Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tôi và nhỏ cư xử hết sức bình thường trong suốt 2 tiếng ở nhà chị, mà bình thường là còn may, phải là chẳng nói với nhau một câu nào. Nhỏ ngồi cùng chị và vài đứa trạc tuổi, còn tôi thì ngồi với mấy ông lớn tuổi để hầu rượu. Chạy như chạy show mà cũng có 5 mâm mãi sau vài người mới đến, nhiều người cũng lấy dịp này để làm quen giao lưu các kiểu hỗ trợ cho công việc sau này. Tôi không ham hố lắm nên chỉ ngồi một chỗ ai mời thì mời chứ không như mấy ông kia. Đúng lúc ý bố nhỏ ra mời mâm tôi, tôi cười rồi nói "Chú ạ", bố nhỏ ngớ người một hồi lâu như để tìm lại kí ức rồi òa cái tôi tí đứng hình.
- À có phải gia sư trước của Quỳnh không?
- Dạ vâng ạ.
- Ô trùng hợp quá gặp ở đây, để chú mời riêng cháu một ly
Nhân thế tôi rót rượu, 100% luôn rồi tôi nói.
- Cũng lâu rồi không gặp ạ, để cháu mời lại chú một ly nữa.
Chú vui vẻ nhận lời, uống xong giờ là mời cả mâm, bắt tay bắt chân xong chú về rồi còn nói:
- À Quỳnh nay cũng đi đấy, nó ngồi ở dưới tầng rồi.
Nhà chị làm cỗ bố trí 2 mâm tầng 1(Dành cho đám trẻ con và phụ nữ), 3 mâm tầng 2 (Dành cho các ông các chú quan chức bạn bè bố chị).
Uống có mấy ông sung vãi, mời đi mời lại liên tục, tôi ăn nhanh xong trốn xuống dưới luôn. Xuống nhà thấy mâm chị ăn, cầm chai coca lên cụng như thật là thật, thấy nhỏ quay ra mặt hơi ngại ngại nên tôi ra bàn uống nước ngồi chơi cái điện thoại. Ngồi hồi lâu thì được con chị ra hỏi thăm.
- Mày ăn ít thế, không ở trên ý tiếp khách giúp bố chị.
- Kệ chớ, việc em đâu mà.
Nhận được ngay phát cốc.
- Không vào nói chuyện với Quỳnh à?
- Có gì để nói đâu.
- Thế tao gọi mày đến bằng thừa à?
- Chị bảo em chia tay Quỳnh còn gì.
- Bảo thế chứ có phải không làm bạn đâu, mày ngu thế.
- Em không thích…. À thế chị cứ bảo e đến là để gặp Quỳnh à?
- Ờ
Tèo rồi, lúc đấy chỉ muốn sút cho bà này một đạp, biết trước ngồi mẹ nhà đánh bài với mấy đứa kia cho rồi. Chị ra mở hát karaoke, nghe chị hát mà buồn như chó cắn, toàn hát mấy cái bài tâm trạng nhạc thì buồn… Giọng thì hay rồi nên nhập tâm hơn. Bọn trong nhà đang ăn cũng phải phi ra hát ké giằng giật mic với cái điều khuyển chọn bài cho bằng được.
- Không hát à? – Chị hỏi
- Không
- Ơ Quỳnh nó không ra đây à?
- Hỏi em em hỏi ai.
Chán chả nói được câu nào, chị đi vào hồi lâu tôi cũng chả biết là đi đâu, ngồi ngẩn ngơ xem trẻ trâu hát, nói thật là Lệ Rơi gọi bằng cụ luôn. Nó kinh như kiểu HKT quẩy vậy . Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được ngày hôm đấy. Đi vào trong thì thấy Quỳnh và chị với vài đứa con gái nữa đang dọn mâm, tôi lại vào giúp gì được thì giúp, chỉ là vứt bát đũa đấy cho mấy chị kia rửa thôi. Chị thì cười gian lon ton lên trên phòng khách ngồi và kéo tôi đi cùng luôn. Giờ mới để ý, tôi thấy trên mặt bàn có cái hộp gì đấy, chị nhìn tôi cười rồi mở hộp ra, là vài điếu xì gà. Tôi nhìn hơi tò mò, chưa thử hút xì gà bao giờ nên hỏi:
- Em thử được không?
- Dám không?
Tôi cười rồi cầm điếu lên châm, rít vào phát mà tí sặc, thuốc nặng quá, tôi hò đến rát cổ mà vẫn chưa nguôi.
- Thế mà cũng tinh tướng
Rồi giật luôn điếu xì gà, dụi dụi rồi vứt luôn vào thùng rác bên cạnh.
- Bao giờ chị về quê?
- Mùng 6, mùng 5 đi lên nhà Mai mà.
- À ừ nhỉ.
- Để sau tao gọi Hương xem nó có đi không.
Gật gù chứ chả biết nói gì cả, tôi thấy mấy đứa kia rửa bát xong, Quỳnh thì đang lau tay rồi quay sang nhìn tôi. Lúc đấy ngại gần chết vì đúng lúc tôi nhìn nhỏ…
Tôi thấy cũng muốn, 9h rồi, ở lại cũng chẳng giải quyết được gì nên xin về trước, vác tận cái xác lên xin phép mấy bác thì bị lôi kéo uống hết 6 chén với từng người mới được về. Tôi xuống chào mọi người nữa, chị còn cố véo tôi cái nữa mới chịu tha, cứ làm như tôi là trẻ con không bằng…
- Khoan đã…
Tôi quay lại, hóa ra Quỳnh gọi
- Có gì không?
- Ra ngoài kia em bảo.
Tôi đi theo Quỳnh kèm theo vài cặp mắt tò mò của vài chị và mấy thằng cấp 3 (Chắc cũng thuộc trong nhóm tán nhỏ). Vì cả buổi đó, tôi và nhỏ hầu như chẳng nói chuyện với nhau, nên chẳng ai ngoài chị và bố nhỏ biết tôi và nhỏ quen nhau cả…
- Rồi có gì nói đi. – Tôi và nhỏ đều đứng ngoài cổng.
Dưới ánh đèn đường hắt lại, nhỏ ôm ngả đầu vào ngực tôi, cái góc này chẳng ai có thể nhìn thấy cả. Lại cái màn khóc thút thít nao lòng này, nhỏ khóc thấm cả vào áo tôi (Năm đấy tết nóng, với lại lúc ý tôi mặc áo cộc nữa), chẳng nói gì và tôi cũng vậy, buông xuôi tay để cho nhỏ khóc xong thì thôi…
- Xong chưa? – Tôi từ từ đẩy nhỏ ra
Cúi mặt xuống rồi lau nước mắt, vẫn đủ ánh sáng để tôi có thể nhìn thấy mặt nhỏ, ngố không tưởng.
- Lì xì của em đâu…
Tôi choáng, bật cười và nhỏ cũng vậy, tôi rút ví ra, vừa mở thì nhỏ giật luôn mặc kệ tôi ú ớ. Tưởng lấy vật có giá trị ai ngờ lấy tờ 5k tôi gấp thành hình trái tim… Mắt tinh thật, hồi ý tôi và chị My với chị Hương ngồi chơi, chẳng việc gì làm học luôn cách gấp đấy và để luôn ở ví.
- Ơ cái ý của anh mà…
- Giờ là của em rồi.
- Trả đây anh lì xì tờ khác.
- Không.
- Của người yêu anh tặng mà cầm làm gì.
Nhỏ nhìn tôi, hình như tôi đùa ngu rồi, chẳng nói gì xé luôn. Trời đất con gái… ghen quá trời quá đất, nhỏ đi thẳng vào trong còn tôi lẽo đẽo đi theo. Tôi ngồi ở phòng khách chơi tiếp thấy um xùm phía trong mà tôi chẳng biết là gì cả, bỗng con chị đi ra véo má tôi phát thấu trời.
- Gì vậy bà trẻ, đau quá… ui… daaaaaa
- Làm gì con nhỏ Quỳnh nó lại khóc rồi kìa.
- Em làm gì đâu?
- Thế sao nó khóc.
- Ai biết.
- Tao tát cho mày cái bây giờ
- Khóc ở đâu?
- Nhà tắm, thút thít mãi kìa nẫu ruột quá.
- Ờ để em ra xem.
Bà này nói to quá, làm bọn trong này nghe thấy hết rồi nhìn tôi kiểu giống như thằng khốn nạn. Tôi tiến lại nhà tắm, vặn núm cửa thì chốt trong rồi, lại quay lại chỗ bà chị.
- Có chìa khóa nhà tắm không?
- Để tao tìm.
Lục lọi trong ngăn tủ mãi rồi cũng thấy, mà một chùm hơn chục cái chọc bừa cũng đúng. Tôi mở chốt được thì đẩy mãi chưa vào được, nhỏ ngồi ngay sau cửa tôi càng đẩy thì nhỏ càng đuổi nhưng cuối cùng tôi cũng vào được. Tôi đi vào đóng cửa chốt luôn, giờ thì mặt đối mặt rồi.
- Khóc gì khóc mãi thế? – Tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có của mình.
- Cút điiiiiiii – Ngân dài
- Đuổi đúng không?
- Cút
Chả chờ đời đứng lại để bị chửi nữa nên tôi quay người, đúng là con gái chỉ được cái nói mồm, chưa gì đã kéo tay tôi lại rồi. Cứ lạnh lạnh vậy có khi dễ xin lỗi, mà 2 đứa trong nhà tắm, bố nhỏ thì đang uống rượu trên tầng lỡ xuống bất ngờ biết làm sao. Tôi vẫn kéo cửa đi ra rồi lôi nhỏ ra cùng luôn, kéo ra ghế phòng khách thì mới nói. Đám kia cũng lẽo đẽo đi theo bu đầy ở cạnh cửa chứ không dám lao hẳn vào. Tôi lườm rồi đuổi mới chịu buông tha tàu lượn ra chỗ khác. Giờ mới thấy, mắt thì sưng cả lên, vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài vương trên má.
- Nước mắt cá sấu… - Tôi cười
- Kệ em.
Tôi rút ví ra, còn tờ 500 đồng màu hồng (nếu được tôi đã gấp tờ 50k rồi), ngồi gấp gấp xếp xếp, nhỏ thì cứ nhìn rồi cũng xong, ra hình trái tim như lúc nãy rồi đưa cho nhỏ.
- Này, lì xì, khóc ít thôi.
Lại cười, đúng là cái đồ nước mắt cá sấu, cầm được thích lắm mân mê mãi mới cảm ơn.
- Sao em khóc suốt vậy?
-…
- Thế mà sau yêu ai nhờ…
-…
- Im thế, ăn phải bả à?
Nhỏ cầm tay tôi cắn phát vào tay, tôi la trong nỗi đau thấu trời, quỷ thần ơi… đúng là ăn phải bả rồi mà.
- Á con chó.
- Nói lại.
- À không…
Tôi giả bộ đau đớn, nhỏ cười rồi ngồi xoa xoa tay. Im lặng hồi lâu, chợt nhận ra tôi lại thân thiện với nhỏ lúc nào vậy? Nếu như thế này sẽ không ổn, tự nhận thấy vậy nên tôi chọn cách đi về. Chào mấy bác ở trên tầng và mấy chị dưới này dắt xe ra về. Chưa kịp vít ga thì có tiếng í ới đằng sau.
- Ê Mạnh, từ từ cho Quỳnh về với – Tiếng chị.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đã cố tình trốn bà này còn làm cái kiểu này nữa, bất đắc dĩ đứng đợi nhỏ 5’ thay đồ trang điểm trong đó mãi mới ra. Cũng thuận đường nữa nên thôi, chắc cũng là do bố của nhỏ nhờ nên làm phúc vậy. Trên đường đi nhỏ nói:
- Em ôm anh được không?
- Nóng lắm.
- Kệ
Nói xong ôm luôn, từ đấy chẳng ai nói với ai cho đến khi về cả. Đứng trước cửa nhỏ xuống xe đưa tôi mũ bảo hiểm(vẫn thủ sẵn cái mũ dự phòng trong cốp).
- Anh chưa có người yêu đúng không?
- Hỏi làm gì? Có thì sao mà không có thì sao?
- Không qua được mắt em đâu.
- Thế mà có đứa khóc?
- Ăn cắn tiếp nhé.
- Thôi thôi…
- Em sẽ vẫn yêu anh, theo đuổi đến bao giờ không thể thì thôi.
- Không thể là như thế nào?
- Là em chết, hoặc anh chết.
- Thế còn anh và em không thể gặp nhau.
Nhỏ chìa bàn tay ra, tôi giờ mới để ý có băng ơ gâu, chắc là nãy nấu nướng gì phụ giúp lại chém phát vào tay chứ gì.
- Anh chỉ ở trong lòng bàn tay em thôi, đi đâu em cũng tìm được anh hết.
Rồi cười nhẹ, và bắt đầu hỏi những câu lặp lại vừa nãy.
- Anh chưa có người yêu đúng không?
- Hỏi làm gì.
- Em biết là anh chưa có mà, em chỉ hỏi vậy thôi. Tìm hiểu không khó, cơ bản là thích hay không.
Cứ như nhỏ biết mọi hành tung của tôi vậy, tôi không mượn Mai làm cái cớ, cứ nói toạc ra là mình chưa có người yêu đi cho xong mà không được, cứ để nghi nghi hoặc hoặc vậy lại hay.
- Ừ
- Em có điểm gì không bằng người ta chứ? – Cúi mặt
- Bởi vì em cao quá, chèo không tới thì nghã, mà anh thì sợ ngã lắm.
- Vậy em xuống thấp cho anh với.
- Kiểu gì?
- Thì em cũng từ bỏ gia đình, em cố gắng thành người như anh.
- Điên
- Vậy thì phải làm sao?
- Thi đỗ đại học.
- Vậy thôi à?
- Ừ. Đỗ rồi tính.
……
Từ đấy, tôi không liên lạc gì với nhỏ nữa và nhỏ cũng không liên lạc với tôi, hiểu nhau quá mà. Tôi dần dần bước vào cuộc sống mới, lại phải lăn lộn kiếm miếng cơm manh áo, tôi lại quay về nghề gia sư, nhưng là con trai. Tên Long, học lớp 10, nó trẻ con mà vui tính lắm, học giỏi nữa nên thoải mái hơn. Tôi chỉ dạy nó Hóa, tuần 2 buổi nên rảnh thời gian mà tiền vẫn đủ tiêu. Bán điện thoại với mấy hàng apple kia tôi không ham nữa, làm đủ trả tiền xe là tôi giải tán.
Năm thứ 3, tôi quen dần với nhiều mối quan hệ, cũng ham việc nên bọn kia rủ đi tiếp khách là tôi theo chân luôn. Chúng nó nói tạo mối quan hệ sau này mà làm ăn thì dễ hơn, toàn uống với mấy ông 30- 40t, vợ con đầy đủ rồi. Mà cứ say vào là rủ đi chơi cave đá phò. Không đi không được, lần đầu tôi ngơ ngơ ngác ngác nhưng sau thì bạo dần ra nhiều.
2 Bà chị thì đã ra trường, còn mình tôi lẻ loi nơi xóm trọ, vẫn ở lại để xin việc nhưng đa phần là về nhà nhiều hơn, mặc dù có con Như nhưng cũng thấy buồn buồn sao ấy. Năm nay nó cũng thi đại học, nó thi khối A, đúng khối tôi học nên phải dạy nó, mà dạy thì ức chế thôi rồi, nó chậm hiểu nên phải chỉ từng li từng tí cũng đến nổ tung cái đầu. Lại đến con em tôi nữa, nó cũng thi, mẹ và bố tôi đều khuyên ngăn nó không được thi ở nhà làm ruộng cưới chồng giúp bố mẹ. Cái suy nghĩ cổ hủ ấy làm em tôi khóc rất nhiều, nghe nó khóc nấc trong điện thoại làm tôi cũng hơi nôn nao, phóng vội xe từ HN về quê chỉ để nói cho em tôi đi học, tôi sẽ chăm cho nó mà không cần tiền của bố mẹ. Bố tôi thì không ý kiến nên mẹ tôi cũng vậy. Thi tốt nghiệp xong tôi lại về đón nó luôn, kèm cả 2 chị em này mệt kinh khủng.
Hôm đấy tôi, 2 chị và 3 thằng giặc kia bỏ cả ngày hộ tống 2 đứa em tôi đi thi, 1 đứa thi Thương Mại 1 đứa thi Bách Khoa (tôi khuyên con em tôi mãi nó mới chịu thi. Nhưng vẫn chọn nguyện vọng 2 ở Sư Phạm). Ngồi trên oto, đưa em tôi ra Bách Khoa trước, gần hơn mà nên chỉ chúc nó thi tốt rồi đưa con Như đi đến Thương Mại. Ngày thi đông thôi rồi, nó run cầm cập như mắc cảm lạnh, an ủi khuyên nó vài câu trong kì thì mà tôi đã từng trải qua. Cũng trấn an được nhiều, đến cổng trường tôi bị bất ngờ, cả nhỏ cũng đang ngơ ngác đứng cùng Linh trên vỉa hè, cả 2 đều nhìn thấy tôi, không ra hỏi thăm thì không được.
- Chào! Em thì trường này à?
- Vâng
- Thi tốt nhé.
- Cảm ơn.
Rồi tôi dặn Như lần nữa, nó dạ vâng ngoan lắm rồi tôi phi lên xe đi có việc, cả ngày đấy đến chiều mới xong vừa tầm thi xong luôn. Tôi và mọi người đến đón từng đứa, mặt ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm nên tôi đoán 2 đứa đều làm được bài. Tối đấy ăn khao to lắm, đi quẩy tưng bừng đến tận đêm về thì chui hết vào nhà nghỉ. 4 chị kia thì vào 1 phòng còn bọn tôi thì vào một phòng… (Tua cho khỏi dài dòng)
Đến ngày công bố điểm, người tôi tìm đầu tiên là nhỏ, tôi có nhìn số báo danh em up trên facebook kiểm tra, vậy là nhỏ đỗ rồi. Tôi mừng quá, không uổng công mấy tháng trật vật, tôi gọi điện luôn cho nhỏ, tôi sốt sắng, tôi yêu emmmmmmm.
- Alo.
- Gặp anh được không?
- Sao nay lại đòi gặp em.
- Có gặp không?
- Qua nhà em đi, không có ai nhà đâu. – (Đến đây nhiều bạn sẽ có ý nghĩ xấu, tôi cũng vậy =))))
Tôi phi cật lực đến nhà nhỏ, mấy tháng rồi chưa được đặt chân đến, nhớ lắm chứ, nhỏ ra mở cửa cho tôi dắt xe vào, nhỏ chắc vui lắm nên cười hoài. Tôi dựng xe lại một bên rồi đi vào trước còn nhỏ đóng cổng, chả hiểu tốc độ ánh sáng hay sao đang đi ra ghế ngồi thì nhỏ ôm tôi cứng ngắc từ phía sau rồi.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN