Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Một lần nữa trên vùng đất mới này nó gặp lại nhỏ. Đúng là trái đất hình bầu dục chứ không phải tròn nữa... Nhỏ thấy nó khi nó đang ngơ ngơ ngắm thành phố qua ô cửa kính của quán cafe...
- Anhhhhh
Câu nói của nhỏ làm nó giật mình...
- Sao lại ở đây? Đang đi du học mà? - Sau một lúc thì nó ngây ngô nhìn nhỏ...
- Anh chẳng biết gì cả... Anh đếm xem mấy năm rồi?
Lẩm nhẩm cũng ngót ngét 4 5 năm rồi... Hẳn nào...
- Nhi làm ở đây à?
(Có lẽ mọi người chưa biết Nhỏ Tomboy tên Yến Nhi)
- Không. Em đi phượt thôi...
- Thích nhể? Hôm nào đi thì cho anh ké với... - Nó nheo mắt nhìn nhỏ
- Tưởng anh không muốn đi cơ...
- Đi chứ.. Lâu rồi anh cũng chưa đi đâu xa xa...
- Tối đi bar với em đi?
- Anh không thích... Em biết mà...
- Vầng... - Nhỏ xị mặt xuống
- Thế giờ em làm gì rồi? - Nó đổi chủ đề
- Em đang thực tập ở xxx
- Ngon rồi... Chả như anh... Lông ba lông bông... - Nó cười
- Xùy.. Một tháng anh làm bằng cả hai ba tháng em... - Nhỏ bĩu môi
- Nhưng đâu có đều... Thất nghiệp như chơi...
Ngồi nói thêm vài câu chuyện thì nó cũng xin phép về trước... Về đến phòng thì chị hằm hè nhìn nó...
- Chồng vừa đi đâu về?
- Anh uống cafe thôi... Anh nhắn tin rồi mà...
- Với ai?
Nó ngạc nhiên nhìn chị... Chả lẽ...
- À.. À... Với bạn thôi...
- Bạn nào?
- Bạn cũ ạ... - Nó sợ xanh mắt mèo vì cái dáng giống lúc ngày xưa nó bị chị tát... Gì chứ ám ảnh lắm...
- Chồng có vẻ thích cô ấy nhỉ?
- Ờm... À... Không... Bạn lâu không gặp thôi ấy mà... - Nó lắp bắp trả lời nhầm luôn... Thế là chị càng tức... Tưởng chừng như sau câu nói ấy chị sẽ băm nó luôn thì chị lại im lặng xuống bếp nấu cơm... Cái khó của yêu người hơn tuổi là những cuộc chiến tranh lạnh thì người kém tuổi luôn thua... Nó biết chứ... Đang nghĩ cách xin lỗi thì chị hét ầm ở dưới làm nó chạy xuống xem... Hóa ra là con chuột... Định làm anh hùng rơm thì chị quát
- Không khiến... Cút đi...
Vậy là lại lên ghế ngồi xem tivi... Bữa cơm tối diễn ra mà nó cứ phải vừa ăn vừa ngó chị... Đến lúc đi ngủ mà chị cũng chẳng cho vào... Đóng sầm cái cửa lại im lặng... Nửa đêm đang ngủ thì có gì đó vướng vướng... Ra chị gối đầu vào tay nó ngủ ngon lành... Nó mặc kệ... Sáng hôm sau dậy thì chị đi đâu mất rồi... Ngó đồng hồ thì muộn giờ làm... Nó tá hỏa dậy thay quần áo vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng và dùng hết lý do mà vẫn bị trừ lương. Nó lẩm bẩm... Đ m sếp...
Trưa về phòng thì không thấy chị. Gọi cũng chẳng nghe... Nó nhắn cho cái tin xin lỗi xong là vào bếp nấu ăn... Chiều đi làm thì có tin nhắn của chị...
- Tối đi bar ăn sinh nhật...
Nó nhắn vẻn vẹn có một chữ
- VÂNG
Tặc lưỡi cái xong lại đi làm... Công việc cũng vào guồng nên chả có gì đặc biệt... Đang hút dở điếu thuốc ngoài lan can thì bà chị cùng chỗ ra giật làm nó tí sặc...
- Chị làm cái gì thế?
- Chị đang có thai... Cậu hút thuốc là làm hại con chị... - Bà nói xong là cười hạnh phúc
- Mấy tháng rồi? - Nó hỏi
- 4 tuần...
- Chúc mừng... Chúc mừng...
- Hihi...
Nó nhớ cái hồi gái mới có Bích... Ban đầu nghe tin là bao nhiêu kế hoạch sụp đổ. Nó không ghét nhưng cũng chẳng thích... Đơn giản là trách nhiệm... Thật xấu hổ khi nó đã từng như vậy...
Rồi những ngày sau đó... Khi đã Cảm nhận được cái sự sống ấy. Nó nhận ra trong nó không chỉ có riêng trách nhiệm mà đó là cái tình phụ tử... Nó nhớ cái lúc gái nghén. 11h 12h đêm kêu thèm dưa muối cà muối hay chanh xoài là nó lại lục đục dậy đi gọi cửa từng quán... Cằn nhằn thì có nhưng vẫn có gì đó vui vui... ấy vậy mà... Vô thức nó chảy nước mắt...
- Em sao thế? - Bà chị ngạc nhiên hỏi nó
- Không sao chị... Em thấy nhớ bé thôi... Chắc cuối tuần này phải về ôm cái cho đỡ nhớ... - Nó cười buồn
- Thôi... Chị vào trước nhé...
- Vâng...
Chiều Tối về phòng là nó tắm xong nấu ăn luôn... Đang ăn thì chị về...
- Thay quần áo đi... - Chị nói trống không với nó
- Làm gì? - Nó ngạc nhiên
- Đi sinh nhật... - Vẫn nói trống không
-... - Nó im lặng làm theo
Tới cửa quán bar mang theo cái cảm xúc từ buổi chiều làm nó thấy không thoải mái... Đang Kiếm một chỗ ngồi để chờ chị thì nó chạm mặt với nhỏ. Nhỏ thoáng giật mình định tới chỗ nó cũng là lúc chị đến... Hai ánh mắt ấy nhìn nhau 1s...
Chị ra ôm cánh tay nó làm nhỏ thoáng buồn... Nhưng tưởng chừng như nhỏ sẽ quay đi thì nhỏ vẫn đi tiếp...
- Thế mà anh bảo không đi... Nói dối nhé... - Nhỏ cười tươi - Chị này là... ?
- Đây là Vy - Chỉ sang nhỏ - Đây là Nhi... Hai người làm quen đi...
Nó cố tỏ ra bình thường chứ thật sự là tình hình căng lắm. Nhìn chị với nhỏ mà nó chẳng dám ho he. Hai người làm quen xong vào thì mới biết cùng đi sinh nhật một người... Nhưng tình thế vẫn căng thẳng lắm. Nó vẫn chọn im lặng thay cho việc nói ra những điều thừa thãi vì lâu lắm rồi kể từ ngày ấy nó vẫn mù tịt trong chuyện tình cảm. Đi sinh nhật về chị càng hằm hè...
- Kể lại ngay...
- @$&^%#%@%*&^#... Thế đấy...
- Hừm.. - Chị gật gù xong lại lườm - Có thật không?
- Ơ thật mờ... - Nó nhăn nhó
- Vợ biết mà... - Cái thái độ quay vòng vòng chắc các đọc giả đều hiểu. Mới vài giây trước nó còn sợ bị ăn mấy cái tát thì giờ chị đang ôm cổ nó hôn nhẹ... Nó thở dài... May thật... Và hành trình bắt đầu... Nó vẫn còn đó thói quen... Hôn nhẹ vào gáy...
- Mà sao em biết anh đi uống cafe với nhi?
- Bí mật - Chị tinh nghịch nhìn nó...
Sau hôm đó nó cũng chẳng thấy nhỏ đâu. Chắc lại bắt đầu một chuyến phượt mới. Kể ra thì cũng nhớ. Nhưng chỉ dừng lại ở đây thôi. Với nó một là tất cả hai thì không là gì... Nó vẫn đang chờ đợi...
Các bạn có biết tại sao kẻ khôn lỏi thường không sống được với nhau không? Vì chúng quá hiểu kẻ còn lại nghĩ gì. Sự ghen tị luôn là kẻ thù của những kẻ khôn lỏi. Đó là một điều luôn thôi thúc những kẻ đó phải có bằng được những thứ họ muốn từ tay người khác chứ không phải tự mình làm ra... Hoặc là phá hoại. Thế nên ai cũng ghét kẻ khôn lỏi. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là kiểu dở dở ương ương... Người đời vẫn nói mà...
"khôn cho người ta quý... Dốt cho người ta thương... Chứ dở dở ương ương là người ta ghét..."
Theo nó thấy thì những người như này đa số thường hay tỏ ra nguy hiểm. Chẳng biết để làm gì...
Trong hoàn cảnh nó bây giờ thì ai là kẻ khôn. Ai khôn lỏi. Ai dở dở ương ương chắc mọi người đều hiểu...
Trở lại với câu chuyện của nó...
Công ty nó bắt đầu nhập hàng... Những xe hàng là do xếp hoặc nó kí nhận... Kiểm tra đầy đủ xong là nó lên phòng cô thư ký xin cái dấu mà chẳng thấy đâu... Gọi Hóa ra là Hnay ốm nghỉ bảo mai kí sau... Hàng xếp xong là nó về phòng...
Chiều gọi chị thì thuê bao... Chắc lại chơi game hết pin... Nói mấy lần không nghe... Trước thuê bao một lần nó đã lo gần chết rồi mà nói xong đâu lại vào đấy...
- Vợ có võ mà... Đếch sợ - Cái lý do của chị đấy...
Chiều tối có điện thoại... Số lạ...
- A lô... Tôi nghe...
- Chúng ta cần thỏa thuận? - Giọng một người trung tuổi
- Thỏa thuận gì? - Nó bắt đầu lo lo...
- Tôi đang giữ người yêu cậu... Muốn nghe giọng không?
Nó mở to mắt nghe từng chữ một và tiếng của nhỏ... Vậy mà nó cứ nghĩ là chị... Hèn hạ thật... Nó chưa tính đến cái mức sẽ động được vào nhỏ... Cái này là do nó chủ quan... Nhỏ mà làm sao nó sẽ phải ân hận suốt phần đời còn lại mất... Gái đã là một điều nó không thể quên được rồi
- Muốn gì?
- 2 tỷ và đợi cuộc gọi tiếp theo trong hai ngày nữa... Đừng cố gọi công an...
Cái giọng ồm ồm làm nó thật sự khó chịu... Lão nói xong là dập máy... Nó nằm xuống giường mà không thể ngủ được... Gọi cho bố mẹ để xoay tiền... Ông bố tức điên chả biết ném cái gì mà choang phát rồi tiếng bé khóc...
Ngày hôm sau số xe nó ký nhận lại báo thiếu hai xe... Tức là số tổn thất là do nó và tổ bảo vệ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm... Nó bị ép vào thế... Loay hoay tìm trên cam xem có gì khả nghi không vì hàng toàn thứ to thì không có lý do gì mà mất nhanh như thế... Đến đúng đoạn lúc 10h tối thì mất điện. Cam không ghi nhận hình ảnh. Nó vừa loay hoay lấy cái điện thoại ra gọi thì nó có điện thoại. Sẽ lại có chuyện xảy ra tiếp... Nó biết... Nhưng vậy thì không vui rồi...
Nó vội đi ra ngoài để xoay tiền khi chị bắt đầu về... Ngày hôm sau bố nó cũng đã vào mang theo số tiền đã dự kiến... Chiều thì nó có điện thoại là của lão..
- Xong chưa? - Tiếng cợt nhả của lão
- Rồi... - Nó gằm gè...
- Tối nay... Ở xxx... Chú mày cũng ngoan nhỉ?
- Không cần đùa... Có đi có lại...
- Anhhhhh
Câu nói của nhỏ làm nó giật mình...
- Sao lại ở đây? Đang đi du học mà? - Sau một lúc thì nó ngây ngô nhìn nhỏ...
- Anh chẳng biết gì cả... Anh đếm xem mấy năm rồi?
Lẩm nhẩm cũng ngót ngét 4 5 năm rồi... Hẳn nào...
- Nhi làm ở đây à?
(Có lẽ mọi người chưa biết Nhỏ Tomboy tên Yến Nhi)
- Không. Em đi phượt thôi...
- Thích nhể? Hôm nào đi thì cho anh ké với... - Nó nheo mắt nhìn nhỏ
- Tưởng anh không muốn đi cơ...
- Đi chứ.. Lâu rồi anh cũng chưa đi đâu xa xa...
- Tối đi bar với em đi?
- Anh không thích... Em biết mà...
- Vầng... - Nhỏ xị mặt xuống
- Thế giờ em làm gì rồi? - Nó đổi chủ đề
- Em đang thực tập ở xxx
- Ngon rồi... Chả như anh... Lông ba lông bông... - Nó cười
- Xùy.. Một tháng anh làm bằng cả hai ba tháng em... - Nhỏ bĩu môi
- Nhưng đâu có đều... Thất nghiệp như chơi...
Ngồi nói thêm vài câu chuyện thì nó cũng xin phép về trước... Về đến phòng thì chị hằm hè nhìn nó...
- Chồng vừa đi đâu về?
- Anh uống cafe thôi... Anh nhắn tin rồi mà...
- Với ai?
Nó ngạc nhiên nhìn chị... Chả lẽ...
- À.. À... Với bạn thôi...
- Bạn nào?
- Bạn cũ ạ... - Nó sợ xanh mắt mèo vì cái dáng giống lúc ngày xưa nó bị chị tát... Gì chứ ám ảnh lắm...
- Chồng có vẻ thích cô ấy nhỉ?
- Ờm... À... Không... Bạn lâu không gặp thôi ấy mà... - Nó lắp bắp trả lời nhầm luôn... Thế là chị càng tức... Tưởng chừng như sau câu nói ấy chị sẽ băm nó luôn thì chị lại im lặng xuống bếp nấu cơm... Cái khó của yêu người hơn tuổi là những cuộc chiến tranh lạnh thì người kém tuổi luôn thua... Nó biết chứ... Đang nghĩ cách xin lỗi thì chị hét ầm ở dưới làm nó chạy xuống xem... Hóa ra là con chuột... Định làm anh hùng rơm thì chị quát
- Không khiến... Cút đi...
Vậy là lại lên ghế ngồi xem tivi... Bữa cơm tối diễn ra mà nó cứ phải vừa ăn vừa ngó chị... Đến lúc đi ngủ mà chị cũng chẳng cho vào... Đóng sầm cái cửa lại im lặng... Nửa đêm đang ngủ thì có gì đó vướng vướng... Ra chị gối đầu vào tay nó ngủ ngon lành... Nó mặc kệ... Sáng hôm sau dậy thì chị đi đâu mất rồi... Ngó đồng hồ thì muộn giờ làm... Nó tá hỏa dậy thay quần áo vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng và dùng hết lý do mà vẫn bị trừ lương. Nó lẩm bẩm... Đ m sếp...
Trưa về phòng thì không thấy chị. Gọi cũng chẳng nghe... Nó nhắn cho cái tin xin lỗi xong là vào bếp nấu ăn... Chiều đi làm thì có tin nhắn của chị...
- Tối đi bar ăn sinh nhật...
Nó nhắn vẻn vẹn có một chữ
- VÂNG
Tặc lưỡi cái xong lại đi làm... Công việc cũng vào guồng nên chả có gì đặc biệt... Đang hút dở điếu thuốc ngoài lan can thì bà chị cùng chỗ ra giật làm nó tí sặc...
- Chị làm cái gì thế?
- Chị đang có thai... Cậu hút thuốc là làm hại con chị... - Bà nói xong là cười hạnh phúc
- Mấy tháng rồi? - Nó hỏi
- 4 tuần...
- Chúc mừng... Chúc mừng...
- Hihi...
Nó nhớ cái hồi gái mới có Bích... Ban đầu nghe tin là bao nhiêu kế hoạch sụp đổ. Nó không ghét nhưng cũng chẳng thích... Đơn giản là trách nhiệm... Thật xấu hổ khi nó đã từng như vậy...
Rồi những ngày sau đó... Khi đã Cảm nhận được cái sự sống ấy. Nó nhận ra trong nó không chỉ có riêng trách nhiệm mà đó là cái tình phụ tử... Nó nhớ cái lúc gái nghén. 11h 12h đêm kêu thèm dưa muối cà muối hay chanh xoài là nó lại lục đục dậy đi gọi cửa từng quán... Cằn nhằn thì có nhưng vẫn có gì đó vui vui... ấy vậy mà... Vô thức nó chảy nước mắt...
- Em sao thế? - Bà chị ngạc nhiên hỏi nó
- Không sao chị... Em thấy nhớ bé thôi... Chắc cuối tuần này phải về ôm cái cho đỡ nhớ... - Nó cười buồn
- Thôi... Chị vào trước nhé...
- Vâng...
Chiều Tối về phòng là nó tắm xong nấu ăn luôn... Đang ăn thì chị về...
- Thay quần áo đi... - Chị nói trống không với nó
- Làm gì? - Nó ngạc nhiên
- Đi sinh nhật... - Vẫn nói trống không
-... - Nó im lặng làm theo
Tới cửa quán bar mang theo cái cảm xúc từ buổi chiều làm nó thấy không thoải mái... Đang Kiếm một chỗ ngồi để chờ chị thì nó chạm mặt với nhỏ. Nhỏ thoáng giật mình định tới chỗ nó cũng là lúc chị đến... Hai ánh mắt ấy nhìn nhau 1s...
Chị ra ôm cánh tay nó làm nhỏ thoáng buồn... Nhưng tưởng chừng như nhỏ sẽ quay đi thì nhỏ vẫn đi tiếp...
- Thế mà anh bảo không đi... Nói dối nhé... - Nhỏ cười tươi - Chị này là... ?
- Đây là Vy - Chỉ sang nhỏ - Đây là Nhi... Hai người làm quen đi...
Nó cố tỏ ra bình thường chứ thật sự là tình hình căng lắm. Nhìn chị với nhỏ mà nó chẳng dám ho he. Hai người làm quen xong vào thì mới biết cùng đi sinh nhật một người... Nhưng tình thế vẫn căng thẳng lắm. Nó vẫn chọn im lặng thay cho việc nói ra những điều thừa thãi vì lâu lắm rồi kể từ ngày ấy nó vẫn mù tịt trong chuyện tình cảm. Đi sinh nhật về chị càng hằm hè...
- Kể lại ngay...
- @$&^%#%@%*&^#... Thế đấy...
- Hừm.. - Chị gật gù xong lại lườm - Có thật không?
- Ơ thật mờ... - Nó nhăn nhó
- Vợ biết mà... - Cái thái độ quay vòng vòng chắc các đọc giả đều hiểu. Mới vài giây trước nó còn sợ bị ăn mấy cái tát thì giờ chị đang ôm cổ nó hôn nhẹ... Nó thở dài... May thật... Và hành trình bắt đầu... Nó vẫn còn đó thói quen... Hôn nhẹ vào gáy...
- Mà sao em biết anh đi uống cafe với nhi?
- Bí mật - Chị tinh nghịch nhìn nó...
Sau hôm đó nó cũng chẳng thấy nhỏ đâu. Chắc lại bắt đầu một chuyến phượt mới. Kể ra thì cũng nhớ. Nhưng chỉ dừng lại ở đây thôi. Với nó một là tất cả hai thì không là gì... Nó vẫn đang chờ đợi...
Các bạn có biết tại sao kẻ khôn lỏi thường không sống được với nhau không? Vì chúng quá hiểu kẻ còn lại nghĩ gì. Sự ghen tị luôn là kẻ thù của những kẻ khôn lỏi. Đó là một điều luôn thôi thúc những kẻ đó phải có bằng được những thứ họ muốn từ tay người khác chứ không phải tự mình làm ra... Hoặc là phá hoại. Thế nên ai cũng ghét kẻ khôn lỏi. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là kiểu dở dở ương ương... Người đời vẫn nói mà...
"khôn cho người ta quý... Dốt cho người ta thương... Chứ dở dở ương ương là người ta ghét..."
Theo nó thấy thì những người như này đa số thường hay tỏ ra nguy hiểm. Chẳng biết để làm gì...
Trong hoàn cảnh nó bây giờ thì ai là kẻ khôn. Ai khôn lỏi. Ai dở dở ương ương chắc mọi người đều hiểu...
Trở lại với câu chuyện của nó...
Công ty nó bắt đầu nhập hàng... Những xe hàng là do xếp hoặc nó kí nhận... Kiểm tra đầy đủ xong là nó lên phòng cô thư ký xin cái dấu mà chẳng thấy đâu... Gọi Hóa ra là Hnay ốm nghỉ bảo mai kí sau... Hàng xếp xong là nó về phòng...
Chiều gọi chị thì thuê bao... Chắc lại chơi game hết pin... Nói mấy lần không nghe... Trước thuê bao một lần nó đã lo gần chết rồi mà nói xong đâu lại vào đấy...
- Vợ có võ mà... Đếch sợ - Cái lý do của chị đấy...
Chiều tối có điện thoại... Số lạ...
- A lô... Tôi nghe...
- Chúng ta cần thỏa thuận? - Giọng một người trung tuổi
- Thỏa thuận gì? - Nó bắt đầu lo lo...
- Tôi đang giữ người yêu cậu... Muốn nghe giọng không?
Nó mở to mắt nghe từng chữ một và tiếng của nhỏ... Vậy mà nó cứ nghĩ là chị... Hèn hạ thật... Nó chưa tính đến cái mức sẽ động được vào nhỏ... Cái này là do nó chủ quan... Nhỏ mà làm sao nó sẽ phải ân hận suốt phần đời còn lại mất... Gái đã là một điều nó không thể quên được rồi
- Muốn gì?
- 2 tỷ và đợi cuộc gọi tiếp theo trong hai ngày nữa... Đừng cố gọi công an...
Cái giọng ồm ồm làm nó thật sự khó chịu... Lão nói xong là dập máy... Nó nằm xuống giường mà không thể ngủ được... Gọi cho bố mẹ để xoay tiền... Ông bố tức điên chả biết ném cái gì mà choang phát rồi tiếng bé khóc...
Ngày hôm sau số xe nó ký nhận lại báo thiếu hai xe... Tức là số tổn thất là do nó và tổ bảo vệ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm... Nó bị ép vào thế... Loay hoay tìm trên cam xem có gì khả nghi không vì hàng toàn thứ to thì không có lý do gì mà mất nhanh như thế... Đến đúng đoạn lúc 10h tối thì mất điện. Cam không ghi nhận hình ảnh. Nó vừa loay hoay lấy cái điện thoại ra gọi thì nó có điện thoại. Sẽ lại có chuyện xảy ra tiếp... Nó biết... Nhưng vậy thì không vui rồi...
Nó vội đi ra ngoài để xoay tiền khi chị bắt đầu về... Ngày hôm sau bố nó cũng đã vào mang theo số tiền đã dự kiến... Chiều thì nó có điện thoại là của lão..
- Xong chưa? - Tiếng cợt nhả của lão
- Rồi... - Nó gằm gè...
- Tối nay... Ở xxx... Chú mày cũng ngoan nhỉ?
- Không cần đùa... Có đi có lại...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN