Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Khám tổng thể xong thì bác sĩ gọi mẹ nó vào trước. Sau mới gọi nó vào. Nói nó hạn chế dùng thuốc giảm đau... Về nó hỏi thì mẹ bảo là mẹ cần bác sĩ tư vấn mấy vấn đề phụ nữ... Nó cũng ậm ờ... Khám cho nó xong mẹ cũng về luôn. Nhìn mẹ tội quá...
Đi lại hoài vậy thì chắc là mệt lắm. Mẹ nó hay bị say xe nữa...
Từ ngày nó dùng sim gái thì thôi rồi. Phiền phức kinh khủng. 5' một sms làm quen. Đầu tiên thì nó cũng nhắn lại. Sau nó để chế độ im lặng luôn. 1 tuần thì chán hẳn. Nó đòi lại cái 1200 của nó thì gái nhất quyết không chịu. Gái bảo:
- Chồng dùng máy đấy đi. Vợ thích dùng máy này. Đổi sim là được mà.
Gái biết nó ngại hoàn cảnh của nó với gái. Nên cứ có gì là gái đưa hết cho nó. Nó thì lại thấy gái càng vậy nó càng ngại. Nên cứ chối đây đẩy. Gái giận mấy lần... Mãi sau nó nói là "nó không muốn cảm thấy phụ thuộc vào gái" thì gái mới hiểu. Gái nhìn nó rưng rưng rồi hôn vào môi nó cái chụt. Phê lòi mắt... Đấy... Rất đơn giản mà thật hạnh phúc...
Ở với nhau thì mới biết nhiều vấn đề nảy sinh. Hôm nó đang quẩy dotA thì gái gọi
- Chồng ơi... Cứu vợ
Nó giật mình ấn Phụp cái máy tính phi ra khỏi quán thì hóa ra gái nhờ nó mua bvs (loại này ai không hiểu thì lên google nhé. Nó không giải thích vấn đề nhạy cảm này đâu) làm nó mất luôn game. Đang cầm Anti mage xanh (con này cứ 30 trận cầm thì mới có 1 trận nó xanh) Thò mặt ra quán mà nó cứ đi ra đi vào. Mém bị nghi ăn trộm. Đứng đối mặt với cô bán hàng. Lấy hết dũng khí. Nó nói thật to, rõ ràng. Mắt nhắm tịt
- Cô lấy cháu bịch kotex có cánh dạng ban đêm với
Làm cả quán ai cũng nhìn xong cười. Mà cũng đen lúc đứng ngoài đấu tranh tư tưởng thì ít khách. Lúc vào mua thì ùn ùn kéo đến. Xấu hổ mà không có cái hố nào để chui cho bớt nhục. Cô bán hàng nhìn nó cười khổ. Mặt nó thì méo xệch. Mua về rồi còn bị gái chửi là lề mề
- Đậu phộng - Nó lẩm bẩm
- Chồng vừa nói gì đấy? - Gái nói vọng ra
Nó áp dụng chiến thuật giả vờ điếc và giả vờ câm... Hở ra phát là đi kĩ ngay... Số phận khổ đau
Giờ thì bon rồi. Mặt hóa thạch rồi. Cấm ông nào cười. Nó thông đấy =))
Chị thì dạo này hình như đến ngày hay sao ấy. Cáu bẩn với nó suốt. Gái đến quán thì dỗi ra mặt rồi đi mất làm nó quay như chong chóng mà chị nào có tha cứ vậy thôi. Gần nửa tháng đến nơi rồi mà chị cứ dỗi. Có lần nó bực quá hỏi thì chị nói rõ to. Làm ai cũng nhìn
- ĐỪNG CÓ GỌI BẠN EM QUA NỮA. CHỊ KHÔNG THÍCH...
Đúng lúc gái đi vào. Chị thì đi luôn vào trong. Ngon rồi. Gái thì hay ghen vớ vẩn. Nó cứ nhìn ra rồi lại nhìn vào. Đứng 2s thì gái bỏ về luôn. Tối đó nó về phòng gọi thế nào gái cũng không nghe. Sau cuộc gọi thứ 3 là tắt cmn máy. Tối đó nó tự nấu cơm... Lâu rồi mới phải nấu...
Sáng hôm sau lại đi học. Gái giận không thèm qua gọi. Đến lớp thì gái đến từ lúc nào rồi. Chảnh luôn. Biết nó đến không thèm nhìn. Những tiết học lại trôi qua lề mề. Hôm nay dở chứng hay sao mà con Tomboy sang ngoắc ngoắc nó. Tuyệt vời. Nhìn mặt gái lại thêm một lần cay. Nó cười khổ đi ra thì con Tomboy kéo tay nó lên sân thượng.
- Ê. Quay lại lúc nào đấy?
- Gần hai tuần rồi
- Ờm - Mặt buồn buồn
- Mày cũng đến ngày nốt à?
- Đến cái mả cha mày ấy
- Hết người này lại đến người kia - Nó cằn nhằn xong đi xuống luôn
Về lớp thì khỏi bàn. Gái nhìn nó như kiểu lần này mày chết với bà nhé. Đừng có cãi. Nó ngồi xuống luôn cạnh gái. Gái ngồi sát vào trong. Nó nhích thêm tí thì gái hét ầm lên
- ĐI RA
Nó tròn xoe mắt...
- ĐỪNG BAO GIỜ LẠI GẦN TÔI
Nó đi về chỗ luôn. Thế lại có tin đồn... Mấy ông thần lớp khác lại có thời gian viết thư...
Trưa đang nằm thì chị phi sang. Chắc hết rồi nên dễ tính đây mà
- Hi hi. Ăn gì chưa?
- Phá em xong chưa? - Nó cằn nhằn luôn. Bực bội mà
Chị ngồi nhìn lâu lắm rồi đứng dậy về mất. Cặp lồng cơm vẫn để đó...
May quá chưa ăn gì... Nhưng hình như không phải đồ ăn ở quán. Vị khác khác...
Chiều nó đi làm thì chị đi đâu luôn rồi... Nó thì vẫn tiếp tục thôi... Kệ... Nó có làm gì đâu mà cứ phải giận dỗi. Chiều tối chị về. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó vào trong phòng. Ôm chặt...
- Mượn vai tí...
-... - Nó lỡ nói cho chị thuê vai rồi mà
Chị ôm nó lâu lắm. Chị bắt đầu khóc...
- Sao thế? Nó thấy chị khóc là lại dịu xuống. Dù cách đó 15' thì cái thằng làm cùng nó cũng chẳng dám sai vặt nó
- Sao lại thế chứ... Hức... Chị khóc to hơn
- Làm sao? Nó vỗ nhẹ vào lưng chị
- E.. M... À chị không chịu được áp lực này nữa...
Nó nghe rõ mồm một từ em... Lẽ nào...
Nó rung động... Không giống lần nó với gái... Như kiểu là nó trở lại cái lần nó bắt đầu biết định nghĩa cái từ yêu vậy... Nó nuốt nước bọt cái ực... 1s... 2s... 5s sau nó vẫn đứng ôm chị. Nó không dám nhìn chị. Hơi thở của nó bắt đầu nhanh. Nó nghe rõ cái âm thanh bụp bụp tim nó đập. Chắc chắn chị cũng nghe thấy. Nó lại thấy khó thở... Đầu nó đau... Mắt nó hoa lên... Nó giật mình bắt đầu thở chậm lại. Từ từ nó cũng bớt đau đầu... Chị đẩy nó ra vì cái tay nó đang nắm chặt vai chị
- Á... Đau... - Chị kêu lên
- Em xin lỗi. Tự nhiên đau đầu quá
- Hả... Sao không? Ngồi xuống đây xem nào - Chị cuống cuồng...
- Không sao đâu... Thỉnh thoảng em vẫn hay đau đầu mà...
- Ừm... Nhìn mặt chị tội lắm
- Không sao mà - Nó xoa đầu chị
- Ơ... - Chị đỏ mặt
Nó mới bắt đầu ý thức lại cái hành động vô duyên của nó...
- Em xin lỗi...
- Ưmm.. Không sao đâu
-...
- Ra ngoài trước đi... - Chị quay ra nói nó
- Vâng...
Lúc sau chị ra. Mặt vẫn đỏ. Mắt thì hơi sưng. May quán ít khách chứ không kiểu gì cũng có đứa phán là nó vừa làm gì đó mờ ám. Từ lúc nói ra được câu đó chị nhẹ nhàng hẳn đi. Cười suốt... So Beautiful
Gái thì vẫn vậy. Càng gọi lại càng làm cao. Nhắn tin không thèm trả lời...
Nó vừa tắm xong gọi cho gái thì Người nghe thì là giọng một người phụ nữ miền nam. Lạ thật. Bà giúp việc nhà gái quê ở đây mà...
- Alo - Giọng nói đầu dây bên kia vang lên
- Dạ. Ngân có nhà không cô? - Nó vẫn cố bình tĩnh
- Ngân vừa đi ra ngoài rồi. Có việc gì không con?
- Không có gì cô ạ! Có chút việc nhỏ thôi... Cháu chào cô - Nó vội vàng tắt máy
Nó lo lắng. Cứ động đến phụ huynh là nó lại lo lắng... Nó sợ... Và dường như cái điều nó sợ cũng bắt đầu xảy đến...
Như một Định mệnh... Bữa tiệc nào cũng chẳng có lúc tàn. Câu chuyện nào mà chẳng có hồi kết...
Sáng nó với gái lại đi học. Chiều hôm sau đang đi làm thì nó có điện thoại. Số lạ nên nó không nghe. Tối đó về nó gọi lại. Thì vẫn là giọng miền nam ấy nghe
- Alo
- Đây là số Hiếu phải không?
- Đúng rồi ạ
- Cô là mẹ của Ngân
-...
- Con biết sao cô gọi cho con không?
-... Cháu không biết ạ?
- Cô nghĩ con phải biết chứ? Vậy cô nói luôn nhé. Cô không đồng ý cho con quen con cô đâu. Con phải hiểu là con đang ở đâu và con là ai chứ? Và Ngân cũng có người yêu rồi. Sắp cưới... Con đừng phá hoại hạnh phúc của nó
-...
- Con còn đó không?
Tai nó ù đi. Nó không tin nữa. Lại vậy... Chẳng phải nó chấp nhận làm người thứ ba sao? Nhưng nó vẫn đau... Đau lắm...
-... Cháu hiểu rồi cô ạ!
Nó rối. Thật sự là nó rối. Đến cả khi ngồi đánh lại mấy dòng này. Nó vẫn còn nhớ cảm giác cái lần đó. Vẫn hồi hộp. Vẫn rối. Nó định gọi cho gái. Nhưng thôi.
Mấy ngày sau đó nó vẫn im lặng. Nó chưa muốn nói vội... Nó muốn suy nghĩ kĩ càng hơn... Về mọi thứ... Gái vẫn giận và chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại. Nhưng cái nó quan tâm giờ là mẹ gái. Cuối giờ hôm đó nó kéo tay gái lại. Nhìn cái mặt hình sự của nó nên gái không làm căng nữa...
- Mình cần nói chuyện...
Nó và gái lên sân thượng vì gái không muốn về phòng nó. Không để mất thêm thời gian. Nó vào chủ đề luôn
- Mẹ em hôm trước gọi anh
Gái tròn mắt
- Mẹ nói anh nên biết mình là ai... Rằng anh nên dừng lại... Đừng cố phá hoại hạnh phúc của em..
-...
-...
- Mấy hôm nay anh cũng nghĩ rất nhiều rồi. Mẹ em đúng. Anh chưa làm gì được. Anh nên để em đi...
- ĐỒ TỒI - Gái lại rưng rưng. Rồi khóc. Nó nhìn mà xót quá. Nhưng nó quyết rồi. Nó cũng có cái sĩ diện của nó chứ... - Anh định bỏ tôi luôn có phải không? Anh đi đi... Cút luôn đi...
Nó đi xuống. Từng bậc cầu thang hôm nay sao nhanh thế. Nó về phòng. Mệt mỏi. Nó thấy khó chịu. Lại đau đầu nữa. Nó ngủ... Mở mắt thì thấy chị đang ngồi cạnh. Trán nó có cái khăn ấm...
- Ơ...
- Ốm mà không biết kêu à? Chị nhìn nó trách
- Đau đầu chút thôi mà...
- Thế lại còn chủ quan... Cảm lạnh rồi đấy.
Ừm. Lạnh thật... Nó nghĩ
- Ăn nè... - Chị đưa nó bát mì trứng rồi rau, mọc, chả...
-...
- Nhìn gì. Ăn đi. Biết không ăn được cháo rồi.
-...
- Còn nhiều thứ lắm. Biết tất. Không phải nhìn.
Nó bị ốm thì nó rất kị cháo. Ăn là ói ngay. Đến cả gái cũng chẳng biết. Sao chị lại...
- Mẹ kể hết tui nghe rồi... Ha ha
Ra thế.. Chết mất... Mẹ ơi là mẹ.
- Chị sang lâu chưa?
- Từ lúc gọi không nghe ấy
Xem điện thoại là 2h. Giờ là 7h rồi.
- Cảm ơn chị nhé..
- Cảm ơn mẹ ấy... - Chị cười
- Hả???
-... - Chị hát bài gì đó... Giọng chị hay lắm...
Nó chẳng hiểu... Mà cũng kệ
Ăn xong là chị cũng về. Nó uống thuốc nên cũng đỡ hơn rồi. Bỗng nó có điện thoại. Số gái
- Alo
- Hiếu à? - Giọng khẩn cấp
- Vâng. Ai thế? - Không phải giọng gái
- Thy đây... Hiếu ra quán ăn xxx đi. Con Ngân say quá. Mà mấy thằng kia cứ cản không cho về. Tui không gọi được ai... Phụp... Tút... Tút...
Đó là âm thanh nó nghe được
Lòng nó như lửa đốt. Ra ngõ bắt xe ôm thì thằng cha còn k biết quán ở đâu!! Làm nó hoang mang vãi đạn... Vừa đi thằng xe ôm vừa hỏi đường. Mãi 10' sau mới đến nơi... Một quán vỉa hè nhưng trong ngõ...
Nó phi thẳng vào quán thì thấy gái đang nằm ngủ trên ghế. Nhỏ Thy thì đang đẩy mấy thằng cô hồn kia ra. Vừa đẩy vừa chửi. Chủ quán thì bất lực. Chắc bọn này bảo kê khu này. Nó lao đến chẳng nói chẳng rằng. Đạp một thằng ra thằng này cắm mặt xuống đất luôn. Nhỏ Thy thấy nó như thấy cứu tinh. Mừng ra mặt. Có lẽ vì yếu tố bất ngờ nên mấy thằng kia dạt theo luôn. Nó chạy vào chỗ gái. Chỉ lo cho gái thôi. Nó đứng chặn trước mặt gái và nhỏ Thy. Thằng cha đứng dậy từ lúc nào phi thẳng vào chỗ nó. Bất ngờ nên nó ăn trọn một cú đấm vào mặt. Nó cảm nhận cái mặt nó như bị một cái ô tô đi với vận tốc 50 km/h húc vào vậy. Chưa kịp hoàn hồn thì ăn thêm một đạp vào bụng. Nó bị bắn ra xa chỗ gái
- Đm thằng ranh con. Dám đạp bố mày à...
Nó lồm cồm đứng dậy. Giờ mới để ý trước mặt nó là thằng cha khoảng ngoài 30. Xung quanh là 4 5 thằng nữa. Nhìn như nghiện. Riêng thằng cha thì Cao to đen hôi. Tóc vuốt keo các thứ. Nó thấy vị tanh thì ra máu mồm máu mũi nó bắt đầu chảy. Thằng cha đấm mạnh vồn. Nghĩ đến giờ nó vẫn thấy ấn tượng khó phai...
Thằng cha lại lao vào nó. Thấy tình hình bất lợi nó né sang một bên. Thằng cha lại bắt đầu chửi
- Đmm. Đứng lại xem nào. Đạp bố ngon lành lắm mà...
Ngu gì mà đứng lại nhưng Cơ thể nó thì bắt đầu cảm thấy mệt. Cơn đau đầu lại đến. Tim đập nhanh hơn... Nó lại bị căng thẳng... Khó thở...
Nói xong thằng cha lại lao vào nó. Nó đang định chạy thì bị hai thằng giữ tay lại. Giằng mãi không ra. Nó đang ốm nữa. Sức chẳng có là bao. Nó hận bản thân nó yếu đuối không thì...
- Hết chạy nhé con... Đm thằng ranh - Thằng cha nhìn nó gầm lên. Lũ nghiện thì cười hả hê...
Thằng cha tiến lại nó thì bắt đầu đấm vào bụng nó. Hứng phát đấm mà nó thấy như bị con bò húc chứ chẳng phải đấm nữa. Rồi phát thứ hai. Nó thấy mọi thứ quay cuồng. Nó bắt đầu khó thở hơn... Phần vì cú đấm... Phần vì mệt. Khi mà con mắt nó mỏi đến cái mức độ gần cụp xuống rồi thì nắm đấm của thằng cha kia vẫn đang tiến đến phía mặt nó. Rồi bốp. Hình ảnh của Thằng cha kia đổ xuống kéo theo mi mắt nó là hình ảnh cuối cùng nó nhớ. Mấy thằng giữ nó bỏ tay khỏi nó. Nó cũng đổ gục theo thằng cha đấy luôn... Ê ẩm...
- Cứu tinh gì mà câu giờ vãi đạn.. - Nó nghĩ thầm...
Đi lại hoài vậy thì chắc là mệt lắm. Mẹ nó hay bị say xe nữa...
Từ ngày nó dùng sim gái thì thôi rồi. Phiền phức kinh khủng. 5' một sms làm quen. Đầu tiên thì nó cũng nhắn lại. Sau nó để chế độ im lặng luôn. 1 tuần thì chán hẳn. Nó đòi lại cái 1200 của nó thì gái nhất quyết không chịu. Gái bảo:
- Chồng dùng máy đấy đi. Vợ thích dùng máy này. Đổi sim là được mà.
Gái biết nó ngại hoàn cảnh của nó với gái. Nên cứ có gì là gái đưa hết cho nó. Nó thì lại thấy gái càng vậy nó càng ngại. Nên cứ chối đây đẩy. Gái giận mấy lần... Mãi sau nó nói là "nó không muốn cảm thấy phụ thuộc vào gái" thì gái mới hiểu. Gái nhìn nó rưng rưng rồi hôn vào môi nó cái chụt. Phê lòi mắt... Đấy... Rất đơn giản mà thật hạnh phúc...
Ở với nhau thì mới biết nhiều vấn đề nảy sinh. Hôm nó đang quẩy dotA thì gái gọi
- Chồng ơi... Cứu vợ
Nó giật mình ấn Phụp cái máy tính phi ra khỏi quán thì hóa ra gái nhờ nó mua bvs (loại này ai không hiểu thì lên google nhé. Nó không giải thích vấn đề nhạy cảm này đâu) làm nó mất luôn game. Đang cầm Anti mage xanh (con này cứ 30 trận cầm thì mới có 1 trận nó xanh) Thò mặt ra quán mà nó cứ đi ra đi vào. Mém bị nghi ăn trộm. Đứng đối mặt với cô bán hàng. Lấy hết dũng khí. Nó nói thật to, rõ ràng. Mắt nhắm tịt
- Cô lấy cháu bịch kotex có cánh dạng ban đêm với
Làm cả quán ai cũng nhìn xong cười. Mà cũng đen lúc đứng ngoài đấu tranh tư tưởng thì ít khách. Lúc vào mua thì ùn ùn kéo đến. Xấu hổ mà không có cái hố nào để chui cho bớt nhục. Cô bán hàng nhìn nó cười khổ. Mặt nó thì méo xệch. Mua về rồi còn bị gái chửi là lề mề
- Đậu phộng - Nó lẩm bẩm
- Chồng vừa nói gì đấy? - Gái nói vọng ra
Nó áp dụng chiến thuật giả vờ điếc và giả vờ câm... Hở ra phát là đi kĩ ngay... Số phận khổ đau
Giờ thì bon rồi. Mặt hóa thạch rồi. Cấm ông nào cười. Nó thông đấy =))
Chị thì dạo này hình như đến ngày hay sao ấy. Cáu bẩn với nó suốt. Gái đến quán thì dỗi ra mặt rồi đi mất làm nó quay như chong chóng mà chị nào có tha cứ vậy thôi. Gần nửa tháng đến nơi rồi mà chị cứ dỗi. Có lần nó bực quá hỏi thì chị nói rõ to. Làm ai cũng nhìn
- ĐỪNG CÓ GỌI BẠN EM QUA NỮA. CHỊ KHÔNG THÍCH...
Đúng lúc gái đi vào. Chị thì đi luôn vào trong. Ngon rồi. Gái thì hay ghen vớ vẩn. Nó cứ nhìn ra rồi lại nhìn vào. Đứng 2s thì gái bỏ về luôn. Tối đó nó về phòng gọi thế nào gái cũng không nghe. Sau cuộc gọi thứ 3 là tắt cmn máy. Tối đó nó tự nấu cơm... Lâu rồi mới phải nấu...
Sáng hôm sau lại đi học. Gái giận không thèm qua gọi. Đến lớp thì gái đến từ lúc nào rồi. Chảnh luôn. Biết nó đến không thèm nhìn. Những tiết học lại trôi qua lề mề. Hôm nay dở chứng hay sao mà con Tomboy sang ngoắc ngoắc nó. Tuyệt vời. Nhìn mặt gái lại thêm một lần cay. Nó cười khổ đi ra thì con Tomboy kéo tay nó lên sân thượng.
- Ê. Quay lại lúc nào đấy?
- Gần hai tuần rồi
- Ờm - Mặt buồn buồn
- Mày cũng đến ngày nốt à?
- Đến cái mả cha mày ấy
- Hết người này lại đến người kia - Nó cằn nhằn xong đi xuống luôn
Về lớp thì khỏi bàn. Gái nhìn nó như kiểu lần này mày chết với bà nhé. Đừng có cãi. Nó ngồi xuống luôn cạnh gái. Gái ngồi sát vào trong. Nó nhích thêm tí thì gái hét ầm lên
- ĐI RA
Nó tròn xoe mắt...
- ĐỪNG BAO GIỜ LẠI GẦN TÔI
Nó đi về chỗ luôn. Thế lại có tin đồn... Mấy ông thần lớp khác lại có thời gian viết thư...
Trưa đang nằm thì chị phi sang. Chắc hết rồi nên dễ tính đây mà
- Hi hi. Ăn gì chưa?
- Phá em xong chưa? - Nó cằn nhằn luôn. Bực bội mà
Chị ngồi nhìn lâu lắm rồi đứng dậy về mất. Cặp lồng cơm vẫn để đó...
May quá chưa ăn gì... Nhưng hình như không phải đồ ăn ở quán. Vị khác khác...
Chiều nó đi làm thì chị đi đâu luôn rồi... Nó thì vẫn tiếp tục thôi... Kệ... Nó có làm gì đâu mà cứ phải giận dỗi. Chiều tối chị về. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó vào trong phòng. Ôm chặt...
- Mượn vai tí...
-... - Nó lỡ nói cho chị thuê vai rồi mà
Chị ôm nó lâu lắm. Chị bắt đầu khóc...
- Sao thế? Nó thấy chị khóc là lại dịu xuống. Dù cách đó 15' thì cái thằng làm cùng nó cũng chẳng dám sai vặt nó
- Sao lại thế chứ... Hức... Chị khóc to hơn
- Làm sao? Nó vỗ nhẹ vào lưng chị
- E.. M... À chị không chịu được áp lực này nữa...
Nó nghe rõ mồm một từ em... Lẽ nào...
Nó rung động... Không giống lần nó với gái... Như kiểu là nó trở lại cái lần nó bắt đầu biết định nghĩa cái từ yêu vậy... Nó nuốt nước bọt cái ực... 1s... 2s... 5s sau nó vẫn đứng ôm chị. Nó không dám nhìn chị. Hơi thở của nó bắt đầu nhanh. Nó nghe rõ cái âm thanh bụp bụp tim nó đập. Chắc chắn chị cũng nghe thấy. Nó lại thấy khó thở... Đầu nó đau... Mắt nó hoa lên... Nó giật mình bắt đầu thở chậm lại. Từ từ nó cũng bớt đau đầu... Chị đẩy nó ra vì cái tay nó đang nắm chặt vai chị
- Á... Đau... - Chị kêu lên
- Em xin lỗi. Tự nhiên đau đầu quá
- Hả... Sao không? Ngồi xuống đây xem nào - Chị cuống cuồng...
- Không sao đâu... Thỉnh thoảng em vẫn hay đau đầu mà...
- Ừm... Nhìn mặt chị tội lắm
- Không sao mà - Nó xoa đầu chị
- Ơ... - Chị đỏ mặt
Nó mới bắt đầu ý thức lại cái hành động vô duyên của nó...
- Em xin lỗi...
- Ưmm.. Không sao đâu
-...
- Ra ngoài trước đi... - Chị quay ra nói nó
- Vâng...
Lúc sau chị ra. Mặt vẫn đỏ. Mắt thì hơi sưng. May quán ít khách chứ không kiểu gì cũng có đứa phán là nó vừa làm gì đó mờ ám. Từ lúc nói ra được câu đó chị nhẹ nhàng hẳn đi. Cười suốt... So Beautiful
Gái thì vẫn vậy. Càng gọi lại càng làm cao. Nhắn tin không thèm trả lời...
Nó vừa tắm xong gọi cho gái thì Người nghe thì là giọng một người phụ nữ miền nam. Lạ thật. Bà giúp việc nhà gái quê ở đây mà...
- Alo - Giọng nói đầu dây bên kia vang lên
- Dạ. Ngân có nhà không cô? - Nó vẫn cố bình tĩnh
- Ngân vừa đi ra ngoài rồi. Có việc gì không con?
- Không có gì cô ạ! Có chút việc nhỏ thôi... Cháu chào cô - Nó vội vàng tắt máy
Nó lo lắng. Cứ động đến phụ huynh là nó lại lo lắng... Nó sợ... Và dường như cái điều nó sợ cũng bắt đầu xảy đến...
Như một Định mệnh... Bữa tiệc nào cũng chẳng có lúc tàn. Câu chuyện nào mà chẳng có hồi kết...
Sáng nó với gái lại đi học. Chiều hôm sau đang đi làm thì nó có điện thoại. Số lạ nên nó không nghe. Tối đó về nó gọi lại. Thì vẫn là giọng miền nam ấy nghe
- Alo
- Đây là số Hiếu phải không?
- Đúng rồi ạ
- Cô là mẹ của Ngân
-...
- Con biết sao cô gọi cho con không?
-... Cháu không biết ạ?
- Cô nghĩ con phải biết chứ? Vậy cô nói luôn nhé. Cô không đồng ý cho con quen con cô đâu. Con phải hiểu là con đang ở đâu và con là ai chứ? Và Ngân cũng có người yêu rồi. Sắp cưới... Con đừng phá hoại hạnh phúc của nó
-...
- Con còn đó không?
Tai nó ù đi. Nó không tin nữa. Lại vậy... Chẳng phải nó chấp nhận làm người thứ ba sao? Nhưng nó vẫn đau... Đau lắm...
-... Cháu hiểu rồi cô ạ!
Nó rối. Thật sự là nó rối. Đến cả khi ngồi đánh lại mấy dòng này. Nó vẫn còn nhớ cảm giác cái lần đó. Vẫn hồi hộp. Vẫn rối. Nó định gọi cho gái. Nhưng thôi.
Mấy ngày sau đó nó vẫn im lặng. Nó chưa muốn nói vội... Nó muốn suy nghĩ kĩ càng hơn... Về mọi thứ... Gái vẫn giận và chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại. Nhưng cái nó quan tâm giờ là mẹ gái. Cuối giờ hôm đó nó kéo tay gái lại. Nhìn cái mặt hình sự của nó nên gái không làm căng nữa...
- Mình cần nói chuyện...
Nó và gái lên sân thượng vì gái không muốn về phòng nó. Không để mất thêm thời gian. Nó vào chủ đề luôn
- Mẹ em hôm trước gọi anh
Gái tròn mắt
- Mẹ nói anh nên biết mình là ai... Rằng anh nên dừng lại... Đừng cố phá hoại hạnh phúc của em..
-...
-...
- Mấy hôm nay anh cũng nghĩ rất nhiều rồi. Mẹ em đúng. Anh chưa làm gì được. Anh nên để em đi...
- ĐỒ TỒI - Gái lại rưng rưng. Rồi khóc. Nó nhìn mà xót quá. Nhưng nó quyết rồi. Nó cũng có cái sĩ diện của nó chứ... - Anh định bỏ tôi luôn có phải không? Anh đi đi... Cút luôn đi...
Nó đi xuống. Từng bậc cầu thang hôm nay sao nhanh thế. Nó về phòng. Mệt mỏi. Nó thấy khó chịu. Lại đau đầu nữa. Nó ngủ... Mở mắt thì thấy chị đang ngồi cạnh. Trán nó có cái khăn ấm...
- Ơ...
- Ốm mà không biết kêu à? Chị nhìn nó trách
- Đau đầu chút thôi mà...
- Thế lại còn chủ quan... Cảm lạnh rồi đấy.
Ừm. Lạnh thật... Nó nghĩ
- Ăn nè... - Chị đưa nó bát mì trứng rồi rau, mọc, chả...
-...
- Nhìn gì. Ăn đi. Biết không ăn được cháo rồi.
-...
- Còn nhiều thứ lắm. Biết tất. Không phải nhìn.
Nó bị ốm thì nó rất kị cháo. Ăn là ói ngay. Đến cả gái cũng chẳng biết. Sao chị lại...
- Mẹ kể hết tui nghe rồi... Ha ha
Ra thế.. Chết mất... Mẹ ơi là mẹ.
- Chị sang lâu chưa?
- Từ lúc gọi không nghe ấy
Xem điện thoại là 2h. Giờ là 7h rồi.
- Cảm ơn chị nhé..
- Cảm ơn mẹ ấy... - Chị cười
- Hả???
-... - Chị hát bài gì đó... Giọng chị hay lắm...
Nó chẳng hiểu... Mà cũng kệ
Ăn xong là chị cũng về. Nó uống thuốc nên cũng đỡ hơn rồi. Bỗng nó có điện thoại. Số gái
- Alo
- Hiếu à? - Giọng khẩn cấp
- Vâng. Ai thế? - Không phải giọng gái
- Thy đây... Hiếu ra quán ăn xxx đi. Con Ngân say quá. Mà mấy thằng kia cứ cản không cho về. Tui không gọi được ai... Phụp... Tút... Tút...
Đó là âm thanh nó nghe được
Lòng nó như lửa đốt. Ra ngõ bắt xe ôm thì thằng cha còn k biết quán ở đâu!! Làm nó hoang mang vãi đạn... Vừa đi thằng xe ôm vừa hỏi đường. Mãi 10' sau mới đến nơi... Một quán vỉa hè nhưng trong ngõ...
Nó phi thẳng vào quán thì thấy gái đang nằm ngủ trên ghế. Nhỏ Thy thì đang đẩy mấy thằng cô hồn kia ra. Vừa đẩy vừa chửi. Chủ quán thì bất lực. Chắc bọn này bảo kê khu này. Nó lao đến chẳng nói chẳng rằng. Đạp một thằng ra thằng này cắm mặt xuống đất luôn. Nhỏ Thy thấy nó như thấy cứu tinh. Mừng ra mặt. Có lẽ vì yếu tố bất ngờ nên mấy thằng kia dạt theo luôn. Nó chạy vào chỗ gái. Chỉ lo cho gái thôi. Nó đứng chặn trước mặt gái và nhỏ Thy. Thằng cha đứng dậy từ lúc nào phi thẳng vào chỗ nó. Bất ngờ nên nó ăn trọn một cú đấm vào mặt. Nó cảm nhận cái mặt nó như bị một cái ô tô đi với vận tốc 50 km/h húc vào vậy. Chưa kịp hoàn hồn thì ăn thêm một đạp vào bụng. Nó bị bắn ra xa chỗ gái
- Đm thằng ranh con. Dám đạp bố mày à...
Nó lồm cồm đứng dậy. Giờ mới để ý trước mặt nó là thằng cha khoảng ngoài 30. Xung quanh là 4 5 thằng nữa. Nhìn như nghiện. Riêng thằng cha thì Cao to đen hôi. Tóc vuốt keo các thứ. Nó thấy vị tanh thì ra máu mồm máu mũi nó bắt đầu chảy. Thằng cha đấm mạnh vồn. Nghĩ đến giờ nó vẫn thấy ấn tượng khó phai...
Thằng cha lại lao vào nó. Thấy tình hình bất lợi nó né sang một bên. Thằng cha lại bắt đầu chửi
- Đmm. Đứng lại xem nào. Đạp bố ngon lành lắm mà...
Ngu gì mà đứng lại nhưng Cơ thể nó thì bắt đầu cảm thấy mệt. Cơn đau đầu lại đến. Tim đập nhanh hơn... Nó lại bị căng thẳng... Khó thở...
Nói xong thằng cha lại lao vào nó. Nó đang định chạy thì bị hai thằng giữ tay lại. Giằng mãi không ra. Nó đang ốm nữa. Sức chẳng có là bao. Nó hận bản thân nó yếu đuối không thì...
- Hết chạy nhé con... Đm thằng ranh - Thằng cha nhìn nó gầm lên. Lũ nghiện thì cười hả hê...
Thằng cha tiến lại nó thì bắt đầu đấm vào bụng nó. Hứng phát đấm mà nó thấy như bị con bò húc chứ chẳng phải đấm nữa. Rồi phát thứ hai. Nó thấy mọi thứ quay cuồng. Nó bắt đầu khó thở hơn... Phần vì cú đấm... Phần vì mệt. Khi mà con mắt nó mỏi đến cái mức độ gần cụp xuống rồi thì nắm đấm của thằng cha kia vẫn đang tiến đến phía mặt nó. Rồi bốp. Hình ảnh của Thằng cha kia đổ xuống kéo theo mi mắt nó là hình ảnh cuối cùng nó nhớ. Mấy thằng giữ nó bỏ tay khỏi nó. Nó cũng đổ gục theo thằng cha đấy luôn... Ê ẩm...
- Cứu tinh gì mà câu giờ vãi đạn.. - Nó nghĩ thầm...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN