Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Gái có vẻ chưa muốn hiểu... Nhìn gái tội lắm...
- Em không tin... Em không muốn tin... Anh là của em mà... - Gái khóc... Ôm chặt nó hơn. Nó chỉ muốn ôm chặt gái lại. Để bù cho những gì nó đã gây ra... Những ngày nó phải xa gái... Nhưng cuộc sống... Thật trớ trêu cho cuộc tình của nó và gái...
- Tôi đi mua bánh cho chị... Ngân nhầm rồi... - Nó bình tĩnh nhắc lại từng chữ một
- Anh... ĐỒ PHẢN BỘI...
Gái khóc to hơn. Vai gái run. Nó đẩy gái ra rồi quay đi. Nó sợ nó sẽ khóc theo mất. Định mệnh...
Nó đi vô hồn... Điện thoại thì cứ rung... Kệ... Nó phải chấm dứt ngay mọi thứ... Nó chạy ra bến xe... Tắt nguồn điện thoại...
Áp lực dồn hết mấy ngày qua làm nó muốn nổ tung. Nó bắt vội chuyến xe đêm... Nó chẳng rõ nơi nó đến... Lục túi thì còn gần hai triệu... Chị mới trả lương cho nó... Chẳng thấm vào đâu... Nó cười... Kết thúc quãng đường của nó ở tuổi 16...
Nó bắt đầu chảy nước mắt... Sao lại là nó? Nó có làm gì nên tội? Nó ngủ luôn sau đó...
Nó đi đến thành phố xa lạ... Người ta hay gọi là đi bụi đấy... Nó nghĩ...
Nó dừng chân ở ngã tư... Nơi đó có một bệnh viện... Có vỏ ngoài hơi cũ... Bệnh viện xxx... Người ra vào tấp nập... Đa số là người dân tộc... Nó bước qua đó và dừng ở một quán bún ven đường... Quán kha khá khách... Mùi thuốc bắc ở đâu đó làm nó cực kì khó chịu... Ông già bán bún cổ quàng cái khăn mặt để lau mồ hôi mỉm cười mang bát bún chả ra... Nó không hiểu sao ở cái nơi này mà ông vẫn có thể mỉm cười được... Nó bắt đầu ăn... Nó tròn mắt... Vị bún ngon nhất mà nó từng ăn... Đến tận bây giờ nó vẫn còn nhớ vị bún chả đấy... Nước dùng quá tuyệt vời
- Ngon quá ông ạ
- Ừm... Hề hề
- Ông làm bún lâu chưa?
- À xem nào... 30 năm rồi đấy... - Ông nhăn nhó...
- Ở đây luôn hả ông?
- Ông mới chuyển về đây được 15 năm thôi
- Ngày xưa chắc ông đắt khách lắm nhỉ?
- Chứ sao nữa... - Ông già tròn mắt nhìn nó đầy tự hào...
- Mùi thuốc bắc như này mà ông? Khách ngửi thì chạy hết chứ? Sao ông vẫn còn làm?
- Vì ở đây ông gần con gần cháu... Và cái chỗ này gần viện... Khách thưởng thức thì ít chứ đa số họ toàn là những người thân của bệnh nhân... Nhiều người đưa con cháu bố mẹ ông bà đi viện còn chả có đồng nào để ăn. Ông cũng già rồi... Cái tuổi gần đất xa trời... Mấy năm nữa cũng phải nghỉ... Giúp đỡ người lấy phúc cho con cho cháu nó hưởng chứ... Với lại nếu không chống được lũ thì phải sống chung với nó thôi...
Nó suy nghĩ... Về những người nó yêu thương... Về những người nó sẵn sàng để bảo vệ... Về căn bệnh của nó... Về tương lai... Về những gì nó đã và đang làm được... Nó sẽ được ở gần gái... Theo dõi gái... Kể cả là nó không phải là người gái yêu...
- Bún nguội kìa cu? Ăn đi chứ?
-... Ông cho cháu bát nữa nhé
- Thử phở sốt vang không?
- Cháu không biết ăn cái đấy!!!
- Món tủ của ông đấy - Ông già bật cười tự tin
- Vâng... Để cháu thử đi...
Tuyệt thật... Nó cũng chẳng biết là nó quên cái mùi thuốc bắc kia từ lúc nào...
Đứng lên thanh toán là nó bắt vội xe ôm ra bến và trở về phòng. Đúng là đi hỏi già về nhà hỏi trẻ... (Đừng nói là nó giấu tên bệnh viện làm gì? Phần vì nó không muốn lộ info. Phần vì năm 2011 ông già cũng về quê cũng cùng bà vợ. Quán bún giờ là của cậu con trai. Nhưng là người trẻ nên tay nghề chưa đạt. Nhưng nếu có ai muốn lục thì nó cũng đành chịu. Tin cũng được mà không tin cũng được. Đừng phá là được)
Nó bật máy gọi cho bố và chị... Nó đang về..
Nó phải mạnh mẽ hơn nữa...
Tiếng chị cuống cuồng khi nghe máy... Thương chị...
- Chồng ở đâu? Ở đâu hả - Chị hỏi dồn
- Chồng đang về... Chờ tí nhé...
- Nhưng mà chồng ở đâu? Chắc sợ nó không về...
- Ở một nơi rất xa... Không sao đâu mà...
- Chồng về ngay đi...
- Ừm...
Đi xe mất 4 tiếng thì về phòng. Cả chị cả bố đợi nó. Ai cũng muốn hỏi nó đi đâu thế? Nó cười. Tâm trạng thoải mái lắm... Lâu rồi mới được như vậy... Hai người thấy nó vậy thì chẳng thế nữa... Nó ngồi kể lại thì bố nó bảo xong vụ này phải lên ăn thử thôi. Tưởng cảm ơn cơ... Xong Bố nó đi ra ngoài mua thuốc lá... Bố vừa ra ngoài thì chị ôm chặt nó..
- Lần sau đừng có suy nghĩ trẻ con thế nữa nhé... Muốn thì để vợ đi cùng...
Nghe xong câu đấy nó chỉ muốn làm một cái gì đó cho chị... Chắc nó làm chị buồn lắm
- Ừm... Chồng nhớ rồi... - Nó siết chặt chị hơn rồi nhả ra...
Nó hỏi chị:
- Liệu có vay được tiền không? - Cảm giác ngại và bị phụ thuộc... Từ trước đến nay nó chưa bao giờ phải vay ai tiền. Đặc biệt là người nó yêu.. Mà giờ thì lại là số tiền lớn như vậy...
- Chắc chắn là được... Vợ nói mà... - Chị nhìn nó cười
-...
- À... Bố vợ nói... Muốn gặp cả chồng!!!
- Ừm...
- Vợ không biết ý gì nữa... - Mặt chị nghiêm trọng
Gian nan vất vả... Một bước đi mới của nó lại khó khăn chồng chất khó khăn - Nó nghĩ...
- Có vợ rồi chồng ạ!!! Don't worry
Nó nhìn chị... Chị cười... Tự nhiên nó thấy mọi thứ nhẹ nhàng thế...
Tối thì chị về nhà. Bố nó thì hút thuốc nhiều lắm mà sợ ảnh hưởng tới nó nên lại ra ngoài...
Các bạn đã từng xem phim khi người đàn ông góa vợ bật khóc chưa? Nó thấy bố nó trong khoảng thời gian này đúng y như ông Lâm vậy... Có khác cũng chỉ là bố nó có mẹ nó... Tóc bố nó cũng bắt đầu bạc mấy sợi... Hai bố con ăn cơm với nhau mà chẳng nói được một câu ra hồn... Trời lạnh... Ăn xong thì bố bảo nó đi tắm rồi ngủ... Nước đun rồi...
Cái thời ở đây mùa đông tắm toàn phải đun bằng ấm điện. Tắm thì chả dám nhảy bõm vào chậu như ở nhà...
Tắm xong nó đi ra để bố tắm... Vừa ngồi vừa nghĩ vừa lau đầu... Nó Khó thở... Cơn đau bắt đầu từ ngực qua gáy rồi lan ra khắp nửa đầu bên trái... Nó bám vào thành giường... Nắm chặt... Nhưng rồi Cơ thể nó không nghe lời nó cứ mềm dần đi thôi... Đúng lúc nhỉ? Nó buồn ngủ và nó chỉ nhớ được đến thế!!
Tỉnh dậy thì nó đang ở trong bệnh viện... Nó hiểu là bệnh của nó bắt đầu tiến triển rồi... Qua ô cửa kính... Nó thấy bố nó đang nói gì với ông bác sĩ... Mặt đăm chiêu lắm... Chị mở cửa đi vào... Ánh mắt chị buồn buồn... Nhìn nó... Nó quay mặt đi... Nó không muốn nghe thêm điều gì cả...
- Chồng... - Chị nắm tay nó...
- Vợ ra ngoài đi... Chồng muốn một mình...
-... - Chị ngồi đó nhìn nó
- Đã bảo là ra ngoài đi mà... - Nó cáu... Quay mặt lại... Mặt chị biến sắc... Mắt hơi đỏ... Giờ nó mới để ý mặt chị mệt mỏi lắm... Quay mặt đi... Nó vẫn nghe thấy tiếng sụt sịt... Chị vẫn ngồi đó...
Không khí trong phòng điều hòa mà nó thấy ngột ngạt hơn cả ở ngoài...
Chị không nói gì... Cứ sụt sịt... Bố nó mở cửa đi vào... Phá vỡ Không khí im lặng..
- Đỡ chưa?
-...
- Sao? Hết việc nên quay ra chửi cái Vy à?
Nó nghĩ sẽ là một tiếng thở dài hoặc một lời động viên cơ...
- Con muốn một mình... - Nó vẫn ngang
Bố nhìn nó.. Nó biết... Bố thở dài...
- Vy ra đây bố bảo... Kệ nó đi... Thằng yếu đuối...
Nó mở to mắt quay ra nhìn để xác nhận sự việc... Mới đây thôi mà... Bố nó tiếp:
- Mày có biết hôm qua tới giờ ai chăm mày không?
-...
- Càng được nước thì càng lấn tới à?
-...
- Mày tưởng chỉ có mày mới mệt mỏi thôi à? Từ ngày hôm qua tới hôm nay con Vy nó chưa ngủ tí nào đâu?... Bệnh tật là cái số... Mày chỉ lo thân mày thôi mà còn chưa xong... Sau này mày định lo cho ai?... Bố nó cho nó một tràng dài... Bố bị áp lực nhiều hơn nó... Nó đề cao bản thân quá rồi...
Bố nói đúng... Nó đến thân nó còn chưa xong... Chị càng nhịn thì nó càng được nước...
- Con xin lỗi
- Xin lỗi con Vy kìa...
Nó nhìn chị...
- Không sao đâu... Chị nói không sao mà trông như là cả một trời sao vậy...
- Ở đấy mà xin lỗi đi... Tao đi hút điếu thuốc...
Bố nó cũng đi ra ngoài luôn...
- Xin lỗi vợ...
- Không sao mà... Lần sau đừng trẻ con thế nữa... - Chị vẫn sụt sịt... Nhìn thương quá
- Vợ nằm đây ngủ đi...
- Không... Tí về vợ ngủ...
- Nằm ngủ đi chồng không làm gì đâu...
- Đố chồng luôn - Chị bật cười
- Nằm xuống đây... - Nó nhảy xuống giường cho chị lên... Chị vẫn lắc đầu...
Nó kéo mặt chị lên... Hôn thật sâu.. Lần này Nó yêu chị thật rồi... Nếu các bạn có một người luôn luôn quan tâm bạn và lo lắng cho bạn như chị với nó thì hãy nhớ giữ thật chặt vào nhé...
Hôm sau nữa thì xuất viện... Bố cùng nó lên trường làm giấy bảo lưu kết quả. Ông hiệu trưởng biết chuyện thì cười buồn...
- Cố lên anh bạn...
Nó cười buồn...
- À... Thầy giúp em giữ bí mật được không?
-... Ông hiệu trưởng nhìn nó như muốn tìm kiếm câu trả lời...
- Em có lý do riêng mà...
-...
-...
- Thế bao giờ đi?
- Tuần nữa thầy ạ... Nó lại cười
- Ừm... Cố gắng...
Nó ra ngoài để ông thầy với bố làm giấy tờ... Nhìn về phía lớp nó... Là gái... Vẫn chỗ bàn thứ 3 ngoài cùng... Mắt nhìn bảng... Tay chép chép... Nó thấy gái cười... Ổn rồi... Ổn rồi... Nó tự nhủ...
Chiều tối thì đến nhà chị. Nó nhớ mãi lần đầu tiên nhìn thấy là nó đã hoang mang rồi thì đến giờ bước vào thì lại càng thêm áp lực... Vào thì bố chị đã ngồi đấy rồi. Cái dáng đậm chất công an. Khuôn mặt đăm chiêu... Đang xem thời sự... Thấy bố và nó thì đứng dậy
- Ngồi ghế luôn đi... Cứ tự nhiên...
Chị thì đứng luôn sau ghế bố chị...
- Chào anh..
- Chào chú ạ...
- Ừm... Tôi nghe cái Vy nói chuyện rồi... Anh muốn vay bao nhiêu?
Bố chị vào thẳng vấn đề làm nó thấy nghi nghi... - À... Vy đi mua bố mấy lạng chè... - Quay qua bố con nó nhìn... - Ông với cháu thông cảm. Tôi bị nghiện chè. Không có là không chịu được...
Bố nó cũng à ừ bảo cũng như thế...
Bắt đầu có chuyện rồi...
Chị đi thì bố chị bắt đầu vào chủ đề chính...
- Vy với cậu có quan hệ gì?
- Là bạn ạ!!!
- Là bạn???
Cái câu hỏi cùng cái nheo mắt làm nó cứng cựa... Nó bắt đầu hiểu ra mọi thứ...
- Cháu nó cũng có tình cảm với con của ông...
Bố nó trả lời... Bình tĩnh trả lời.. Bố nó cũng hiểu ra rồi...
- Vậy tôi vào chủ đề chính luôn nhé. Tôi không chấp nhận mối quan hệ này... Con gái tôi không thể yêu con trai anh được... Tôi sẽ đưa ra số tiền đó... Nhưng... Đừng bao giờ đến gần con gái tôi... Được chứ?
-...
Đúng là công an. Tác nghiệp mọi lúc mọi nơi được. Nhưng sau này nó mới biết bố chị hiểu sai một chỗ... Là nghĩ nó và chị yêu lâu rồi...
Câu nói chỉ có trong mấy cuốn tiểu thuyết nó đọc đang áp dụng thẳng lên nó. Giờ nó mới hiểu cảm giác thằng bị áp đặt nó bối rối như nào. Chứ đọc thì nhẹ nhàng bao nhiêu... Phán bừa là thằng này cao thượng... Con kia tiểu nhân... Nó quay qua nhìn bố... Bố cũng vậy... Nhưng cái vẻ mặt thì vẫn chứng tỏ đã qua nhiều sóng gió làm nó yên tâm hơn. Bố định nói gì đó thì nó cầm tay bố lại... Nó hít một hơi dài
- Về thôi bố...
Bố nhìn nó rồi cũng gật đầu... Nó quay ra phía bố chị
- Cháu cần số tiền đó nhưng cũng cần con gái chú... Nếu đã không có chị thì cháu cũng không cần số tiền đấy... Chào chú cháu về...
- Chào anh nhé!!!
Sẽ có người hỏi sao nó quyết định như phim vậy? Thì nó cũng thấy chuyện này là bất khả thi rồi. Người nhà nhiều khi còn khó khăn huống chi người ngoài... Và trong lúc dây thần kinh của nó căng như dây đàn thì nó chợt nghĩ về gái.. Gái đã cười... Rồi nó nghĩ về chị... Nó cũng thấy Chị cười... Chị cười đẹp nhất... Chị cũng còn trẻ còn nó thì... Nó chấp nhận số phận... Một lần nữa... Đau một lần rồi thôi..
Còn ai muốn nói nó hư cấu này nọ. Nó cũng nhận. Đơn giản đây là cuộc đời của nó... Nó là người được phép quyết định...
Nó nhớ lại câu chuyện của cô giáo dạy sử nó khi kể về dòng chữ mà cậu học sinh ngỗ nghịch của cô lúc cô phát hiện làm việc riêng...
''Cuộc sống nó không giống cuộc đời... Vì cuộc đời tơi bời hơn cuộc sống... ''
Một câu nói đùa...
Ra ngoài cổng thì chị chưa về. Cũng tốt. Dù có chị ở đấy thì nó vẫn làm thế... Chị chắc chắn sẽ buồn... Nhưng mà mọi thứ sẽ qua thôi...
Nó dẫn bố vào quán rượu. Gọi ông K rồi Tắt điện thoại.
Số phận nó vậy thì đành vậy thôi
Sau quyết định đó nó thấy nó người lớn hơn bao nhiêu... Và nó cũng chẳng định chữa nữa... Sống được ngày nào hay ngày đó. Bố nó im lặng rót rượu đầy hai chén. Đưa cho nó. Mắt buồn...
- Mày hỗn quá đấy.. Nhưng thôi... Sống trong đời thì dù có chết cũng phải hiên ngang... Vậy mới đáng mặt... - Bố nó có vẻ tự hào lắm nhưng... Sau cái vẻ tự hào đấy nó biết là bố nó phải chạy vạy vay tiền tiếp...
-...
-...
Bố và nó nói chuyện lâu lắm. Ông K cũng ra... Câu chuyện cứ miên man thôi... Từ cái ngày mà nó còn bé bò bò đến tận bây giờ... Gần sáng mới về phòng cơ mà...
Hai ngày sau cũng không thấy chị sang... Chắc bị cấm rồi... Đang ngồi vò vò quần áo thì bố chạy về. Cái vẻ hấp tấp mặt nhăn nhở... Mẹ cũng bảo nó giống nốt... Toàn giống cái xấu...
- Có tiền rồi cu ơi... Hahaa - Nhìn bố sảng khoái lắm...
Nó đang ngu ngu nhìn bố nó cười thì bốp... Bố nó vỗ vai...
- Có tiền rồi...
- ở đâu ạ? Con chẳng hiểu gì... - Nó vẫn ngơ ngơ
- Ông bạn bố cho vay tiền rồi... Lâu lắm không gặp mà giờ vẫn dùng số ấy...
Nó bắt đầu cảm thấy cái gánh nặng trên vai bố nó nhẹ hẳn đi... Mừng quá... Bố cứ như này có phải là hay biết mấy không...
Tối nó lại đi gặp ông bạn cuả bố... Xe ôm dừng trước cửa nhà gái... Chả nhẽ... Oan gia ngõ hẹp...
- Nhà này hả bố? Nó chỉ tay vào nhà gái
- Ừm... Bạn làm ăn xưa đấy...
-...
Hỏng rồi... Nó nghĩ
Nó bước vào nhà gái... Nó mới nhớ là chưa bao giờ nó bước vào... Bố gái đang bê cơm lên nhà hướng vào cái sập gỗ... Nó chả biết là gỗ gì nhưng chạm trổ đẹp lắm. Một người đàn ông vạm vỡ. Cái vẻ mặt thì nó cực kì nể. Nể chứ không sợ... Đến mãi sau này luôn...
- Ô kìa.. Ông bạn ngồi ăn cơm luôn đi.. - Giọng miền bắc
- Ăn chứ đang đói mà... - Bố nó đáp lại
Gái và mẹ gái cũng đi lên. Gái sững lại nhìn nó... Mẹ gái thì ồ lên
- Á... Người quen đó mà anh... Con rể tương lai á!!
- Hả? Chú Hùng bố gái giật mình quay đầu lại
- Người mà lần trước cứu con Ngân xong vào viện á... - Cô Phương mẹ gái nói luôn
- Chú Hùng: Ha ha. Hổ phụ sinh hổ tử à.. Nhưng thằng con rể này chắc là lai mèo rồi!!!
- Ông chẳng biết gì... Cả 5 6 người thế sao thằng bé nó đánh lại được... nhỉ? Cô Phương bênh nó xong quay ra hỏi nó luôn
- À vâng vâng
Nó cười trừ bởi gái đang chăm chăm nhìn nó... Bố nó với chú Hùng thì cứ trêu nó với gái... Bắt gọi là bố vợ bố chồng luôn mới ác... Xong bắt đầu ôn lại chuyện cũ..
Hóa ra từ cái thời đóng bỉm hai ông đã thân rồi... Lớn lên cùng chí hướng nên hai ông đi làm xã hội... Nhưng chú Hùng biết điểm dừng còn bố nó thì lún sâu..
Hết bữa thì bố với chú Hùng ra bàn nói chuyện. Nó cùng gái và cô Phương dọn dẹp... Gái từ lúc thấy nó thì cứ định nói gì xong lại thôi. Rửa bát xong xuôi thì cô Phương và gái lên nhà với đĩa hoa quả... Nó vẫn trơ trơ ở cái sập hóng thôi...
Chú Hùng: Thế là bao giờ đi?
Bố nó: Cuối tuần này...
Chú Hùng: Khổ thân thằng bé... Tí tuổi...
Bố nó: Ừm. Vợ ở nhà thì sốt ruột...
- Ăn hoa quả đi này 2 anh... - Cô Phương nói
- Cảm ơn nhé - Bố nó cười
- Không phải khách sáo đâu mày... - Chú Hùng nói
Gái thì bây giờ mới nói
- Hiếu lên Ngân nhờ tí...
- Lên đi con dê... (Không phải con rể nhé) - Chú Hùng trêu nó
- Ông để im cho con nó thoải mái - Cô Phương lại bênh nó...
Nó thì vâng dạ rồi té vội.. Đỡ bị trêu
-...
-...
Lên phòng gái. Màu hồng... Ngăn nắp lắm... Thơm dễ chịu... Nó đang quay ngang dọc thì gái kéo tay nó xong ôm luôn...
- Sao lại giấu em? Nước mắt gái chỉ trực chờ chảy
-...
Nó nhớ gái. Nó thương gái. Nhưng Nó có lỗi với gái. Và lại phẫu thuật chắc gì thành công. Cảm xúc giằng xé lắm...
- Anh đã làm việc có lỗi với em rồi... Anh... Anh đã ngủ với chị...
-... Gái im lặng nhìn nó lâu lắm. Nó cảm nhận tay gái đang lỏng dần... Rồi lại chặt hơn...
- Em mặc Kệ... Em chấp nhận...
Lại chấp nhận... Xong có chấp nhận cái xác nó luôn không?...
- Anh không thể... Anh xin lỗi...
Đang quay đi thì gái kéo lại... Kiễng chân... Cưỡng hôn nó... Bao nhiêu cảm xúc chất chứa nó giấu tràn ra hết. Nó ôm chặt lấy gái. Hôn thật sâu... Thơm quá... Gái thì lại càng đón nhận... Cái lưỡi gái cứ như sự kết hợp của con rắn và bông hoa hồng đỏ vậy... Chút gì đó kì bí... Chút gì đó nồng nàn... Nó càng say đắm hơn... Đẩy gái sát giường... Không gian và thời gian cứ như dừng lại để gái và nó gần nhau hơn... Nó bắt đầu muốn nhiều hơn một nụ hôn... Mất tự chủ... Định đặt gái xuống giường thì có tiếng gõ cửa...
- Hai đứa xuống ăn hoa quả này...
- Vâng... Tiếng gái...
Hú hồn... Tí thì nó lại nghịch dại... Gái thì mặt đỏ bừng. Nó kéo gái đi xuống...
- Hai đứa chúng mày mới lớp 10 thôi đấy... - Chú Hùng đùa
- À... Cháu chỉ... ngồi chơi thôi mà - Nó chống chế
- Ô hay cái thằng này... Lên phòng gái của bố xong là rũ bỏ trách nhiệm phải không?
- Không có ạ
- Thế thì... ??? Chú Hùng nheo mắt...
Nó liếc sang bố nó... Hết hi vọng rồi
- À vâng bố...
- Hà hà hà...
Bố vợ bất đắc dĩ cuả nó cười xong là cả nhà cười. Trừ nó và mỗi nó...
Lúc có chị thì nhớ gái... Nhưng lúc có gái thì không thể không nhớ chị... Chẳng biết chị sao rồi...
Về phòng thì nó lại bắt đầu nghĩ ngợi... Bố vừa đi mua thuốc lá thì Đúng lúc tiếng xe liberty vào... Là chị... Chị nhìn nó như sắp xé xác nó vậy...
- Vy...
- Bốp...
- Em không tin... Em không muốn tin... Anh là của em mà... - Gái khóc... Ôm chặt nó hơn. Nó chỉ muốn ôm chặt gái lại. Để bù cho những gì nó đã gây ra... Những ngày nó phải xa gái... Nhưng cuộc sống... Thật trớ trêu cho cuộc tình của nó và gái...
- Tôi đi mua bánh cho chị... Ngân nhầm rồi... - Nó bình tĩnh nhắc lại từng chữ một
- Anh... ĐỒ PHẢN BỘI...
Gái khóc to hơn. Vai gái run. Nó đẩy gái ra rồi quay đi. Nó sợ nó sẽ khóc theo mất. Định mệnh...
Nó đi vô hồn... Điện thoại thì cứ rung... Kệ... Nó phải chấm dứt ngay mọi thứ... Nó chạy ra bến xe... Tắt nguồn điện thoại...
Áp lực dồn hết mấy ngày qua làm nó muốn nổ tung. Nó bắt vội chuyến xe đêm... Nó chẳng rõ nơi nó đến... Lục túi thì còn gần hai triệu... Chị mới trả lương cho nó... Chẳng thấm vào đâu... Nó cười... Kết thúc quãng đường của nó ở tuổi 16...
Nó bắt đầu chảy nước mắt... Sao lại là nó? Nó có làm gì nên tội? Nó ngủ luôn sau đó...
Nó đi đến thành phố xa lạ... Người ta hay gọi là đi bụi đấy... Nó nghĩ...
Nó dừng chân ở ngã tư... Nơi đó có một bệnh viện... Có vỏ ngoài hơi cũ... Bệnh viện xxx... Người ra vào tấp nập... Đa số là người dân tộc... Nó bước qua đó và dừng ở một quán bún ven đường... Quán kha khá khách... Mùi thuốc bắc ở đâu đó làm nó cực kì khó chịu... Ông già bán bún cổ quàng cái khăn mặt để lau mồ hôi mỉm cười mang bát bún chả ra... Nó không hiểu sao ở cái nơi này mà ông vẫn có thể mỉm cười được... Nó bắt đầu ăn... Nó tròn mắt... Vị bún ngon nhất mà nó từng ăn... Đến tận bây giờ nó vẫn còn nhớ vị bún chả đấy... Nước dùng quá tuyệt vời
- Ngon quá ông ạ
- Ừm... Hề hề
- Ông làm bún lâu chưa?
- À xem nào... 30 năm rồi đấy... - Ông nhăn nhó...
- Ở đây luôn hả ông?
- Ông mới chuyển về đây được 15 năm thôi
- Ngày xưa chắc ông đắt khách lắm nhỉ?
- Chứ sao nữa... - Ông già tròn mắt nhìn nó đầy tự hào...
- Mùi thuốc bắc như này mà ông? Khách ngửi thì chạy hết chứ? Sao ông vẫn còn làm?
- Vì ở đây ông gần con gần cháu... Và cái chỗ này gần viện... Khách thưởng thức thì ít chứ đa số họ toàn là những người thân của bệnh nhân... Nhiều người đưa con cháu bố mẹ ông bà đi viện còn chả có đồng nào để ăn. Ông cũng già rồi... Cái tuổi gần đất xa trời... Mấy năm nữa cũng phải nghỉ... Giúp đỡ người lấy phúc cho con cho cháu nó hưởng chứ... Với lại nếu không chống được lũ thì phải sống chung với nó thôi...
Nó suy nghĩ... Về những người nó yêu thương... Về những người nó sẵn sàng để bảo vệ... Về căn bệnh của nó... Về tương lai... Về những gì nó đã và đang làm được... Nó sẽ được ở gần gái... Theo dõi gái... Kể cả là nó không phải là người gái yêu...
- Bún nguội kìa cu? Ăn đi chứ?
-... Ông cho cháu bát nữa nhé
- Thử phở sốt vang không?
- Cháu không biết ăn cái đấy!!!
- Món tủ của ông đấy - Ông già bật cười tự tin
- Vâng... Để cháu thử đi...
Tuyệt thật... Nó cũng chẳng biết là nó quên cái mùi thuốc bắc kia từ lúc nào...
Đứng lên thanh toán là nó bắt vội xe ôm ra bến và trở về phòng. Đúng là đi hỏi già về nhà hỏi trẻ... (Đừng nói là nó giấu tên bệnh viện làm gì? Phần vì nó không muốn lộ info. Phần vì năm 2011 ông già cũng về quê cũng cùng bà vợ. Quán bún giờ là của cậu con trai. Nhưng là người trẻ nên tay nghề chưa đạt. Nhưng nếu có ai muốn lục thì nó cũng đành chịu. Tin cũng được mà không tin cũng được. Đừng phá là được)
Nó bật máy gọi cho bố và chị... Nó đang về..
Nó phải mạnh mẽ hơn nữa...
Tiếng chị cuống cuồng khi nghe máy... Thương chị...
- Chồng ở đâu? Ở đâu hả - Chị hỏi dồn
- Chồng đang về... Chờ tí nhé...
- Nhưng mà chồng ở đâu? Chắc sợ nó không về...
- Ở một nơi rất xa... Không sao đâu mà...
- Chồng về ngay đi...
- Ừm...
Đi xe mất 4 tiếng thì về phòng. Cả chị cả bố đợi nó. Ai cũng muốn hỏi nó đi đâu thế? Nó cười. Tâm trạng thoải mái lắm... Lâu rồi mới được như vậy... Hai người thấy nó vậy thì chẳng thế nữa... Nó ngồi kể lại thì bố nó bảo xong vụ này phải lên ăn thử thôi. Tưởng cảm ơn cơ... Xong Bố nó đi ra ngoài mua thuốc lá... Bố vừa ra ngoài thì chị ôm chặt nó..
- Lần sau đừng có suy nghĩ trẻ con thế nữa nhé... Muốn thì để vợ đi cùng...
Nghe xong câu đấy nó chỉ muốn làm một cái gì đó cho chị... Chắc nó làm chị buồn lắm
- Ừm... Chồng nhớ rồi... - Nó siết chặt chị hơn rồi nhả ra...
Nó hỏi chị:
- Liệu có vay được tiền không? - Cảm giác ngại và bị phụ thuộc... Từ trước đến nay nó chưa bao giờ phải vay ai tiền. Đặc biệt là người nó yêu.. Mà giờ thì lại là số tiền lớn như vậy...
- Chắc chắn là được... Vợ nói mà... - Chị nhìn nó cười
-...
- À... Bố vợ nói... Muốn gặp cả chồng!!!
- Ừm...
- Vợ không biết ý gì nữa... - Mặt chị nghiêm trọng
Gian nan vất vả... Một bước đi mới của nó lại khó khăn chồng chất khó khăn - Nó nghĩ...
- Có vợ rồi chồng ạ!!! Don't worry
Nó nhìn chị... Chị cười... Tự nhiên nó thấy mọi thứ nhẹ nhàng thế...
Tối thì chị về nhà. Bố nó thì hút thuốc nhiều lắm mà sợ ảnh hưởng tới nó nên lại ra ngoài...
Các bạn đã từng xem phim khi người đàn ông góa vợ bật khóc chưa? Nó thấy bố nó trong khoảng thời gian này đúng y như ông Lâm vậy... Có khác cũng chỉ là bố nó có mẹ nó... Tóc bố nó cũng bắt đầu bạc mấy sợi... Hai bố con ăn cơm với nhau mà chẳng nói được một câu ra hồn... Trời lạnh... Ăn xong thì bố bảo nó đi tắm rồi ngủ... Nước đun rồi...
Cái thời ở đây mùa đông tắm toàn phải đun bằng ấm điện. Tắm thì chả dám nhảy bõm vào chậu như ở nhà...
Tắm xong nó đi ra để bố tắm... Vừa ngồi vừa nghĩ vừa lau đầu... Nó Khó thở... Cơn đau bắt đầu từ ngực qua gáy rồi lan ra khắp nửa đầu bên trái... Nó bám vào thành giường... Nắm chặt... Nhưng rồi Cơ thể nó không nghe lời nó cứ mềm dần đi thôi... Đúng lúc nhỉ? Nó buồn ngủ và nó chỉ nhớ được đến thế!!
Tỉnh dậy thì nó đang ở trong bệnh viện... Nó hiểu là bệnh của nó bắt đầu tiến triển rồi... Qua ô cửa kính... Nó thấy bố nó đang nói gì với ông bác sĩ... Mặt đăm chiêu lắm... Chị mở cửa đi vào... Ánh mắt chị buồn buồn... Nhìn nó... Nó quay mặt đi... Nó không muốn nghe thêm điều gì cả...
- Chồng... - Chị nắm tay nó...
- Vợ ra ngoài đi... Chồng muốn một mình...
-... - Chị ngồi đó nhìn nó
- Đã bảo là ra ngoài đi mà... - Nó cáu... Quay mặt lại... Mặt chị biến sắc... Mắt hơi đỏ... Giờ nó mới để ý mặt chị mệt mỏi lắm... Quay mặt đi... Nó vẫn nghe thấy tiếng sụt sịt... Chị vẫn ngồi đó...
Không khí trong phòng điều hòa mà nó thấy ngột ngạt hơn cả ở ngoài...
Chị không nói gì... Cứ sụt sịt... Bố nó mở cửa đi vào... Phá vỡ Không khí im lặng..
- Đỡ chưa?
-...
- Sao? Hết việc nên quay ra chửi cái Vy à?
Nó nghĩ sẽ là một tiếng thở dài hoặc một lời động viên cơ...
- Con muốn một mình... - Nó vẫn ngang
Bố nhìn nó.. Nó biết... Bố thở dài...
- Vy ra đây bố bảo... Kệ nó đi... Thằng yếu đuối...
Nó mở to mắt quay ra nhìn để xác nhận sự việc... Mới đây thôi mà... Bố nó tiếp:
- Mày có biết hôm qua tới giờ ai chăm mày không?
-...
- Càng được nước thì càng lấn tới à?
-...
- Mày tưởng chỉ có mày mới mệt mỏi thôi à? Từ ngày hôm qua tới hôm nay con Vy nó chưa ngủ tí nào đâu?... Bệnh tật là cái số... Mày chỉ lo thân mày thôi mà còn chưa xong... Sau này mày định lo cho ai?... Bố nó cho nó một tràng dài... Bố bị áp lực nhiều hơn nó... Nó đề cao bản thân quá rồi...
Bố nói đúng... Nó đến thân nó còn chưa xong... Chị càng nhịn thì nó càng được nước...
- Con xin lỗi
- Xin lỗi con Vy kìa...
Nó nhìn chị...
- Không sao đâu... Chị nói không sao mà trông như là cả một trời sao vậy...
- Ở đấy mà xin lỗi đi... Tao đi hút điếu thuốc...
Bố nó cũng đi ra ngoài luôn...
- Xin lỗi vợ...
- Không sao mà... Lần sau đừng trẻ con thế nữa... - Chị vẫn sụt sịt... Nhìn thương quá
- Vợ nằm đây ngủ đi...
- Không... Tí về vợ ngủ...
- Nằm ngủ đi chồng không làm gì đâu...
- Đố chồng luôn - Chị bật cười
- Nằm xuống đây... - Nó nhảy xuống giường cho chị lên... Chị vẫn lắc đầu...
Nó kéo mặt chị lên... Hôn thật sâu.. Lần này Nó yêu chị thật rồi... Nếu các bạn có một người luôn luôn quan tâm bạn và lo lắng cho bạn như chị với nó thì hãy nhớ giữ thật chặt vào nhé...
Hôm sau nữa thì xuất viện... Bố cùng nó lên trường làm giấy bảo lưu kết quả. Ông hiệu trưởng biết chuyện thì cười buồn...
- Cố lên anh bạn...
Nó cười buồn...
- À... Thầy giúp em giữ bí mật được không?
-... Ông hiệu trưởng nhìn nó như muốn tìm kiếm câu trả lời...
- Em có lý do riêng mà...
-...
-...
- Thế bao giờ đi?
- Tuần nữa thầy ạ... Nó lại cười
- Ừm... Cố gắng...
Nó ra ngoài để ông thầy với bố làm giấy tờ... Nhìn về phía lớp nó... Là gái... Vẫn chỗ bàn thứ 3 ngoài cùng... Mắt nhìn bảng... Tay chép chép... Nó thấy gái cười... Ổn rồi... Ổn rồi... Nó tự nhủ...
Chiều tối thì đến nhà chị. Nó nhớ mãi lần đầu tiên nhìn thấy là nó đã hoang mang rồi thì đến giờ bước vào thì lại càng thêm áp lực... Vào thì bố chị đã ngồi đấy rồi. Cái dáng đậm chất công an. Khuôn mặt đăm chiêu... Đang xem thời sự... Thấy bố và nó thì đứng dậy
- Ngồi ghế luôn đi... Cứ tự nhiên...
Chị thì đứng luôn sau ghế bố chị...
- Chào anh..
- Chào chú ạ...
- Ừm... Tôi nghe cái Vy nói chuyện rồi... Anh muốn vay bao nhiêu?
Bố chị vào thẳng vấn đề làm nó thấy nghi nghi... - À... Vy đi mua bố mấy lạng chè... - Quay qua bố con nó nhìn... - Ông với cháu thông cảm. Tôi bị nghiện chè. Không có là không chịu được...
Bố nó cũng à ừ bảo cũng như thế...
Bắt đầu có chuyện rồi...
Chị đi thì bố chị bắt đầu vào chủ đề chính...
- Vy với cậu có quan hệ gì?
- Là bạn ạ!!!
- Là bạn???
Cái câu hỏi cùng cái nheo mắt làm nó cứng cựa... Nó bắt đầu hiểu ra mọi thứ...
- Cháu nó cũng có tình cảm với con của ông...
Bố nó trả lời... Bình tĩnh trả lời.. Bố nó cũng hiểu ra rồi...
- Vậy tôi vào chủ đề chính luôn nhé. Tôi không chấp nhận mối quan hệ này... Con gái tôi không thể yêu con trai anh được... Tôi sẽ đưa ra số tiền đó... Nhưng... Đừng bao giờ đến gần con gái tôi... Được chứ?
-...
Đúng là công an. Tác nghiệp mọi lúc mọi nơi được. Nhưng sau này nó mới biết bố chị hiểu sai một chỗ... Là nghĩ nó và chị yêu lâu rồi...
Câu nói chỉ có trong mấy cuốn tiểu thuyết nó đọc đang áp dụng thẳng lên nó. Giờ nó mới hiểu cảm giác thằng bị áp đặt nó bối rối như nào. Chứ đọc thì nhẹ nhàng bao nhiêu... Phán bừa là thằng này cao thượng... Con kia tiểu nhân... Nó quay qua nhìn bố... Bố cũng vậy... Nhưng cái vẻ mặt thì vẫn chứng tỏ đã qua nhiều sóng gió làm nó yên tâm hơn. Bố định nói gì đó thì nó cầm tay bố lại... Nó hít một hơi dài
- Về thôi bố...
Bố nhìn nó rồi cũng gật đầu... Nó quay ra phía bố chị
- Cháu cần số tiền đó nhưng cũng cần con gái chú... Nếu đã không có chị thì cháu cũng không cần số tiền đấy... Chào chú cháu về...
- Chào anh nhé!!!
Sẽ có người hỏi sao nó quyết định như phim vậy? Thì nó cũng thấy chuyện này là bất khả thi rồi. Người nhà nhiều khi còn khó khăn huống chi người ngoài... Và trong lúc dây thần kinh của nó căng như dây đàn thì nó chợt nghĩ về gái.. Gái đã cười... Rồi nó nghĩ về chị... Nó cũng thấy Chị cười... Chị cười đẹp nhất... Chị cũng còn trẻ còn nó thì... Nó chấp nhận số phận... Một lần nữa... Đau một lần rồi thôi..
Còn ai muốn nói nó hư cấu này nọ. Nó cũng nhận. Đơn giản đây là cuộc đời của nó... Nó là người được phép quyết định...
Nó nhớ lại câu chuyện của cô giáo dạy sử nó khi kể về dòng chữ mà cậu học sinh ngỗ nghịch của cô lúc cô phát hiện làm việc riêng...
''Cuộc sống nó không giống cuộc đời... Vì cuộc đời tơi bời hơn cuộc sống... ''
Một câu nói đùa...
Ra ngoài cổng thì chị chưa về. Cũng tốt. Dù có chị ở đấy thì nó vẫn làm thế... Chị chắc chắn sẽ buồn... Nhưng mà mọi thứ sẽ qua thôi...
Nó dẫn bố vào quán rượu. Gọi ông K rồi Tắt điện thoại.
Số phận nó vậy thì đành vậy thôi
Sau quyết định đó nó thấy nó người lớn hơn bao nhiêu... Và nó cũng chẳng định chữa nữa... Sống được ngày nào hay ngày đó. Bố nó im lặng rót rượu đầy hai chén. Đưa cho nó. Mắt buồn...
- Mày hỗn quá đấy.. Nhưng thôi... Sống trong đời thì dù có chết cũng phải hiên ngang... Vậy mới đáng mặt... - Bố nó có vẻ tự hào lắm nhưng... Sau cái vẻ tự hào đấy nó biết là bố nó phải chạy vạy vay tiền tiếp...
-...
-...
Bố và nó nói chuyện lâu lắm. Ông K cũng ra... Câu chuyện cứ miên man thôi... Từ cái ngày mà nó còn bé bò bò đến tận bây giờ... Gần sáng mới về phòng cơ mà...
Hai ngày sau cũng không thấy chị sang... Chắc bị cấm rồi... Đang ngồi vò vò quần áo thì bố chạy về. Cái vẻ hấp tấp mặt nhăn nhở... Mẹ cũng bảo nó giống nốt... Toàn giống cái xấu...
- Có tiền rồi cu ơi... Hahaa - Nhìn bố sảng khoái lắm...
Nó đang ngu ngu nhìn bố nó cười thì bốp... Bố nó vỗ vai...
- Có tiền rồi...
- ở đâu ạ? Con chẳng hiểu gì... - Nó vẫn ngơ ngơ
- Ông bạn bố cho vay tiền rồi... Lâu lắm không gặp mà giờ vẫn dùng số ấy...
Nó bắt đầu cảm thấy cái gánh nặng trên vai bố nó nhẹ hẳn đi... Mừng quá... Bố cứ như này có phải là hay biết mấy không...
Tối nó lại đi gặp ông bạn cuả bố... Xe ôm dừng trước cửa nhà gái... Chả nhẽ... Oan gia ngõ hẹp...
- Nhà này hả bố? Nó chỉ tay vào nhà gái
- Ừm... Bạn làm ăn xưa đấy...
-...
Hỏng rồi... Nó nghĩ
Nó bước vào nhà gái... Nó mới nhớ là chưa bao giờ nó bước vào... Bố gái đang bê cơm lên nhà hướng vào cái sập gỗ... Nó chả biết là gỗ gì nhưng chạm trổ đẹp lắm. Một người đàn ông vạm vỡ. Cái vẻ mặt thì nó cực kì nể. Nể chứ không sợ... Đến mãi sau này luôn...
- Ô kìa.. Ông bạn ngồi ăn cơm luôn đi.. - Giọng miền bắc
- Ăn chứ đang đói mà... - Bố nó đáp lại
Gái và mẹ gái cũng đi lên. Gái sững lại nhìn nó... Mẹ gái thì ồ lên
- Á... Người quen đó mà anh... Con rể tương lai á!!
- Hả? Chú Hùng bố gái giật mình quay đầu lại
- Người mà lần trước cứu con Ngân xong vào viện á... - Cô Phương mẹ gái nói luôn
- Chú Hùng: Ha ha. Hổ phụ sinh hổ tử à.. Nhưng thằng con rể này chắc là lai mèo rồi!!!
- Ông chẳng biết gì... Cả 5 6 người thế sao thằng bé nó đánh lại được... nhỉ? Cô Phương bênh nó xong quay ra hỏi nó luôn
- À vâng vâng
Nó cười trừ bởi gái đang chăm chăm nhìn nó... Bố nó với chú Hùng thì cứ trêu nó với gái... Bắt gọi là bố vợ bố chồng luôn mới ác... Xong bắt đầu ôn lại chuyện cũ..
Hóa ra từ cái thời đóng bỉm hai ông đã thân rồi... Lớn lên cùng chí hướng nên hai ông đi làm xã hội... Nhưng chú Hùng biết điểm dừng còn bố nó thì lún sâu..
Hết bữa thì bố với chú Hùng ra bàn nói chuyện. Nó cùng gái và cô Phương dọn dẹp... Gái từ lúc thấy nó thì cứ định nói gì xong lại thôi. Rửa bát xong xuôi thì cô Phương và gái lên nhà với đĩa hoa quả... Nó vẫn trơ trơ ở cái sập hóng thôi...
Chú Hùng: Thế là bao giờ đi?
Bố nó: Cuối tuần này...
Chú Hùng: Khổ thân thằng bé... Tí tuổi...
Bố nó: Ừm. Vợ ở nhà thì sốt ruột...
- Ăn hoa quả đi này 2 anh... - Cô Phương nói
- Cảm ơn nhé - Bố nó cười
- Không phải khách sáo đâu mày... - Chú Hùng nói
Gái thì bây giờ mới nói
- Hiếu lên Ngân nhờ tí...
- Lên đi con dê... (Không phải con rể nhé) - Chú Hùng trêu nó
- Ông để im cho con nó thoải mái - Cô Phương lại bênh nó...
Nó thì vâng dạ rồi té vội.. Đỡ bị trêu
-...
-...
Lên phòng gái. Màu hồng... Ngăn nắp lắm... Thơm dễ chịu... Nó đang quay ngang dọc thì gái kéo tay nó xong ôm luôn...
- Sao lại giấu em? Nước mắt gái chỉ trực chờ chảy
-...
Nó nhớ gái. Nó thương gái. Nhưng Nó có lỗi với gái. Và lại phẫu thuật chắc gì thành công. Cảm xúc giằng xé lắm...
- Anh đã làm việc có lỗi với em rồi... Anh... Anh đã ngủ với chị...
-... Gái im lặng nhìn nó lâu lắm. Nó cảm nhận tay gái đang lỏng dần... Rồi lại chặt hơn...
- Em mặc Kệ... Em chấp nhận...
Lại chấp nhận... Xong có chấp nhận cái xác nó luôn không?...
- Anh không thể... Anh xin lỗi...
Đang quay đi thì gái kéo lại... Kiễng chân... Cưỡng hôn nó... Bao nhiêu cảm xúc chất chứa nó giấu tràn ra hết. Nó ôm chặt lấy gái. Hôn thật sâu... Thơm quá... Gái thì lại càng đón nhận... Cái lưỡi gái cứ như sự kết hợp của con rắn và bông hoa hồng đỏ vậy... Chút gì đó kì bí... Chút gì đó nồng nàn... Nó càng say đắm hơn... Đẩy gái sát giường... Không gian và thời gian cứ như dừng lại để gái và nó gần nhau hơn... Nó bắt đầu muốn nhiều hơn một nụ hôn... Mất tự chủ... Định đặt gái xuống giường thì có tiếng gõ cửa...
- Hai đứa xuống ăn hoa quả này...
- Vâng... Tiếng gái...
Hú hồn... Tí thì nó lại nghịch dại... Gái thì mặt đỏ bừng. Nó kéo gái đi xuống...
- Hai đứa chúng mày mới lớp 10 thôi đấy... - Chú Hùng đùa
- À... Cháu chỉ... ngồi chơi thôi mà - Nó chống chế
- Ô hay cái thằng này... Lên phòng gái của bố xong là rũ bỏ trách nhiệm phải không?
- Không có ạ
- Thế thì... ??? Chú Hùng nheo mắt...
Nó liếc sang bố nó... Hết hi vọng rồi
- À vâng bố...
- Hà hà hà...
Bố vợ bất đắc dĩ cuả nó cười xong là cả nhà cười. Trừ nó và mỗi nó...
Lúc có chị thì nhớ gái... Nhưng lúc có gái thì không thể không nhớ chị... Chẳng biết chị sao rồi...
Về phòng thì nó lại bắt đầu nghĩ ngợi... Bố vừa đi mua thuốc lá thì Đúng lúc tiếng xe liberty vào... Là chị... Chị nhìn nó như sắp xé xác nó vậy...
- Vy...
- Bốp...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN