Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Có tí men trong người nên ngồi nói chuyện 1 lúc quay ra đã thấy Phú lỉnh ngủ lăn quay từ đời nào. Mà thằng này xấu thói, lâu lâu lại thấy nó ngáy rống lên như rít thuốc lào. Hắn nhìn Phú lỉnh lắc đầu ngán ngẩm: Đêm nay sẽ là 1 đêm dài rồi.
Hắn vốn cũng chả phải công tử nhà giàu, cuộc sống cũng lăn lộn bôn ba nhiều. Cơ mà hắn có 1 thói quen không bỏ được. Đấy là phải ngủ 1 mình, tắt đèn tối thui và... yên tĩnh. Vậy mà đêm nay lại phải ngủ cùng với thằng con rời ngáy ầm ầm như này. Khốn nỗi, thà nó ngáy liên tục thì nằm 1 lúc nó cũng quen chắc cũng cố chợp mắt được. Đằng này nó cứ im im độ dăm mười phút xong tsb nó lại rống lên như bị chọc tiết. Thế thì bố thằng nào ngủ được. Thật bất hạnh cho con nào sau này lấy phải thằng Phú lỉnh - hắn âm thầm nguyền rủa.
Nhưng con nào bất hạnh đấy là truyện sau này, còn hiện tại thì đêm nay hắn mới chính là thằng bất hạnh. Hắn lấy điện thoại ra, cố đọc vài chương truyện cho già già mắt, may ra ngủ được chăng.
11h, quả thật đọc truyện cũng có tí công hiệu, cộng thêm cả ngày đi đường dài, người mệt mỏi rã rời, hắn vứt điện thoại sang 1 bên, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Ơn giời, hình như thằng phú lỉnh ngáy nhiều cũng mệt nên cũng cỡ 15p rồi không thấy ho he gì nữa... Hắn mừng thầm.
Hắn vừa thiếp đi thì hình ảnh căn nhà giữa đồng vắng ùa vào đầu hắn. Hắn thấy hắn đang đứng trước tòa nhà như lúc chập tối. Nhưng không có ai đến mở cửa cho hắn. Đột nhiên hắn thấy mình đi xuyên qua được cánh cửa, vào trong nhà. Hành lang tối ôm và có một bóng người phía trước đang gọi hắn. Bóng đó thì rõ ràng là con gái, mà con gái thì hắn có bao giờ từ chối. Hắn tiến đến gần. Hắn muốn nhìn thấy mặt đứa con gái đó. Nhưng càng đến gần thì đứa con gái đó càng lùi xa. Hắn chạy nhanh hơn, xuyên qua các bức tường, các căn phòng. Bất chợt hắn thấy mình đang đứng trong một gian phòng nhỏ, tối om. Và đứa con gái kia thì đã biến mất. Hắn đang dáo dác tìm xung quanh thì chợt thấy trong góc phòng có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn hắn. Hắn hét lên nhưng thấy miệng cứng ngắc, không phát ra tiếng. Và rồi.... khò khò khò.
Tiếng ngáy của Phú lỉnh làm hắn choàng tỉnh giấc trở lại với thực tại. Mồ hôi ướt ròng ròng, Hắn mở trừng mắt, cố xua cái giấc mộng kỳ dị vừa rồi. Hắn thấy mình đang nằm quay mặt vào tường. Và trong phòng thì không hiểu sao sáng lắm, anh sáng hắt bóng hắn lên bức tường trước mặt. Hắn quay người lại thì thấy cửa sổ mở toang. Chắc hôm nay giữa tháng nên trong phòng tràn ngập ánh trăng. Bình thường thì cảnh trăng vào cửa sổ đòi thơ này hẳn sẽ lãng mạn lắm. Có điều cơn ác mộng vừa rồi khiến hắn thấy nó kỳ dị. Ánh trăng dường như không làm căn phòng bớt tăm tối hơn mà chỉ khiến những góc khuất - nơi ánh trăng không len lỏi đến được trở nên mờ ảo. Tiếng dế hòa cùng tiếng êch từ ngoài đồng theo gió đưa vào càng làm mọi thứ thêm ma mị.
Hắn vốn dĩ không phải đứa nhát gan nhưng hình ảnh trước mặt cũng khiến hắn gai gai người. Thằng chó Phú lỉnh đã thôi ngáy. Hắn lại nhắm mắt, cố tìm lại giấc ngủ và thầm hi vọng không gặp cơn ác mộng lúc trước nữa. Nhưng cứ nhắm mắt lại thì cái hình ảnh trong mơ lúc nãy lại ám ảnh hắn. Hắn cứ như nhìn thấy cái bóng áo trắng phía trước và cả đôi mắt đang từ góc phòng nhìn ra nữa. Nằm một lúc, đầu nặng chình chịch hắn có vẻ như thiếp đi.
Khò... khò...
TSB thằng chó chó chết này, hắn vừa lầm bầm chửi vừa quay người lại định đạp cho Phú lỉnh 1 cái. Rồi hắn thấy lạnh xương sống... Một cái bóng trắng lướt ra khỏi phòng. Chính cái bóng xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Hắn vội nhắm chặt mắt lại và tự nhủ: chắc mình đang mơ. Nhưng đây rõ ràng đâu phải mơ, hắn đang thức mà. Mồ hôi hắn toát râ đầm đìa. Hắn ngồi nhổm dậy lay Phú lỉnh: Phú... dậy mày... dậy....
Phú lỉnh ú ở: Gì vậy chú....
Hắn: Hình như có trộm.
Phú lỉnh gắt: Chú bị dở à,Có mỗi cái cửa cháu khóa 2 cái khóa to vật. Có bố trộm cũng không vào được. Chắc chú lạ nhà nên mơ linh tình đấy.
Vốn dĩ hắn cũng bán tín bán nghi, nên lời nói của Phú lỉnh làm hắn tẽn tõ nghĩ lại: Trộm đếch gì mà lại mặc áo trắng. Lại còn giống trong giấc mơ chứ. Chắc do hắn nửa mê nửa tỉnh tưởng tượng ra thôi. Nghĩ vậy hắn thôi không gọi Phú lỉnh nữa. Nhưng giờ bảo hắn nằm xuống ngủ tiếp khác nào đánh đố.
Ngẫm nghĩ 1 lúc hắn dậy đóng cửa sổ cho trăng khỏi chiếu vào. Và bật đèn trong phòng sáng trưng. Được cái thằng phổi bò Phú lỉnh nó cũng đếch quan tâm. Vân ngáy pho pho.
Làm thế rồi nhưng suốt cả đêm hắn vẫn chả ngủ được. Chắc phải đến gần sáng hắn mới thiếp đi.....
-----
Khi hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu, trong phòng còn mỗi mình hắn, Phú lỉnh không biết đã đi đâu. Hắn uể oải ngồi dậy, nghĩ lại giấc mơ đêm qua mà cười khan tự giễu mình: Trước giờ hắn đâu phải đứa yếu bóng vía, không hiểu sao đêm qua lại như vậy.
Rửa qua cái mặt hắn đi xuống dưới nhà. Hai cái xe máy đều không còn và... cửa thì khóa ngoài. Tổ sư, bọn mày dốt bốn mày ở trong này như chó thể hả.
Cơ mà chửi xong thì hắn bắt đầu thấy rờn rợn. Mọi thứ trong căn nhàn này nó cứ âm u thế éo nào ấy.
Hắn đi quanh tầng 1, dòm ngó mấy cái máy tính, máy in với mấy cái đồ văn phòng, xong tự suy đoán xem mình sẽ ngồi làm việc ở đâu. Đi đc 1 vòng, thấy không khí trong phòng ngột ngạt, hắn chạy ra mở cửa sổ. Một cơn gió mát thổi vào phòng làm hắn thấy dễ chịu hắn. Bên ngoài cửa sổ là một cánh đồng, nói đúng hơn là một cái đầm, nhưng do nước cạn nên nó còn trơ toàn bùn đất nứt nẻ. Cảnh trong nhà đã tiêu điều, cảnh bên ngoài còn điêu tàn hơn, hắn ngó mắt nhìn ra xa, phía bên kia cánh đồng có một miếng đất cây cối um tùm. Khuất đằng sau hình như có một ngôi nhà tranh.. và... hắn giật mình đánh thót 1 cái. khi thấy trên phần đất bên cạnh ngôi nhà có 1 người đang ngồi, không phải ngồi... hình như là quỳ. Hai tay chống xuống đất và... ánh mắt đăm đăm nhìn hằn....
Ánh mắt đó...... nó như cái ánh mắt hắn gặp đêm qua trong giấc mơ. ám ảnh. Hắn vội thụt người lại khỏi khung cửa sổ, quay vào trong phòng. Nhưng giờ thì quả thực hắn thấy sợ. Người đàn ông đó là ai, tại sao lại quan sát hắn như vậy. Hắn không nghĩ được nhiều nữa. Ở trong căn phòng kín với hắn lúc này quả là cực hình. Mà cửa thì khóa. Hắn chớt nghĩ phải chạy lên trần nhà. Lên trên đó có lẽ sẽ thoáng. Vội vàng leo 3 tầng, Khi bước chân lân bậc thang tiếp theo hắn mới nhớ ra. Đúng rồi, tòa nhà này có 4 tầng, sao hôm qua thằng Phủ lỉnh ko nói ai ở trên tầng 4 nhỉ. Hắn leo chậm lại. Khi leo đến bậc thang cuối cùng... hắn ngửi thấy mùi khói hương...
Tầng 4 tối mò. Đang là ban ngày mà không có chút anh sáng nào lọt vào.Hắn lập cập rút điện thoại bật đèn flash. Ánh sáng quét ngang căn phòng. Cả tầng 4 không bày biện gì ngoại trừ... 2 cái bàn thờ. Chả hiểu sao hôm nay hắn lại run thế, xong nhìn 2 cái ban thờ hắn mới chợt nhớ ra cái miếu trên nóc tòa nhà. Đây chắc là tầng chủ nhà làm nơi thờ tự rồi. Bình thường mọi nhà đều dùng tầng thượng làm nơi thờ tự mà. Hắn tự trấn an mình.
Hắn chiếu đèn và tiến tới ban thờ to nắm giữa gian. một.. hai.. ba... hắn đếm được 7 bát hương.
Hắn tiếp tục chiếu đèn, cạnh đó, có 1 ban thờ nhỏ hơn. Trên đó chỉ có 1 bát hương duy nhất, và 1 di ảnh. Ánh đèn chiếu đến khung ảnh... Đó là ảnh 1 đứa con gái.... mặc áo trắng.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN