Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chạy đến đầu Phạm Văn Đồng, nhìn qua gương xe vẫn thấy lấp ló bóng áo đen, đành chạy xe ra cuối đường, hết đường là bãi biển Phạm Văn Đồng.
"Giờ ngồi đây nha Ly, cứ ngồi yên thế, làm như đôi yêu nhau thật nha"
Ly gật đầu rồi 2 đứa cứ thế ngồi nói chuyện. Mình quên mất, dựng xe mà không để gương có thể xem được phía sau. Đành thỉnh thoảng giả vờ ôm em Ly để hóng tình hình.
"Xl Ly nha"
"Hì.. không sao đâu"
"Bất đắc dĩ thôi"
"Ừ.. không sao mà"
Đã 9h30 nhưng vẫn không yên tâm, đành lôi em Ly vào bãi biển thuê cái ghế để ngồi. Mà ghế ở đây 2 bên che kín, chả khác gì cái không gian riêng đâu, nghĩ cũng ngại nhưng đó là cách hay.
Vào kín đáo, lấy điện thoại ra nhắn tin cho thằng cạnh phòng.
"Mày cho mấy thằng giả vờ tả ra, Tao có thằng theo dõi, không gặp anh Linh được"
Ngồi 1 lúc thì anh Linh gọi, đại loại là hỏi đang ở đâu, mình báo cáo tình hình, tạm thời chưa gặp được. Ngồi mình thỉnh thoảng nhìn đồng hồ xem giờ, bên cạnh là em ly, thỉnh thoảng lại đụng chạm nhau, hình như em Ly hơi ngượng, chả quan tâm.
Đến 10h15 gì đó thì mẹ em Ly gọi điện, bảo muộn rồi. Chết thật, giờ về thì mai lại phải đi, nguy. 1 lát sau thì 2 đứa ra khỏi cái ghế đó, may mắn sao bọn đó không có đó nữa, hình như ở nhà có biến nên bọn này rút, để chắc chắn mình lấy xe lượn qua lượn lại xem nó có núp bóng đâu không. Xong xuôi không có dấu hiệu, gọi cho anh Linh. Anh với mấy thằng đang ở tạm tại 1 lán xây dựng gần biển cách Phạm Văn Đồng tầm 5-600 m. đường vào khá khó, toàn cát.
"Anh giờ tính sao? Chả lẽ trốn suốt vậy à"
"ĐM, chờ ông anh đi công tác về đã" Ông anh này làm bên công an.
"Bao giờ ông về?"
"2 ngày nữa"
"Hay để em về kêu cả mấy phòng tầng 4 nữa qua, rồi về phòng"
"Đm, đừng dại, cứ bình tĩnh đi, ông anh về đứng ra là xong thôi"
Nói chuyện lúc rồi chào về để Ly còn về. Thế là an toàn, kể ra lần đầu làm trinh sát cũng thú vị Lại còn có người đẹp đi cùng.
Do về muộn nên tính để mai qua phòng Th thưa gửi rõ ràng, 2 bà kia là nguy hiểm lắm.
Sáng dậy, đi học bình thường, lên lớp thấy Ly nghe có vẻ vui hơn, mình nghĩ, chắc lần này không những mệt với em (yêu) mà còn rắc rối với em Ly nữa. em nó cứ nhìn mình tủm tỉm cười, haizz. Mình cũng lại hỏi han em câu cho có.
"Hôm qua về có sao không?"
"Sao?"
"Thì mẹ Ly đó"
"À.. không sao"
"Ừ..vậy học thôi"
Tan học, đang định ra phòng Th thì gặp Th ở sân trường.
"Th..Th" - Th ngoảnh lại
"Gặp chút, gặp chút"
Kéo Th lại ghế đá dưới gốc bàng ngồi nc. kể đầu đuôi sự việc cho Th. Th nghe có vẻ cũng chưa tin hoàn toàn, mình quên mất là kéo Ly cùng nc thì hay hơn, nhưng Ly về mất tiêu. Nghe xong Th chốt 1 câu.
"Th hôm qua gọi cho Hạnh, kể cho Hạnh nghe, nó mắng T dữ lắm đó"
"Nhưng... tại hoàn cảnh mà"
"T lần nào cũng hoàn cảnh, con gái không thích thế đâu"
"Ừm...cho Th mượn điện thoại"
Bấm gọi cho em, chuẩn bị sẵn sàng nghe sư tử gầm rú.
"Alo"
"Em..."
Đúng như mình nghĩ, em bắt đầu mắng xối xả (lâu rồi cũng không nhớ chi tiết nữa).
"Từ nay đừng gặp tôi nữa. Kết thúc ở đây đi."
"Nhưng.. em nghe anh no..." chưa nói hết câu thì em cúp điện thoại. Buồn thê thảm.
"Thôi, Th về đi. T đi ăn đây"
"Ừ..cứ từ từ tính T ạ" má nó, nó không hỏi han mình rồi bla với em, giờ còn động viên nữa.
Lúc đó về thằng phòng luôn, cũng chả còn tâm trí nào mà ăn nữa. Nằm ủ rũ một mình 1 phòng, buồn man mác.
Một lúc sau mấy thằng phòng cạnh đi ăn về, chúng kéo sang phòng nó bắt kể chuyện hồi tối. Khi kể đến tình huống em Ly thì bọn đó chả thèm quan tâm đến tình hình đồng chí Anh với em gì nữa, cứ 1 Ly, 2 Ly. Nản, về ngủ cho lành, lòng thì đang buồn. Đếm đó éo làm sao mà ngủ được. Mượn điện thoại thằng bạn gọi cho em thì em đã tắt máy.
Sau 1 đêm gần như không ngủ, sáng đó nó không có sức mà lên lớp, ngủ phát đến 9h30. Hụt hẫng, trống rỗng (cả nghĩa đen lẫn bóng). Lang thang 1 lúc kiếm cái gì ăn rồi vào net nhắn tin cho em.
"Em, anh biết em thất vọng vì em, nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi, anh không giải thích nữa. Anh chỉ có em thôi. Mong em hiểu"
Ra về lại nghĩ bâng quơ, chả muốn làm cái gì cả. Lại về phòng nằm cho lành.
Đến trưa đang liu riu thì Ly gõ cửa. Cố dậy mở coi ai. Haizzz, đang rắc rối vì cô lắm đây cô ơi.
Nó tưởng mình ồm gì nên mua trái cây + 1 hộp cơm.
"Sao hôm nay T không lên lớp"
"Ừ..mệt"
"Biết ngay mà. Nè, cơm ăn đi, xong có trái cây nữa"
"Mua làm gì, tí T xuống ăn được rồi. Ly làm thế người ta lại nghĩ..."
"Nghĩ gì. Mà kệ, cho người ta nghĩ" con này bắt đầu láo rồi
"Không tốt, cho cả Ly, cả T. Ly biết T với.." - Nhìn mặt Ly có vẻ buồn.
"Ừ.. Ly biết rồi. T ăn đi đã"
Rồi mình cũng ăn, ngồi nói với em nó tất cả những gì đang xảy ra, xong xuôi thì em nó về, mình lại ngủ. Chán chả muốn làm gì, nghĩ gì nữa.
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày cũng chẳng thấy em nói năng, nhắn tin gì cho mình cả. Trong suy nghĩ giường như mình đã để tuột mất em. Đến ngày thứ 3 thì anh Linh cùng 6 thằng nữa về, trông vẫn gọn gàng, sạch sẽ và ngon lành như lúc đi. Cũng đúng, có tiền tiêu, có chỗ ngủ, có chỗ ăn, không ngon mới lạ. Cái thằng ở nhà mới khổ.
Tối đó, mấy người phải xuống ban quản lý ký túc, nghe đâu lại biên bản. Gì chứ cái vụ biên bản thì nhàm quá rồi. Lên phòng anh em quyết định nhậu mừng đoàn tụ. Lại cái kịch bản cũ, 1h sáng chiến tại phòng. Kể từ khi vào đây, tửu lượng của mình được nâng cao từng ngày. Tối đó, thằng nào thằng đó uống dã man con ngan. Mình lại đang sầu, uống không biết gì luôn, chả hiểu thằng nào còn sức khiêng mình vào giường nữa. Và tất nhiên, sau đêm đó, cả phòng chết bẹp ở nhà, chả ai còn sức mà đi học nữa.
Đến 9h sáng thì thấy ai đó lắc người mình, đang ngủ ngon lành như cũng cố mà mở coi ai vô duyên thế.
"À..Th à.." - Mở mắt thấy Th, nhưng lại nhắm tít mắt lại tính ngủ tiếp.
"Dậy dây, làm gì mà lê liệt thế này. Mà cái phòng gì mà.."
Mình tỉnh dậy, ngó nghiêng quanh phòng, tan hoang. Mấy cái chậu được trưng dụng hết, thằng thì nôn giữa nhà, thằng thì cho ra ngay trên giường, đậu má, hôi kinh khủng. Kiểu này thì dậy thôi, nhìn mà buồn nôn kinh khủng. Chạy qua phòng thằng bạn rửa mặt mũi rồi kéo Th xuống cantin ngồi cho thoáng.
"Sao uống ghê thế. Buồn hả"
"Ừ, buồn, với anh em về, liên hoan cái"
"Haizzz, mới có tí đã buồn"
"Sao không buồn"
"Nè, gọi cho Hạnh nè"
"Lại gì nữa, mắng tiếp à?"
"Cứ gọi đi"
Bấm số em, lòng buồn.
"Alo"
"Anh này"
"Ừm, biết giọng rồi. Sao như sắp chết vậy"
"Ừ..tại, nhớ"
"Nhớ..gì mà nhớ, lại nhậu xỉn à"
"xỉn đâu, uống có tí"
"Tỉnh lại nghe em nói"
"Ừ. Tỉnh rồi"
"Em xl vì đã không tin tưởng anh, nhưng không ai bình tĩnh khi thấy anh như thế cả. Anh là của em, của riêng em thôi, không ai được chạm vào anh cả. anh nhớ đó, nghe không"
Mừng khỏi nói, mà nó, nó để mình vật vờ 4 ngày trời. Chỉ muốn ôm nó mà cắn tới tấp.
Hét to vào điện thoại
"Yêu em nhất" nói xong thấy em cười vui vẻ.
Sung sướng nhảy tưng tửng như thằng hâm, tình yêu nó kỳ diệu vậy sao, mình như hồi sinh sau nắng hạn. Mọi chuyện lại ổn. Nhưng mà không hiểu sao em lại thay đổi vậy nhỉ? Cũng hơi thắc mắc, nhưng cứ kệ đã, cứ vui đã.
Gần trưa thì lò mò về phòng, thấy mấy thằng đang hì hục dọn phòng, khổ, nhậu cho lắm vào, bao nhiêu thứ ngon rồi cũng ra, rồi lại mất công dọn.
"ĐM, thằng T, trốn đâu, về dọn"
"Dạ, em dọn ngay" Lòng đang vui, xắn tay áo vào dọn với mấy anh em luôn. Kết thúc cho thời gian buồn chán.
Sinh viên ở đâu chả biết, chứ riêng ở đây, anh em sống thật tốt với nhau. Mỗi người phương tụ về đây, cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ. Thứ duy nhất họ có là sự đoàn kết.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN