Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Sang hôm sau mình đi làm trở lại. Cảm giác khi bước vào nhà máy hơi lo lắng, cứ sợ bị khiển trách nhưng may mà không sao. Cả tổ ai cũng tưởng mình bệnh thật, vừa ló mặt vào mọi người liền xúm vô hỏi han đủ thứ.
Mà đúng là mình đang rất mệt mỏi. Sau cả ngày leo núi hôm qua, ngủ dậy nhức mỏi mình mẩy kinh khủng, lâu rồi mình không vận động cường độ cao tới vậy, thầm nghĩ không biết chị thế nào rồi, lúc sáng đi gấp mình chưa kịp trò chuyện được mấy câu.
Đứng làm việc được ít phút là tay chân mình bắt đầu run rẩy. Ban đầu mình cố gắng làm, qua một hồi mệt quá không cố được nữa, tốc độ chậm lại dần, báo hại ông Nhái gánh sấp mặt, liên tục hối thúc mình. Tới khi đường rớt đầy đất, anh Trường vội tắt máy chạy lại kêu mình qua bên kia nằm nghỉ, ổng làm thế cho một lúc. Ổng tưởng mình còn bệnh, đâu biết mình thế này là do chuyến du hí leo núi hôm qua, vậy nên mới hào hiệp giúp đỡ, lỡ như ổng biết ra sự thật chắc chửi mình te tua luôn quá.
Mình không từ chối, gật đầu cảm ơn rồi sang phòng sửa chữa ngay cạnh nằm lên mấy miếng giấy cạc tông. Chẳng những thân thể rã rời mà đầu óc mình cũng đang rất loạn, từ sáng tới giờ luôn bị kết quả xét nghiệm DNA chiều nay ám ảnh không thôi.
Mình có cảm giác không lành, thật sự là vậy.
Dù Uyên hay ai có nói gì, có an ủi gì đi nữa, mình vẫn tin vào trực giác bản thân, tin vào sự xúc động của ba khi nói ra sự thật với mình đêm đó. Ba không thể nào diễn kịch đạt như vậy được, và mình tin ba cũng sẽ không bày ra trò lừa dối mình. Nhưng thử thì vẫn phải thử, hy vọng thì vẫn hy vọng, chỉ là càng lúc càng thấy niềm hy vọng đó quá mức nhỏ nhoi, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Cơ thể mỏi mệt còn ráng được, một khi tinh thần cũng rệu rã thì đúng là ác mộng. Mình chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm đó mãi thôi, hai mắt nhắm chặt, tai nghe tiếng máy chạy xập xình, tiếng các anh em công nhân khác ồn ào mà ngỡ như bản thân đang chìm trong một thế giới khác hoàn toàn.
Vậy nhưng nằm chừng nửa tiếng, mình vẫn uể oải ngồi dậy đi sang phòng làm việc, vào thay cho anh Trường. Ổng quan tâm hỏi:
- Làm nổi không? Không thì cứ nghỉ đi, anh làm giùm cho hết buổi sáng.
- Nổi. Em đỡ rồi!
Không nổi cũng phải nổi, lúc này chuyện mình cần nhất là để đầu óc bận rộn không suy nghĩ lung tung nữa kẻo điên lên mất, muốn vậy thì nên vùi đầu vào mà làm việc thôi.
Ngày hôm nay trôi qua thật dai dẳng và nặng nề, nhưng rốt cuộc cũng xong. Đưa Mừng nhóc về nhà, thay đồ xong mình vọt đi ngay, cũng không quan tâm tới thái độ kỳ lạ của nó. Sáng giờ nó không nói với mình được mấy câu, nhấm nhẳng nhát gừng, mình đoán sau vụ con bé Trà My lỡ miệng hôm nọ, nó đã biết được gì đó, và có lẽ không hài lòng vì mình giấu nó những chuyện đó.
Bình thường thì mình đã lên tiếng giải thích rồi, song hôm nay tâm trạng mình thậm chí còn tệ hơn nó gấp bội, thế nên mặc kệ. Sắp tới nếu mình và chị không thuận lợi, có khi mình nghỉ làm trên này luôn rồi, chẳng còn dịp nào để gặp lại nó nữa.
Mình không về nhà mà gọi ngay cho Uyên để hỏi thăm tình hình, tiếc là vẫn chưa có kết quả xét nghiệm. Uyên kêu mình chờ thêm một lát, đừng nôn nóng quá, nhưng làm sao không nôn nóng cho được. Cuộc sống mình sắp tới sẽ ra sao, xấu hay tốt đẹp, đi đâu về đâu đều phụ thuộc hoàn toàn vào mấy tờ giấy xét nghiệm đó cả, cho nên càng chờ đợi càng đứng ngồi không yên.
Với tâm trạng hiện giờ mà về nhà rất không ổn, mình chạy tới quán café quen thuộc, kêu một lon bò cụng, sau đó gọi điện cho chị.
- Hơn 5h30 rồi, sao T chưa về nữa? - Chị hỏi.
Mình ráng nói với giọng bình thường hết sức có thể:
- Em ghé thăm nội chút, chắc không về ăn cơm đâu, chị đừng chờ.
- Vậy hả? Làm chị nấu cơm quá chừng, có món gà kho T thích ăn nữa... - Giọng chị hơi buồn. Mình chưa kịp an ủi, chị đã bảo - Mà nói vậy chứ không sao đâu. T ở chơi với nội đi, nếu tối không về thì cứ ngủ bên đó, chị ngủ một mình được.
- Ừ, để coi tình hình rồi tính. Có gì em sẽ báo sớm. Chị sao rồi, còn nhức đầu không?
- Hết rồi, chỉ hơi nhức mình mẩy à. T có nhức không?
- Nhức sao không, vô làm mệt muốn chết luôn nè! - Mình than thở.
- Hi hi, chị giở tay không lên luôn...
- Ai kêu sung chi!
- Lâu lâu mới có dịp mà. Từ lúc quen nhau tới giờ có mấy khi mình đi đâu đâu, nên chị mới tranh thủ. - Chị cười khúc khích.
- Em giỡn thôi. Chị ăn cơm rồi nghỉ sớm đi, chút có gì em báo sau!
- Ừm, cho chị gửi lời thăm nội hén!
- Em sẽ nhắn.
Nghe chị nói mà thấy tội, đúng là tụi mình ít khi đi chơi xa, đợt đi Vũng Tàu lần trước cũng có Uyên đi cùng, chị làm gì còn không gian riêng nữa. Tính ra thì chuyến đi núi hôm qua dù không hề xa nhưng coi như trọn vẹn, có thể xem là một kỷ niệm đẹp đáng nhớ.
Trong lúc ngẫm nghĩ, mắt trái mình bỗng giật giật liên hồi. Người ta hay nói mắt trái giật là điềm xui, chẳng rõ đúng sai thế nào, mình không tin nhưng lại bị đúng vào thời điểm này nên ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, tinh thần càng thêm dao động kịch liệt.
Mình cứ ngồi một mình như vậy từ chiều cho đến khi trời sụp tối, không dùng điện thoại cũng chẳng trò chuyện với ai, chỉ lặng lẽ nhìn ngó khắp xung quanh, ngớ ngẩn quan sát mấy vị khách lác đác trong quán lúc này, thầm nghĩ có ai trong số họ cũng đang chịu nỗi khổ không thể nói thành lời như mình không?
Thời khắc chờ đợi nặng nề này, mình không còn nghĩ được gì ra hồn nữa, tâm trí cứ rối bời, muôn vàn nỗi lo, tâm trạng mông lung khó tả.
Khoảng 7h tối, Uyên tới, không quên cầm theo tệp hồ sơ mà nhìn vào cứ ngỡ là bản án treo lơ lửng trên đầu mình.
Từ xa, nét mặt cô nàng bình thản không biểu lộ gì khác thường, nhưng khi tới gần, mình nhận ra vành mắt Uyên hơi sưng đỏ. Tim mình bắt đầu đập loạn xạ, hơi thở không tự chủ được bỗng trở nên dồn dập khó khăn, cảm giác bất an dâng tràn.
Uyên lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, thảy tệp hồ sơ mỏng có màu vàng nhạt lên mặt bàn, đôi mắt đẹp nhìn mình trân trối, làn môi mấp máy toan nói gì đó rồi lại thôi, cứ ngập ngừng thật lâu. Chưa bao giờ Uyên rụt rè đến thế này.
Mình ngồi như đóng đinh trên ghế, hai bàn tay không biết từ khi nào đã rời khỏi mặt bàn, bám chặt vào thành ghế mạnh đến nỗi gân guốc nổi đầy, cứ như mình mà không giữ chặt thì có thể té ra bất cứ lúc nào.
Mình chưa dám đụng vào xấp hồ sơ lạnh lẽo kia, cũng chưa dám hỏi Uyên câu nào, chỉ nhìn Uyên mãi. Thế nhưng... Thái độ cô nàng gần như đã nói lên tất cả những gì mình muốn biết.
Mình cứ nhìn Uyên rồi mang theo chút hy vọng thầm đoán liệu có phải Uyên đang chọc ghẹo mình không? Cô nàng chỉ đang đùa thôi, nhưng sao trong đôi mắt màu nâu nhàn nhạt đó cứ loang loáng một thứ giống như nước mắt vậy.
Đôi mắt nâu chợt quay đi thật nhanh, kèm theo chất giọng nghèn nghẹt:
- Uyên đem tới rồi đó. T tự xem đi!
Chả hiểu sao lúc này mình lại cười như thằng ngố:
- Xem chi mất công. Uyên cứ nói T biết được rồi!
- Xem đi! - Uyên thở ra - Tự mình xem để rõ ràng mọi chuyện, sau này không phải thắc mắc nghi ngờ nữa.
Mình gật gật đầu nhưng vẫn ngồi yên, nhìn trừng trừng bìa hồ sơ màu vàng vô tri trên bàn, bỗng dưng thầm ước thời đại này còn mông muội, không có giám định DNA có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Từng giây từng giây chậm chạp trôi qua, sau mấy lần hít ra thở vào, sau cùng mình lấy hết quyết tâm chồm tới cầm lấy xấp hồ sơ, tay run rẩy mở ra. Việc này không mấy khó khăn, vì Uyên đã xem nó trước mình.
Tổng cộng có ba tờ giấy, phía trên ghi đầy đủ thông tin, còn có biểu đồ gì đó, song mình chỉ quan tâm tới kết quả. Mắt mình lướt nhanh xuống dưới cùng, đọc kĩ dòng chữ kết luận in đậm và to: Cùng Huyết Thống.
Dù đã chuẩn bị từ trước, thời khắc này tim mình vẫn như bị ai đó bóp nghẹt, mặt mày nóng rừng rực rồi nước mắt đột ngột chảy ra không cách gì kiềm được, rớt lộp độp xuống giấy.
Mình căng mắt cố đọc lại lần nữa, thật kĩ từng chữ từng chữ, thậm chí là đánh vần, hy vọng vừa rồi chỉ là nhìn nhầm, thế nhưng mấy con chữ nhòe nhoẹt như đang nhảy múa trêu ngươi vẫn như trước không hề thay đổi mảy may.
- Xin lỗi! Lẽ ra từ đầu Uyên không nên kêu T xét nghiệm lại làm gì, để rồi hy vọng... - Uyên buồn bã nói.
Mình lắc đầu, không thể nghe rõ Uyên nói gì, lõm bõm tiếng được tiếng mất vì hai tai đã ù hết rồi.
Mình quay mặt đi nơi khác quệt quệt nước mắt thật nhanh, trong lòng tự nhủ cần phải chấp nhận sự thật này, cố gắng trấn tĩnh mà không được. Mọi thứ đã bày ra hết trước mắt vậy rồi, còn có thể làm gì ngoài chấp nhận. Thế nhưng... Chấp nhận, nói thì dễ, tới khi va vào mới biết khó khăn cỡ nào.
Mình run rẩy:
- Tin được không? Kết quả này có khi nào nhầm lẫn gì không?
Uyên thở dài:
- Trung tâm chuyên về di truyền lớn nhất miền nam, có tiếng nhất, chi tiền cho dịch vụ đắt nhất, T nghĩ nhầm lẫn được không? Nhưng nếu T không tin tưởng, Uyên sẵn sàng tìm trung tâm khác làm xét nghiệm một lần nữa...
- Thôi, không cần.
Trong cơn tuyệt vọng mình nói vậy thôi, thực ra thừa biết khả năng nhầm lẫn này là con số không rồi. Ba đã xét nghiệm một lần, hôm trước mình xét nghiệm lại lần nữa là lần thứ hai, lần này là lần ba, thì làm sao sai được nữa?
Có chăng, khi mọi chuyện không được như mong muốn, người ta luôn phát sinh sự nghi ngờ, điều này đều xuất phát từ tâm trạng tuyệt vọng tột cùng.
- T về trước. Cảm ơn Uyên!
Không muốn khóc lóc trước mặt Uyên, mình đứng bật dậy, gấp gáp bỏ đi, cũng chẳng màng cầm theo xấp giấy kia làm gì.
Loạng choạng đi được mấy bước, mình vấp vào bậc thềm té lăn cù, tay xước một đường dài đỏ tấy bật máu. Trước mắt một mảnh nhòe nhoẹt mông lung thật đen tối, mình lồm cồm bò dậy, chưa kịp đứng lên thì đột ngột cảm nhận hơi ấm lan vào mặt, Uyên bước tới vòng hai tay qua cổ ôm chặt mình, nức nở:
- Xin lỗi! Đúng ra Uyên không nên cho T hy vọng...
Mình ghét cảm giác này, bất lực tới mức dựa dẫm vào một đứa con gái để tìm chút bình yên, chỉ muốn xô Uyên ra mà chạy đi thật xa để khóc cho thỏa thích, nhưng lại không làm được, rốt cục vẫn cứ ngồi đó vùi mặt sâu vào lòng Uyên rồi khóc cay đắng. Ai nhìn mặc ai, mặc kệ tất cả, mình chẳng còn cần thể diện nữa, chỉ muốn trút bỏ hết mọi thứ ra ngoài.
Mọi thứ chìm dần, chìm dần trong sự vật vã tưởng như không cách nào chịu đựng. Chẳng thể nhớ nổi sau đó diễn biến ra sao, chỉ biết tới lúc mình bình tĩnh lại chút ít thì đã nhận ra bọn mình đang ngồi trong quán ăn hải sản, là cái quán lần trước Uyên tới rước mình, cũng là cái quán mà hôm Trung Thu đầu tiên mình đi tìm Uyên. Đây là lần thứ ba, hình như lần nào bọn mình tới đây cũng đều có chuyện lớn.
Nhân viên mang bia và mấy đĩa thức ăn ra, vẻ mặt ái ngại ngó bọn mình, có lẽ vẫn chưa quên cái đêm cách đây vài ngày, giữa khuya bị bọn mình làm um lên.
Uyên rót bia vào hai cái ly cối bằng thủy tinh nặng trịch, một cho mình, một cho cô nàng, sau đó cầm ly cụng côm cốp, khóe mắt vẫn còn ngấn nước tỏ ý cười:
- Uống cho quên sầu! Đêm nay không say không nghỉ, Uyên uống với T tới chết thì thôi!
- Ừ, chết mới thôi!
Mình như người mất hồn thờ thẫn cầm ly uống cạn, lại kêu Uyên:
- Rót tiếp đi!
- Ăn chút gì đã, mới có sức uống chứ!
Uyên gắp một cái càng cua đã bóp nứt phần vỏ vào chén mình, mình xua tay:
- Không muốn ăn gì hết. Uống tiếp!
- Rồi, uống.
Ly cạn sạch, bia liên tục được rót vào đầy tràn, hết đá tự châm, quay đi quay lại đã hết mười mấy chai bia. Uống quá nhanh làm mình bị sốc, đầu óc lúc này đã quay mòng mòng nhưng lại cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, tiếp tục đưa ly lên hô hào:
- Uống nữa!
Tửu lượng Uyên cao hơn mình nên vẫn còn tỉnh, có điều ánh mắt thất thần ngó mình tràn ngập sự áy náy hay là thương hại:
- Vậy được rồi. Gần đây hình như T hơi suy nhược, ốm hơn trước đó, thôi đừng uống nữa!
Cô nàng vẫn luôn vì chuyện khuyên bảo mình xét nghiệm DNA mà ray rứt. Mình sao có thể trách Uyên, biết ơn còn không hết, xuề xòa nói:
- T còn uống được. Uống đi! Không phải hồi nãy Uyên nói uống tới chết mới thôi hay sao, giờ sợ hả?
- Ừ. Là sợ T chết đó! - Uyên lắc đầu - Nghe nè, Uyên biết T đang rất buồn, rất suy sụp. Uyên từng trải qua nên thừa hiểu cảm giác đó, nhưng T nên nhớ T vẫn còn có gia đình. Cố gắng vượt qua đi, đừng quá đau khổ nữa!
Mình cười:
- Việc của Uyên bây giờ là uống với T thôi, cứ uống đi, đừng nói nhiều nữa! Hết đêm nay T sẽ hết buồn thôi!
Bị nài ép mãi không từ chối được, Uyên chán chường chạm ly với mình rồi uống cạn, sắc mặt từ hồng dần dần chuyển sang hơi trắng xanh, càng uống càng tỉnh.
Mà đúng là mình đang rất mệt mỏi. Sau cả ngày leo núi hôm qua, ngủ dậy nhức mỏi mình mẩy kinh khủng, lâu rồi mình không vận động cường độ cao tới vậy, thầm nghĩ không biết chị thế nào rồi, lúc sáng đi gấp mình chưa kịp trò chuyện được mấy câu.
Đứng làm việc được ít phút là tay chân mình bắt đầu run rẩy. Ban đầu mình cố gắng làm, qua một hồi mệt quá không cố được nữa, tốc độ chậm lại dần, báo hại ông Nhái gánh sấp mặt, liên tục hối thúc mình. Tới khi đường rớt đầy đất, anh Trường vội tắt máy chạy lại kêu mình qua bên kia nằm nghỉ, ổng làm thế cho một lúc. Ổng tưởng mình còn bệnh, đâu biết mình thế này là do chuyến du hí leo núi hôm qua, vậy nên mới hào hiệp giúp đỡ, lỡ như ổng biết ra sự thật chắc chửi mình te tua luôn quá.
Mình không từ chối, gật đầu cảm ơn rồi sang phòng sửa chữa ngay cạnh nằm lên mấy miếng giấy cạc tông. Chẳng những thân thể rã rời mà đầu óc mình cũng đang rất loạn, từ sáng tới giờ luôn bị kết quả xét nghiệm DNA chiều nay ám ảnh không thôi.
Mình có cảm giác không lành, thật sự là vậy.
Dù Uyên hay ai có nói gì, có an ủi gì đi nữa, mình vẫn tin vào trực giác bản thân, tin vào sự xúc động của ba khi nói ra sự thật với mình đêm đó. Ba không thể nào diễn kịch đạt như vậy được, và mình tin ba cũng sẽ không bày ra trò lừa dối mình. Nhưng thử thì vẫn phải thử, hy vọng thì vẫn hy vọng, chỉ là càng lúc càng thấy niềm hy vọng đó quá mức nhỏ nhoi, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Cơ thể mỏi mệt còn ráng được, một khi tinh thần cũng rệu rã thì đúng là ác mộng. Mình chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm đó mãi thôi, hai mắt nhắm chặt, tai nghe tiếng máy chạy xập xình, tiếng các anh em công nhân khác ồn ào mà ngỡ như bản thân đang chìm trong một thế giới khác hoàn toàn.
Vậy nhưng nằm chừng nửa tiếng, mình vẫn uể oải ngồi dậy đi sang phòng làm việc, vào thay cho anh Trường. Ổng quan tâm hỏi:
- Làm nổi không? Không thì cứ nghỉ đi, anh làm giùm cho hết buổi sáng.
- Nổi. Em đỡ rồi!
Không nổi cũng phải nổi, lúc này chuyện mình cần nhất là để đầu óc bận rộn không suy nghĩ lung tung nữa kẻo điên lên mất, muốn vậy thì nên vùi đầu vào mà làm việc thôi.
Ngày hôm nay trôi qua thật dai dẳng và nặng nề, nhưng rốt cuộc cũng xong. Đưa Mừng nhóc về nhà, thay đồ xong mình vọt đi ngay, cũng không quan tâm tới thái độ kỳ lạ của nó. Sáng giờ nó không nói với mình được mấy câu, nhấm nhẳng nhát gừng, mình đoán sau vụ con bé Trà My lỡ miệng hôm nọ, nó đã biết được gì đó, và có lẽ không hài lòng vì mình giấu nó những chuyện đó.
Bình thường thì mình đã lên tiếng giải thích rồi, song hôm nay tâm trạng mình thậm chí còn tệ hơn nó gấp bội, thế nên mặc kệ. Sắp tới nếu mình và chị không thuận lợi, có khi mình nghỉ làm trên này luôn rồi, chẳng còn dịp nào để gặp lại nó nữa.
Mình không về nhà mà gọi ngay cho Uyên để hỏi thăm tình hình, tiếc là vẫn chưa có kết quả xét nghiệm. Uyên kêu mình chờ thêm một lát, đừng nôn nóng quá, nhưng làm sao không nôn nóng cho được. Cuộc sống mình sắp tới sẽ ra sao, xấu hay tốt đẹp, đi đâu về đâu đều phụ thuộc hoàn toàn vào mấy tờ giấy xét nghiệm đó cả, cho nên càng chờ đợi càng đứng ngồi không yên.
Với tâm trạng hiện giờ mà về nhà rất không ổn, mình chạy tới quán café quen thuộc, kêu một lon bò cụng, sau đó gọi điện cho chị.
- Hơn 5h30 rồi, sao T chưa về nữa? - Chị hỏi.
Mình ráng nói với giọng bình thường hết sức có thể:
- Em ghé thăm nội chút, chắc không về ăn cơm đâu, chị đừng chờ.
- Vậy hả? Làm chị nấu cơm quá chừng, có món gà kho T thích ăn nữa... - Giọng chị hơi buồn. Mình chưa kịp an ủi, chị đã bảo - Mà nói vậy chứ không sao đâu. T ở chơi với nội đi, nếu tối không về thì cứ ngủ bên đó, chị ngủ một mình được.
- Ừ, để coi tình hình rồi tính. Có gì em sẽ báo sớm. Chị sao rồi, còn nhức đầu không?
- Hết rồi, chỉ hơi nhức mình mẩy à. T có nhức không?
- Nhức sao không, vô làm mệt muốn chết luôn nè! - Mình than thở.
- Hi hi, chị giở tay không lên luôn...
- Ai kêu sung chi!
- Lâu lâu mới có dịp mà. Từ lúc quen nhau tới giờ có mấy khi mình đi đâu đâu, nên chị mới tranh thủ. - Chị cười khúc khích.
- Em giỡn thôi. Chị ăn cơm rồi nghỉ sớm đi, chút có gì em báo sau!
- Ừm, cho chị gửi lời thăm nội hén!
- Em sẽ nhắn.
Nghe chị nói mà thấy tội, đúng là tụi mình ít khi đi chơi xa, đợt đi Vũng Tàu lần trước cũng có Uyên đi cùng, chị làm gì còn không gian riêng nữa. Tính ra thì chuyến đi núi hôm qua dù không hề xa nhưng coi như trọn vẹn, có thể xem là một kỷ niệm đẹp đáng nhớ.
Trong lúc ngẫm nghĩ, mắt trái mình bỗng giật giật liên hồi. Người ta hay nói mắt trái giật là điềm xui, chẳng rõ đúng sai thế nào, mình không tin nhưng lại bị đúng vào thời điểm này nên ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, tinh thần càng thêm dao động kịch liệt.
Mình cứ ngồi một mình như vậy từ chiều cho đến khi trời sụp tối, không dùng điện thoại cũng chẳng trò chuyện với ai, chỉ lặng lẽ nhìn ngó khắp xung quanh, ngớ ngẩn quan sát mấy vị khách lác đác trong quán lúc này, thầm nghĩ có ai trong số họ cũng đang chịu nỗi khổ không thể nói thành lời như mình không?
Thời khắc chờ đợi nặng nề này, mình không còn nghĩ được gì ra hồn nữa, tâm trí cứ rối bời, muôn vàn nỗi lo, tâm trạng mông lung khó tả.
Khoảng 7h tối, Uyên tới, không quên cầm theo tệp hồ sơ mà nhìn vào cứ ngỡ là bản án treo lơ lửng trên đầu mình.
Từ xa, nét mặt cô nàng bình thản không biểu lộ gì khác thường, nhưng khi tới gần, mình nhận ra vành mắt Uyên hơi sưng đỏ. Tim mình bắt đầu đập loạn xạ, hơi thở không tự chủ được bỗng trở nên dồn dập khó khăn, cảm giác bất an dâng tràn.
Uyên lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, thảy tệp hồ sơ mỏng có màu vàng nhạt lên mặt bàn, đôi mắt đẹp nhìn mình trân trối, làn môi mấp máy toan nói gì đó rồi lại thôi, cứ ngập ngừng thật lâu. Chưa bao giờ Uyên rụt rè đến thế này.
Mình ngồi như đóng đinh trên ghế, hai bàn tay không biết từ khi nào đã rời khỏi mặt bàn, bám chặt vào thành ghế mạnh đến nỗi gân guốc nổi đầy, cứ như mình mà không giữ chặt thì có thể té ra bất cứ lúc nào.
Mình chưa dám đụng vào xấp hồ sơ lạnh lẽo kia, cũng chưa dám hỏi Uyên câu nào, chỉ nhìn Uyên mãi. Thế nhưng... Thái độ cô nàng gần như đã nói lên tất cả những gì mình muốn biết.
Mình cứ nhìn Uyên rồi mang theo chút hy vọng thầm đoán liệu có phải Uyên đang chọc ghẹo mình không? Cô nàng chỉ đang đùa thôi, nhưng sao trong đôi mắt màu nâu nhàn nhạt đó cứ loang loáng một thứ giống như nước mắt vậy.
Đôi mắt nâu chợt quay đi thật nhanh, kèm theo chất giọng nghèn nghẹt:
- Uyên đem tới rồi đó. T tự xem đi!
Chả hiểu sao lúc này mình lại cười như thằng ngố:
- Xem chi mất công. Uyên cứ nói T biết được rồi!
- Xem đi! - Uyên thở ra - Tự mình xem để rõ ràng mọi chuyện, sau này không phải thắc mắc nghi ngờ nữa.
Mình gật gật đầu nhưng vẫn ngồi yên, nhìn trừng trừng bìa hồ sơ màu vàng vô tri trên bàn, bỗng dưng thầm ước thời đại này còn mông muội, không có giám định DNA có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Từng giây từng giây chậm chạp trôi qua, sau mấy lần hít ra thở vào, sau cùng mình lấy hết quyết tâm chồm tới cầm lấy xấp hồ sơ, tay run rẩy mở ra. Việc này không mấy khó khăn, vì Uyên đã xem nó trước mình.
Tổng cộng có ba tờ giấy, phía trên ghi đầy đủ thông tin, còn có biểu đồ gì đó, song mình chỉ quan tâm tới kết quả. Mắt mình lướt nhanh xuống dưới cùng, đọc kĩ dòng chữ kết luận in đậm và to: Cùng Huyết Thống.
Dù đã chuẩn bị từ trước, thời khắc này tim mình vẫn như bị ai đó bóp nghẹt, mặt mày nóng rừng rực rồi nước mắt đột ngột chảy ra không cách gì kiềm được, rớt lộp độp xuống giấy.
Mình căng mắt cố đọc lại lần nữa, thật kĩ từng chữ từng chữ, thậm chí là đánh vần, hy vọng vừa rồi chỉ là nhìn nhầm, thế nhưng mấy con chữ nhòe nhoẹt như đang nhảy múa trêu ngươi vẫn như trước không hề thay đổi mảy may.
- Xin lỗi! Lẽ ra từ đầu Uyên không nên kêu T xét nghiệm lại làm gì, để rồi hy vọng... - Uyên buồn bã nói.
Mình lắc đầu, không thể nghe rõ Uyên nói gì, lõm bõm tiếng được tiếng mất vì hai tai đã ù hết rồi.
Mình quay mặt đi nơi khác quệt quệt nước mắt thật nhanh, trong lòng tự nhủ cần phải chấp nhận sự thật này, cố gắng trấn tĩnh mà không được. Mọi thứ đã bày ra hết trước mắt vậy rồi, còn có thể làm gì ngoài chấp nhận. Thế nhưng... Chấp nhận, nói thì dễ, tới khi va vào mới biết khó khăn cỡ nào.
Mình run rẩy:
- Tin được không? Kết quả này có khi nào nhầm lẫn gì không?
Uyên thở dài:
- Trung tâm chuyên về di truyền lớn nhất miền nam, có tiếng nhất, chi tiền cho dịch vụ đắt nhất, T nghĩ nhầm lẫn được không? Nhưng nếu T không tin tưởng, Uyên sẵn sàng tìm trung tâm khác làm xét nghiệm một lần nữa...
- Thôi, không cần.
Trong cơn tuyệt vọng mình nói vậy thôi, thực ra thừa biết khả năng nhầm lẫn này là con số không rồi. Ba đã xét nghiệm một lần, hôm trước mình xét nghiệm lại lần nữa là lần thứ hai, lần này là lần ba, thì làm sao sai được nữa?
Có chăng, khi mọi chuyện không được như mong muốn, người ta luôn phát sinh sự nghi ngờ, điều này đều xuất phát từ tâm trạng tuyệt vọng tột cùng.
- T về trước. Cảm ơn Uyên!
Không muốn khóc lóc trước mặt Uyên, mình đứng bật dậy, gấp gáp bỏ đi, cũng chẳng màng cầm theo xấp giấy kia làm gì.
Loạng choạng đi được mấy bước, mình vấp vào bậc thềm té lăn cù, tay xước một đường dài đỏ tấy bật máu. Trước mắt một mảnh nhòe nhoẹt mông lung thật đen tối, mình lồm cồm bò dậy, chưa kịp đứng lên thì đột ngột cảm nhận hơi ấm lan vào mặt, Uyên bước tới vòng hai tay qua cổ ôm chặt mình, nức nở:
- Xin lỗi! Đúng ra Uyên không nên cho T hy vọng...
Mình ghét cảm giác này, bất lực tới mức dựa dẫm vào một đứa con gái để tìm chút bình yên, chỉ muốn xô Uyên ra mà chạy đi thật xa để khóc cho thỏa thích, nhưng lại không làm được, rốt cục vẫn cứ ngồi đó vùi mặt sâu vào lòng Uyên rồi khóc cay đắng. Ai nhìn mặc ai, mặc kệ tất cả, mình chẳng còn cần thể diện nữa, chỉ muốn trút bỏ hết mọi thứ ra ngoài.
Mọi thứ chìm dần, chìm dần trong sự vật vã tưởng như không cách nào chịu đựng. Chẳng thể nhớ nổi sau đó diễn biến ra sao, chỉ biết tới lúc mình bình tĩnh lại chút ít thì đã nhận ra bọn mình đang ngồi trong quán ăn hải sản, là cái quán lần trước Uyên tới rước mình, cũng là cái quán mà hôm Trung Thu đầu tiên mình đi tìm Uyên. Đây là lần thứ ba, hình như lần nào bọn mình tới đây cũng đều có chuyện lớn.
Nhân viên mang bia và mấy đĩa thức ăn ra, vẻ mặt ái ngại ngó bọn mình, có lẽ vẫn chưa quên cái đêm cách đây vài ngày, giữa khuya bị bọn mình làm um lên.
Uyên rót bia vào hai cái ly cối bằng thủy tinh nặng trịch, một cho mình, một cho cô nàng, sau đó cầm ly cụng côm cốp, khóe mắt vẫn còn ngấn nước tỏ ý cười:
- Uống cho quên sầu! Đêm nay không say không nghỉ, Uyên uống với T tới chết thì thôi!
- Ừ, chết mới thôi!
Mình như người mất hồn thờ thẫn cầm ly uống cạn, lại kêu Uyên:
- Rót tiếp đi!
- Ăn chút gì đã, mới có sức uống chứ!
Uyên gắp một cái càng cua đã bóp nứt phần vỏ vào chén mình, mình xua tay:
- Không muốn ăn gì hết. Uống tiếp!
- Rồi, uống.
Ly cạn sạch, bia liên tục được rót vào đầy tràn, hết đá tự châm, quay đi quay lại đã hết mười mấy chai bia. Uống quá nhanh làm mình bị sốc, đầu óc lúc này đã quay mòng mòng nhưng lại cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, tiếp tục đưa ly lên hô hào:
- Uống nữa!
Tửu lượng Uyên cao hơn mình nên vẫn còn tỉnh, có điều ánh mắt thất thần ngó mình tràn ngập sự áy náy hay là thương hại:
- Vậy được rồi. Gần đây hình như T hơi suy nhược, ốm hơn trước đó, thôi đừng uống nữa!
Cô nàng vẫn luôn vì chuyện khuyên bảo mình xét nghiệm DNA mà ray rứt. Mình sao có thể trách Uyên, biết ơn còn không hết, xuề xòa nói:
- T còn uống được. Uống đi! Không phải hồi nãy Uyên nói uống tới chết mới thôi hay sao, giờ sợ hả?
- Ừ. Là sợ T chết đó! - Uyên lắc đầu - Nghe nè, Uyên biết T đang rất buồn, rất suy sụp. Uyên từng trải qua nên thừa hiểu cảm giác đó, nhưng T nên nhớ T vẫn còn có gia đình. Cố gắng vượt qua đi, đừng quá đau khổ nữa!
Mình cười:
- Việc của Uyên bây giờ là uống với T thôi, cứ uống đi, đừng nói nhiều nữa! Hết đêm nay T sẽ hết buồn thôi!
Bị nài ép mãi không từ chối được, Uyên chán chường chạm ly với mình rồi uống cạn, sắc mặt từ hồng dần dần chuyển sang hơi trắng xanh, càng uống càng tỉnh.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN