Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 4: Ngày 12 tháng 11
- Có thiệt là mày quyết định vậy không?
- Chắc vậy, cũng hai tháng rồi, giờ xong xuôi rồi... - tui cười nhạt
- Ờ...
- Mà... ậu mợ nó! Tao éo có quên được!- tui nói, giọng khản đặc, đập trán thùm thụp xuống bồn rửa mặt một cách đau khổ.
- Thì quay lại với nó đi.
- Không được. Có quay lại thì cũng không chắc gì được lâu. Vết nứt thì còn mãi...
- Mày bớt triết lí cùn, triết lí đụt giùm tao. Mày còn yêu thì mày quay lại thôi. Có gì khó đâu?
- Nhưng mà... mẹ kiếp!!!
"Xoảng!", - tui đấm thẳng tay vào tấm gương. Nó vỡ ngay tức khắc, tay tui thì lấm tấm máu.
Nhìn vào gương, tui không còn nhận ra mình, ừ, bể mợ rồi, lấy gì nhìn ra.
Rửa mặt. Mở tủ y tế lấy cây nhíp, băng bông, thuốc đỏ. Băng bó xong, tui gỡ cái gương cũ xuống đem bỏ, kéo tấm gương mới ra treo lên.
Vậy là trở lại sống cái kiếp độc thân, cục súc của mình được hai tháng rồi. Khá là buồn và chán. Ôi, con gái. Chung quy cũng do cô ta xuất hiện mà tôi mới ra nông nỗi như vầy. Tặc lưỡi, kéo thùng bia dưới gầm giường ra, nói là thùng nhưng chỉ là cái hộp đựng giày cũ, tui nhờ ông anh họ mua bia về giùm. Bật lap lên, nhìn màn hình, tay cầm lon bia rồi lại bỗng thấy bần thần.
Nói là không thể quên này nọ, nhọ nhăng nhưng tui cũng đỡ nhớ hơn phần nào rồi. Nhớ hồi đó lúc mới yêu thề sống chết mãi bên nhau, blah blah blah... Đủ kiểu, lố thật
Tử vi nói đúng, tui-cung Xử Nữ, hễ không còn yêu là dứt khoát ngay và luôn. Thà làm FA còn hơn bám dính cứ như con đỉa. Nói chung, tui không phải kẻ lụy tình.
"Tít tít tít!"
- Gì? - tui giật mình, bật máy và gắt vào điện thoại
- Đi ăn yogurt mày - giọng thằng Mẫn sang sảng
- Hết tiền - tui đáp gọn lỏn
- Mày xạo, mấy bữa trước tao thấy cái bóp mày còn dày cui.
- Độn giấy vụn giữ sĩ diện với gái chứ gì
- mày đi đi, dạo này tao rách lắm.
- Tao bao
- Ờ, tao đang mệt, qua rước tao đi - tui cười đắc thắng
- Mày quần quá, mười lăm phút nữa tao qua, ra cho lẹ nha con.
- Ờ, tao đợi. Hé hé.
Cúp máy, bò xuống giường, bò vô nhà tắm. Miệng lẩm bẩm chửi mẹ thằng điên, sáng chưa ăn sáng mà kêu đi ăn yogurt. Ngó lại đồng hồ, một giờ chiều, mình ngủ dậy hơi trễ...
"Rột rột, roẹt roẹt!!", súc miệng, thay đồ, lấy wax chà cho cái đầu dựng lên như ổ rơm xong lấy sin-gum ra vừa nhai vừa đợi thằng Mẫn.
"Tin! Tin! Tiiiiin!!!!" - tiếng còi xe inh ỏi dưới nhà.
Ló đầu ra thấy xe thằng Mẫn đang đậu ở dưới. Xách đôi giày rồi phóng xuống dưới nhà, chuẩn bị đi "quậy".
- Mày rề rà quá - Thấy tui, nó nhăn nhó ra vẻ khó chịu
- He he, nói nhiều, đi lẹ mày - tui nhe răng cười rồi tót vô xe ngồi.
Nó bật máy, đẩy cần gì gì đó, nó chung là chiếc xe từ từ lăn bánh, rồi chạy vụt đi. Ngồi trên xe bất chợt tui lại nghĩ về cô ta. Chia tay cô ta là cái lý do chính đáng nhất để tui xề xòa, bê tha với bản thân. Hai tháng qua, tui thay đổi khá nhiều, quậy hơn, chịu chơi hơn, trẻ trâu hơn nữa. Đầu tóc dài thườn thượt, đã vậy còn nhuộm cam, tai thì xỏ hai, ba lỗ. Nói chung là thay đổi 1 cách chóng mặt, chắc chắn không ai nhận ra tui.
- Đi đâu mày? - tui hỏi
- Yogurt chứ đâu.
- Sao mày đi đường này?
- Đi rước gà - thằng Mẫn cười tít mắt
- Gà?
- Ừ, hôm qua lên facebook gặp được hai em, thấy mày một mình tội quá nên tao share cho một em - nó tiếp tục cười.
Thằng ôn này thấy tướng tưởng đâu bằng tuổi tui, ai dè qua đây đi học đúp lớp hai năm, đáng lẽ bây giờ nó lên đại học rồi. Học không thấy đâu, được mỗi cái ăn chơi là giỏi.
"Kịch."- Chiếc trờ tới trước một quán cà phê rồi dừng lại.
- Tới rồi, xuống xe - thằng Mẫn hất hàm
- Ờ, từ từ - tui mệt mỏi mở cửa xe
- Hơơơơ... -tui làm một tràng ngáp dài
- Mày hẹn ở đây à?
- Ừ.
Bước chân vô quán, cứ y như là vô McDonald’s vậy. Chán, thèm cái không khí quán ở Việt Nam. Mua hai đá đen với hai li cà phê sữa, tui với thằng Mẫn kiếm chỗ ngồi đợi. Đang ngồi tự dưng nó móc túi thảy lên bàn tui cái ba con sói.
- Giữ, tối xài - nó nói, hai mắt vẫn ngóng ra ngoài
- Có gì lát đưa, ở người ta tưởng tao với mày... nữa- tui nhìn nó ra vẻ bực mình, tay thì lấy cái ba con sói kia cho luôn vào bóp.
- Hàng tới, hàng tới, hàng ngon, hàng ngon!- hai mắt nó sáng rỡ
- Í... cặp đùi kìa... - hai mắt tui như muốn lồi ra ngoài
- Má, sướng quá, sung sướng quá, tao chọn em mặc áo thun đen. – nó nói, mặt cười nham nhỡ
- Tao chọn em mặt váy vậy - tui cười mãn nguyện, trời ơi, biết vậy hồi đó học chăn rau cho rồi, cưa gái làm mợ gì mà tiền mất tật mang.
- Hi anh! Anh Mẫn phải không ạ? - em áo đen bước tới chỗ thằng Mẫn.
- Hi, anh là Mẫn. Em là Ngọc đúng không
- Dạ, em bị kẹt xe nên đến trễ, mà nhìn anh đẹp trai hơn trong hình nhiều nha - con bé áo đen cười tình, "Râm" lắm đây mà
- À, he he cảm ơn em, đây, thằng này là T, bạn anh.
- Vậy à, hi anh - em nó nhìn tui cười tít mắt
- Bé này học chung trường em, nhỏ hơn em một tuổi. Tên là Vi.
Nghe mà sửng sốt... Cái tên huyền thoại một thời, nói thật một câu, đóe hiểu sao đó giờ tui gặp em nào tên Vi cũng dễ thương vật vã, mà phũ thì cứ như là...
... nỗi ám ảnh một thời cái tên này.
Tới nước này muốn đánh bài chuồn cũng không được, thôi thì sống chết mặc bay, chơi luôn một phát trở thành đàn ông luôn
- Em biết một chỗ vui lắm, anh muốn đi không?
- Ok, đi - thằng Mẫn cười tình với con bé áo đen
Tui, thằng Mẫn với mấy nàng đi ra xe, tui nhìn ra phía sau tia em mặc váy trắng kĩ hơn thì thấy rất quen, không nhớ là gặp ở đâu... mà... rau gì mà như gái mơi lớn ấy, bẽn lẽn không nói một câu, mặt thì cúi gầm. Chơi với thằng Mẫn mấy tháng nay thì ít nhiều gì tui cũng có chút kinh nghiệm phân biệt gái nhà lành với rau. Có cái gì đó bất thường...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN