Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Linh lắp bắp, nói được một từ rồi lại cúi gằm mặt xuống, tay thì vẫn cầm cái dĩa.
- Sao, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết đi. - Tôi mạnh dạn nắm tay Linh như để tiếp thêm động lực.
- Thực ra chuyện cũng không hay ho gì đâu anh ạ.
Tôi biết là chuyện rất khó nói, và nếu để một người ngoài như tôi biết sẽ chẳng hay ho gì, nhưng nếu không biết là vấn đề gì thì làm sao tôi có thể giúp được nhỏ cơ chứ.
- Em cứ nói đi, anh hứa sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đâu.
Linh băn im lặng một hồi rồi nói:
- Bố nó mấy năm trước đi công tác ở Sài Gòn, bồ bịch thế nào tòi ra thằng cu 3 tuổi, mẹ nó không nuôi đùn đẩy cho bố Quỳnh. Sau bị mẹ nó phát hiện nổi khùng lên đòi li dị nhưng chỉ li thân và mẹ nó cũng có bồ luôn. Giờ mỗi người một ngả còn mỗi mình Quỳnh ở nhà, nhiều lần em cũng định nói và nhờ anh giúp đỡ mà Quỳnh biết trước nên cứ nhắc em liên hồi.
Giờ thì hiểu ra rồi, thế là biết bố mẹ của nhỏ không còn tình cảm dẫn đến ly thân. Nếu hiểu thì vẫn tôn trọng và trách mẹ của Quỳnh một phần, vì dù gì cũng được quyền được đi tìm hạnh phúc mới nhưng nếu bỏ con cái mà đi như thế thì không thể nào chấp nhận được. Chỉ vì phút bốc đồng của bố nhỏ mà dẫn đến chuyện như thế, có con rơi thì người mẹ nào cũng nổi khùng lên thôi... Nhưng dù không có bên cạnh nhỏ, bố mẹ nhỏ vẫn lo lắng quan tâm cho nhỏ từng ngày, vậy là may mắn và tốt hơn so với tôi ngày trước rồi. Không biết nếu nhỏ như tôi hồi cấp 3, chẳng biết sống được mấy ngày...
- Quỳnh nói không ngủ một mình được...
- Cái đấy em biết, thường thường em toàn sang nhà nó ngủ mà vì nhà em còn bố mẹ nữa nên nó sang cũng ngại, em bảo sang nhà nó ngủ thì chẳng sao. Chị em tâm sự rồi nghịch thoải mái chẳng ai kêu ca gì - Linh cười rồi giãi bày
- Anh gặp mà thấy Quỳnh xanh xao gầy gộc đi bao nhiêu, chắc phải lo nghĩ nhiều lắm đây...
- Cũng phãi thôi anh, ai vào hoàn cảnh đấy cũng sẽ mất phương hướng rồi suy nghĩ tiêu cực, nghĩ lại em cũng thấy hoàn cảnh của anh còn tệ hơn nó nữa, em thường nhắc đến anh khi thấy nó buồn, rồi lai dai đến hoàn cảnh của anh làm nó có động lực hơn... Cứ như anh là thuốc bổ vậy.
- Nói quá rồi, hay em gọi Quỳnh ra đây đi, chắc giờ này Quỳnh dọn dẹp xong rồi đấy.
-Ủa sao anh biết nó dọn dẹp?
- Ơ thì nãy anh qua nhà mà...- Tôi gỡ rối
- Mà hình như... Tối qua nó không về nhà thì phải, nó mà về kiểu gì chẳng gọi cho em sang ngủ... Hay là... - Nói xong nhìn thẳng vào tôi.
Ngại ngùng chỉ biết lảng sang chỗ khác trốn tránh ánh mắt nghi hoặc của Linh, một câu lỡ là lai moi ra được bao nhiêu là chuyện...
- Ừ tối qua Quỳnh ngủ ở phòng anh.
Linh lườm tôi một cái kèm theo nụ cười ma mãnh.
- Chết chết... Thế chỉ ngủ thôi à?
Tôi xoa cằm rồi trả lời:
- Không.
- Èo thế làm gì nữa.
- Ôm nhau này, hôn nhau này. Ui trùi ui nhiều lắm ý - Tôi xoa tay cười cợt
Thấy tôi nói chẳng có chút gì là đáng tin nên Linh cặm cụi ăn tiếp mặc dù tôi nói chả có gì là sai cả. Chia tay nhau rồi đường ai nấy đi, tạt qua cửa hàng mua thùng mì vì hết mất rồi. Ở Hà Nội này không biết có bao nhiêu cửa hàng mà bà My lại chọn đúng cái cửa hàng này để mua, một phần dễ hiểu vì nó cũng khá là xa khu trọ... Thấy tôi, bà cười cợt rồi véo bẹn một cái đau nhói.
- Mày lấy xe tao mà không có mồm à?
- A A A đau em - Quằn quại trong đau đớn - Thấy chị ngủ em gọi làm gì.
- Ờ thế mày mua gì đây. - Tò mò
- Mua thùng mì, hết rồi.
Lại ăn thêm cái véo nữa:
- Bảo mày sang phòng tao ăn mà mua mì làm cái gì, Mai nó nhờ tao chăm mày rồi đấy, cứ liệu hồn.
- Thôi, Mai nhờ thì chị chăm Mai đi nhé. Thế đi mua gì mà ra tận đây để mua.
Cái véo thứ 3 trong ngày:
- Mày xứng đáng để ăn thêm cái véo nữa lắm em ạ, mày không biết trường tao gần đây à?
Té ra bà này vừa trong trường ra, đi mua toàn đồ con gái mà tí nửa ngủm củ tỏi, lại còn chọn có cánh mới sợ. Thuận đường xuôi gió chở bà về luôn. Gần 3h thế quái nào cửa phòng không khóa, mở cửa vác thùng mì vào thì 3 thằng nằm la liệt với mấy cái thùng và máy la liệt bên cạnh. Chúng nó ở đây từ trưa chắc sang bên kia ăn ké rồi nên chả có tí vết bẩn nào của thức ăn. Đạp mỗi thằng một cái bắt chúng nó dậy.
- Dậy hết, nhà tao có nhà xác đâu.
Lồm cồm từng thằng dậy mồm chửi "thằng trời đánh" liên tục, sau cũng chịu khuất phục và dọn hết mấy cái máy vào thùng, chả biết chúng nó lôi ra kiểm hàng hay làm gì. May trong nhà vẫn còn mấy lon bia đưa cho chúng nó mỗi đứa một chai rồi ngồi lại bàn tiếp:
- Mấy hôm nữa chắc có mỗi, mày thu xếp đi giao hàng nhé, riêng mày được 1/3 còn 3 thằng bọn tao lấy 2/3.
Nghĩ lại thấy lời, như thế thì thiệt cho chúng nó quá, chỉ đi đưa máy thôi mà cũng còn nhiều hơn cả chúng nó nữa.
- Nhưng tao có xe đâu mà giao máy được.
Chúng nó nhìn nhau, lại liên thiên lẩm bẩm gì rồi phán:
- Xe bọn tao xe mua cho mày, chỉ cần đi 1 vụ là được 1 con xe rồi. Giờ mày muốn mua xe gì? - Thằng Quang nói
Cũng băn khoăn, tự nhiên thấy bọn này tốt thế, cũng phải có con xe nào nó hot hot tí cho gái nhìn vào nó choáng. Tính chọn exciter mà từ bé chưa đi xe côn bao giờ.
- Con Air Blade đi. - Con này vừa dễ đi mà không mắc lắm.
- Hàng Thái à? - Nó hỏi tiếp
- Thái thái cái mả cha mày, bố chưa có tiền trả mày đâu.
- Ờ rồi, màu đen nhé, mai tao mang xe qua. Lắp biển thì phải từ từ nên đi cứ tránh công an ra, còn nếu bị lên chốt thì alo cho tao tao giải quyết.
Giờ chỉ muốn vào ôm nó luôn quá, đang hết việc làm lại được chúng nó mời thế này ai chả ham, tiền tôi dành dụm gần 10 triệu giờ có thể ăn chơi mà không phải suy nghĩ gì nữa rồi. Để 3 cái thùng lên cát set rồi chúng nó té hết.
Trưa hôm sau đi học về 3 thằng đã đứng trước ở cổng khu trọ với con xe air blade màu đen mới toanh không biển. Chạy vội ra xem xe ngắm nghía.
- Xe Thái à? - Tôi ngớ người nhận ra.
- Ừ, để mày đi cái xe vớ vẩn kia mất hết chất của bọn tao quá. - Thằng Quang nói
- Ờ thế khao xe đi còn gì? - Tôi nói
- Đm xe mày hay xe tao?
- Thế mày mua hay tao mua?
Nó ôm mặt vì cãi không nổi lí:
- Mày chết mẹ luôn đi. Thôi tha nay bọn tao cũng không rảnh, dắt xe vào hay đi lượn lờ tăm gái đi bố đi về đây.
Nói rồi 3 thằng rút luôn vào trong oto rồi té, đang phê phê vì có con xe mới chưa kịp dắt vào thì bà My với Hương vừa lúc đi học về.
- Ây thằng kia xe ai mà đẹp thế. - Mồm bà My oảng oảng
Dựng chân chống rồi vỗ vào yên xe.
- Xe em mới mua đấy, đẹp không?
Mắt lườm lườm.
- Mượn của ai, tao không đùa nhé
- Em có đùa đâu xe em thật mà.
- Tiền đéo đâu mà mua, thế mà mấy lần tao vay mày bảo không có, chả nhẽ tao lại nhét đầu mày vào bô bây giờ.
- Ờ thì vừa buôn được bánh heroin nên mua thôi, lúc ý không có. Hề hề
- Không khao à?
- Hôm khác, nay em bận rồi.
- Ừ, bận là không ăn cơm đúng không? Bố đỡ tốn cơm cho mày.
Sự xuất hiện của nhỏ làm tôi mất dần thời gian với Mai, như một quy luật, nhỏ đến phòng tôi thường xuyên hơn và cả 2 chị đều biết, có hôm còn nấu mời 2 chị sang ăn luôn. Còn Mai thì cũng chẳng liên lạc gì với tôi sau hôm đấy, với cá tính của Mai thì chẳng bao giờ chủ động liên lạc với tôi cả nên cũng kệ. Dịp giáp tết dương nên mọi chuyện khá suôn sẻ, giao hàng tận nơi cho khách còn những lúc rảnh thì lại phải đưa nhỏ đi chơi và có lúc còn đòi đi giao hàng theo.
- Tết dương anh có về quê không? - Nhỏ hỏi.
- Không biết nữa. Để làm gì?
- Em muốn về quê anh chơi.
- Điên, khỉ ho cò gáy có gì ham đâu mà chơi.
- Nhưng em thích, hỏi nhiều.
- Ờ xem sao, tết dương về thì tết âm ở đây luôn.
- Thật á hà?
- Ừ.
- Vậy đi, mai 31 rồi về quê anh ha.
- Ừ
Trưa 31, sắp xếp và đưa nốt hàng cho khách từ sáng rồi chuẩn bị đồ đạc với nhỏ và tiến về quê. Về quê không phải là gần, cũng gần hơn 100km chứ không ít nhưng vẫn đi xe máy được. Nhỏ thì mang đồ như đi du lịch, nếu mà ngồi trên oto là cầm theo vali luôn rồi.
Đến gần 7 giờ tối mới có mặt ở mảnh đất quê hương, nhỏ thì ôm tôi chặt ngủ như không vì trưa đâu có nghỉ ngơi gì, đến đầu làng tôi mới gọi nhỏ dậy.
- Dậy, đến rồi này.
Nhỏ tỉnh giấc, đi đến làng mà ai cũng nhìn tôi, nhỏ mặc đồ cũng khá sành điệu nên nhìn là biết gái thành thị, tôi cũng mặc đồ lịch sự chứ không quá sành điệu chỉ áo sơ mi và chiếc quần âu đi giày thế thôi. Mà xế trên con airblade mọi người nhìn cũng thấy oai rồi, bịt khẩu trang thôi chứ tôi mà bỏ ra thì ối người nhận biết tôi là thằng Mạnh ngày xưa hổ báo nhất làng. Tiền sử tôi ngày xưa thế nào thì mọi người cũng biết.
- Quê anh đây hà?
Tôi gật đầu chẳng nói gì.
- Đẹp quá, đồng ruộng đẹp chưa kìa anh, cả sông vực kia nữa... Bãi cát nữa, em thích ở đây luôn ý anh ạ.
Ngày tôi còn ở làng, ra sông chơi là chuyện ngày nào cũng gặp, hết ném lia đá rồi mang trâu bò ra thả. Bây giờ phát triển bãi cát nó hút lên nên thuyền đò đi lại cũng nhiều, bãi cát giờ đắp bằng đá hết chỉ còn đống cát hút lên để trên bờ cao chót vót cho lũ trẻ con nhảy từ trên xuống cũng vui vui.
Tôi chọn nhà thằng Kiên là điểm dừng chân, lần này cũng lầ lần bịt khẩu trang như lần trước về thăm nhà.
- Bác để con chai nước.
Tôi vừa nói vừa cười, mẹ thằng Kiên nhận ra ngay.
- Cha sư bố mày, về mà còn tính lừa mẹ lần nữa à?
- Dạ con trêu mẹ chút thôi mà, thằng Kiên đâu rồi mẹ. - Tôi hỏi còn nhỏ vẫn ngôi trên xe
- Nó đi lấy hàng rồi...- Chỉ tay về phía nhỏ - Ai kia?
- Dạ bạn con thôi...- Quay sang nói với nhỏ - Ra đây anh bảo .... Mẹ, đây là bạn con trên Hà Nội.
- Con chào bác - Nhỏ chào mẹ Kiên
- Ừ chào con - Nói nhỏ vào tôi - Mày kiếm đâu ra đứa vừa ngoan vừa xinh thế. Lại còn xe mới đẹp nữa, trên đấy công ăn việc làm sướng lắm hả con
- Dạ cũng tàm tạm thôi mà mẹ - Tôi quay sang nhỏ cười
- 2 con vào nhà uống nước đi, lát thằng Kiên về rồi ăn cơm thể, để mẹ vào gọi cho nó.
Tầm 15' sau nó có mặt ở nhà, mẹ nấu hơi ít đồ ăn vì không biết tôi đến nên mời luôn. Một phần cũng vì ngại nhưng mẹ cứ bắt tôi phải ngồi ăn nên không còn cách nào khác, thằng Kiên mang về cả một con vịt nướng và ít thịt nướng và thêm cơm nữa, nhà có bia sẵn nên không phải mua. Lúc đầu tưởng gọi là bữa cơm thân mật sau thằng Kiên gọi cả 2 đứa kia đến nữa, đúng là oan gia mà, hôm nay mà không hết mình chắc chúng nó đuổi ra chứ làm gì có cho ở nhờ.
- Lên đi mày, lên Hà Nội uống suốt hay sao mà trình lên thế.
Cũng lâu chưa uống với mấy đứa chí cốt này, cũng phải từ lần lên đại học mất. Từ lúc lên đại học là phải tiếp xúc nhiều, bạn bè ở lớp rủ đi rồi đến bạn cấp 3, đến 3 thằng thiếu gia kia nữa nên gọi "Huệ" thường xuyên. Đáng nhớ nhất là trận nát lịch sử, ăn ốc ở quán vỉa hè, hôm đấy đi với bọn lớp đại học, mỗi thằng 2 chai c2 cụng bằng chai luôn không uống hết không được về. Lần đấy có biết uống rượu đâu, chỉ có sơ sơ thôi nên uống 1 chai đã thấy khó nhằn rồi lại còn 2 chai, đi đường thì nôn ọe rồi phải dừng xe ở gốc cây mà giải quyết. May mà có thằng bạn đưa về không hôm ý chết luôn ngoài đường.
- Sao giới thiệu bạn gái đi chứ - Uyên tiếp lời
Nhỏ mặt đỏ ngượng, rồi tôi giới thiệu.
- Đây là bạn tao, tên Quỳnh, kém bọn mình 2 tuổi. Hề - Tuôi cười xoàng
- Kém 2 tuổi... Tức là năm nay thi đại học à? - Thằng Đạt nói
- Ừ chuẩn.
- Vậy sao quen được hay vậy?
- Việc tao, hỏi nhiều, uống tiếp đi. - Tôi lên cốc
- Nay hơi xung nha
Vừa uống mà vừa đi ăn lườm của nhỏ nữa, đi cùng con gái mà uống bia rượu đúng là cái khó thật, không được hết mình mà có khi còn mang cả cái tiếng "sợ vợ".
Tối đấy chúng nó dẫn lên mấy quán ốc trên xã, lâu lâu mới lên xã mà thấy thay đổi quá nhiều, xầm uất ngang với mấy khu phố trên Hà Nội. Gái làng đi qua thấy tôi ăn mặc bảnh bao cứ nhìn nhìn, mà dạo này khởi sắc ra phết, chả bù cho ngày xưa. Gái làng chỉ muốn đuổi bớt đi cho đỡ xấu hổ.
- Ây ây không gọi rượu, mày muốn chết à? - Thằng Đạt nó hãm tôi
- Chúng mày sợ à?
- Không, mà là tao hốt.
- Ừ đúng đấy, đừng uống nữa để hôm khác đi - Uyên nó ngăn
- Thì thôi. Mày mang thuốc không Kiên? - Tôi quay sang hỏi
- Có đây. - Nó rút ra bao 3 số
Ngạc nhiên chưa, đến tôi còn hút 3 số có vài lần đợt đi uống cà phê với mấy thằng tiểu quỷ kia và đi tiếp khách cho chúng nó nữa.
- Lv hơi bị cao đấy - Tôi nói rồi đưa điếu thuốc lên miệng châm
Nhỏ nhìn cũng chẳng bảo gì, chỉ véo cái rồi dơ ngón trỏ lên như muốn nói "một điếu thôi đấy". Không nghiện đâu nhưng lúc vui thì hút, lúc buồn hút và cả lúc suy tư cũng hút. Nên cũng chả biết thế nào là lần nữa...
- Sao Quỳnh ít nói thế mày? - Thằng Đạt hỏi.
- Ừ thì không quen mà, ai chả thế, em nhỉ? - Tôi cười quay sang nói với nhỏ
Chẳng nói gì cứ "dạ" tiếng lí nhí mà mặt đỏ phừng lên, ngồi còn khoác tay tôi nên bọn nó cũng biết mặc dù đâu có như chúng nó nghĩ đâu. Ngồi ở đây thoáng mát thật, không khí gió làng thoáng thì thoáng chứ lạnh gần chết, mua đông là cái ám ảnh nhất của cuộc đời, mọi năm mùa đông lạnh lẽo thì cô đơn hơn. Mùa hè thì mưa nhiều cảm giác như mất mát một thứ gì đó khiến ta muốn khóc... Mùa xuân thì là mùa của hội tụ, của mùa giao năm mới, mà có bao giờ trọn vẹn được đâu...
- Thế năm nay tết dương mày về tết âm mày có về nữa không? - Thằng Kiên hỏi.
- Chắc không, tao thi xong rồi được nghỉ thêm mấy ngày nữa nên mùng 3 tao lại lên HN.
- Ừ, có định về thăm nhà không?
- Xem sao...
Gia đình tôi giờ không biết như thế nào, mỗi lần về quê là lại bị ám bởi cái câu hỏi đấy, một nửa muốn một nửa không. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của dì tôi hay bảo với thằng cu "Chó đuổi đánh một lần nó còn nghe, mày thì nói trăm lần vẫn thế"... Chả khác nào mình không bằng con chó khi cứ mỗi lần về lại phải đối mặt với người bố chẳng ra gì, một người mẹ chẳng quan tâm đến mình còn sống hay đã chết..
Gần 10h thì chia tay, tôi về nhà thằng Kiên ngủ như bao lần, nhà có 2 mẹ con nên ngủ nhà nó là không làm phiền nhất, mẹ nó cũng thoải mái nữa. Nhỏ ngủ cùng mẹ Kiên còn tôi ngủ cùng Kiên, nó chắc say với mệt nên nằm phát là ngủ mặc dù nó chưa tắm... Tôi thì khó chịu, không tắm không được nên vừa tắm xong là ra ngoài vườn ngồi hút thuốc.
- Anh chưa ngủ à? - Tiếng của nhỏ.
- Chưa, sao không ngủ đi.
- Ngủ muộn quen rồi mà, thấy tiếng anh ở ngoài này nên em đi ra xem thế nào. - Nhỏ ngồi sát tôi dưới cái ghế băng
- Ừ, anh cũng không ngủ được.
- Sao anh hút thuốc nhiều thế, có bổ béo gì đâu.
- Chẳng biết sao, quen rồi. - Cầm điếu thuốc lên ngó nghiêng rồi lại hút
- Bó tay anh, mà bạn anh vui tính nhỉ. Không bựa bựa như mấy ông kia. - Ám chỉ mấy thằng quỷ
- À ừ, thì nông thôn với thành thị nó khác nhau mà. Như ở đây, thì họ sống rất tình cảm, làng xóm làng giềng nữa. Còn trên HN nhà nào biết nhà nấy thôi, nên cách cư xử họ cũng khác nhau nữa.
Thấy nhỏ run run, tôi mặc đủ ấm rồi với vừa tắm xong thì người lại thấy nóng, cởi áo khoác ngoài rồi khoác cho nhỏ.
- Còn cái áo phông chịu nào được mà còn cởi.
- Không, nóng lắm không chịu được.
- À mà anh này - Nhỏ nói
- Sao?
- Em yêu anh lắm ý. - Nói rồi rúc vào lòng tôi.
- Nhảm gì đấy.
- Thật mà. - Ôm quanh người
- Thôi anh đi ngủ đây, mệt rồi.
- Không hôn chúc người ta ngủ ngon à?
- Hút thuốc miệng hôi, không hôn hít gì cả. Vào nhà đê còn đóng cửa.
Rồi mỗi đứa một phòng, làm một giấc ngủ cho đến 8h sáng bảnh mắt rồi mới dậy. Vệ sinh cá nhân xong thì thấy nhỏ và mẹ đang nấu mì, thằng Kiên cũng vừa mới dậy trước tôi chắc được vài phút.
- 2 ông tướng uống cho lắm vào, ngủ không biết trời biết đất là gì - Mẹ nói.
- Hề, mẹ với em nấu món gì thế?
- Anh nhìn mà không biết à? Xong rồi xếp bát đũa ra bàn đi.
Lon ton chạy xuống xếp bát đũa, mẹ nấu mì đúng là tuyệt hảo. Chén xong thì thằng Kiên lo phần rửa bát, đỏ quá.
- Mạnh ra đây mẹ bảo. - Mẹ gọi tôi riêng ra rồi nói - Về thăm nhà đi con.
- Sao lại phải thế ạ?
- Lâu lâu mới về mà, cứ về đi giờ mày lớn tồng ngồng rồi bố mày có đố dám đánh nữa. Về còn xem mẹ mày với mấy đứa em nữa chứ.
- Dạ vâng thế để con vào thay quần áo với bảo Quỳnh đi cùng luôn.
- Gớm, đi về chơi thôi mà cứ như đi ra mắt con dâu không bằng. Ơ thế tết mà vẫn kéo về được à?
- Vâng thế mới giỏi chứ ạ.
Mẹ cười rồi véo má tôi một cái, ra nói với nhỏ thì mắt sáng rực luôn như thích thú lắm ấy. Trên đường về nhà thì chẳng ai gần đấy là không nhận ra tôi, vừa có một sức hút và cái mặt hiền lành tri thức thì chả lẫn vào đâu được.Vào đến nhà phi thẳng xe vào, gia đình tôi bố tôi là trưởng nên thường thường năm nào mùng 1 tết cũng tổ chức cỗ bàn mời anh chị trong họ về...
Tôi dựng xe dưới gốc cây mít cao trót vót, bọn trẻ trong họ đàn đúm hết ngoài cổng, lại nhớ đến ngày xưa... Hồi còn bé tí loắt choắt có mấy anh họ kẻ chơi ô ăn quan những ngày mà nhà có cỗ. Cũng mấy năm rồi chả gặp không biết mấy anh ý ra làm sao nữa.
Nay tôi ăn mặc xuềnh xoàng hết sức, quần ngủ vải nỉ với cái áo gió MU đặc trưng, còn nhỏ ngồi sau lại mặc lịch sự quá mâu thuẫn với tôi, quần bó sắn vài nấc và chiếc giày búp bê, khoác áo dạ màu tím khá bắt mắt, chẳng biết phải dậy từ mấy giờ để làm tóc mà thấy đẹp lạ thường.
- Anh Mạnh - Tiếng con bé Lan nói
Nó nhận ra tôi khá nhanh và lao từ ngoài cổng vào, mọi người đang làm cỗ cũng ngước nhìn ra cứ như tôi là nhân vật nổi tiếng. Bé Lan chẳng khác gì hồi 3 tháng trước tôi về cả, cả mấy đứa trẻ con lạ lẫm nhìn tôi mặc dù có cho tiền tôi cũng chẳng nhớ nổi mấy đứa này là ai.
- Anh về lúc nào vậy anh? Chị này là người yêu anh hả? - Nó hỏi tỉnh bơ
- Này thì người yêu - Tôi cốc đầu nó cái đau điếng.
Mọi người thấy tôi rồi ồ ra xem rồi hỏi thăm, năm tay nắm chân như chủ tịch nước về làng vậy. Tôi cuống quýt rồi trả lời từng câu mới tha cho vào nhà, mẹ tôi và cả bố cũng không có nhà luôn chắc bận việc đâu đấy. Bé Hồng nhìn tôi chào rồi tiếp túc bếp núc với các gì các bác, không có nhỏ ở đây tôi đã lao xuống làm phụ rồi.
Vào đến nhà tôi nhìn thấy con bé Như(con dì Ly ở chap 2) và thằng Minh, thằng Minh thì dán mắt vào cái ipad còn cái Như nhìn tôi không còn vênh như lần còn ở nhờ nhà nó nữa mà nó nhìn tôi đầy ngạc nhiên. KHông biết vì tôi đẹp trai hơn hay là có nhỏ xinh đẹp ngồi cạnh nữa.
- Về bao giờ đấy? - Tôi hỏi Như
- Em về từ hôm qua. - Nay ngoan dễ sợ.
- Bố mẹ đâu rồi?
- Mẹ em dưới bếp còn bố em với bố mẹ anh đi thăm ai ý.
Tôi đoán chắc là thăm ông bà, ông bà tôi già rồi, nghe nói lôi kéo ông về ở chung với bố mẹ tôi nhưng ông bà không chịu một mực đòi ở lại căn nhà đấy. Giờ tôi đến thăm ông bà chẳng biết có nhớ tôi nữa không.
- Anh, em xuống phụ các bác nhé - Nhỏ kéo tay tôi nói
- Thôi, xuống phá các bác thì có, ở đây đi.
- Khinh em thế? - Mặt phụng phịu
- Ờ chả thế, giờ xuống cũng chẳng có gì mà phụ đâu.
Như nói tren ngang
- Ơ chị đây là người yêu anh hả?
- Ừ - Tôi nói rồi quay sang nháy máy với nhỏ
- Ừ chị là người yêu của anh, chị tên Quỳnh - Cười tít mắt
Rồi cũng vừa lúc bố mẹ tôi về, mẹ tôi thì chẳng khác mấy tháng trước gặp còn bố tôi thì cũng chả quan tâm cho lắm, vừa vào đến giữa sân đã to tiếng hỏi:
- Xe kia của ai mà đẹp thế? Các bác có xe mới mà không khao à? - Nói rồi cười như phá
- Của con - Tôi ngoảnh người ra rồi nói
Bố tôi nhận ra, mặt không còn bộc lộ cảm xúc gì mà như người mất hồn, đờ đẫn rồi đi vào trong nhà ngồi sát tôi.
- Tao tưởng mày đi luôn rồi không thèm về? - Bố tôi hỏi
- Con về thăm 2 đứa em, xong con lại đi ngay, bố không phải đuổi.
- Ở lại ăn cơm tết đã, rồi đi đâu tao cũng không phải đuổi.
- Vâng.
Tôi kéo tay nhỏ rồi đi xuống bếp, mọi người cũng đã nấu cơm nước xong, họ nhà tôi khá đông nên phải 5 mâm mới đủ, mẹ tôi lúc đấy mới ra hỏi chuyện tôi:
- Về lâu chưa con?
- Con về từ hôm qua
- Thế sao không về nhà, ngủ ở đâu?
- Nhà thằng Kiên
- Ơ mà... ai đây? - Mẹ tôi chỉ sang nhỏ
- Bạn con thôi
Nhỏ chào mẹ:
- Con chào bác
- Chào con, thôi bưng mâm lên dần đi.
Nhao nhao bưng mâm lên, nhà tôi không đủ rộng nên ăn ở ngoài sân, thời tiết cũng ủng hộ nữa nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Đám trẻ con thì nhốn nháo lên vì đói, ăn cũng hơi muộn nữa. Tôi thì bị các bác kéo lên mâm các cụ để hầu rượu, nhỏ thì bị các gì kéo sang mâm kia hỏi chuyện.
2 ngày nay bia rượu vào nát hết cả người, bố tôi thì chắc chắn là con nát nhất ở đây rồi, lần đầu tiên tôi thật sự thấy bố tôi uống, luôn đi đầu trong phong trào nâng ly mà chẳng thấy ăn uống gì, mấy bác cũng nhìn hốt. Chơi kiểu tát nước nên hết nhanh, mâm 6 người thì cũng làm gần 2 bát loa to đùng cỡ gần 1lit chứ không ít. Cũng đến tầm, vài bác không uống được nữa nên xin bê, bố tôi thì bắt đầu nói nhiều hơn và không kiểm soát được cơ thể. Nói liên mồm đến các bác cũng phải sợ, tôi đầu óc hơi quay quay nhưng chưa phải là mức để tôi ra gốc cây gọi bà Huệ được. Nhìn bố tôi mà ngẫm được câu "Uống nhiều rượu chưa phải là biết uống rượu"... Uống nhiều mà không kiểm soát được như người điên dại thế này thì có phải là biết uống rượu không?
Mọi người cản nên bố tôi phải ngừng, đi thẳng vào giường ngủ luôn, tôi chẳng ăn uống được gì nhiều nên phi sang mâm nhỏ đang ngồi ăn ké. Có dì, bác, mẹ, nhỏ, Như và cả 2 đứa em tôi nữa.
- Mạnh, từ lúc chuyển đi sao ít vào nhà gì chơi thế hả? - Dì tôi nói.
Gãi đầu gãi tai:
- Dạ tại cháu bận quá mà.
Bác(chị của mẹ tôi) nói:
- Mẹ nó thấy thằng Mạnh càng lớn càng đẹp trai hơn không, nó thay đổi nhìn chả khác gì dân thành phố rồi, lại còn người yêu về nữa.
Tôi ngớ người:
- Người yêu nào?
- Ơ thế không phải cái Như nó vừa bảo đấy à?
2 đứa nhìn nhau mà tôi tí thì phọt cả miếng thịt đang nhai trong mồm.
- Mày ăn đi, nãy uống bên kia chắc tí lên giường ngủ chứ đi đâu được nữa.
- Ui zời mấy bác uống có là gì, cháu vẫn đủ đi 3 vòng HN nhé - Vỗ ngực
- Thôi thôi em xin - Giờ mới thấy nhỏ nói.
Tôi cặm cụi ăn để cho các bác các gì dọn mâm, cũng mệt nên tôi lăn vào giường của 2 đứa em ngủ lúc nào không hay, còn nhỏ thì đi rửa dọn ở dưới bếp.
Chiều gần 4 giờ tôi dậy vì tiếng điện thoại, không phải của tôi mà là của nhỏ. Nhỏ đang ngồi cạnh tôi thì có người gọi đến.
- Con nghe... dạ con đi chơi... 2 3 hôm nữa con về, được nghỉ tết mà... vâng... đi với bạn con... vâng vâng rồi sau con về.
- Ai gọi vậy em? - Tôi dụi mắt ngồi dậy hỏi
- Mẹ em.
- Giờ đi đâu anh?
- Lại về nhà thằng Kiên thôi.
- Anh không định ở đây à? Nhà anh cơ...
Tôi tren ngang
- Kệ đi
Ra chào bố mẹ, rồi chọc 2 đứa em chút rồi cũng đi thẳng về nhà thằng Kiên. Mẹ và nó đang bán hàng, vào nằm giường luôn còn nhỏ ra ngoài nói chuyện với mẹ, thằng Kiên chút rồi cũng vào.
- Mày đọ tưởu với ông già hay sao mà nồng nặc thế?
- Ừ, mấy bác lôi kéo, ngày trước ông già tao uống ác thế hóa ra cũng lìu tìu lắm. - Tôi tặc lưỡi
- Mệt thì ngủ đi, tao xuống nấu cơm. Muộn mẹ rồi
- Mới gần 4 rưỡi mà làm gì nấu sớm
- Thì nói thế cho oai, tao té đây.
Chưa kịp ngủ thì có điện thoại rung, tưởng 3 thằng quỷ kia bàn giao cái gì nhưng không ngờ là Mai lại gọi cho tôi.
- Anh nghe đây.
- Mấy ngày nay mất tăm đâu thế? - Giọng hơi trầm
- À anh hơi bận thôi, sao không em
- Không, nãy qua phòng anh không thấy anh đâu, em nhờ bác chủ nhà cầm hộ áo cho anh rồi đấy. Bao giờ về thì lấy nhé.
- Ơ, mùng 1 em không về quê à?
- Em về lúc từ hôm kia trưa nay lại lên làm vài thứ, xong rồi tí em lại bắt xe về.
- Thế em đang ở đâu? Sao ồn vậy?
- Em đang ngoài đường, vừa từ phòng anh về mà. Thôi có gì nói chuyện sau, em tắt đây.
Giọng em trầm và buồn, khác hẳn những lần trước, chắc em đang phải suy nghĩ về vấn đề nào đó khiến em như vậy... Mà tôi giờ cũng... có làm gì được cho em đâu...
Tôi ngủ mà chẳng biết bao nhiêu tiếng, sáng dậy tôi còn ngỡ đây là tối hôm qua cơ, nhỏ thì đang ôm tôi cứng ngắc, dậy mà khát khô cả họng phải tìm nước uống ngay. Mới 7h mà cả 3 đứa đã có mặt đây đủ rồi...
- Gì chúng mày đến sớm thế? - Tôi hỏi
- Qua bọn tao đến đây bàn rồi, 10h ra sông nướng gà nướng ngô ăn cho nó nguyên thủy - Thằng Đạt nói
- Để tao lên gọi Quỳnh
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN