Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
1/9.
Lại một ngày như mọi ngày, ban ngày nắng gắt, đêm mưa lạnh...
Đang ngủ ngon chợt giật mình dậy, theo thói quen ngó đt, mới 8h sáng. Leo lên máy xem tin tức một chút, sau đó lại lăn ra ngủ tiếp... Kết quả là chào bình minh ngày mới lúc 2h trưa..
Dạo này ba mẹ ăn cơm không kêu mình dậy nữa, để mình tự do thoải mái giờ giấc, tha hồ ngủ, chừng nào muốn ăn thì ăn. Cố gượng gạo xơi tạm ba chén cơm, đồ ăn nguội cả rồi nuốt không trôi, xong ra ngồi trên salon tự kỷ. Đêm qua ngủ nằm mơ thấy chị, giấc mơ đẹp khỏi phải nói, cơ mà giờ chả nhớ được gì... Càng cố nhớ cho ra để tdtt lại càng chả nhớ nổi. Đệt, mới 22t thôi mà, không lẽ mình bị chứng kém trí nhớ rồi?
Mở mấy kênh ca nhạc trên TV lên thì lúc nào cũng toàn mấy em Hàn Xẻng uốn éo nhảy múa điên cuồng. Lúc đầu thấy em nào em nấy chân dài trắng bóc, đồi núi chập chùng cũng ghiền, nhưng nhìn riết phát ngấy, mặt có một khuôn hệt nhau, chả phân biệt được em nào với em nào. So ra, chị mình hơn gấp 100 lần mấy em này.
Bỗng dưng thấy nhớ chị quá! Cuộc sống khi có chị và thiếu vắng chị khác nhau một trời một vực. Ở bên chị vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu thì xa chị lại càng buồn tẻ bấy nhiêu... Mình bỗng nảy ra một câu hỏi to tướng trong đầu, thế trước kia, khi chị chưa lên nhà mình ở, sao mình vẫn sống vui vẻ được nhỉ? Éo trả lời được... Chỉ biết là bây giờ thiếu chị mình chẳng cảm thấy niềm vui trong cuộc sống nữa, mọi thứ thật tẻ nhạt chán ngắt... !! Đó chỉ là mới xa chị vài tiếng thôi đấy, chiều lại gặp chị mà đã sinh bệnh tự kỷ rồi, chẳng may chị không còn xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, sẽ ra sao đây? Cũng éo trả lời được luôn..
Mọi khi còn đi học, đi lượn cùng bạn bè, café cà pháo, bây giờ đầu băng tay què, chả đi đâu được, chán càng thêm chán! Đúng là con người ta ở không dễ sinh ra những suy nghĩ tiêu cực các thím ợ, ông bà nói "nhàn cư vi bất thiện" đố có sai. Mình ở nhà mới một tuần thôi mà sắp khìn cmnr, có khi vài hôm nữa bức xúc quá làm một cú phốt cướp nhà băng cho nó giật gân giải tỏa stress. Các thím nhớ đón xem thông tin chi tiết trên báo nhá.
Buồn chán, lại nhớ chị quá không chịu được, thế là cầm đt lên nt cho chị.
"Chị đang làm gì đó?"
Gửi đi rồi mới thấy mình ngu, chị đang làm tóc chứ làm gì, hỏi câu vớ vẩn vãi đ*í.
10p sau, y như rằng có tn của chị.
"Chị đang làm đầu cho khách. T mới dậy hả? Ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, mà cơm dở quá nên ăn ít. Chị làm sắp xong chưa? Khách đông không?"
"Chưa, còn mấy người đang chờ nữa. Chi vậy T? Nay mới thấy nt hỏi thăm chị nha hi hi"
"He he không có gì. Tại nằm buồn quá nên nt chị đó mà. Thôi chị làm đi hén!"
Định nói là mình nhớ chị, tn cũng soạn ra rồi, nhưng cuối cùng không dám gửi, đành lảm nhảm vài câu. Đến khi nào mình mới được đường hoàng đứng trước mặt chị, dũng cảm hét lên 3 từ "em nhớ chị" cho chị nghe nhỉ? Chắc còn lâu lắm, mà cũng chẳng biết cái ngày đó có đến không...
Hôm nay Thanh sida chẳng thấy ghé, chắc bị mấy em diễn viên idol mê người của mình vắt kiệt sức lực rồi, có khi giờ nó đang nằm thở oxy cũng chưa biết chừng.
Ngủ đến trưa cũng có một cái lợi là mình chỉ cần cố chịu đựng thêm vài tiếng đồng hồ nhàm chán thì chị đã về. Mình mừng húm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thường, nằm nhịp giò xem tivi.
Chị đi vào, tay cầm bọc gì đó đưa mình.
- Cho T nè!
- Gì vậy?
- Phở đó, T ăn liền đi, để nguội hết ngon.
Mình lồm cồm ngồi dậy, cầm bọc phở chạy xuống bếp đổ ra tô, nhưng miệng vẫn nói:
- Chị mua chi tốn tiền. Em ăn cơm được rồi...
- Xí, nhìn cái mặt tham ăn kìa. Mê muốn chết mà bày đặt..
Chị trề môi.
- He he, món em thích mà sao không mê, tại sợ tốn tiền chị thôi.
- Chị còn tiền mà. Hồi nãy nghe T nói ăn cơm không được nên chị mới mua.
Mình cắm đầu vào tô phở tái, ăn như heo vét máng cám.
- Chị ăn với em đi, ngon lắm!
Mình hào phóng mời.
- Thôi, T ăn đi cho no. Chị đi tắm rồi nấu cơm.
Chị cười rồi đi lên lầu.
- Có cần em mua giùm nữa không?
Mình nói với theo.
- Mua gì T?
- He he...
- Trời, không được nhắc chuyện đó nữa nghe không? Lần nữa chị giận T đó.
Chị đứng trên cầu thang, đỏ mặt nhìn mình, hai tay chống nạnh làm điệu bộ dữ tợn. Cơ mà dữ đâu chả thấy, chỉ thấy đáng yêu kinh khủng...
Mình sì sụp chưa đầy 5p đã chiến đấu xong tô phở, no căng.
Một lúc sau, chị tắm xong đi xuống. Mình thích nhất là nhìn chị khi vừa tắm xong, làn da trắng mịn của chị còn vương lại vài giọt nước trong suốt long lanh như những hạt ngọc, mái tóc đen huyền ươn ướt bết nhẹ vài sợi vào cái cổ nhỏ nhắn cao cao của chị. Lúc này ở chị toát lên một nét đẹp mộc mạc mà thanh cao, nhìn chị chẳng khác gì một nữ thần sắc đẹp cả, nữ thần của lòng mình...
- Nhìn chị dữ vậy nè!
Chị cốc nhẹ vào trán mình.
- Chị đẹp quá à! Em thích nhìn...
Mặt mình ngu ra.
Chị cười khúc khích:
- Nhìn có no không mà thích?
- No sao không. Mỗi ngày, chị ngồi cho em nhìn đi, khỏi ăn uống gì cũng được.
- Xí, giỏi nói xạo. Mai 2/9 chị được nghỉ nè, cho T nhìn cả ngày nhen? Không được than đói đó.
- Ok luôn. Mà bắt đầu từ khuya nay hén? Tại khuya em hay đói bụng lắm, cần ăn khuya.
- Bắt đầu nói bậy rồi đó.. Thôi, chị đi nấu cơm.
Lúc này mẹ bỗng đt cho mình, hôm nay ba mẹ đi ăn với mấy người bạn cùng cơ quan, không ăn cơm nhà, dặn chị khỏi nấu phần hai người.
Mình nghe mà hớn hở, vậy là có nhiều thời gian với chị rồi.
Chị nghe ba mẹ không ăn cơm nhà cũng không nấu nữa. Trong nồi còn tí cơm nguội, chút đói chị ăn là ổn. Chị thường ăn rất ít, nhiều lắm cũng chỉ hai chén, bình thường toàn một chén. Mỗi khi mình thắc mắc tại sao chị ăn ít vậy, chị đều chỉ cười bảo là quen rồi, chả biết sao luôn.
Chị lại salon ngồi xem tv cùng mình. Ngồi xem mà tâm trí mình cứ để đâu đâu, cứ thế này thì chán quá!
- Chị...
- Gì T?
- Ra công viên chơi nữa không? Trời mát quá!
- Mới đi hôm qua mà...
- Thì giờ đi nữa, có sao đâu.
- Thôi, không đi đâu.
- Sao vậy?
- Hông thích...
- Sao không thích?
Vừa hỏi xong câu này, mình chợt á khẩu, đơ cả quai hàm. Đệt, sao tự nhiên nghe nhột nhột vậy kà..
Ngó qua thấy chị đang liếc mình, bình thường đôi mắt to tròn đáng yêu là vậy mà sao giờ bén như dao thế không biết...
- Hôm qua... Tại lạnh thôi, em không cố ý đâu à!
Mình ấp úng, nhột quá chịu éo thấu.
- Ừ, chị có nói gì đâu, tại ai kia có tích nhúc nhích thôi..
- He he, bữa nay nóng lắm, em bảo đảm không có gì đâu. Đi hén?
- Thôi, chuyển mưa đen thui luôn rồi kìa, qua đó chút mắc mưa rồi than lạnh nữa cho coi.
Mình ngó ra ngoài, mịa, mới nắng sáng trưng đó mà giờ mây đen ở đâu không biết rủ rê bà con họ hàng lũ lượt kéo về nhảy nhót khắp nơi. Chờ một tí nữa hãy chuyển mưa thì chết à..
Không xài chiêu này được thì mình chơi chiêu khác, Tôn Ngộ Không còn có 72 phép thần thông biến hóa cơ mà, nói gì đến mình - Vua của loài khỉ..
- Vậy giờ ngồi không chán chết... Chị không thấy chán hả?
- Không. Xem tv mà chán gì hi hi..
- Zzz.. Em xem cả ngày rồi, chán ngắt!
- Chứ T muốn gì nè?
- Chị biết chơi bài không?
Thấy chị bắt đầu chui vào bẫy, mình sáng mắt lên, miệng cố ngăn không bật ra tiếng cười gian.
Chị lắc đầu:
- Không biết. Nào giờ chị không có chơi.
- Ax, không lẽ không biết chơi bài gì luôn hả?
- Ừm, à chị biết chơi bài gì mà 3 lá đó.
- Bài cào?
- Ừm, đúng rồi.
- Đệt...
Chị nhìn mình:
- Hả? T nói gì vậy?
- Ơ... Ơ... Đâu có gì. Ngoài bài cào ra chị không biết chơi bài gì nữa hả?
- Ừm... Chị không thích đánh bài mà!
- Chơi vui thôi mà, có ăn tiền đâu mà không thích.
- Chị thấy có gì vui đâu..
- Vui sao không. Giờ em chỉ chị chơi bài tiến lên hén, hay lắm!
Mình nài nỉ một lúc lâu, chị mới chịu cho mình "dạy" chơi bài tiến lên. Đã bỏ công ra hướng dẫn mà còn phải năn nỉ gãy lưỡi nữa, từ khi nào mình mất giá thế nhỉ..
Chị rất thông minh, mình phải công nhận điều đó (không phải yêu mà nâng bi đâu nhá các thím). Hướng dẫn vài lần là chị chơi rành rẽ, thậm chí đánh thắng mình luôn. Kiểu này chịu khó cho chị đi tu nghiệp Macau một thời gian chắc thành Thần Bài cmnr.
- Rồi, chị biết chơi hết rồi phải không?
Mình e hèm, vô vấn đề.
- Biết rồi. Sao dzạ?
- Vậy giờ chơi thiệt nghen, không giỡn nữa.
- Thiệt là sao?
Chị ngơ ngác.
Mình cười đểu:
- Nghĩa là giờ chơi có điều kiện, không chơi ăn chơi như nãy giờ nữa.
- Điều kiện gì? Đừng nói T tính rủ chị chơi ăn tiền nhen, dụ chị hả?
- Ax, em dụ ăn tiền chị chi trời. Chơi ăn cái khác..
- Là gì mới được?
- Ăn... Hôn..
- Hả? Thôi, hông chơi đâu. T khôn quá!
Chị lắc đầu quầy quậy, đứng lên.
Mình vội kéo chị lại:
- Khôn gì? Từ từ nghe em nói đã..
- Xí, thắng thua gì chị cũng lỗ. Tưởng chị ngốc lắm hả? Không chơi..
- Chời ơi, nghe em nói đã rồi chị quyết định chơi hay không cũng chưa muộn mà... Khổ quá!
- Ừm, T nói đi, chị nghe. Nhưng đừng có nghĩ dụ chị nhen, không bị T dụ nữa đâu...
- Biết rồi, khổ lắm! Nghe em nói nè. Giờ em và chị chơi đánh bài ghi điểm, thắng một ván được 3 điểm, chơi 41 điểm, ai đủ điểm trước là thắng. Nếu em tới 41 điểm trước thì em hôn chị một cái, còn chị thắng thì em cho chị muốn làm gì em cũng được. Chị lời quá rồi còn gì...
Chị chu môi:
- Thôi, nói đi nói lại cũng là T kiếm cớ để hôn chị. Chị đâu muốn làm gì T đâu. Không chơi.
- Ax, lời vậy mà còn không chịu hả?
- Lời gì, biết làm gì T đâu mà lời...
- Cho chị đánh em chịu không?
- Không, tự nhiên đánh T.
- Vậy búng lỗ tai?
- Hông..
Mình vò đầu bứt tóc:
- Vuốt lỗ mũi?
- Hông...
- Búng trứng... D...
- Hả?
- Không có gì.
Mình bắt đầu thấy điên đầu với chị rồi.
- Vậy chứ chị muốn gì nè?
- Hông muốn gì hết.
- Cho chị quẹt lọ chịu không?
- Quẹt lọ là sao?
- Thì... Lấy cái chảo á, quẹt lọ trên đó trét lên mặt em...
- Trời, chơi gì dơ vậy?
Nghe mình đề xuất tới vấn đề quẹt lọ, chị tỏ ra ghê ghê nhưng nhìn chị có vẻ hứng thú hơn việc sử dụng bạo lực với mình. Đúng là người con gái mình yêu, đảm đang có khác, gì mà dính tới bếp núc là chị hứng thú ngay.
- Có gì đâu mà dơ. Quẹt tí em rửa mặt là sạch trơn à. Hồi nhỏ chơi với mấy chị hoài.
- Vậy hả? Hi hi, nghe vui quá hén! Vậy nếu chị thắng thì được quẹt T bao nhiêu lần?
- Thì một lần chứ muốn nhiêu nữa.
- Ít quá vậy, đánh tới 41 điểm mà được quẹt có một cái vậy?
- Chời, chứ em cũng được hôn chị có một cái thì sao?
- Thôi, vậy chị không chơi đâu.
Chị phụng phịu.
Mình cũng thấy đuối rồi, thôi thì buông xuôi, tới đâu tới...
- Chứ chị muốn sao mới chịu?
- Chị thắng một ván thì quẹt T một cái. Hén?
Như chỉ chờ có thế, mặt chị tươi ngay, đưa ra lời đề nghị "đơn giản".
- Saxxxx, vậy em thắng một ván cũng phải hôn chị một cái mới công bằng.
Mình nhảy dựng lên.
- Không được, T tới 41 điểm mới được hôn một cái.
- Thôi, không chơi. Chị khôn quá!
- Ừm, vậy thôi. Chị xem tv tiếp, sắp tới ca nhạc rồi.
- Zzz... Rồi ok ok, chơi luôn. Sợ gì, thích thì chiều.
Lỡ đâm lao rồi phải theo lao thôi, vì sự nghiệp đường đường chính chính hôn chị, hy sinh một tí nhan sắc có sá gì..
Trận chiến giữa hai thần bài bắt đầu.
Ván đầu tiên mình thắng, lại giết ngộp cặp heo của chị, 6 điểm cho đội nhà.
Ván kế mình lại thắng tiếp, chị bị úng một con heo đen, mình ghi thêm 4 điểm.
Viễn cảnh hôn chị đang vô cùng tươi sáng trước mắt. Tiến lên, toàn thắng ắt về ta.
Cơ mà từ ván thứ ba trở đi, bài bỗng dưng xấu vãi các thím ợ, chị thì hàng họ vô liên tục, chặt heo mình tối tăm mặt mày, mới 10 điểm đó mà thoáng chốc bị trừ về 0 luôn.
Chị hí hửng chạy xuống bếp, lựa cái chảo to nhất, đít chảo đen nhất. Mình nhớ không lầm thì cái chảo này hôm đám giỗ bà nội mới đem ra nấu, chứ nhà mình bình thường toàn xài chảo không dính, chả có bao nhiêu lọ nghẹ, cũng vì tin vào điều này nên mình mới đề nghị cho chị quẹt lọ. Giờ chả biết chị lục lọi đâu ra cái chảo khủng bố này, nhìn mà xây xẩm mày mặt. Phen này bỏ mợ rồi.
Chị vô cùng hào hứng với công trình tô vẽ lên mặt mình. Công đoạn chuẩn bị làm họa sĩ của chị khá lâu, ngón tay nhỏ nhắn, thon thả trắng nõn của chị quẹt thật mạnh, thật lâu vào đít chảo, cho đến khi cả lóng tay chuyển sang màu đen thùi lùi, chị mới hài lòng. Môi chị bặm lại, hai mắt nai mở to, chăm chú nhìn gương mặt mình như để tìm nguồn cảm hứng sáng tác, sau đó chị vẽ cho mình một chòm râu dê. Vẽ xong, chị tất tả chạy lấy cái gương, đem lại cho mình xem tác phẩm vừa mới ra lò của chị. Ôi, đẹp vãi lúa...
Tài nghệ bài bạc của mình cũng không khá khẩm gì, trước giờ đánh với đám bạn toàn bị thua cháy túi. Nhưng nghĩ chẳng lẽ lại thua một con bạc mới "nhập môn" như chị, thật vớ vẩn! Ấy thế mà thua thật rồi các thím ợ, bài mình hôm nay đen kinh dị, bài chị thì đỏ khỏi nói, 10 ván hết 9 ván có hàng chặt heo. Thêm nữa, đúng là chị có khiếu thật, càng chơi chị càng lên tay, còn biết cả hù dọa cho mình không dám ra heo để rồi bị úng...
Kết quả cuối cùng, 18/41 nghiêng về đội bạn. Mình giơ cờ trắng với cái mặt đen sì toàn lọ nghẹ, đen còn hơn Bao Công.
Nhưng mình éo chịu thua, "thắng không kiêu, bại không nản", cha ông ta nói có bao giờ sai"Thua keo này ta bày keo khác", đã lỡ hy sinh nhan sắc, giờ có bị quẹt thêm nữa cũng chả sao. Cùi rồi, éo sợ lở nữa, nhất định phải hôn chị cho bằng được, vậy mới an ủi được phần nào sự tủi nhục. Mình rủ chị chơi tiếp, và tất nhiên là chị hào hứng gật đầu. Cuộc chiến lại tiếp tục tập 2.
Kết quả cuối cùng, 16/41 phần thắng lại tiếp tục nghiêng về đội bạn. Đệt mợ, thề éo chơi bài nữa, đen vãi... (thôi chửi trong bụng vậy, mod cho ra đảo thì mệt).
Tiếng cười của chị lúc thường sao êm tai, đáng yêu vãi đ*í, giờ tự dưng trở thành nỗi ám ảnh của mình. Cứ mỗi lần chị tô vẽ một nhát lên mặt mình, chị lại đính kèm theo nụ cười đáng yêu đó "hi hi"..."hi hi"... Nghe mà sôi gan.
9h hơn, cuộc chiến kết thúc. Mình thất thểu vác cái mặt ông táo với đủ hình thù quái dị trên đó đi vô toilet, chà chà rửa rửa cả hơn nửa tiếng mà vẫn chưa sạch được. Lọ nghẹ này nó có cả mỡ hay sao ấy, bám dai thôi rồi. Rửa bằng sữa rửa mặt với chơi luôn cả xà bông cục mà vẫn không hết hẳn. Đến mức ba mẹ về, ngó mình liền hỏi bộ mình bị té vào bếp lò à? Thốn vãi!
Tâm trạng chị ngược hẳn với mình, chị vui như tết. Trước khi chạy biến lên phòng ngủ còn ném lại một câu, nghe mà nổi cả da gà, teo cả tờ rym...
- Vui hén T! Mai chơi tiếp hén!!!
Lại một ngày như mọi ngày, ban ngày nắng gắt, đêm mưa lạnh...
Đang ngủ ngon chợt giật mình dậy, theo thói quen ngó đt, mới 8h sáng. Leo lên máy xem tin tức một chút, sau đó lại lăn ra ngủ tiếp... Kết quả là chào bình minh ngày mới lúc 2h trưa..
Dạo này ba mẹ ăn cơm không kêu mình dậy nữa, để mình tự do thoải mái giờ giấc, tha hồ ngủ, chừng nào muốn ăn thì ăn. Cố gượng gạo xơi tạm ba chén cơm, đồ ăn nguội cả rồi nuốt không trôi, xong ra ngồi trên salon tự kỷ. Đêm qua ngủ nằm mơ thấy chị, giấc mơ đẹp khỏi phải nói, cơ mà giờ chả nhớ được gì... Càng cố nhớ cho ra để tdtt lại càng chả nhớ nổi. Đệt, mới 22t thôi mà, không lẽ mình bị chứng kém trí nhớ rồi?
Mở mấy kênh ca nhạc trên TV lên thì lúc nào cũng toàn mấy em Hàn Xẻng uốn éo nhảy múa điên cuồng. Lúc đầu thấy em nào em nấy chân dài trắng bóc, đồi núi chập chùng cũng ghiền, nhưng nhìn riết phát ngấy, mặt có một khuôn hệt nhau, chả phân biệt được em nào với em nào. So ra, chị mình hơn gấp 100 lần mấy em này.
Bỗng dưng thấy nhớ chị quá! Cuộc sống khi có chị và thiếu vắng chị khác nhau một trời một vực. Ở bên chị vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu thì xa chị lại càng buồn tẻ bấy nhiêu... Mình bỗng nảy ra một câu hỏi to tướng trong đầu, thế trước kia, khi chị chưa lên nhà mình ở, sao mình vẫn sống vui vẻ được nhỉ? Éo trả lời được... Chỉ biết là bây giờ thiếu chị mình chẳng cảm thấy niềm vui trong cuộc sống nữa, mọi thứ thật tẻ nhạt chán ngắt... !! Đó chỉ là mới xa chị vài tiếng thôi đấy, chiều lại gặp chị mà đã sinh bệnh tự kỷ rồi, chẳng may chị không còn xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, sẽ ra sao đây? Cũng éo trả lời được luôn..
Mọi khi còn đi học, đi lượn cùng bạn bè, café cà pháo, bây giờ đầu băng tay què, chả đi đâu được, chán càng thêm chán! Đúng là con người ta ở không dễ sinh ra những suy nghĩ tiêu cực các thím ợ, ông bà nói "nhàn cư vi bất thiện" đố có sai. Mình ở nhà mới một tuần thôi mà sắp khìn cmnr, có khi vài hôm nữa bức xúc quá làm một cú phốt cướp nhà băng cho nó giật gân giải tỏa stress. Các thím nhớ đón xem thông tin chi tiết trên báo nhá.
Buồn chán, lại nhớ chị quá không chịu được, thế là cầm đt lên nt cho chị.
"Chị đang làm gì đó?"
Gửi đi rồi mới thấy mình ngu, chị đang làm tóc chứ làm gì, hỏi câu vớ vẩn vãi đ*í.
10p sau, y như rằng có tn của chị.
"Chị đang làm đầu cho khách. T mới dậy hả? Ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, mà cơm dở quá nên ăn ít. Chị làm sắp xong chưa? Khách đông không?"
"Chưa, còn mấy người đang chờ nữa. Chi vậy T? Nay mới thấy nt hỏi thăm chị nha hi hi"
"He he không có gì. Tại nằm buồn quá nên nt chị đó mà. Thôi chị làm đi hén!"
Định nói là mình nhớ chị, tn cũng soạn ra rồi, nhưng cuối cùng không dám gửi, đành lảm nhảm vài câu. Đến khi nào mình mới được đường hoàng đứng trước mặt chị, dũng cảm hét lên 3 từ "em nhớ chị" cho chị nghe nhỉ? Chắc còn lâu lắm, mà cũng chẳng biết cái ngày đó có đến không...
Hôm nay Thanh sida chẳng thấy ghé, chắc bị mấy em diễn viên idol mê người của mình vắt kiệt sức lực rồi, có khi giờ nó đang nằm thở oxy cũng chưa biết chừng.
Ngủ đến trưa cũng có một cái lợi là mình chỉ cần cố chịu đựng thêm vài tiếng đồng hồ nhàm chán thì chị đã về. Mình mừng húm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thường, nằm nhịp giò xem tivi.
Chị đi vào, tay cầm bọc gì đó đưa mình.
- Cho T nè!
- Gì vậy?
- Phở đó, T ăn liền đi, để nguội hết ngon.
Mình lồm cồm ngồi dậy, cầm bọc phở chạy xuống bếp đổ ra tô, nhưng miệng vẫn nói:
- Chị mua chi tốn tiền. Em ăn cơm được rồi...
- Xí, nhìn cái mặt tham ăn kìa. Mê muốn chết mà bày đặt..
Chị trề môi.
- He he, món em thích mà sao không mê, tại sợ tốn tiền chị thôi.
- Chị còn tiền mà. Hồi nãy nghe T nói ăn cơm không được nên chị mới mua.
Mình cắm đầu vào tô phở tái, ăn như heo vét máng cám.
- Chị ăn với em đi, ngon lắm!
Mình hào phóng mời.
- Thôi, T ăn đi cho no. Chị đi tắm rồi nấu cơm.
Chị cười rồi đi lên lầu.
- Có cần em mua giùm nữa không?
Mình nói với theo.
- Mua gì T?
- He he...
- Trời, không được nhắc chuyện đó nữa nghe không? Lần nữa chị giận T đó.
Chị đứng trên cầu thang, đỏ mặt nhìn mình, hai tay chống nạnh làm điệu bộ dữ tợn. Cơ mà dữ đâu chả thấy, chỉ thấy đáng yêu kinh khủng...
Mình sì sụp chưa đầy 5p đã chiến đấu xong tô phở, no căng.
Một lúc sau, chị tắm xong đi xuống. Mình thích nhất là nhìn chị khi vừa tắm xong, làn da trắng mịn của chị còn vương lại vài giọt nước trong suốt long lanh như những hạt ngọc, mái tóc đen huyền ươn ướt bết nhẹ vài sợi vào cái cổ nhỏ nhắn cao cao của chị. Lúc này ở chị toát lên một nét đẹp mộc mạc mà thanh cao, nhìn chị chẳng khác gì một nữ thần sắc đẹp cả, nữ thần của lòng mình...
- Nhìn chị dữ vậy nè!
Chị cốc nhẹ vào trán mình.
- Chị đẹp quá à! Em thích nhìn...
Mặt mình ngu ra.
Chị cười khúc khích:
- Nhìn có no không mà thích?
- No sao không. Mỗi ngày, chị ngồi cho em nhìn đi, khỏi ăn uống gì cũng được.
- Xí, giỏi nói xạo. Mai 2/9 chị được nghỉ nè, cho T nhìn cả ngày nhen? Không được than đói đó.
- Ok luôn. Mà bắt đầu từ khuya nay hén? Tại khuya em hay đói bụng lắm, cần ăn khuya.
- Bắt đầu nói bậy rồi đó.. Thôi, chị đi nấu cơm.
Lúc này mẹ bỗng đt cho mình, hôm nay ba mẹ đi ăn với mấy người bạn cùng cơ quan, không ăn cơm nhà, dặn chị khỏi nấu phần hai người.
Mình nghe mà hớn hở, vậy là có nhiều thời gian với chị rồi.
Chị nghe ba mẹ không ăn cơm nhà cũng không nấu nữa. Trong nồi còn tí cơm nguội, chút đói chị ăn là ổn. Chị thường ăn rất ít, nhiều lắm cũng chỉ hai chén, bình thường toàn một chén. Mỗi khi mình thắc mắc tại sao chị ăn ít vậy, chị đều chỉ cười bảo là quen rồi, chả biết sao luôn.
Chị lại salon ngồi xem tv cùng mình. Ngồi xem mà tâm trí mình cứ để đâu đâu, cứ thế này thì chán quá!
- Chị...
- Gì T?
- Ra công viên chơi nữa không? Trời mát quá!
- Mới đi hôm qua mà...
- Thì giờ đi nữa, có sao đâu.
- Thôi, không đi đâu.
- Sao vậy?
- Hông thích...
- Sao không thích?
Vừa hỏi xong câu này, mình chợt á khẩu, đơ cả quai hàm. Đệt, sao tự nhiên nghe nhột nhột vậy kà..
Ngó qua thấy chị đang liếc mình, bình thường đôi mắt to tròn đáng yêu là vậy mà sao giờ bén như dao thế không biết...
- Hôm qua... Tại lạnh thôi, em không cố ý đâu à!
Mình ấp úng, nhột quá chịu éo thấu.
- Ừ, chị có nói gì đâu, tại ai kia có tích nhúc nhích thôi..
- He he, bữa nay nóng lắm, em bảo đảm không có gì đâu. Đi hén?
- Thôi, chuyển mưa đen thui luôn rồi kìa, qua đó chút mắc mưa rồi than lạnh nữa cho coi.
Mình ngó ra ngoài, mịa, mới nắng sáng trưng đó mà giờ mây đen ở đâu không biết rủ rê bà con họ hàng lũ lượt kéo về nhảy nhót khắp nơi. Chờ một tí nữa hãy chuyển mưa thì chết à..
Không xài chiêu này được thì mình chơi chiêu khác, Tôn Ngộ Không còn có 72 phép thần thông biến hóa cơ mà, nói gì đến mình - Vua của loài khỉ..
- Vậy giờ ngồi không chán chết... Chị không thấy chán hả?
- Không. Xem tv mà chán gì hi hi..
- Zzz.. Em xem cả ngày rồi, chán ngắt!
- Chứ T muốn gì nè?
- Chị biết chơi bài không?
Thấy chị bắt đầu chui vào bẫy, mình sáng mắt lên, miệng cố ngăn không bật ra tiếng cười gian.
Chị lắc đầu:
- Không biết. Nào giờ chị không có chơi.
- Ax, không lẽ không biết chơi bài gì luôn hả?
- Ừm, à chị biết chơi bài gì mà 3 lá đó.
- Bài cào?
- Ừm, đúng rồi.
- Đệt...
Chị nhìn mình:
- Hả? T nói gì vậy?
- Ơ... Ơ... Đâu có gì. Ngoài bài cào ra chị không biết chơi bài gì nữa hả?
- Ừm... Chị không thích đánh bài mà!
- Chơi vui thôi mà, có ăn tiền đâu mà không thích.
- Chị thấy có gì vui đâu..
- Vui sao không. Giờ em chỉ chị chơi bài tiến lên hén, hay lắm!
Mình nài nỉ một lúc lâu, chị mới chịu cho mình "dạy" chơi bài tiến lên. Đã bỏ công ra hướng dẫn mà còn phải năn nỉ gãy lưỡi nữa, từ khi nào mình mất giá thế nhỉ..
Chị rất thông minh, mình phải công nhận điều đó (không phải yêu mà nâng bi đâu nhá các thím). Hướng dẫn vài lần là chị chơi rành rẽ, thậm chí đánh thắng mình luôn. Kiểu này chịu khó cho chị đi tu nghiệp Macau một thời gian chắc thành Thần Bài cmnr.
- Rồi, chị biết chơi hết rồi phải không?
Mình e hèm, vô vấn đề.
- Biết rồi. Sao dzạ?
- Vậy giờ chơi thiệt nghen, không giỡn nữa.
- Thiệt là sao?
Chị ngơ ngác.
Mình cười đểu:
- Nghĩa là giờ chơi có điều kiện, không chơi ăn chơi như nãy giờ nữa.
- Điều kiện gì? Đừng nói T tính rủ chị chơi ăn tiền nhen, dụ chị hả?
- Ax, em dụ ăn tiền chị chi trời. Chơi ăn cái khác..
- Là gì mới được?
- Ăn... Hôn..
- Hả? Thôi, hông chơi đâu. T khôn quá!
Chị lắc đầu quầy quậy, đứng lên.
Mình vội kéo chị lại:
- Khôn gì? Từ từ nghe em nói đã..
- Xí, thắng thua gì chị cũng lỗ. Tưởng chị ngốc lắm hả? Không chơi..
- Chời ơi, nghe em nói đã rồi chị quyết định chơi hay không cũng chưa muộn mà... Khổ quá!
- Ừm, T nói đi, chị nghe. Nhưng đừng có nghĩ dụ chị nhen, không bị T dụ nữa đâu...
- Biết rồi, khổ lắm! Nghe em nói nè. Giờ em và chị chơi đánh bài ghi điểm, thắng một ván được 3 điểm, chơi 41 điểm, ai đủ điểm trước là thắng. Nếu em tới 41 điểm trước thì em hôn chị một cái, còn chị thắng thì em cho chị muốn làm gì em cũng được. Chị lời quá rồi còn gì...
Chị chu môi:
- Thôi, nói đi nói lại cũng là T kiếm cớ để hôn chị. Chị đâu muốn làm gì T đâu. Không chơi.
- Ax, lời vậy mà còn không chịu hả?
- Lời gì, biết làm gì T đâu mà lời...
- Cho chị đánh em chịu không?
- Không, tự nhiên đánh T.
- Vậy búng lỗ tai?
- Hông..
Mình vò đầu bứt tóc:
- Vuốt lỗ mũi?
- Hông...
- Búng trứng... D...
- Hả?
- Không có gì.
Mình bắt đầu thấy điên đầu với chị rồi.
- Vậy chứ chị muốn gì nè?
- Hông muốn gì hết.
- Cho chị quẹt lọ chịu không?
- Quẹt lọ là sao?
- Thì... Lấy cái chảo á, quẹt lọ trên đó trét lên mặt em...
- Trời, chơi gì dơ vậy?
Nghe mình đề xuất tới vấn đề quẹt lọ, chị tỏ ra ghê ghê nhưng nhìn chị có vẻ hứng thú hơn việc sử dụng bạo lực với mình. Đúng là người con gái mình yêu, đảm đang có khác, gì mà dính tới bếp núc là chị hứng thú ngay.
- Có gì đâu mà dơ. Quẹt tí em rửa mặt là sạch trơn à. Hồi nhỏ chơi với mấy chị hoài.
- Vậy hả? Hi hi, nghe vui quá hén! Vậy nếu chị thắng thì được quẹt T bao nhiêu lần?
- Thì một lần chứ muốn nhiêu nữa.
- Ít quá vậy, đánh tới 41 điểm mà được quẹt có một cái vậy?
- Chời, chứ em cũng được hôn chị có một cái thì sao?
- Thôi, vậy chị không chơi đâu.
Chị phụng phịu.
Mình cũng thấy đuối rồi, thôi thì buông xuôi, tới đâu tới...
- Chứ chị muốn sao mới chịu?
- Chị thắng một ván thì quẹt T một cái. Hén?
Như chỉ chờ có thế, mặt chị tươi ngay, đưa ra lời đề nghị "đơn giản".
- Saxxxx, vậy em thắng một ván cũng phải hôn chị một cái mới công bằng.
Mình nhảy dựng lên.
- Không được, T tới 41 điểm mới được hôn một cái.
- Thôi, không chơi. Chị khôn quá!
- Ừm, vậy thôi. Chị xem tv tiếp, sắp tới ca nhạc rồi.
- Zzz... Rồi ok ok, chơi luôn. Sợ gì, thích thì chiều.
Lỡ đâm lao rồi phải theo lao thôi, vì sự nghiệp đường đường chính chính hôn chị, hy sinh một tí nhan sắc có sá gì..
Trận chiến giữa hai thần bài bắt đầu.
Ván đầu tiên mình thắng, lại giết ngộp cặp heo của chị, 6 điểm cho đội nhà.
Ván kế mình lại thắng tiếp, chị bị úng một con heo đen, mình ghi thêm 4 điểm.
Viễn cảnh hôn chị đang vô cùng tươi sáng trước mắt. Tiến lên, toàn thắng ắt về ta.
Cơ mà từ ván thứ ba trở đi, bài bỗng dưng xấu vãi các thím ợ, chị thì hàng họ vô liên tục, chặt heo mình tối tăm mặt mày, mới 10 điểm đó mà thoáng chốc bị trừ về 0 luôn.
Chị hí hửng chạy xuống bếp, lựa cái chảo to nhất, đít chảo đen nhất. Mình nhớ không lầm thì cái chảo này hôm đám giỗ bà nội mới đem ra nấu, chứ nhà mình bình thường toàn xài chảo không dính, chả có bao nhiêu lọ nghẹ, cũng vì tin vào điều này nên mình mới đề nghị cho chị quẹt lọ. Giờ chả biết chị lục lọi đâu ra cái chảo khủng bố này, nhìn mà xây xẩm mày mặt. Phen này bỏ mợ rồi.
Chị vô cùng hào hứng với công trình tô vẽ lên mặt mình. Công đoạn chuẩn bị làm họa sĩ của chị khá lâu, ngón tay nhỏ nhắn, thon thả trắng nõn của chị quẹt thật mạnh, thật lâu vào đít chảo, cho đến khi cả lóng tay chuyển sang màu đen thùi lùi, chị mới hài lòng. Môi chị bặm lại, hai mắt nai mở to, chăm chú nhìn gương mặt mình như để tìm nguồn cảm hứng sáng tác, sau đó chị vẽ cho mình một chòm râu dê. Vẽ xong, chị tất tả chạy lấy cái gương, đem lại cho mình xem tác phẩm vừa mới ra lò của chị. Ôi, đẹp vãi lúa...
Tài nghệ bài bạc của mình cũng không khá khẩm gì, trước giờ đánh với đám bạn toàn bị thua cháy túi. Nhưng nghĩ chẳng lẽ lại thua một con bạc mới "nhập môn" như chị, thật vớ vẩn! Ấy thế mà thua thật rồi các thím ợ, bài mình hôm nay đen kinh dị, bài chị thì đỏ khỏi nói, 10 ván hết 9 ván có hàng chặt heo. Thêm nữa, đúng là chị có khiếu thật, càng chơi chị càng lên tay, còn biết cả hù dọa cho mình không dám ra heo để rồi bị úng...
Kết quả cuối cùng, 18/41 nghiêng về đội bạn. Mình giơ cờ trắng với cái mặt đen sì toàn lọ nghẹ, đen còn hơn Bao Công.
Nhưng mình éo chịu thua, "thắng không kiêu, bại không nản", cha ông ta nói có bao giờ sai"Thua keo này ta bày keo khác", đã lỡ hy sinh nhan sắc, giờ có bị quẹt thêm nữa cũng chả sao. Cùi rồi, éo sợ lở nữa, nhất định phải hôn chị cho bằng được, vậy mới an ủi được phần nào sự tủi nhục. Mình rủ chị chơi tiếp, và tất nhiên là chị hào hứng gật đầu. Cuộc chiến lại tiếp tục tập 2.
Kết quả cuối cùng, 16/41 phần thắng lại tiếp tục nghiêng về đội bạn. Đệt mợ, thề éo chơi bài nữa, đen vãi... (thôi chửi trong bụng vậy, mod cho ra đảo thì mệt).
Tiếng cười của chị lúc thường sao êm tai, đáng yêu vãi đ*í, giờ tự dưng trở thành nỗi ám ảnh của mình. Cứ mỗi lần chị tô vẽ một nhát lên mặt mình, chị lại đính kèm theo nụ cười đáng yêu đó "hi hi"..."hi hi"... Nghe mà sôi gan.
9h hơn, cuộc chiến kết thúc. Mình thất thểu vác cái mặt ông táo với đủ hình thù quái dị trên đó đi vô toilet, chà chà rửa rửa cả hơn nửa tiếng mà vẫn chưa sạch được. Lọ nghẹ này nó có cả mỡ hay sao ấy, bám dai thôi rồi. Rửa bằng sữa rửa mặt với chơi luôn cả xà bông cục mà vẫn không hết hẳn. Đến mức ba mẹ về, ngó mình liền hỏi bộ mình bị té vào bếp lò à? Thốn vãi!
Tâm trạng chị ngược hẳn với mình, chị vui như tết. Trước khi chạy biến lên phòng ngủ còn ném lại một câu, nghe mà nổi cả da gà, teo cả tờ rym...
- Vui hén T! Mai chơi tiếp hén!!!
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN