Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Vậy là xong, ngày hôm đó tui ngồi ở nhà, không ăn uống. Mắt chỉ nhìn trân trân vào bức tường trắng xóa, tự hỏi tại sao yêu lại mệt mỏi như vậy. Tại sao lúc trước tui lại nhận lời yêu Linh? Tại sao Linh lại thay đổi? Tại sao và tại sao?
Hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi "Tại sao?" cứ hiện lên dồn dập trong tâm trí tui. Không một giải đáp, không một câu trả lời thỏa đáng. Không có gì ngoài bước tường và một thằng loạn trí... Tui cứ ngồi đó, cứ nhìn chằm chằm bức tường cứ như muốn nó lí giải những câu hỏi giúp mình. Rồi tui thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng... đồng hồ báo thức vang lên... tui tỉnh giấc. Nheo mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, trời vẫn tối sầm. Chắc sắp có mưa rồi, mới sáng đã có mưa. Đi đánh răng, loạng choạng suýt té, đầu nhức như búa bổ. Chắc tại hôm qua không ăn gì nên mới như vậy. Thay đồ rồi xuống nhà lấy ngũ cốc ra ăn. Bật điện thoại lên, chỉnh radio.
"We have big thunder storm today... Xoẹt... Stations... Xoẹt... I love you..." Không có gì hay, tui tắt máy rồi cho lại vào túi quần. Đến giờ đi học. Tui bước từng bước ra cửa, kể từ hôm nay, tui sẽ trở lại làm thằng FA nhưng có điều sẽ không hay cười hay nổi điên như trước nữa.
Đến trường, bước chân ra khỏi xe, gió từng cơn cuốn lá bay xào xạc, sắp sang mùa Đông rồi. Còn vài tuần nữa là tới Noel. Hôm nay ở trường cũng không khác mọi khi, tụi nó vẫn ngủ gà ngủ gật trừ đám mọt sách, cũng đánh nhau túi bụi, cũng bị phạt đầy ra. Ngồi học trong lớp thì có tin nhắn, giở ra xem "Bữa nay chị bận việc, chiều em đi xe buýt về nha." Cũng không có gì. Tui cho lại điện thoại vào túi quần rồi ngồi đó nhìn ra khung cửa sổ. Tiết này là tiết cuối, phòng học trên lầu, ông thầy cho cả lớp ngồi chơi còn ổng thì đi đâu đó. Trời bắt đầu chuyển mưa, từng hạt tí tách roi xuống rồi bị gió thổi vào cửa sổ, đập mạnh rồi vỡ tan. Thằng Mẫn hôm nay nghỉ học, chắc nó đang ngủ ở nhà. Tâm trạng đã sầu, ngắm mưa lại càng buồn thêm.
"Cộc cộc!"- Ai đó gõ xuống mặt bàn.
- Có chuyện gì buồn à? - Như đưa đôi mắt cùng với cặp kính to quá khổ nhìn tui
- Không có gì, chỉ là mấy thứ lặt vặt thôi - Tui cười không biết vì sao tui cười
Nhìn Như, tui sực nhớ ra viên đá đó.
- Viên đá Như đưa T mấy ngày trước là gì vậy?
Như ngồi đó, chần chừ hồi lâu rồi mới bắt đầu nói:
- Đá Thạch Anh, viên đó là của cha Như cho trước khi Như qua đây - Như ngập ngừng kể
- Vậy sao lại tặng cho T? - tui thắc mắc
- Là... là do cha Như nói... đá này... ừm... T biết đó... T là người nóng tính, hay đánh nhau. Đá này giúp T kiềm chế được cơn giận... cha Như nói vậy... - Như nói mà không dám nhìn vào mắt tui, chỉ nhìn đi đâu đâu rồi lại cúi xuống nhìn... cái bàn học
- Cảm ơn, nhưng mà T không lấy được, cái này là của Như... -Tui vừa nói vừa lấy viên đá ra đưa trả lại Như
Thấy tui làm vậy, đột nhiên Như ngồi phắt dậy, hai tay khua liên hồi, miệng thì rối rít:
- Không, không, cha Như cho Như hai viên lận, một trắng, một tím nên... nên T không cần trả lại đâu.
Nói rồi Như vội chạy đi không để tui nói thêm một lời nào nữa.
"Reeennnggg!!!", tiếng chuông báo hết tiết vang lên chát chúa. Dọn tập sách cho vào balô, tui đi vội xuống locker lấy cái áo khoác. Đang mở locker thì Vi ở đâu từ đằng sau xộc tới
- HÙ!!!- Con bé hớn hở.
- Hù... hù con khỉ - Tui nhăn mặt
- Sao dạ? Tại sao hôm nay cái mặt "con" như cái bánh bao chiều dạ?
- Không có gì, nhức đầu thôi - Tui nói mà không nhìn mặt Vi
- Nay trời lạnh, có bị sốt hông đó? - Vừa nói Vi vừa đưa tay sờ trán tui
- Mát lắm mà, có sao đâu? - Vi rụt tay lại
- Thì có nói nóng sốt đâu, chỉ nhức đầu thôi.
- Tui là tui rất nghi ngờ anh hôm qua đi chơi khuya với con bé nào nên mới bị nhức đầu, phải hôn? Trả lời mau? - Vi nheo nheo mắt ra chiều đe dọa
- Lảm nhảm gì đó? Em không phải má anh nha - Tui rợn mắt rồi đóng sầm cửa locker lại
- Chứ anh bị làm sao dạ? Nói em nghe coi - Nghe tui nói vậy, Vi nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu
- Đã nói là bị nhức đầu mà, hỏi hoài vậy? - Tui bắt đầu gắt gỏng
- Thì nhức đầu... làm gì dữ dạ... - Nói rồi Vi bỏ đi
Tui cũng không thèm đoái hoài gì tới Vi, tiếp tục bước ra ngoài. Cố gắng chạy thật nhanh ra trạm xe buýt rồi đứng đó đợi. Trạm chờ vắng hoe, chỉ có mình tui. Tui ngồi đó run cầm cập, mưa xối xả gió thổi từng đợi hắt nước mưa vào người tui, lạnh cóng.
"Hắt xì!!!" không biết cái xe quỷ đó chừng nào mới tới. Nước mưa làm mờ cặp kính, gỡ ra chùi chùi rồi lại đeo lên. Bỗng thấy cái bóng đen xì đứng kế bên, tui giật bắn người, ngồi xê ra cả thước.
- Làm gì vậy? Bộ sợ em lắm à? - Cái cục đen thui đó vừa nói vừa kéo cái nón áo khoác xuống.
- Vi... Vi... em làm gì mà thấy ghê vậy? - Tui thở hổn hển
- Sao sợ?
- Y như ma, tự dưng xuất hiện chứ gì?
- Xì, anh mới là con ma á - Vi nhíu mày, tay cầm hai ly cà phê to đùng
- Uống đi cho nóng, em mới mua đó - Vi đưa tui một ly
- Ừ, bao nhiêu vậy? - Tui hỏi
- Em mời anh mà - Vi nói
- Anh hỏi vậy thôi chứ còn lâu anh mới trả - Tui cười nhoẻn rồi hớp một ngụm
- Anh đúng..gian xảo - Vi cười
- Sao? Có chuyện gì cần giúp mà lại mua cà phê cho anh uống vậy?
- Người ta quan tâm, mua cà phê cho anh uống, tiếng cảm ơn còn không thèm nói... - Vi lầm bầm
- Ừ thì cảm ơn - Tui nheo mắt
- Anh cho em hỏi cái này - Vi khều khều tui
- Ừ thì hỏi đi.
- Nếu như có ai người con trai thích anh...
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #*#*#
Nghe Vi nói đến đây tui sặc sụa, phun hớp cà phê đang uống ra ngoài rồi quay qua nhìn Vi bàng hoàng:- Cái gì? Thích cái gì?
- Không ý em là... trong trường có hai đứa con trai, tụi nó nói thích em, giờ em phải làm sao? - Vi vội vàng giải thích
- Thì... thích đứa nào em chọn đứa đó, còn không thích thì khỏi chọn ai hết.
- Nếu em biết là em thích hay không thích thì em hỏi anh làm cái gì.
- Anh đâu phải con gái đâu mà anh biết.
- Vậy chỉ còn nước hỏi chị Linh thôi - Vi chống tay lên cằm
- Ừm... ừm... - Tui ậm ừ
- Hôm nay không ai rước anh à? - Vi hỏi
- Không, chị Hạnh bận việc gì rồi.
- Cùng hoàn cảnh, hôm nay em cũng đi xe buýt về... hi hi.
- Ừ, chuyến nào vậy?
- Cùng chuyến với anh.
- Ừ, có cần anh đưa về tận nhà không? - Tui hỏi
- Có, em mời anh uống cà phê, anh hộ tống em về nhà, vậy là huề.
- Biết mà...
Cuối cùng xe buýt cũng tới, đưa Vi về nhà, tui lại phải đi xe buýt trở ngược lên để về. Mất hơn cả tiếng đồng hồ. Xong chuyến buýt cuối cùng, tui cuốc bộ về nhà, mưa xối xả không ngừng, tui vẫn cúi đầu lầm lì bước từng bước. Chốc chốc lại chùi kính vì không thấy rõ đường đi. Đi được chừng vài chục mét thì thấy có mấy thằng đánh nhau, không nhìn rõ lắm. Ba đánh một thì phải. Tui cũng liếc nhìn rồi bước vội một phần vì không muốn vướng vào rắc rối, phần còn lại là tui đã ngán đánh nhau đến tận cổ. Vừa đi qua được mấy bước thì có một thằng cầm gậy chạy ngược hướng tui nhảy vào giải vây cho thằng đang bị đánh. Nhìn tướng thì quen lắm, tui không nhìn rõ mặt vì cái kính mờ căm. Lấy ra chùi lại mấy lần mới thấy được rõ một chút. Nhìn kĩ lại thì muốn té ngửa, cái thằng ôn cầm gậy là thằng Mẫn chứ không ai khác, có cháy ra tro thì tui cũng nhận ra nó. Thằng ôn đó lại gây chuyện gì đây?
Nhưng mà tạm gác qua một bên, tui sấn lại gần tụi kia rồi lên tiếng.
- Ê thằng kia! Đi chơi sao không rủ tao?!
Cả đám nghe thấy tui liền quay ngoắc lại. Không chần chờ, tui đấm thẳng vào mũi một thằng đứng gần đó, té quị xuống nằm ôm mặt lăn lộn. Thằng Mẫn thấy vậy cũng phản pháo lại cầm gậy phang bừa rồi cùng thằng bạn nó bỏ chạy. Tui cũng chạy theo.
- Ê, cảm ơn nha, anh gì đó - Thằng Mẫn vừa chạy vừa nói với tui
- Anh T của mày đây - Tui cười rồi gỡ cái nón xuống
- Má, thằng ôn, đi đâu đây?!- Nó quáng quàng
- Học mới về chứ đi đâu, mày làm cái gì mà giờ này đi đấm nhau giữa đường vậy?
- Chuyện dài... lát tao kể cho.
Thằng bạn của thằng Mẫn từ phía sau chạy vụt lên, nó hét toáng:
- Lo chạy đê!!! Chết đến nơi rồi kìa!!!
Nhìn ra đằng sau, ba thằng kia đã đuổi đến đít. Tui hoảng hồn tăng hết ga rồi nói vọng lại cho thằng Mẫn nghe:
- Tản ra!!! Nhà tao nha! Nhà tao nha!!!
Chạy một lúc thì tới nhà, ba thằng kia mải mê đuổi theo thằng Mẫn với bạn của nó nên không mẩy may chú ý gì đến tui. Chạy sộc vào nhà, để cửa không khóa, tui thay đồ rồi chạy ngay xuống nhà nghe ngóng.
"Kéttt... Sầm!!!" Thằng Mẫn đóng mạnh cửa rồi khóa lại.
- Thằng kia đâu? - Tui hỏi
- Bị túm rồi - Nó vút mặt
- Làm gì mà bị tụi nó đập vậy?
- Thiếu nợ chứ gì - Nói rồi nó nằm bẹp xuống sàn, thở như trâu.
- Ngu thì cho chết - Tui cười
- Mày còn tiền không? Cho tao mượn đi. Không trả cho tụi nó là thằng bạn tao chết chắc.
- Bao nhiêu? - Tui hỏi
- Chừng 500$.
- Nghỉ, éo bạn bè gì nữa, tao đi ngủ đây -Tui đứng dậy toan bước đi thì nó túm lấy chân tui
- T... Mày là thần thánh, mày là vị cứu tinh soi sáng đường tao đi, mày nỡ lòng nào thấy chết không cứu - Nó gào lên thống thiết làm tui không khỏi "chạnh lòng"
- Làm cái éo gì mà mày nợ tới tận 500$?
- Có gì đâu, cá độ tí xíu...
- Cá tí xíu? - Tui giơ chân ra định đạp cho nó chết luôn thì nó giơ tay ngăn lại
- Thánh nhân của lòng tao, mày là Đấng Cứu Thế, giúp tao lần này thôi, tao sẽ trả nợ mà, éo cá độ nữa đâu.
- Mày còn bao nhiêu trong túi? - Tui hất hàm
- Éo còn một cắc.
- 500$ đây, cuối tháng mà không trả đủ thì mày xác định - Tui làu bàu đưa cho nó 500$
- Cảm ơn Đấng Cứu Thế, tao yêu mày nhất trên đời, cuối tháng tao nhất định trả - Nó chộp lấy xấp tiền trên tay tui rồi chạy biến.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN