Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Từ lúc nhận cái biệt danh bất đắc dĩ ấy. Nó như là đề tài hot trên trường. Nào là tả xung hữu đột cứu mỹ nhân. Anh hùng xông pha bảo vệ gái. Vân vân và mây mây... Nó cũng bị để ý hơn với cái mác Hotboy xì căng đan... Khó chịu... Đi đâu ai cũng chỉ trỏ. Ông K với ông Quân thì khỏi bàn. Trêu lên trêu xuống. Nó cay mà có làm gì được đâu.
Rồi mọi thứ cũng ổn định theo chiều hướng tốt. Thời tiết dạo này rét hơn rồi. Mẹ gái thì lại đi làm ăn xa gì đó. Nên cường độ ở phòng nó cao lên trông thấy. Ôm gái ngủ mà ấm áp từ trong ra ngoài. Đôi khi vẫn đi quá giới hạn. Hơi thở vẫn đứt quãng... Lần nào nó cũng bị cấu lưng.
- Càng ngày chồng càng ranh ma... Cứ cẩn thận đấy... - Gái dọa nó
- Làm gì đâu?
- Tự hiểu đi
-...
Hôm sau, chị thì đang có ý bảo nó đi học võ. Nó thì lười. Học bục mặt xong đi làm thì lấy đâu ra thời gian để võ với vẽ. Nó à ừ xong lại kệ. Đâu vẫn đóng đó.
Tối...
- Mai chồng về à? Gái hỏi nó
- Ừm. Về lấy áo rét. Không chết rét mất
- Chồng ra luôn không? Gái mếu mếu
- Có chứ. Còn đi học mà...
- Vợ nhớ chồng lắm... - Gái sắp khóc..
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên gái với nó xa nhau quá 5km... Cảm xúc tuổi trẻ... Cười
Nó kéo gái lại gần... Thật gần... Chụt... Nó hôn nhẹ vào môi gái... Gái nhìn nó ngượng ngùng... Chả biết nó say đắm cái vẻ mặt này của gái bao nhiêu lần rồi... Nó chẳng thấy chán... Rồi cái gì đến cũng phải đến... Nó đặt gái xuống giường.
- Vợ xinh quá... - Nó thủ thỉ rồi hôn vào môi gái... Gái cũng đáp lại nhiệt tình... Cái tay nó bắt đầu lần mò ngực gái... Vẫn là cảm giác mềm mại ấy nhưng có vẻ hôm nay cứng hơn. Nó cúi xuống hôn nhẹ vào đó... Mơn trớn... Rồi mạnh hơn... Gái bắt đầu rên nhỏ... Gái luồn tay xuống dưới cởi quần nó. Mắt vẫn nhắm. Bất ngờ mở rồi đè nó xuống. Tụt dần... Gái hôn cậu bé của nó... Một cảm giác ấm nóng đê mê mà nó chưa bao giờ cảm thấy... Gái dừng lại... Ngồi trên nó một cách từ từ... Gái bắt đầu rên khi cậu bé nó lút vào trong cô bé... Nhanh dần...
- Ưmm..
Cảm giá Gái hơi nhịp chậm. Nó để gái xuống... Gái ôm nó chặt hơn. Tiếng rên mạnh hơn... Nó rút cậu bé ra. Lật úp gái lại. Hôm nay nó mới được nhìn kĩ hơn... Đẹp quá... Cô bé của gái... Không có quá nhiều lông... Nó thích... Nó lại đút cậu bé của nó vào... Gái rên to hơn... Không chống tay mà nằm rạp xuống. Mông vẫn chổng về phía nó...
- Yêu chồng... Ưmm...
- Yêu vợ...
Nó lại hôn vào gáy gái trước khi chìm vào giấc ngủ...
Chiều. Ông K đưa nó ra bến xe... Gái nói bận việc nhà nên không đưa đi được. Nghĩ cũng buồn... Nhưng nó chẳng nỡ trách gái...
Nó về nhà. Căn nhà vẫn vậy. Lụp xụp. Nhưng nó thích cái vẻ lụp xụp đấy. Bao nhiêu năm tuổi thơ ròng rã ở đây mà. Bố mẹ nó thì không có nhà. Nó sờ chìa khóa ở chỗ như mọi khi vẫn để. Biết ngay mà...
Nhà nó thì chỉ là căn nhà gỗ 3 gian bình thường... Chỗ nó ngủ cũng chỉ có rèm thôi. Nó lách sang bên giữa mẹ. Tủ quần áo ở bên đó. Cái mùi gỗ mít đặc sệt tỏa ra. Cũng chục năm rồi... Cái tủ ấy... Nó mở tủ xếp quần áo vào túi nó mang về sẵn... Có mấy cái áo cộc vì năm nay nó lớn nhanh hơn... Nó mở ngăn tủ của mẹ... Nó chẳng biết sao nó làm thế... Cứ mở thôi. Tiện tay... Nhưng cái nó chú ý là cả một sấp giấy hơi nhàu vì bị gấp nhiều... Giấy vay nợ... Cả giấy thế chấp mà chưa kí... Sao lại thế? Bố mẹ nó cũng làm gì mà cần số tiền lớn như vậy... Nó lại lục lọi tiếp... Trong cái túi đã sờn chỉ của mẹ... Một tờ giấy... Có tên nó... Nó đọc xong mà không tin vào mắt mình nữa.. Nó bắt đầu thấy sợ, rồi lại buồn, tuyệt vọng. À thì ra là giấu nó. Hèn gì bắt nó đi khám tổng thể... Rồi những cơn đau đầu, khó thở của nó nữa,...
Chiều muộn. Bố mẹ đẩy xe hàng về dắt theo thằng cu nữa tầm 4 5 tuổi. Nhìn giống bố như đúc... Nhất là đôi mắt... Nó chẳng chào bố mẹ. Chẳng quan tâm cái vẻ mệt mỏi của bố mẹ. Nó hỏi luôn:
- Sao lại giấu con?
Nó chìa tờ giấy ra. Bố mẹ đều nhìn nó. Thằng cu thấy người lạ thì đứng nép sau mẹ nó. Mẹ nó bế thằng cu. Thở dài đi vào trong. Nó lại nhìn bố. Bố nó lắc đầu
- Bố mẹ đang gom tiền cho mày sang singapore để chữa... Nhà mình có nhưng vẫn chưa đủ...
- Không còn cách nào sao? Ở Việt Nam không được à? Người ta vẫn chữa bình thường đấy thôi?
-... - Bố nó lắc đầu - Giai đoạn 2 sắp sang 3 rồi
-...
- Người ta nói ở bên đấy tốt hơn nhiều mà không để lại di chứng... Ở đây không chắc chắn... Lỡ nó di chứng hoặc tái lại thì tiền mất tật mang...
-...
Nó bần thần. Nó không nói gì nữa. Bước ra khỏi nhà... Trên tay vẫn còn tờ giấy... U não... Hẳn nào... Nó im lặng... Cúi gằm mặt xuống... Ra bờ sông...
Cứ mỗi lần buồn là nó lại ra đây. Cái bờ đê thơ mộng quê nó. Đang là mùa cạn. Nó bật ra ngoài lan can. Phi xuống. Đi dọc bờ sông. Cái mùi nước tanh nhẹ... Nó nhớ cái hồi nhảy cầu tắm sông... Nó bật cười... Nước mắt chảy... Hoàng hôn. Nó giờ mới nhận ra là Hoàng hôn là kết thúc...
Nó bắt đầu suy nghĩ về nó, hoàn cảnh gia đình nó, về gái về mọi thứ...
Ngồi đó đến gần tối mịt. Nó mới về. Nó quyết rồi.
- Con sẽ không chữa đâu. Bố mẹ trả lại tiền đi. Số còn lại để cho thằng Hà (Em nó) Nó cần hơn con
Bố mẹ nó buông bát cơm xuống. Cả nhà nhìn nhau... Nó chẳng bao giờ cãi bố mẹ nó điều gì... Có cũng chỉ là xin đi chơi không được thôi... Mẹ lại thở dài... Bế thằng cu đi đâu đó
- Mày nghĩ quẩn thế con? Nuôi mày đến từng này rồi mà chả lẽ để mày chết à?
- Nhưng 2 3 trăm triệu như thế thì bố đào đâu ra? Chữa xong chắc gì đã khỏi? Bố định để cả nhà chết đói vì chữa cho con à?
- Bố không thấy con đang là gánh nặng sao? - Nó bắt đầu to tiếng hơn
- Bốp - Bố đánh nó. Không phải là lần đầu tiên... Nhưng mà... Nó thấy chẳng đau gì cả... Tay bố run run... - Khi nào tao còn thì không bao giờ con tao phải chịu khổ...
Đúng là thế. Đi bao nhiêu năm. Lúc bố nó đi thì công nhận một hai ba năm đầu khổ thật. Nhưng sau số tiền bố gửi cho mẹ con nó thì cũng gọi là có dư hàng tháng. Hai mẹ con tiêu có mấy. Nhưng mẹ nó cứ đi đòi buôn bán đấy chứ. Nó hỏi thì bảo là cho đỡ buồn... Nó cũng đi theo...
Nó đi thẳng ra ngoài... Lại ra bờ sông... Ngồi đó... Nó cứ nhìn thôi... Trời bắt đầu lạnh hơn thì nó về... Bố ngồi đó... Nó nhớ như in cái vẻ bần thần của bố nó. Mẹ bảo nó giống bố cái vẻ mặt này. Thấy nó về... Bố lấy cái áo rét ném cho nó rồi lại lôi nó đi... 2 bố con lững thững...
Quán rượu đêm
- Nào. Thử xem ra thành phố tửu lượng hơn ông già ở nhà là mấy không?
-... Ngơ ngác
- Không sao. Hôm nay phá lệ. Mày cũng lớn rồi. Trai tráng mà không biết rượu chè gái gù thì phí một đời. Hà hà..
-...
Một chén. Hai chén. Chén n. Nó cứ uống thôi. Nốc cho rượu thẳng vào cổ. Nó muốn say... Rượu thì như đốt cháy cổ họng nó...
- Mày biết bố tâm đắc nhất là hình xăm nào không?
- Con hổ hả?
- Không. Đây này - Bố nó xòe tay ra. Tên mẹ nó. Giọng bố nó vẫn đều đều
- Cả cuộc đời này có một việc mà bố không bao giờ ân hận. Là lấy mẹ mày và sự ra đời của mày và thằng Hà... Bố mày đây... Ngày xưa một thời hổ báo gặp mẹ mày thì hóa mèo. Lúc có mày thì bố mới biết đi làm ăn đấy. Hài. Sau bao nhiêu năm thì mới gần đây bố quyết bỏ xã hội về quê. Bố tự nhiên thèm được thấy mày lớn... Yêu đương.. Lấy vợ... Bố thì được bế cháu... Ngày xưa Bố làm ra bao nhiêu tội lỗi làm ông bà mày khổ... Làm cả mẹ mày khổ... Nên giờ mới thấm thía câu đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu đó đã là số phận thì bố vẫn quyết chống... Một lần nữa...
Nó bắt đầu khóc. Có hơi rượu làm nó mạnh rạn hơn. Nó chẳng quan tâm ai xung quanh cả. Nó cũng là con người bình thường thôi. Bố thì vỗ vai nó. Cười buồn. Nó khóc lâu lắm... Đêm đó bố nó lại như xưa kể chuyện cười lúc bố nó đi làm xa... Ông bạn bố đi làm xa có cô vợ trẻ ở nhà. Hôm về vợ đang hăng say với người tình, thằng người tình sợ quá gom quần áo trốn luôn xuống gậm giường mà quên mất cái sịp vẫn treo lơ lửng trên cái quạt trần. Mà Không biết là vứt lên kiểu gì nữa...
- Mà có ai biết nữa không bố?
- Không
- Giữa tháng đi à bố?
- Ừm...
Nó cười. Tuyệt vọng.
Nó quyết định ở nhà hôm nữa. Nó tắt máy. Nó cần nghĩ. Thờ dài và thở dài...
Nó biết là làm thế thì chẳng ai vui cả. Nhưng đau một lần rồi thôi...
Chiều hôm sau. Nó ra lại thành phố. Nó tìm ông K. Ngoài ông K nó chẳng biết tìm ai cả. Nó trống rỗng. Phố về đêm...
- Uống đi anh... Lâu rồi chưa Solo thử với anh đấy - Nó cùng ông K cạch. Mặt ông cũng buồn buồn
- Thật à? - Ông cố xác định từ nó
- Ừm...
-...
- Hiiiiii - Chị từ đâu ra ôm cổ nó
- Tiếng mẹ đẻ chưa sói còn bày đặt tiếng anh... - Nó lẩm bẩm
- Kệ tui..
Chị vẫn nhí nhảnh vậy đấy. Mà cũng lạ. Cứ hễ nó buồn là lại gặp chị. Thế mới tài. Ông K thấy chị thì đứng dậy có ý về. Nó cũng định về thì chị kéo xuống
- Chị muốn ăn ốc...
Nó bảo ông K về trước đi. Ông cũng ừ rồi về. Nhìn nó ái ngại... Chị ra ý bảo bón cho chị. Nó cười. Thế là nó lại khều ốc cho chị ăn...
Chả biết lần này có phải cuối cùng không...
Nó đèo chị về. Đi được nửa đường đến giữa cầu thì nó dừng lại... Chị thấy nó lạ thì cũng im luôn... Nó nhảy xuống xe... Đi lại thành cầu... Im lặng... Chị ra vỗ vỗ vai
- Sao vậy?
- Nếu một lúc nào đó... Em biến mất thì sao nhỉ?
- Sao lại thế? Nói rõ đi xem nào? Chị có vẻ cuống
- Em đùa thôi. Say quá nói nhảm rồi
Nó quay mặt lại đang định về chỗ cái xe thì chạm ánh mắt chị. Chị nhìn nó hình sự lắm... Chị bất ngờ kéo tay nó
- Nói...
- Không có gì mà
- Có nói không?
- Không có mà...
Đèo nó về xong là chị cũng về luôn. Nửa tiếng sau thì chị chạy sang. Nó mở cửa phòng thì thấy chị mắt tèm nhem. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó ôm chặt...
- Đừng đẩy em ra mà... Xin anh đấy
Lần này nó chắc chắn không nghe nhầm. Rõ mồm một...
- Ơ????
-...
-...
- Sao lại nói dối? Chị đẩy nó ra hỏi chống không. Chắc ngại
- Nói dối gì? Nó không hiểu
- Đừng có cố tình không hiểu
-...
- Có gì cũng phải chia sẻ chứ? Giữ thế được gì không? ĐỒ TỒI.. - Chị bất ngờ hét to
-...
- Gọi mẹ rồi. Mẹ kể rồi - Chị bình tĩnh hơn
Nó thì vẫn đứng hình thôi. Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn dự tính của nó...
-...
- Ơ...
Chị hiểu cái bản mặt lúc đấy của nó nén bắt đầu ngượng
- Cái câu mới vào phòng là gì thế? Nói rõ ràng lại đi...
Rồi mọi thứ cũng ổn định theo chiều hướng tốt. Thời tiết dạo này rét hơn rồi. Mẹ gái thì lại đi làm ăn xa gì đó. Nên cường độ ở phòng nó cao lên trông thấy. Ôm gái ngủ mà ấm áp từ trong ra ngoài. Đôi khi vẫn đi quá giới hạn. Hơi thở vẫn đứt quãng... Lần nào nó cũng bị cấu lưng.
- Càng ngày chồng càng ranh ma... Cứ cẩn thận đấy... - Gái dọa nó
- Làm gì đâu?
- Tự hiểu đi
-...
Hôm sau, chị thì đang có ý bảo nó đi học võ. Nó thì lười. Học bục mặt xong đi làm thì lấy đâu ra thời gian để võ với vẽ. Nó à ừ xong lại kệ. Đâu vẫn đóng đó.
Tối...
- Mai chồng về à? Gái hỏi nó
- Ừm. Về lấy áo rét. Không chết rét mất
- Chồng ra luôn không? Gái mếu mếu
- Có chứ. Còn đi học mà...
- Vợ nhớ chồng lắm... - Gái sắp khóc..
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên gái với nó xa nhau quá 5km... Cảm xúc tuổi trẻ... Cười
Nó kéo gái lại gần... Thật gần... Chụt... Nó hôn nhẹ vào môi gái... Gái nhìn nó ngượng ngùng... Chả biết nó say đắm cái vẻ mặt này của gái bao nhiêu lần rồi... Nó chẳng thấy chán... Rồi cái gì đến cũng phải đến... Nó đặt gái xuống giường.
- Vợ xinh quá... - Nó thủ thỉ rồi hôn vào môi gái... Gái cũng đáp lại nhiệt tình... Cái tay nó bắt đầu lần mò ngực gái... Vẫn là cảm giác mềm mại ấy nhưng có vẻ hôm nay cứng hơn. Nó cúi xuống hôn nhẹ vào đó... Mơn trớn... Rồi mạnh hơn... Gái bắt đầu rên nhỏ... Gái luồn tay xuống dưới cởi quần nó. Mắt vẫn nhắm. Bất ngờ mở rồi đè nó xuống. Tụt dần... Gái hôn cậu bé của nó... Một cảm giác ấm nóng đê mê mà nó chưa bao giờ cảm thấy... Gái dừng lại... Ngồi trên nó một cách từ từ... Gái bắt đầu rên khi cậu bé nó lút vào trong cô bé... Nhanh dần...
- Ưmm..
Cảm giá Gái hơi nhịp chậm. Nó để gái xuống... Gái ôm nó chặt hơn. Tiếng rên mạnh hơn... Nó rút cậu bé ra. Lật úp gái lại. Hôm nay nó mới được nhìn kĩ hơn... Đẹp quá... Cô bé của gái... Không có quá nhiều lông... Nó thích... Nó lại đút cậu bé của nó vào... Gái rên to hơn... Không chống tay mà nằm rạp xuống. Mông vẫn chổng về phía nó...
- Yêu chồng... Ưmm...
- Yêu vợ...
Nó lại hôn vào gáy gái trước khi chìm vào giấc ngủ...
Chiều. Ông K đưa nó ra bến xe... Gái nói bận việc nhà nên không đưa đi được. Nghĩ cũng buồn... Nhưng nó chẳng nỡ trách gái...
Nó về nhà. Căn nhà vẫn vậy. Lụp xụp. Nhưng nó thích cái vẻ lụp xụp đấy. Bao nhiêu năm tuổi thơ ròng rã ở đây mà. Bố mẹ nó thì không có nhà. Nó sờ chìa khóa ở chỗ như mọi khi vẫn để. Biết ngay mà...
Nhà nó thì chỉ là căn nhà gỗ 3 gian bình thường... Chỗ nó ngủ cũng chỉ có rèm thôi. Nó lách sang bên giữa mẹ. Tủ quần áo ở bên đó. Cái mùi gỗ mít đặc sệt tỏa ra. Cũng chục năm rồi... Cái tủ ấy... Nó mở tủ xếp quần áo vào túi nó mang về sẵn... Có mấy cái áo cộc vì năm nay nó lớn nhanh hơn... Nó mở ngăn tủ của mẹ... Nó chẳng biết sao nó làm thế... Cứ mở thôi. Tiện tay... Nhưng cái nó chú ý là cả một sấp giấy hơi nhàu vì bị gấp nhiều... Giấy vay nợ... Cả giấy thế chấp mà chưa kí... Sao lại thế? Bố mẹ nó cũng làm gì mà cần số tiền lớn như vậy... Nó lại lục lọi tiếp... Trong cái túi đã sờn chỉ của mẹ... Một tờ giấy... Có tên nó... Nó đọc xong mà không tin vào mắt mình nữa.. Nó bắt đầu thấy sợ, rồi lại buồn, tuyệt vọng. À thì ra là giấu nó. Hèn gì bắt nó đi khám tổng thể... Rồi những cơn đau đầu, khó thở của nó nữa,...
Chiều muộn. Bố mẹ đẩy xe hàng về dắt theo thằng cu nữa tầm 4 5 tuổi. Nhìn giống bố như đúc... Nhất là đôi mắt... Nó chẳng chào bố mẹ. Chẳng quan tâm cái vẻ mệt mỏi của bố mẹ. Nó hỏi luôn:
- Sao lại giấu con?
Nó chìa tờ giấy ra. Bố mẹ đều nhìn nó. Thằng cu thấy người lạ thì đứng nép sau mẹ nó. Mẹ nó bế thằng cu. Thở dài đi vào trong. Nó lại nhìn bố. Bố nó lắc đầu
- Bố mẹ đang gom tiền cho mày sang singapore để chữa... Nhà mình có nhưng vẫn chưa đủ...
- Không còn cách nào sao? Ở Việt Nam không được à? Người ta vẫn chữa bình thường đấy thôi?
-... - Bố nó lắc đầu - Giai đoạn 2 sắp sang 3 rồi
-...
- Người ta nói ở bên đấy tốt hơn nhiều mà không để lại di chứng... Ở đây không chắc chắn... Lỡ nó di chứng hoặc tái lại thì tiền mất tật mang...
-...
Nó bần thần. Nó không nói gì nữa. Bước ra khỏi nhà... Trên tay vẫn còn tờ giấy... U não... Hẳn nào... Nó im lặng... Cúi gằm mặt xuống... Ra bờ sông...
Cứ mỗi lần buồn là nó lại ra đây. Cái bờ đê thơ mộng quê nó. Đang là mùa cạn. Nó bật ra ngoài lan can. Phi xuống. Đi dọc bờ sông. Cái mùi nước tanh nhẹ... Nó nhớ cái hồi nhảy cầu tắm sông... Nó bật cười... Nước mắt chảy... Hoàng hôn. Nó giờ mới nhận ra là Hoàng hôn là kết thúc...
Nó bắt đầu suy nghĩ về nó, hoàn cảnh gia đình nó, về gái về mọi thứ...
Ngồi đó đến gần tối mịt. Nó mới về. Nó quyết rồi.
- Con sẽ không chữa đâu. Bố mẹ trả lại tiền đi. Số còn lại để cho thằng Hà (Em nó) Nó cần hơn con
Bố mẹ nó buông bát cơm xuống. Cả nhà nhìn nhau... Nó chẳng bao giờ cãi bố mẹ nó điều gì... Có cũng chỉ là xin đi chơi không được thôi... Mẹ lại thở dài... Bế thằng cu đi đâu đó
- Mày nghĩ quẩn thế con? Nuôi mày đến từng này rồi mà chả lẽ để mày chết à?
- Nhưng 2 3 trăm triệu như thế thì bố đào đâu ra? Chữa xong chắc gì đã khỏi? Bố định để cả nhà chết đói vì chữa cho con à?
- Bố không thấy con đang là gánh nặng sao? - Nó bắt đầu to tiếng hơn
- Bốp - Bố đánh nó. Không phải là lần đầu tiên... Nhưng mà... Nó thấy chẳng đau gì cả... Tay bố run run... - Khi nào tao còn thì không bao giờ con tao phải chịu khổ...
Đúng là thế. Đi bao nhiêu năm. Lúc bố nó đi thì công nhận một hai ba năm đầu khổ thật. Nhưng sau số tiền bố gửi cho mẹ con nó thì cũng gọi là có dư hàng tháng. Hai mẹ con tiêu có mấy. Nhưng mẹ nó cứ đi đòi buôn bán đấy chứ. Nó hỏi thì bảo là cho đỡ buồn... Nó cũng đi theo...
Nó đi thẳng ra ngoài... Lại ra bờ sông... Ngồi đó... Nó cứ nhìn thôi... Trời bắt đầu lạnh hơn thì nó về... Bố ngồi đó... Nó nhớ như in cái vẻ bần thần của bố nó. Mẹ bảo nó giống bố cái vẻ mặt này. Thấy nó về... Bố lấy cái áo rét ném cho nó rồi lại lôi nó đi... 2 bố con lững thững...
Quán rượu đêm
- Nào. Thử xem ra thành phố tửu lượng hơn ông già ở nhà là mấy không?
-... Ngơ ngác
- Không sao. Hôm nay phá lệ. Mày cũng lớn rồi. Trai tráng mà không biết rượu chè gái gù thì phí một đời. Hà hà..
-...
Một chén. Hai chén. Chén n. Nó cứ uống thôi. Nốc cho rượu thẳng vào cổ. Nó muốn say... Rượu thì như đốt cháy cổ họng nó...
- Mày biết bố tâm đắc nhất là hình xăm nào không?
- Con hổ hả?
- Không. Đây này - Bố nó xòe tay ra. Tên mẹ nó. Giọng bố nó vẫn đều đều
- Cả cuộc đời này có một việc mà bố không bao giờ ân hận. Là lấy mẹ mày và sự ra đời của mày và thằng Hà... Bố mày đây... Ngày xưa một thời hổ báo gặp mẹ mày thì hóa mèo. Lúc có mày thì bố mới biết đi làm ăn đấy. Hài. Sau bao nhiêu năm thì mới gần đây bố quyết bỏ xã hội về quê. Bố tự nhiên thèm được thấy mày lớn... Yêu đương.. Lấy vợ... Bố thì được bế cháu... Ngày xưa Bố làm ra bao nhiêu tội lỗi làm ông bà mày khổ... Làm cả mẹ mày khổ... Nên giờ mới thấm thía câu đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu đó đã là số phận thì bố vẫn quyết chống... Một lần nữa...
Nó bắt đầu khóc. Có hơi rượu làm nó mạnh rạn hơn. Nó chẳng quan tâm ai xung quanh cả. Nó cũng là con người bình thường thôi. Bố thì vỗ vai nó. Cười buồn. Nó khóc lâu lắm... Đêm đó bố nó lại như xưa kể chuyện cười lúc bố nó đi làm xa... Ông bạn bố đi làm xa có cô vợ trẻ ở nhà. Hôm về vợ đang hăng say với người tình, thằng người tình sợ quá gom quần áo trốn luôn xuống gậm giường mà quên mất cái sịp vẫn treo lơ lửng trên cái quạt trần. Mà Không biết là vứt lên kiểu gì nữa...
- Mà có ai biết nữa không bố?
- Không
- Giữa tháng đi à bố?
- Ừm...
Nó cười. Tuyệt vọng.
Nó quyết định ở nhà hôm nữa. Nó tắt máy. Nó cần nghĩ. Thờ dài và thở dài...
Nó biết là làm thế thì chẳng ai vui cả. Nhưng đau một lần rồi thôi...
Chiều hôm sau. Nó ra lại thành phố. Nó tìm ông K. Ngoài ông K nó chẳng biết tìm ai cả. Nó trống rỗng. Phố về đêm...
- Uống đi anh... Lâu rồi chưa Solo thử với anh đấy - Nó cùng ông K cạch. Mặt ông cũng buồn buồn
- Thật à? - Ông cố xác định từ nó
- Ừm...
-...
- Hiiiiii - Chị từ đâu ra ôm cổ nó
- Tiếng mẹ đẻ chưa sói còn bày đặt tiếng anh... - Nó lẩm bẩm
- Kệ tui..
Chị vẫn nhí nhảnh vậy đấy. Mà cũng lạ. Cứ hễ nó buồn là lại gặp chị. Thế mới tài. Ông K thấy chị thì đứng dậy có ý về. Nó cũng định về thì chị kéo xuống
- Chị muốn ăn ốc...
Nó bảo ông K về trước đi. Ông cũng ừ rồi về. Nhìn nó ái ngại... Chị ra ý bảo bón cho chị. Nó cười. Thế là nó lại khều ốc cho chị ăn...
Chả biết lần này có phải cuối cùng không...
Nó đèo chị về. Đi được nửa đường đến giữa cầu thì nó dừng lại... Chị thấy nó lạ thì cũng im luôn... Nó nhảy xuống xe... Đi lại thành cầu... Im lặng... Chị ra vỗ vỗ vai
- Sao vậy?
- Nếu một lúc nào đó... Em biến mất thì sao nhỉ?
- Sao lại thế? Nói rõ đi xem nào? Chị có vẻ cuống
- Em đùa thôi. Say quá nói nhảm rồi
Nó quay mặt lại đang định về chỗ cái xe thì chạm ánh mắt chị. Chị nhìn nó hình sự lắm... Chị bất ngờ kéo tay nó
- Nói...
- Không có gì mà
- Có nói không?
- Không có mà...
Đèo nó về xong là chị cũng về luôn. Nửa tiếng sau thì chị chạy sang. Nó mở cửa phòng thì thấy chị mắt tèm nhem. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó ôm chặt...
- Đừng đẩy em ra mà... Xin anh đấy
Lần này nó chắc chắn không nghe nhầm. Rõ mồm một...
- Ơ????
-...
-...
- Sao lại nói dối? Chị đẩy nó ra hỏi chống không. Chắc ngại
- Nói dối gì? Nó không hiểu
- Đừng có cố tình không hiểu
-...
- Có gì cũng phải chia sẻ chứ? Giữ thế được gì không? ĐỒ TỒI.. - Chị bất ngờ hét to
-...
- Gọi mẹ rồi. Mẹ kể rồi - Chị bình tĩnh hơn
Nó thì vẫn đứng hình thôi. Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn dự tính của nó...
-...
- Ơ...
Chị hiểu cái bản mặt lúc đấy của nó nén bắt đầu ngượng
- Cái câu mới vào phòng là gì thế? Nói rõ ràng lại đi...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN