Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Ở trong một căn phòng tối om cùng với 2 cái bàn thờ, thêm cả cái di ảnh của người con gái mặc áo trắng ám ảnh đêm qua nữa, Có là người gan ly đến mấy thì chắc cũng phải sởn gai ốc, lạnh xương sống. Đằng này hắn lại vốn là người yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm...
Thế nên trước tình cảnh đó, mặt hắn cắt không còn giọt máu, vội vã chạy xuống dưới nhà.
Ơn trời, xuống đến tầng 2 hắn đã nghe thấy tiếng xe máy. Xuống đến tầng 1 thì cửa mở, và vị cứu tinh của hắn chính là ... em Dung.
Thấy bộ dạng hớt hở hớt hải của hắn, Dung chỉ chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu kỳ như hôm qua. Còn về phần mình, hắn thấy ánh sáng và thấy người thì tự nhiên sự dũng cảm quay trở lại. Hắn cười tự giễu mình và hơi thấy xấu hổ. Chả hiểu tại sao lại có thể hoảng hồn vì những thứ vớ vẩn như vậy được. Làm mất mặt với người đẹp quá.
Hắn vội vuốt vuốt tóc, nói vài câu xã giao với Dung cho đỡ ngượng : Sáng sớm đã đi đâu vậy cậu. Mà sao không ai để chìa khoá lại cho tớ.
Cái Dung có vẻ hơi bất ngờ khi thấy hắn dám bắt chuyện. Nhưng nó vẫn trả lời một cách chỏng lỏn: Tôi đi đâu kệ tôi, liên quan gì đến ông. Còn chìa khoá ông hỏi thằng Phú ấy. Sao lại hỏi tôi.
Vốn quá quen với việc bị gái hành, hắn chả coi thái độ lấc cấc của cái Dung vào đâu, mà với thân phận là đồng nghiệp cùng công ty, hắn vẫn thản nhiên hỏi tiếp: Tại sáng dậy tớ đã không thấy thằng Phú đâu. Nó đi trước hay cậu đi trước vậy.
Thấy thái độ chỏng lỏn của mình không khiến thằng ất ơ này thôi bắt chuyện, cái Dung trừng mắt nhìn hắn một cái rồi im lặng không nói gì
Thật từ thủa cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ, tiếp xúc gái nhiều mà những đứa đành hanh đanh đá hắn gặp cũng không ít (Điển hình là Thư) nhưng hắn chưa thấy đứa con gái nào chảnh chó, bất lịch sự như cái con này.
Cái kiểu con này thì một là từng bị thằng nào phụ tình nên quay ra căm hận đàn ông, hai là nhà giàu, quyền thế, quen được nuông chiều từ bé nên tư tưởng bố đời, không coi ai ra gì.
Có điều hắn vẫn thấy nghi nghi, hắn luôn cảm thấy cái Dung đang cố tính tỏ ra như thế, cố tình không muốn tiếp xúc, thân cận với ai. Bởi lẽ người bình thường, dù có bố láo vô học đến mấy thì việc giao tiếp tối thiểu cũng không đến mức cục xúc thô lỗ như con này. Hắn còn đang âm thầm đánh giá thì con Dung đã ngoe nguẩy cái mông vĩ đại bước lên cầu thang rồi.
Phải cố gắng lắm hắn mới rời mắt ra khỏi cái cặp mông đó, lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ đen tối, hắn mở cửa bước ra ngoài. Nhớ lại cái ánh mắt quái dị theo dõi hắn từ ngôi nhà phía bên kia cánh đồng. Hắn vòng ra bên phải ngôi nhà, tiến sát đến mép ruộng nhòm sang ngôi nhà lúc này. Nhưng giờ thì chả còn ai ở đó. Mà hắn cũng nhận ra ngôi nhà đó cũng xơ xác tiêu điều, chả biết thực sự có ai ở trong đó hay không nữa.
Đứng 1 lúc thì hắn thấy đói, liếc đồng hồ thấy cũng 8h rồi mà thằng Phú lỉnh nó vẫn chưa về. “Mẹ, cháu với chắt, nó để chú nó nhịn đói thế này đây" Hắn vừa lẩm bẩm chửi vừa lếch thếch quay vào nhà.
Vừa may lúc đấy có tiếng xe máy chạy vào. Không chỉ một mà là 2 cái.
-----
Ngoài con wave ghẻ của Phú lỉnh, chiếc SH còn lại có 2 đứa. 1 thằng nhóc tóc vàng hoe, lùn tịt, mặt choắt, chở đằng sau là 1 con nhỏ khá xinh cơ mà ăn mặc dị hợm, nửa quê nửa tỉnh đúng kiểu gái đú.
Phú lỉnh vừa đưa cho hắn cái bánh mỳ pate vừa giới thiệu: Đây là Tâm, đội phó đội 6, đang thi công nhà máy cho công ty mình. Còn đây là em Linh, bạn gái Tâm.
Hắn nghe Phú lỉnh giới thiệu, xong lại nhớ vụ thần hồn nát thần tính đêm qua mà suýt phì cười. 2 đứa này nhìn cũng có nét cô hồn các đảng, hợp với cái tên tâm linh.
Phú lỉnh giới thiệu tiếp, giọng kéo dài ra như kiểu MC giới thiệu minh tinh: Và trân trọng báo cho chú biết, anh Tâm đây là cháu ruột của sếp Thảo Tổng Giám đốc công ty mình.
Thằng Tâm cười cười, mặt có vẻ khá thỏa mãn khi thấy em Linh quay ra nhìn nó với anh mắt hâm mộ, đoạn Tâm quay ra vỗ vai hắn: Nghe nói cậu là cháu ruột anh Hiệp phó Tổng. Anh em mình mà phối hợp với nhau cứ gọi là đốt cháy cái đất HM này.
Nghe thằng Tâm nói vậy hắn há hốc mồm ngạc nhiên, hết nhìn Phú lỉnh lại nhìn Tâm con. Sao trên đời có thể loại người lố lăng như này. Ko phải là 2 đứa nó đang diễn trò trêu hắn chứ.
Ko biết làm thế nào cho đẹp lòng ông kễnh con này, hắn đành nhai bánh mì cười cầu tài. Chắc thấy mặt hắn nhìn ngu ngu nên Tâm con mất hứng, nó quay sang em Linh, giọng khệnh khạng: Chú anh cử anh về đây tiền trạm trước. Khả năng sắp tới công ty chú anh sẽ quy hoạch toàn bộ vùng này thành khu công nghiệp. Lúc đấy đất khu này có giá, nhà em lại đổi đời.
Cái Linh đáp giọng õng ẹo: Eo, đổi đời gì anh ơi. Có mấy sào ruộng có bán hết cũng chả được bao nhiêu. Em cứ bám lấy anh thôi.
Tâm con nghe thế lại cười sằng sặc.
Nghe bọn Tâm Linh này diễn hề, hắn chỉ muốn nộn mợ nó cái bánh mì trọng bụng ra thôi.
Thấy vẻ mặt nhăn nhó của hẳn, Phú lỉnh tỏ vẻ quan tâm: Cháu xin lỗi nhé, sáng nay cháu phải ra công trường xem mấy cái máy khoan cọc nhồi nó làm được đến đâu rồi. Không đưa chú ăn sáng được.
Hắn đáp giọng nửa đùa nửa thật: Không ăn sáng được thì cũng phải để chìa khóa ở nhà chứ. Mày nhốt chú mày ở nhà như nhốt chó thế hử.
Phú lỉnh: Ơ, cháu tưởng em Dung ở nhà với chú. Mà xe máy em ấy vẫn đây thôi.
Hắn: Nó cũng đi từ sáng, vừa mới về trước mày có một tí. Tao bị nhốt từ sáng đến giờ. Sợ ma vờ lờ.
Hắn nói xong thì cười hềnh hệch, ý là câu đấy chỉ là câu nói đùa. Chứ để bọn nó biết hắn sợ ma thật thì có mà nhục mặt
-----
Viết đến đây thì mình thấy mình không có năng khiếu viết văn. Sử dụng ngôi thứ 3 khi kể chuyện thấy khó quá. Nên mình quyết định quay lại sử dụng ngôi thứ nhất. Anh em thông cảm cho sự đường đột này nhé.
-----
Thấy tôi nói thế, cái Linh chợt xen vào: Khiếp, anh bị nhốt trong nhà này một mình, không bị ma ám mới là lạ đấy.
Thằng Phú đột nhiên quay ra hỏi:
- Em nói thế chứng tỏ trước đây nhà này có chuyện gì xảy ra à ?
Cái Linh hạ giọng vẻ bí hiểm: Ơ, thế lúc thuê nhà không ai nói gì cho các anh biết à.
Rồi nó tự nói: Mà chắc cũng chả ai dám nói đâu.
Kiểu nói chuyện ỡm ờ của cái Linh khiến không chỉ tôi mà ngay cả thằng Tâm cũng sốt ruột, nó quay sang gắt: Có chuyện gì thì nói mẹ nó ra đi, úp úp mở mở, ngứa cả đít.
Cái Linh quay ra lườm thằng Tâm một cái, nhưng cũng không dám cãi lại. Nó nói, bằng cái giọng thì thào: Trước đây nhà này có người chết, không phải chết thường, là treo cổ tự tử, mà không phải người bình thường tự tử, là gái trinh.
Nghe cái Linh nói, tôi nghĩ đến bóng áo trắng đêm qua mà rợn tóc gáy. Quay sang thấy thằng Phú mặt cũng tái mét không nói năng gì. Duy có Tâm con là vẫn bô bô: Đéo mẹ, tưởng cái gì, thời buổi này còn tin 3 cái chuyện vớ vẩn.
Cái Linh cãi lại: Không vớ vẩn đâu, các anh ở xa đến nên không biết chứ, cả làng em chả ai dám đến gần cái nhà này đâu.
Tâm: Thì hôm nay em vào trong nhà rồi đấy thôi. Có bị làm sao đâu. Mà còn thằng Phú nữa. Nó ngủ ở đây cả tuần rồi. Vẫn sống sờ sờ đấy.
Linh cãi: Ban ngày, với lại yêu anh em mới dám vào. Chứ bình thường bố bảo em cũng chả dám lai vãng. Mà anh Phú ngủ ở đây có thấy gì ko ?
Phú lỉnh ấp úng: Thấy gì là ... thấy gì.
Tâm cười: Là có thấy cái bóng áo trắng nào đi dạo loanh quanh trong nhà không ấy.
Phú lỉnh lặng thinh không nói gì. Thấy thái độ phú lỉnh như vậy, tôi đâm chột dạ. Có khi nào Phú lỉnh cũng nhìn thấy những cái mà tôi cũng nhìn thấy hay không. Mà nếu thế, thì chứng tỏ chuyện đêm qua không phải là mơ rồi. Cái quái gì đang diễn ra ở ngôi nhà này vậy ?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN