Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 25: Bại lộ
- Anh Đức, sao anh ngồi ở đây, anh ở đây cả đêm sao? - Tôi giật mình khi nghe tiếng gọi của Linh.
Cả đêm tôi ngồi trước cổng nhà Linh, ngẩn ngơ đến sáng, rồi lại nhận được tin nhắn của Ngọc, tôi muốn vùng chạy ngay đến bến xe tìm cô ấy, nhưng tôi hiểu, khi cô ấy nhắn cho tôi như vậy là không muốn gặp tôi, xe cũng đi mất rồi, tôi cứ thế ngồi đây đến sáng.
- Anh... anh ngồi nghĩ bâng quơ một lúc mà trời sáng luôn rồi.
- Anh lo cho Nhi ạ? - Linh hỏi, giọng có chúc gì đó kì lạ.
- Anh cũng không biết nữa, nghĩ linh tinh ấy mà.
- Anh vào nhà ngay, em lấy nước ấm cho anh lau người rồi ăn sáng.
Tôi theo cô ấy vào nhà, chợt nghỉ may là chủ nhật, không lại vác xác đi làm với cái thân tàn tạ này thì lại chỉ có vứt đi. Tôi đi ngang phòng Linh thì thấy Nhi vẫn đang ngủ, cũng phải, say thế kia cơ mà. Tôi chợt trộm ngắm cô ấy, nét kiều diễm vẫn như xưa, vẫn hiền lành, ngây thơ như thế. Thật tiếc, cô aassy lại yêu thuong kẻ khờ dại như tôi.
Bất chợt, hình ảnh Ngọc lại hiện lên, lòng tôi khuấy động khôn tả, nỗi lo lắng trào lên từng hồi, tôi bất giác như vô lực, ngồi khụy xuống đất ngay trước cửa phòng, tim đập mạnh mà mệt mỏi vô cùng. Tôi cứ thế, đờ đẫn ngồi đấy mà không thiết gì đến xung quanh.
- Anh bị làm sao vậy?
Linh từ dưới bếp đi lên, chạy ngay đến chỗ tôi. Tay cô ấy cầm thau nước, khăn lau và 1 ly sữa nóng. Cô ấy liền lau mặt cho tôi, chườm ấm cổ gáy cho tôi. Tôi chợt nhận ra mình dường như cũng đã nhiễm lạnh. Mà giờ đầu óc tôi cứ như kẻ vô thức. Linh dìu tôi vào phòng nằm luôn trong đấy. Tôi cứ thế ngủ thiếp đi.
Không biết tôi đã ngủ được bao lâu, nhưng tôi bỗng thức dậy vì lờ mờ nhận ra môi mình đang chạm phải một cái gì đó. Cái gì đó mềm mại, thơm tho và thật sự khiêu khích. Tôi mất một lúc lạc lối vào trong những cảm xúc đó, vừa mê mẫn, vừa ngây dại.
Rồi tôi giật mình, mở mắt ra. Là Nhi!
Cô ấy nằm đối diện tôi, cả hai xoay vào nhau và Nhi cứ thế đang hôn tôi, hai mắt cô ấy nhắm nghiền. Chẳng hiểu lúc đó nghĩ gì, tôi lại khẽ đưa tay đỡ lấy cổ cô bé, kéo sát lại hơn. Nhi như hơi giật mình, nhưng vẫn cứ như thế. Một lúc lâu sau, cả hai dừng lại, cô bé nhanh chóng rúc đầu vào ngực tôi, không nói lời nào, cứ nằm im như thế.
Tôi lại cứ thế ngủ thiếp đi.
Đến khi thức dậy, tôi nhận ra đã quá trưa, tôi mơ hồ nhớ lại chuyện đã xảy ra trong khi ngủ, chẳng hiểu là mơ hay thật. Rồi cái bụng réo lên, tôi phải lò mò đi ra bên ngoài. Ngoài phòng khách, Linh và Nhi đang ngồi với nhau chơi một cái game gì đấy qua điện thoại. Có vẻ mọi chuyện vẫn ổn. Tôi quay xuống bếp, gọi cho Ngọc nhưng vẫn không liên lạc được, tôi nhắn 1 tin “Em đến thì báo anh biết nhé, anh lo lắm.”
Tôi tìm chút đồ ăn thì thấy có cơm và gà, thế là làm một tô rồi đem lên phòng khách.
- Hai cô bé chơi game gì đấy.
- Dạ anh dậy rồi ạ. - Linh nhìn lên tôi tươi cười.
Nhi thì chỉ dạ một tiếng rồi tươi cười, chỉ thoáng nhìn tôi một cái rồi lại cúi mặt chơi game như tránh ánh mắt tôi. Rồi cứ thế, tôi ăn uống và cười đùa cũng 2 cô bé, cảm thấy tâm thái ổn hơn đôi chút. Ăn xong tôi lại gọi cho Ngọc.
Vẫn máy bận.
“Em đi đến đâu rồi!” tôi nhắn mà tâm tư cứ lo lắng dần.
Linh và Nhi cứ vui vẻ một cách rất dễ thương, ý như hồi trước đây, như khi chưa có chuyện gì. Tôi như nhẹ lòng hơn một chút về cảm giác tội lỗi với cả 2. Tôi liền hỏi chuyện tối qua:
- Hôm qua sao mà tụi em đi uống khuya vậy?
- Em buồn. - Nhi nói, giọng như có chút hờn giận. - Tại anh ấy, anh không quan tâm tới Linh.
- Liên quan gì đến tao chứ? - Linh nói - Chứ không phải có ai buồn, rồi sáng nay lại có chuyện gì vui quá mà tự dưng giấu tao à.
Tôi lờ mờ đoán ra hàm ý gì đó trong lời nói của Linh, mặt hơi đỏ.
- Con tào lao, đừng có ăn nói lung tung. - Nhi nói xong che mồm Linh lại.
- Mà tụi em không được phép đi uống khuya vậy, hoặc ít nhất phải có anh hay Hoàng đi cùng chứ.
- Anh Hoàng...
- Tụi em biết rồi, anh yên tâm, sau này không thế nữa. - Linh vừa định nói gì đó thì Nhi chen vào luôn.
- Nhớ đó, tụi em phải biết tự lo lắng bảo vệ cho mình chứ. Hôm qua nửa đêm gọi a lo hết hồn.
- Rồi vì lo mà a canh trước cửa nhà e cả đêm luôn ấy hả. - Linh nói
- À... thì... - Tôi ấp úng, cũng chả biết nói sao.
- Anh đừng lo nghĩ gì cho em với Linh cả, tụi em không sao cả rồi, mấy chuyển đã qua cư cho qua đi anh. - Nhi nói, tự nhiên nay cứ như bà cụ non.
- Miễn tụi em vui là anh vui à. - Tôi không hiểu gì lắm nhưng cũng chỉ mong mọi chuyện êm xuôi.
Chiều hôm đó, hai cô bé đi quanh mấy cái trung tâm mua sắm, tôi cũng ráng theo hầu, nhưng cứ cách tiếng tôi lại gọi và nhắn tin cho Ngọc. Vẫn vậy, không có một thông tin gì. Lòng tôi cứ như lửa đốt.
Loanh quanh rồi cũng đến tối mà cả 2 chẳng mua cái gì, tôi lại hộ tốc 2 cô bé đến quán nhậu. Nhưng lần này thì chỉ ăn chứ không uống. Vừa ngồi xuống thì có tin nhắn. Tôi vừa mừng vừa lo, hy vọng là Ngọc.
- Tao cần gặp riêng mày, đừng nói gì với Nhi. - Tin nhắn của Hoàng.
- Có chuyện gì vậy, tao đang ngoài quán với Nhi nè, mày ra luôn đi.
- Không, tao muốn gặp riêng mày thôi. Ra ngoài quán, đi xuống phía đường... đi là gặp tao.
Tôi chẳng hiểu gì nhưng đầu óc cũng chả tâm trí gì nữa, chắc hắn và Nhi cãi nhau. Tối lấy cớ đi vệ sinh rồi chuồn ra ngoài, đi một đoạn thì thấy Hoàng đang dựng xe đứng bên vỉa hè.
- Chuyện gì vậy? Mày với Nhi cãi nhau à. - Tôi tiến đến và nói.
“Bốp!”
Tôi ngã lăn quay ra ngay sau đó vì cú đấm của thằng Hoàng.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN