Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 21
Trên đường về thì mấy bác, dì hàng xóm cứ hỏi khi thấy một thằng nhà quê nghèo nhất xóm tự nhiên hôm nay có nhỏ nào về đi gắt thế. Dân thành thị thì tôi không biết cơ mà dân quê chúng tôi hễ mà có đưa gái về nhà là chỉ trỏ bàn tán rồi.- Quân ai thế? Bạn gái mày à?
- Quân mày kiếm được bạn gái xinh quá... Blap... Blap...
Tôi thì chỉ cũng cười trừ, giải thích thị họ cũng nói. Thôi thì mặc kệ họ.
- Quân, mai đi gặt tiếp nhá. Đi xe bò này sướng ghê. Nhỏ nói
- Lần đầu tiên tớ nghe có người nói đi xe bò sướng. Tôi lắc đầu ngán ngẩm.
- Hi kệ tớ, tớ thích. Linh cười.
Tôi thì cũng lắc đầu bó tay luôn. Về đến nhà tôi bước xuống càng xe rồi nhảy xuống.
- Cậu cứ ngồi đó nhé. Để tớ hạ xe xuống. Tôi ngoảnh lên nói.
- ỪTôi đỡ một càng xe rồi kéo bò ra.
- Uỳnh. Xe được hạ xuống.
- Xuống đi, tớ đỡ cho. Tôi đứng lên hai càng xe đưa tay lên để đỡ nhỏ
- Đỡ cẩn thận nha. Nhỏ chụm chân rồi thả xuống tôi ở dưới đỡ xuống từ từ.
- Nắng quá, cậu vào nhà nghỉ đi. Tôi quay saog Linh nói.
Nói xong tôi thay áo quần rồi lấy xe đạp đi lên trên ngã tư rồi vào trong đình mua áo quần cho nhỏ.
Lượn đi lượn lại mà không biêt cái nào hợp với Linh.
- Chị ơi, lấy cho em cái áo dài sọc caro màu đỏ giùm. Tôi chỉ lên phía trên
- Đó áo con gái mà em? Chị bán hàng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
- Vâng chị lấy cho em. Tôi gật đầu.
Tôi đo lên người mình, nhỏ Linh cũng cao tầm tôi nhìn cũng được.
- Chị có quần jean con gái nào đẹp đẹp không? Chọn giùm em một cái. Tôi nhìn chị nói tiếp
- Em mua tặng bạn gái à?
- Dạ không bạn em? Tôi đáp
- Ừ, nè. Quần này mới được lấy về. Chị ấy đưa tôi quần jean màu đen bó.
- Ừ. Tôi lấy rối đo chiều dài với quần mình thì nghĩ chắc là hợp với nhỏ.
- Chị lấy cho em đồ bikini của con gái giùm em luôn. Tôi ngại đỏ mặt nhìn lên nói
- Em chọn đi. Chị ấy đưa ra một loạt bikini màu sắc sặc sỡ nhìn mà hoa cả mắt. Tôi chọn đại hai cái rồi bỏ vào túi.
- Đây là lần đầu tiên chị thấy thằng con trai mua đồ lót cho con gái đó, hihi. Chị ấy trêu tôi
- Vâng. Tôi gãi đầu đỏ mặt.
- Dạ mà tất cả là bao nhiêu à chị? Tôi hỏi
- Quần 170k, áo 80k, đồ lót 50k. Tổng là 300k em? Chị ấy nói
- Vâng đây chị? Tôi nói rồi đưa tiền cho chị rồi ra lấy xa đạp kùi đạp về nhà. Mồ hôi thì cứ tuôn ầm âm, cái nắng ở quê tôi thì cháy da.
- Phù. Cuối cùng cũng về tới nhà tôi tiến thẳng vào.
- Quân cậu đi đâu mới về thế? Linh hớt hải nhìn tôi mồ hôi mồ kê chảy ra.
- Hi, nè. Vào tắm đi. Tôi thở hồng hộc và đưa cho nhỏ.
- Cái gì đây? Linh hỏi tôi
- Quần áo đấy, ai bảo cậu về quê không đưa cái gì cả? Tôi đáp
- Cậu mới đi mua quần áo cho tớ hả.
- Ừ.
- Hi, cảm ơn.
- Không có gì, tắm nhanh đi để tớ tắm. Tôi giục vì giờ muốn nhảy vào tắm cho mát.
- Cún ơi, lại quạt giùm anh đi. Tôi cởi trần ngồi thở
- Vâng. Cún cầm con búp bê tôi mua lúc trước rồi lấy cái quạt giấy quạt cho tôi.
- Cún ngoan quá à? Tôi xoa đầu bé, thực sự tôi thương bé Cún lắm tự nhủ phải kiếm tiền để nuôi gia đình.
Quạt một lúc thì Linh cũng tắm xong.
- Quân cậu có tài mua áo quần cho con gái đấy. Linh để tóc xõa sang một bên rồi rủ rủ cho khô. Nhìn nhỏ trông thật hiền lành dễ mến.
- Xiii. Tớ chọn đại đấy. Nói rồi tôi vọt vào phòng tắm. Gọi là phòng cho hoành tá tràng thế thôi, chỉ có cái gian nhỏ khuất phía sau được che bởi cái cửa mục.
Tôi để dòng nước tuôn chảy đi những mệt mỏi, nghĩ về cuộc sống phía trước. Chuẩn bị vào học rồi, Hà Nội lại toàn nhà giàu, chắc là tôi không có thêm bạn ngoài 5 thằng Hòa, Trung, Khánh, Phương, Quang...[next]
Chap 22
Một ngày mới lại trôi qua, tôi lò dò bước dậy. Nói về chuyện tối hôm qua, nhà tôi nhỏ chỉ có hai giường. Linh và Cún ngủ một giường, ba mẹ tôi ngủ một giường riêng tôi được sở hữu một không gian ngủ rất rộng là trải chiếu ngủ dưới đất.- Oáp... Oáp. Vươn vai đủ kiểu mà công nhận ngủ ở dưới đất dậy xong rất mệt. Mỏi đau đủ kiểu.
- Trời giờ này mà còn ngủ, heo mà. Tôi lắc đầu bước lại chỉnh lại cái chăn cho hai con heo này.
Ba mẹ giờ này chắc là cũng ra đồng rồi bước lại xem đồng hồ đứt quai vứt ở cái bàn xem mới được 5h30. Tôi bước ra đường đi một vòng xung quanh xóm. Cái xóm nghèo này đã gắn bó với tôi rất nhiều kỉ niệm. Nhìn về những ngôi nhà giàu sao trên cái cuộc đời bất công thế. Giàu thì được chê, ghét Nghèo. Cái xã hội phân biệt giàu nghèo này đã cho mấy người nghèo như tôi cảm thấy tủi nhục nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy tự ti mà ngược lại giúp tôi cố gắng vượt qua số phận. Những dòng suy nghĩ lướt qua rồi tôi tự cười một mình.
- Dậy rồi à Cún. Con heo kia đang ngủ à? Tôi bước về nhà thì thấy bé Cún đang đánh răng.
- Ị inh ang ủ ong á (chị Linh đang ngủ trong á) Cún vừa đánh răng vừa nói.
Bước vào nhà thì thấy nhỏ đang ngủ yên lành trên giường. Gương mặt hồn nhiên, tôi vẫn mong qua ngày hôm sau thì gương mặt ấy vẫn mỉm cười như thế. Mai là ngày giỗ của ba mẹ Linh, tôi dự tính chiều nay sẽ tâm sự với nhỏ.
Mặc tạm cái áo lao động rồi lấy cái mũ bước ra ngoài đồng gắt với ba mẹ.
- Quân sao mày không ở nhà với bạn đi. Ở ngoài này tao với mẹ mày làm được mà. Ba tôi nói
- Dạ thôi, Linh đang ngủ hôm qua cô ấy đi gặt về mệt thì phải. Tôi cúi xuống gắt lúa.
- Mà nhỏ đó xinh thế, sao không yêu nó đi con. Mẹ tôi nói.
- Thôi mẹ ơi, con chỉ xem Linh là bạn thôi. Mà nếu yêu thì cũng không được đâu. Giàu nghèo khó đến với nhau lắm. Tôi thẳng thắn trả lời.
- Ái chà, thằng Kòi mày về lúc nào thế. Tao nghe nói mày đi Hà Nội mà. Thằng Hoàn học chung với tôi năm lớp 9. Nói về thằng này thì cũng được, gia cảnh cũng không hơn tôi là mấy, nhưng tôi lúc đó cũng ít nói chuyện nên không có thằng nào là bạn cả.
- Ừ. Tao mới về hôm qua. Tí lại nhà chơi. Tôi cười
- Mà tao nghe mọi người nói mày đưa người yêu về phải không? Thằng Hoàn nói.
- Không phải đâu. Bạn của tao từ Hà Nội về đó. Tôi vừa cúi xuống gắt lúa vừa nói.
- Ừ, tí gặt xong tao lại nhà mày. Nếu xinh thì mày làm mối tao cái nha. Nó hí hửng
- Tao chỉ sợ mày không đủ tuổi tán thôi. Tôi cười trừ.
Một lúc sau, cũng gặt xong. Ba mẹ cho tôi về trước.
- Ê ê, Quân đợi tao với mày. Thằng Hoàn đuổi phía sau tôi.
- Làm gì mà chạy như ma đuổi thế mày. Tôi dừng lại hỏi nó.
- Đợi tao về xem girl nữa chứ. Xinh thì để tao tán. Nó nói rồi đi theo tôi về nhà.
Trên đường về thì thằng Hoàn cứ hỏi.
- Em ấy xinh không mày? kiêu không? Dễ thương không?... Blap... Blap
- Mày gặp rồi biết, hỏi nhiều quá. Tôi nhíu mày khó chịu.
- Về đến nhà rồi đó, vào nhà gặp rồi biết. Tôi nói
- Ừ, tao cho mày xem tao chinh phục em ấy như thế nào nhé. Thằng Hoàn nói.
- Để tao xem mày làm thế nào. Tôi cười khẩy.
- Cún chị Linh đâu rồi? Nhìn quanh nhà chả thấy nhỏ đâu. Thấy Bé Cún đang nấu ăn.
- Gọi Tớ có chuyện gì đấy? Linh bước ra vẫn mặc bộ áo hôm qua tôi mua, tóc thì được xoã ngang lưng đang cầm trên tay rổ rau muống mới được rửa sạch.
Thằng Hoàn thì cứ đứng đơ như thế rồi nó lắp bắp quay qua nói nhỏ với tôi.
- X. i. n. h d. ậ. y m. à. y. Thằng Hoàn lắp ba lắp bắp nói.
- Thì lúc nãy dậy thấy có con heo đang ngủ giờ về không thấy đâu nên hỏi ý mà. Tôi nhìn lung tung nói.
- B. ạ. n tên Linh à? Cho mình làm quen nhé. Thằng Hoàn nói
- Ừ. Linh thì không nhìn nó mà nhìn tôi với ánh mắt khó chịu rồi bước lại nấu ăn theo Cún.
- Thế nào? Chinh phục được không? Tôi quay qua thằng Hoàn hỏi. Nhưng nó thì cứ cắm mắt vào Linh.
- Khó quá mày ơi. Tao chịu. Người gì mà đẹp zữ. Nó xuýt xoa
- Ngắm mà nhỏ dãi gớm thế mày. Tôi lắc đầu.
Một lúc sau thì ba mẹ cũng về thằng Hoàn cũng về rồi...[next]
Chap 23
Ba mẹ và cả nhà tôi vào ăn cơm.- Thức ăn hôm nay ai nấu mà ngon thế? Ba tôi nhai nhồm nhoàm nói.
- Dạ chị Linh đó ba, chị ấy nấu ngon tuyệt. Bé Cún nói.
- Thằng Quân nhìn đó khi nào mà kiếm vợ nhé. Giống tiêu chuẩn như bé Linh ấy. Không là tao không cho lấy. Ba tôi quay sang nói.
- Vâng. Con sẽ kiếm người vợ hơn Linh nhiều. Tôi vừa nói xong thì nhận được ánh mắt như thách thức của Linh
- Nhớ đấy. Mẹ tôi thêm vào.
- Mà con với Linh lúc nào ra Hà Nội thế? Mẹ tôi gắp thức ăn cho tôi nói
- Dạ tối mẹ. Tôi đáp
- Thế chiều nay hai đứa đi đâu chơi đi. Rồi tối lại bắt xe ra. Ba tôi nói
- Vâng, tí dẫn tớ đi chơi nha Quân. Cả bữa ăn Linh mới phát biểu một câu.
- Ừ.
Ăn xong tôi dẫn Linh tới một nơi. Những lúc buồn hay lúc vui tôi đều thường chạy ra đấy.
- Linh đi với tớ đến chỗ này nha. Tôi nói
- Ok, đi liền. Linh hí hửng
Tôi và Linh sải bước trên con đường đất.
- Híc, mỏi chân quá. Linh cằn nhằn, mồ hôi thì tuôn ra. Đi giữa trưa mà trời nắng như thế này không cằn nhằn mới lạ.
- Cố gắng tí nữa đi. Gần tới rồi. Tôi nói.
- Hức.
Đi một lúc cũng tới, một bờ đê hai bên là một hàng tre, phía dưới là một con sông. Tôi và Linh bước tới ngồi xuống một hàng tre. Những ngọn gió ngày hè thổi vào những cành, lá tre tạo nên những âm thanh rì rào rất vui tai.
- Linh cậu thấy dòng sông đang chảy kia không? Tôi nhìn Linh rồi hướng mắt xuống dòng sông.
- Có
- Dòng sông không chảy lại hai lần bao giờ giống như quá khứ cũng thế. Quá khứ đã lâu cũng nên để nó vùi sâu đi. Không nên để cái gì trong quá khứ ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai. 10 năm trước có một cô bé hồn nhiên, trong sáng, ngây thơ, vui vẻ nhưng vì một số lí do nào đó cô bé ấy đã trở nên lạnh lùng, vô cảm. Tớ rất mong cô bé ấy sẽ trở lại bình thường như lúc trước. Ba mẹ cô bé ấy cũng sẽ vui hơn khi nhìn thấy cô bé ấy mỉm cười. Nếu lúc nào cô ấy Buồn tớ rất sẵn sàng ở bên cạnh an ủi. Nếu lúc nào cô ấy khóc tớ sẽ luôn là bờ vai cho cô ấy dựa. Tôi nhẹ nhàng nhìn Linh nói.
- Huhu, hức. G. i. á n. h. ư l. ú. c... Đ. ó. T. ớ k. h. ô. n. g đ. ò. i m. u. a. K. e. o t. h. ì b. a m. ẹ đ. ã k. hô. n. g p. h. ả. i r. a đ. i... Lỗi là ở tớ. Linh khóc oà lên, những giọt nước mắt long lanh lăn xuống má.
- Cậu đừng nghĩ thế? Lúc đó cậu còn nhỏ mà. Cái gì cũng được ông trời sắp xếp rồi. Cậu đừng tự trách mình, đừng tự làm khổ mình, đừng tự giấu mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng đó. Hãy sống bằng tất cả niềm vui mà cả gia đình dành cho cậu. Ba mẹ cậu ở trên trời cũng sẽ mỉm cười. Nếu cậu cứ tự nhốt mình trong cái quá khứ thì sẽ không lớn lên được đâu. Ba mẹ và cả gia đình cậu sẽ thất vọng vì cậu. Vì thế tớ mong rằng ai đó sẽ quên cái quá khứ đau khổ kia và trở lại thành một cô bé hồn nhiên như xưa. Tôi nói và nhìn vào mắt Linh.
- Huhu. Tớ nhớ ba, tớ nhớ mẹ lắm... Huhu. Linh hai hàng nước mặt chảy xuống nhỏ ôm lấy tôi rồi gục và ngực tôi để khóc. Tôi biết Linh rất đáng thương cần người khác quan tâm chăm sóc.
- Ngoan. Cứ khóc đi, rồi mai tớ với cậu về thăm ba mẹ. Tôi xoa xoa đầu Linh.
- Hức... Hức... Hức. Linh nấc rồi ngủ thiếp đi trên người tôi lúc nào không hay biết.
Tôi lại nhìn xuống dòng sông, dòng nước trong xanh chảy đi cuốn đi bao nhiêu nỗi buồn, niềm vui trên đó. Tôi mong rằng Linh cũng thế, sẽ thoát khỏi được cái quá khứ đau lòng... Ngồi im để nhỏ ngủ, tôi thì nóng lắm trời mùa hè mà có người ôm. Mồ hôi thì cứ tuôn ra, nhưng vẫn chịu khó không nhúc nhích để nhỏ ngủ. May là có ít ngọn gió mát thương tôi cứ thổi làm tôi mát thêm chút ít... Nhìn lên trời tôi thở dài...
- Ngày mai lại một ngày dài đây...[next]
Chap 24
- Ư... Ưm. Nhỏ cựa quậy rồi nheo mắt tỉnh dậy.- Dậy rồi à? Tôi nhìn xuống hỏi.
- Ơ, tớ ngủ mấy tiếng òy. Linh dịu mắt rồi ngồi dậy nhìn xung quanh.
- 2 tiếng rồi đấy. Tôi vươn vai rồi từ từ đứng dậy.
- Giờ về nhà thôi, chuẩn bị để tối bắt xe ra Hà Nội. Tôi đi từ từ vì ngồi 2 tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích chân thì tê, người thì mỏi. Linh thì khác đi rồi, chạy rồi đá những ngọn rơm nằm rải rác trên đường.
- Quân, Tớ Cảm Ơn Cậu Nhiều... Linh chạy đi trước một đoạn dài rồi hét lên
Tôi cũng mỉm cười rồi bước.
- QUÂN... Linh chạy nhanh về phía tôi
- Sao thế? Tôi ngạc nhiên hỏi
- Cái thằng gì ấy gọi 3 thằng con trai với 3 đứa con gái tới. Linh nói
- Ừ, cứ đi lên sợ gì? Tôi đi trước, Linh đi sau.
- Ái chà. Bạn hiền lâu quá không gặp. Thằng Tuấn nói.
- Ừ
- Tao tới đây là muốn cho mày và con điếm kia chết. Thắng Tuấn chỉ về phía tôi và Linh.
- Đủ sức không? Tôi cười khẩy
- Thôi Tuấn, mày để con kia hầu tụi tao đi. Đánh nó mất vẻ đẹp. Tao thương hoa tiếc ngọc mà. Thằng nào đó nói tay thì cầm ống tuýt.
- Đúng đó, hầu tao nữa. Thằng tóc vàng bên nữa nói vào.
- Tao cho tụi bây đó. Haha. Thằng Tuấn cười.
- Im đi con chó. Tôi xông vào đánh. Thằng cầm tuýt nhè vào đầu tôi mà đánh.
- Hụt rồi nhé. Tôi xoay người tránh cú đánh của nó rồi đấm vào bụng nó. Thằng tóc vàng nhảy vào đá tôi, tôi tránh rồi giữ lấy chân nó đá thẳng vào hạ bộ. Tôi tiến thẳng tới thẳng cầm tuýt, giơ mặt nó lên rồi đấm, nó choáng rồi làm rơi ống tuýt. Nhặt khúc tuýt lên tôi đánh vào lưng nó, nó khụy xuống luôn. Chỉ còn mỗi thằng Tuấn, tôi giơ tay ra đấm nó tránh được. Nhân lúc tôi tấn công nó đấm vào thái dương tôi, tôi bị ngã và hơi choáng.
- Zaaaaa. Tôi lắc lắc đầu hét lên rồi cầm tuýt đánh nó, theo phản xạ nó tránh nhưng tôi biết nó bị lừa.
- Chết nhé em. Nhân lúc nó tránh tôi xoay người đá vào bụng nó đưa tay ra đỡ tôi vung tay đấm vào mặt nó. Nó loạng choạng lùi lại, tôi vứt cây tuýt đấm liên tục vào người, vào lưng vào bụng nó. Đang mải đánh mà quên mất Linh.
Vừa quay sang thì thấy Linh đang tát 3 con đó. Ặc nhỏ biết võ, tôi suy nghĩ.
- Lần này tao tha, lần sau thì không dễ dàng thế đâu. Tôi nói
- Mày... Mày. Thằng tóc vàng chỉ chỉ.
- Bốp. Một cú đá vào mồm dành cho nó.
- Câm, còn 3 bạn gái kia. Con gái mà đi theo trai đánh nhau à. May là bạn tôi nương tay đó, giờ thì CÚT đi. Tôi nói rồi bước cùng Linh đi về.
- Bị sao không? Tôi quay qua hỏi nhỏ
- Sảng khoái, sướng tay. Hihi. Linh cười
- Ặc, tớ tưởng cậu không biết võ chứ. Tôi đá đá mấy ngọn rơm trên đường rồi nói.
- Tớ học lâu rồi, lúc trước anh tớ dẫn tớ đi học karate để bảo vệ bản thân.
- Ừ
Hai đứa luyên thuyên một hồi cũng về tới nhà.
Linh thì về liền là vào phòng tắm tôi thì ra nói chuyện với bé Cún.
- Cún đang làm gì thế? Tôi hỏi
- Dạ em đang chơi với búp bê. Cún lấy lược chải chải vào tóc búp bê.
- Cún, anh cho nè. Cún lớn rồi lớp 6 rồi nhớ tiêu tiền đúng nha. Tôi đưa cho Cún 100k rồi xoa đầu bé.
- Anh cầm đi, em không lấy đâu.
- Anh nói nghe không, cầm đi.
- Vâng. Em xin.
Một lúc sau Linh bước ra với chiếc váy đen. Tôi cũng chả chú ý mấy, kiếm quần áo vào phòng tắm.
Bước ra, ba mẹ cũng về rồi. Cả nhà lại quây quần bên mâm cơm, hạnh phúc là chỉ cần có thế.
- Mẹ ra đây con nói nè. Tôi gọi mẹ ra ngoài sân.
- Gì thế?
- Mẹ cầm lấy tiền này, để mua thức ăn và nạp tiền cho bé Cún đi học nè. Tôi đưa cho mẹ tôi 1 triệu. Trong túi giờ còn 300k để đi tiền xe của tôi và Linh.
Đến giờ xe chạy, bé Cún chạy lại ôm lấy tôi và Linh khóc ngon lành.
- Thôi chào cả nhà, con đi đây. Tôi vẫy tay rồi bước lên xe Khánh Hoàn.
Vẫn như thế, trên xe thì thằng lơ xe và mấy thằng cứ nhìn Linh.
Linh chọn bên trên ngồi trong, tôi thì ngồi ngoài.
- Không sao đâu, mai tớ với cậu ra thăm ba mẹ cậu. Tôi nhìn Linh nói.
- Ừ. Linh đáp rồi thiếp vào giấc ngủ.
Tôi cũng vậy cả chiều làm điểm tựa cho Linh ngủ, rồi lại đánh nhau cho nên cũng mệt. Hai mắt từ từ khép lại và Khò... Khò... Khò[next]
Chap 25
- Oáp... Oáp. Tôi nhíu mày dậy nhìn lại trên xe thì cũng đi wc cả rồi. Đi 9tiếng muốn tiểu là đương nhiên, tôi cũng thế.- Linh, dậy đi. Đến nơi rồi. Tôi nhúc Linh dậy
- Ứ... Ưm... Nhỏ quay sang bên kia.
- Cháy... Cháy... Cháy nhà. Tôi giả vờ giọng hối hả.
- Cháy hả. Chạy thôi. Linh bật dậy tóc thì rối xù nhìn giống ma.
- Hehe, dậy, xuống xe nhanh. Tôi cười
- Được đấy.
- Ai bảo không chịu dậy chứ. Tôi tiến đến thằng thu tiền và đưa 300k cho nó.
Xuống xe, tôi vọt thẳng vào WC để tuôn ra dòng nước thánh cho khoẻ người.
Bước ra thì không thấy Linh đâu. Tôi chạy quanh thì cũng chả thấy đâu.
- Hùùùù.
- Chả giật mình.
- Hừ.
Tôi và Linh bắt xe tới quận Cầu Giấy.
- Của anh chị hết 100k. Tài xế nói.
- Này. Tôi lục tung túi quần may là còn 100k híc, không thì mặt chai rồi.
- Giờ cậu về nhà cậu nhé. Tớ cũng về đây. Tôi nói
- Ừ, mà thế tí làm sao biết nhà tớ mà tới. Linh nói
- Ơ, nhỉ. Thế tới nhà cậu. Tôi nói
- Ừ, hihi. Nhỏ lại cười.
Tôi và Linh đi tới một căn biệt thự rộng. Nằm trên đường xyz.
- Nhà cậu đây hở. Tôi chỉ vào trong nhà
- Ừ
- Bước vào thôi.
Tôi và Linh bước vào thì thấy trên sân toàn là xe ôtô. Mọi người giàu, qúi tộc đều tới ăn giỗ ba mẹ Linh.
- Cô chủ đã về. Một cô ở trong nhà bước ra nói.
Mọi ánh mắt đều hướng về tôi và Linh.
- Linh, em đi đâu mấy ngày hôm nay. Anh tìm mà không thấy. Thằng đứng trước tôi cao tầm 1m8, mặt mũi đẹp trai, bên tai có bấm hoa tai. Hắn xem tôi là kẻ vô hình.
- Tôi đi đâu kệ tôi. Không liên quan đến anh. Linh lạnh lùng nói.
- Mày là ai? Sao lại đi với Linh. Hắn quay sang tôi hỏi.
- Mình là bạn của Linh. Tôi đáp
- Mày ở đâu? Mà tao nghe giọng khác ở đây.
- Nghệ An.
Đang nói chuyện thì có một anh thanh niên bước ra.
- Linh, em về lúc nào thế? Anh ấy nhẹ nhàng nói
- Dạ mới về Hai ạ. Linh đáp
- Chắc hẳn cậu là bạn của Linh. Anh ấy nhìn tôi nói
- Dạ vâng. Tôi nói
- Thôi, cả ba đứa vào nhà đi, đứng ngoài sân làm gì.
Bốn người bước vào, vào trong tôi thấy rất nhiều người, họ ăn mặc qúi phái tôi lần đầu cảm thấy mình bị lạc lõng trong cái ngôi nhà này.
- Bé Linh mới về à? Một người phụ nữ trong đám đông nói.
- Dạ, con mới về Cô. Linh gật đầu đáp
- Mà ai kia? Bà ấy nhìn tôi
- Dạ cháu là bạn của Linh. Tôi đáp
- Ừ.
Hầu như mọi người trong nhà đều nhìn tôi một cách khó chịu thì phải. Lần đầu tiên một thằng nhà quê đặt chân vào một nơi như thế này không nhìn mới lạ. Tôi mặc áo cộc tay, quần jean, chân đi dép tông.
- Cháu chào nội. Linh chạy lại ôm hai người kia.
- Ơ, ông là... Tôi ngạc nhiên nhìn cụ già phía trước đây chẳng phải là cụ già tôi giúp lúc đi trên xe đấy sao.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi chàng trai. Nội Linh nói
- Dạ
- Hai người biết nhau hả. Linh ngạc nhiên hỏi
- Lúc ông bắt xe về Hà Nội thì trên xe hết chỗ ngồi, cậu này đã nhường ghế cho nội.
- À, con hiểu rồi.
- Linh, tớ tớ về trước được không? Ở đây tớ không quen. Tôi bước lại nói nhỏ với Linh.
- Cấm cậu đấy, về thì đừng bao giờ gặp tớ nữa.
- Ơ. Tôi xịu mặt xuống.
Một lúc sau, Linh đi đâu mất chỉ còn tôi bơ vơ giữa căn biệt thự này.
- Em ra ngoài này một lát với anh được không? Anh Trường anh trai Linh nói.
Tôi lẻo đẻo bước theo anh.
- Em tên Quân phải không? Anh Trường dựng lại hỏi tôi.
- Vâng
- Anh cảm ơn em giúp bé Linh nhà anh. Từ lúc ba mẹ mất tới giờ nó mới chịu ra khỏi phòng vào ngày này. 10năm qua cứ vào ngày này là nó cứ nằm trong phòng khóc. Anh thương nó lắm. Anh Trường nói
- Vâng, em biết
- Thế nên, anh nhờ em chăm sóc nó giùm anh.
- Dạ
- Thế thôi, vào nhà đi em.
Bước vào thì thấy Linh mặc bộ váy trắng tinh, nhìn dễ thương như bình thường. Nhỏ đang thắp hương cho ba mẹ.
- Huhu, con nhớ ba mẹ lắm. Vừa thắp xong, Linh lại khóc.
- Linh, không sao đâu em. Có anh đây rồi. Thằng đeo hoa tai bước đỡ Linh dậy.
- Không sao, không sao. Thằng kia vỗ về Linh, tôi thì mỉm cười có lẽ anh ta sẽ tốt với Linh.
Mọi người thắp hương xong thì tới lượt tôi. Bước chân chậm rãi lên phía bàn thờ. Hai người trong ảnh là ba mẹ Linh, tôi rút ba que hương rồi bỏ trên ngọn nến.
Tôi lẩm nhẩm vài điều rồi cắm vào bát hương rồi vái ba vái. Thắp hương xong tôi tính lẻn ra về nhưng đã lỡ hứa với Linh rồi nên phải ở lại.
Anh Trường bản tôi ngồi bàn gần chỗ thằng đeo hoa tai ấy.
- Đến đây để ăn chực hả mày. Hắn cười khẩy tôi rồi nói
- Ừ. Tôi đáp bừa cứ mặc kệ cho hắn nói gì thì nói.
Ngồi ăn mà tôi chỉ gắp có mấy tí thôi vì tôi không biết ăn thịt... Cái đó tôi cũng chả biết tại sao, đến bây giờ vẫn thế Không Biết Ăn Thịt...[next]
Chap 26
Đang ngồi ăn thì không biết Linh ngồi xuống một bên tôi và thằng đeo hoa tai từ lúc nào. Anh ta thì tỏ vẻ hí hửng lắm, tôi thì cũng gắp toàn rau với ăn xôi chứ thịt không dám đụng.- Linh, em ăn đi. Thằng đó gắp cho Linh miếng thịt bò
- Cảm ơn.
- Quân, cậu ăn đi. Sao toàn gắp rau không thế. Linh quay sang nói
- Tớ đang ăn đây. Tôi liều mình gắp miếng thịt gà vào bát để đó chứ không đụng.
- Mày biết uống bia không? Thằng đó tên Bảo, nó hỏi tôi
- Mình không biết uống. Tôi lắc đầu
- Mà tao nói nè, Linh là của tao. Tao theo đuổi cô ấy 3 năm rồi đó. Hạng như mày không đủ tuổi đâu. Nó quay sang nói với tôi, lúc đó thì Linh đang đi đâu rồi á
- Mình với Linh chỉ là bạn. Linh làm gì thích người như mình chứ, bạn hơi bị lo xa rồi đó. Tôi vẫn giữ phép lịch sự đúng tiêu chuẩn.
Đang ngồi ăn thì nghe thấy bên ngoài có chiếc ôtô nữa mới vào.
Bước vào nhà là một đôi vợ chồng trẻ và một thằng tầm tuổi tôi, nhìn cũng đẹp trai.
Thấy thế ông nội, Linh, anh Trường đều ra đón.
Hai gia đình đều bắt tay riêng thằng con trai thì ôm chầm lấy Linh.
- Hàiz, lại một con ruồi dính vào mật. Tôi suy nghĩ quay sang thằng Bảo thì thấy nhìn thằng kia một cách muốn giết người.
- Chào bạn Bảo. Thằng đó nắm tay Linh cùng bước lại bàn tôi.
- Chào. Linh tự nhiên rụt tay lại khi tôi và thằng Bảo nhìn vào.
- Bạn này là ai? Thằng đó tên Nhật quay sang tôi hỏi.
- Mình tên Quân. Tôi đáp rồi quay sang ngồi ăn kệ bọn nó.
- Nhật, cậu ngồi xuống ăn cùng tụi tớ đi. Linh kéo thằng Nhật ngồi xuống chỗ bên kia.
- Cậu mới về à?
- Hi, Ừ. Tớ về sớm để được gặp cậu này.
- Hihi, mồm mép ghê.
- Nè, ăn đi.
Quan sát hai người đó nói chuyện thì thấy thằng Nhật tốt hơn thằng Bảo nhiều. Linh đến với nó sẽ tìm được niềm vui. Tôi tự mỉm cười.
Trong lúc thằng Nhật và Linh mải nói chuyện tôi lẻn ra về.
- Chào cháu... Nội Linh lên tiếng
- Ơ cháu chào ông. Tôi lễ phép nói
- Ta với cháu ra ngoài này nói chuyện được không?
- Ơ, Dạ. Tôi tự nghĩ nội Linh với tôi thì có gì để nói với nhau chứ.
- Ta gọi cháu tới đây là cảm ơn đã giúp bé Linh nhà ta. Nội nói
- Dạ, cháu và Linh là bạn mà. Tôi gật đầu nói
- Cháu là người đầu tiên ngoài gia đình ta. Nói mà nó nghe đấy. Từ khi ba mẹ nó mất, nó khóc suốt. Ta và anh trai nó dỗ mới nín. Ta thương nó lắm.
- Cháu biết mà, cháu sẽ quan tâm Linh nhiều hơn.
- Ừ thế cảm ơn cháu nhiều.
Nói xong tôi cũng xin phép nội Linh để về nhà.
Tiền trong túi thì hết, cứ lang thang trên đường Hà Nội. Có mấy người nhìn tôi như ăn xin ấy. Chân đi tông, áo cộc, quần jean nhìn không giống mới lạ.
Đang đi thì gặp một người con gái đang đi xe đạp điện của tôi là Uyên.
- Uyênnn. Tôi gọi lớn
- Ơ, bạn là ai? Nhỏ giả nai.
- Mình là Quân nè.
- Quân nào, tôi quen nhiều Quân lắm. Uyên khó chịu giống như đang giận tôi cái gì ý.
- Muốn chứng minh đúng không? Tôi từ từ tiến lại cầm chân nhỏ lấy tay vén ống quần lên.
- Vết sẹo này. Chối nữa đi. Tôi chỉ xuống cái vết sẹo trên mắt cá tí.
Uyên không nói gì tự nhiên chạy lại gần tôi.
- Chát... Một cái tát dành cho tôi.
- Tôi im lặng nhìn nhỏ.
- Anh đi đâu sao giờ mới về. Uyên nói
- Về quê.
- Sao không báo một câu.
- Lúc đó, cô ở nhà đâu mà báo. Tôi đáp
- Ớ, đau không? Uyên xoa xoa má tôi hỏi.
- Đau chứ sao không, tự nhiên tát tôi.
- Xin lỗi.
- Thôi, về nhà đi. Tính ở ngoài này nói chuyện à. Tôi nói rồi leo lên xe để cho nhỏ chở.
- Quân chở đi, con trai phải chở con gái chứ.
Tôi lại phải ngồi dậy lên chở nhỏ. Trên đường thì nhỏ cứ hát bài nhạc hàn gì mà. "sarang hae... "[next]
Chap 27
Đang phóng xe về nhà thì thấy đằng xa hình như thằng Hòa, con người yêu nó và thằng nào đó. Tôi phóng lại gần lại mà không để mấy đứa nó thấy. Uyên cũng hiểu ý tôi, nhỏ không hat nữa mà im lặng.- Tại sao cô lại lừa tôi để đi với thằng kia. Thằng Hòa chỉ vào mặt thằng kia.
- Em...
- Tôi thật không ngờ. Nói xong thằng Hòa quay xe phóng đi để hai cặp đôi đó ở lại.
Tôi và Uyên cũng phóng theo thằng Hòa. Thấy nó đang hướng thẳng vào quán bar nào đó. Thấy thế tôi và Uyên cũng gửi xe đi vào.
- Về thôi mày. Tôi bước lại phía bàn nó. Trong bar nhạc đập sầm sình tôi ghét nhất là ở mấy nơi này.
- Mày về trước đi, tao muốn ở đây lát. Nó khoát tay tôi ra và cầm chai rượu tu một mạch.
- Con đó không xứng đáng để mày phải làm thế. Tôi ngồi trước mặt nó, Uyên thì đứng kế bên tôi.
- MÀY IM ĐI. Thằng Hòa hét vào mặt tôi.
- Bốp. Tôi đấm vào mặt nó một cái rồi nắm lấy cổ áo nó.
- Vì một đứa con gái mà mày lại thế này à? Con đó không xứng đáng thì mày làm thế để làm cái gì? Hay là tự hành hạ bản thân mình để con đó quay lại với mày. Cái đấm đó là tao dành cho mày, thằng Hòa mà tao quen không phải thế. Nói xong tôi dắt Uyên ra khỏi đó.
- Quân làm thế có sao không? Uyên quay sang hỏi tôi.
- Thằng Hòa nó sẽ hiểu thôi. Tôi đáp
- Ê ê, đợi tao với thằng chó. Thằng Hòa chạy theo tôi ra ngoài.
- Cái đấm đó, tao ghi nợ cho mày. Thằng Hòa nói tiếp.
- Ok, giờ về thôi. Tôi nói rồi cả 3 đứa cùng phóng về nhà.
Phóng vào gara cất xe.
Về đến nhà cũng tầm 10h rồi.
- Sún. Tôi thấy bé Sún rồi cười nói.
- Im lặng rồi lướt qua tôi như không có mặt vậy.
- Uyên sao bé Sún lại thế. Tôi chạy lại Uyên
- Tớ cũng không biết nữa. Lúc tối khi Quân đi thì bình thường nhưng ngày sáng mai Sún cứ ở nhà. Uyên đáp
- Àà... Tôi lục tung trí nhớ thì khi đó hứa với Sún là sẽ đi gặp thằng cứ tán nhỏ mà tôi lúc đó quên khuấy mất.
- Cốc... Cốc... Tôi tiến lại phòng Sún rồi gõ cửa.
- Vào đi, cửa không khóa. Sún nói vọng ra ngoài
- Sún, em giận anh à? Tôi mở cửa bước vào rồi lại ghế ở bàn học ngồi bé thì ngồi ở trên giường.
- Không
- Anh xin lỗi, tại vì hôm trước anh có việc bận phải về quê.
- Ứ biết. Tính con nít bắt đầu.
- Sún xinh gái nè, dễ thương luôn. Anh xin lỗi nhé. Tôi nịnh
- Ứ chịu.
- Thế chiều anh rủ đi chơi nhé. Anh có chỗ này hay lắm. Tôi nói
- Tạm tha. Sún cười
- Hihi, thế nhé chiều nha. Mai khai giảng òy nên chiều là ngày cuối đi chơi đấy.
- Vâng.
Xin lỗi Sún xong tôi bước về phòng rồi nhảy vào phòng tắm.
Nhớ lại những câu nói của Linh mà tôi cảm thấy hơi có lỗi. Đã hứa với Linh đến thăm mộ ba mẹ mà tôi lại thất hứa. Cứ để dòng nước cuốn trôi đi những mệt mỏi. Tắm xong tôi bước ra thì thấy thằng Hòa nằm trên giường rồi.
- Tao xin lỗi chuyện lúc nãy. Thằng Hòa nói
- Không sao đâu. Tao với mày xin cái đéo gì? Tôi lấy lược chải tóc.
- Mà ba mẹ tao sang nước ngoài rồi. Sách vở của 3 đứa mua rồi. Uyên cũng được ba mẹ mua rồi. Thằng Hòa nói tiếp
- Hở, bác Lan với bác Hùng qua nước ngoài làm gì? Tôi tiến lại thả mình vào giường hỏi nó.
- Đi du lịch, rồi ở bên đó với Gì tao một thời gian luôn.
- Ừ, mai là khai giảng rồi. Sướng quá.
- Ừ.
Nói chuyện luyên thuyên tí rồi 4 đứa lại lao vào bếp. Cô ôsin thì cũng mỉm cười nhìn 4 đứa tôi làm.
Nấu ăn xong dọn lên bàn nào là Cá rán, thịt kho, đùi gà rán, rau xào... Tôi thì ngán ngẩm thịt tại vì không biết ăn. Chỉ gắp rau với cá thôi.
- Ăn đi Quân, gắp toàn cá với rau thế. Uyên gắp cho tôi cái đùi gà rán.
- Ui cha, nhìn anh chị tình cảm quá cơ. Bé Sún thấy thế trêu
- Tình nè, cảm nè. Cốp cốp. Tặng Sún hai cái cốc đầu rồi chạy đi.
- Đứng lại, Aaaaaaaaa. Sún cầm cái môi đuổi theo tôi.
Đang chạy vừa ngoảnh lại thì tôi bị vấp phải cái ghế thế là ngã oạch xuống sàn. Thằng Hòa, bé Sún, Uyên thì cười hả hê như chưa bao giờ được cười.
- Ếch to không Quân? Uyên troll tôi
- Con này chắc là to lắm Uyên à? Thằng Hòa thêm vào.
- Chạy nữa đi anh. Bé Sún khươ khươ cái môi múc cơm trước mặt tôi.
Tôi đứng dậy xoa xoa cái mông thần thánh thì nhận được cái véo tai của Sún.
- Á t. h. a t. h. a cho anh. Đ. a. u. Tôi la oai oái
- Lúc nãy chạy nhanh lắm mà.
- H. u. h. u Uyên, cứu tớ. Hòa cứu tao mày. Tôi vờ khóc.
- CHẾT ĐI. Đồng thanh
- Chị Sún tha em. Tôi quay sang làm mặt cún con nhìn Sún.
- Mơ đi.
Bữa cơm mang đầy niềm vui của 3 đứa còn 1 đứa thì mặt mếu như chưa được mếu...[next]
Chap 28
Ăn cơm xong ai cũng về phòng nấy.Tôi thì lăn ra ngủ, đang ngủ ngon thì có cái gì ngứa ngứa mũi.
- H. ắ. t. t. t x. ì. Hai người làm gì thế, đang ngủ ngon thì phá làng phá xóm hả. Tôi dụi mắt thì thấy Uyên và Sún đang cười khúc khích.
- Cười gì đấy. Tôi xoa xoa mặt thì có dính cái gì đâu.
- Haha, hihi, hehe. Hai nhỏ vừa cười vừa chỉ vào mặt tôi.
- Mặt anh ngộ ghê. Sún nhe răng cười nói.
- Nhìn đáng yêu quá cơ. Uyên ôm bụng cười.
Tôi chạy vào soi gương thì. Ôi, một con ma cà rồng. Môi tôi thì đỏ, hai bên má hồng hồng, lông mi thì được tô đậm, ở ngay mũi thì được tô màu đỏ hình tròn, bên má được vẽ râu ria.
- Áááááááá. Tiếng hét thất thanh không ai khác chính là tôi.
Lấy sữa tắm rồi xoa lên mặt tẩy hết những màu vẽ ấy đi. Rồi bước ra với một vẻ mặt hình sự nhất.
- Uyênnn. Bé Sún thì chạy đâu rồi. Uyên thì nằm trên giường tôi cứ tiến thẳng tới Uyên.
- Q. u. â. n Q. u. â. n c. ậ. u. C. ậ. u đ. ị. n. h l. à. m g. ì. T. h. ế đ. ừ. n. g l. à. m b. ậ. y n. h. a. Uyên run run lắp ba lắp bắp nép vào trong góc tường rồi lấy cái gối ôm chặt vào người.
Tôi vẫn cứ thế leo lên giường từ từ đến gần Uyên. Nhỏ thì mặc cái quần ngắn, áo thun nhìn mà muốn phụt máu mũi.
- Vẽ nè, chết nè. Tôi lấy tay véo vào mũi Uyên rồi chạy phắn nhanh.
- Áááááá. MI ĐỨNG LẠI CHO TA. Tiếng hét có một không hai của Uyên.
Tôi thì vọt xuống chạy nhanh xuống nhà luôn không đợi Uyên gọi trợ thủ nữa.
- Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế. Thằng Hòa ngồi ở ghế sofa thấy tôi hớt hải nó hỏi.
- Hơn cả ma mày ơi, ở đây có chỗ nào trốn không. Tôi thở rồi nói.
- Ông Quân chạy đâu rồi, chết với bà... Bịch bịch. Tiếng nói vọng từ trên tầng vọng xuống và tiếng chạy xuống.
- Cứu tao mày ơi, nhà tao được tao là con trai. Tôi năn nỉ nó.
- Kệ mẹ mày, cho mày chết. Ai bảo đụng trúng tổ kiến lửa. Thằng Hòa nó cười.
- À được... Bốp... Nói xong tôi sút vào mông nó rồi chạy ra ngoài sân trốn, ngoái đi ngoái lại toàn không có chỗ nào trốn.
Đang rải mắt nhìn thì thấy có cái cây to, tán lá rộng ở trong góc sân. Tôi dùng vận tốc bàn thờ chạy đến cái cây rồi trèo lên.
Vừa trèo lên thì thấy hai nữ tướng đang lò dò tìm lung tung trong cái sân rộng thênh thang.
- Anh Kòi, trốn đâu rồi ra đi. Hứa với em dẫn đi chơi rồi nhé. Sún gọi lớn
- Tôi im lặng, không dễ lừa như vậy đâu.
Sau một lúc tìm không được hai nhỏ cũng vào nhà. Lúc đó tôi mới lò dó tụt xuống, rón rén đi như thằng trộm chuyên nghiệp.
Đang mải nhòm trong cái khe cửa thì không biết từ đâu có bàn tay đặt lên vai tôi.
- Ehèm, chà chà... Uyên nhìn tôi cười cười
- Uyên... Uyên xinh gái, tớ đi tiểu tí nhé... Tôi đang tính bước đi thì có thằng Hòa chặn phía trước rồi. Thằng này đâm sau lưng chiến sĩ.
- Anh Hòa đẹp trai, tha cho em. Tôi nhìn nó nói
- Xử thôi. Thế là 3 người kia xông vào làm nhục tôi, huhu, đời trai của tôi bị mất.
Giỡn một lúc rồi 4 đứa đi chơi, chứ không phải tôi và Sún nữa.
- Tao có đứa bạn, vào nhà nó đưa đi chơi luôn nha. Tôi đề nghị.
- Ok càng đông càng vui mà.
Uyên thì đi xe Sh, Sún thì đi xe của bé ấy, thằng Hòa thì lấy exciter chở tôi.
Hai trai hái gái đi cùng nhau, đi qua ai cũng nhìn. Bé Sún và Uyên xinh thế mà, hai thằng tôi thì được thơm lây.
Rẽ vào cái ngõ hẹp rồi dừng tại ngôi nhà nhỏ cuối ngõ.
- Ngoại ơi. Tôi gọi lớn vào trong
- Anh Quân. Cu Bo chạy ra ôm lấy tôi.
4 đứa bước vào nhà.
- Dạ con chào ngoại. Đồng thanh
- Các con ngồi chơi đi. Ngoại nhỏ nhẹ nói
- Dạ.
Đang ngồi thì thấy Hân từ bên ngoài chạy vào.
- Quân.
- Hi, cậu, đây là bạn của tớ Hòa, Uyên và đây là em họ tớ Thảo. Tôi giới thiệu từng người cho Hân.
- Hi, chào mấy bạn, mình là Hân. Hân mỉm cười nói
- Hi, chào bạn.
Ngồi nói chuyện một lúc thì tôi xin ngoại cho Hân đi chơi cùng. Ngoại đồng ý và dặn là đi chơi cẩn thận nhớ về sớm.
Thế là Hân lên ngồi Uyên và cuộc đi chơi bắt đầuuuu...[next]
Chap 29
Cuộc đi chơi bắt đầu, vì tôi mới tới Hà Nội nên không biết ở đâu đẹp mà tới, thế là mọi sự quyết định ở 4 người kia.- Anh đi ăn kem đi. Bé Sún đề nghị
- Ừ, đúng đó. Nắng thấy mồ à. Uyên thêm vào
- Ờ thì đi. Cả nhóm chạy tới một quán kem bên đường.
- Cô ơi lấy cho cháu kem vani, còn mọi người ăn kem gì? Thằng Hòa hỏi
- Như thế cả đi.
- Cô ơi cho cháu 5 li kem Vani. Thằng Hòa nói tiếp
- Của mấy bạn đây. Tiếng thằng phục vụ
- Cảm ơn. Uyên cười nói
Thằng đó nhìn Uyên không chớp mắt, lại một thằng dính chưởng.
- Chị Hân, chị quen anh Kòi lâu chưa? Bé Sún quay sang Hân hỏi
- À chị mới quen Quân thôi. Hân nhẹ nhàng nói.
- Anh Kòi đi đâu cũng quen toàn con gái nhỉ? Chị Uyên cũng quen luôn... Chậc... Chậc. Sún múc kem rồi nói suýt làm tôi phụt kem ra.
- Ớ, muốn ăn cốc hả Sún. Tôi giơ tay lên
- Mày còn cãi. Thằng Hòa không giúp anh em mà nó còn nhào thêm zô.
- À mà Hân, mai khai giảng rồi nhà cậu tới trường cũng khá xa. Hay là lấy xe đạp điện của tớ mà đi. Tôi nói
- Thôi, tớ không cần đâu. Tớ đi bộ quen rồi. Hân lắc đầu đáp
- Lấy mà đi, k. h. ô...
- Hân không thích đi, sao Quân cứ ép thế? Uyên ánh mắt khó chịu nhìn tôi nói.
- Ơ. Tôi khó hiểu nhìn Uyên
- Thôi, tất cả ăn đi rồi mà đi chơi nào. 15h rồi đấy. Thằng Hòa nói
- Ừ
Cả nhóm ăn xong, thì lại phóng xe tới công viên chơi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi bước vào trong công viên. Nhìn xung quanh thì toàn là trò chơi. Tàu lượn, bắn súng, đâm xe...
- Đi tàu lượn đi. Thằng Hòa đề nghị
- Hân đi thôi. Tôi cũng muốn thử chơi xem như thế nào, Uyên và Bé Sún thì hí hửng lắm.
- Tớ sợ. Hân cúi xuống lí nhí nói
- Không sao đâu, có tớ đây nữa mà. Tôi mỉm cười
- Ờ, hihi.
Thằng Hòa được phân công đi mua vé. Mua xong cả đám bước lên ngồi.
Tôi ngồi bên giữa Hân và Uyên. Bé Sún ngồi bên kia với thằng Hòa.
Cái tàu chuyển đi từ từ rồi bắt đầu nhanh dần, nhanh dần và...
- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ. Tiếng hét thất thanh của Hân và tôi mấy đứa kia thì vẫn bình thường, tay Hân nắm chặt lấy tay tôi nhìn sang thì thấy tóc Uyên và Hân rối xù nhìn hay lắm.
Đi một vòng nữa rồi cũng xuống, tôi và Hân thì đi loạng choạng.
- Vui quá... Sún nói
- Chả vui. Tôi mặt đỏ nói
- Đúng là đồ nhà quê. Uyên nói, tôi thì ngước mặt nhìn Uyên. - Đúng, nhỏ nói đúng. Tôi không những là một thằng nhà quê mà còn nghèo nữa. Tôi suy nghĩ rồi tự cười khẩy.
- Sang gắp thú đi anh. Sún kéo thằng Hòa đi, tôi thì đi bên Hân, nhỏ cũng đang choáng mà.
Bước tới chỗ gắp thú, thằng Hòa đi đổi xu để gắp.
Bé Sún thì đòi con thỏ bông màu xanh lá ở trong. Thằng Hòa chỉnh chỉnh để gắp nhưng gắp mãi không được. Gắp lên gần đến nơi nó lại tụt xuống. Sún thì đứng cổ vũ, Uyên thì lấy điện thoại tự sướng.
- Ax. Khó quá. Thằng Hòa bực tức
- Ứ biết đâu, phải lấy cho em.
- Hân thích con nào tớ gắp cho. Tôi quay qua hỏi nhỏ
- Tớ thích con con rùa xanh ấy. Hân rụt rè chỉ về phía con rùa.
- Sao lại thích con đó. Tớ thấy có gì đẹp đâu. Tôi tò mò hỏi
- Vì con đó ngố g. i. ố. n. g...
- Quân cho mày 5 xu nè, tao chán ngấy rồi. Thằng Hòa cắt đứt đoạn đối thoại của tôi và Hân.
- Đợi tớ tí. Tôi nhận 5 xu của thằng Hòa và tiến lại trò chơi. Đây là lần đầu tiên tôi được chơi cái này.
Run run chỉ để gắp con rùa mà không được. Xu thứ 2 tôi chỉnh được và gắp được cái chân con rùa rồi đưa lên nhưng lên được tí nó lại tụt mất. Tiếp tục xu thứ 3, tôi cẩn thận từng tí, rồi nhẹ nhàng chỉ cho cái tay gắp ở bên trong rồi từ từ rút ra.
- Á được rồi. Sún hét lớn
- Xem ra Quân cũng giỏi nhỉ, mà cho tớ con rùa ấy đi. Uyên cười nhìn tôi nói.
- Ơ, khi khác được không, tớ gắp cái này cho Hân rồi. Tôi tiến lại tặng Hân.
- Nè của cậu nè.
- Hihi, cảm ơn. Hân híp mắt cười
- Hừ. Tôi nhận được ánh mắt giết người từ Uyên.
- Thằng này được, đưa tao 2 xu đây. Tao sẽ gắp được cho bé Sún. Thằng Hòa giật lấy 2 xu trong tay tôi. Nó tiến lại gắp nhưng đều không được.
Bé Sún thì khỏi phải nói, mặt gần mếu. Tôi cũng bó tay tính trẻ con của Sún.
Cả 5 đứa lại tiến vào trong ngôi nhà ma...[next]
Chap 30
Mua vé để vào ngôi nhà ma, cái này thì tôi thường đọc truyện teen nên biết, chứ không biết ngoài đời nó thế nào. Truyện teen đấy là mấy đứa ở lớp tôi in ra tôi cũng đọc qua, chứ có điện thoại đâu.- Ở bên trong có sợ không mày. Tôi hỏi thằng Hòa, nói thật tôi sợ ma lắm. Ở dưới quê có cây cầu mà toàn nhảy cầu, chết đuối.
- Vào là biết.
- Sún, em sợ không? Tôi gãi đầu hỏi Sún.
- Đương nhiên, con gái ai mà không sợ. Hỏi thế cũng hỏi. Uyên khó chịu nhìn tôi nói.
- À ừ. Tôi cũng không biết hôm nay Uyên thế nào mà cứ hay nổi cáu với mình.
- Đi với tớ.
- Ờ hi. Hân cười nhìn tôi, tôi thì rất thương Hân. Thương với tư cách một người bạn, một người anh trai vậy. Hân thì ba mẹ mất, nhà nghèo. Một mình nuôi cả nhà, Hân rất giống tôi, tôi muốn quan tâm chăm sóc nhỏ.
5 đứa bước vào trong ngôi nhà ma, mới bước vào nhìn quanh toàn máu là máu, sọ người lăn lốc lốc giữa đường đi. Đi tới một đoạn thì thấy có một con ma tóc rối xù, tay thì khươ khươ và cất những tiếng cười ghê rợn.
Tôi thì nhắm mắt đi, Uyên, Hân, Sún thì hét lên chỉ có thằng Hòa là ung dung bước đi.
Tiếp đoạn nữa thì thấy trong cái cửa sổ có một đứa bé tim, phổi, ruột phơi ra. Tôi chỉ dám nheo mắt nhìn thôi. Uyên thì khoác tay tôi đi, Hân cũng thế. Riêng bé Sún thì nhắm mắt níu áo thằng Hòa bước đi.
Những âm thanh ghê rợn phát ra, đi một lúc lại thấy có cô gái đang thắt cổ máu me đầy mình đang được treo phía trên nhà. Tôi thì rớt mồ hôi. Đi một lúc nữa cũng thoát khỏi cái ngôi nhà chết chóc kia. Vừa bước ra thì mặt đứa nào cũng phờ phạc, thằng Hòa thì không.
- Lần sau không đi nữa đâu. Sún nói
- Hehe, vui mà. Thằng Hòa nhe răng cười
- Thôi, về đi. Em sợ tối không ngủ được đây nè.
Cả đám lại phóng xe về rồi lại rẽ sang quán càfê tôi làm để uống càfê.
- Chị Hương. Vừa xuống xe tôi vọt vào trong luôn.
- Ơ, Quân, em về lúc nào thế? Chị ấy quay sang hỏi
- Dạ lúc sáng.
- Thế bé Linh đâu.
- Dạ có lẽ Linh đang ở nhà. Mà mai em đi học rồi, em làm ca tôi nhé chị.
- Ừ. Sao cũng được.
- Dạ, thôi em ra với bạn đây.
Ra ngoài kia thì thấy Thằng Trung, Khánh, Phương, Quang và nhóm tụi tôi đang ngồi ở bàn rồi.
- Uầy, sao tới đây cả thế? Tôi nhìn sang thì mấy thằng đó không hề ngó ngàng đến mà 4 thằng đó đang lo chém gió với Uyên với Hân.
- Bạn là Uyên à, nhìn bạn xinh quá à. Có nét đẹp của ngôi sao hoa hậu ấy. Thằng Trung chém gió
- Ừ. Hihi. Uyên mỉm cười
- Uyên xinh nhưng Hân cũng chả khác gì. Hân có nét đẹp tự nhiên. Thằng Phương nhìn Hân nói.
Tôi thì cũng lắc đầu với bọn hám gái này.
Đang lúc cao trào thì ở bên ngoài có 5 người bước vào, họ thu hút ánh nhìn từ mọi người trong quán.
- Ê, người yêu băng giá của mày Quang kìa. Thằng Hòa chỉ vào Linh
- Tí tao phải sang làm quen mới được. Thằng Quang chắc chắn.
5 người gồm thằng Bảo, Nhật, Trâm, Nhi, Linh. Họ bước vào rồi bàn phía bên bàn chúng tôi.
- Chà chà, mày khó vụ này rồi Quang ơi. Thằng Khánh lắc đầu chỉ về phía hai thằng đi cùng
- Thôi, uống càfê rồi về cũng 16h30 rồi đấy. Tôi nói
- Anh Quân. Nhỏ Trâm thấy tôi liền gọi.
- Mày quen nhỏ đó hả Quân. Ghê, tí cho anh em cái info đi.
- Tao quen thui, chỉ biết tên à. Tôi nói nhìn sang Hân thì ánh mắt khác khác, Uyên cũng vậy.
- Hi, chào. Tôi quay lại chào Trâm
- Sang đây ngồi chơi đi. Nhi thêm vào
- Sang đi mày, sang đuê... Mấy thằng bạn đuổi tôi
- Chào mấy bạn. Tôi gãi đầu cười đang tính ngồi xuống thì.
- Ai cho ngồi, chỗ anh ngồi đây à. Linh lạnh lùng nói, hôm nay nhỏ mặc quần jean, áo trắng dài tay.
- Ờ, thế thôi mình qua đây để chào thôi. Mình về. Tôi biết Linh đang giận.
- Kút đuê. Thằng Nhật nói, tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Khi ở nhà Linh tôi tưởng hắn tử tử tế lắm chứ. Đúng là không thể nhìn bề ngoài.
- Không cần đuổi.
- Nhật bạn nói gì thế, tôi mời Quân sang đây mà. Nhi nói lớn.
- Không sao đâu mà. Thôi, tớ về đây. Tôi mỉm cười nhìn Nhi. Nhi và Trâm chắc là cũng con nhà giàu nhưng họ không giống như mấy thằng nhà giàu khác. Không khinh thường tôi.
- Thằng nhà nghèo mà đòi leo cao. Thằng Bảo nói vào, thế là hai thằng đó cười. Mới sáng mới nhăn nhau giờ lại hợp tác rồi.
Mấy đứa bạn thì đang lo chơi, chém gió nên không nghe tôi và mấy người ngồi ở bàn kia nói gì.
Tôi bước về phía bàn bọn tôi, rồi tự nhiên quay sang nhìn Linh, nhỏ vẫn bấm điện thoại giống như chưa có chuyện gì ấy...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN