Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Dọn dẹp nào thì nấu nướng nào thì bày bừa xong hết rồi, không biết 3 thằng mắc dịch kia nó đi đâu mà phải đợi 30' chúng nó mới diện kiến được. Mỗi thằng sách 1 thùng to ứ ự chả biết là cái thùng chết tiệt gì, tôi và 3 nàng kia ngó lên ngó xuống còn mấy thằng kia thì cười đắc ý và có chút dâm tà.
- Chúng mày mang cái gì đến đấy - Tôi tò mò hỏi.
Đặt thùng xuống, vẫn không thèm trả lời câu hỏi của tôi rồi đi ra rửa tay rồi ngồi phịch xuống mâm mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến 3 cái thùng kia, tôi cũng mặc kệ không muốn tò mò nhưng 3 bà già kia vẫn làm cái mặt đăm chiêu nghi ngờ nghi hoặc...
Không thể không công nhận được rằng 3 bà già này nấu ăn rất ngon, tôi vẫn không tin là tiểu thư như bà My lại damdang như thế, bù trừ cho cái tính bà chằn đi một chút thì đúng là hoàn hảo. 3 thằng kia thì tòm tem nhìn ngắm bà My với bà Hương, sao giờ tôi mới biết bọn này học lái máy bay từ lúc nào ta...
- Đm ăn đi nhìn cái éo gì nhìn mãi - Tôi chửi
3 thằng mặt nghệt ra, lên chén rồi lại vào những câu chuyện trên trời dưới biển, mọi người cũng quen nhau có mỗi Mai là mới quen 2 bà chị khó tính thôi nên nói chuyện vui vẻ. Mai uống cũng tốt ra phết, được gần 2 chén thì lăn queo ra rồi, mặt đỏ bừng nên tôi bắt Mai ăn chứ không cho uống nữa, tí lại có vụ hấp diêm thì bỏ mẹ.
- Ủa con Quỳnh đâu? - Bà My hỏi
Tôi không biết là bà giả ngu hay là bà ngu thật luôn, bực bội. Không khí đang vui thì bà làm câu lãng toách, đang chuẩn bị uống chén rượu còn đang trên tay thì tôi uông một phát luôn cho nhanh. Đặt chén rượu xuống rồi làm cái mặt đa sầu đa cảm, nhìn thấy thế chẳng ai dám hỏi tôi câu gì nữa, Mai cũng biết rồi nên không ngạc nhiên cho lắm...
- Rót tao chén rượu mày. - Tôi gằn giọng
Bực nha, đang vui mà tụt hết cả cảm xúc, bà My với bà Hương nhìn nhau như vô tội, căn phòng trở nên im lặng hẳn luôn.
- Tí đi hát đê - Thằng Lâm pha trò
Nó pha trò đúng lúc thế, mọi người thì nhao nhao ra ô kê tán thưởng còn tôi thì gật nhẹ cái, mới có hết 2 bát loa mà chả thấy ngấm vào đâu cả, hình như lúc buồn mà uống thì đúng rượu như nước lã. Dọn mâm ra bồn rửa rồi chả ai thèm rửa, lại chết tôi đêm về với cái bãi chiến trường này... Ngu thật biết thế sang phòng chị đi có phải hay không.
Nó đi con lexus nên đóng tất 7 người lên, phi thẳng đến quán karaoke quen thuộc mà thường thường thì chả bao giờ mất tiền. Hôm nay phải ngồi phòng bình dân rồi vì phòng vip có khách ngồi, thằng Nam hét vào mặt con tiếp tân:
- Đuổi khách cho tao vào, quán của nhà tao tao muốn gì mà chẳng được. - Nó quát lên nhìn mặt con tiếp tân xị xuống rõ tội
Tôi thấy thế can:
- Mày điên à, phòng nào chẳng được, cứ làm khó người ta thế.
Rượu mới có tí mà thằng này nó làm như nhà nó cháy không bằng, nóng tính kinh khủng, vẫn khăng khăng quát thêm vài câu mới chịu vào phòng bình dân. Mọi người nhìn cứ như thể người ngoài hành tinh, con tiếp tân nhìn thấy thế thì như bắt được vàng gật đầu như lời cảm ơn vì không dám nói không lại ăn chửi tiếp thì thốn.
Đi qua phòng khác, nhìn qua ô kính hình tam giác ở cửa sao tôi thấy Quỳnh quá, chắc nhìn nhầm vì lướt qua quá nhanh. Thôi kệ chứ biết sao, coi như chưa thấy gì là không phải suy nghĩ nhiều. Hôm nay đi hát cảm giác lạ thật, tôi ngồi im mà chẳng hát bài nào hết, có kéo tôi lên cũng không hát, mặc cho đám kia hát hò bật DJ nhảy ầm lên. Tôi thì vẫn tiu ngiu cầm điếu thuốc lên rồi rít, thấy tôi lạ mọi người cũng biết, nhưng chẳng ai dám hỏi, bọn này có tính giết người rất cao, lạnh gần chết vẫn bật bia ra uống...
Mà uống bia vào thì buồn đi vệ sinh, đi ra ngoài thấy thằng cờ hó tán Quỳnh (tên thắng nhé cho dễ phân biệt). Gặp tôi nó mặt câng câng lên dửng dưng, đi qua còn đẩy vai tôi mà không hiểu sao nó lại bị bật lại ra đằng sau, lườm tôi rồi hét lên một tiếng:
- ĐM muốn chết à?
Cái vẹo gì thế này, kiếm chuyện với người ta rồi lại ăn vạ như Neymar à? Tôi đang mong nó đập tôi ở ngay cái quán này, sao bỗng nhiên thấy ngứa tay thế, bị đẩy ra gần cửa phòng nó, tôi nhìn vào trong thì đúng là Quỳnh rồi, cả 2 đứa nhìn nhau rồi quay ra với thằng Thắng, tôi chỉ mặt nói:
- Mày có ngon thì đánh tao ở đây luôn đi mày.
Nó cười, vẫy vẫy mấy thằng trong phòng ra. Lác đác tầm gần 5 thằng đi ra, bọn con gái vẫn coi như chưa có gì trong đó cả Quỳnh nữa, ra thì thằng nào cũng cười đểu, tôi đang nghĩ về cái tình huống xấu nhất thì...
- À anh Manh, vào uống với em một ly đi anh.
- Sao lại gặp anh ở đây nhỉ, vào đây đi anh
Chúng nó kéo tôi vào, quái thật tự nhiên chúng nó thân thiện thế, kéo tôi vào định úp sọt ở đây luôn thì đúng là chết không ai biết. Lần thì lại gặp Quỳnh, sự trùng hợp ngẫu nhiên và tôi vẫn trong cái nghi hoặc về lần Linh nói. Nếu Quỳnh thay đổi thì sao vẫn giao du với cái bọn vô học này nhỉ? Quỳnh nhìn tôi còn tôi thì chẳng thèm nhèm nhìn lại coi như chưa quen, bọn trẻ trâu này chắt ly rượu phẳn như sony rồi lên. Trong đấy cả Quỳnh nữa mà không phải 1 chén, không biết nhỏ định thể hiện ra với tôi hay thế nào nhưng liên tiếp chắt rồi uống chắt rồi uống. Đến ly thứ 6 thì tôi cầm lấy cái ly trên tay đập thẳng xuống đất.
- Làm cái gì đấy, muốn chết à? Thế hiện cái gì ra ở đây? - Tôi quát
Mắt nhỏ long sòng sọc, như định ăn thua đủ với tôi nhưng cuối cùng chỉ nhận một cái tát. Chả biết tôi đã ăn bao nhiêu cái tát của Quỳnh rồi...
- Anh cút ra cho tôi uống, việc của anh à?
Nhỏ cầm cái chai vodka men 300ml còn 2/3 lên định tu luôn, vừa cho lên miệng tôi giạt lại, đập luôn cái đầu chai rồi tu, tu bằng cái kiểu qua cái lỗ bé tí ý thì bao giờ cho hết. Tu xong tôi đập luôn cái chai rượu xuống sàn, mấy thằng kia nhìn tôi như thần tượng, chả quan tâm tôi đi thẳng ra nhà vệ sinh đi đái luôn. Bực ghê tự nhiên đi đái thôi cũng không xong. Giải quyết xong rồi đi về phòng, thấy con nhỏ nhân viên tiếp tân lúc nãy ở ngoài đi ra từ phòng mấy thằng kia với đầy mảnh sành trong cái hót rác, nghì thầm "Mình huề nhé em"
Vào phòng vẫn ầm ầm lên, bay nhảy như đúng rồi, thấy tôi mặt đỏ vì nãy làm một phát hết 2/3 chai rượu thấy cũng tê tê thật. Mai ngồi cạnh tôi hỏi:
- Sao anh người mùi rượu thế, nãy giờ có uống rượu đâu - Nói xong còn lấy tay bịt mũi mới sợ chứ
Cũng chẳng nhằm nhò gì với gần 1 chải vodka như thế, chắc vừa kiểm tra học kì xong nên đi chơi cũng là điều đương nhiên, mà quái đi với ai sao lại đi với đám đấy cơ chứ. Nghĩ lại thất bực mình rồi.
- À gặp mấy thằng bạn ý mà. - Tôi cười trừ
Hát hò chán rồi cũng về, mấy thằng uống cũng nhiều tầm hơn 1 két bia rồi, mẹ kiếp uống như uống nước lã không bằng. Như bao lần chả phải trả tiền gì hết, giờ để ý thằng cha Lâm còn được bà Hương khoác tay mới sợ, tôi nhìn chăm chăm thì nó vênh cái mặt lên cười như muốn nói "Bố mày chăn được rồi đấy".
Lại thêm một lần trùng hợp nữa, đợi trước cửa cạnh quầy lễ tân thì gặp bọn kia cũng vừa lúc ra, không còn thân thiện mà là nhìn đểu rồi lườm lên lườm xuống. Chả biết nó lườm ai khi tôi đang đứng cạnh bà My và Mai, còn chị Hương với thằng Lâm và 2 thằng nữa ra nói chuyện với con bé vừa nãy. Quỳnh cũng nhìn thấy nhưng chẳng ý kiến, còn khoác tay thằng Thắng như để chọc tức tôi vậy, mà dùng cái bài gì chứ chỉ muốn hét thẳng vào mặt chúng nó "Bố đéo quan tâm đâu nhé". Thằng Thắng vẫn lăm le nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại chứ sợ cái gì, nó lườm rồi gạt tay Quỳnh ra tiến lại chỗ tôi, tay giữ chặt nắm đấm định ăn thua đủ.
- Mày nhìn tao à? - Nó gằn giọng
3 thằng kia quay sang nhưng vẫn đứng xem rồi cười, từ hồi cấp 3 đến giờ quen chúng nó đều biết tôi nhát, nó để xem tôi sẽ hành sử như thế nào đây mà. Đứng gần Mai nên không thể mất mặt được, tôi đẩy nó ra rồi hét thẳng:
- Rồi sao? Tính úp sọt tao à?
Vừa nói xong tôi quăng nguyên cái đấm vào giữa mặt nó, cái thằng đã lùn rồi còn thích đứng gần tôi mà lại còn phải kiễng chân lên mới tới chán tôi mà thích đua đòi. Cái thời tiết lạnh buốt này đúng là cử động tay chân tí sướng thật, nó thì thốn lắm đám bạn nó hơn 7 thằng cũng định lao vào rồi thì 3 thằng kia mỗi thằng cầm cái ghế nhựa đập tung sới. Như phim ý, 4 thằng cân 8, tôi cũng cầm cái ghế gần quầy lễ tân lên khua khua, miệng mấy thằng đấy chửi:
- Đm có ngon bỏ ghế xuống
Thằng Quang cười nhìn đê tiện ghê luôn, nó nói thầm vào tai thằng Lâm bảo gì đấy rồi bỏ ghế đi thẳng ra xe, chả nhẽ nó định bỏ anh em tôi để đi chốn, mọi người trong quán thì nhốn nháo chạy, con lễ tân như được dặn trước nên không dám báo công an gì hết.
- Haha, một thằng chết nhát chạy rồi, giờ còn 3 thằng mày tính làm anh hùng à? - Một thằng lớn tiếng nói
Đợi một lúc thấy thằng Quang vào cầm theo 4 cái tuýt sắt, từ bao giờ tôi mới biết nó có món này đấy. Vừa vào tới cửa nó đưa mỗi thằng một cái rồi chỉ thẳng sang đám bên kia.
- Thằng nào hôm nay qua được cái cửa này coi như tao con chúng mày.
Sao bỗng dưng thấy thằng này nó... ngu đột xuất vậy trời, dù có đánh chết nó cũng phải đi qua cửa cho nó về nhà xác chứ. Lẩm bẩm một hồi bọn kia cũng run run rồi, quái vừa thấy nó đứng ngang hàng với mình xong giờ nó nhào lên ăn thua với đám kia lúc nào không biết, tôi cũng bao theo chỉ còn nghe tiếng binh binh cửa tiếng gậy va chạm vào đầu tụi kia. Cảnh hỗn loạn hiện ra và đám con gái đi cùng tôi và đám kia đều sót vó vì đương đâu lại sảy ra đánh nhau. Lại nghĩ lần bị ăn ngay cái chai vào đầu tôi lại thấy nhớ nhỉ, vừa cầm cái gậy choang vào đầu thằng Thắng thì nó nằm lăn quay ra, tôi nhào vào cạnh con lễ tân rút chai rượu ở trên xuống đập bốp phát vào đầu nó như du côn, vỡ tan tành từng mảnh. Giờ mới thấy tiếng can ngăn đấy.
- Thôi ngay - Tưởng ai hóa ra là Quỳnh
Cũng dừng lại luôn, lời nói có trọng lượng phết, bọn kia nằm bẹp dí, thằng Nam thấy thế cũng kỉ niệm thêm cho nó cái nữa. Ôm đầu ôm cổ thấy ghê, đúng là Quỳnh thương tôi thật, để trả thù xong mới can. Thật là xúc động quá đi. Giờ thì tiến lại gần tôi, tưởng ăn ngay phát tát rồi mà hóa ra không phải:
- Giờ tôi biết bộ mặt thật của anh rồi, tôi tưởng anh ngoan học giỏi, con nhà lành hóa ra cũng chỉ là thằng du côn ăn theo mấy thằng nhà giàu này. Anh tưởng anh tốt đẹp hơn mấy đứa này à? Thực ra anh cũng chẳng hơn nó cái gì đâu. Anh hiểu chưa?
Nhỏ quát thẳng vào mặt tôi giữa bao nhiêu người, không thèm để tôi nói thêm lời nào thì đã lao vun vút đi cùng mấy con bạn nhỏ. Hết đến Quỳnh giờ đến Mai, mắt nhỏ hiện rõ vẻ bất mãn, chắc thấy tôi hành sử như vậy chẳng vui vẻ gì rồi, cũng có hiểm khích nên chẳng thể ngăn lại sự nóng giận trong người tôi lúc đó.
- Anh bị sao vậy, sao đánh người ta, nhìn kìa lại còn cầm gậy cầm tuýt đánh người ta nữa. Gọi xe cấp cứu đưa mấy anh ý vào viện đi.
Mai nghĩ đang làm cái quái gì vậy, tự nhiên bênh người ngoài là thế nào, nếu em hiểu tôi từng bị úp sọt một lần thì cũng không đến nối hiểu lầm thế này đâu. Ờ mà lạ, sao mấy đứa bạn nó không gọi xe cho vào viện đi mà lại bỏ đi như chưa từng quen nhỉ? Con gái giờ mất chất quá...
Tôi quay sang bảo con bé lễ tân:
- Gọi xe cho nó vào viện đi.
Nói lạnh te, mấy thằng kia thì cười ha hả, chắc nó cũng quen đối mặt với công an vì mấy vụ này rồi. Tôi thì chưa nên hơi lo lo, tưởng lần trước nó đền bù thiệt hại cái đầu tôi rồi đến công an trình bày nó bị rằn mặt sợ sệt rồi mà vẫn hổ báo. CŨng dạy cho nó bài học biết nhìn trên nhìn dưới luôn, có mấy thằng này nâng bi nên chả ngán cho lắm...
- Đi về đi, ở đây tao giải quyết - Thằng Lâm vỗ vai tôi rồi nói.
Bắt cái taxi về, tôi ngồi dưới với 2 bà chị còn mình Mai ngồi trên với anh tài xế. Không thuận đường qua phòng Mai nên đi thẳng đến trường Mai luôn, lúc đi chẳng thèm nói với tôi một câu, mặt cứ hướng ra cửa kính nhìn vô định. Bù lại được 2 bà kia an ủi, hỏi thăm xoa tay các kiểu, mà đấm vào mặt với đầu chúng nó mấy cái đau hết cả tay.
- Đến nơi rồi mấy anh chị - Anh tài xế dừng xe nói
Cũng muộn nhưng sinh viên vẫn ngồi lê lết ở mấy quán trà đá, Mai vừa mở cửa tôi cũng mở đi ra ngoài luôn, tôi kéo tay Mai lại nói:
- Em giận anh à?
- Không - Chả có biểu lộ cảm xúc gì
Tôi thì vẫn cầm tay Mai lắc lắc rồi nói tiếp, đứng trước cổng sau nên bị mấy con dê ngồi ở quán trà đá dòm ghê lắm. Như có phim Hàn Xèng cho chúng nó xem ý.
- Thế không bận thì là gì đây?
- Chả gì hết
- Ờ, đi về ngủ đi
Tính tôi không thích giải thích nhiều, hiểu ít hiểu nhiều cũng cũng được, không hiểu cũng chẳng sao hết. Đi thẳng vào trong xe ngồi ghế trước, chả biết Mai có "dỗi bước theo đôi chân ấy" không nhưng giờ mặt tôi lại lạnh te. Ngồi trên xe đi chả ai dám hỏi cứ im im về đến nhà, vừa mở cái cửa phòng thì bà Hương bảo:
- Tiền tao đâu?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN