Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 12 (P1): RV 12/5
Sau khi ngồi review cho các thím, em sang phòng chị lần thứ 2, em không yên tâm thế nào ấy, đèn thì lúc trước em ra ngoài có tắt rồi chỉ bật đèn ngủ mờ mờ thôi! Sang mở nhẹ cửa phòng chị ra, cửa vẫn như lúc em đi ra, không khóa, mở cửa em lại nghe thấy tiếng thút thít của chị! Nãy chị đã ngủ rồi mà, sao giờ lại dậy khóc tiếp? Em đoán là chị lúc đó ngại em, không muốn đuổi em, giả vờ ngủ hix thế có nghĩa là những hành động của em lúc đó đối với chị chị biết hết à?
Em nhẹ nhàng đi vào, ngồi cạnh giường chị, lúc đấy, chị dường như mới nhận ra sự có măt của em, tiếng thút thít ngừng lại, thay vào đó là tiếng nấc nhẹ của chị! Chị ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào tường, kéo chăn lên đắp qua đầu gối, tay chị thì ôm cái gối! Chị không nhìn em, ánh mắt chị như vô hồn, nhìn vào hư vô, chẳng có một mục đích nào cả! Chị nói với em, giọng lạnh tanh, không hề có 1 cảm xúc nào cả, em nhớ lại cứ như là giọng của ma ấy, thực sự là không có 1 chút cảm xúc của con người nào các thím ạ!
C: Cậu đêm hôm sang phòng tôi làm cái gì? Cậu không biết đây là phòng con gái à?
Em im lặng, không nói và cũng không muốn nói gì cả, lúc đấy thực sự là không còn gì để nói và em bị choáng khi nghe thấy cái giọng lạnh ngắt của chị! Chị lại tiếp tục nói với em!
C: Cậu về phòng cậu giùm tôi cái, tôi muốn nghỉ ngơi! Tôi xin cậu đấy!
C: Hay là muốn thân xác của tôi? Nếu muốn thì tôi chiều cậu, yên tâm, tôi còn trinh, làm xong thì làm ơn ra ngoài hộ tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi!
Sau khi nghe thấy cậu đấy, em dường như chết lặng các thím ạ! Thực sự lúc đấy em muốn tát cho chị 1 cái để chị tỉnh ra! Em không hiểu sao chị có thể nói được cái câu như vậy! Nhưng lúc đấy em kiềm chế lắm ấy!
Em đứng dậy, bước ra đến cửa, em dừng lại 1 chút rồi nói với chị:
E: Chị nghỉ đi, đừng nói linh tinh nữa, em chẳng có tiền cũng chẳng có tiền đâu, nên em cũng chẳng muốn cái thân xác của chị làm gì cả, chị giữ lại đi!
Chị không nói gì cả, em ra ngoài, đóng cửa cho chị! Bước ra ngoài sân thượng ngồi xuống cái ghế, lấy bao vina bắt đầu đốt, trong đầu thì suy nghĩ về chị, về những lời nói, hành động của chị trong buổi tối hôm nay!
Khi bao vina còn vài điếu lẻ là lúc em đứng dậy, trời lúc này cũng hơi hửng sáng rồi! Em quyết định lấy xe máy, phi ngay xuống Hà Nội! Cả nhà em chưa có ai dậy cả, em gửi 1 tin nhắn lại cho mẹ em là em xuống HN có việc gấp mấy hôm! Nhà em thì thoải mái thôi, em cũng thuộc dạng ngoan ngoãn, chưa báo nợ bao giờ nên bố mẹ em tin tưởng em lắm!
Ngồi trên xe hơn 1 tiếng, đầu óc suy nghĩ miên man, có những lúc chẳng còn nhớ là mình đang đi trên đường nữa, nguy hiểm vl các thím ạ! Tới HN lúc 6 giờ sáng gọi điện cho thằng C:
E: Dậy nhanh không bạn mày chết bây giờ!
TC: Có chuyện gì đấy? Mà tưởng hôm qua thằng H nó bảo chị mày nằm viện?
E: Gọi luôn thằng H dậy cho tao, qua tìm quán nào uống rượu! Cho chúng mày 15 phút!
TC: Ờ!
Nửa tiếng sau, 3 thằng ngồi vào quán ăn sáng ở đường Nguyễn Trãi! Gọi lòng dồi, tiết canh với chai rượu ra, em rót lưng cốc rượu, cũng chả biết rượu gì nữa, làm 1 phát hết luôn! 2 thằng kia nhìn em như nhìn người ngoài hành tinh!
E: Nhìn cáo éo gì, ăn rồi uống đi!
Uống xong cốc rượu đầu óc hơi lâng lâng, em rót cho mỗi đứa đầy chén rồi bắt đầu uống, em ăn thì ít mà uống thì nhiều, 2 đứa kia cũng uống theo em! Bạn bè mấy năm, nhiều lúc hiểu nhau, cũng chẳng cần nói cái gì cả các thím ạ!
TC: Lại gái à mày?
E: Ừ chuyện linh tinh ấy mà!
TC: Ừ gái gú là phù du thôi mày! - Nó vừa nói vừa cười!
3 đứa ngồi ăn uống đến 9 giờ, hết 2 chai 75 của quán rồi thì mới đứng dậy đi về! E về phòng trọ của thằng C, tại tối qua không ngủ lại đi mệt, sáng nay lại uống rượu nên vừa đặt lưng xuống giường cái là ngủ luôn, không biết trời trăng gì cả! Đang ngủ ngon, tự nhiên thằng H nó đập đập vai em!
H: Ê cu điện thoại của mày kìa, có tin nhắn!
Em mở mắt ra ôi đã 4 giờ chiều rồi! Vừa đặt lưng xuống cái mà đã được 7 tiếng rồi! Nhưng mà công nhận lúc tỉnh dậy người đỡ oải hẳn! Lấy điện thoại, mở ra xem là tin nhắn của chị! Em hồi hộp vcc các thím ạ, ngồi nhìn cái màn hình tầm 1,2 phút sau mới mở ra đọc! Em thoáng suy nghĩ hay là chị nhắn tin báo cho em là chị đã chuyển nhà?
C: L ơi, đi đâu từ sáng giờ không thấy mặt? Đi với gái hả?
E: Em xuống HN từ sáng có chút việc, có chuyện gì không chị?
C: Xuống HN hả? Đang ở đâu đấy qua đây đón chị với!
E: Chị ở đâu mà bảo em đón?
C: Chị vẫn ở chỗ hôm trước ấy, Long Biên!
E: Chị xuống HN làm gì? Mà em đang đi với bạn chắc không qua được rồi, chị đi taxi đi!
Thực sự là em chưa bao giờ phải lâm vào cái tình huống như hôm qua, chẳng biết xử lý ra sao cả! Giờ em vẫn đang rất bối rối, không biết nên làm sao cả, mà thực sự giờ em cũng sợ phải gặp chị, gặp chị không biết em nên nói cái gì cả, không biết nên cử xử thế nào cả! Thế nên em nhắn tin lại như vậy! Chờ tầm 10 phút sau chị nhắn tin lại cho em!
C: Ừ vậy đi chơi vui vẻ nhé!
Sau tin nhắn cuối của chị, em như người mất hồn, lại ngồi thất thần, vừa mới quên được những thứ xảy ra trong giấc ngủ, giờ lại hiện về trong đầu em! Thằng C với thằng H nó ngồi bên cạnh em đánh LoL, thỉnh thoảng lại nói gì đó nhưng lúc đấy em cũng chẳng nghe được gì cả!
Ngồi tới 5 rưỡi, tự nhiên có 1 cái gì đó thôi thúc em đi ra gặp chị, có lẽ em chưa bao giờ muốn xa chị cả! Mặc dù có lẽ lúc này chị đã đi khỏi bến xe Long Biên rồi cơ mà em vẫn muốn thử, em không nhắn tin hay gọi điện cho chị mà cứ như vậy dắt xe, phóng ra Long Biên! Em cũng chẳng đi nhanh, chẳng hiểu tại sao nữa, em cũng xác định là sẽ không gặp chị ở LB rồi!
Tới 6h20 em mới tới nơi, trời lúc này nhá nhem tối rồi! Chẳng nhìn rõ mặt người nữa! Em đến nơi bên xe Long Biên vẫn đông, xe bus chạy tấp nập, người lên người xuống, người đứng chờ, nếu chị đứng đâu trong số đấy thì em cũng chẳng thể nào mà nhìn thấy được! Đứng ngó nghiêng 1 lúc, có lẽ chị về rồi! Lúc này em hơi hụt hẫng, tiếc nuối mặc dù lúc đi đã xác định là chẳng gặp chị rồi!
Em như người mất hồn đi chậm chậm trên đường Yên Phụ hướng về phía đường Thanh Niên, tiếng ve kêu râm ran, chói tai cơ mà em cũng cahr quan tam, lúc đó em như 1 con người mất hết cả phương hướng, chẳng biết đi đâu về đâu cả!
Lúc sắp đến chỗ đèn đỏ đường YP giao với TN em bỗng nhiên thấy một bóng người ... rất giống chị, mặc quần Jean, áo phông trắng ngồi 1 mình ở điểm dừng xe bus! Đến gần hơn 1 chút thì đúng là chị, chị ngồi 1 mình ở đấy, mắt chị nhìn vào khoảng không, lúc này, trông chị cô đơn, thực sự cô đơn lắm các thím ạ! Nhìn chị, em thấy thương chị nhiều lắm, 1 người con gái tốt như chị lại yêu 1 thằng con trai như thằng Phúc, 1 người con gái vui vẻ, hoạt bát, có chút tinh nghịch thường ngày mà giờ đây trông chị ngồi cô đơn 1 mình, em chẳng biết nói sao nữa! nhìn hình ảnh của chị lúc đó thực sự em hận, hận thằng P, và cũng hận mình tại sao lúc nãy chị gọi không qua đón chị, để chị ngồi 1 mình như thế này! Em muốn chạy ra ôm chị vào lòng để an ủi chị ngay lập tức cơ mà em không dám, em hèn lắm đúng không các thím?
Em muốn ra gặp chị nhưng đứng bên đường cách chị 1 đoạn, chân em nó cứ như cứng lại vậy, chỉ biết đứng đó và nhìn chị từ xa....
Thực sự là giờ em mệt lắm rồi các thím ạ, các thím thông cảm cho em nhé, để mai em RV nốt cho các thím buổi tối hôm nay! Em giờ chỉ muốn ngủ thôi, 2 ngày thật là mêt mỏi!
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN