Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Mình và chị Diễm nhìn nhau, không biết phải giải quyết chuyện này thế nào cho tốt. Trong khi đó, Uyên tiếp tục khui chai bia khác rót đầy ly rồi lại uống cạn cứ như nốc nước lã.
Tính Uyên mình rõ hơn ai hết, cực kỳ bướng nên không thể dùng biện pháp mạnh kéo khỏi đây được, chỉ còn cách ngon ngọt nhỏ nhẹ thôi. Mà vấn đề là chị Diễm đang ngồi cạnh, mình không thể mở miệng nói những lời như thế trước mặt chị, vậy mới đau đầu.
Hết biết làm sao, mình đành tự rót đầy một ly bia, tiếp đó cụng nhẹ vào ly của Uyên:
- T uống với Uyên.
Có lẽ không lường trước được kiểu ứng xử lạ đời của mình, Uyên mở to hai mắt trân trối nhìn mình hồi lâu mới nghi ngờ nói:
- Ý gì đây?
- Ý gì đâu, uống chung cho Uyên đỡ buồn!
- Ai nói Uyên buồn? - Cô nàng trừng mắt.
Mình ngớ người:
- Ủa, chứ không buồn mắc gì nhậu một mình?
- Thích! Nhậu và buồn có liên quan với nhau à? - Uyên thản nhiên đáp rồi cầm ly bia dốc cạn.
- Hại não quá! - Mình đứng lên, nhún vai - Tóm lại không thích uống chung chứ gì? Vậy thôi, T về!
- Ngồi xuống, tính chạy hả?
- Hừ.
Mình quay sang chị Diễm:
- Chị uống không?
Chắc bị bọn mình lây, chị ngần ngừ rồi khẽ gật đầu:
- Rót chị ít thôi!
- He he, uống một vài ly không say đâu, khỏi lo!
Mình bật cười, tuy vậy chỉ rót lưng ly cho chị. Ba người cùng nâng ly cụng chan chát. Mình và Uyên uống cạn, chị Diễm chỉ nhấp vài ngụm, gương mặt xinh xắn hơi nhăn nhó vì không quen uống mấy chất có cồn, nhìn rất đáng yêu.
Mình vừa nhai nhồm nhoàm vừa gắp vài miếng thịt dê nướng vào chén chị:
- Chị ăn đi, dê nướng ở đây ngon ghê!
Đoạn mình bật ngón tay cái với Uyên:
- Hảo! Sao biết chỗ này mà lại vậy?
Cô nàng bĩu môi:
- Uyên đi hết nước rồi, chỗ nào chả biết!
- Ờ, biết mấy người giàu có rồi. Hở ra là lên mặt! - Mình lầm bầm.
Rốt cuộc, chuyến đi chơi đầu tiên khi ra Vũng Tàu lại là chầu nhậu bí tỉ ở quán. Chị Diễm bị bọn mình cuốn theo, đến khi nhìn mặt chị ửng hồng hai bên má, mình mới nhận ra chị cũng uống hơn một chai bia rồi. Vậy nên khi thấy chị cầm ly định uống tiếp, mình liền cản lại:
- Thôi, chị uống vậy được rồi!
Chị đặt ly xuống, sóng mắt long lanh nhìn mình cách kỳ lạ.
- T vô duyên, chị Diễm thích uống cứ để chị uống, làm gì không cho? - Uyên liếc mình rồi quay qua khuyến khích chị Diễm - Uống đi chị! Sợ gì, lâu lâu say sưa một bữa cũng có cái hay!
Thật là... Dạy gì không dạy, lại đi tập hư chị. Nhác thấy chị Diễm nhè nhẹ cầm ly lên, mình chụp tay chị:
- Đừng uống nữa! Chị uống không quen, lát nữa ói cho coi!
- Không sao đâu mà! Bé Uyên nói đúng, lâu lâu để chị xả giàn một bữa đi!
Chị Diễm nhẹ nhàng đẩy tay mình ra, từ tốn nâng ly uống cạn veo. Phía đối diện, Uyên vỗ tay hoan hô ầm ĩ làm bao nhiêu khách trong quán tò mò ngó qua.
Chị hơi ngà say rồi, mà có bia rượu vào thì đa phần ai cũng thay đổi cách cư xử, biết can không được nên mình đành buông xuôi để hai cô gái chén tạc chén thù với nhau, tất nhiên mình cũng uống nhưng không dám uống nhiều, chỉ nâng ly lên xuống cầm chừng, phòng khi họ say còn có mình tỉnh táo chăm lo.
Uyên uống nhiều nhưng hình như vẫn chưa thấm tháp gì, cô nàng cụng ly mình:
- Nãy giờ có một ly uống hoài không hết vậy ta?
Mình không thèm chối, nhếch mép:
- Uống say lát sao đưa hai người về?
- Xì, ai mượn? T thừa biết Uyên có bao giờ say mà lo hão? - Uyên trề môi cả tấc, bỗng làm bộ dạng hồ nghi - Hay là... A, hiểu rồi, định chờ Uyên và chị Diễm say không biết gì để giở trò phải không?
- Hả? - Mình giật thót, trông thấy chị Diễm cũng đang nhìn mình chăm chú bèn phẩy tay - Nói nhảm! Giở trò gì chứ?
- Hì hì... - Uyên cười, nhìn gian dễ sợ - Trò gì thì T thừa biết, đâu cần giả bộ ngây thơ!
- Nhảm nhí!
Bị hai người nhìn chằm chằm, cảm giác nhột nhạt kinh khủng, mình chống chế một cách yếu ớt. Đúng là mình đang vờ không biết gì, thực ra nãy giờ nhìn chị và Uyên uống bia, mình đã mơ màng nghĩ đến buổi tối nay, khi về khách sạn. Một thằng con trai khỏe mạnh ở chung phòng cùng hai cô gái xinh đẹp, lại còn say xỉn thì... Cứ nghĩ tới là trống ngực đập rộn ràng, cảm giác rạo rực khó tả.
Bởi vậy giờ bị Uyên vạch trần suy nghĩ, mình rất muốn chối mà không cách nào thể hiện sự quyết liệt để họ tin.
Chị Diễm chống tay một bên má, liếc mình:
- Bé Uyên nói đúng không T?
- Không. Tất nhiên là không rồi, chị đừng nghe Uyên nói xàm! - Sau vài giây mất bình tĩnh, mình hùng hổ chối bay chối biến, thiếu điều đứng dậy thề thốt.
- Xời, ai tin mà tỏ vẻ hung hăng dữ vậy? - Uyên nhếch môi lạnh tanh, bàn tay thò ra trước mặt mình - Đưa đây!
- Đưa gì? - Mình ngẩn ra.
- Chìa khóa phòng.
- Chi vậy? - Mình có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Uyên hấp háy mắt:
- Chút Uyên với chị Diễm ngủ riêng, T thuê phòng khác mà ngủ! Vậy cho an toàn!
Mẹ kiếp, đừng đùa nhau vậy chứ? Nghĩ đến cái cảnh tới một nơi lạ lẫm để rồi nằm chèo queo lạnh lẽo một mình mà sống lưng mình lạnh toát hết cả. Mình liếm môi:
- Giỡn hoài! Hai người con gái, lại say xỉn, ngủ một mình không tiện đâu!
Cô nàng không chút thương tình, gạt phăng:
- Có T mới không tiện! Đưa đây mau!
- Quên chuyện lúc sáng T kể rồi hả? Ở đây nhiều ma lắm đó! - Mình giở giọng hù dọa, kèm theo ánh mắt van lơn.
Chẳng rõ cô nàng có hiểu ngàn vạn điều muốn nói trong mắt mình hay không, cười khẩy:
- Sáng sợ, giờ say hết sợ rồi! Nó mà mò ra, Uyên nhai đầu luôn!
Mình hết biết nói gì, chuyển ánh mắt qua chị Diễm. Chị cười giòn:
- Chị cũng hết sợ rồi!
Mình thở dài, tự nhiên bị lật kèo, tình hình này đêm nay cô đơn mình anh rồi. Đang loay hoay móc móc túi câu giờ, chị Diễm nói thêm:
- Bé Uyên chọc T đó, chứ sao bắt T ngủ riêng một mình được!
- He he, em biết mà! Nãy giờ cũng giỡn theo cho vui thôi!
Mình mừng quýnh, nhăn răng cười chưa nói dứt câu đã bị Uyên lạnh lùng cắt ngang:
- Ai nói giỡn? Thật chứ giỡn gì, đưa chìa khóa đây!
Khi nói câu này, mặt cô nàng vênh lên trời khiến tay mình ngứa ngáy dữ dội, thèm kí đầu một cái bõ ghét. Túng thế, mình giả bộ lục lọi một hồi, tặc lưỡi:
- Kì, chìa khóa đâu mất rồi?
Đương nhiên Uyên không bị mình lừa, cô nàng thản nhiên uống thêm một ly bia, gật gù:
- Khỏi câu giờ, trước khi rời khỏi đây, T đưa là được!
Ai chứ Uyên nói là làm, mình biết không tránh được, giờ chỉ còn biện pháp ép cô nàng uống tới say mèm không biết trời đất gì nữa, lúc đó mình mới được yên ổn không bị tống cổ khỏi phòng. Nhưng nói dễ hơn làm, tửu lượng Uyên thì mình biết rồi, nếu chơi trò đó có khi người ngồi lại sau cùng là Uyên, chẳng phải mình.
Nhưng nói gì thì nói, Uyên ngà ngà say vẫn dễ dạy hơn lúc tỉnh. Mình quyết định chơi lớn luôn, rót bia cụng ly cô nàng liên tục, lần nào Uyên cũng cạn ly rồi canh mình uống sạch mới chịu tiếp tục. Chị Diễm thoạt đầu còn can ngăn, nhưng chị cũng hơi say rồi, lại thấy ăn nhậu vui vẻ quá nên không thèm nói nữa, chỉ góp vui.
Lâu lắm mình mới nhậu, uống vào người cứ lâng lâng. Hứng thú nổi lên, mình nhập cuộc lúc nào không hay, một ly lại một ly, mình và Uyên cứ thế uống mãi uống mãi cho đến khi trưa trờ trưa trật. Lúc này người mình nóng ran, đầu óc chuếnh choáng rồi. Không rõ Uyên say chưa, chỉ biết cô nàng tiếp tục rót đầy ly mời mình. Mình chưa kịp uống, bỗng nhiên chị Diễm nói:
- Thôi, hai người uống nhiều lắm rồi! Mình về đi!
Tụi mình chưa kịp phản ứng, chị đã vẫy tay gọi nhân viên.
Thấy chị lấy ví muốn thanh toán, Uyên liền gạt đi, cầm tiền cô nàng trả. Mình gục gặt đứng dậy, nào ngờ Uyên kéo xuống:
- Uống hết ly này đi chứ, tính chạy à?
- Ờ, sợ chắc...
Mình khật khưỡng cầm ly nốc cạn đáy rồi đặt cộp xuống bàn, mặt ngông nghênh:
- Được chưa?
- Tạm. Hì hì, nhìn như con gà nuốt dây thun, thanh niên trai tráng gì mà yếu ớt quá! - Uyên chống hai tay hai bên má đã đỏ hây hây, hấp háy mắt với mình, miệng cười tủm tỉm đẹp mê hồn.
Tim mình bất chợt đập loạn nhịp, cố đè cảm xúc xuống, miệng phân bua:
- Tại lâu rồi không uống...
- Khỏi giải thích! Giờ mình về ngủ hén... - Sóng mắt Uyên long lanh ướt át nhìn mình thật sâu.
Mình ngẩn ngơ như bị bắt mất hồn phách, có lẽ hồn mình lạc vào trong đôi mắt kia mất rồi.
Chợt Uyên xòe tay về phía mình, nụ cười thiên thần trên môi chợt trở nên quỷ quái:
- Đưa đây!
- Hả? Đưa gì? - Mình hỏi theo quán tính, đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh.
- Chìa khóa phòng.
Tính Uyên mình rõ hơn ai hết, cực kỳ bướng nên không thể dùng biện pháp mạnh kéo khỏi đây được, chỉ còn cách ngon ngọt nhỏ nhẹ thôi. Mà vấn đề là chị Diễm đang ngồi cạnh, mình không thể mở miệng nói những lời như thế trước mặt chị, vậy mới đau đầu.
Hết biết làm sao, mình đành tự rót đầy một ly bia, tiếp đó cụng nhẹ vào ly của Uyên:
- T uống với Uyên.
Có lẽ không lường trước được kiểu ứng xử lạ đời của mình, Uyên mở to hai mắt trân trối nhìn mình hồi lâu mới nghi ngờ nói:
- Ý gì đây?
- Ý gì đâu, uống chung cho Uyên đỡ buồn!
- Ai nói Uyên buồn? - Cô nàng trừng mắt.
Mình ngớ người:
- Ủa, chứ không buồn mắc gì nhậu một mình?
- Thích! Nhậu và buồn có liên quan với nhau à? - Uyên thản nhiên đáp rồi cầm ly bia dốc cạn.
- Hại não quá! - Mình đứng lên, nhún vai - Tóm lại không thích uống chung chứ gì? Vậy thôi, T về!
- Ngồi xuống, tính chạy hả?
- Hừ.
Mình quay sang chị Diễm:
- Chị uống không?
Chắc bị bọn mình lây, chị ngần ngừ rồi khẽ gật đầu:
- Rót chị ít thôi!
- He he, uống một vài ly không say đâu, khỏi lo!
Mình bật cười, tuy vậy chỉ rót lưng ly cho chị. Ba người cùng nâng ly cụng chan chát. Mình và Uyên uống cạn, chị Diễm chỉ nhấp vài ngụm, gương mặt xinh xắn hơi nhăn nhó vì không quen uống mấy chất có cồn, nhìn rất đáng yêu.
Mình vừa nhai nhồm nhoàm vừa gắp vài miếng thịt dê nướng vào chén chị:
- Chị ăn đi, dê nướng ở đây ngon ghê!
Đoạn mình bật ngón tay cái với Uyên:
- Hảo! Sao biết chỗ này mà lại vậy?
Cô nàng bĩu môi:
- Uyên đi hết nước rồi, chỗ nào chả biết!
- Ờ, biết mấy người giàu có rồi. Hở ra là lên mặt! - Mình lầm bầm.
Rốt cuộc, chuyến đi chơi đầu tiên khi ra Vũng Tàu lại là chầu nhậu bí tỉ ở quán. Chị Diễm bị bọn mình cuốn theo, đến khi nhìn mặt chị ửng hồng hai bên má, mình mới nhận ra chị cũng uống hơn một chai bia rồi. Vậy nên khi thấy chị cầm ly định uống tiếp, mình liền cản lại:
- Thôi, chị uống vậy được rồi!
Chị đặt ly xuống, sóng mắt long lanh nhìn mình cách kỳ lạ.
- T vô duyên, chị Diễm thích uống cứ để chị uống, làm gì không cho? - Uyên liếc mình rồi quay qua khuyến khích chị Diễm - Uống đi chị! Sợ gì, lâu lâu say sưa một bữa cũng có cái hay!
Thật là... Dạy gì không dạy, lại đi tập hư chị. Nhác thấy chị Diễm nhè nhẹ cầm ly lên, mình chụp tay chị:
- Đừng uống nữa! Chị uống không quen, lát nữa ói cho coi!
- Không sao đâu mà! Bé Uyên nói đúng, lâu lâu để chị xả giàn một bữa đi!
Chị Diễm nhẹ nhàng đẩy tay mình ra, từ tốn nâng ly uống cạn veo. Phía đối diện, Uyên vỗ tay hoan hô ầm ĩ làm bao nhiêu khách trong quán tò mò ngó qua.
Chị hơi ngà say rồi, mà có bia rượu vào thì đa phần ai cũng thay đổi cách cư xử, biết can không được nên mình đành buông xuôi để hai cô gái chén tạc chén thù với nhau, tất nhiên mình cũng uống nhưng không dám uống nhiều, chỉ nâng ly lên xuống cầm chừng, phòng khi họ say còn có mình tỉnh táo chăm lo.
Uyên uống nhiều nhưng hình như vẫn chưa thấm tháp gì, cô nàng cụng ly mình:
- Nãy giờ có một ly uống hoài không hết vậy ta?
Mình không thèm chối, nhếch mép:
- Uống say lát sao đưa hai người về?
- Xì, ai mượn? T thừa biết Uyên có bao giờ say mà lo hão? - Uyên trề môi cả tấc, bỗng làm bộ dạng hồ nghi - Hay là... A, hiểu rồi, định chờ Uyên và chị Diễm say không biết gì để giở trò phải không?
- Hả? - Mình giật thót, trông thấy chị Diễm cũng đang nhìn mình chăm chú bèn phẩy tay - Nói nhảm! Giở trò gì chứ?
- Hì hì... - Uyên cười, nhìn gian dễ sợ - Trò gì thì T thừa biết, đâu cần giả bộ ngây thơ!
- Nhảm nhí!
Bị hai người nhìn chằm chằm, cảm giác nhột nhạt kinh khủng, mình chống chế một cách yếu ớt. Đúng là mình đang vờ không biết gì, thực ra nãy giờ nhìn chị và Uyên uống bia, mình đã mơ màng nghĩ đến buổi tối nay, khi về khách sạn. Một thằng con trai khỏe mạnh ở chung phòng cùng hai cô gái xinh đẹp, lại còn say xỉn thì... Cứ nghĩ tới là trống ngực đập rộn ràng, cảm giác rạo rực khó tả.
Bởi vậy giờ bị Uyên vạch trần suy nghĩ, mình rất muốn chối mà không cách nào thể hiện sự quyết liệt để họ tin.
Chị Diễm chống tay một bên má, liếc mình:
- Bé Uyên nói đúng không T?
- Không. Tất nhiên là không rồi, chị đừng nghe Uyên nói xàm! - Sau vài giây mất bình tĩnh, mình hùng hổ chối bay chối biến, thiếu điều đứng dậy thề thốt.
- Xời, ai tin mà tỏ vẻ hung hăng dữ vậy? - Uyên nhếch môi lạnh tanh, bàn tay thò ra trước mặt mình - Đưa đây!
- Đưa gì? - Mình ngẩn ra.
- Chìa khóa phòng.
- Chi vậy? - Mình có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Uyên hấp háy mắt:
- Chút Uyên với chị Diễm ngủ riêng, T thuê phòng khác mà ngủ! Vậy cho an toàn!
Mẹ kiếp, đừng đùa nhau vậy chứ? Nghĩ đến cái cảnh tới một nơi lạ lẫm để rồi nằm chèo queo lạnh lẽo một mình mà sống lưng mình lạnh toát hết cả. Mình liếm môi:
- Giỡn hoài! Hai người con gái, lại say xỉn, ngủ một mình không tiện đâu!
Cô nàng không chút thương tình, gạt phăng:
- Có T mới không tiện! Đưa đây mau!
- Quên chuyện lúc sáng T kể rồi hả? Ở đây nhiều ma lắm đó! - Mình giở giọng hù dọa, kèm theo ánh mắt van lơn.
Chẳng rõ cô nàng có hiểu ngàn vạn điều muốn nói trong mắt mình hay không, cười khẩy:
- Sáng sợ, giờ say hết sợ rồi! Nó mà mò ra, Uyên nhai đầu luôn!
Mình hết biết nói gì, chuyển ánh mắt qua chị Diễm. Chị cười giòn:
- Chị cũng hết sợ rồi!
Mình thở dài, tự nhiên bị lật kèo, tình hình này đêm nay cô đơn mình anh rồi. Đang loay hoay móc móc túi câu giờ, chị Diễm nói thêm:
- Bé Uyên chọc T đó, chứ sao bắt T ngủ riêng một mình được!
- He he, em biết mà! Nãy giờ cũng giỡn theo cho vui thôi!
Mình mừng quýnh, nhăn răng cười chưa nói dứt câu đã bị Uyên lạnh lùng cắt ngang:
- Ai nói giỡn? Thật chứ giỡn gì, đưa chìa khóa đây!
Khi nói câu này, mặt cô nàng vênh lên trời khiến tay mình ngứa ngáy dữ dội, thèm kí đầu một cái bõ ghét. Túng thế, mình giả bộ lục lọi một hồi, tặc lưỡi:
- Kì, chìa khóa đâu mất rồi?
Đương nhiên Uyên không bị mình lừa, cô nàng thản nhiên uống thêm một ly bia, gật gù:
- Khỏi câu giờ, trước khi rời khỏi đây, T đưa là được!
Ai chứ Uyên nói là làm, mình biết không tránh được, giờ chỉ còn biện pháp ép cô nàng uống tới say mèm không biết trời đất gì nữa, lúc đó mình mới được yên ổn không bị tống cổ khỏi phòng. Nhưng nói dễ hơn làm, tửu lượng Uyên thì mình biết rồi, nếu chơi trò đó có khi người ngồi lại sau cùng là Uyên, chẳng phải mình.
Nhưng nói gì thì nói, Uyên ngà ngà say vẫn dễ dạy hơn lúc tỉnh. Mình quyết định chơi lớn luôn, rót bia cụng ly cô nàng liên tục, lần nào Uyên cũng cạn ly rồi canh mình uống sạch mới chịu tiếp tục. Chị Diễm thoạt đầu còn can ngăn, nhưng chị cũng hơi say rồi, lại thấy ăn nhậu vui vẻ quá nên không thèm nói nữa, chỉ góp vui.
Lâu lắm mình mới nhậu, uống vào người cứ lâng lâng. Hứng thú nổi lên, mình nhập cuộc lúc nào không hay, một ly lại một ly, mình và Uyên cứ thế uống mãi uống mãi cho đến khi trưa trờ trưa trật. Lúc này người mình nóng ran, đầu óc chuếnh choáng rồi. Không rõ Uyên say chưa, chỉ biết cô nàng tiếp tục rót đầy ly mời mình. Mình chưa kịp uống, bỗng nhiên chị Diễm nói:
- Thôi, hai người uống nhiều lắm rồi! Mình về đi!
Tụi mình chưa kịp phản ứng, chị đã vẫy tay gọi nhân viên.
Thấy chị lấy ví muốn thanh toán, Uyên liền gạt đi, cầm tiền cô nàng trả. Mình gục gặt đứng dậy, nào ngờ Uyên kéo xuống:
- Uống hết ly này đi chứ, tính chạy à?
- Ờ, sợ chắc...
Mình khật khưỡng cầm ly nốc cạn đáy rồi đặt cộp xuống bàn, mặt ngông nghênh:
- Được chưa?
- Tạm. Hì hì, nhìn như con gà nuốt dây thun, thanh niên trai tráng gì mà yếu ớt quá! - Uyên chống hai tay hai bên má đã đỏ hây hây, hấp háy mắt với mình, miệng cười tủm tỉm đẹp mê hồn.
Tim mình bất chợt đập loạn nhịp, cố đè cảm xúc xuống, miệng phân bua:
- Tại lâu rồi không uống...
- Khỏi giải thích! Giờ mình về ngủ hén... - Sóng mắt Uyên long lanh ướt át nhìn mình thật sâu.
Mình ngẩn ngơ như bị bắt mất hồn phách, có lẽ hồn mình lạc vào trong đôi mắt kia mất rồi.
Chợt Uyên xòe tay về phía mình, nụ cười thiên thần trên môi chợt trở nên quỷ quái:
- Đưa đây!
- Hả? Đưa gì? - Mình hỏi theo quán tính, đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh.
- Chìa khóa phòng.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN