Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Ngay chiều hôm đó, đoàn thanh tra của BCT lên xe về HN trong không khí vui vẻ tràn đầy tình hữu nghị. Riêng Thư xin ở lại, lấy cớ là đi thăm họ hàng ở gần đó. Mọi chuyện cũng đã xong nên không ai quan tâm đến việc đó cả.
Đêm hôm đó, sau khi chuẩn bị kỹ càng, tôi và Thư quay lại công ty...
Đến đây chắc anh em sẽ tự hỏi: Ơ, Định mệnh, mọi chuyện đã xong, thằng nào cần chạy đã chạy, thằng nào thoát cũng đã thoát, còn quay lại chỗ đấy làm đéo gì nữa nhỉ …
Vâng, hôm đó tôi cũng hỏi Thư giống như vậy (tất nhiên giống về nội dung thôi, chứ mà tôi vâng đm với đéo điếc ra thì ăn dép vào mặt ngay :)).
Thấy tôi hỏi, Thu chỉ úp mở: Để tối nay sẽ rõ.
Phải lưu ý anh em 1 chút là thời điểm đó bọn tôi mới ra trường, chưa trải qua những vụ án, những sự kiện mà tôi đã kể với anh em trong mấy chuyện trước. Nên mặc dù tôi biết Thư cũng thuộc loại iq cao nhưng đối với những việc quốc gia đại sự như thế này … thú thực tôi cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vậy nên suốt cả buổi tối và trên suốt đoạn đường đi từ khách sạn đến công ty, tôi vẫn tìm cách gặng hỏi Thu về mục đích chuyến đi lần này. Hơn nữa, trong thâm tâm tôi quả thực muốn thoát khỏi chuyện này cáng sớm càng tốt. Và rõ ràng là việc nửa đêm nửa hôm lần mò ở cái công ty mà sáng nay vừa có BT BCA đích thân ghé thăm không phải là cách hay.
Nhưng nói thế nào thì nói, Thu nó vẫn dứt khoát đến công ty tối hôm đó. Chỉ cho đến trước khi lên đường nó mới ôm tôi và nói: Nếu cậu muốn hoàn toàn thoát ra khỏi đống bùn này, thì cậu phải đi cùng tớ.
Khác với những lần trước, tối hôm đó bọn tôi gọi taxi và xuống xe khi còn cách lối rẽ vào công ty 1 đoạn khá xa rồi mới bắt đầu lần mò tiến vào công ty. Lần đầu tiên tôi thấy Thu thận trọng như vậy. Khi chúng tôi tiến đến cổng công ty, Thu kéo tôi núp xuống dưới ruộng, khuất sau vệ cỏ ở bên mé phải của công ty. Ở đây bọn tôi có thể quan sát được cả căn nhà phía bên kia cánh đồng của lão gù cũng như con đường nhỏ dẫn từ đường cái vào công ty.
Tôi chui vào đó ngồi mà trong long tràn đầy hoang mang, không biết mục đích của Thư là gì. Mấy lần tôi định quay qua hỏi nhưng Thư đếu giơ tay ra dấu im lặng. Khi mà muỗi bắt đầu đánh hơi thấy mùi máu và kéo đại quân đến liên hoan thì từ phía đường lớn, có ánh đèn chiếu sáng, 1 chiếc ô tô đỗ lại, thả xuống 2 bóng người rồi phóng đi. Thư nắm chặt tay tôi, kéo núp sâu dưới vệ cỏ, khuôn mặt em ấy tập trung cao độ. Thoáng chốc 2 bóng người đã đến tiến đến cổng công ty. Nhưng 2 người này không mở cửa mà nhảy xuống ruộng men theo vệ bờ tường tiến ra đằng sau công ty. Có lẽ Thư cũng đã lường trước điều này nên vệ cỏ chỗ bọn tôi núp còn cách xã chỗ 2 người kia xuống 1 đoạn.
Nhoáng 1 cái 2 người kia đã đi khuất ra phía sau nhà. Tôi ghé tai Thư thì thầm: Ai đấy ?
Thư lắc đầu không hiểu ý là Thư cũng không biết hay không nói được.
Đợi thêm 1 lúc, không thấy có thêm người nào nữa, Thư mới ra hiệu cho tôi đi ra phía sau nhà. Lúc này tôi cũng đoán, Thư muốn tiến vào lối đi bi mật đằng sau ngôi nhà. Nhưng quả thực tôi không thể đoán được 2 người vừa đến là ai và mục đích thực sự của Thư trong chuyện này là gì. Nhưng đã đến nước này rồi thì không thể quay đầu được nữa rồi, chả nhẽ lại để Thư vào đó 1 mình.
Khi đã vòng ra đằng sau, bọn tôi thấy cỏ mọc um tùm, che kín phần lớn bức tường bên hông và có lẽ là lối đi bí mật vào ngôi nhà. Rón rén, vạch cỏ lần tìm, bọn tôi nhanh chóng phát hiện ra một cánh cửa nhỏ. Tôi nắm tay Thư tiến đến gần. Không gian yên tĩnh nên bọn tôi bắt đầu nghe thấy tiếng nói chuyện mặc dù rất khẽ của những người trong nhà.
Mày chắc chắn là visa này không vấn đề gì chứ. Mày phải hiểu là tao mà bị tóm ở sân bay thì tao sẽ khai hết chứ không có ngu mà nhận hết tội trạng về mình đâu.
Anh yên tâm, giấy tờ nó chỉ là thủ tục, quan trọng là anh Q đã bật đèn xanh rồi. Công an cửa khẩu họ sẽ không gây khó dễ gì cho anh đâu.
Mày nói thì nghe hay lắm, mày có phải đi đéo đâu. Dù có đéo bị bắt đi nữa thì sang bên đó tao biết sống thế nào, rồi còn vợ con tao ở nhà nữa.
Một giọng nói trầm đục vang lên, mặc dù đã cố nén lại những vẫn toát ra vẻ quyền lực:
Thằng Đinh nói chú không tin, thế ngay cả anh chú cũng nghi ngờ à.
Dạ không, em có bao giờ dám nghi ngờ anh. Nhưng em vẫn không hiểu sao đang yên đang lành em lại phải đi thế này. Em tưởng anh đã thu xếp được giúp em rồi.
Thu xếp rồi thì chú mới đi được thế này chứ. Chứ không chú đã vào trại từ sáng nay rồi. Mà phải đích thân anh Q xuống mới xử lý được đó. Chú phải biết là vụ này do đích thân BBT yêu cầu A92 làm. Nó nằm ngoài tầm với của anh. Không có anh # nhờ anh Ba thì có đời nào anh Q anh ấy dám can thiệp.
Nhưng em làm gì đến mức mà phải để BBT đánh hả anh.
Ai đánh chú, bọn nó đánh là đánh anh, đánh anh # và xa hơn là đánh anh Ba, hội nghị TW 6 sắp đến rồi. Vấn đề chú lai là cái mắt xích then chốt để làm vụ này.
Im lặng hồi lâu, có lẽ Trịnh giám đốc đã chấp nhận số phận, lão vớt vát:
Nhưng còn vợ con em …
Chú yên tâm, còn anh ở đây, vợ con chú sẽ có cuộc sống sung túc đầy đủ. Vợ con anh như nào thì vợ con chú cũng như thế. … Chú cứ để anh nói đã. Riêng phần chú anh hứa là chỉ sau Hội nghị TW 6, khi anh Ba xử lý xong bọn kia, anh sẽ đón chú về. Còn từ giờ đến lúc đó, chú cứ an tâm hướng thụ cuộc sống. Người của mình sẽ không để chú thiếu thứ gì cả. Yên tâm đi.
Giọng Trịnh nài nì:
Nhưng anh bắt em đi đột ngột quá, em chưa chuẩn bị gì cả, vợ con em ở nhà chắc cũng chưa biết gì. Em muốn về gặp vợ con lần cuối.
Có tiếng đập bàn cái rầm 1 cái khiến tôi và Thư cùng giật nảy mình, trong nhà, người kia có vẻ không còn giữ được bình tĩnh:
Chú đéo hiểu gì cả. Cái quyết định khởi tố vụ án nhẽ ra đã ký từ mấy hôm trước. Hôm nay anh Q về đã yêu cầu xác minh lại, chắc cũng chỉ được ngày 1 ngày 2 thôi. Nếu đã khởi tố thì anh Q chứ bố anh Q cũng không để chú bay ra nước ngoài được….. Chú không còn lựa chọn nào khác.
Trong nhà, lão Trịnh đang phân trần điều gì đó thì tôi chợt phát hiện từ phía bên kia cánh đồng, 1 ngừoi đang lội ruộng tiến lại gần. Tôi quay sang thì thấy Thư cũng đang nhìn về phía đó anh mắt đăm chiêu.
Tôi vội đứng dậy kéo Thư bỏ chạy, chí ít là lúc này nếu bỏ chạy bọn tôi vẫn còn nhiều cơ hội thoát được. Hơn nữa người kia cũng khó mà nhìn thấy mặt bọn tôi được.
Nhưng không hiểu sao Thư lại đứng im không hề nhúc nhích, tôi quay lại, lúc này trăng đã lên cao soi rõ khuôn mặt Thư. Thư đang nhìn tôi, ánh mắt kiên định, môi mím chặt. Thư kéo tay tôi quay lại, mở cánh cửa gỗ, tiến vào.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN