Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Xin phép được lan man một chút nhé... Có nhiều người hỏi nó sao lại viết ở cái diễn đàn này... Chuyện của anh chỉ cần bỏ đi phần sex thì chắc là ngôn tình luôn rồi còn gì... Hay có người hỏi nó... Bạn được gì khi viết những dòng này... Một câu hỏi đùa nhưng nhiều vấn đề phải suy nghĩ lắm các bạn ạ...
Nó chọn ở cái diễn đàn truyện người lớn này không phải để khoe mẽ với thiên hạ rằng nó có nhiều người yêu hay nó là chàng nam thần lạnh lùng có nhiều người chờ đợi... Nó cũng chỉ là một cá thể bình thường trong xã hội này thôi...
Các bạn đã nghĩ về thời gian chưa? Vấn đề nào cũng có hai mặt... Thời gian là những vết sẹo để khi nhìn vào đó chúng ta được mạnh mẽ hơn nhưng có bao giờ các bạn nghĩ thời gian đang giết chính bản thân các bạn không? Vì ai cũng phải già mà... Nó sợ cái tuổi già... Có thể đến lúc đó nó chẳng nhớ nổi bản thân nó là ai nữa... Có thể lúc đó nó quên mất một ai đó hoặc một điều gì đó thì sao?
Ai sẽ kể lại cho nó nghe về cuộc sống đã thay đổi từng ngày như thế nào khi đôi chân nó đã quá mệt mỏi để có thể rong ruổi khắp phố phường...
Ai sẽ bầu bạn với nó khi nó chỉ còn là tia hoàng hôn cô độc...
Ai sẽ nhắc nó nhớ lại cái hồi còn trẻ nó đã như thế đấy... Rằng ai đó đã tốt với nó... Rằng ai đó đã từng yêu nó hơn cả bản thân... Rằng ai đó đã cho nó những bài học về cuộc sống
Và ai đó có thể ngồi cạnh nắm chặt tay nó chỉ để xem một tập phim mà nó chẳng biết tên...
Cuộc sống mà... Hỉ nộ ái ố... Cơm áo gạo tiền... Những vòng xoáy chẳng bao giờ ngừng lại... Thế nên nó chọn cách viết ra...
Tất cả mọi thứ nó có thể nhớ...
Tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của nó... Gì cũng được... Sao cũng được...
Biết đâu sau này khi đôi mắt đã mờ đục đi... Đôi tai cũng chẳng thể tiếp tục được nhiệm vụ thì có ai đó sẽ cố gắng đọc cho nó nghe mỗi khi ánh chiều tàn về... Hoặc ai đó sẽ có thêm kinh nghiệm sống để tránh qua vết xe đổ của nó... Nó chỉ cần có vậy thôi... Mọi thứ hãy để thời gian quyết định...
Trở lại với câu chuyện nhé... Ai hỏi tiếp vẫn được... Nó chỉ cười thôi... Nó thích những câu hỏi đùa... Những câu chuyện phiếm...
Bắt đầu nào...
Hmm... Cuộc đời của một thằng đàn ông ai cũng sẽ ít nhất một lần được hỏi những câu như thế... Có điều chỉ là cách hỏi khác nhau thôi... Tin nó đi... Chỉ trừ khi các bạn mải mê một điều gì đó mà bỏ quên thôi... Nó cũng vậy... Lâu lắm rồi kể từ ngày ấy... Nó tránh xa những mối quan hệ không tên... Nó muốn toàn tâm cho bé... Cái động lực sống của nó... Câu nói của chị làm nó giật mình... Nó đâu còn là trai tân hay một anh chàng lãng tử lạnh lùng nào đó nữa mà đòi hỏi một cô gái xinh đẹp trẻ trung như chị làm vợ... Cái nội tâm của nó giằng xé mỗi ngày khi ở bên chị... Một phần nó muốn đẩy chị ra xa nhưng phần còn lại là muốn tiến tới... Mà chị hình như cố tình không muốn hiểu... Chị đâu có biết cái cuộc sống hôn nhân rắc rối và vô cùng lắm... Nó đã trải qua một lần... Yêu thương có... Giận hờn có... Hứa hẹn có... Cãi nhau có... Yêu thương 4 năm không dài nhưng không phải ngắn mà nó vẫn để mất gái khi những lần chạm mặt quá nhiều làm mối quan hệ trở nên nhàm chán. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở... Tình yêu đôi khi cần những khoảng lặng... Và Nó không muốn sau này chị phải nhìn nó và thốt lên rằng chị hối hận khi ngày ấy đã chấp nhận lấy người đàn ông một con gàn dở như nó... Nên Sau câu nói ấy. Nó đẩy chị ra...
- Anh chưa sẵn sàng...
Chị nhìn nó ngơ ngác vì mấy phút trước nó còn tình cảm với chị lắm mà...
- Anh định trốn tránh quá khứ mãi sao?
Cũng có thể là vậy. Nó trốn tránh quá khứ. Nó sợ lại đi vào vết xe đổ của ngày hôm đó... Nó sợ cái cảm giác mất mát... Nếu biết kết quả là mất mát thì nó thà chọn cô độc còn hơn... Mình nó với bé... Một căn nhà nhỏ... Một khu vườn nhỏ... Hai cha con sống với nhau... Và bé sẽ đi học... Đi làm... Lấy chồng... Còn nó trở về với cát bụi...
Chị nói xong nằm quay lưng về phía nó. Nó nằm đó... Nhắm mắt ngủ...
Những ngày sau đó công việc của nó trở nên bận rộn hơn cho cái lý do duy nhất là để trốn tránh chị... Nó về phòng ít hơn... Nó không phủ nhận là nó nhớ chị... Nó nhớ đến phát bực lên được ấy... Nhưng với nó đã muốn dứt là phải đứt... Đến ngày thứ năm thì chị nhắn cho nó một cái tin '' Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu... Về đi... '' nó không nhắn lại xóa luôn... Kết quả của cái thân thể mệt mỏi vì chỗ ngủ là cái ghế công sở. Về phòng với ý định là nó phải ngủ thì chị vẫn ở đó đợi nó... Thấy nó là chị chạy ra ôm chặt... Sụt sịt... Nó ngỡ ngàng...
- Em sẽ không bao giờ bỏ đi đâu... Không bao giờ...
Nó thương cái dáng bé nhỏ ấy quá... Nó có gì mà để cái dáng ấy phải khổ sở vậy...
- Đừng...
Chưa nói được hết câu thì chị bịt miệng nó lại... Mắt mũi tèm lem
- Không được nói... Em đã nói là em sẽ làm... Em chấp nhận Bích như là đứa con của em... Bé sẽ là một phần cuộc sống của em và anh... Bích cần có mẹ...
Câu nói làm nó giật mình tiếp. Có phải là nó đã quá cứng nhắc... Nó có mẹ mà sao nó lại để bé không có... Nhiều câu hỏi cùng một lúc khiến con người bị áp lực và đương nhiên những câu trả lời hay quyết định lúc đó cũng chỉ là một sai lầm... Nó cố gắng giữ bình tĩnh... Lau nước mắt cho chị...
- Anh mệt quá... Anh muốn ngủ...
- Vâng...
Nó ngủ liền một mạch 14h tiếng... Tỉnh dậy trời đã tối từ lúc nào... Kim đồng hồ đã chỉ 3h sáng... Chị vẫn nằm cạnh nó nhưng không ôm... Điều hòa lần nào nó cũng ở mức 16 17 độ cho lạnh lạnh để đắp chăn ngủ. Nó thích cái không khí lạnh... Nó kéo chăn cho chị xong dậy đi tắm. Tắm xong thì Nó đói. Lâu rồi không phải nấu nướng. Nó đang nấu thì có tiếng mở cửa và sau đó là cái dáng hớt hải của chị... Thấy nó dưới bếp đang nấu thì chị chạy vào ôm luôn...
- Sao thế? Gặp ác mộng à? - Nó hỏi
- Không... Tự nhiên nhớ anh thôi... - Cái lý do đáng yêu của chị làm nó bật cười...
- Vẫn ở đây mà... Đi đánh răng đi rồi ra đây ăn cùng anh
Nó đặt đĩa thức ăn xuống bàn đợi chị ra ăn cùng... Nó chưa dám quyết định nhưng nó biết nó yêu cô gái ấy... Ăn no thì nó đứng dậy xem đồng hồ... 4h30 sáng... Nó ra ngoài bật mấy kênh phim để xem cho không khí bớt căng thẳng... Chị rửa bát xong là ra ngồi cạnh kéo đầu nó xuống gối vào đùi...
- Em xin lỗi...
- Hâm à? Xin xỏ gì?
- Em vội vàng quá... - Chị nhìn nó sụt sịt
- Nào... Nào... Khóc xấu... Anh vẫn là kẻ cố chấp mà...
- Vâng...
Chị nói xong là kéo đầu nó lên đồng thời cúi xuống hôn nó... Một lúc hơi mỏi chị đứng dậy xong nằm đè lên nó luôn... Nụ hôn nồng nàn nhất tính đến thời điểm ấy... Nó hiểu chị muốn gì... Nó đẩy nhẹ chị ra...
- Em chắc chứ?
- Vâng...
- Thế còn gia đình em?
- Em sẽ thuyết phục được
- Nếu không được?
- Không có chuyện không được đâu... - Chị nói xong là lại tiếp tục hôn nó... Nó xuôi theo cái nụ hôn ấy... Mọi thứ trở thành bản năng... Hành trình lại bắt đầu...
- Vy yêu chồng...
Nó im lặng bế chị vào phòng tắm. Hôn vào gáy rồi chuẩn bị cho một ngày mới... Vẫn nhiều suy nghĩ...
Tiếp tục với công việc... Nó lại phải chịu khổ vì ông sếp vẫn chưa hiểu nó bị oan... Nhưng nó không ngờ là nó gặp khang... Lần đầu tiên tiếp xúc về vấn đề công việc nó đã hiểu đó là một con cáo già trong cái vỏ bọc thanh lịch được cuộc sống ban cho...
Buổi chiều gặp tên Khang tại chỗ công ty hắn. Nó bất ngờ khi thấy tên Khang chửi xối xả một nhân viên bốc vác làm bung cái tay cầm của chiếc tủ treo tường mà chỉ cần keo gắn là được... Về lý mà nói người đó phải đền chiếc tủ nhưng vấn đề không đến nỗi phải làm thế...
- Thôi anh... Cái này em xử lý được - Nó quay sang người đang ông trung tuổi - Chú ra đi để chỗ này con lo cho...
Người đàn ông cảm ơn nó rồi quay đi với gương mặt toát mồ hôi vì nóng và mệt...
Lên đến công ty để hoàn thành nốt công việc thì lại thấy một mặt khác của tên Khang... Nói chuyện rất tử tế với mấy cô nhân viên nữ nóng bỏng... Các bạn hiểu điều đó là gì chứ? Không phải là sĩ gái mà là khinh người lao động chân tay... Nó thật sự ghét loại này... Ai mà chả là người lao động. Chỉ khác nhau ở chỗ ngồi thôi... Và xã hội nếu không có lao động chân tay thì mấy ông ngồi ghế kiểu gì? Đi làm vào hôm trời nắng. Đứng trong nhà còn thấy nóng chứ chả cần phải bốc vác hay động chân động tay. Thế nên cứ giúp đỡ được gì là nó ra giúp nhiệt tình. Cái tủ một hai người khênh khó chứ 4 5 người thì quá nhẹ nhàng. Chỉ trừ khi có việc thì nó phải chịu... Nhưng âu đó cũng là cái bản chất của con người. Nó có ác cảm thật nhưng công việc vẫn là công việc. Xong xuôi là nó thanh toán rồi mời anh em chầu bia giải khát... Làm xong chỗ nào cảm thấy nặng nhọc hay muộn là nó lại làm vậy. Đi uống với những con người này làm nó thấy thoải mái... Tất nhiên là tiền túi nó phải bỏ ra thôi nhưng nó cảm thấy vui khi làm những việc này... Những câu chuyện tục tĩu mà đến buồn cười... Tầm 7h nó xin phép về vì chị gọi. Thanh toán số đang uống xong đưa thêm cho mấy ông ngồi tiếp. Về đến phòng thấy nó hơi tây tây là chị nói
- Anh nhé... Một là game... Hai là rượu bia... Anh cứ liệu đấy...
- Công việc thôi mà... - Nó chống chế
- Game là công việc à? - Chị trừng mắt nhìn nó
-... - Nó im luôn. Chả dại gì chơi với người có võ. Tỉnh còn chả ăn ai mà say thì có mà nát người...
Mấy hôm sau tên Khang lại gọi nó làm... Nó từ chối luôn với lý do bận... Nó biết tên Khang vẫn đang cố soi nó nhưng để làm gì thì nó cũng không rõ...
Tuần sau đó lại đến. Có vẻ tên Khang đang qua lại nhiều với sếp của nó... Và đôi lần nó thấy cả thanh niên Nam đi cùng... Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng...
Buổi chiều đang đi mua đồ cùng chị thì nó gặp thanh niên Nam
- Hai người đi mua gì đấy? - Thanh niên Nam hỏi với vẻ mặt khinh khỉnh...
- Vy đi mua mấy đồ lặt vặt thôi...
Nó vẫn im lặng quay xung quanh ngắm nhìn và nghe hai người đó nói chuyện... Đang lơ mơ thì chị kéo đi
- Anh điếc à?
- Hả? - Nó ngạc nhiên
- Nam nó đi từ lúc nào rồi mà gọi anh cứ ngơ ngơ
- Ô thế à? Anh xin lỗi nhé...
Tối về nó có tin nhắn từ số lạ..."chúc hai người hạnh phúc"
Sau một lúc suy nghĩ thì nó đoán là thanh niên Nam. Định không trả lời mà sợ nghĩ nó khinh người nên nó nhắn lại
"tôi sẽ làm Vy hạnh phúc"
Nó chọn ở cái diễn đàn truyện người lớn này không phải để khoe mẽ với thiên hạ rằng nó có nhiều người yêu hay nó là chàng nam thần lạnh lùng có nhiều người chờ đợi... Nó cũng chỉ là một cá thể bình thường trong xã hội này thôi...
Các bạn đã nghĩ về thời gian chưa? Vấn đề nào cũng có hai mặt... Thời gian là những vết sẹo để khi nhìn vào đó chúng ta được mạnh mẽ hơn nhưng có bao giờ các bạn nghĩ thời gian đang giết chính bản thân các bạn không? Vì ai cũng phải già mà... Nó sợ cái tuổi già... Có thể đến lúc đó nó chẳng nhớ nổi bản thân nó là ai nữa... Có thể lúc đó nó quên mất một ai đó hoặc một điều gì đó thì sao?
Ai sẽ kể lại cho nó nghe về cuộc sống đã thay đổi từng ngày như thế nào khi đôi chân nó đã quá mệt mỏi để có thể rong ruổi khắp phố phường...
Ai sẽ bầu bạn với nó khi nó chỉ còn là tia hoàng hôn cô độc...
Ai sẽ nhắc nó nhớ lại cái hồi còn trẻ nó đã như thế đấy... Rằng ai đó đã tốt với nó... Rằng ai đó đã từng yêu nó hơn cả bản thân... Rằng ai đó đã cho nó những bài học về cuộc sống
Và ai đó có thể ngồi cạnh nắm chặt tay nó chỉ để xem một tập phim mà nó chẳng biết tên...
Cuộc sống mà... Hỉ nộ ái ố... Cơm áo gạo tiền... Những vòng xoáy chẳng bao giờ ngừng lại... Thế nên nó chọn cách viết ra...
Tất cả mọi thứ nó có thể nhớ...
Tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của nó... Gì cũng được... Sao cũng được...
Biết đâu sau này khi đôi mắt đã mờ đục đi... Đôi tai cũng chẳng thể tiếp tục được nhiệm vụ thì có ai đó sẽ cố gắng đọc cho nó nghe mỗi khi ánh chiều tàn về... Hoặc ai đó sẽ có thêm kinh nghiệm sống để tránh qua vết xe đổ của nó... Nó chỉ cần có vậy thôi... Mọi thứ hãy để thời gian quyết định...
Trở lại với câu chuyện nhé... Ai hỏi tiếp vẫn được... Nó chỉ cười thôi... Nó thích những câu hỏi đùa... Những câu chuyện phiếm...
Bắt đầu nào...
Hmm... Cuộc đời của một thằng đàn ông ai cũng sẽ ít nhất một lần được hỏi những câu như thế... Có điều chỉ là cách hỏi khác nhau thôi... Tin nó đi... Chỉ trừ khi các bạn mải mê một điều gì đó mà bỏ quên thôi... Nó cũng vậy... Lâu lắm rồi kể từ ngày ấy... Nó tránh xa những mối quan hệ không tên... Nó muốn toàn tâm cho bé... Cái động lực sống của nó... Câu nói của chị làm nó giật mình... Nó đâu còn là trai tân hay một anh chàng lãng tử lạnh lùng nào đó nữa mà đòi hỏi một cô gái xinh đẹp trẻ trung như chị làm vợ... Cái nội tâm của nó giằng xé mỗi ngày khi ở bên chị... Một phần nó muốn đẩy chị ra xa nhưng phần còn lại là muốn tiến tới... Mà chị hình như cố tình không muốn hiểu... Chị đâu có biết cái cuộc sống hôn nhân rắc rối và vô cùng lắm... Nó đã trải qua một lần... Yêu thương có... Giận hờn có... Hứa hẹn có... Cãi nhau có... Yêu thương 4 năm không dài nhưng không phải ngắn mà nó vẫn để mất gái khi những lần chạm mặt quá nhiều làm mối quan hệ trở nên nhàm chán. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở... Tình yêu đôi khi cần những khoảng lặng... Và Nó không muốn sau này chị phải nhìn nó và thốt lên rằng chị hối hận khi ngày ấy đã chấp nhận lấy người đàn ông một con gàn dở như nó... Nên Sau câu nói ấy. Nó đẩy chị ra...
- Anh chưa sẵn sàng...
Chị nhìn nó ngơ ngác vì mấy phút trước nó còn tình cảm với chị lắm mà...
- Anh định trốn tránh quá khứ mãi sao?
Cũng có thể là vậy. Nó trốn tránh quá khứ. Nó sợ lại đi vào vết xe đổ của ngày hôm đó... Nó sợ cái cảm giác mất mát... Nếu biết kết quả là mất mát thì nó thà chọn cô độc còn hơn... Mình nó với bé... Một căn nhà nhỏ... Một khu vườn nhỏ... Hai cha con sống với nhau... Và bé sẽ đi học... Đi làm... Lấy chồng... Còn nó trở về với cát bụi...
Chị nói xong nằm quay lưng về phía nó. Nó nằm đó... Nhắm mắt ngủ...
Những ngày sau đó công việc của nó trở nên bận rộn hơn cho cái lý do duy nhất là để trốn tránh chị... Nó về phòng ít hơn... Nó không phủ nhận là nó nhớ chị... Nó nhớ đến phát bực lên được ấy... Nhưng với nó đã muốn dứt là phải đứt... Đến ngày thứ năm thì chị nhắn cho nó một cái tin '' Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu... Về đi... '' nó không nhắn lại xóa luôn... Kết quả của cái thân thể mệt mỏi vì chỗ ngủ là cái ghế công sở. Về phòng với ý định là nó phải ngủ thì chị vẫn ở đó đợi nó... Thấy nó là chị chạy ra ôm chặt... Sụt sịt... Nó ngỡ ngàng...
- Em sẽ không bao giờ bỏ đi đâu... Không bao giờ...
Nó thương cái dáng bé nhỏ ấy quá... Nó có gì mà để cái dáng ấy phải khổ sở vậy...
- Đừng...
Chưa nói được hết câu thì chị bịt miệng nó lại... Mắt mũi tèm lem
- Không được nói... Em đã nói là em sẽ làm... Em chấp nhận Bích như là đứa con của em... Bé sẽ là một phần cuộc sống của em và anh... Bích cần có mẹ...
Câu nói làm nó giật mình tiếp. Có phải là nó đã quá cứng nhắc... Nó có mẹ mà sao nó lại để bé không có... Nhiều câu hỏi cùng một lúc khiến con người bị áp lực và đương nhiên những câu trả lời hay quyết định lúc đó cũng chỉ là một sai lầm... Nó cố gắng giữ bình tĩnh... Lau nước mắt cho chị...
- Anh mệt quá... Anh muốn ngủ...
- Vâng...
Nó ngủ liền một mạch 14h tiếng... Tỉnh dậy trời đã tối từ lúc nào... Kim đồng hồ đã chỉ 3h sáng... Chị vẫn nằm cạnh nó nhưng không ôm... Điều hòa lần nào nó cũng ở mức 16 17 độ cho lạnh lạnh để đắp chăn ngủ. Nó thích cái không khí lạnh... Nó kéo chăn cho chị xong dậy đi tắm. Tắm xong thì Nó đói. Lâu rồi không phải nấu nướng. Nó đang nấu thì có tiếng mở cửa và sau đó là cái dáng hớt hải của chị... Thấy nó dưới bếp đang nấu thì chị chạy vào ôm luôn...
- Sao thế? Gặp ác mộng à? - Nó hỏi
- Không... Tự nhiên nhớ anh thôi... - Cái lý do đáng yêu của chị làm nó bật cười...
- Vẫn ở đây mà... Đi đánh răng đi rồi ra đây ăn cùng anh
Nó đặt đĩa thức ăn xuống bàn đợi chị ra ăn cùng... Nó chưa dám quyết định nhưng nó biết nó yêu cô gái ấy... Ăn no thì nó đứng dậy xem đồng hồ... 4h30 sáng... Nó ra ngoài bật mấy kênh phim để xem cho không khí bớt căng thẳng... Chị rửa bát xong là ra ngồi cạnh kéo đầu nó xuống gối vào đùi...
- Em xin lỗi...
- Hâm à? Xin xỏ gì?
- Em vội vàng quá... - Chị nhìn nó sụt sịt
- Nào... Nào... Khóc xấu... Anh vẫn là kẻ cố chấp mà...
- Vâng...
Chị nói xong là kéo đầu nó lên đồng thời cúi xuống hôn nó... Một lúc hơi mỏi chị đứng dậy xong nằm đè lên nó luôn... Nụ hôn nồng nàn nhất tính đến thời điểm ấy... Nó hiểu chị muốn gì... Nó đẩy nhẹ chị ra...
- Em chắc chứ?
- Vâng...
- Thế còn gia đình em?
- Em sẽ thuyết phục được
- Nếu không được?
- Không có chuyện không được đâu... - Chị nói xong là lại tiếp tục hôn nó... Nó xuôi theo cái nụ hôn ấy... Mọi thứ trở thành bản năng... Hành trình lại bắt đầu...
- Vy yêu chồng...
Nó im lặng bế chị vào phòng tắm. Hôn vào gáy rồi chuẩn bị cho một ngày mới... Vẫn nhiều suy nghĩ...
Tiếp tục với công việc... Nó lại phải chịu khổ vì ông sếp vẫn chưa hiểu nó bị oan... Nhưng nó không ngờ là nó gặp khang... Lần đầu tiên tiếp xúc về vấn đề công việc nó đã hiểu đó là một con cáo già trong cái vỏ bọc thanh lịch được cuộc sống ban cho...
Buổi chiều gặp tên Khang tại chỗ công ty hắn. Nó bất ngờ khi thấy tên Khang chửi xối xả một nhân viên bốc vác làm bung cái tay cầm của chiếc tủ treo tường mà chỉ cần keo gắn là được... Về lý mà nói người đó phải đền chiếc tủ nhưng vấn đề không đến nỗi phải làm thế...
- Thôi anh... Cái này em xử lý được - Nó quay sang người đang ông trung tuổi - Chú ra đi để chỗ này con lo cho...
Người đàn ông cảm ơn nó rồi quay đi với gương mặt toát mồ hôi vì nóng và mệt...
Lên đến công ty để hoàn thành nốt công việc thì lại thấy một mặt khác của tên Khang... Nói chuyện rất tử tế với mấy cô nhân viên nữ nóng bỏng... Các bạn hiểu điều đó là gì chứ? Không phải là sĩ gái mà là khinh người lao động chân tay... Nó thật sự ghét loại này... Ai mà chả là người lao động. Chỉ khác nhau ở chỗ ngồi thôi... Và xã hội nếu không có lao động chân tay thì mấy ông ngồi ghế kiểu gì? Đi làm vào hôm trời nắng. Đứng trong nhà còn thấy nóng chứ chả cần phải bốc vác hay động chân động tay. Thế nên cứ giúp đỡ được gì là nó ra giúp nhiệt tình. Cái tủ một hai người khênh khó chứ 4 5 người thì quá nhẹ nhàng. Chỉ trừ khi có việc thì nó phải chịu... Nhưng âu đó cũng là cái bản chất của con người. Nó có ác cảm thật nhưng công việc vẫn là công việc. Xong xuôi là nó thanh toán rồi mời anh em chầu bia giải khát... Làm xong chỗ nào cảm thấy nặng nhọc hay muộn là nó lại làm vậy. Đi uống với những con người này làm nó thấy thoải mái... Tất nhiên là tiền túi nó phải bỏ ra thôi nhưng nó cảm thấy vui khi làm những việc này... Những câu chuyện tục tĩu mà đến buồn cười... Tầm 7h nó xin phép về vì chị gọi. Thanh toán số đang uống xong đưa thêm cho mấy ông ngồi tiếp. Về đến phòng thấy nó hơi tây tây là chị nói
- Anh nhé... Một là game... Hai là rượu bia... Anh cứ liệu đấy...
- Công việc thôi mà... - Nó chống chế
- Game là công việc à? - Chị trừng mắt nhìn nó
-... - Nó im luôn. Chả dại gì chơi với người có võ. Tỉnh còn chả ăn ai mà say thì có mà nát người...
Mấy hôm sau tên Khang lại gọi nó làm... Nó từ chối luôn với lý do bận... Nó biết tên Khang vẫn đang cố soi nó nhưng để làm gì thì nó cũng không rõ...
Tuần sau đó lại đến. Có vẻ tên Khang đang qua lại nhiều với sếp của nó... Và đôi lần nó thấy cả thanh niên Nam đi cùng... Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng...
Buổi chiều đang đi mua đồ cùng chị thì nó gặp thanh niên Nam
- Hai người đi mua gì đấy? - Thanh niên Nam hỏi với vẻ mặt khinh khỉnh...
- Vy đi mua mấy đồ lặt vặt thôi...
Nó vẫn im lặng quay xung quanh ngắm nhìn và nghe hai người đó nói chuyện... Đang lơ mơ thì chị kéo đi
- Anh điếc à?
- Hả? - Nó ngạc nhiên
- Nam nó đi từ lúc nào rồi mà gọi anh cứ ngơ ngơ
- Ô thế à? Anh xin lỗi nhé...
Tối về nó có tin nhắn từ số lạ..."chúc hai người hạnh phúc"
Sau một lúc suy nghĩ thì nó đoán là thanh niên Nam. Định không trả lời mà sợ nghĩ nó khinh người nên nó nhắn lại
"tôi sẽ làm Vy hạnh phúc"
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN