Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Linh từ từ bước chân xuống, tui cảm thấy tim mình như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Linh vẫn đẹp xinh, vẫn ngây ngô như ngày nào, không có gì thay đổi.
- Vi... - Linh nhìn về phía tui, chợt em im bặt.
Tui không thể cử động, tay chân bủn rủn, không còn chút sức lực, muốn chạy đi nhưng đôi chân dường như không thèm nghe lệnh mình. Lại một lần nữa, cảm giác này trở lại trong tui, cứ ngỡ là nó đã biến mất nhưng không, nó đã trở lại và còn mãnh liệt hơn.
- Gì vậy chị Linh? - bé Vi từ ngoài vườn chạy vào
- À, ừm... đôi giày của chị mua lúc nãy, em có thấy đâu không?
- Em không biết, chị có để quên ở đâu không?
- Ừm..chắc chị bỏ quên trong xe, để chị tìm.
Linh nói, rồi bỏ đi thật nhanh. Tui thẫn thờ nhìn theo. Đã qua rồi, tất cả đã qua rồi sao mình vẫn còn...
- Nè, anh nhìn gì ghê vậy? - bé Vi huơ huơ tay trước mặt tui
- Hả... không có gì - tui giật mình
- Hì hì, tại chị em đẹp quá chứ gì - con bé cười
- Ừ, chị em đẹp thật - tui cười gượng
- Nhưng mà chị có bạn trai rồi, anh tới trễ rồi, blêu. Hi hi.
Nói rồi con bé chạy lên tầng trên, mất dạng. Tự dưng miệng lại méo xệch, mũi cay cay... Không đâu Vi, anh là người tới nhất, người đầu tiên đặt chân vào trái tim của chị em, người đầu tiên làm cho chị em hạnh phúc và chị em cũng là người đầu tiên có thể làm cho anh không còn là chính anh...
Bao nhiêu thứ bỗng chốc ùa về...
- Hôm nay được rồi, mai cậu lại đến tiếp nhé, đây, tiền công đây - ba Linh vỗ vai tui.
- Dạ... cảm... cảm ơn bác - tui giật mình, cầm vội lấy xấp tiền, miệng không quên câu cảm ơn.
Rồi tui chạy một mạch ra ngoài, trạm xe buýt chỉ cách đó vài bước chân nhưng lúc tui ra tới thì đã trễ chuyến xe rồi, đành ngồi đợi chuyến kế, cũng khoảng nửa tiếng nữa mới có. Gọi cho chị Hạnh thì chị nói đang làm, không ra rước được.
Ngồi buồn, lại nghĩ vu vơ, lại nghĩ về Linh, tình yêu là cái gì chứ, nó khiến tui sa ngã đến như vầy, cố gắng vượt qua nhưng sao mà khó quá. Ngồi nghe nhạc, nhớ lại đêm đó, đêm tui chính thức nói lời chia tay, chính thức trở thành người xa lạ với Linh...
Sau buổi đi chơi, Linh về trễ, và ba của em đương nhiên rất tức giận, tức giận tới mức không cho Linh xài điện thoại, cấm cửa không cho Linh ra ngoài, không máy tính những một tháng. Trong một tháng đó, tui sống trong cô đơn, tui không muốn nhớ lại nữa vì đau, nó đau lắm.
Rồi ngày đó đến, tui đánh bạo đến nhà Linh. Và cũng tại trạm xe buýt này, tui chứng kiến cảnh một thằng con trai hôn Linh ngấu nghiến ngay trước cửa nhà em. Trái tim tui như nát ra hàng ngàn, hàng vạn mảnh. Cái đầu tui mụ mị đi, tui nổi giận, chạy như điên đến chỗ hai người họ, lôi thằng khốn kia ra. Tui hất nó vào cánh cổng, rồi tui bắt đầu đấm, đấm bằng tất cả sức lực mình có, đấm điên cuồng để thỏa mãn cơn điên của mình.
- T! Dừng lại đi!
Mặc cho Linh ra sức cản, đôi tay tui không dừng lại, nó tiếp tục giáng hết sức xuống bộ mặt của thằng khốn kia, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi tay tui đầy máu... Tui thở hồng hộc, giương đôi mắt đầy tức giận lần đau khổ nhìn Linh.
- T! Không như anh nghĩ đâu...
- Cô im đi, hết rồi!
Rồi tui lấy hết sức mà chạy, chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó, té ngã trầy trụa hết người nhưng vẫn chạy. Về nhà, tui đập phá hết thảy đồ đạc trong phòng rồi ngồi luôn trong đó, không ăn uống, nghỉ học hết ba ngày... và tui trở thành như bây giờ. Trò đời
"Vù... vù... vù!", cơn gió thổi ngang qua, lạnh hết sống lưng. Thôi quên đi, cứ suy nghĩ thì đời nó không khá lên được.
"Hắt xì!!!" long hết cả óc, lầm bầm trong miệng rủa cái thời tiết ăn hại này. Sao xe buýt chưa tới nữa. Trạm chờ bắt đầu đông người, thoáng cái đã hết chỗ. Thấy có một cô, bụng bầu, tay dắt theo đứa nhỏ nên tui đứng dậy nhường ghế, đi ra ngoài đứng. Năm phút rồi mười phút, xe buýt không tới, trời bắt đầu chuyển mưa. Rồi tí tách, từng hạt mưa rơi xuống, lạnh như băng. Lạnh nhưng không sao, cũng lâu lắm rồi không tắm mưa, kéo cái nón đội lên. Mưa lạnh thấm vào từng thớ thịt nhưng, nhớ lại những ngày ở Việt Nam, môi bất giác nở nụ cười.
- Hey buddy, come inside, we have enough space for you. – một ông người Mễ ra hiệu cho tui
- No, I’m fine out here. Thanks - tui cười
- Okay, suit yourself. Good luck out there young boy, ha ha.
Mưa ướt mờ cặp kính. Hình như mưa tạnh hẳn rồi, tui không còn cảm thấy nước mưa rơi xuống nữa. Tháo cặp kính ra, chùi sạch rồi đưa lên mắt nhìn. Mưa vẫn đang rơi, chỉ có điều nó không rơi vào người tui nữa. Ngước lên, có ai đó đang che mưa cho tui...
- Ơ... - bất ngờ, cổ họng tui nghẹn lại, không nói lên lời.
Linh nhìn tui chằm chằm, đôi mắt long lanh như sương sớm, tay em cầm cái ô cố gắng không để cho mưa tạt vào người tui...
Mọi người muốn thì mình dịch ra tiếng Việt vậy?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN