Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
25/8.
Giật mình dậy, việc đầu tiên mình làm là ngó vào trong, nơi chị nằm đêm qua - Chị đi mất rồi. Nhìn đồng hồ, đã 11h trưa, lại nghỉ học một buổi nữa.
Ba mẹ đến tối mới về, trưa đó lại được thêm một bữa cơm "gia đình" với chị..
- Tối qua T ngủ ngon không?
Chị xới cơm cho mình, khẽ hỏi.
- Cũng được. Đang ngủ hình như bị ai hôn, làm em giật mình.
Mình đáp, hai mắt nhìn chị thom lom, chờ xem phản ứng của chị như thế nào.
Không như mình dự đoán, chị vẫn tỉnh queo.
- Ủa, có hả? Chắc ma hôn T đó!
- Ax..
Cơm nước, dọn dẹp xong, chị không được nghỉ ngơi mà phải vội vàng chạy lên tiệm. Tội chị quá!
Mình lên phòng nằm xem phim, dưỡng sức chờ chiều sẽ hành động. Kế hoạch mình đều lập sẵn, đã đến lúc rồi.
Nằm một hồi, ngủ quên lúc nào chả hay. Khi giật mình dậy thì đã gần 5h chiều, vội đt cho chị.
- Chị nghe nè!
Giọng nói ngọt ngào của chị vang lên, yêu thế!!!
- Chị sắp về chưa?
- Sắp rồi...
- Nay thằng Quang có lại kè chị về không?
- Chắc là có, vừa đt chị khi nãy. Trời mưa rồi, chị bảo khỏi ghé nhưng nhất định đòi lại. Chi vậy T?
- Không có gì, chị về sớm đừng đi đâu nhen.
- Ừm... Chị biết rồi.
- Chị chạy xe cẩn thận nhen!
- Ừm... Bb T!
Sáng giờ trời quang mây tạnh, tự dưng chiều lại đổ mưa, có điềm hay sao vậy nhỉ?
Mưa khá to, mình mặc áo mưa vào, không quên nhét vũ khí bí mật - "máy ghi âm" vào túi quần. Lên đường.
Lúc mình đến, đã thấy thằng nông dân ngồi trong tiệm, nói cười với chị và chị Ánh. Chờ được một lúc, mưa cũng ngớt, nó và chị ra đẩy xe về. Mình chạy chậm chậm theo sau, cách hai người khá xa.
Đến hẻm gần nhà, chị tạm biệt nó rồi quẹo vào. Thằng nông dân như thường lệ rồ ga lao vút đi, mình vội phóng theo.
Chạy theo nó khá lâu, mình vẫn chưa tìm được địa điểm thuận tiện. Ngoài đường xe cộ đi lại ồn ào quá, thêm cả tiếng mưa, sợ ghi âm không rõ. Nó vòng vèo loanh quanh một lúc, rồi bất ngờ chẻ vào một con hẻm vắng tanh. Đây là một con hẻm cụt đất đỏ khá lầy lội, trừ quán nhậu thịt cầy nằm giữa hẻm ra, còn lại cả một đoạn vài chục mét cuối hẻm đều là đất bỏ hoang chờ bán, cỏ dại mọc um tùm cao ngang thân người, cuối hẻm là những mảnh ruộng ếch nhái kêu ồm ộp. Mình có vào đây nhậu mấy lần, nhưng chưa khi nào chạy đến đoạn này.
Chạy vào đến đoạn thấy hẻm cụt, mình hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi. Nhưng không sao cả, vì chị, chuyện gì mình cũng dám làm, cùng lắm thì nằm vài hôm thôi.
Vẫn như lần trước, nó gạt chống xe xuống, cởi áo mưa vứt lên yên xe rồi xoay lại nhìn mình.
- Mày cũng lì đó. Muốn ăn đòn nữa à?
Nó hất hàm.
Mình bước xuống xe, tay xỏ vào túi quần bật máy ghi âm lên, đi lại gần nó.
- Không. Em muốn nói chuyện với anh (ghi âm lén để tố khổ nó với chị, nên mình cố ăn nói thật đàng hoàng).
Nó nhìn mình vẻ cảnh giác, sau khi thấy tay mình không hề cầm vật gì, có vẻ an tâm, nó cười đểu.
- Giữa tao và mày có chuyện gì để nói?
- Anh buông tha cho chị em được không? Chị Diễm hiền lắm...
Mình làm vẻ mặt tội nghiệp cho nó đừng nghi ngờ + đưa nó lên khiến nó đắc ý, càng ăn nói vung vít càng tốt.
- Chị mày hiền tao mới thích chứ. Nào giờ chơi toàn gái quậy, nay đổi món cũng thú vị.
Đệt, nghe nó nói câu này mình nóng run người, nhưng mà vì sự nghiệp gián điệp nên cố nhịn.
- Anh đẹp trai, nhà giàu đâu thiếu gái. Cần gì phải nhắm vào chị em? Hả anh Quang?
Sợ mưa làm nhiễu âm thanh chị không nghe rõ giọng nói, mình cố tình gọi tên nó.
Nghe mình tâng bốc lên tận mây xanh, nó thích chí cười sằng sặc..
- Tao không thiếu gái, chuyện đó đương nhiên. Con chị mày ngon, đó cũng là chuyện đương nhiên, tội gì không ăn?! Bỏ thằng khác ăn cũng vậy thôi.
Thằng chó nói chuyện khốn nạn vãi. Mình cố nén giận, chốt hạ thêm một câu cuối:
- Anh có thật lòng với chị em không? Nếu anh quen chị em đàng hoàng thì em đồng ý...
Mình chưa nói hết câu, nó đã nhảy vào mồm.
- Chơi chán thì bỏ, mắc éo gì phải đàng hoàng với chị mày? Loại gái như nó, tao quen cả tá, toàn hạng đĩ điếm giả vờ hiền lành thôi.
- Ừm, anh nói vậy em cũng không còn gì để nói.
Mình éo biết nói gì với nó nữa, giận lắm nhưng biết đánh không lại nó, hơn nữa mục đích cũng đã đạt được rồi. Mình cố tỏ ra tự nhiên, đi lại xe của mình.
Không nghe nó nói gì, mình lặng lẽ leo lên xe, lòng khấp khởi mừng thầm, chuẩn bị đề máy vọt đi thì nó chợt kêu lớn.
- Khoan đi đã.
Biết có biến, mình vội đề xe rồ ga. Nhưng chưa kịp chạy nó đã lao tới, chụp cả hai tay vào cảng xe giật mạnh sang một bên. Đường hẻm lầy lội trơn trượt nên cả mình và con xe ngã úp mề xuống vũng nước mưa.
Té cú thốn vãi, mình lóp ngóp bò dậy, mình mẩy dính đầy sình đất đỏ. Nó lao tới đạp cho mình một phát ngay ngực, mình vội đưa tay lên đỡ, ê cả tay. Cú đá mạnh quá, mình loạng choạng rồi lại trượt chân té uỵch xuống đất. Đang lom khom chồm dậy thì nó đạp thêm cho mình một cú lăn quay, trúng ngay bụng, thốn tới ông bà ông vãi T_T..
Lần này mình không ngồi dậy được nữa, đau đến mức lăn lộn. Nó đi lại, thọt tay vào túi quần mình moi móc. Mình cố đưa tay giữ chặt túi, nó tát cho mình một phát xây xẩm mặt mày, rồi cầm máy ghi âm giật mạnh ra.
- Đm, ghi âm hả? Trò này xưa rồi.
Nó cười khẩy, trợn mắt nhìn mình, rồi thảy cái máy ghi âm lên cục gạch thẻ gần đó, tay cầm cục gạch khác đập mạnh xuống mấy cái, nát cmn cái máy. Mình thề, âm thanh rắc rắc của cái máy bị bể cũng làm tim mình vỡ nát theo. Mình điên cmnr, cố nén đau lồm cồm bò dậy vớ cục đá xanh gần đó, nhào tới quất thẳng cánh một phát vào đầu nó.
"Bốp", máu phún ra.
Nó kêu lớn một tiếng, đổ gục xuống. Mình chụp cái máy ghi âm lên, nát như tương, còn éo gì nữa mà bằng với chứng.
- Đm mày, chết mẹ mày với tao!
Một tiếng chửi là một cú đấm, mình leo lên người nó, hai tay phang túi bụi vào mặt. Nó che mặt thì mình đập vào ngực, mình phang éo biết mệt mỏi, chả biết là đánh nó bao nhiêu cú nữa..
Đang say máu thì lại "bốp" một tiếng vang lên. Lần này tới lượt mình ngã gục xuống, máu chảy ướt cả tai. Nó không biết từ khi nào đã mò được cục gạch, đập mạnh ngay trên tai mình một tí, đau điếng cả người.
- Đm, dám chơi tao hả? Mày chưa đủ tuổi đâu thằng lol...
Tình thế chợt đảo ngược, nó ngồi lên người mình, tay cầm cục đá phang thẳng cánh vào mặt mình.
Mình lúc này hồn vía lên mây, nhìn cái mặt nó tái xanh, máu từ trên đầu chảy xuống nhiễu vào mặt mình. Mình biết cú này nó chơi thật, trúng cú này mình knock out là cái chắc, lạng quạng đi bán muối luôn..
Mình vội đưa hai tay lên đỡ. Nó nện phát đó ngay cườm tay trái, thốn vãi đ*i, hình như nứt xương cmnr..
Nó lại đập cục gạch xuống, may phước ông bà để lại, lần này mình chụp được tay nó, quýnh quá rồi, tiện thể ngay miệng, thế là kéo tay nó vào miệng sử dụng chiêu "cẩu xực xí quách" một phát tận xương nó.
Nó la hoảng, giật mạnh tay ra, mình nghe được một tiếng "sựt" như có gì đó bị rách, lật đật phun ra một miếng đo đỏ vàng vàng, hình như là thịt pha lẫn tí da trong đó.
Không bỏ lỡ cơ hội, mình leo đè lên người nó (nó có võ, mình chỉ có nước xáp lá cà dừng sức mạnh lì đòn với nó thì may ra). Lúc này chả còn biết trời trăng gì nữa, cứ canh nó mà mình táng thôi, mặt ngực bụng, che chỗ này thì đục chỗ khác, điên cuồng... Chịu trận một lát nó chợt tỉnh, vùng dậy ôm lấy mình vật xuống. Hai thằng cứ thế ôm nhau lăn lộn cả một đoạn đường sình lầy, miệng đầy bùn đất. Cuối cùng người thắng thế vẫn là mình, nhờ mấy năm rèn luyện thể hình, mình lại đè được nó xuống dưới.
Mình tiếp tục phang, bao nhiêu căm giận dồn nén chịu đựng bấy nay, xả hết vào mặt nó. Lúc này mặt nó đầy máu, cái mỏ sưng vêu lên, cũng đã đuối sức rồi, chỉ còn biết đưa tay lên che, chống đỡ yếu ớt. Mình đấm nó mà tay thốn chảy cả nước mắt, chắc nứt xương cmnr éo phải chơi. Đấm đá chán, một lúc sau mình cũng đuối, máu bên tai chảy càng ngày càng nhiều, bắt đầu cảm thấy choáng váng...
Mình đứng dậy, lê xác lại xe, leo lên đề máy, éo đội mũ bảo hiểm luôn, choáng cmnr với lại trời vẫn còn mưa, chắc không có bò vàng đi lạc. Đang định chạy đi thì nó giương mắt nhìn mình thều thào.
- Đm mày chờ đó. Đéo yên với tao đâu...
Mình không nói gì, lại gạt chống xe bước xuống, lết lại gần nó, khuyến mãi vô mặt nó vài đạp, xong lên xe dông thẳng về nhà.
Chưa khi nào cảm thấy lạnh như hôm qua các thím ợ, mất máu khiến cơ thể lạnh run luôn hay sao ấy. Mình chạy xe mà run lên từng chập, hai mắt mờ đục, mấy lần suýt tông vào cột đèn với xe khác, may mà vẫn cố lết được về đến nhà.
Mình bước loạng choạng vào, ngã vật ngay phòng khách, nghe tiếng chị từ bếp vọng ra.
- T về rồi hả?
Mình cố lên tiếng, nhưng chỉ ú ớ được vài từ vô nghĩa.
Rồi có tiếng bước chân chị từ bếp đi lên.
- Trời ơi, T bị gì mà máu me tùm lum vậy nè. T ơi... T...
Mình lịm dần đi, chả biết gì nữa, chỉ còn nghe văng vẳng bên tai tiếng chị hốt hoảng...
Trong mơ màng nửa mê nửa tỉnh, mình nghe tiếng xe chạy, tiếp đó là những âm thanh ồn ào của khá đông người, dường như có cả tiếng nấc nghẹn của chị... Cố đấu tranh, cố gượng dậy mở mắt ra nhưng không làm được, cơ thể như không còn của mình nữa, các giác quan dần mất đi rồi chẳng còn biết gì nữa...
...
Mình mở mắt ra, khẽ quay đầu nhìn xung quanh, là căn phòng quen thuộc của mình. Đầu đau kinh khủng, mình mẩy ê ẩm..
- Ui..da...
Vừa chống tay ngồi dậy, cơn đau tê tái ập đến từ cổ tay khiến mình không kìm được phải rên thành tiếng.
- T tỉnh rồi hả? Thấy trong người sao rồi, có đau lắm không?
Gương mặt xinh xắn phủ đầy sự lo lắng của chị chợt hiện ra, nhìn chị có vẻ mệt mỏi. Giờ mình mới phát hiện, không biết chị nằm cạnh mình từ bao giờ, và nhất là chẳng hề có cái gối ôm nào chắn ở giữa cả.
- Chị đang ngủ hả?
- Ừm, chị sợ T có chuyện gì, nên ngồi canh, rồi ngủ quên lúc nào không hay...
Chị đáp nhỏ, mặt đỏ lên cúi nhìn xuống nệm.
Mình nhìn chị thật lâu, muốn nói thật nhiều, nhưng rốt cục chỉ buông được một câu vô nghĩa.
- Cực cho chị quá...
Chị lắc đầu, làm mái tóc đen hơi rối nhún nhẩy trên vai.
- Có cực gì đâu. T thấy trong người sao rồi? Đau lắm phải không?
- Ừm, hơi đau tí. Chị băng cho em đó hả?
Nhìn cái cổ tay băng trắng xóa, lại sờ nhẹ lên cục bông băng trên đầu, mình nhăn mặt hỏi chị.
Chị lại lắc đầu, trên đôi mắt to tròn vẫn còn ẩn hiện sự sợ hãi.
- Chị gọi taxi đưa T vô bệnh viện đó, mặt T đầy máu, người toàn bùn đất... Chị sợ lắm...
Nói đến đây chợt những giọt nước trong suốt từ mắt chị tràn ra, lăn tròn xuống má, rớt ngay chân mình... Nóng bỏng...
Khóe mắt mình bỗng cay cay, lén đưa tay lên quệt mắt, mình đưa tay nắm lấy bàn tay chị. Tay chị lạnh quá... Đến giờ chị vẫn còn run sao..
Mình cố rặn ra một nụ cười, cơ mà đau quá cười chắc không đẹp lắm, cảm giác môi mình méo xệch.
- Em không sao rồi mà. Em khỏe rồi, chị đừng lo nữa...
Chị vẫn khóc, dường như từ tối đến giờ, chị phải dồn nén quá nhiều. Mình không biết nói gì nữa, khẽ ôm chị vào lòng, đến giờ nghĩ lại chẳng hiểu sao lúc đó mình có can đảm làm như thế.
Chị ngồi yên trong lòng mình, để im cho mình ôm, không phản ứng gì cả. Thỉnh thoảng đôi vai nhỏ nhắn lại run lên bần bật, kèm theo là những tiếng nấc nghẹn. Mình lặng lẽ với tay lấy miếng khăn giấy, thấm nước mắt cho chị, rồi lại ngồi im, vẫn để chị tựa vào người mình, tay vẫn quàng nhẹ qua eo chị. Nước mắt chị rơi ướt đẫm ngực áo mình, ấm... Nóng...
Mình hiểu khi con gái khóc, càng dỗ sẽ càng khiến họ thương tâm, lại càng khóc nhiều hơn, nên mình chọn giải pháp im lặng. Để yên cho chị trút hết nỗi buồn, rồi chị sẽ nguôi thôi...
Hai người ngồi như thế thật lâu, mình không thể với tay đến cái đt nên không biết được thời gian, chỉ cảm thấy rất rất lâu, chị mới dần nín. Hành động đầu tiên của chị là chợt nhoài ra khỏi người mình, sau đó bẽn lẽn chùi chùi mắt, miệng lí nhí:
- T đói chưa? Chị có nấu cháo, múc cho T ăn nghen!
- Ừm...
Chị nhắc mình mới nhớ, cái bụng đang sôi ùng ục, từ chiều giờ đã ăn gì đâu, ngoại trừ cục gạch và một số cú đấm đá của thằng nông dân, không biết giờ này nó ra sao rồi, đang ở nhà hay trong bệnh viện.
Cháo chị nấu rất ngon, thịt bằm mềm mềm dai dai lại ngọt, mình quất hẳn hai tô tổ bố.
Chị ngồi kế bên, thấy mình ăn như hổ báo nên cứ nhắc chừng:
- Ăn từ từ thôi, nóng lắm đó..
- Ừm, em biết rồi mà. Ngon ghê!
Ăn xong, mình chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Ba mẹ về chưa chị?
- Về rồi, hồi 9h mấy..
- Ax, hai người có la gì không?
- Không có. T bị vầy lo còn không hết, sao la được. Dì dượng lo lắm, lên gặp trực tiếp bác sĩ chữa trị cho T để hỏi. Nghe bảo không sao, hai người mới yên tâm ngủ đó.
Mình thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ phải lo tìm lí do, phòng khi ba mẹ hỏi còn biết mà trả lời thôi.
- Ba mẹ có hỏi em bị gì không?
- Có, chị nói T chạy xe bị ta tông, rồi ta chạy mất.
Ax, chị nói dối giùm mình luôn, lí do cũng chuẩn quá rồi, đỡ phải lo
- Bác sĩ nói cườm tay trái của T bị rạn xương, đầu phải may 9 mũi, mất máu nhiều, chấn thương phần mềm nữa...
- Ừm...
- T làm gì mà kinh khủng vậy? Nói chị nghe đi, đừng có giấu...
Chị nhìn mình ái ngại, sự quan tâm lộ rõ trong mắt..."Lo cho em vì có tình cảm với em, hay vì xem em như là một thằng em trai vậy chị ơi... ?!!"
Mình im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Máy ghi âm vỡ nát rồi, bằng chứng không còn, nói ra chị có tin mình không đây? Mà không nói thì mình lại sợ, nó điên lên sẽ nhằm vào chị làm bậy, lúc đó mình có hối cũng đã quá muộn.
- Anh Quang đánh T đúng không?
- Hả?
Chị chợt buông một câu làm mình choáng váng, giật mình hỏi lại. Chị đang thử mình sao?
Mình nhìn chị, lúc này chị cũng đang chăm chú nhìn mình, không chút lảng tránh. Dường như chị đang tìm sự thật trong mắt mình..
- Chị đoán đúng rồi phải không?
Chị lập lại, giọng run run.
- Ừm...
Im lặng thật lâu...
Chị hít sâu một hơi như để lấy thêm can đảm, rồi nói khẽ:
- T kể cho chị nghe hết mọi chuyện đi. Chị muốn biết!
Mình trầm ngâm sắp xếp lại câu chuyện, rồi chậm rãi thuật toàn bộ sự việc cho chị nghe. Đương nhiên, những đoạn mình xuống tay với nó đều được tua nhanh, chỉ kể những lúc nó đập mình, đặc biệt nhấn mạnh đoạn nó phang đá vào mặt vào đầu mình, mình hào phóng lên án nó đập đá vào đầu mình cả chục cái, miệng còn gầm lên đòi giết cả chị lẫn em.
Chị nge mà gương mặt trở nên thẫn thờ, nhất là những đoạn mình diễn tả thật chi tiết cảnh nó dần mình, chị lại nhìn mình bằng ánh mắt đau xót, tay chị nắm chặt tay mình.
- Nếu chị không tin, mai em sẽ ra đó đem cái máy ghi âm bể nát đó về cho chị xem.
Kể xong, mình chốt thêm một câu, phải "rèn sắt ngay khi còn nóng"
Chị đưa tay sờ nhẹ mặt mình, mắt chị long lanh, chị lại khóc nữa rồi... Haizzz, con gái mít ướt thật...
- Không cần đâu. Chị tin T mà! Tại chị hết, quen người không ra gì, báo hại T vì lo cho chị mà bị vầy..hix... Hix...
Nói đến đây, chị lại òa lên khóc..
Mình lại ôm chị vào lòng... Cảm giác xúc động vô cùng mãnh liệt. Mọi thứ mình làm, những điều mình phải trả giá vì tình yêu dành cho chị, mình không hối tiếc... Không cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần giây phút này được ôm chị vào lòng, được chị khóc vì mình, đã quá mãn nguyện rồi...
Giật mình dậy, việc đầu tiên mình làm là ngó vào trong, nơi chị nằm đêm qua - Chị đi mất rồi. Nhìn đồng hồ, đã 11h trưa, lại nghỉ học một buổi nữa.
Ba mẹ đến tối mới về, trưa đó lại được thêm một bữa cơm "gia đình" với chị..
- Tối qua T ngủ ngon không?
Chị xới cơm cho mình, khẽ hỏi.
- Cũng được. Đang ngủ hình như bị ai hôn, làm em giật mình.
Mình đáp, hai mắt nhìn chị thom lom, chờ xem phản ứng của chị như thế nào.
Không như mình dự đoán, chị vẫn tỉnh queo.
- Ủa, có hả? Chắc ma hôn T đó!
- Ax..
Cơm nước, dọn dẹp xong, chị không được nghỉ ngơi mà phải vội vàng chạy lên tiệm. Tội chị quá!
Mình lên phòng nằm xem phim, dưỡng sức chờ chiều sẽ hành động. Kế hoạch mình đều lập sẵn, đã đến lúc rồi.
Nằm một hồi, ngủ quên lúc nào chả hay. Khi giật mình dậy thì đã gần 5h chiều, vội đt cho chị.
- Chị nghe nè!
Giọng nói ngọt ngào của chị vang lên, yêu thế!!!
- Chị sắp về chưa?
- Sắp rồi...
- Nay thằng Quang có lại kè chị về không?
- Chắc là có, vừa đt chị khi nãy. Trời mưa rồi, chị bảo khỏi ghé nhưng nhất định đòi lại. Chi vậy T?
- Không có gì, chị về sớm đừng đi đâu nhen.
- Ừm... Chị biết rồi.
- Chị chạy xe cẩn thận nhen!
- Ừm... Bb T!
Sáng giờ trời quang mây tạnh, tự dưng chiều lại đổ mưa, có điềm hay sao vậy nhỉ?
Mưa khá to, mình mặc áo mưa vào, không quên nhét vũ khí bí mật - "máy ghi âm" vào túi quần. Lên đường.
Lúc mình đến, đã thấy thằng nông dân ngồi trong tiệm, nói cười với chị và chị Ánh. Chờ được một lúc, mưa cũng ngớt, nó và chị ra đẩy xe về. Mình chạy chậm chậm theo sau, cách hai người khá xa.
Đến hẻm gần nhà, chị tạm biệt nó rồi quẹo vào. Thằng nông dân như thường lệ rồ ga lao vút đi, mình vội phóng theo.
Chạy theo nó khá lâu, mình vẫn chưa tìm được địa điểm thuận tiện. Ngoài đường xe cộ đi lại ồn ào quá, thêm cả tiếng mưa, sợ ghi âm không rõ. Nó vòng vèo loanh quanh một lúc, rồi bất ngờ chẻ vào một con hẻm vắng tanh. Đây là một con hẻm cụt đất đỏ khá lầy lội, trừ quán nhậu thịt cầy nằm giữa hẻm ra, còn lại cả một đoạn vài chục mét cuối hẻm đều là đất bỏ hoang chờ bán, cỏ dại mọc um tùm cao ngang thân người, cuối hẻm là những mảnh ruộng ếch nhái kêu ồm ộp. Mình có vào đây nhậu mấy lần, nhưng chưa khi nào chạy đến đoạn này.
Chạy vào đến đoạn thấy hẻm cụt, mình hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi. Nhưng không sao cả, vì chị, chuyện gì mình cũng dám làm, cùng lắm thì nằm vài hôm thôi.
Vẫn như lần trước, nó gạt chống xe xuống, cởi áo mưa vứt lên yên xe rồi xoay lại nhìn mình.
- Mày cũng lì đó. Muốn ăn đòn nữa à?
Nó hất hàm.
Mình bước xuống xe, tay xỏ vào túi quần bật máy ghi âm lên, đi lại gần nó.
- Không. Em muốn nói chuyện với anh (ghi âm lén để tố khổ nó với chị, nên mình cố ăn nói thật đàng hoàng).
Nó nhìn mình vẻ cảnh giác, sau khi thấy tay mình không hề cầm vật gì, có vẻ an tâm, nó cười đểu.
- Giữa tao và mày có chuyện gì để nói?
- Anh buông tha cho chị em được không? Chị Diễm hiền lắm...
Mình làm vẻ mặt tội nghiệp cho nó đừng nghi ngờ + đưa nó lên khiến nó đắc ý, càng ăn nói vung vít càng tốt.
- Chị mày hiền tao mới thích chứ. Nào giờ chơi toàn gái quậy, nay đổi món cũng thú vị.
Đệt, nghe nó nói câu này mình nóng run người, nhưng mà vì sự nghiệp gián điệp nên cố nhịn.
- Anh đẹp trai, nhà giàu đâu thiếu gái. Cần gì phải nhắm vào chị em? Hả anh Quang?
Sợ mưa làm nhiễu âm thanh chị không nghe rõ giọng nói, mình cố tình gọi tên nó.
Nghe mình tâng bốc lên tận mây xanh, nó thích chí cười sằng sặc..
- Tao không thiếu gái, chuyện đó đương nhiên. Con chị mày ngon, đó cũng là chuyện đương nhiên, tội gì không ăn?! Bỏ thằng khác ăn cũng vậy thôi.
Thằng chó nói chuyện khốn nạn vãi. Mình cố nén giận, chốt hạ thêm một câu cuối:
- Anh có thật lòng với chị em không? Nếu anh quen chị em đàng hoàng thì em đồng ý...
Mình chưa nói hết câu, nó đã nhảy vào mồm.
- Chơi chán thì bỏ, mắc éo gì phải đàng hoàng với chị mày? Loại gái như nó, tao quen cả tá, toàn hạng đĩ điếm giả vờ hiền lành thôi.
- Ừm, anh nói vậy em cũng không còn gì để nói.
Mình éo biết nói gì với nó nữa, giận lắm nhưng biết đánh không lại nó, hơn nữa mục đích cũng đã đạt được rồi. Mình cố tỏ ra tự nhiên, đi lại xe của mình.
Không nghe nó nói gì, mình lặng lẽ leo lên xe, lòng khấp khởi mừng thầm, chuẩn bị đề máy vọt đi thì nó chợt kêu lớn.
- Khoan đi đã.
Biết có biến, mình vội đề xe rồ ga. Nhưng chưa kịp chạy nó đã lao tới, chụp cả hai tay vào cảng xe giật mạnh sang một bên. Đường hẻm lầy lội trơn trượt nên cả mình và con xe ngã úp mề xuống vũng nước mưa.
Té cú thốn vãi, mình lóp ngóp bò dậy, mình mẩy dính đầy sình đất đỏ. Nó lao tới đạp cho mình một phát ngay ngực, mình vội đưa tay lên đỡ, ê cả tay. Cú đá mạnh quá, mình loạng choạng rồi lại trượt chân té uỵch xuống đất. Đang lom khom chồm dậy thì nó đạp thêm cho mình một cú lăn quay, trúng ngay bụng, thốn tới ông bà ông vãi T_T..
Lần này mình không ngồi dậy được nữa, đau đến mức lăn lộn. Nó đi lại, thọt tay vào túi quần mình moi móc. Mình cố đưa tay giữ chặt túi, nó tát cho mình một phát xây xẩm mặt mày, rồi cầm máy ghi âm giật mạnh ra.
- Đm, ghi âm hả? Trò này xưa rồi.
Nó cười khẩy, trợn mắt nhìn mình, rồi thảy cái máy ghi âm lên cục gạch thẻ gần đó, tay cầm cục gạch khác đập mạnh xuống mấy cái, nát cmn cái máy. Mình thề, âm thanh rắc rắc của cái máy bị bể cũng làm tim mình vỡ nát theo. Mình điên cmnr, cố nén đau lồm cồm bò dậy vớ cục đá xanh gần đó, nhào tới quất thẳng cánh một phát vào đầu nó.
"Bốp", máu phún ra.
Nó kêu lớn một tiếng, đổ gục xuống. Mình chụp cái máy ghi âm lên, nát như tương, còn éo gì nữa mà bằng với chứng.
- Đm mày, chết mẹ mày với tao!
Một tiếng chửi là một cú đấm, mình leo lên người nó, hai tay phang túi bụi vào mặt. Nó che mặt thì mình đập vào ngực, mình phang éo biết mệt mỏi, chả biết là đánh nó bao nhiêu cú nữa..
Đang say máu thì lại "bốp" một tiếng vang lên. Lần này tới lượt mình ngã gục xuống, máu chảy ướt cả tai. Nó không biết từ khi nào đã mò được cục gạch, đập mạnh ngay trên tai mình một tí, đau điếng cả người.
- Đm, dám chơi tao hả? Mày chưa đủ tuổi đâu thằng lol...
Tình thế chợt đảo ngược, nó ngồi lên người mình, tay cầm cục đá phang thẳng cánh vào mặt mình.
Mình lúc này hồn vía lên mây, nhìn cái mặt nó tái xanh, máu từ trên đầu chảy xuống nhiễu vào mặt mình. Mình biết cú này nó chơi thật, trúng cú này mình knock out là cái chắc, lạng quạng đi bán muối luôn..
Mình vội đưa hai tay lên đỡ. Nó nện phát đó ngay cườm tay trái, thốn vãi đ*i, hình như nứt xương cmnr..
Nó lại đập cục gạch xuống, may phước ông bà để lại, lần này mình chụp được tay nó, quýnh quá rồi, tiện thể ngay miệng, thế là kéo tay nó vào miệng sử dụng chiêu "cẩu xực xí quách" một phát tận xương nó.
Nó la hoảng, giật mạnh tay ra, mình nghe được một tiếng "sựt" như có gì đó bị rách, lật đật phun ra một miếng đo đỏ vàng vàng, hình như là thịt pha lẫn tí da trong đó.
Không bỏ lỡ cơ hội, mình leo đè lên người nó (nó có võ, mình chỉ có nước xáp lá cà dừng sức mạnh lì đòn với nó thì may ra). Lúc này chả còn biết trời trăng gì nữa, cứ canh nó mà mình táng thôi, mặt ngực bụng, che chỗ này thì đục chỗ khác, điên cuồng... Chịu trận một lát nó chợt tỉnh, vùng dậy ôm lấy mình vật xuống. Hai thằng cứ thế ôm nhau lăn lộn cả một đoạn đường sình lầy, miệng đầy bùn đất. Cuối cùng người thắng thế vẫn là mình, nhờ mấy năm rèn luyện thể hình, mình lại đè được nó xuống dưới.
Mình tiếp tục phang, bao nhiêu căm giận dồn nén chịu đựng bấy nay, xả hết vào mặt nó. Lúc này mặt nó đầy máu, cái mỏ sưng vêu lên, cũng đã đuối sức rồi, chỉ còn biết đưa tay lên che, chống đỡ yếu ớt. Mình đấm nó mà tay thốn chảy cả nước mắt, chắc nứt xương cmnr éo phải chơi. Đấm đá chán, một lúc sau mình cũng đuối, máu bên tai chảy càng ngày càng nhiều, bắt đầu cảm thấy choáng váng...
Mình đứng dậy, lê xác lại xe, leo lên đề máy, éo đội mũ bảo hiểm luôn, choáng cmnr với lại trời vẫn còn mưa, chắc không có bò vàng đi lạc. Đang định chạy đi thì nó giương mắt nhìn mình thều thào.
- Đm mày chờ đó. Đéo yên với tao đâu...
Mình không nói gì, lại gạt chống xe bước xuống, lết lại gần nó, khuyến mãi vô mặt nó vài đạp, xong lên xe dông thẳng về nhà.
Chưa khi nào cảm thấy lạnh như hôm qua các thím ợ, mất máu khiến cơ thể lạnh run luôn hay sao ấy. Mình chạy xe mà run lên từng chập, hai mắt mờ đục, mấy lần suýt tông vào cột đèn với xe khác, may mà vẫn cố lết được về đến nhà.
Mình bước loạng choạng vào, ngã vật ngay phòng khách, nghe tiếng chị từ bếp vọng ra.
- T về rồi hả?
Mình cố lên tiếng, nhưng chỉ ú ớ được vài từ vô nghĩa.
Rồi có tiếng bước chân chị từ bếp đi lên.
- Trời ơi, T bị gì mà máu me tùm lum vậy nè. T ơi... T...
Mình lịm dần đi, chả biết gì nữa, chỉ còn nghe văng vẳng bên tai tiếng chị hốt hoảng...
Trong mơ màng nửa mê nửa tỉnh, mình nghe tiếng xe chạy, tiếp đó là những âm thanh ồn ào của khá đông người, dường như có cả tiếng nấc nghẹn của chị... Cố đấu tranh, cố gượng dậy mở mắt ra nhưng không làm được, cơ thể như không còn của mình nữa, các giác quan dần mất đi rồi chẳng còn biết gì nữa...
...
Mình mở mắt ra, khẽ quay đầu nhìn xung quanh, là căn phòng quen thuộc của mình. Đầu đau kinh khủng, mình mẩy ê ẩm..
- Ui..da...
Vừa chống tay ngồi dậy, cơn đau tê tái ập đến từ cổ tay khiến mình không kìm được phải rên thành tiếng.
- T tỉnh rồi hả? Thấy trong người sao rồi, có đau lắm không?
Gương mặt xinh xắn phủ đầy sự lo lắng của chị chợt hiện ra, nhìn chị có vẻ mệt mỏi. Giờ mình mới phát hiện, không biết chị nằm cạnh mình từ bao giờ, và nhất là chẳng hề có cái gối ôm nào chắn ở giữa cả.
- Chị đang ngủ hả?
- Ừm, chị sợ T có chuyện gì, nên ngồi canh, rồi ngủ quên lúc nào không hay...
Chị đáp nhỏ, mặt đỏ lên cúi nhìn xuống nệm.
Mình nhìn chị thật lâu, muốn nói thật nhiều, nhưng rốt cục chỉ buông được một câu vô nghĩa.
- Cực cho chị quá...
Chị lắc đầu, làm mái tóc đen hơi rối nhún nhẩy trên vai.
- Có cực gì đâu. T thấy trong người sao rồi? Đau lắm phải không?
- Ừm, hơi đau tí. Chị băng cho em đó hả?
Nhìn cái cổ tay băng trắng xóa, lại sờ nhẹ lên cục bông băng trên đầu, mình nhăn mặt hỏi chị.
Chị lại lắc đầu, trên đôi mắt to tròn vẫn còn ẩn hiện sự sợ hãi.
- Chị gọi taxi đưa T vô bệnh viện đó, mặt T đầy máu, người toàn bùn đất... Chị sợ lắm...
Nói đến đây chợt những giọt nước trong suốt từ mắt chị tràn ra, lăn tròn xuống má, rớt ngay chân mình... Nóng bỏng...
Khóe mắt mình bỗng cay cay, lén đưa tay lên quệt mắt, mình đưa tay nắm lấy bàn tay chị. Tay chị lạnh quá... Đến giờ chị vẫn còn run sao..
Mình cố rặn ra một nụ cười, cơ mà đau quá cười chắc không đẹp lắm, cảm giác môi mình méo xệch.
- Em không sao rồi mà. Em khỏe rồi, chị đừng lo nữa...
Chị vẫn khóc, dường như từ tối đến giờ, chị phải dồn nén quá nhiều. Mình không biết nói gì nữa, khẽ ôm chị vào lòng, đến giờ nghĩ lại chẳng hiểu sao lúc đó mình có can đảm làm như thế.
Chị ngồi yên trong lòng mình, để im cho mình ôm, không phản ứng gì cả. Thỉnh thoảng đôi vai nhỏ nhắn lại run lên bần bật, kèm theo là những tiếng nấc nghẹn. Mình lặng lẽ với tay lấy miếng khăn giấy, thấm nước mắt cho chị, rồi lại ngồi im, vẫn để chị tựa vào người mình, tay vẫn quàng nhẹ qua eo chị. Nước mắt chị rơi ướt đẫm ngực áo mình, ấm... Nóng...
Mình hiểu khi con gái khóc, càng dỗ sẽ càng khiến họ thương tâm, lại càng khóc nhiều hơn, nên mình chọn giải pháp im lặng. Để yên cho chị trút hết nỗi buồn, rồi chị sẽ nguôi thôi...
Hai người ngồi như thế thật lâu, mình không thể với tay đến cái đt nên không biết được thời gian, chỉ cảm thấy rất rất lâu, chị mới dần nín. Hành động đầu tiên của chị là chợt nhoài ra khỏi người mình, sau đó bẽn lẽn chùi chùi mắt, miệng lí nhí:
- T đói chưa? Chị có nấu cháo, múc cho T ăn nghen!
- Ừm...
Chị nhắc mình mới nhớ, cái bụng đang sôi ùng ục, từ chiều giờ đã ăn gì đâu, ngoại trừ cục gạch và một số cú đấm đá của thằng nông dân, không biết giờ này nó ra sao rồi, đang ở nhà hay trong bệnh viện.
Cháo chị nấu rất ngon, thịt bằm mềm mềm dai dai lại ngọt, mình quất hẳn hai tô tổ bố.
Chị ngồi kế bên, thấy mình ăn như hổ báo nên cứ nhắc chừng:
- Ăn từ từ thôi, nóng lắm đó..
- Ừm, em biết rồi mà. Ngon ghê!
Ăn xong, mình chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Ba mẹ về chưa chị?
- Về rồi, hồi 9h mấy..
- Ax, hai người có la gì không?
- Không có. T bị vầy lo còn không hết, sao la được. Dì dượng lo lắm, lên gặp trực tiếp bác sĩ chữa trị cho T để hỏi. Nghe bảo không sao, hai người mới yên tâm ngủ đó.
Mình thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ phải lo tìm lí do, phòng khi ba mẹ hỏi còn biết mà trả lời thôi.
- Ba mẹ có hỏi em bị gì không?
- Có, chị nói T chạy xe bị ta tông, rồi ta chạy mất.
Ax, chị nói dối giùm mình luôn, lí do cũng chuẩn quá rồi, đỡ phải lo
- Bác sĩ nói cườm tay trái của T bị rạn xương, đầu phải may 9 mũi, mất máu nhiều, chấn thương phần mềm nữa...
- Ừm...
- T làm gì mà kinh khủng vậy? Nói chị nghe đi, đừng có giấu...
Chị nhìn mình ái ngại, sự quan tâm lộ rõ trong mắt..."Lo cho em vì có tình cảm với em, hay vì xem em như là một thằng em trai vậy chị ơi... ?!!"
Mình im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Máy ghi âm vỡ nát rồi, bằng chứng không còn, nói ra chị có tin mình không đây? Mà không nói thì mình lại sợ, nó điên lên sẽ nhằm vào chị làm bậy, lúc đó mình có hối cũng đã quá muộn.
- Anh Quang đánh T đúng không?
- Hả?
Chị chợt buông một câu làm mình choáng váng, giật mình hỏi lại. Chị đang thử mình sao?
Mình nhìn chị, lúc này chị cũng đang chăm chú nhìn mình, không chút lảng tránh. Dường như chị đang tìm sự thật trong mắt mình..
- Chị đoán đúng rồi phải không?
Chị lập lại, giọng run run.
- Ừm...
Im lặng thật lâu...
Chị hít sâu một hơi như để lấy thêm can đảm, rồi nói khẽ:
- T kể cho chị nghe hết mọi chuyện đi. Chị muốn biết!
Mình trầm ngâm sắp xếp lại câu chuyện, rồi chậm rãi thuật toàn bộ sự việc cho chị nghe. Đương nhiên, những đoạn mình xuống tay với nó đều được tua nhanh, chỉ kể những lúc nó đập mình, đặc biệt nhấn mạnh đoạn nó phang đá vào mặt vào đầu mình, mình hào phóng lên án nó đập đá vào đầu mình cả chục cái, miệng còn gầm lên đòi giết cả chị lẫn em.
Chị nge mà gương mặt trở nên thẫn thờ, nhất là những đoạn mình diễn tả thật chi tiết cảnh nó dần mình, chị lại nhìn mình bằng ánh mắt đau xót, tay chị nắm chặt tay mình.
- Nếu chị không tin, mai em sẽ ra đó đem cái máy ghi âm bể nát đó về cho chị xem.
Kể xong, mình chốt thêm một câu, phải "rèn sắt ngay khi còn nóng"
Chị đưa tay sờ nhẹ mặt mình, mắt chị long lanh, chị lại khóc nữa rồi... Haizzz, con gái mít ướt thật...
- Không cần đâu. Chị tin T mà! Tại chị hết, quen người không ra gì, báo hại T vì lo cho chị mà bị vầy..hix... Hix...
Nói đến đây, chị lại òa lên khóc..
Mình lại ôm chị vào lòng... Cảm giác xúc động vô cùng mãnh liệt. Mọi thứ mình làm, những điều mình phải trả giá vì tình yêu dành cho chị, mình không hối tiếc... Không cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần giây phút này được ôm chị vào lòng, được chị khóc vì mình, đã quá mãn nguyện rồi...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN