà có thể khẳng định được tầm quan trọng của tao trong lòng sếp chăng Sáng hôm sau đi làm, lại cày đầu vào kiểm tra, dò xét từng đầu mục, từng khối lượng. Có một điều bất thường đó là các đầu mục từ câu chữ đến thứ tự khá giống nhau, như vậy là đéo chỉ em tóc ngắn làm gián điệp, có khi còn mấy thằng làm khối lượng nữa, quan trọng nhất là giá dự thầu bị lộ, mà điều này khả năng lớn là do tóc ngắn moi móc được thông tin. Tao báo sếp tình hình, bảo là nếu giống nhau thế này sẽ khó đánh trượt kỹ thuật, tuy nhiên cũng đéo sợ vì ở cái bản sau cùng tao gửi cho lão giám đốc, tao đã bổ sung thêm khá nhiều đầu mục công việc, vừa là phần biện pháp, vửa là phần tao vẽ ra cho nó hoành tráng nhằm làm tăng chi phí, những hạng mục này trên thực tế sẽ ko có.
Sếp nhìn tao, vẻ như có gì đó nể phục 1 phần, sếp bảo thế chú ốp giá vào chưa, tao bảo chưa xong, phải rà soát kỹ ra bản tổng rồi mới ốp giá vào để đánh giá hơn thua. Sếp đồng ý ngay, động viên vài câu sáo rỗng, sếp hỏi thế em tóc ngắn bên kia thế nào, tao trả lời anh bảo em giữ mồm thì em thôi, ko chuyện trò tiếp xúc gì với nó nữa. Nói xong, thấy hơi ngường ngượng phải lảng ngay chyện khác. Sếp bảo anh tin chú, chắc chắn là mấy đứa bên nhà thầu có vấn đề. Việc này thôi ko bảo nhà thầu hỗ trợ nữa, chú chịu khó làm một mình nhé. Tao vâng dạ chuồn về phòng, tiếp tục ngồi cày cày cuốc cuốc. Đến thứ 5 thì cơ bản đã xong, ốp đúng giá vào thì bọn giá thấp kia bị đội lên, cao hơn bên tao gần 200 triệu. Sau báo cáo lại sếp, soạn ngay công văn kèm theo bảng tính gửi nhà thầu đo về sự sai khác để xác nhận, yêu cầu xác nhận ngay trong ngày mai. Chiều về, sếp bảo đi nhậu… Bữa nhậu đương nhiên là có tay giám đốc nhà thầu, và dễ hiểu là ko có em tóc ngắn nhưng ngạc nhiên là có 1 em khác, tóc vàng. Cũng là bên kinh doanh, thằng cha này như kiểu chuyên tuyển gái xinh đi theo phò tá thì phải. Tao giả vờ hỏi ơ tóc ngắn đâu anh, lão cười kêu em ấy bận việc riêng về quê, đây là tóc vàng, cũng là bên phòng kinh doanh, hỗ trợ anh đắc lực nhiều dự án. Tao nhìn qua 1 lượt, ánh mắt, nụ cười, đích thực là dạng lả lướt, chắc hàng để tiếp khách. Bố khỉ, không ngoài dự liệu, ăn được nửa bữa thì sếp tao ra ngoài rồi lúc sau thấy ẻm kia cũng đi. Đm bọn gian dâm. Ngồi thêm nửa tiếng nữa vẫn ko thấy sếp về, lão giám đốc bảo chắc lạc đường, thôi giờ anh em mình đi chơi nhé. Tao từ chối. Tuần rồi bận tối mặt, ko có thời gian gặp Hoa. Tối nay phải gặp tí cho đỡ xa cách. Tao ra về, gọi điện cho Hoa, Hoa bảo đang hơi cúm, ko đi được, bảo tao qua đón ẻm ngồi café tí thôi. Ờ, mà thật tình là chưa biết nhà Hoa, trước ẻm chỉ bảo ẻm ở chung cư gần khu Hà Đông, mấy lần trước toàn tự em qua chỗ tao. Tao hỏi địa chỉ, Hoa cho địa chỉ khu đô thị, cơ mà địa chỉ mặt đất. Tao phóng qua, tìm mãi đéo tìm được, phải hỏi thăm vài lần mới đến, Đm Hoa, nhà biệt thư to vl, vậy câu chuyện phá sản là bịa đặt chăng… Hoa từ trong nhà đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà giản dị. Tao hỏi nhà em đây à, Hoa gật bảo vâng, tao buột miệng nói giàu vl. Hoa leo lên xe bảo đi anh, quán gần đây thôi. Lúc này có 1 cảm giác hơi ngại ngại, trước giờ đéo ngại gái nhà giàu đâu, từ Hóa Đơn, Vĩnh Yên đều tiểu thư cả nhưng mình biết rõ từ đầu, có tâm lý chuẩn bị, lúc này nghĩ lại những lời động viên dành cho Hoa lần trước bảo cố lên vượt qua khó khăn, thấy buồn cười thật. Tao cứ im lặng đi đường theo lời Hoa chỉ, vào quán café ngồi cạnh nhau rồi vẫn nghĩ nghĩ ngợi ngợi chưa nói gì, Hoa hỏi anh sao thế. Tao mới cất tiếng bảo em lừa anh bấy lâu nay về hoàn cảnh của em à. Hoa cười bảo ko, nhà em phá sản là thật mà, anh nhìn nhà cửa vậy nhưng toàn giấy tờ trong ngân hàng cả, trước bố mẹ em vào sg là đi trốn, giờ ổn ổn hơn mới về ở mà. Hoa vừa nói vừa cười tủm tỉm, đéo biết thật hay giả. Nắm tay, bấm bẹo nhau vài hồi cho thêm phần gắn bó rồi lại chở ẻm về, định tạm biệt bằng một nụ hôn nhưng sợ lây cúm nên thôi, trước khi từ biệt vẫn phải nháy mắt động viên em nhanh khỏi để cuối tuần bung lụa, Hoa kêu anh mất nết. Đm, ko biết đứa nào mất nết nhá Hôm sau đi làm, tao gặp sếp, giờ đã thân thiết nhau hơn rồi, tao hỏi anh hôm qua ngon chim chứ, lão buông một câu “Đm, chất thật” VKL sếp. Tao bảo em thì xách dái về không, sếp kêu sao nó bảo rủ mà mày đéo đi, giờ còn than gì.
Trêu nhau thêm mấy câu nữa, sếp dặn đến trưa bọn kia ko phản hồi thì gọi điện giục nó đi nhé, trong hôm nay phải bắt nó xác nhận, tao điều tra rồi, đúng là con tóc ngắn với 2 thằng nữa định đâm sau lưng, đuổi việc cả lũ ngay lập tức, bố láo ăn cắp thật.
Gần trưa, tao gọi cho tóc ngắn, ẻm nghe máy ngay, tao bảo còn chờ gì mà không xác nhận lại, định thi đấu với bên anh à. Tóc ngắn thờ ơ bảo, ơ thế giờ em ko xác nhận thì sao. Em cũng còn làm ở công ty đấy nữa đâu, xét về khía cạnh công việc em cũng chẳng còn gì để mất. Tao ngứa tiết bảo em cứ định làm chó mãi à, anh gọi em vì anh ko coi em là chó, còn nếu em vẫn thích làm chó thì tùy. Tao tắt máy… Ăn cơm xong mới lên báo cáo sếp, bảo đuổi việc bọn kia sớm thế giờ nó bất cần có khi nó đéo xác nhận, lại mất công giải thích lằng nhằng. Sếp nhăn mặt bảo thế ko ổn, trước đã có vụ thế rồi, giám đốc yêu cầu phải có xác nhận của nhà thầu mới đảm bảo công bằng. 2 anh em ngồi hút thuốc uống café như kiểu đéo biết làm gì khác. Xong điếu thuốc sếp gọi điện cho giám đốc nhà thầu bảo có cách nào thuyết phục hay dọa nạt con ranh kia ko, thấy ừ à ù oàm mấy câu rồi tắt máy lẩm bẩm bảo đm nó. Tao về phòng làm việc, mở máy tính chat chit lướt facebook giết thời gian. Một lúc sau thì Sếp gọi bảo nó gửi xác nhận rồi, thở phào. Vậy coi như xong, chắc tóc ngắn giờ cũng hiểu là đéo bao giờ trúng được thầu, ẻm nghĩ đơn giản là cứ giá thấp cho trúng đã rồi tính sau thì phải.
Tao thấy tin nhắn zalo, là tóc ngắn gửi, vào xem thì thấy mỗi chữ địt mẹ nhà anh. Thật vkl, tao có lỗi đéo gì ở đây sao.
Thảnh thơi, tối thứ 6 ở nhà nằm thấy thật thoải mái. Hoa bảo đỡ cúm rồi, mai có thể đi chơi được. Tao đoán ý của em nhắc tao phải giữ sức để mai khô máu luôn, đéo biết có phải ko. Từ ngày hàng xóm là em Buồn ra Hà Nội trở lại, rồi sau vụ nghe em hoa xanh nói về mưu mô, khoảng cách của tao với 2 em hàng xóm xinh đẹp này ngày một xa cách, đúng có lần rủ bọn nó đi thì Hoa lại sang.
Kể cũng tiếc, 2 ẻm ngon nghẻ dễ thương kề bên mà cứ phải dửng dưng như không, đặc biệt lại chất giọng miền nam nghe ngọt ngào, tao vẫn rất thích giọng gái miền nam nhưng trước giờ chưa được yêu gái miền nam lần nào. Nằm phòng lướt điện thoại nghe tiếng các ẻm nói chuyện chí chóe vui tai ra phết.
Các ẻm dường như biết thái độ tao nên cũng giữ khoảng cách nhất định, ko tự nhiên sang phòng tao như hồi trước.
Thoát fb này, đăng nhập fb khác. Lướt lơ vài lượt lại chạm ảnh hóa đơn, từ hôm em đi ko lời từ biệt, tao chỉ âm thầm dõi theo chứ ko chat chit, tao đoán ẻm chắc cũng thế. Vẫn dáng dấp ấy, vẫn hình ảnh ấy nhưng cách xa nửa vòng trái đất. Có pm, là Vĩnh Yên, ẻm hỏi ghê, hôm nay lại vào fb này cơ đấy. Tao chém bừa vài câu linh tinh, vĩnh yên bảo đang định gọi anh, mai em xuống Hà Nội tập huấn 2 ngày, liệu có ai đón tiếp em ko nhỉ… ĐM, trả lời là không thì sao nhỉ, Vĩnh yên, cái quãng thời gian hóa đơn đi lần 1 là quãng thời gian tao nhận ra sự thánh thiện trong tình yêu của vĩnh yên, 1 tình yêu vô tưởng. Tao ko thể nào quên hình ảnh Phố đêm mùa hè hà nội, ánh đèn vàng vọt chiếu trên mấy con đường rợp bóng cây tạo ra mấy hình thù kỳ dị. Trời về khuya, ngoài đường thưa thớt, trên đoạn đường vắng, thỉnh thoảng mới có xe máy vụt qua vội vã. 1 đôi trai gái ngồi trên vỉa hè, cô gái tựa đầu vào vai chàng trai, chàng trai co gối, 2 tay kê lên đầu gối buông thõng, mắt nhìn vô định, họ im lặng 1 lúc lâu ko rõ đang suy nghĩ điều gì. Cô gái có lẽ cứ muốn giữ im khoảnh khắc như vậy, muốn thời gian ngừng trôi để cô hưởng thụ mãi cảm giác yên bình hạnh phúc bên người mình yêu, chàng trai thì ngồi im nhưng trong tâm đang giằng xé dữ dội kiểu như bâng khuâng đứng giữa 2 dòng nước, chọn một dòng hay để nước trôi. Tao chính là chàng trai đó.
Tao chưa từng lâm vào hoàn cảnh này, cũng đa tình đấy nhưng yêu là yêu, bạn là bạn, trải qua mấy mối tình từ khi biết yêu, chưa bao giờ biết đa cảm như vậy.
Tao mạnh mẽ nhưng vĩnh yên đã khiến tao mềm lòng, giả như hóa đơn ko về, giả như vĩnh yên ko chấp nhận âm thầm yêu thương thì mọi chuyện thật dễ, thà vĩnh yên chửi tao, mắng tao, ko nhìn mặt tao nữa có lẽ cũng chỉ đau khổ mấy hồi rồi yên tâm bên hóa đơn ong bướm. Đằng này...
Vĩnh yên từng nói Em hiểu suy nghĩ của anh, anh cứ coi em như 1 người bạn thôi cũng được, thỉnh thoảng vẫn đi chơi cùng nhau, em nghĩ hóa đơn chẳng để ý đâu. Biết đâu rồi sau tình yêu của em hoặc của hóa đơn với anh phai nhạ, anh sẽ có quyết định của mình. Em yêu anh, em cũng biết ghen đấy chứ, nhưng em biết nếu em càng ghen thì anh sẽ càng buồn, mà em ko muốn anh buồn, anh có biết thời gian mà hóa đơn đi, nhìn anh buồn mà lòng em cũng đau xót, em ko muốn thấy cảnh ấy lần nữa. Anh cứ vui với tình yêu hóa đơn đi, bình thản và coi em như 1 người bạn. Còn em cũng bình thản mà nhìn hạnh phúc của anh...
Vĩnh yên cầm tay tao, đưa vào ngực em. Tao quay sang, nhìn em, mắt em ngấn nước.
Mẹ nó, chuyện gì thế này, cảm giác cay mũi như ăn phải mù tạt. Tao đứng dậy, kéo vĩnh yên đứng dậy bảo về thôi, muộn rồi. Vĩnh yên đứng dậy, tao ko dám nhìn vào em. Chở em về, thấy lưng mát mát, về nhà thấy dưới vai áo sau lưng ướt 1 mảng, đúng chỗ vĩnh yên dựa vào. Tao thì nghĩ vĩnh yên ko háo sắc đến mức thèm tao mà chảy dãi, có lẽ là nước mắt rồi.
Lần gặp gần đây nhất, hóa đơn chạy trốn tao, còn chính tao cũng chạy trốn vĩnh yên ở một khía cạnh nào đó. Tao đang yên ấm mối tình chớm nụ với Hoa, nhưng cái tâm trí mách bảo bản lĩnh thực sự là phải đối diện chứ ko được chạy trốn.
Tao trả lời Vĩnh yên là có anh, 1 người bạn tốt của em. Vĩnh yên cười hihi hỏi vẫn dùng số đấy hay lại thay số rồi. Tao đùa kêu thay rồi, đừng hỏi số nhé. Thấy ẻm im lặng, 2 phút sau có chuông điện thoại, là vĩnh yên gọi, tao bấm ko nghe, vinh yên lại gọi lại, tao nghe, vĩnh yên bảo nghe giọng tí cho đỡ lạ…à, đỡ nhớ...
Những sự trùng hợp, những sự ngẫu nhiên, hay nhưng điều như cổ nhân nói về nhân duyên làm cho cuộc sống thêm phần thi vị. Tao luôn coi những va vấp, những khó khăn là gia vị của cuộc sống và sự lằng nhằng nào đó là gia vị của tình yêu. Tao đặt trường hợp ngày mai hẹn vĩnh yên mà Hoa gọi thì sẽ thế nào, ừ, tất nhiên sẽ là đi về phía Hoa. Những cảm xúc của Hoa với tao chưa sâu đậm gì nhưng đó là sự mới mẻ, nó giống giống với những ngày đầu ở bên hóa đơn, chỉ yêu là yêu, cùng nhau sống trong hạnh phúc của tình yêu dù chưa nói lời nào cụ thể là yêu, ko ghen tuông, ko giận hờn cãi vã. Còn góc nhỏ trái tim tao nơi mà vĩnh yên định cư ở đó được xếp cạnh góc Hóa Đơn, phải chôn chặt lại rồi xóa bỏ dần dần.
Chat chit với vĩnh yên thêm một hồi thì ẻm bảo ẻm đi ngủ, mai nhớ đón em ở mỹ đình, cơ quan có xe đi nhưng đi sớm quá, với lại em có người đón rồi nên đi xe khách cho tiện, hihi. Thẩm nhủ đm em, em thừa hiểu anh thế nào mà sao em đéo dứt anh đi.
Lại có tin nhắn zalo, vẫn là tóc ngắn nhắn chửi địt mẹ anh, tao cười, con dẩm lồn này làm sao ko biết. Định đéo thèm nhắn gì nhưng cao hứng thế nào là nhắn lại là địt anh đi, mẹ anh có tuổi rồi. Ẻm trả lời luôn, đồ đàn ông bất lực. VKL, chưa em nào nói với tao lời cay nghiệt thế. Tuy nhiên tao ko dễ bị khích tướng, tao bình tĩnh bảo địt nhau ko, nổ địa chỉ đi rồi anh cho tôn ngộ không đến, ý tao bảo là chỉ khỉ nó mới thèm chơi em thôi mà đéo biết nó có hiểu ý chăng. Ko thấy em trả lời lại, tao lại lượn vào facebook. Chả có đéo gì để xem nữa.
Dậy tắt đèn, khép cửa định đi ngủ sớm dưỡng sức mai đi cày, bỗng nghe tiếng xì ồ xê ô, chắc là thằng beep hàn quốc ng yêu em Xanh đến chơi đây. Mà loáng thoáng nghe cả giọng nữ lớ lớ quen quen. Đm, có khi nào là Lee ko nhỉ. Tao ngó qua khe cửa hẹp, trời đất, đúng là Lee rồi Đóng mẹ luôn cửa vào, lên giường năm im coi như đã ngủ. Ngẫm lại chuyện xảy ra lần trước, đéo biết Lee còn hoài niệm gì ko. Tao thì không cảm thấy gì, ko thấy tim đập nhanh, ko thấy bồi hồi xao xuyến, khác hẳn với lần gặp lại hóa đơn hay vĩnh yên. Nằm 1 lúc, nghĩ thế nào bèn đứng dậy, cầm ví, cầm điện thoại, sẽ sàng đi ra ngoài, khóa cửa, xuống thang và chim cút. Ra quán trà đá ngồi lêu hêu, hút được nửa điếu thuốc thì hoa xanh gọi, ẻm bảo ơ anh đi đâu thế, có điều bất ngờ đây. Tao giả vờ ko biết gì nói anh đi sang nhà bạn chơi, có việc gì ko. Hoa Xanh kêu Lee sang việt nam, vừa qua đây, đang hỏi anh. Tao bảo nếu thế thì có thể trực tiếp gọi cho anh mà, nghe giọng Hoa xanh nói nhí nhéo hình như đưa điện thoại cho Lee, thấy giọng lớ lớ, là Lee cầm máy rồi. Tao hỏi han mấy câu, Lee cũng hỏi tao mấy câu. Nhưng hình như ko có cảm xúc như trước, tình cảm ấy dường như đã tắt lịm hẳn rồi. Lee bảo sang có việc và tiện thể chơi ở VN nửa tháng. Cũng hò hẹn gặp mặt nhau, nhưng chưa biết khi nào.
Ngồi trà đá mãi hơn 10h, áng chừng Lee đã về rồi thì tao mới về, vừa lên tầng đã gặp hoa xanh đứng buôn điện thoại ở hành lang, thấy tao ẻm vội vội tắt máy rồi xán lại khoe bảo cho xem ảnh ng yêu hàn cứt của anh này, mới nâng mũi, cắt mí, nhìn như diễn viên trên phim luôn. Tao ngó ngó điện thoại, ờ, công nhận xinh hơn nhiều thật, nhưng cứ cứng đơ đơ thế đéo nào, tao thuận miệng nói câu, ko xinh bằng em đâu, Hoa xanh bĩu môi đi theo tao vào phòng, tự nhiên cứ như phòng mình.
Hoa xanh kể lể chuyện linh tinh, dường như ko có dấu hiệu muốn về, tao phải nói nửa đùa nửa thật là ko định để anh ngủ à, hay ngủ luôn ở đây thì lên giường.
Nghe vậy ẻm cười khúc khích kêu chơi luôn, xem hàng họ ra sao mà chén được gái hàn. Tao giả vờ làm động tác đi ra khép cửa, Hoa xanh rối rít chạy đến rồi té về phòng. Đm, tao giơ ngón tay giữa về phía ẻm và lẩm bẩm, địt bạn mày.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN