Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tính sẽ cho nhỏ một bất ngờ, mà thôi cứ bình thường mà làm. Đi đặt bánh gato, rồi đi chợ mua thức ăn chuẩn bị nấu nướng. Tôi phải nhờ đến Linh rủ nhỏ đi chơi hết buổi chiều để tôi có thể tự tay chuẩn bị mọi thứ một mình.
Cắt hoa rồi cắm hoa, lau dọn bàn ghế trang trí bóng bay lung tung hết cả lên. Điểm đáng chú ý nhất là tôi mua một dây đèn nhấp nháy xếp thành hình trái tím dán lại ở trên tường tắt đèn đi thì lung linh đừng hỏi luôn. Phải nhờ đến vài thằng bạn dân chuyên pts design vài bức ảnh viết từng chữ một gửi cho tôi. Gắn dây màn hình lap sang màn hình tivi xong xuôi tôi mới vào nấu nướng. Vài món đơn giản thôi nên cũng sớm. Xem đi xem lại, cái dây màn hình tôi mượn dài phải đến gần 10m nên có thể ngồi khá xa mà điều chỉnh theo ý muốn.
Tôi thấy tiếng xe ở ngoài, nhỏ đã về, tôi tắt hết đèn đi rồi bật cái hình đen xì trên laptop.
Nhỏ vừa bước vào, không kịp bật đèn thì đã chuyển sang từng bức ảnh một.
- Hôm nay là một ngày
- Đặc Biệt
- Ngày kỷ niệm
- 6 tháng yêu nhau
- Sau bao nhiêu
- Khó Khăn
- Vất Vả
- Phản Đối của nhiều người
- Thì chúng ta vẫn ở bên nhau
- Anh không biết tương lai sau này sẽ như thế nào
- Chúng ta sẽ đi về đâu
- Nhưng anh chỉ muốn em biết
- Yêu em
- Là một quyết định
- Mà anh không bao giờ hối hận
Tôi đặt chế độ tự động chuyển ảnh trong vòng 5s, lại cắm dây đèn nhấp nháy hình trái rồi chạy ra đằng sau nhỏ. Đứng từ đây nhìn thấy đẹp thật, nhỏ vẫn mơ mộng, đứng nhìn bất thần không nói nên lời. Tôi từ từ tiến lại, ôm từ phía sau và cầm bó đưa lên phía nhỏ.
- Tặng em này. Kỷ niệm 6 tháng nhé.
Nhỏ không nói gì, buông tay tôi ra cũng không thèm nhận hoa, tự nhiên thấy hụt hẫng. Nhỏ bật điện, rồi nhìn ngó xung quanh cười một lúc, đặt cái túi xách xuống ghế rồi chạy lại phía tôi ôm chặt, ngả đầu vào ngực tôi thủ thỉ:
- Anh tự làm hết hả? Em vui lắm
- Tính cho em bất ngờ hơn cơ, nhưng thôi đơn giản mà làm.
Thấy thiếu thiếu, chuẩn cmnr, trên phim những lúc này là phải trao nhẫn tặng quà linh tinh cả lên. Nhưng... tôi thấy chẳng món quà nào ý nghĩa bằng tình yêu dành cho nhau cả.
Cả 2 dắt tay nhau vào bàn ăn, nhỏ ngó nghiêng đặt tay lên cằm phán:
- Có cho em ăn đồ bỏ đi không thế? - Cười
- Ăn thì biết, à còn rượu vang nữa cho lãng mạn. Hí hí
Ngày kỷ niệm 6 tháng yêu nhau của chúng tôi diễn ra như thế, cũng lãng mạn ra trò đấy chứ. 6 tháng bên nhau và thêm 1 ngày tôi làm nhỏ hạnh phúc để bù đắp quãng thời gian khiến nhỏ chịu tổn thương.
Vào một ngày đẹp chơi cuối tuần, tôi nảy ra ý đến quán cafe của Hồng đang làm, cũng muốn xem không gian làm việc của nó ra làm sao. Tôi và nhỏ đi theo đúng địa chỉ, lúc đầu... Chẳng quan mấy đâu chỉ biết là quán Hồng làm thôi, sau đến nơi, mới sực nhớ ra là đúng cái quán này, nơi này khiến tôi vừa mất cái ip4s và suýt mất đi người con gái tôi yêu thương.
- Sao anh lại đưa em đến đây? - Nhỏ nói đầy trách móc.
- Anh biết đâu được, Hồng gửi anh địa chỉ này mà.
Cả 2 mặt cứ bí xị xuống, đã vậy tôi kéo nhỏ đến đúng cái bàn mà nhỏ với cái thằng mả bố trước kia ngồi. Hồng thấy tôi nên cũng lại order.
- Anh với Quỳnh đến rồi hả, 2 người uống gì? - Nó mặc bộ đồ đồng phục của quán, cũng đẹp.
- Đổi khẩu vị vậy, cho anh nâu lắc.
- Cho Quỳnh sinh tố bơ.
- Dạ đợi em tí.
- Đang chưa có khách, xin chủ quán ra đây ngồi nói chuyện với bọn anh lúc nhé - Tôi nói
Nó ghi ghi viết viết rồi gật đầu đi về phía pha chế. Quán này thì xa thôi rồi so trường nó, không biết lương lậu thế nào mà phải đi rõ xa, những lúc ca tối không có xe bus về thì đi bằng niềm tin à? Tôi thầm nghĩ, cái HN này hàng nghìn quán cafe, sao nó lại chọn đúng cái quán này không biết... Để ý mặt nhỏ, có đôi chút ngượng, tôi chẳng quan tâm vì mọi chuyện cũng qua rồi... qua lâu rồi.
- Ngồi đây em thấy khó chịu sao ấy. - Nhỏ nói
- Khó chịu gì?
- Anh không thấy thế à?
- Không.
- Tại... lần trước em... ấy ấy ý...
- Ấy ấy là như nào?
- Thôi không thèm nói với anh nữa.
Thực ra nghĩ đến cái lúc nhỏ hôn thằng khác là nóng máu rồi, nhưng thôi ''người khôn ngoan là người biết kiên nhẫn'' mà.
Hồng xin phép ông chủ quán ra ngồi với chúng tôi một chút, vẻ mặt hớn hở vì lâu rồi cũng mới được gặp nó. Tôi thì đi làm thêm, nó thì cũng thế nên khoảng thời gian rảnh để nghỉ ngơi chứ chẳng đi đâu được.
- Làm xa thế có vất không?
- Em đi xe bus thôi có gì mà vất, bù lại lương cũng kha khá.
- Vậy tốt, thiếu tiền thì bảo anh nhé, còn nhiều khoản chi tiêu lắm đấy.
Tôi và Hồng chỉ khó khăn về mặt tình cảm và gia đình, chứ khó khăn về vật chất còn nhiều người khổ hơn tôi nhiều. 1 tuần cùng lắm dám tiêu 100k ăn uống thôi. Thằng bạn cùng lớp tôi đây, nó không nhận phụ cấp gia đình nữa tự một mình nó làm nó ăn. Sang phòng chơi lúc nào cũng gói mì tôm ở dàn bát. Nghĩ lại thấy khổ thảo nào người nó vừa gầy mà đầy mụn...
Hỏi thăm một chút thì có khách, nó lại chạy đi order còn mình tôi và nhỏ, đi ra thanh toán gọi rồi dúi tờ 200k vào túi áo nó bắt nó cầm ăn uống cho đầy đủ. Rồi tôi với nhỏ đi về với bộn bề suy nghĩ. Hình như lựa chọn ngồi chỗ đấy là sai lầm, nhỏ không ôm tôi nữa, cũng không nói lời nào cả. Mặc kệ đến đâu thì đến.
Tôi ngập đầu với khoảng thời gian này, đi làm rồi đi học chiếm nửa thời gian của 1 ngày rồi nên để gần gũi với nhỏ cũng chỉ là lúc ăn cơm và lúc ngủ thôi. Nhiều lúc tôi khiến em buồn, cả ngày chỉ gặp nhau vài tiếng nên những lúc em nũng nĩu thì tôi lại tỏ ra khó chịu vì một ngày căng thẳng, những lúc em đòi được đi chơi, đi dạo thì tôi lại nằm bẹp trên giường hoặc vùi đầu vào game.
- Thái độ của anh là gì đấy, cả ngày được có buổi tối mà hôm thì anh ngủ hôm thì anh kêu mệt, được hôm tỉnh táo thì anh ngồi chơi game. Thế em là gì của anh hả?
- Anh mệt thì anh bảo mệt, gì mà em gắt lên thế. Cả ngày anh đi làm rồi đi học em chẳng hỏi han gì thì thôi còn lên giọng với anh đấy à?
- Đúng đấy, có ngày nào là em không hỏi han anh không, hay em hỏi được câu anh đốp trả lại em câu. Tốt nhất anh nghỉ làm đi.
- Nghỉ làm thì để bốc cứt mà ăn à? Sao em vô lý thế.
- Anh đi làm, sau về thì anh ngủ, anh mệt, anh chơi game. Thế em là con rối cho anh chơi chán rồi vứt à?
- Rồi rồi được rồi, đi chơi là được chứ gì.
- Em không cần. - Vừa kéo tay nhỏ lại thì bị hất tung ra
- Rồi anh sai, được chưa, thôi xin lỗi mà ngoan ngoan. - Ôm chặt
- Đã bảo bỏ ra, em không đùa với anh đâu. - Cái mặt hằm hằm này thì đúng là không đùa được rồi.
Cả 2 đều mặt nghiêm túc lại, ai cũng có cái lý riêng của nhau. Nếu giờ tôi không đi làm, rồi tiền đâu mà lo ăn lo uống, để nhỏ lo cho tôi thế khác gì ở nhờ. Đúng là tôi có hơi quá đáng, không quan tâm đến suy nghĩ của nhỏ để nhỏ phải thiệt thòi, nhưng cả ngày được buổi tối không giải trí thì làm gì...
- Nào giờ anh nói đi, ý anh là sao? Hay vẫn tiếp tục thế này?
- Thì anh cũng phải đi kiếm tiền chứ, giờ tối về anh chơi với em là được đúng không?
- Không, em muốn anh nghỉ làm.
- Em bị điên à? Tự nhiên bắt anh nghỉ làm là sao?
- Em thích, được chưa. Anh đi cả ngày thế có dành thời gian cho em được lúc nào đâu.
- Ôi zời gấu tôi, không làm thì ôm nhau mà sống à? Em trẻ con quá.
- Trẻ con thì sao, em nuôi anh là được chứ gì.
- Thôi ngay nhé, thằng đàn ông núp váy đàn bà thế mà được à? Anh mệt anh nghỉ, anh buồn ngủ anh ngủ, anh chán anh chơi game chứ có phải anh không quan tâm em đâu mà tự nhiên em dở quẻ thế. Còn bảo anh nghỉ việc, thì anh không làm được.
Lại cái kiểu mắt rơm rớm dọa tinh thần nhau, cái bài này xưa cmnr. Nhưng cứ thấy thế lại mủi lòng, đành ôm rồi véo cái mũi đang chùn chùn đáng yêu, rồi 2 cái má cứ đỏ ửng lên.
- Thôi, đã bảo em không được khóc rồi cơ mà. Không nghe anh à? Anh đi làm về rồi anh đi chơi với em được chưa.
- Em không biết, tại anh cả đấy.
- Con lợn, nín ngay. Ném ra ngoài sân bây giờ.
Dỗ mãi mới chịu thôi, nhưng nhỏ vẫn cố vịu vai làm nũng đủ trò mới chịu buông tha cho tôi đi ngủ. Các thanh niên có gấu tốt nhất cứ nhận sai về mình nhé, xin lỗi rồi hứa sửa đổi kẻo lại mang họa vào thân, gấu dỗi là khó dỗ lắm.
Một ngày mưa gió, đang trên lớp học nghe giảng... đùa đấy lúc ý đang ngủ. Có tiếng chuông điện thoại của bác hàng xóm, tại nhà tôi không ai dùng điện thoại có việc gì toàn sang nhà hàng xóm gọi nhờ.
- Anh M ơi... huhu.... anh về đi... bố bố... bố - Giọng bé Lan thút thít bên điện thoại.
- Bố... Bố á? Bố làm sao?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN