Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 101
Một lúc sau, thì Hân cũng về. Tôi lại lom khom bước lên phòng để nằm một giấc.- Sặx. Uyên sao cậu nằm đó. Về phòng ngủ đi. Mở cửa ra đập vào mắt tôi là nhỏ nằm nghiêng đang ôm cái gối, tay thì lướt điện thoại.
- Không! Không thèm nhìn tôi mà lo bấm bấm.
- Ơ, thế tớ nằm đâu!
- Lên mà nằm, ai cấm cậu đâu.
- Thế thì lên, sợ gì. Tôi nhảy lên nằm một bên nhỏ nhưng cách ra tầm 3 gang tay. Quay sang nhỏ thì thấy đang lướt wap.
- Ngủ đi. Nói xong Uyên lấy cái chăn đắp lên quá ngực tí.
- Sặx, cậu về phòng đi, sao nằm đây. Tôi ngồi bật dậy. Tưởng Uyên đùa ai dè Uyên liều đến thế.
- Cậu cũng là 3D thôi. Chị em ta nằm chung bình thường mà. Nhỏ tỉnh bơ đáp, ánh mắt nhìn tôi vẻ trêu chọc.
- Hở. Nằm luôn xem ai sợ ai.
Nằm một lúc, thì tôi quay sang thấy Uyên ngủ rồi.
Vội chắp tay sau đầu và nhìn lên trần nhà. Rồi lại nhìn qua Uyên.
Uyên nằm ngủ khuôn mặt quay sang phía tôi. Nhỏ có khuôn mặt trắng, bờ môi nhỏ nhắn chúm chím. Từng sợi tóc khẽ tung bay phía trước.
Uyên thật xinh khi không phải nói là quá xinh. Lúc này đây tôi thấy một thiên thần đang ngủ... Tôi cứ nhìn Uyên, tôi giống như bị mê hoặc bởi con người ấy.
Tôi lấy tay vuốt lại sợi tóc cho nhỏ rồi tính chạm vào má nhưng rút tay lại. Nhưng hành động vẫn thắng ý nghĩ. Tôi nhẹ nhàng lấy ngón trỏ sờ nhẹ vào má Uyên. Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi ra từ từ trên khuôn mặt.
Lần đầu sờ má con gái tôi có một cảm giác thinh thích. Nhìn thấy bờ môi Uyên, tôi xích lại gần hơn khuôn mặt Uyên. Từng hơi thở của nhỏ phả vào mặt tôi. Tôi rón rén làm thật nhẹ nhàng, gần thêm nữa thì mũi tôi đã chạm chạm mũi Uyên. Tí nữa là hôn được môi, chỉ cần thêm mấy giây nữa là được rồi... Bỗng, mắt nhỏ mở to ra làm tôi giật mình tay quơ loạn xạ, mặt quay sang phía khác, tim đập nhanh hơn, thở khó hơn.
- Quân, cậu... Uyên ngồi thẳng dậy nhìn tôi.
- Uyên Uyên à. Lúc nãy nãy ý. Tớ tớ... chỉ là tớ tớ. Chỉ là. Tôi ngắc ngứ, thở mạnh.
- Cậu nói đi, cậu tính làm gì? Uyên nói tiếp, có vẻ nhỏ không bỏ qua chuyện này. Mà hôm nay không biết mình bị cái gì mà làm thế không biết. Ôi @@.
- Uyên à! Tớ tính tính... à mà cậu ăn hoa quả không tớ xuống lấy cho. Tôi vừa kịp ngồi dậy chưa kịp đi thêm bước nào nữa thì bị nhỏ gọi lại.
- Cậu nói nhanh. Uyên nói giọng lạnh lùng.
-...! Tôi im lặng.
- Cậu tính làm gì hở? Uyên đưa ánh mắt thách thức nhìn tôi
- Tớ tớ xin lỗi. Tôi cúi mặt xuống giọng lí nhí như trẻ con bị phạt.
- Cậu nhìn vào mắt tớ này. Uyên nói
-...! Ngước mắt nhìn nhỏ.
- Ưm.ưm. Không nói không rằng Uyên hôn lấy môi tôi. Tôi cảm giác có một dòng điện chạy qua người, từng bộ phận trên người bị đơ một lúc. Một bờ môi mềm mại cuốn lấy môi tôi. Uyên nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tôi, tôi như bị mụ mị cuốn vào trong mê cung do nhỏ tạo ra. Mắt nhắm từ từ và tôi có thể cảm nhận hơi thở mạnh hơn từ Uyên. Đó là lúc tôi biết hôn một ai đó.
- Hì. Uyên cười thở từng hơi thở mạnh vì hôm cũng tầm 1phút nên thiếu ôxi.
- Tớ xin lỗi. (Hôn xong rồi xin lỗi người ta@@ hên chưa bị uýnh)
- Ngủ đi, 18h rồi. Tí bắt xe về nhà. Uyên không đề cập gì đến chuyện xảy ra.
- Cậu ngủ đi, tớ tớ vào rửa mặt tí. Tôi nói.
- Có Duyên thật đó. Lúc đó cũng như vậy nhưng hơi khác tí. Hihi. Uyên cười.
Bước vào trong rửa mặt cho tỉnh táo rồi ngón tay tôi bật chợt sờ lên môi. Không biết phải diễn tả như thế nào đây nữa. Tôi bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Bước ra phòng, thấy Uyên đang ngủ không dám làm liều nữa tôi bước xuống nhà xem mấy thằng bạn như thế nào?
Xuống thì thấy chắc thằng Hòa đang nằm giữa sàn nhà. Tụi kia chắc được mấy nhỏ gọi dậy về rồi...
- Ê Hòa, dậy mày. Tôi lay lay người nó.
- Mày kút đi, bia đâu. Uống tụi mày. Zô nào... Thằng Hòa nó nói rồi giơ tay ra loạn xạ.
Tôi cũng kệ, rồi bước ra ngoài sân ngồi. Ngồi một lúc thì thấy Sún ngồi xuống cạnh bên.
- Anh nhớ nhà à? Bé Sún hỏi.
- Ừ, hi. Mà tối nay anh về quê đấy. Ngày kia lại lên.
- Vâng.
- Ở nhà nhớ ngoan nghe chưa cô nương? Tôi xoa nhẹ đầu Sún.
- Đừng xoa đầu em mà. À mà anh đợi tí, em lên soạn ít đồ áo đưa về cho Cún. Nói xong nhỏ chạy lên phòng để lại một mình ngắm sao...
[next]
Chap 102
Lấy áo quần của bé Sún bỏ vào balô để đem về cho bé Cún. Tôi cũng lấy tạm hai bộ nhét vào luôn. Nhìn vào điện thoại nhỏ Uyên thì cũng 19h30 rồi. Hình nền điện thoại là hình nhỏ đang chu mỏ sociu. Đang lơ ngơ nhìn thì có người gọi tới lưu là Mámì.- Uyên, Uyên. Dậy. Có người gọi điện kìa. Tôi vừa nói vừa lắc lắc vai nhỏ.
- Ưm... ưm. Nhỏ quay qua hướng khác rồi đạp tung cái chăn ra.
Nhỏ mặc một cái quần ngắn, áo rộng dài.
- UYÊN, DẬY. CHÁY NHÀ, DẬY NHANH. Tôi hét lớn vừa hét vừa lắc lắc vai nhỏ.
- Hả, cháy nhà. Cháy, chạy nhanh. Nhỏ luống cuống, lắp bắp chạy ra cái cửa.
- Haha, chịu dậy rồi hả. Mámì gọi nè. Mà lần sau nhớ mặc quần dài vào nhé. Tôi đưa cái điện thoại cho Uyên. Nhỏ cầm lấy mái tóc rối xù, vừa cầm điện thoại vừa ngáp dài rồi bước về phòng.
Tôi nhảy lên giường nằm 2 tay 2 chân dang rộng ra. Hít thở một cái thật sâu tôi nhận thấy được mùi thơm của Uyên để lại. Ôm chiếc gối của Uyên lúc nãy ôm ngủ.
Ôi. Gối cũng thơm@@. Bỗng...
Tôi ngồi bật dậy, như vậy là sao? Tại sao mình lại làm vậy chứ? Quay sang nhìn chiếc gối rồi suy nghĩ lại việc mình làm lúc nãy...!
- Cốp... ui za. Tôi tự gõ vào đầu mình rồi lắc đầu.Mình điên rồi, điên rồi...
Bước xuống nhà dìu thằng Hòa lại ghế sofa nằm rồi tôi chạy ra ngoài sân lấy xe phóng đi.
Hà nội về đêm rất đẹp. Những ánh sáng của đèn LED ở các biển quảng cáo... Tạo nên một không gian trong ánh đèn rất lung linh.
Đi loanh quanh Hà nội thì thấy bên đường có cái quán cầm đồ. Tôi vội phóng tới.
- Anh ơi! Cho em hỏi cái điện thoại to to ý bao nhiêu tiền ạ? Tôi lấy tay chỉ vào cái Samsung galaxy Y.
- Cái đó 1triệu2 em. Chủ quán nói.
- Thế anh lấy cho em cái máy đen đen đấy đi. Bao nhiêu anh?
- 1280, 200k em à!
- 150k bán không anh? 150k thì em mua.
- Thôi, anh bán rẻ cho chú. Suy nghĩ mấy phút rồi ổng mở cửa kính lấy ra đưa cho tôi cái điện thoại. Tôi rút tiền ra và trả cho anh ý.
Bước ra khỏi quán hí hửng như trẻ con nhận được quà. Thế là có điện thoại rồi, giờ chỉ cần đi mua cái Sim nữa là Ok.
Chạy lòng vòng thì cũng mua được, rồi phóng về nhà...
- Anh Kòi, đi đâu về thế? Sún ngồi xem fim hàn vừa quay qua hỏi tôi.
- Hehe, anh đi mua điện thoại nè. Nói xong tôi rút trong túi ra cái cục gạch đen xì.
- Anh mua bao nhiêu? Đưa đây em gọi qua em lưu số điện thoại anh?
- Nè.
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Ngồi một lúc thì cũng chuẩn bị đến giờ ra bắt xe. Tôi dặn bé Sún là mai nhớ nhắc thằng Hòa là tôi và Uyên xin nghỉ phép một ngày.- Ơ, sao chị Uyên lại đi cùng anh? Sún nhíu mày hỏi tôi.
- Nhỏ đòi đi, em biết đấy. Anh không cản được. Tôi quay sang nói nhỏ.
- Thì thầm gì đấy?
- Uyên cậu xuống rồi hả. Nói gì đâu. À mà tớ mới mua điện thoại. Hehe.
- Đâu. Điện thoại gì?
- 1280 đó chị. Sún đưa điện thoại ra.
- Cũng được. Điện thoại này mà nhắn tin với người yêu thì nhất luôn rồi Quân nhỉ.
- Ờ hè.
- À mà, quần áo đâu? Sao chỉ mặc cái quần jean, áo thun thế hả và cái túi thế hả? Tôi ngạc nhiên hỏi.
- "Thì lúc về quê có ai đó mua quần áo mà... " Uyên ghé tai nói nhỏ với tôi.
-...! Tôi im lặng đỏ mặt.
- Thế thôi, bé ở nhà ngoan nha. Khi nào về anh có quà. Ok...
- Vâng thế hai anh chị đi đi. Nhớ có quà cho em là được.
Bước ra khỏi nhà, tôi và Uyên đi bộ sải bước trên đường.
- Uyên cậu gọi cho ai thế? Tôi quay qua hỏi nhỏ khi thấy đang nói chuyện với ai đó.
- Linh, cậu ấy sắp tới rồi.
- Oh, hi.
Đợi một lúc thì thấy bóng dáng phía xa xa là một cô gái đang đeo headphone. Tóc đang bay bay trong gió. Ling mặc một cái áo xanh ngắn tay, khoác bên ngoài là cái áo đen dài. Nhỏ mặc một cái quần jean xanh, bó. Với chiếc túi màu đỏ khoác chéo ngang vai...
Một lúc sau, thì cả 3 cùng bước lên xe...
[next]
Chap 103
Bước lên xe thì cũng có vài vị khách rồi. Uyên chọn cho mình chỗ nằm phía bên trái, tôi nằm giữa, Linh bên phải...- Linh, tớ mới mua điện thoại đó. Tôi quay qua hí hửng khoe với nhỏ.
- Ừ. Linh đáp ngắn ngủn, cộc lốc.
-...! Tôi im lặng không nói gì. Lại không biết có chuyện gì nữa không biết.
- Uyên.
- Hở.
- Cho tớ mượn điện thoại tí. Tôi nói.
- Làm gì?
- Thì tớ lấy ít số điện thoại của tụi thằng Hòa mà. Tôi đáp chắc nịch.
- Nè. Cấm nghịch lung tung á.
Mở danh bạ ra thì thấy mới lưu được hai số. Bé Sún thì được nhỏ lưu là "Sún Baby"
Uyên thì lưu "Uyên s2"
Ấn một lúc thì lưu số của thằng Hòa, Khánh, Trung...
- Trả nè. Tớ ngủ đây.
- Ừ.
Đôi mắt líu ríu lại, mi mắt nặng trĩu dần. Tôi chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Cuối cùng cũng đã về, xe dừng lại ở ngã tư Thị trấn. Xem điện thoại thì 6h50phút. Thế là 3 đứa lại tìm đến quán nào đó để ăn sáng luôn.
- Linh, Uyên hai cậu ăn gì?
- Tớ thích ăn Phở bò. Uyên lấy ngón trỏ gõ gõ ở môi rồi mỉm cười đáp.
- Tớ cũng ăn phở bò. Linh nói.
- Thế tớ ăn phở gà. Tôi đáp rồi 3 đứa đi xuống phía dưới thì thấy quán bán phở rồi.
- Quân, tớ chưa đánh răng. Uyên nhăn mặt nói.
- Không đánh răng 1 bữa có sao đâu, Linh nhỉ!
- Đúng rồi đó, hì. Linh híp mắt cười.
- Thế thì OK luôn.
- Cô ơi! Cho cháu 2 bát phở bò, 1 phở gà ạ! Tôi gọi
- Mấy đứa đợi tí có liền đó. Cô chủ quán nói.
- Vâng.
- Linh, tí về gặp tụi thằng Tuấn thì sao nhỉ. Tôi ngồi chống cằm nói.
- Gặp mà dám làm gì thì tớ uýnh chết luôn, hìhì. Nhỏ híp mắt nói.
- Tuấn nào? Uyên hỏi.
- Thì người Linh yêu đó... hehe.
- Bụp. Ai là người yêu hắn. Linh đập vai rồi lườm tôi nói.
- Hahaha, ngượng làm gì? Tớ biết mà, hehe. Tôi trêu khiến nhỏ đỏ mặt.
- Ááááá. Tiếng hét thất thanh của tôi khi bị Linh véo sau hông.
- Này, hai người xem tôi như không khí hở. Uyên càu nhàu.
- Phở của 3 đứa đây, ngon miệng nhé. Cô chủ quán bước ra đưa cho chúng tôi 3 bát phở.
- Ăn ngon miệng nhé, hì! Tôi nói rồi cúi đầu vào ăn mặc kệ hai nhỏ làm gì thì làm.
Ăn uống no nê, ngồi nghỉ một chút tôi lại xách balô lên và tiến bước về nhà.
- Quân nhà cậu còn xa không? Uyên vừa đi vừa quay qua hỏi.
- Hơn 1km nữa là tới.
- Đi bộ cho khoẻ người...
Đi tầm 100m nữa thì cánh đồng quê tôi hiện ra. Cánh đồng hôm nay không có lúa mà thay vào đó là một cánh đồng chỉ toàn phơ phất những gì còn sót lại sau mùa gặt. Ba đứa bước song song trên con đường về nhà.
Uyên thì nhí nhảnh lấy tay nhổ cây cỏ may bên mép đường. Nhỏ hươ hươ trước mặt rồi đưa từ từ lại gần thổi. Nhỏ ngây thơ vậy đó, bông cỏ may ý khi đi qua thường đâm vào quần áo khiến ta khó chịu.
- Linh, cậu về quê lúc trước có gì vui không? Uyên quay qua hỏi.
- Có chứ, được đi ôm lúa, được bắt chuồn chuồn... Nói chung nhiều thứ vui lắm. Tha hồ cậu chơi, hìhì. Linh nói rồi nhẹ nhàng vuốt tóc.
- Ôi trâu bò kìa, chiều đi trâu nha Quân. Tớ thích cưỡi lưng trâu. Uyên chạy lại cầm tay ánh mắt long lanh nhìn tôi.
- Ờ nhỏ hâm. Giờ về rồi ngủ một giấc đã rồi tính.
- Chiều tớ cũng đi. Linh nói xen vào.
- Ok. Mà hai cậu ở đây đừng chạy lung tung nhé. Đừng hớp hồn hết trai xóm tớ ha.
- Cứ thích thế! Plèu... Uyên cười rồi lè lưỡi trêu tôi.
- Sặx...
Bước đi trên quãng đường dài, một lúc thì gần về tới nhà.
Đang đi thì gặp ngay thằng Hiếu đang đi trâu hướng ngược lại.
- Quân, mày mới về à? Nó đi chiếc dép tổ ong quần ngắn, áo thun, mũ cối.
- Tao về với hai đứa bạn. Mai lại ra nè. Tôi đáp.
- Thế dẫn bạn về nghỉ đi. Tao đi trâu tí rồi tao về.
- Ok.
- Mà tí nhớ giúp tao làm quen 1 trong 2 nhé mày. Nó ghé tai nói nhỏ.
- Rồi rồi. Thôi, tao về đây.
- Ừ.
Đi về đến nhà thì thấy ba mẹ cũng sắp chuẩn bị đi làm.
- Ba mẹ, con mới về nè.
- Ơ, Quân à con...
- Cháu chào cô, chào chú ạ. Linh và Uyên đồng thanh.
- Linh à con, hihi. Ba đứa vào nhà đi. Ba tôi nói rồi cùng mẹ tôi bước vào trong.
- Hai cháu uống nước lọc nhé! Nhà không có gì nên hai cháu thông cảm. Mẹ tôi rót nước khi tôi đang cất balô.
- Dạ không sao đâu, Cô cứ để chúng cháu tự nhiên ạ. Uyên nói rồi nhìn xung quanh nhà tôi.
- Thôi, ba mẹ đi làm đi. Tí để con đi đón bé Cún cho.
- Thế mấy đứa ở lại chơi nhé.
- Vâng...
[next]
Chap 104
Một lúc thì ba mẹ cũng đi làm, chỉ còn 3 đứa tôi ngồi trong nhà.- Hai cậu lên giường nằm ngủ đi, mệt rồi đó. Tôi quay sang nhìn hai người.
- Ờ, hi. Nói xong hai nhỏ cũng ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Tôi thì nằm phòng ba mẹ, Linh và Uyên thì nằm giường của bé Cún.
Sự mỏi mệt của chuyến đi xe đường dài đè nặng lên đôi mắt tôi. Từng suy nghĩ của tôi đều chìm sâu vào giấc ngủ.
- Ứ... ưm. Tôi nhíu mày lấy tay che đi những ánh nắng gắt của buổi chiều ở quê. Ánh nắng khẽ xuyên qua khung cửa sổ và những khe hở ở trên nóc nhà.
Tôi vươn vai và bước ra ngoài thùng nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn qua giường thì không thấy hai nhỏ ấy đâu.
- Uyên, Linh hai cậu làm gì đấy? Tôi nghe tiếng nói chuyện ở sau vườn. Bước ra thì thấy hai nhỏ đang trèo trên cây khế, miệng thì vừa nhai vừa nói cười.
- Đang trèo cây, ăn khế không thấy hả. Linh nói.
- Hai cậu ngủ không quen hả.
- Hì, không có đâu.
- À Quân, dẫn tớ đi trâu đi. 15h rồi. Uyên nhẹ nhàng nhảy xuống cây rồi líu ríu nói.
- Nắng thế này, hai cậu đi không đưa áo nắng thì đen tớ không chịu nha. Tôi thở dài nói.
- Tớ đưa nè. Nhưng chỉ có một cái. Linh nói.
- Quân, cậu có áo dài tay nào đưa tớ mượn đi. Uyên nhõng nhẽo nói.
- Rồi rồi, hai cô nương. Giờ để tớ ăn cái đã. Mới ngủ dậy đói quá.
Sau một lúc 3 đứa chiến tranh với 3 bát mì tôm thì cũng no nê.
- À mà, bé Cún đâu rồi?
- Lúc nãy bé đi học về thấy cậu đang ngủ nó chạy lại quạt cho cậu rồi ăn cơm, mới đi học đó. Uyên nói một tràng dài.
- Ờm.
Vào chuồng mở trâu ra. Tôi thì mặc áo thun quần ngố. Linh thì áo dài tay, quần jean tóc được búi cao lên. Còn Uyên nhỏ mặc một cái sọc carô dài tay, quần jean, tóc xõa ngang lưng làm tôn lên vẻ đẹp thường ngày của hai người đó.
- Đi, cha cha. Uyên xắn ống tay áo, lấy cái que đập vào lưng trâu, nhỏ vừa đập vừa nhe răng cười thích thú.
- Cho tớ sờ nó tí nha Quân. Linh quay sang hấp háy mắt nhìn tôi.
- Sờ đi, hi.
- Nhưng tớ hơi sợ. Linh đưa tay gần tới da trâu rồi lại rút tay lại trông mà buồn cười.
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Quay sang Uyên thì nhỏ cứ híp mắt cười khi cứ lấy ngón tay trỏ chạm vào lưng trâu rồi lại rút lại một cách nhanh chóng. Nhìn mà tôi phải lắc đầu cười phì, đúng là Ngốc mừ @@.- Tớ, tớ cưỡi trâu nha Quân. Nhìn thấy thích quá à.
- Thôi, hai cậu tha cho tớ giùm.
Đi trên con đường làng toàn cây cối hai bên đường Uyên thì nghịch gấp 10 Linh. Nhỏ cứ giống như mấy đứa trẻ con vậy, nhìn mấy thứ gì lạ, hay hay là cứ chạy tới.
Đang đi gần tới chỗ để thả trâu nhỏ Uyên đi qua thấy một cụ bà đang ngồi đâm trầu ăn thì nhỏ chạy tới hỏi han liền.
- Bà ơi bà! Bà cho con hỏi bà đang làm gì thế ạ.
- Bà đang đâm trầu nè cháu. Bà cụ móm mém trả lời.
- Quân, đâm trầu là như thế nào? Linh đập vai hỏi tôi.
- Là lấy 1 cái cối rồi đem trầu và cau bỏ vào rồi lấy một thứ nhọn đâm nhỏ nó ra rồi ăn. Tôi đáp.
- Vậy hả. Mà ăn có ngon không? Linh ngây thơ hỏi tiếp.
- Tớ cũng chưa thử, hìhì. Tôi gãi đầu đáp.
- Mà đâm trầu là gì ạ? Uyên nhíu mày hỏi tiếp.
- Là để nhuộm răng cháu à. Bà cụ cười phì.
- Vâng.
Thả trâu ở giữa đồng mấy bác hàng xóm cũng hỏi han về hai cô nhóc đi cùng tôi.
- A thằng Quân đưa bạn gái về ra mắt gia đình à? Bác Thìn cười rồi nhìn qua hai thiên thần đang đứng trong bóng râm cười nói tám chuyện.
- Dạ đâu, bạn cháu đấy. Tôi cười gượng rồi liếc mắt nhìn qua hai nhỏ.
- Quân, Quân. Linh vẫy tay gọi tôi.
- Sao thế?
- Xuống kia bắt cua đi. Linh chỉ chỉ xuống dưới cánh đồng.
- Thôi, xin hai người. Bẩn về không có quần áo mà thay đâu. Tôi làm mặt mếu.
- Có nhà tài trợ rồi. Sợ gì? Xuống bắt đi Linh. Uyên nháy mắt nói.
- Chuẩn, hihi.
Nói xong, hai nhỏ chạy xuống đồng, từng lớp bùn dưới đồng bắn lên đôi chân trắng tuốt của hai người ấy.
- Cua, cua kìa. Để tớ. Uyên xắn hai ống tay áo, rồi đi từ từ đi tới chụp. Tôi và Linh thì nhìn xem thành quả của Uyên ra sao... Bỗng...
- Á đau, đau. Mày thả tao ra không? Thả tao ra. Uyên nhảy chân cao chân thấp, tay hất mạnh con cua ra. Tôi và Linh nhìn mà ôm bụng cười. Còn Uyên thì nhăn mặt vì đau. Đôi tay trắng giờ thay bằng một màu nâu sẫm của bùn.
- Còn cười nữa à! Uyên phụng phịu, đôi mắt long lanh nhìn tôi.
- Hì, không sao. Ai bảo cậu bắt làm gì? Tôi nín cười cố gắng nói ra từng chữ.
- Nhớ đấy... Hứ
[next]
Chap 105
Bước lên bờ với vẻ mặt phụng phịu, Uyên cúi mặt xuống, chân thì đi kiểu như bực mình lắm.- Uyên, tìm chỗ rửa tay chân đi. Bẩn quá. Linh cười nhẹ rồi nói.
- Ừ hi.
- Quân, cậu tìm chỗ rửa tay đi. Linh quay qua hỏi tôi.
- Xuố... Tôi chưa kịp nói.
- Hay xuống kia rửa tay đi. Uyên híp mắt rồi chỉ xuống dưới phía dòng sông đang chảy.
- Cậu khùng hả. Xuống đó lỡ may trật chân rơi xuống thì sao? Tôi nhăn mặt đáp.
- Ta xuống đi Linh. Uyên cầm tay Linh hai nhỏ tung tăng bước xuống.
- Nè, hai người hâm hả. Lên, lên nhanh. Tôi chạy lên trước rồi dang tay ra, và liếc mắt qua Uyên.
- Hihi. Thế Quân nhà người ta tìm chỗ nào rửa tay đi.
- Đi theo tớ. Tôi nói rồi dẫn hai nhỏ xuống cái mương nhỏ, nước máy từ trên chảy xuống ra ruộng.
- Nước này rửa mặt được không Quân? Uyên ngây thơ hỏi, tôi cũng không biết nhỏ đùa hay troll.
- Ơ, có nóng hay lạnh gì đâu? Chắc lúc sáng cậu không uống thuốc hả Uyên. Tôi sờ lên trán nhỏ rồi nói.
- Hihi. Linh khẽ mỉm cười.
- Cậu...
Bước lên đường, ba đứa chọn đại một chỗ im rồi ngồi xuống.
- Tối bắt xe về nhỉ. Tôi nói.
- Không, ở đây 2 ngày nữa rồi về.
- Hở. Tôi quay sang Linh.
- Đúng đấy, cậu muốn về thì về một mình đi. Uyên nhăn mặt nói tiếp.
Từng cơn gió ngày thu khẽ tung tăng trên những cành cây tràm, nó khẽ ùa lên mái tóc của ba con người chúng tôi. Từng hơi thở và nhịp đập trái tim của mỗi người khác nhau. Nhưng có một sự liên kết nào đó khiến cho họ quanh quẩn trong một vòng tròn. Một vòng tròn không biết gọi tên?
Dắt trâu về chuồng thì cũng tầm 17h rồi.
- Sặx, hai cậu tí mặc gì mà tắm đây hả?
- Mặc quần áo. Hay là cậu có ý gì? Uyên nhanh nhảu troll tôi.
- Không. Tớ có ý gì đâu. À mà tí hai cậu lấy quần áo đâu mà mặc. Tôi bối rối nói.
- Chuyện đó có ai đó lo Uyên nhỉ? Thôi hai đứa mình vào chơi với bé Cún thôi. Nói xong hai đứa khoác tay đi vào còn mình tôi đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người đó mà cứ dính nhau thế!
- Cún, ra anh nhờ tí nè. Tôi vẫy tay.
- Sao zậy anh?
- Tí đừng nói xấu gì về anh với hai nhỏ kia nhá. Tôi nói nhỏ.
- Em sắp đi hai với chị ý đi chợ rồi.
- Thế đi cùng luôn. Như được mở lòng tôi hớn hở tí là không phải đi mua áo quần cho hai nhỏ một mình rồi. Tôi búng tay cái Chóc, rồi mỉm cười.
- Cậu cười gì thế! Đi mua quần áo đê. Uyên nhe răng cười.
- Uyên xinh ơi. Sắp đi chợ hả.
- Ờ, có gì không? Nhỏ thờ ơ đáp.
- Không! Hì, chúng ta cùng chung thuyền đó.
- Hả.
- À nhầm, chung đường, hềhề.
- Liên quan chắc. Nhỏ liếc mắt.
- Nhưng ba mẹ tớ đi xe máy rồi. Còn 1 xe đạp kùi kìa. Hay là 2 cậu đi 1 xe đi chợ rồi mua áo quần luôn. Tôi nhẹ nhàng nói.
- Tớ có cách rồi. Linh nói rồi lấy tay bấm bấm và gọi cho ai đó. Một lúc sau, thì thấy một chiếc taxe Mai Linh tới. Và ngay lúc trước đó nhỏ hỏi tôi nhà tôi ở đâu?...
--
4 người chúng tôi cùng ngồi lên chiếc taxi. Tôi thì ngồi ở ghế phía trên còn 2 người kia và bé Cún ngồi ở ghế hàng sau. Và địa điểm chúng tôi dừng lại là ở phía Chợ Đình.
Bước ra khỏi xe Linh nhanh tay thanh toán cho người lái và quay sang bảo tôi:
- Quân, cậu biết nhiệm vụ của cậu rồi chứ? Linh nhướn mày, ngón tay trỏ đánh nhẹ vào chiếc túi xách đang treo bên hông.
- Nhiệm vụ... À ừ, tớ biết rồi. Tôi ngắc ngứ đáp.
- Thế tốt rồi, chúc cậu may mắn nhé. Tớ, Uyên và bé Cún đi mua ít đồ ăn. Tí xong thì alô bọn tớ nhé!
- Ok, hì. Tôi nặn mãi mới ra một nụ cười gượng gạo rồi tự suy nghĩ trong giây lát " Ai đời con trai lại đi mua quần áo cho con gái chứ. Điên rồi, điên thật rồi ".
- Anh Quân, bé đi đây, hìhì. Bé Cún hấp háy môi mỉm cười vẫy vẫy tay chào tôi.
- Nhớ chọn đẹp vào nhé! Uyên nhón chân nói nhỏ vào tai tôi. Điệu bộ dễ thương ấy lại làm trước mặt Linh tôi thấy thái độ Linh hơi khác vẻ lúc nãy.
- À cậu cầm lấy nè Quân, đây là của Linh và tớ. Hì, cậu mà không nhận tớ sẽ nói với mẹ cậu. Tối đó cậu tính hôn lén tớ nhá. Bé Cún và hai bác cậu không phải mua đâu. Tí tớ và Linh mua rồi. Như biết được suy nghĩ của tôi, Uyên lấy trong túi đưa ra cho tôi 2 triệu. Thái độ của nhỏ vừa thật lòng vừa muốn trêu tôi.
- Tớ cảm ơn hai người nhé. Tôi run run đáp, lại một lần nữa tôi phải hồi hộp khi không biết nói gì ngoài hai từ Cảm Ơn. Có lẽ tôi được nhận quá nhiều ưu đãi của số phận.
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Chào ba người kia, tôi vội vào trong Đình để xem xét nên chọn bộ quần áo nào cho hai nhỏ đây. Đi lòng vòng trong Đình toàn người là người. Chen lấn mệt mỏi mắt ra.Đang không biết nên chọn cái bộ nào thì mắt tôi như sáng rực lên khi nhìn thấy đứa chị trong làng cũng đang đi Đình. Tôi vội vàng lại nói chuyện cùng chị.
- Chị Nhàn đi đâu thế? Mua quần áo hả? Tôi nói vẻ mặt hớn hở.
- Thằng Kòi mày cũng đi mua quần áo hả. Chị Nhàn ngạc nhiên rồi đáp.
- Dạ, mà chị, em nhờ chị một chút xíu được không?
- Chuyện gì?
- Giúp em mua ít bộ quần áo tặng sinh nhật con bạn cái. Tôi nhanh trí nói dối...
[next]
Chap 106
Tôi và chị Nhàn vừa đi vừa nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất.- Chị chọn giùm em tí đi. Tôi quay sang nói.
- Trước tiên em phải cho chị biết bạn đó thích mặc quần áo màu gì, cao từng nào...? Chị Nhàn nói.
- Chị cứ chọn đại đi, màu hồng màu trắng gì cũng được. Quần jean, quần tất bó...? Tôi nhanh nhảu nói.
- Ôi. Em cũng ghê quá ha. Chị ấy xoa đầu tôi rồi cười.
- Gì ơi! Lấy cho con một quần tất màu đen và đỏ bó này. Chị Nhàn nhìn đi nhìn lại rồi nói với chủ cửa hàng.
- 2 cái 300k. Gì đó nói.
- 150K thì cháu lấy.
- Mới mở hàng mà cháu, 200k giá cuối.
- Thế thôi, đi Quân. Chị Nhàn giục tôi đi.
Đi được tầm mấy bước chân thì gì đó gọi lại và lấy đồ chỉ 150k.
- Giờ chị giúp em mua cho hai nh... À bạn em hai cái áo và mấy cái đồ lặt vặt bên trong mà con gái hay mặc ý. Rồi hai cái mũ luôn. Tôi nói một tràng dài khiến cho chị Nhàn nghe mà há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
- Em nhìn thế mà... chậc chậc. Chị ấy vuốt vuốt cằm rồi nghiêng mái đầu nói.
- Ý chị là gì?
- Không có gì? Thôi đi mua đồ nào?
Sau một lúc, thì tôi cũng phải cảm ơn chị Nhàn và mỉm cười hài lòng với 4 cái túi trong tay.
Tôi rút trong túi quần ra gọi:
- Alô.
- Cậu đang ở đâu thế?
- Tớ đang mua thức ăn.
- Mua ở đâu?
- Mua ở chợ chứ ở đâu. Ngốc thế, thôi tớ bận tí... Tút... tút.
"Ôi. Uyên ơi là Uyên sao cậu lại đáng ghét thế chứ" tôi lẩm nhẩm trong miệng và cứ cúi mặt như thế?
Và tôi không may đã đâm trúng một người đi hướng ngược lại.
- Á...
- Xin lỗi bạn không sao chứ. Tôi vội vàng chạy lại đỡ bạn ấy dậy.
- Không sao đâu. Mình cảm ơn. Con nhỏ ấy nói rồi bỏ đi tôi thì ngại nên chạy ra để đi tìm mấy tiểu thư.
Đứng ở giữa đường, nhiều người đi qua đi lại, người mua, người bán, người làm người ăn... Tôi cảm giác khó chịu và rất ghét cái cảm giác đứng một mình giữa chốn đông người...!
Đứng một lúc, những ánh nắng của buổi chiều quê tôi như muốn thiêu đốt cái đầu của tôi vậy. Nheo mắt rồi lấy cái tay phải che đi những tia nắng chói chang đó. Tôi rảo mắt nhìn quanh thì thấy 3 tiểu thư đang đứng mua ít hoa quả. Nhìn những túi xách hàng khủng mà tôi không biết trong đó đựng những gì?
Đứng từ xa nhìn lại, tôi thấy Uyên đang loay hoay với đống đồ đang đem lên ghế sau taxi. Từng bước, từng bước càng gần hơn. Tôi mỉm cười tiến lại nhìn các tiểu thư một cách mến. Bé Cún trên khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi cũng được Linh gọi lên taxi ngồi trước.Sau một lúc chống chọi với cái nắng gắt và sự ồn ào nơi mua bán thì 4 người chúng tôi cũng đã yên vị trên xe.
- Mệt quá...! Không ngờ ở đây nắng thế đấy. Uyên nhăn mặt mồ hôi tuôn dài trên khuôn mặt xinh xắn kia. Cũng may là trên xe có điều hòa không cũng chết vì nóng.
- Hihi. À mà Quân, cậu mua đầy đủ chưa đấy. Linh khẽ vén mái tóc qua một bên và mỉm cười nói.
- Anh hai, mua cho bé gì nữa không đấy. Cún khẽ mỉm cười như hoa, đôi môi chúm chím nhìn dễ thương đến phát sợ. Tôi vội quay xuống bẹo má con bé và vội lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
- Anh mua đầy đủ cả rồi. Hihi. Còn cậu và cả cậu nữa, chắc chắn không thiếu gì nữa đâu. Tôi nhìn Linh rồi tới Uyên chắc chắn đáp.
Xe đi một lúc cũng về tới nhà. Ba mẹ tôi đi làm cũng đã về cả rồi. Thấy tôi, hai nhỏ và bé Cún bước từ xe xuống với hàng loạt cái túi thì mẹ tôi cũng phải chạy ra và đỡ giùm.
- Không sao đâu cô, cô vào nhà đi. Để bọn cháu đem vào cho ạ! Linh nói.
- Thôi, để cô giúp cho. Mẹ tôi nhẹ nhàng nói.
Tầm 5 phút mọi thứ cũng đâu vào đấy. Tôi vào nhà với mấy cái túi đang đựng đồ của hai nhỏ.
Vội đặt cái túi ở trên giường và bước vào phòng tắm rửa mặt. Gọi là phòng tắm cho sang thế thôi. Chỉ là cái khoảng trống được che lấp bởi một tấm rèm cửa. Linh thì cậu ấy đến một lần nên quen rồi. Còn Uyên thì lại khác, nhỏ vẫn còn lạ và bỡ ngỡ với những thứ ở trước mắt mình...!
Rửa mặt xong thì thấy hai nhỏ đã lại mở cái túi mà tôi mua đồ cho. Tôi nhìn thấy và tránh đi chỗ khác vì tôi hơi ngại.
Bước xuống dưới bếp tôi thấy ba và mẹ đang ngồi nhổ lông gà. Tôi cũng xắn ống tay vào giúp luôn.
- Quân, đi làm ngoài kia và việc học thế nào con? Mẹ tôi khuôn mặt không ít những nếp nhăn và tàn nhang vì phải bươn trải để kiếm tiền nuôi ăn nuôi học cho chúng tôi. Nhìn sang ba, tôi cảm thấy thương ba nhiều hơn. Đôi vai ấy đã không ít bao lần đau nhức vì đỡ những bao gạo bao xi để kiếm ít tiền nuôi chúng tôi lớn.
- Dạ. Cũng ổn mẹ ạ!
- Nhìn hai người bạn con. Mẹ muốn một trong hai làm con dâu quá. Nhìn chúng nó vừa ngoan vừa xinh gái.
- Ôi. Con chả cái phước ấy đâu ba nhỉ? Tôi mỉm cười rồi đáp.
- Ba mày có biết gì đâu sao hỏi ba?
Tầm mấy phút sau hai nhỏ vào bếp và cả bé Cún cũng hăng hái xuống giúp mẹ tôi nữa. Linh thì nhỏ mặc một cái quần jean ngố màu đen, nhỏ đang nấu món gì ấy: à! Vịt om sấu.
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Quay qua Uyên, tiểu thư rắc rối này lại loay hoay với món thịt bò. Uyên mặc một cái áo full trắng, quần tất đen. Ba mẹ tôi thì hôm nay sẽ nhẹ nhàng hơn vì ít phải làm..! Tôi ở lúc đó nhìn hai người ấy làm như là Tranh Tài Đầu Bếp ý. Con gái một khi mà đã bắt đầu vào một việc nào đó thì họ sẽ để ý và tỉ mỉ nhất...!Ngồi một chỗ không biết làm gì! Tôi vội lấy chiếc xe đạp cũ đi mua ít chai nước ngọt và 3 lon bia cho ba tôi.
Từng cơn gió đêm khẽ thổi nhẹ khiến tôi có cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng hơn! Đúng là chẳng có nơi đâu đẹp nhất ở quê mình.
Quay về nhà sau 10 phút thì cũng chưa nấu xong. Tôi lại xuống bếp xem hai tiểu thư tranh tài đến đâu rồy. Bé Cún thì ở phía trên đang ngồi chơi với ít món đồ chơi mà lúc chiều mua. Ba mẹ tôi cũng mỉm cười vì mấy bộ quần áo của hai nhỏ tặng.
- Hai con xinh thế này! Ước gì thằng Quân nhà bác lấy được một trong hai đứa làm vợ thì tốt biết mấy. Mẹ tôi lại bắt đầu @@
- Dạ. Hihi. Đồng thanh.
- Mà Uyên, ở ngoài kia thằng Quân có nghịch phá gì không con? Tính thằng này nó ít nói, bị gì cũng không nói cho ai đâu.
- Dạ. Quân hiền lắm cô ạ. Cậu ấy toàn bắt nạt tụi con nữa. Uyên khẽ quay sang nhìn tôi rồi lại mỉm cười nói.
- Cậu ấy còn khờ nữa cô ơi. Linh thêm vào.
- Quân còn hay vẽ lên mặt tụi con, để chụp ảnh nữa. Uyên vừa nói xong thì Linh và Uyên thi nhau bụm miệng cười. Còn tôi thì vẻ mặt như không còn tươi tỉnh nữa. Đúng là Đau quá mà.
- Hihi...
[next]
Chap 107
Sau một lúc thì bữa cơm gia đình cũng được quây quần bên nhau!Nếu bây giờ có người nào hỏi cảm giác của tôi hiện tại như thế nào? Tôi sẽ đáp ngay và luôn rằng: tôi rất rất hạnh phúc và vui sướng khi có gia đình và bạn bè ở bên.
Quay lại với bữa ăn gia đình. Tôi và ba mẹ giúp soạn những đĩa thức ăn đem lên trên nhà.
Không biết phải diễn tả như thế nào chứ tôi chỉ biết có thể nói KHỦNG. Linh và Uyên hai nhỏ ấy muốn đem tất cả các thức ăn từ chợ về nấu thì phải. Từng món ăn được trang trí rất bắt mắt. Không giống như người ở quê chúng tôi, xào xào nấu nấu đặt lên đĩa rồi ăn. Người thành phố họ thường trang trí vào mỗi món ăn để tạo nên một sắc đẹp cho người khác nhìn vào là muốn ăn liền thì phải? Nhìn trên mâm là hai cách trang trí khác nhau, tôi không dám khẳng định là bên nào sẽ đẹp hơn vì tôi cũng chả phải là chuyên gia về trang trí thức ăn hay gì cả mà tôi muốn nói rằng: Cả hai người họ đã đổ tâm sức vào món ăn cả rồi!
- Hôm nay cả gia đình nhà cô chú rất vui khi hai con tới nhà chơi. Chú không biết phải nói sao nữa, chỉ biết là muốn cảm ơn hai con. Hoàn cảnh gia đình nhà cô chú thì cũng chẳng khá giả gì, hai con đến đây là vui rồi. Có gì thì các con thông cảm. Ba tôi nhẹ nhàng nói.
- Dạ. Cũng không sao đâu ạ. Chúng con tới đây chỉ sợ làm phiền gia đình thôi. Dạ, thế thôi ạ. Đồng thanh đáp.
- Thôi. Cả nhà ăn đi...! Con mời cả nhà dùng cơm...! Cô chú mời hai con nhé! Con mời ba mẹ và hai cậu ăn cơm nhé...!
Đâu phải là tiền bạc, phú qúi là nhất. Tiền bạc cũng quan trọng. Ừ thì đúng, tôi không dám phủ nhận cái đó. Nhưng nếu lúc có tiền bạc rồi thì có mua được tình cảm không..?
- Cậu ăn đi cho nhanh lớn nè Quân, hihi. Uyên nhí nhảnh híp mắt gắp cho tôi cái miếng thịt bò mà cô ấy làm. Rồi Uyên gắp đầy đủ cho ba mẹ và bé Cún nữa.
- Cô chú xem món cháu làm ngon không? Rồi cho cháu nhận xét... Quân cậu ăn nhiều vào... bé Cún ăn nhiều cho nhanh lớn ha. Linh cũng vậy, nhỏ biết cách làm cho mọi người để ý đến. Không chỉ cách ăn nói và cử chỉ nhẹ nhàng không kém.
Nếu ba mẹ tôi là ban giám khảo thì ba mẹ tôi cũng khá bối rối khi không biết chọn ai thắng ai thua trong hai con người này! Kẻ 8 lạng người nửa cân...! Tôi nói thế chứ không phải là tôi cân đo đong đếm, vì thực sự nếu bạn là ban giám khảo trong một cuộc thi ở giữa vòng chung kết phải chọn ra một người thắng cuộc. Thì bạn phải nhận xét theo niềm tin hay là nhìn mặt rồi xem những vị giám khảo khác rồi chấm theo...! Thế là không được. Đúng không?
Bữa ăn xoay quanh về vấn đề tôi làm gì ở Hà Nội? Thành ra hai nhỏ kể từ đầu đến cuối và biết nói giảm nói tránh để không phải ba mẹ tôi lo lắng. Trong suốt bữa ăn tôi không động tới món thịt lợn nào? Thịt bò thì ăn nhưng có xíu mỡ là vứt...! Thịt vịt cũng thế. Tôi chỉ ăn chả...
Các bạn đừng vội đánh giá tôi là: "con nhà đói mà thói nha quan" vì thật sự tôi không ăn được thịt. Ngay từ nhỏ thì tôi không biết chứ từ lớp 8 đến giờ tôi vẫn như thế?
Bữa ăn kéo dài tới tận 20h mới xong! Tôi, Linh, Uyên và mẹ tôi soạn cơm xuống, những gì còn thừa lại thì để vào nồi mai hâm nóng lại ăn...!
- Cô lên nhà ngồi uống nước đi. Để bọn cháu rửa bát đũa cho.
- Thôi. Mấy đứa lên nhà đi, lúc nãy nấu nướng cũng mệt rồi để đấy cô rửa cho. Quân con đưa bạn lên nhà đi...! Mẹ tôi nói.
- Dạ. Thế nhờ cô ạ. Đồng thanh.
- Mệt không hai cậu? Tôi hỏi
- Không sao, còn có sức để đi chơi Linh nhỉ? Uyên lại khơi trò.
- Hay là, mai lại đi. Giờ tối rồi.
- Đi dạo tí cho mát mà, không sao đâu. Linh thêm vào.
- Ừ, thế cũng được. Vào xin phép ba tớ tí rồi ta đi...!
Sau 5phút thì cũng bắt đầu đi chơi, bé Cún thì cho nghỉ ở nhà vì để mai cho nó đi học.
Đường trong xóm của tôi bao trùm một đen, những ngọn gió khẽ thổi làm cho tôi thấy tỉnh táo và mát mẻ hơn...!
- "Em sẽ không quan tâm ngày trước anh từng yêu ai, đã chấp nhận yêu nhìn về tương lai và cuộc sống ở hiện... " Linh nhẹ nhàng cất bài rap mà lúc đó tôi rap ở quán caffe của anh Trường. Giọng hát trong trẻo cộng thêm nhịp beat khiến cho cái âm vang trong trẻo ấy, phá vỡ sự yên tĩnh trong không gian tĩnh mịch này! Tôi nhẹ nhàng quay sang Linh vì trời tối chỉ có ánh sáng nhỏ của đèn điện thoại nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt lúc đấy của nhỏ như thế nào?
- Hay nhá! Tới lượt tớ, hihi. E hèm...! Uyên mỉm cười nhẹ rồi tỏ vẻ thích thú.
- "Là em chân ngắn thương anh nhất trên đời, còn mong chi nữa yêu anh hỡi anh ơi..." Kết thúc một bài hát, tôi có thể nhận thấy rằng Uyên có một giọng hát hay.
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Bây giờ trong lòng tôi chợt thấy mình quá hạnh phúc..! Thật đấy hạnh phúc lắm. Tôi khẽ tranh lane đi giữa hai cô ấy. Tôi nhẹ nắm lấy tay của mỗi người. Chắc hẳn rằng hai cô ấy đang ngạc nhiên lắm nhưng hai người ấy. Tôi đang cực kì xúc động, trong tim tôi len lỏi một cảm giác chiếm hữu. Thật đấy! Ở thời điểm đấy, giờ ấy, ngày ấy, khung cảnh ấy tôi muốn hai cô gái đang đi bên cạnh tôi là vợ của tôi. Thật sự! Chắc là tôi cũng quá tham lam. Nhưng nếu bạn là tôi bạn cũng vậy thôi. Nhưng chỉ là lúc đó thôi. Con người mà, mỗi lúc mỗi cảm xúc...!- Hay quá nhé, hihi... Linh cười.
- Đến lượt Quân, cậu hát đi. Uyên xoay người qua phía bên trái nhìn tôi. Đôi mắt to long lanh ấy, như biết nói vậy. Thật sự, nếu cậu ấy bây giờ vẫn ở đây tôi sẽ không ngần ngại và nói rằng: Uyên quá đỗi xinh đẹp hơn những cô gái khác!
- Bây giờ tớ không biết rap hay hát bài gì cho hợp cả! Tôi thật thà đáp.
- Xạo, cứ hát đi.
- "Chỉ là khi ta cô đơn ta mới nhận ra được vài điều. Cuộc sống là cả một quá trình dài để tìm kiếm người mình yêu.ta vô tình gặp nhau bằng dòng tin nhắn trên facebook..."
- Hay mà! Hì.
- Very good!
Đi một đoạn đường ngắn thì cũng tới ngã tư đường, thanh niên trong xóm cũng ít nhiều đã đi làm rồi. Chỉ còn lác đác vài đứa ở nhà.
Quay đi quay lại tôi vẫn nắm lấy tay của hai người đấy! Một cảm giác nhẹ nhàng xoay quanh con người tôi. Chắc khi ở bên người mình yêu sẽ có cảm giác đấy!
Bước vào nhà, Linh và Uyên lên nằm cùng nhau. Bé Cún thì ngủ ba mẹ.
Tôi lại vội vàng lấy chiếc chiếu và trải ra dưới đất, chưa kịp nằm xuống thì thấy tiếng tin nhắn "ting ting". Vớ lấy cái điện thoại xem là ai. Mở ra thì thấy là Uyên.
- Cho tớ ngủ với đêhaha.
- Khùng quá. Ngủ ngon...! Vứt cái điện thoại qua một bên, tôi thả mình xuống nền nhà. Bao nhiêu suy nghĩ và hoạt động được nghỉ ngơi thay vào đó là một giấc ngủ thật ngon.
[next]
Chap 108
Sáng thức giấc cũng tầm 5h45p, ba tôi thì cũng đi bốc vác rồi. Mẹ tôi dậy từ sớm để nấu cơm rồi cũng chuẩn bị tí đi làm. Tôi vội vào phòng tắm để vscn cho tỉnh táo. Rồi lại đi lòng vòng quanh xóm xem như là tập thể dục.6h bước về vẫn thấy hai tiểu thư đang nằm cuộn tròn lại. Chả có gì để làm, tôi tiến lại gần giường với lấy cái điện thoại của Linh, nhưng ôi không? Nhỏ đặt pass rồi! T- T.
Thả cái điện thoại về chỗ cũ tôi lấy điện thoại Uyên nghịch. Mở màn hình ra là cái ảnh mình đang có bộ mặt đầy màu sắc của son phấn. Cái ý nghĩ đen tối trong đầu của tôi là rón rén thật nhẹ nhàng, phóng ra ngoài sân ngồi. Lướt nhẹ nhàng vào cái album ảnh. Ôi khoảng tầm mấy trăm cái ảnh chứ không ít. Sau một lúc thì tôi cũng xóa được hết ảnh mình khi bị làm nhục. Vừa thoát ra thì! Cái ảnh đại diện làm hình cũng bay đâu mất rồi. Thế là vào lại tìm cái ảnh nào xinh xinh của Uyên làm hình nền, và mong rằng: nhỏ không biết.
Trả cái điện thoại về vị trí cũ, tôi mỉm cười và ung dung ngồi chơi trò rắn săn mồi trên 1280 ý...
- Quân! Ra đây tao hỏi này? Hướng ra phía cửa thì thấy thằng Hiếu đang trả trâu.
- Sao thế mày?
- Hihi. Bạn mày xinh quá. Giới thiệu cho tao đi! Thằng Hiếu mỉm cười ranh mãnh.
- Bạn bè như tao mày không quan tâm một tiếng, thấy con gái người ta xinh xắn là để ý liền. Tôi thở dài đáp.
- Cho tao cái lịch đi! Nó nhăn nhở nói.
- Tầm 8h gì đó, chắc hai tiểu thư kia lại đòi đi chơi. Mà nói trước, tao chỉ giúp thế thôi. Không giúp thêm đâu ý.
- Ok. Cảm ơn. Hiha. Thôi tao ra thả trâu, tí tao gửi rồi tao về tắm rửa đi chơi. Nó hí hửng cười lớn.
- Mày không sợ mất trâu hả?
- Mất trâu thì sợ nhưng mất con dâu của mẹ tao thì sợ hơn...! Haha.
- Ôi Đệch...
Kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi và thằng Hiếu thì hai nhỏ cũng dậy rồi. Nhìn cái dáng vẻ lơ mơ, thẫn thờ của hai cô gái vừa mới ngủ dậy. Tôi thấy ngây thơ quá! Tóc thì bù xù, vẻ mặt ngái ngủ...! Ôi mất hình tượng quá cơ.
- Buổi sáng tốt lành nhé, hihi ^^. Tôi mỉm cười nói.
- You too. Đồng thanh đáp.
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Vscn, ăn sáng xong. Linh và Uyên lại lấy vẻ tươi tắn năng động hàng ngày. Hai nhỏ mặc luôn bộ quần áo tôi vừa mới mua hôm qua. Tự suy nghĩ trong đầu "mình cũng có khiếu chọn đồ cho con gái đấy chứ" nhưng chưa đầy 5s cái suy nghĩ ấy vụt tắt khi tôi nghĩ tới cái viễn cảnh mua bikini. Ôi, thật là mất mặt quá đi mà.- Linh, làm mấy kiểu ảnh không? Uyên bặm môi rồi nói.
- Đương nhiên, tớ chụp cho cậu rồi cậu chụp cho tớ nhé. Hì. Linh mỉm cười đáp - Ok.
Bán cầu não hoạt động liên tục, tin tức được xử lí trong vòng chưa đầy 1s.
- À, hay là để tớ chụp cho. Uyên đưa điện thoại cậu đây! Ánh mắt Uyên nhìn tôi dò xét, sau gần mấy giây bặm môi suy nghĩ, nhỏ cũng mỉm cười đưa cho tôi.
- Cười, xinh vào nhá! Tách, tách, tách...! Mỗi tiếng tách là 2 cô ấy lại cùng nhau tạo dáng khác nhau. Có lúc tôi cũng phải bụm môi mỉm cười vì lúc đó nhìn buồn cười lắm. Nhất là cái ảnh, Uyên hóp má vào trong, Linh thì đảo mắt như bị lé...! Là người chụp ảnh tôi không thể nhịn cười nổi! Cậu ấy quá đỗi xinh xắn, trẻ con và trong sáng...! Thật đấy, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn! Nếu sau này bạn yêu một người nào đó thì bạn hãy nhìn xem đôi mắt của cô ấy: "thật lòng hay giả tạo"
Miêu tả sơ qua về chân dung của Linh và Uyên vào thời điểm đấy!
Uyên hôm ấy làm tóc bối gọn sau đầu, phía trước là bờ tóc mái hơi xiên. Nhỏ mặc cái áo của tôi mua. Tuy không đẹp như những áo khác nhưng tôi thấy rằng Uyên cũng thích lắm!
Linh thì khác tóc được uốn xoăn, xõa xuống phía trước. Vẫn là dây phone được đeo hai bên tai. Vẻ đẹp vốn có nên dù có mặc gì thì Linh cũng xinh rồi!
Sau một lúc thì tôi cũng đưa lại điện thoại cho Uyên. Để gửi mấy tấm ảnh vừa rồi qua cho Linh.
Ánh mắt dò xét của Uyên bắt đầu hoạt động. Tôi nhận thấy sự tìm kiếm và suy nghĩ kẻ nào đã đột nhập và xóa đi mấy cái ảnh trong máy Uyên. Tôi nghĩ thế!
- Linh, tớ nhờ xíu nè! Uyên quay qua thì thầm vào tai Linh. Hình như có chuyện gì bí mật lắm!
Linh từ từ đi vào nhà và bắt đầu nắm lấy tay tôi như bắt kẻ tội phạm truy nã vậy. Dù tôi có thể hất mạnh nhưng tôi không thể? Vì tôi cũng sai mừ @@.
- Quân, cậu biết tội chưa? Uyên, tay chống ngang hông? Ống tay ngắn được xắn lại.
- Sao! Tội gì cơ, tớ chả hiểu? Tôi vẫn giả nai.
- Giờ là tự nhận và xin lỗi tớ và hứa không bao giờ được làm thế nữa. Không thì...
- Thì sao?
- "Tớ sẽ nói với mẹ cậu. Cậu dám hôn lén tớ" Uyên nói rất nhỏ vào tai tôi, đủ để Linh không nghe thấy gì!
- Thì tại, tớ thấy mấy ảnh đó xấu quá nên tớ xóa thôi mà.
- Ghê ha. Muốn xóa là xóa cơ đấy. Thế giờ thế nào đây?
- Tớ sai rồy, tớ xin lỗi, tớ không dám thế nữa.
- Ngoan Quá. Chị thương! Haha.hihi... Tiếng cười phát ra từ hai tiểu thư xinh đẹp Uyên và Linh.
Không biết các bạn nghĩ sao. Chứ bây giờ tôi nghĩ lại lúc đó sao mà khờ thế cơ chứ @@. Ngồi trêu đùa nhau một lúc thì cũng vừa tầm thằng Hiếu xuống rủ đi chơi.
- Đây là bạn tớ. Tên Hiếu. Còn đây. Linh, Uyên.
- Chào cậu. Hihi.
- Chào 2 cậu. Nhìn thằng Hiếu mà tôi thấy buồn cười. Nó cứ ngắc ngứ, ngại ngại kiểu gì không á.
- Giờ đi chơi đâu đây Quân? Uyên nhíu mày nhăn mặt hỏi.
- Hay là đi bắt cua. Tôi troll nhỏ.
- Hihi.- Hả. Thằng Hiếu ngạc nhiên.
- Cậu muốn chết hả. Bụp. Liệu hồn đấy. Uyên đấm vào vai tôi một cái
- Hihi. Ai bảo lúc đấy cậu hay nghịch làm gì? Để cua nó kẹp cho. Đáng đời. Tôi cười.
- Hứ.
- Thế giờ đi đâu đây Quân? Linh quay qua hỏi tôi.
- Mày có chỗ nào vui không? Tôi hỏi thằng Hiếu.
- Hay tới Hồng Sen ăn kem? Đến Vườn Xanh thì cũng được...! Thằng Hiếu liệt kê ra những quang cảnh đẹp nhất của vùng đất nơi gần nhà tôi.
- Ý hai cậu thế nào? Muốn đi đâu.
- Thôi. Đi ăn kem đi. Tớ muốn ăn kem ở Nghệ An xem thế nào? Linh hấp háy mắt rồi nói. Nhìn Đáng Yêu quá lun @@
- Thế giờ để tớ mượn thêm một chiếc xe máy nữa nha. Tôi nói rồi quay qua hỏi thằng Hiếu, nó có vẻ thích chí với đề nghị của tôi...!
- Mày đi mượn xem có ai không?
- Ok. Đợi tao tí.
- Thế tí nữa! Tớ và Linh cùng ngồi xe cậu hay là cậu qua ngồi với bạn kia. Uyên tò mò hỏi.
- Sao cũng được, à mà còn mũ bao hiểm nữa. Rắc rối thật đấy. Tôi chợt nhớ ra rồi nói.
- Thôi. Để tớ gọi taxi. Cậu nói bạn kia khỏi mượn đi.
Tầm một lúc sau, có một chiếc taxi MaiLinh tới. Vì xe có 4 chỗ ngồi nên tôi thấy thằng Hiếu cũng có vẻ ngại, vẻ mặt băn khoăn không biết nên ngồi chỗ nào thì ngay lúc đó.
- Bạn lên ngồi ghế trước nhá. Hìhì. Uyên mỉm cười nhẹ nói. Khỏi phải nói thằng Hiếu cũng má đỏ kiểu ngại.
- Uyên, cậu ngồi giữa hay bên kia. Tôi hỏi nhỏ.
- Tớ ngồi giữa. Linh bên trái. Quân bên phải. Uyên sắp xếp mọi ví trị ngồi của mọi người.
- Mấy em đi đến đâu đây? Anh tài xế hỏi.
- Dạ. Cho tụi em tới Hồng Sen đi anh.
- Ok.
10 phút cũng tới địa điểm cần tới. Trả tiền taxi xong, 4 người chúng tôi lại tiến vào trong quán. Vì buổi sáng sớm nên mới có 2, 3 người tới.
- Uyên ăn gì thì gọi đi. Bim bim thì lại lấy đi.
- Cậu nghĩ tớ là heo chắc. Gọi hoài. Nhỏ nhăn mặt, lè lưỡi trêu.
- Hơhơ. Phải không trời. Tôi thì lắc đầu ngao ngán.
- Cô ơi. Cho tụi cháu 4 xúc xích. 4 kem.
- Ok. Đợi chút.
Linh lấy tay mở từng gói bim bim ra. Sắp xếp chỗ ngồi là tôi và thằng Hiếu ngồi một bên. Uyên và Linh một bên.
- Ăn đi mày. Ngại gì? Tôi nói thằng Hiếu
- À ừ. Tao ăn đây chi.
- Không ngon Linh nhỉ? Uyên lắc đầu tay cầm bim bim đưa vào miệng.
- Ừm hi.
Ăn uống xong rồi lại đi chơi tiếp...
[next]
Chap 109
Bước ra ngoài quán với cái bụng no. Bốn đứa cùng nhau trao đổi ý kiến nên đi đâu chơi nữa. Và người ra quyết định là hai cô nương này!- Tớ muốn đi xem Vườn Xanh là chỗ như thế nào? Linh nói rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang vương trước mặt.
- Hihi. Thế xuất phát nhá.
Lại ngồi lên taxi và sắp xếp như vị trí cũ. Trên taxi tôi thấy Uyên đang lướt màn hình điện thoại và cái hình nền bị tôi xóa sao, sao vẫn còn đó...!
- Đơ rồi phải không? Haha. Tớ copy nhiều nơi nhé. Đừng có mà hòng. Uyên bĩu môi rồi quệt tay qua mũi chế giễu tôi.
- im lặng.
Tôi nhìn lên ghế phía trên thấy thằng Hiếu đang mỉm cười nhẹ. Chắc thấy hình ảnh trẻ con vừa rồi của Uyên qua gương phía trước xe.
- À để tớ gọi cho Hân. Quên mất...! Tôi nói rồi rút trong túi ra cái điện thoại thần thánh.
- alô. Hân à!
- Ừ. Hihi.
- Cậu đang làm gì thế?
- Tớ đang làm nè, mệt quá. Còn cậu.
- Tớ đang đi chơi nè. Tầm tối mai tớ ra.
- Ờ. Thế thôi. Tớ bận làm tí. Cho tớ gửi lời hỏi thăm tới gia đình nhé.
- Ok. Cảm ơn cậu.
Kết thúc cuộc gọi cũng đến vườn xanh. Vì ở chỗ ăn kem vừa rồi tới đây mất tầm 5phút chứ mấy..!
- Giờ làm gì tiếp theo?
- Xuống kia ngồi đi? Linh chỉ xuống phía một bãi cỏ nằm cạnh bên một cái hồ rộng.
- Ăn gì? Để tớ với thằng Hiếu đi mua. Tôi quay qua hỏi.
- Mới ăn kem xong, đang còn no lắm. Ngồi đây cho mát thôi, hìhì. Uyên híp mắt cười rồi lại đem điện thoại ra để tự sướng.
- Quân lại chụp cùng bọn tớ đi. Linh nói.
- Thôi. Tớ không chụp đâu. Tôi lắc đầu đáp.
- Mày có chụp không Hiếu kìa? Tôi hất vai nó.
- Muốn lắm chứ, nhưng ngại. Nó nói nhỏ với tôi.
- Ờ hè.
- Mày thấy ai xinh hơn trong hai người đó? Nó hỏi tôi.
- Chịu.
- Tao thấy Uyên xinh hơn, hehe. Nó cười.
- Thích rồi hả...? Tôi hỏi lại.
-...!
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Từng cơn gió nhẹ khẽ thổi..!Từng sợi tóc rối khẽ bay..! Mỗi chúng tôi, mỗi người đang theo đuổi một tâm trạng khác nhau..!
Thảm cỏ xanh mơn mớt, cây cảnh xung quanh. Con người, thiên nhiên đều có đủ..! Nhưng có một khoảng cách gì đó, tôi không biết phải diễn đạt nó như thế nào? chỉ thấy có một khoảng trống bao quanh.
- Hì..! Nụ cười của Linh xinh quá, khi nhìn qua mấy thanh niên cô gái đang trượt batin bị ngã, họ giống như đứa bé tập đi vậy.
- Uyên, qua trượt batin đi. Linh hấp háy môi nói.
- Ok. Hi. Đi thôi. Uyên mỉm cười hùa theo.
- Ê, mày biết trượt không? Tôi nhíu mày hỏi nhỏ thằng Hiếu.
- Cũng được. Nói chung là ok. Nó tự tin đáp.
- Ôi đệch.
Thằng Hiếu vào đó thuê 4 đôi giày trượt. Linh thì hí hửng, Uyên thì thấy phấn khích. Thằng Hiếu thì tự tin. Còn lại tôi, mặt mày ủ rũ. Chắc tí phải ê mông đây.
Chúng tôi thuê trong vòng 1h, cầm đôi giày trên tay tần ngần đun giày vào thật chậm và tôi chọn vị trí có cái cột để tí giữ mà đứng dậy không thì cứ ngồi ở đó suốt thì chết.
3 người kia, bọn họ tung tăng trượt còn tôi thì đứng im giữ cái cột. Nhận thấy sự khác lạ, Uyên phóng đến phía tôi.
- Sao cậu cứ ôm cái cột thế? Nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh hỏi.
- Tại... tại tớ không biết trượt. Ối ối... đỡ tớ... á. Ngã.. Uỵch..! Tôi ngã sõng soài dưới đất. Thế là Uyên, Linh, Hiếu tự do cười lớn.
- Hehe. Cậu, cũng có lúc buồn cười quá Quân ơi. Linh ngồi xuống đỡ tay tôi.
- Hihi, nhìn cậu như thế này trông có vẻ..! hửm...! Uyên vuốt cằm rồi phán.
- Dễ thương hơn đấy, hihe.
- Hiếu, đỡ tao dậy mày. Tôi chả bận tâm tới lời chọc từ hai nhỏ.
- Thôi. Hai cậu với Hiếu trượt đi tớ không chơi đâu. Tôi ngồi xuống gỡ giày ra.
- Ờhm. Thế cũng được. Cậu ra ngoài kia nghỉ chút đi. Vẫn là Linh nhẹ nhàng nhất.
- Lêu lêu. Đồ ngốc. Plè...! Uyên lè lưỡi trêu tôi..!
- Xí. Đồ con nít. Tớ không chấp. Hì. Tôi đáp.
Ngồi một lúc, cũng thấy ba người kia ra. Mồ hôi tuôn đầy lên khuôn mặt.
- Mấy cậu ra đây, ngồi cho mát đi. Trượt gì cho mệt không biết.
- Không sao đâu, vui mà.
- Có người không biết trượt mà cứ hay nói. Lêu lêu.
- Hì...!
Trên đường về thì cũng như thế. Hai nhỏ vẫn là người nói chuyện nhiều nhất.
Mở cửa ra thì gặp thằng Tuấn.
- Hì. Chào người bạn cũ. Tôi mỉm cười.
- ...! Nó nhếch môi im lặng nhìn về phía Linh và Uyên.
- Chào bạn. Linh vẫy vẫy tay vẻ trêu chọc. Hắn thấy thế không nói gì và phóng đi.
Chào thằng Hiếu rồi 3 đứa tôi vào nhà ngồi. Cũng trưa rồi thế nên chưa được bao lâu lại phải đi mua đồ ăn...!
Bữa cơm gia đình diễn ra rất vui vẻ và đấm ấm. Từng tiếng cười nói, quan tâm được đem vào.
Một giấc ngủ trưa lại tới. Tôi nhắm mắt thả mình vào trong một màn đen bao phủ. Cứ để thời gian chạy. Cứ để mọi thứ trôi... Tôi mệt rồi...!
[next]
Chap 110
- Đùng... Đoàng...! Tiếng sấm bên ngoài trời kéo đôi mắt tôi dậy khỏi một màn đêm u tối.Tôi bước dậy, dụi mắt cho tỉnh táo. Bước vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Bước ra bên ngoài thì thấy Linh và Uyên đang ngồi nói chuyện với mẹ tôi.
Nhìn lên khung trời tôi chợt cảm thấy buồn. Vừa mới trong xanh đấy mà giờ bao trùm một màu đen . Tôi thở dài ngồi lên bậc thềm suy nghĩ về không biết mấy đứa bạn ở Hà Nội như thế nào? Tôi thừa nhận, tôi có tâm trạng hơi giống con gái. Xem phim thì cảm động tí là rơi nước mắt. Mưa là tôi cảm thấy buồn. Những lúc như thế tôi chỉ muốn im lặng, để những tiếng "tí tách" đấy, tạo nên một bản tình ca trong mưa.
Đang chìm đắm vào những suy nghĩ thì từng giọt mưa thi nhau rơi. Nó không rơi rầm rộ mà là chỉ nhẹ nhàng từng giọt rơi xuống. Nhẹ đưa bàn tay ra hứng, tôi nhắm mắt cảm nhận vị ươn ướt ở giữa lòng bàn tay. Thỉnh thoảng có những giọt khẽ rơi vào ngón tay, cánh tay, nó như một thứ gì đó làm lan tỏa ra tất cả các bộ phận trên con người chúng ta...!
Tôi cảm nhận có một ai đó đang ngồi bên cạnh tôi, họ thấy tôi đang suy nghĩ về một thứ gì đó quá chú tâm nên họ im lặng, cùng lắng nghe, lặng nhìn mưa. Chỉ khác tôi và họ là cách cảm nhận khác nhau thôi : Họ bằng thị giác. Còn tôi là xúc giác và tâm trạng.
Mở mắt ra, tôi quay sang nhìn Linh. Tính mở miệng nói nhưng nhận thấy hành động rất đáng yêu của nhỏ là đặt ngón trỏ trên môi, ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi mỉm cười, gật đầu rồi cùng ngắm mưa.
Hai tâm hồn đang thả mình vào từng hạt mưa. Nhưng có lẽ thiên nhiên không cho chúng tôi ngắm quá lâu. Vì gió và hạt mưa rơi nhanh và mạnh hơn khiến chúng tôi phải nép vào trong nhà.
- Ê Quân. Tắm mưa đê. Ở phía ngoài cổng tôi thấy thằng Hiếu đang mặc chiếc quần ngố thun cởi trần tắm dưới mưa. Nó vừa vuốt mặt vừa đi vào.
- Tắm á. Tôi đáp rồi nhăn mặt.
- Mưa mát lắm. Haha...!
- Quân... Hay là...! Uyên nói ngập ngừng. Tôi quá hiểu tính nhỏ này mà chắc chắn lại đòi chơi đây.
- Không, con gái tắm gì mà tắm. Tôi lắc đầu nói như đoán đúng ý của nhỏ.
- Ôi.
- Ớ..! Tôi bất thần đứng nhìn về cảnh tượng trước mắt mình, rồi há hốc mồm thốt lên
"Ôi, Không phải chứ".
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Chả là khi tôi đang tranh luận với Uyên. Thì không lâu sau đó, Linh chạy ra ngoài trời lúc đang mưa. Tiếp sau đó là Uyên, thế là Hiếu, Uyên, Linh đứng giữa mưa tắm, vui cười. Còn tôi thì ngán ngẩm nhìn ra phía ngoài rồi lại chạy vào bàn học lúc trước tôi ngồi.Nhẹ nhàng mở từng cuốn vở năm lớp 9. Tôi mỉm cười và nhớ lại mốc thời gian dường như mới ngày hôm qua.
Phải chăng rằng, thời gian sẽ khiến con người ta thay đổi. Phải chăng đồng tiền khiến con người ta đổi thay...!
Đặt bút viết lên một bài thơ về cảm xúc, tâm trạng hiện tại. Tôi thả hồn vào trong từng câu chữ, từng vần thơ.
Tối mai chúng tôi lại phải lên Hà Nội. Tôi ghét cái tâm trạng hiện giờ. Đầu tôi muốn nổ tung ra. Tôi cũng không biết mình làm sao nữa. Đôi lúc tôi dường như không phải là tôi. Đôi lúc..! Chỉ đôi lúc thôi.
Nhẹ nhàng ra phía sau vườn. Tôi lấy điện thoại của Linh ra chơi. Đang tính bật nhạc thì thấy tiếng chuông Tin nhắn reo.
Không phải tôi hay tò mò về chuyện người khác đâu.
"Bé yêu... Anh nhớ em quá. Mau về với anh nhá..."
Mỉm cười, thì ra Linh cũng có người mình yêu rồi. Có chút hụt hẫng trong lòng tôi. Bỏ qua mọi chuyện, tôi bật nhạc rap Mưa và Nỗi Nhớ. Rồi cắm tai phone vào nghe. Từng lời rap xen lẫn với cảnh buồn trước mắt. Tôi nhắm mắt cảm nhận tất cả mọi giác quan về Mưa.
"Lại là mưa, cơn mưa đầu mùa như bất chợt. Phố vắng đưa ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ dù sao nỗi nhớ vẫn không buông...."
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN