Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Đặt chân đến sân bay singapore... Nó và bố được một người đàn ông việt đón. Anh ta tự giới thiệu tên là Hoàng nhưng cứ gọi là lee. Đẹp trai cao to và quan trọng anh ta biết nói cả hai thứ tiếng... Ấn tượng đầu tiên của nó là sạch. Không phải là nó không yêu nước mà chê đâu nhưng so với singapore thì việt nam y như một làng quê chưa phát triển. Cứ đào bới rồi lại lấp mà có đâu ra đâu đâu. Mà thôi kệ đấy là việc của mấy ông lãnh đạo nó chả quan tâm... Thứ hai là văn hóa xếp hàng.. Họ đi đâu hay làm gì cũng vậy. Đến trước đứng trước. Đến sau đứng sau. Cứ như vậy thôi. Có những người vội vàng thì họ bỏ lại lần sau. Có vẻ là tiếc nhưng xếp hàng vẫn là nguyên tắc...
Anh chàng đứa nó và bố đi thẳng đến bệnh viện. Một bệnh viện lớn. Bố nó cũng bắt đầu làm thủ tục vì đã đặt sẵn lịch nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Nó lại kiểm tra tổng thể một lần nữa... Tối đó bố và nó nghỉ ở nhà anh kia. Chiều nay nó thấy bố đăm chiêu suy nghĩ khi chuẩn bị kí vào tờ giấy gì đó... Chắc ai cũng hiểu trừ nó lúc ấy Không hiểu...
Hôm sau đi chơi vòng vòng ở đó. Nó cũng biết vài điều thú vị về singapore nhưng cái nó thực sự quan tâm là muay thái... Lần đầu tiên nó nhìn thấy môn võ mà nó biết sinh ra để dành cho nó... Nhưng tiếc là nó không có duyên để học... Cho đến tận bây giờ...
Cuối cùng thì cũng đến ngày lên bàn mổ.. Nó được thay cái bộ đồ thoải mái nhưng vô cùng ái... Nó hồi hộp chờ đợi... Có một chị y tá thấy nó vậy thì bắt chuyện
- Can you speak english?
- Yes. But I am not good
- Hm...
Chị y tá nhìn nó cười
- How do you feel?
- Not bad
Xong nó cười tươi... Đó cũng là kinh nghiệm để cảm thấy tự tin hơn...
...
Nó chẳng biết là nó đã ngủ bao lâu nữa... Mọi kí ức của nó cứ trôi qua dần. Từ lúc nó bắt đầu cất tiếng khóc chào đời đến lúc biết bò và đến cả sau này nữa... Nó không biết sao nó ở đây nhưng nó cũng chẳng nghĩ nhiều đến điều đó... Có tiếng cười khúc khích. Nó nhận ra là của em. Mối tình đầu của nó. Tiếng cười ai mà nghe cũng thấy thoải mái... Nó lại nghe thấy tiếng khóc. Là của chị. Nó thấy chị cứ đứng nhìn về phía nó rồi khóc nhưng nó càng chạy thì chị càng xa. Đến lúc khuất bóng nó mới dừng lại. Nó thấy gái ở sau lưng nó... Gái nhìn nó... Đầy oán trách... Rồi Gái cũng khóc... Nó lại đuổi theo... Giống như chị... Không gian xung quanh nó tối đen như thể ai đó vừa tắt điện đi vậy. Tối quá... Nó đi theo quán tính... À... Có ánh sáng... Nó đi theo... Có một cánh cửa... Nó mở ra là cả một cánh đồng hoa hướng dương cao vút... Xa xa nó thấy bóng người quay lưng với nó... Là một cô gái... Nó không biết là ai... Nhưng quen thuộc... Nó lại gần thì cô gái đó kéo tay nó đi.. Vẫn không quay mặt lại... Đi xa lắm. Cánh đồng hướng dương có gió... Những cánh hoa bay phất phơ rồi quần vào mái tóc của cô gái đó... Rồi lại bay đi tiếp theo cơn gió để lại một hai cánh hoa còn vướng lại... Nó cũng từng được nghe về cái ước mơ được sống trên cánh đồng hướng dương từ một ai đó... Nhưng nhất thời nó chẳng nhớ nữa... Nó cứ đi theo thôi... Đâu đó là tiếng mẹ nó ru nó ngủ những đêm hè oi ả...
'' con cò mày đi ăn đêm... Đậu phải cành mềm... Lộn cổ xuống ao... ''
Mọi thứ đan xen vào nhau... Bỗng có tiếng cười... Là em.. Giờ nó mới nhớ là em từng nói với nó cái ước mơ đó...
- Phương??
-... Không nói gì vẫn cười
- Là cậu phải không phương??
- Cậu vẫn ngố như vậy nhỉ?
Cô gái quay lai nhìn nó. Nó thấy cái vẻ nhợt nhạt của em...
- Đi chơi với tớ một lúc đi... Thời gian sắp hết rồi...
Em chẳng để nó suy nghĩ. Kéo nó đi. Nó như trở lại cái ngày thơ bé vậy. Trò chơi đuổi bắt đến khi cả hai đứa mệt nhừ...
- Sao cậu chạy khỏe thế? - Nó hỏi
- Hihi. Vẫn là tiếng cười đó
Nó chẳng quan tâm đến câu trả lời. Nó chỉ hỏi thôi. Nó cầm tay em. Hơi lạnh... Em vẫn nằm nhìn nó cười...
- Cậu phải đi về đi...
- Hả?
- Tạm biệt nhé. Tớ vui lắm...
Cái không gian biến mất dần và nó cũng chẳng biết gì nữa... Nó buồn ngủ... Và nó cần phải ngủ...
Có ai nói nó hư cấu thì cũng sẽ dễ hiểu... Nếu đã qua khoảng thời gian chết đi sống lại sẽ có ấn tượng về 7 phút cuối cùng. Đó là khoảng thời gian mà bạn sẽ thấy được tất cả những sự việc đã trải qua... Tuổi thơ, Buồn đau, vui vẻ, hạnh phúc, tất cả...
Và nếu ai đó hỏi nó về cuộc chiến với căn bệnh u não của nó ra sao. Nó sẽ chỉ cười. - - Hạnh phúc lắm...
Nó tỉnh lại trong một căn phòng rộng... Đầu nó quay quay... Mắt nó ríu lại... Những hình ảnh mờ mờ... Có tiếng nói... Có tiếng cười... Nó cảm thấy ai đó có đôi bàn tay thô ráp đang nắm tay nó... Là bố.. Đôi bàn tay ấy... Mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn... Nó thấy bố đang khóc... Lần đầu tiên nó thấy... Nhưng nó hiểu những giọt nước mắt hạnh phúc này... Bố nhìn nó cười... Lâu rồi mới được thấy bố nó như thế... Lâu lắm rồi
...
- Một tuần cơ à bố?
- Ờ... Làm tao lo gần chết... Bác sĩ bảo mày có nguy cơ liệt hoặc người thực vật... Tao tưởng mày còn không qua nổi cơ... Thế mà... Phúc ông bà và các cụ còn cao lắm... Hà hà...
Nó và bố nói chuyện sau khi nó kiểm tra tổng thể xong. Và đang ngồi trong tiệm cắt tóc...
- Thế còn số tiền vay?
- Không sao... Bố mày khác lo hết
Nhìn mặt bố nó tự tin lắm. Nó cũng cười... Mọi thứ ổn rồi...
Tối nó và bố trở lại căn nhà của của anh lee. Ông ấy bảo gọi chú là già... Tối đó cả bố và anh lee ngồi nói chuyện đến sáng. Nó thì ngủ thôi. Nó vẫn buồn ngủ... Nghe thoang thoảng là những câu chuyện đời thường của cả hai. Cũng có cả mấy mối tình đầu... Cô này xinh... Cô kia ngon..
Đúng là đàn bà ngồi với nhau thì ra cái chợ... Còn đàn ông ngồi với nhau là ra cái... Album gái...
Sáng hôm sau thì nó và bố lại cùng anh lee làm thủ tục về nước... Không có gì khó khăn cả. Nó được anh lee dẫn đi ăn bak kaw thì phải. Cũng như thịt nướng vậy... Nhưng được tẩm ướp gia vị rất nên rất ngon... Được làm từ thịt lợn, gà và cả bò nữa... Ai từng sang singapore mà đã thử thì sẽ biết. Một đặc sản tuyệt vời...
Anh chàng đứa nó và bố đi thẳng đến bệnh viện. Một bệnh viện lớn. Bố nó cũng bắt đầu làm thủ tục vì đã đặt sẵn lịch nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Nó lại kiểm tra tổng thể một lần nữa... Tối đó bố và nó nghỉ ở nhà anh kia. Chiều nay nó thấy bố đăm chiêu suy nghĩ khi chuẩn bị kí vào tờ giấy gì đó... Chắc ai cũng hiểu trừ nó lúc ấy Không hiểu...
Hôm sau đi chơi vòng vòng ở đó. Nó cũng biết vài điều thú vị về singapore nhưng cái nó thực sự quan tâm là muay thái... Lần đầu tiên nó nhìn thấy môn võ mà nó biết sinh ra để dành cho nó... Nhưng tiếc là nó không có duyên để học... Cho đến tận bây giờ...
Cuối cùng thì cũng đến ngày lên bàn mổ.. Nó được thay cái bộ đồ thoải mái nhưng vô cùng ái... Nó hồi hộp chờ đợi... Có một chị y tá thấy nó vậy thì bắt chuyện
- Can you speak english?
- Yes. But I am not good
- Hm...
Chị y tá nhìn nó cười
- How do you feel?
- Not bad
Xong nó cười tươi... Đó cũng là kinh nghiệm để cảm thấy tự tin hơn...
...
Nó chẳng biết là nó đã ngủ bao lâu nữa... Mọi kí ức của nó cứ trôi qua dần. Từ lúc nó bắt đầu cất tiếng khóc chào đời đến lúc biết bò và đến cả sau này nữa... Nó không biết sao nó ở đây nhưng nó cũng chẳng nghĩ nhiều đến điều đó... Có tiếng cười khúc khích. Nó nhận ra là của em. Mối tình đầu của nó. Tiếng cười ai mà nghe cũng thấy thoải mái... Nó lại nghe thấy tiếng khóc. Là của chị. Nó thấy chị cứ đứng nhìn về phía nó rồi khóc nhưng nó càng chạy thì chị càng xa. Đến lúc khuất bóng nó mới dừng lại. Nó thấy gái ở sau lưng nó... Gái nhìn nó... Đầy oán trách... Rồi Gái cũng khóc... Nó lại đuổi theo... Giống như chị... Không gian xung quanh nó tối đen như thể ai đó vừa tắt điện đi vậy. Tối quá... Nó đi theo quán tính... À... Có ánh sáng... Nó đi theo... Có một cánh cửa... Nó mở ra là cả một cánh đồng hoa hướng dương cao vút... Xa xa nó thấy bóng người quay lưng với nó... Là một cô gái... Nó không biết là ai... Nhưng quen thuộc... Nó lại gần thì cô gái đó kéo tay nó đi.. Vẫn không quay mặt lại... Đi xa lắm. Cánh đồng hướng dương có gió... Những cánh hoa bay phất phơ rồi quần vào mái tóc của cô gái đó... Rồi lại bay đi tiếp theo cơn gió để lại một hai cánh hoa còn vướng lại... Nó cũng từng được nghe về cái ước mơ được sống trên cánh đồng hướng dương từ một ai đó... Nhưng nhất thời nó chẳng nhớ nữa... Nó cứ đi theo thôi... Đâu đó là tiếng mẹ nó ru nó ngủ những đêm hè oi ả...
'' con cò mày đi ăn đêm... Đậu phải cành mềm... Lộn cổ xuống ao... ''
Mọi thứ đan xen vào nhau... Bỗng có tiếng cười... Là em.. Giờ nó mới nhớ là em từng nói với nó cái ước mơ đó...
- Phương??
-... Không nói gì vẫn cười
- Là cậu phải không phương??
- Cậu vẫn ngố như vậy nhỉ?
Cô gái quay lai nhìn nó. Nó thấy cái vẻ nhợt nhạt của em...
- Đi chơi với tớ một lúc đi... Thời gian sắp hết rồi...
Em chẳng để nó suy nghĩ. Kéo nó đi. Nó như trở lại cái ngày thơ bé vậy. Trò chơi đuổi bắt đến khi cả hai đứa mệt nhừ...
- Sao cậu chạy khỏe thế? - Nó hỏi
- Hihi. Vẫn là tiếng cười đó
Nó chẳng quan tâm đến câu trả lời. Nó chỉ hỏi thôi. Nó cầm tay em. Hơi lạnh... Em vẫn nằm nhìn nó cười...
- Cậu phải đi về đi...
- Hả?
- Tạm biệt nhé. Tớ vui lắm...
Cái không gian biến mất dần và nó cũng chẳng biết gì nữa... Nó buồn ngủ... Và nó cần phải ngủ...
Có ai nói nó hư cấu thì cũng sẽ dễ hiểu... Nếu đã qua khoảng thời gian chết đi sống lại sẽ có ấn tượng về 7 phút cuối cùng. Đó là khoảng thời gian mà bạn sẽ thấy được tất cả những sự việc đã trải qua... Tuổi thơ, Buồn đau, vui vẻ, hạnh phúc, tất cả...
Và nếu ai đó hỏi nó về cuộc chiến với căn bệnh u não của nó ra sao. Nó sẽ chỉ cười. - - Hạnh phúc lắm...
Nó tỉnh lại trong một căn phòng rộng... Đầu nó quay quay... Mắt nó ríu lại... Những hình ảnh mờ mờ... Có tiếng nói... Có tiếng cười... Nó cảm thấy ai đó có đôi bàn tay thô ráp đang nắm tay nó... Là bố.. Đôi bàn tay ấy... Mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn... Nó thấy bố đang khóc... Lần đầu tiên nó thấy... Nhưng nó hiểu những giọt nước mắt hạnh phúc này... Bố nhìn nó cười... Lâu rồi mới được thấy bố nó như thế... Lâu lắm rồi
...
- Một tuần cơ à bố?
- Ờ... Làm tao lo gần chết... Bác sĩ bảo mày có nguy cơ liệt hoặc người thực vật... Tao tưởng mày còn không qua nổi cơ... Thế mà... Phúc ông bà và các cụ còn cao lắm... Hà hà...
Nó và bố nói chuyện sau khi nó kiểm tra tổng thể xong. Và đang ngồi trong tiệm cắt tóc...
- Thế còn số tiền vay?
- Không sao... Bố mày khác lo hết
Nhìn mặt bố nó tự tin lắm. Nó cũng cười... Mọi thứ ổn rồi...
Tối nó và bố trở lại căn nhà của của anh lee. Ông ấy bảo gọi chú là già... Tối đó cả bố và anh lee ngồi nói chuyện đến sáng. Nó thì ngủ thôi. Nó vẫn buồn ngủ... Nghe thoang thoảng là những câu chuyện đời thường của cả hai. Cũng có cả mấy mối tình đầu... Cô này xinh... Cô kia ngon..
Đúng là đàn bà ngồi với nhau thì ra cái chợ... Còn đàn ông ngồi với nhau là ra cái... Album gái...
Sáng hôm sau thì nó và bố lại cùng anh lee làm thủ tục về nước... Không có gì khó khăn cả. Nó được anh lee dẫn đi ăn bak kaw thì phải. Cũng như thịt nướng vậy... Nhưng được tẩm ướp gia vị rất nên rất ngon... Được làm từ thịt lợn, gà và cả bò nữa... Ai từng sang singapore mà đã thử thì sẽ biết. Một đặc sản tuyệt vời...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN